Một buổi tối ta không ngủ ngon, lăn qua lộn lại, sáng hôm sau đứng dậy nhìn, quả nhiên đáy mắt một mảnh xanh đen.
Tuy nói vậy là đủ hiểu được cơ thể ta, ta cũng biết mặt ta là mặt hàng gì, nhưng hai đôi mắt một vòng đen to, ta soi gương còn cảm thấy mình có mấy phần đáng thương – nhanh đánh một ít phấn, tránh cho người khác nhìn thấy ta cũng lầm tưởng ta bị người nào đánh hai quyền lên mắt.
Chỉ là hiệu quả của phấn có hạn, lúc Liễu chiêu huấn tiến vào, hít vào một hơi trước, vòng quanh ta nhìn kĩ một chút, mới thả lỏng, sưng mặt lên an bài: “Hôm nay không cần ra cửa, tránh cho người không biết còn tưởng Thái tử gia đánh ngàu hai quyền!”
Ta xoa mắt, buồn bã ỉu xìu đồng ý: không thỉnh an cũng không thật vui mừng, một lát còn đến quỳ trước linh vị cha mẹ.
“Thái tử gia đâu?” Nhớ tới không khỏi quan tâm hỏi một câu.
Liễu chiêu huấn tựa tiếu nhìn ta: “Ngài có bản lãnh thì cả đời đánh nhau với hắn ta sống qua ngày. Sao lại mới tỉnh lại đã hỏi thái tử gia đi đâu, nếu như không thể rời bỏ người ta như vậy thì cũng đừng đánh nhau với hắn.”
“Ta chỉ hỏi có một câu thôi, có lẽ là ta tuỳ tiện hỏi một chút thôi.” Ta rất không phục mạnh miệng với Liễu chiêu huấn, thấy bàn tay của Liễu chiêu huấn tới đây, nhanh chóng nhảy ra: “Ta đây nói thật! Ta mặc kệ hắn!”
Nhìn thấy mặt Liễu chiêu huấn trầm xuống, ta biết ngay xong rồi.
Thái tử quốc triều, sống hay chết không phải do ta tuỳ tiện nói mà định ra, lại nói sống chết của thái tử gia, vẫn cùng một nhịp thở với thái tử phi ta. Ta nói một câu, thật là quá khinh thường rồi.
Chỉ là Liễu chiêu huấn cư nhiên không giáo huấn ta, chỉ vỗ vỗ vai ta, thở dài một hơi.
“Sự việc của ngài và thái tử gia, ai dính dáng đến xui xẻo của ai ta không quản. Chỉ là ở chỗ Thục phi nương nương, ta luôn che đậy quá khứ.” Trên gương mặt bánh bao của Liễu chiêu huấn là nụ cười nhộn nhạo – không nhiều lắm, nhiều lắm chỉ được bốn, năm phần: “Chỉ là ta lại buồn bực rồi, giữa ngài và thái tử sao lại đi đến bước này.”
Ta sa sầm mặt: “Bước này bước kia, chẳng lẽ ta và hắn có lúc tương thân tương ái?”
Từ nhỏ đến lớn, dường như đúng là ta và thái tử gia chưa từng tương thân tương ái. Lần đầu tiên gặp mặt chấm dứt bằng việc ta ném bùn lên mặt hắn, sau lần đó, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ta vừa vào cung, không đánh một trận với thái tử gia thì không xong. Mãi đến một lần ta bị thái tử gia đuổi đến Thái Dịch Trì, hắn mới không động thủ với ta, đổi lại tấn công bằng ngôn ngữ, mỗi lần đều uy hiếp bóp chết ta.
À, vốn không nghĩ tới cũng không phát hiện, vừa nghĩ thật sự cảm thấy thái tử gia và hoàng thượng không hổ là phụ tử ruột thịt, cả đời tính tình chỉnh người, quả nhiên là nhất mạch tương thừa.
