Sau nửa đêm, Lục Chẩm Thu sốt cao, Hà Kim Mai trước khi nghỉ ngơi liền đến phòng nàng gõ cửa, để xem nàng có cảm thấy tốt hơn hay không, gõ nhiều lần cũng không ai để ý, Hà Kim Mai có chút sốt ruột, dứt khoát mở cửa đi vào, bật đèn lên, phòng của thiếu nữ bố trí rất lịch sự tao nhã, đồ vật được sắp xếp gọn gàng, trên bàn dùng để phát sóng trực tiếp chỉ có một ly nước, Hà Kim Mai vội vàng liếc nhìn Lục Chẩm Thu trên giường, cúi đầu dò hỏi: "Thu Thu?"
"Thu Thu, con thế nào rồi?"
Lục Chẩm Thu không trả lời, mà chỉ dùng chăn che kín đầu, toàn thân đều cuộn tròn trong chăn, Hà Kim Mai sợ nàng khó chịu, vén chăn lên, mới thấy Lục Chẩm Thu đang run rẩy, trên mặt không phân biệt được là mồ hôi lạnh hay cái gì, ướt sũng, hai mắt nhắm chặt, gọi như thế nào cũng không phản ứng, Hà Kim Mai sốt ruột, vội vàng gọi tên nàng, Lục Chẩm Thu rơi vào giấc ngủ sâu, không tỉnh.
Hà Kim Mai cuối cùng gọi nhân viên bảo vệ giúp bà đưa Lục Chẩm Thu lên xe, vội vàng lái xe đến bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra và truyền dịch cho nàng, Hà Kim Mai ngồi ở hành lang ngoài cửa, nghe bác sĩ nói không có việc gì, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Cận Duy chạy tới bệnh viện, Hà Kim Mai vừa ngồi xuống, ông đi tới: "Thế nào rồi? Xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì, phát sốt thôi." Hà Kim Mai nói: "Vừa rồi đã hạ sốt."
Cận Duy gật đầu, cùng Hà Kim Mai ngồi xuống, lại quay đầu hỏi: "Đã nói Lan Lan biết chưa?"
Hà Kim Mai nói: "Chưa, gần đây Lan Lan rất bận rộn, tối nay nó còn phải sửa kịch bản suốt đêm."
Đối với công việc của Cận Thủy Lan, bọn họ không hiểu, cho nên rất ít khi can thiệp, cũng biết cô bận rộn, Cận Duy suy nghĩ một chút: "Vẫn phải nói cho nó biết."
"Ngày mai đi." Hà Kim Mai nói: "Tối nay nó nghe được chuyện này nhất định sẽ chạy tới, nghe nói nó đã mấy ngày không nghỉ ngơi, ngày mai bảo nó bắt taxi tới đây."
Trễ như vậy, Cận Thủy Lan vốn không có nghỉ ngơi tốt, để cô lái xe tới đây, Hà Kim Mai cũng không yên tâm, Cận Duy không nói thêm gì, gật gật đầu, Hà Kim Mai tất cả đều an bài thỏa đáng, liền thúc giục Cận Duy: "Anh trở về đi, nơi này có em trông chừng, hiện tại sốt cũng đã giảm, hẳn là không có chuyện gì."
Cận Duy không yên tâm, dứt khoát hai vợ chồng già cùng nhau canh giữ.
Lục Chẩm Thu hôn mê cả đêm, một đêm này nàng mơ vô số giấc mộng, còn mơ thấy khi còn bé nàng và mẹ cùng nhau nấu cơm, mẹ nàng nói, Thu Thu phải ăn nhiều một chút, sau này kiếm được tiền nuôi mẹ, nàng mỉm cười nói được, sau đó mẹ nàng nắm tay một người đàn ông, quyết tuyệt nói, Thu Thu, con đi đi, sau này mẹ không cần con nữa.
Nàng bất lực do dự đứng ở góc đường, không biết nên đi đâu, sau đó có người tới, trên tay cầm một cái ly, nói, Thu Thu, đi theo tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em, nàng tin là thật, tính toán cùng người kia rời đi, lập tức phía sau lại có người kêu, Thu Thu.
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy người nọ trong sương mù càng lúc càng gần, liền đứng ở trước mặt nàng.
Trong mộng nàng lần đầu tiên mở miệng kêu: "Cận Thủy Lan."