Ăn điểm tâm, ta kéo lại kéo, cư nhiên bất kể là cung Thuỵ Khánh, cung Trọng Phương, cung Lộ Hoa, thậm chí là cung Vị Ương của Khuất mỹ nhân, cũng không có ai đến tìm ta. Mấy mỹ nhân Đông cung sáng nay cũng yên tĩnh khác thường: kể từ khi chúng mỹ nhân vào cung, ta chưa từng cãi nhau với thái tử như vậy, nghĩ đến những mỹ nhân nhi này, tất cả đều bị doạ sợ - mắt thấy vẻ mặt Liễu Diệp Nhi ngày càng khó coi, ta không thể làm gì khác hơn là chờ lệnh: “Liễu chiêu huấn, bổn cung muốn đến Từ Đường ngồi một chút.”
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi phạm sai lầm, cuối cùng ta bị phạt đi quét dọn từ đường, kể từ đó dưỡng thành thói quen. Đợi đến khi cha mẹ qua đời, sau khi ta và Liễu Diệp Nhi lần lượt vào cung, Liễu Diệp Nhi bố trí một gian từ đường nho nhỏ ở một góc Đông Cung, thờ phụng bài vị cha mẹ và cô cô ta, phàm ta làm sai chuyện gì, nàng sẽ phạt ta quỳ ở đó.
Trần Thục phi biết chuyện này, lại còn rất thưởng thức Liễu Diệp Nhi, gọi nàng đến khen ngợi nửa ngày, nói nàng rất có phong phạm chủ mẫu, tương lai nhất định không phải vật trong ao…Giống như Liễu Diệp Nhi có thể giết chết ta, bò đến vị trí thái tử phi.
Chính ta dưới ánh nhìn chằm chằm của Liễu Diệp Nhi, quỳ lạy bài vị của cha mẹ, lại thắp một nén nhang cho cô cô, mới đưa lưng về phía cửa, nhìn trên tháp, nhìn về phía cửa phòng đen ngòm ngẩn người.
Đúng vậy, ta và thái tử gia sao lại đi đến bước này?
Thật sự, từ nhỏ giữa hai chúng ta cũng không hoà bình. Ta còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, ta cho hắn hai nắm bùn…
Nhưng lúc đó, ta rất thích hắn.
Mặc dù thái tử gia có mẫu thân như Khuất quý nhân, nhưng tính tình từ nhỏ đã lạnh lùng, kiêu ngạo. Lúc hắn bị đưa đến cung Hàm Dương, trên người chỉ mặc áo ngắn màu vàng tầm thường, lúc ấy ta đang chơi bùn ở hoa viên nhỏ sau cung Hàm Dương, hình như đang ngồi chồm hổm trên đất – không nhớ rõ chi tiết, nhưng lại nhớ rất rõ ràng tâm tình lúc đó.
Lúc ấy nhìn Vương Lang, trong lòng ta chỉ nghĩ đến: thì ra trên đời có người đẹp mắt đến vậy.
Ta liền giấu tay ra phía sau, hỏi hắn: “Ngươi là ai?”
Vương Lang liếc nhìn ta một cái, cũng không trả lời.
Trên khuôn mặt tuấn tú tinh xảo kia dường như còn có một tia chán ghét.
Đó là lần đầu tiên ta bị người xem thường, thì ra là tư vị như vậy: “dù ta rất thích hắn, nhưng dường như hắn cảm thấy ta không xứng nói chuyện với hắn.
Loại tâm tình này, dù là bây giờ nhớ lại, cũng làm ta không khỏi nhíu mày.
Vẫn là khi đó tuổi quá nhỏ, cho là chỉ cần bôi bẩn mặt hắn, hắn sẽ không dễ nhìn như vậy nữa. Không dễ nhìn nữa, hắn sẽ chịu nói chuyện với ta. Không nghĩ tới bôi một lần, bôi thành hơn mười năm đối chọi gay gắt.
Giữa thái tử gia và cô cô ta, xem như mẫu từ tử hiếu, cũng là con của Khuất quý nhân. Không thể so với ta là máu mủ ruột thịt với cô cô ta, trong cung Hàm Dương muốn nói thì nói, muốn cười thì cười. Khi còn bé ta ỷ vào điểm này, ngoài sáng trong tối khi dễ thái tử gia…
Ai nha, vừa nghĩ như thế đã cảm thấy hắn chán ghét ta, ta cũng không thể kêu oan.
Nhưng trong lòng vẫn trăn trở: ta cho là hắn vẫn luôn biết rõ, ta khi dễ hắn, chỉ là vò ta thích hắn.
Hắn không chơi đùa với ta, lại đi học với Vương Lung, ta liền xé sách của hắn, cầu xin hắn đến phòng ta chơi…
Đợi chút, vừa nghĩ như thế, chẳng phải hắn đã có lý do chán ghét ta rồi sao? Thái tử gia xem sách như mạng, người bình thường làm bẩn một trang giấy, hắn đã giận tái mặt muốn phát tác, từ nhỏ đến lớn ta không biết đã xé bao nhiêu bản, ngày trước còn kéo ta đánh lòng bàn tay, càng về sau, hắn cũng không quan tâm, nói ta mấy câu rồi không để ý đến ta.
Có thể vì như vậy, ngày trước ta cho rằng hắn dù sao cũng có mấy phần yêu thích ta. Hắn sẽ chỉ nổi giận với ta, chỉ kéo ta đánh lòng bàn tay, chỉ…lộ ra thái độ lạnh lùng với, cho dù phần lớn thời gian, thái độ đó đều là căm tức, ta cũng cho là, chung quy vẫn là đặc biệt.
Nhưng hôm nay quay đầu lại tinh tế xem xét, lại cảm thấy hắn đối với ta cũng không quá đặc biệt, nếu nói thích, chỉ là si tâm vọng tưởng của ta. Đối với người thật sự trong lòng hắn, hắn sẽ không như thế này.
Cho nên từ đêm hôm đó, Vương Lang biến thành thái tử gia, mà ta đa từng cầu mà không được, lại chỉ e tránh không kịp, ta bắt đầu tránh hắn, ta lại càng không muốn gặp hắn. Mà ta càng tránh hắn, hắn lại càng chán ghét ta…
Công bằng mà nói, có thể lúc ấy người hắn ghét không phải là ta, chẳng qua là lúc đó hoàng thượng đã quyết định, muốn ta gả vào Đông cung, hắn ghét hoàng thượng mới đúng, ta chỉ là giận chó đánh mèo. Chỉ là lúc đo sao có thể phân biệt được khác biệt nhỏ như vậy, toàn bộ ý định đều là trốn đi, không muốn gả vào Đông cung, không muốn…không muốn thích hắn.
Quan hệ của chúng ta càng ngày càng tệ, mãi đến khi thái tử gia bị hoàng thượng phạt đi Giang Nam. Trần Thục phi để ta quỳ trước cung Hàm Dương, thỉnh tội với cô cô ta, rốt cuộc việc đã phá rồi lại lập, ta hiểu làm nữ nhi Tô gia, nên đặt một số chuyện lên người mình.
Từ đó về sau, ta lại đối xử với thái tử gia tốt hơn một chút, dường như thái tử gia cũng thu lại tính tình của hắn. Hắn trở lại từ Giang Nam, chúng ta trải qua một quãng thời gian tường an.
Chỉ là không ngờ ta mới động bước đầutiên, hắn đã tức giận thành cái dạng kia…
Ta cũng không phải cố ý!
Ai biết hoàng thượng sẽ đột nhiên phát điên, làm cho Hoàng quý phi không xuống đài được?
Lại nói, chẳng lẽ Khuất quý nhân không thích ta là lỗi của ta? Chẳng lẽ ta chỉ có thể chịu cơn tức giận của khuê nữ nhà đồ tể, nhẫn nhục cho thái tử gia nạp tiểu lão bà, nhìn họ mang thai, cho nàng ta ôm mộng kim tôn?
Phi! Thái tử gia nói thế nào cũng là con trai của cô cô ta, có sinh tôn tử, cũng là tôn tử của cô cô ta, có liên quan gì đến Khuất quý nhân?
Bỗng nhiên ta như đưa đám.
Dù nói thế nào, Khuất quý nhân cũng là mẹ đẻ thái tử gia, thái tử gia yêu quý nàng, cũng là chuyện thường tình. Thân phận Hoàng quý phi quý trọng, đắc tội nàng ta, Khuất quý nhân khó tránh khỏi phiền toái…Đúng, những đạo lý này ta đều biết.
Mà cô cô ta đâu?