"Cận Thủy Lan..." Một giọng nói đứt quãng tràn ra, Hà Kim Mai nằm sấp bên mép giường ngẩng đầu nhìn, Cận Duy đi mua điểm tâm, bà vừa rồi nghe thấy có người hoảng hốt gọi tên Lan Lan, lại nghe kỹ, là Lục Chẩm Thu.
Hà Kim Mai kêu: "Thu Thu?"
Lục Chẩm Thu chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy thế giới một màu trắng xóa, đôi mắt khô khốc, đau đến lợi hại, không biết có phải do bị sưng hay không, nàng nhìn đồ vật đều rất mơ hồ, Lục Chẩm Thu theo bản năng muốn dụi mắt, Hà Kim Mai giữ chặt tay nàng: "Đừng nhúc nhích."
Bà nói: "Vừa mới bôi thuốc vào mắt con, không thể dụi."
Lục Chẩm Thu chớp chớp mắt, có chút cảm giác mát lạnh, nàng mở miệng: "Cảm ơn dì."
Giọng nói khàn khàn, Hà Kim Mai nói: "Không có việc gì, lát nữa là tốt rồi, nhịn một chút."
Lục Chẩm Thu gật đầu, nhắm mắt lại, lần này rõ ràng cảm nhận được hơi thở của phòng bệnh, còn chưa đợi nàng hỏi, Hà Kim Mai đã nói: "Tối qua con sốt cao không hạ, dì không biết làm sao nên liền đưa con đến bệnh viện, hiện tại không còn sốt nữa, quan sát thêm một ngày, không có vấn đề ngày mai chúng ta sẽ xuất viện."
"Còn phải uống thuốc, điểm tâm cũng phải thanh đạm một chút, đợi lát nữa con nên ăn chút cháo trắng..."
Lục Chẩm Thu nghe bà nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu, tâm tình ổn định hơn rất nhiều, một lúc sau mới hỏi: "Dì, điện thoại của con có mang theo không?"
"Không, dì quên mất." Hà Kim Mai nói: "Con muốn gọi cho ai? Dùng điện thoại của dì được không?"
Lục Chẩm Thu báo một chuỗi con số nói: "Là Kỷ Tử Bạc."
"Dì giúp con gọi." Hà Kim Mai gọi điện thoại cho Kỷ Tử Bạc, sau khi nói chuyện liền đưa máy cho Lục Chẩm Thu, Lục Chẩm Thu đầu tiên là xin lỗi, bởi vì nguyên nhân cảm mạo khẳng định không thể vào tổ đúng hạn, Kỷ Tử Bạc nói: "Không có việc gì không có việc gì, cô nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lục Chẩm Thu rối rít xin lỗi, sau khi nói mấy câu liền trả lại điện thoại cho Hà Kim Mai, Hà Kim Mai cầm điện thoại đi ra ngoài, đôi mắt của Lục Chẩm Thu đã tốt hơn một chút, bất quá đồ vật trước mắt vẫn còn mơ hồ, sau khi Hà Kim Mai ra khỏi phòng nàng liền xuống giường đi vệ sinh, trên đường đi đụng phải chân giường, đầu ngón chân truyền đến cơn đau thấu tim, nàng cắn môi, nhịn xuống.
Chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, nàng nhắm mắt rửa mặt, lại lấy bàn chải đánh răng dùng một lần, chờ đến khi ra khỏi cửa trong phòng đã có thêm một người.
"Kỷ lão sư?" Lục Chẩm Thu nghi hoặc: "Sao cô lại tới đây?"
Kỷ Tử Bạc mỉm cười: "Tôi ở gần đây, cô đã quên rồi sao?"
Lục Chẩm Thu cũng không biết mình đang ở bệnh viện nào, cho nên không biết Kỷ Tử Bạc ở gần đây, nàng gật đầu, có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi, tôi..."
"Bị cảm mạo, ai có thể khống chế, cái này có gì mà xin lỗi, cô vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt đi." Kỷ Tử Bạc nói xong đi tới bên cạnh nàng, nghi hoặc hỏi: "Mắt bị sao vậy? Sưng lên rất to."
Lục Chẩm Thu muốn sờ lại nghĩ đến lời Hà Kim Mai nói, nàng bật cười: "Không có việc gì."