Cô cô ta cả đời cúc cung tận tuỵ, hoàng thượng có thể ngồi vào vị trí hôm nay, sau lưng còn có cô cô ta và vô số tâm huyết của Tô gia, lúc còn trẻ vất vả quá độ, khó có thể sinh con, liều mạng sinh hạ một lần, cũng là một tiểu công chúa, không tròn một tuổi đã chết non. Nàng vốn có thể nhận Thuỵ vương làm con thừa tự, cùng biểu cô nuôi dưỡng Vương Lung, nhưng tính toán vì thiên hạ, con hoàng hậu, tương lai sẽ làm chủ Đông cung, nàng hết lòng chọn lựa, tuyển ra Vương Lang, chẳng lẽ từ lòng riêng?
Theo lý mà nói, Khuất quý nhân có thể giữ lại một mạng nhìn thái tử lớn lên, đã là cô cô ta trạch tâm nhân hậu. Huống chi cô cô ta đối với Khuất quý nhân luôn rất hào khí, chưa bao giờ ngăn nàng ta thân cận Vương Lang, tại sao nàng ta lại khẩu khẩu thanh thanh, xem Vương Lang là con trai của một mình nàng ta, nói cô cô đoạt tiểu lục tử của nàng ta…Nếu không phải cô cô ta thu dưỡng Vương Lang, bây giờ Đông cung là của ai còn chưa biết đâu! Bằng tính tình chết tiệt của Vương Lang, hắn có thể vui vẻ đứng lên sao?
Trong lòng Vương Lang cũng chỉ có Khuất quý nhân, ta tốn nhiều tâm cơ như vậy, không phải vì muốn đè áp một Hoàng quý phi khí diễm, không để cho nàng ta vọng tưởng vị trí hoàng hậu, để địa vị Đông cung thái tử của hắn vững hơn một chút.
Thế nhưng hắn chỉ nghĩ mẹ hắn có thể bị uất ức!
Thật sự là mắt ta bị mù mới có thể thích Vương Lang – cũng may, hoàn hảo! Bây giờ ta đã không thích hắn nữa.
Đột nhiên, ta thấy trên mặt đất có một vệt nước nho nhỏ, càng ngày càng lớn hơn.
Ta nhanh tay che mắt, không để nước mắt rơi xuống, hít mũi một cái, nuốt tất cả tư vị khổ sở vào lòng – rồi lại không cẩn thận nuốt nước mắt vào, ho khan hồi lâu.
Bỗng nhiên, có người đặt một cái khăn vào tay ta, ta vội vàng nhận lấy lau mũi, lúc này mới hít hít mũi, cảm kích cười: “Nha đầu tốt…”
Nhìn người tới, ta cũng ngây ngẩn cả người: “Còn tưởng rằng là tiểu Bạch Liên hay tiểu Tịch Mai đưa khăn cho ta, không ngờ người tới là Thuỵ vương.
Chắc hẳn vì vừa rồi ta ngồi ở ngưỡng cửa, không nhìn thấy hắn đi tới.
“Tiểu Linh Lung.” Ta vội vàng lau mắt: “Sao ngươi lại dùng khăn của nữ nhân?”
Khăn trong tay ta thêu vài đoá hoa mai, nhìn kỹ một chút, còn có hình chim phượng ám văn, thấy thế nào, cùng là của nữ nhân…
“Vương Lung chỉ là nhặt khăn lục tẩu làm rơi trên đất trả lại cho lục tẩu mà thôi.” Thuỵ vương không biến sắc nói, xem xét sắc mặt của ta, giống như đang thử dò xét gì đó, ta không khỏi u mê nháy mắt với hắn mấy cái.
“Ngươi đang nhìn cái gì? Ngồi đi.” Bỗng nhiên ta phát hiện không có ghế ngồi, không thể làm gì khác là hơi di chuyển nhường ra một vị trí cho Thuỵ vương: “Đừng chê, ngồi ở cửa cũng tốt lắm.”
Thuỵ vương nhàn nhạt cười, hắn ngồi xuống vị trí ta nhường, dựa vào cánh cửa đang mở một nửa, cho ta một ánh mắt áy náy.
“Lần này là tạ lỗi với lục tẩu.”
Ta hiểu ý của Thuỵ vương.
Chủ ý đi tìm Khuất quý nhân là Thuỵ vương nói cho ta biết. Lấy thông minh của hắn, sao lại không biết bởi vì hoàng thượng nổi điên, một chiêu này chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tình cảnh của Khuất quý nhân, thái tử gia biết đến, tất nhiên giân dữ.
Vương Lung chính là như vậy, từ nhở đã tính tình kín đáo, sợ nhất là gây ra phiền toái cho người khác. Tối hôm qua nếu không phải ta bị biểu cô ngăn lạ, chỉ sợ cũng muốn thay mặt thái tử tiến lên can ngăn, không nói chính xác muốn gây động tĩnh gì, khiến Hoàng quý phi chuyển mục tiêu oán trách sang hắn.
Ta cười nhẹ một cái, không nhịn được đưa tay vỗ vỗ vai hắn.
“Cũng không trách ngươi.” Ta an ủi hắn: “Ngươi nha, từ nhỏ đã như vậy, ai có một chút không như ý ngươi cũng trách mình. Ta nói với ngươi bao nhiêu lần…”
“Ít nghĩ đến một chút, cuộc sống trôi qua tốt hơn.” Thuỵ vương cùng nói với ta, lại cùng cười lên.”
Hắn cũng vỗ vỗ bả vai ta.
Khi còn bé ta cũng có lúc không được như ý, nói như vậy, lúc bị thái tử gia đánh tay là không như ý nhất. Mặc dù Thuỵ vương sẽ không vì ta mà cầu cạnh thái tử, nhưng là sau khi thái tử đánh xong vỗ vỗ vai ta, đồng tình hỏi ta: “Sau này còn dám tái phạm không?”
Vừa nghĩ như thế, mỗi lần thái tử gia đánh lòng bàn tay ta, ta cũng thật sự phạm sai lầm…
Bông nhiên ta đang lúc phiền muộn, cũng học Thuỵ Vương, tựa đầu trên cửa, cảm khái với Thuỵ vương: “Nếu có thể trở lại khi còn bé thì tốt biết bao?”
Ít nhất khi còn bé, đúng sai đều rất đơn giản, người sai từ trước tới giờ luôn là ta…ta cũng luôn luôn biết ta thật sự phạm sai lầm.
Thuỵ vương cũng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm ta, hắn gật đầu một cái, trong giọng điệu cũng có một tia sầu não.
“Thời gian như dòng chảy, một đi không trở lại.” Hắn phụ hoạ ta: “Thật là ngày đêm không ngừng.”
Ta bỗng nhiên không thể khẳng định, Thuỵ vương thương cảm cùng ta, có phải cùng một việc hay không.
Thuỵ vương yên tĩnh một lúc, mới hỏi ta: “Thái tử gia không có…”
Hắn so với ta hai mắt còn đen hơn.
Ta nhe răng trợn mắt, rất tự hào: “Ngươi đi xem tôn dung của thái tử gia một chút, đó mới gọi là đặc sắc!”
Thuỵ vương phù một tiếng bật cười.
Hắn cúi đầu nhìn xuống đất, lại hỏi: “Ngươi không giận huynh ấy chứ?”
Bỗng nhiên ta có chút phiền não, cũng không nhớ phải trả lời vấn đề của hắn, vì vậy liếc mắt, cố gắng nghĩ từ qua loa lấy lệ.
Còn chưa mở miệng, Thuỵ vương đã cười nói: “Ta, ta hiểu ý của người, lục tẩu không cần nói nhiều.”
Ta liền làm mặt quỷ với Thuỵ vương, hắc hắc cười khan mấy tiếng, lại mở to mắt nhìn trời, ngẩn người.
Lại cảm thấy Thuỵ vương có điểm là lạ, không giống bình thường vụng trộm giễu cợt ta, trên mặt giả vờ ôn lương, nụ cười cũng giấu giếm mấy phần.
Edit: Thu Lệ
Công công ta đột nhiên nổi điên trong bữa tiệc, cũng không thật sự ảnh hưởng đến hưng phấn của mọi người.