Kỷ Tử Bạc hiểu ý không đuổi theo hỏi, mà đỡ nàng trở lại bên giường, nhìn nàng nằm xuống nói: "Có phải do tụ tập liên hoan nên bị cảm lạnh hay không?"
Dù sao trước khi tụ tập còn rất khoẻ mạnh, hiện tại bệnh tật nằm ở bệnh viện.
Lục Chẩm Thu lắc đầu, ngữ khí ôn hòa: "Là tôi thể chất không tốt."
"Tịnh dưỡng nhiều hơn là tốt rồi." Kỷ Tử Bạc vừa dứt lời liền nghe được âm thanh của Hà Kim Mai và Cận Duy, bọn họ mua cho Lục Chẩm Thu một chén cháo gạo trắng cùng một chút dưa muối, Kỷ Tử cười cười: "Sao giống như ngược đãi người bệnh vậy."
Hà Kim Mai bật cười: "Nói bậy bạ cái gì đó."
Lục Chẩm Thu cũng bị chọc cười, không khí trong phòng bệnh ấm áp, Kỷ Tử Bạc không ăn điểm tâm, chỉ cắn miếng bánh nói: "Bánh này vẫn rất ngon."
"Làm bao nhiêu năm rồi." Hà Kim Mai nói: "Khi chúng ta còn trẻ, cửa hàng này đã ở đây, tồn tại ít nhất ba mươi năm, lúc đó các con còn chưa được sinh ra."
Kỷ Tử Bạc líu lưỡi: "Khó trách hương vị chính tông như vậy."
Lục Chẩm Thu cúi đầu nhấp một ngụm cháo trắng, nghe âm thanh nói chuyện phiếm của bọn họ, tuy rằng trước mắt mơ hồ, nhưng nghe rất rõ ràng, chuyện nhà, củi gạo mắm muối, nàng cúi đầu, vành mắt hơi đỏ lên.
Kỷ Tử Bạc ăn sáng xong vỗ vỗ tay, nói với Hà Kim Mai: "Chú và dì về trước đi, con ở đây cùng Thu Thu."
Hà Kim Mai và Cận Duy đã lớn tuổi, chăm sóc một đêm cũng có chút mệt mỏi, nghe Kỷ Tử Bạc nói như vậy liền gật đầu: "Vậy buổi chiều chúng ta lại đến, con giúp chúng ta chăm sóc Thu Thu nhé."bg-ssp-{height:px}
Kỷ Tử Bạc gật đầu: "Không có việc gì, trước kia Thủy Lan nằm viện, không phải cũng là con chăm sóc sao, yên tâm."
Hà Kim Mai yên lòng, cùng Lục Chẩm Thu nói hai câu, liền theo Cận Duy rời đi.
Lục Chẩm Thu thấy Kỷ Tử Bạc ngồi bên cạnh liền hỏi: "Cận Thủy Lan, cũng từng nằm viện sao?"
"Đúng vậy, cậu ấy bị bệnh rất nghiêm trọng, ở lại mấy ngày, Thu Thu, tôi nói cho cô nghe, cô phải quản cậu ấy, cậu ấy làm việc không dứt, ai khuyên cũng không nghe."
Lục Chẩm Thu lo lắng hỏi: "Bệnh gì vậy?"
Kỷ Tử Bạc nói: "Cảm mạo."
Lục Chẩm Thu:...
Nếu không phải nhìn không rõ, nàng nhất định có thể nhìn thấy thần sắc trêu chọc trên mặt Kỷ Tử Bạc, Kỷ Tử cười cười: "Chọc cô thôi, thân thể cậu ấy rất tốt, trước kia chỉ là cảm mạo, giống như cô, sốt cao, nói mình có thể vượt qua được, khi đó kịch truyền thanh làm hậu kỳ, một mình tôi lo liệu không hết quá nhiều việc, cậu ấy muốn giúp tôi, liền giúp đến bệnh viện."
"Cho nên, sinh bệnh liền phải trị." Kỷ Tử Bạc nói: "Bất kể là thân thể hay tâm lý, trị hết liền không có việc gì."
Lục Chẩm Thu nghe ra ý tứ của cô, cắn môi vài phút, cánh môi trắng bệch, nàng quay đầu hỏi: "Có phải cô cũng biết không?"
Kỷ Tử Bạc hỏi: "Biết cái gì?"
Lục Chẩm Thu nói: "Chuyện cô ấy đưa trà gừng cho tôi."