Phải biết một người nhất thời phát điên thì không sao cả, nhưng phát điên cả đời lại rất cần nghị lực, hoàng thượng lên ngôi đã hai mươi mấy năm, ngoại trừ việc luôn luôn dốc sức đối nghịch với Nội Các, thì thành tựu lớn nhất đó chính là nổi điên. Hưng trí đến nỗi đừng nói là bóp Hoàng Quý Phi, ngay cả bóp chết đứa con trai ruột của mình trước mặt mọi người, ta xem hắn cũng không phải là không làm được.
Bên dưới làm việc với quan trên như vậy trong thời gian dài, các hộ gia đình sống trong Tử Cấm Thành chúng ta cũng đều dưỡng thành tính khí thấy nhưng không thể trách. Ngoại trừ Hoàng Quý Phi cuối cùng cũng chỉ là vuốt cổ của mình không nói lời nào, thì đám người còn lại hăng hái d.đ;l;q"d cũng còn rất cao. Hoàng thượng nghe Phúc Vương đọc một bài thơ, còn sai nhóm cung nhân, "Thưởng hắn một sọt Thạch Lưu(quả lựu), ngày mai đưa đến Trọng Phương cung, để cho hắn và mẫu phi cùng ăn."
Hoàng thượng có thưởng, cho dù không có ý nghĩa đi nữa thì đó cũng là thưởng.
Hoàng Quý Phi và Phúc Vương cùng nhau quỳ xuống tạ chủ long ân, "Đa tạ hoàng thượng ân thưởng."
Ta nhìn nét mặt của bà, giống như là rất muốn nhét cả quả Thạch Lưu vào trong cổ họng Hoàng thượng đấy.
Hưng phấn của Hoàng thượng chỉ có tăng chứ không giảm, lại chỉ đích danh một tuyển thị gần đây rất được ông cưng chiều tiến lên ca hát khiêu vũ, khiến bữa tiệc càng trở nên náo nhiệt, mãi cho đến qua canh ba, Phúc Vương lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, ông mới săn sóc bảo chúng ta, "Đều đi về nghỉ ngơi trước đi, trẫm uống thêm mấy chung rượu nữa rồi cũng rở về cung Thụy Khánh!"
Ta đoán, tối nay có lẽ Hoàng thượng chuẩn bị lâm hạnh mấy mỹ nhân ở trong Bồng Lai Các, hiện tại chính là chê những đứa con trai, con dâu này chướng mắt, ta nhanh chóng mang theo năm mỹ nhân Đông Cung cáo từ trước, để tránh phá hủy hăng hái của công công ta.
"Phụ hoàng để ý thân thể, không nên uống rượu quá nhiều." Thuận miệng khách khí với hoàng thượng mấy câu, ta đứng dậy cười, "Thế Noãn cáo lui trước."
Có lẽ do Hoàng thượng đã uống rượu quá nhiều, ông đột nhiên lại đứng lên, xoa xoa đầu ta hai cái, khiến búi tóc của ta trở nên rối loạn.
"Tiểu Ấm, trở về nghỉ ngơi cho tốt!" Hắn còn lớn miệng quan tâm ta. "Thân thể của dượng khỏe mạnh lắm, con không cần phải lo lắng!"
Ta che đầu, trong lúc mọi người nhìn soi mói cười chúm chím, cắn răng tạ hoàng thượng, "Dạ, vậy dượng cứ từ từ uống... Từ từ uống... nhé?"
Lúc Hoàng thượng say rượu chính là dễ dàng như vậy, đoán chừng là lại quên ta đã lớn, đã trở thành Thái Tử phi của Đông cung, vẫn còn coi ta là tiểu nha đầu chải hai búi tóc, đảo quanh chân cô cô ta rồi.
Liễu Chiêu Huấn và Trần Thục Phi đều có chút không nhịn được muốn cười, Thụy Vương cũng bắt được cơ hội lúc ta xoay người nháy mắt với ta.
Ta làm như không thấy.
Tuy Trần Thục Phi và Liễu Chiêu Huấn thông minh, nhưng đối với thái tử cũng không hiểu rõ được bao nhiêu, không thể so với Thụy Vương, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên với ca ca hắn, đối với thái d/đ;l;q;d tử cũng hiểu rõ, chỉ sợ cả Đại Vân, cũng không có ai vượt qua hắn. Hắn gấp gáp nháy mắt với ta như vậy, chỉ sợ là bởi vì nhìn thấu Thái Tử Gia lúc này đã rất tức giận rồi.
Tuy ta không hiểu được ánh mắt nhìn người, nhưng nhất quyết không phải là một đứa ngu ngốc, Thái Tử Gia đứng bên cạnh ta, tuy rằng ta vẫn không nhìn hắn, nhưng thân thể người này lại căng thẳng, hơi thở có chút phập phồng...... Những động tĩnh này, cũng không gạt được ta đâu.
Tức giận thì như thế nào? Sợ ngươi à!
Bây giờ, Tô Thế Noãn ta đã không còn là một cô nương ngu ngốc chỉ vì một ánh mắt của Vương Lang ngươi thì khó kiềm chế, hỉ nộ cũng tùy ngươi thao túng nữa rồi.
Ta không để ý đến Thụy Vương, ra khỏi Bồng Lai Các, liền lên ngự liễn, Liễu Chiêu Huấn chờ chúng mỹ nhân vây quanh xa liễn của ta, đi theo sau tọa giá của Thái Tử Gia, từ từ trở về Đông cung.
Theo như lịch thị tẩm thì hôm nay đến lượt Trương Bảo Lâm, nhưng thể cốt Trịnh Bảo Lâm không được tốt, lúc ở trên đường còn đỡ, vừa mới đến nơi, liền ho khan không ngừng, vừa ho khan vừa thỉnh tội với Thái Tử Gia, trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Có lẽ bởi vì hôm nay đã gặp gỡ Hoàng Quý Phi, khiến Lý Thục Viện rất có cảm xúc, hiếm thấy nàng ta không hề lưu lại mượn cớ câu tam đáp tứ với Thái Tử Gia, xin cáo lui theo sát phía sau Trịnh Bảo Lâm. Khương Lương đệ và Mã Tài Tử lưu luyến không rời nhìn Thái Tử Gia mấy lần, cũng lễ nghi chu toàn với ta rồi cáo lui. Liễu Chiêu Huấn đã sớm chuồn đi nơi nào không biết, ta cũng không để ý tới Thái Tử Gia, xoay người một cái đi về Tây điện của ta.
Ta vừa cất bước liền không bước được nữa, ta dùng thêm chút sức, Thái Tử Gia cũng không chịu buông ta ra, hắn trầm thấp hừ một tiếng, nói sau lưng ta: "Quay đầu lại."
Ta không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi, xoay đầu lại.
Bởi vì người chưa tan hết nên cửa đại điện vẫn mở, ánh trăng lạnh nghiêng ngã nơi chân trời, rơi vãi ánh sáng bạc đầy trên mặt đất, cùng ánh nến chiếu rọi trong đại điện, tạo nên quang cảnh như ảo mộng. Mà ở giữa quang cảnh trong suốt như nước này, Vương Lang đang đứng đó.
Không phải Thái Tử Gia, mà là Vương Lang.
Hô hấp của ta liền tắc nghẹn nơi cổ họng, trong thoáng chốc, lại có chút nước mắt giùng giằng muốn dâng lên.
Vẻ mặt này của Vương Lang, không phải đã rất quen thuộc sao?
Hắn thích mặc màu đen, cả người mặc thường phục màu đen, Ngũ Trảo Kim Long giương nanh múa vuốt quanh thân hắn tạo nên khí thế khiếp người, mà mặt mày hắn lại ủ dột, chân mày khẽ nhíu lên, ở dưới ánh trăng cau mày nhìn về phía ta.
Từ nhỏ đến lớn, số lần ta chọc giận Vương Lang thật là không thể nào đếm xuể, cũng chỉ có khi ta thật sự chọc hắn tức giận, thì hắn mới dùng vẻ mặt như vậy để nhìn ta. Ta đã từng rất thích dáng vẻ này của hắn, ta cho là chỉ có ta mới có thể khiến hắn lộ ra vẻ mặt này, ta đã từng cho rằng cũng chỉ tại những lúc đó, trong mắt hắn mới chỉ có mình ta.