"Ách..." Kỷ Tử Bạc đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào, nhưng sự im lặng đã bán đứng cô, Lục Chẩm Thu nói: "Tôi không biết."
Nàng cúi đầu, âm thanh nhẹ nhàng: "Tôi thật sự không biết."
Kỷ Tử Bạc tò mò: "Vậy tại sao cô lại cho rằng là Đường Nghênh Hạ đưa?"
Lục Chẩm Thu nghe thấy cái này tên trầm mặc hai giây, nói: "Là cô ấy nói."
"Tôi quay lại lấy thẻ phòng đụng phải cô ấy, cô ấy đang cầm cái ly trên tay." Lục Chẩm Thu hít sâu một hơi, vành mắt nóng rực, trước mắt lại mơ hồ không rõ, nàng hít sâu, lại hít sâu, móng tay gắt gao bóp chặt lòng bàn tay, đau đớn, Lục Chẩm Thu nói: "Tôi hỏi cô ấy, có phải cô ấy để trà gừng hay không, cô ấy nói đúng vậy, tôi lại hỏi cô ấy vì sao không nói cho tôi biết, cô ấy nói sợ tôi không tiếp thu, cho nên không dám nói cho tôi biết."
Lục Chẩm Thu nghẹn ngào, ho khan vài tiếng, Kỷ Tử Bạc nghe được trợn trắng mắt, đáy lòng âm thầm mắng một câu, cặn bã.
Cô và Cận Thủy Lan nghĩ tới một trăm loại khả năng, nhưng đều cho là hiểu lầm, ngoài ý muốn, không nghĩ tới là Đường Nghênh Hạ cố ý.
Hồi tưởng lại khoảng thời gian đó kịch truyền thanh của Đường Nghênh Hạ cùng Cận Thủy Lan đụng phải, bị các loại chèn ép, cô ta có phải...
Kỷ Tử Bạc lắc đầu, không nói thêm nửa chữ, cô nói với Lục Chẩm Thu: "Đừng nghĩ nữa, tôi đi mua chút trái cây, trở về chúng ta thảo luận kịch bản."
Lục Chẩm Thu đồng ý kêu: "Kỷ lão sư, có thể cho tôi mượn điện thoại một chút được không?"
Theo sau nàng cắn môi.
Mượn xong nói thế nào, nàng gọi điện thoại cho Cận Thủy Lan, có thể làm cô càng lo lắng hay không, nhưng tối qua nàng không trả lời Cận Thủy Lan, điện thoại cũng không tiếp, Lục Chẩm Thu có chút mâu thuẫn.
Kỷ Tử Bạc nói: "Được." Cô đưa điện thoại của mình cho nàng: "Gọi cho cậu ấy sao? Cô nên khuyên nhủ cậu ấy, tôi vừa rồi cũng không có nói sai, cô biết cả tuần nay cậu ấy mới ngủ năm sáu tiếng, năm ngày, mới ngủ năm tiếng, tối qua còn sửa kịch bản suốt đêm!"
Khó trách nửa đêm gọi điện thoại cho nàng.
Lục Chẩm Thu càng do dự.
Cuối cùng nàng trả lại điện thoại cho Kỷ Tử Bạc. Kỷ Tử Bạc cho rằng nàng đã gửi tin nhắn, cũng không để ý, quay đầu ra ngoài mua trái cây, Lục Chẩm Thu một mình dựa vào cạnh giường, đôi mắt đã không còn đau đớn như trước, Hà Kim Mai đem cách sử dụng thuốc cũng nói cho nàng, vừa rồi cùng Kỷ Tử Bạc tán gẫu lâu như vậy, ánh mắt đã tiêu sưng một chút, cũng có thể thấy rõ đồ vật. Sau khi Kỷ Tử Bạc rời đi, Lục Chẩm Thu đứng dậy đi vệ sinh một chuyến, không có điện thoại nàng cực kỳ nhàn rỗi, dứt khoát nhìn về phía cửa sổ, giường nàng đặt cạnh cửa sổ, cho nên vừa quay đầu là có thể nhìn thấy cây cổ thụ bên ngoài, mặt trên treo đầy băng sương cùng bông tuyết, chồng chất cùng một chỗ, thỉnh thoảng một trận gió thổi tan bông tuyết trắng xoá.
Lục Chẩm Thu ở lầu hai, phòng bệnh độc lập, trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh ngoài cửa sổ truyền vào, có những đứa trẻ khóc lóc nỉ non, có người đi đường cước bộ nhanh chóng, có cụ già đang run rẩy chống gậy, nàng vẫn luôn nhìn, cho đến khi dư quang ngắm đến một chiếc xe chạy qua, màu đen, kiểu dáng nàng cũng rất quen thuộc, biết rõ không có khả năng là Cận Thủy Lan, nhưng nàng vẫn bởi vì mẫu xe quen thuộc mà tâm tình gợn sóng, Lục Chẩm Thu lập tức ngồi dậy, vén chăn xuống giường, sau đó nhìn chiếc xe kia chạy vào gara.
Biển số xe, cũng rất quen thuộc với nàng.
Cận Thủy Lan lập tức kéo ra cửa xe, dọc trên đường đi không phải cô lái, cùng nhau trở về còn có một đồng nghiệp, sau khi đưa đồng nghiệp về nhà cô mới lái xe tới đây, đêm qua không liên lạc được với Lục Chẩm Thu, lại lo lắng nàng đang bị cảm, ba bốn giờ không nhịn được liền trở về, đồng nghiệp nói về nhà lấy đồ, thuận đường đi cùng nhau, Cận Thủy Lan sau khi về nhà không thấy người, vừa định gọi cho Hà Kim Mai thì nhận được tin nhắn của Kỷ Tử Bạc, nói cô biết nàng đang nằm viện.
Lúc đó đầu óc cô phát ngốc một chút, ngồi trong xe nửa ngày mới hoàn hồn, lập tức chạy tới.
Vừa xuống xe liền ập tới một trận gió lạnh, thổi đến bông tuyết trên cây rơi rụng, Cận Thủy Lan không để ý, đi về phía trước, xa xa nhìn thấy dưới tàng cây có một người đang đứng, người kia đang nhìn cô, Cận Thủy Lan nắm chặt chìa khóa xe trong tay.
Lục Chẩm Thu mặc một bộ quần áo bệnh nhân, rộng thùng thình, gió thổi dán ở trên người, hai mắt nàng đỏ bừng nhìn người từ trong gara đi ra, không phải nàng ảo tưởng, là sự thật, là Cận Thủy Lan, máu trong cơ thể Lục Chẩm Thu bắt đầu khởi động, gió thổi cũng không cảm thấy lạnh, Cận Thủy Lan nhìn nàng hai giây, nhìn đôi mắt sưng đỏ của nàng, nhìn chóp mũi nàng bị gió lạnh thổi đến ửng đỏ, nhìn đôi môi mỏng manh của nàng trắng bệch không có huyết sắc, quần áo bệnh nhân mỏng manh áp sát người, gầy yếu, mảnh khảnh, xuống chút nữa, nhìn thấy hai chân Lục Chẩm Thu không mang giày, đứng trong tuyết, cùng tuyết hòa hợp thành một thể.
Cận Thủy Lan vội vàng đi tới, nhíu mày hỏi: "Sao lại không mang giày?"
Lục Chẩm Thu cúi đầu, nhìn bản thân đi chân trần đứng trên tuyết, nàng cuộn tròn ngón chân nói: "Em quên."
Cận Thủy Lan nhìn nàng thật sâu một cái, không hỏi nhiều, chỉ cởi giày của mình, khom lưng ngồi xổm trước mặt Lục Chẩm Thu, một tay đỡ bắp chân nàng, lạnh lẽo thấu xương, gió lạnh thổi bông tuyết rơi xuống, phiêu phiêu bên cạnh hai người, Lục Chẩm Thu khàn giọng hỏi: "Sao chị lại tới đây."
Cận Thủy Lan không ngẩng đầu, vẫn đang giúp nàng mang giày, giọng điệu ôn nhu nói: "Tôi nhớ em."
Động tác xỏ giày của Lục Chẩm Thu dừng lại, cúi đầu, cùng ánh mắt của Cận Thủy Lan ngẩng đầu đối diện, bốn mắt nhìn nhau, Cận Thủy Lan nói: "Thu Thu, tôi nhớ em."
Chóp mũi của Lục Chẩm Thu chua xót.
Nàng cũng nhớ Cận Thủy Lan.
+
Rất nhớ rất nhớ.