Cho dù là hiện tại, gương mặt như vậy đã hung hăng đánh trúng ta như cũ, gọi một tiếng đã khiến ta đau triệt nội tâm, hận không thể khom người xuống.
Nhưng bây giờ ta đã biết, sở dĩ hắn lộ ra vẻ mặt như vậy là bởi vì hắn cũng không thật sự thích ta.
Đối với người mà hắn thật sự thích, Vương Lang nhất quyết sẽ không nổi giận như vậy.
Mà ta, kể từ khi biết rõ chuyện này, Vương Lang sẽ không còn là Vương Lang nữa, không còn là là người mà ta đã nhìn từ nhỏ đến lớn, vừa yêu vừa hận......
"Thái Tử Gia có gì phân phó?"
Ta cố đè nước mắt trong lòng xuống, nâng lên nụ cười.
Cô cô ta đã từng nói, "Nước mắt của nữ nhân là một thứ rất hữu dụng. Nhưng ngàn vạn lần không thể lạm dụng nó, không đến thời khắc cuối cùng, tuyệt đối đừng nên khóc sướt mướt. Dùng quá nhiều sẽ không còn đáng giá nữa."
Ta cũng không muốn lộ ra nước mắt của mình vào thời điểm không đáng giá này.
Dưới ánh trăng, Thái Tử Gia vẫn còn đang ủ dột, tức giận nhìn ta, tâm tình của hắn đã tuôn ra, bao phủ lấy ta như thủy triều mà không cần ngôn ngữ nào.
Dù sao ta cũng hao tổn tâm cơ, vì Đông cung mà tính toán, đau lòng hắn thân là thái tử của một nước mà ăn, mặc, ở, đi lại còn không bằng một tiểu quỷ như Phúc Vương. Ta mưu tính như vậy, nhìn vào trong mắt hắn, cũng chỉ thấy được ta lợi dụng Khuất Quý Nhân đi một nước cờ, không đi được, đẩy bà đến tình cảnh khó chịu.
Bỗng nhiên ta lại bị tâm tư của mình dọa sợ.
Ai nói lòng ta thương yêu hắn? Thái Tử Gia Long Chương Phượng Thái, là nhân vật giống như tiên trên trời, làm gì đến phiên lòng ta thương yêu hắn?
Ta chính là không muốn lấy của hồi môn của mình để nuôi tiểu thiếp của hắn, ta chính là vô tình vô nghĩa, chỉ cần Đông cung tốt, chỉ cần ta tốt là đủ rồi, chuyện Khuất Qúy Nhân sống hay chết, Thái tử hắn có vui mừng hay không thì có liên quan gì đến ta chứ?
Thấy Thái Tử Gia không nói lời nào, ta ngược lại vung lên, vừa sửa sang quần áo của ta —— chỉ tiếc Thái Tử Gia vẫn không chịu buông mép váy của ta ra, vừa ngẩng đầu lên, hỏi.
"Thái Tử Gia gọi thiếp thân lại, rốt cuộc có phân phó gì đây?"
Con ngươi của Thái Tử Gia giống như hắc thủy tinh, chớp mắt một cái cũng không chớp, chỉ nhìn ta chằm chằm, một hồi lâu, hắn mới mở miệng.
"Tô Thế Noãn, ta đã sớm cảnh cáo ngươi. Bảo ngươi cẩn thận một chút, đừng chơi đùa quá đáng, lúc nào ngươi cũng cứng đầu cứng cổ có phải không?"
Lần Thái Tử Gia dùng giọng điệu này nói chuyện với ta cũng đã năm, sáu năm trước.
Lần đó, ta xé toang của hắn một quyển cổ thư Hồ điệp trang() rất trân quý, lại đổ một chai mực lỏng ở phía trên, sau đó còn chạy tội, cùng hắn một đuổi một chạy đến bên cạnh hồ Thái Dịch, cố tình dẫm lên rêu xanh, cả người ngã vào trong hồ thiếu chút nữa đã ngừng thở, muốn Thái Tử Gia tự mình xuống cứu ta lên, khiến hắn ướt nhẹp toàn thân.
(): Sách đóng thành cánh bướm
Hắn dùng giọng điệu như vậy mắng ta hơn nửa canh giờ, lúc ấy tuy rằng ta làm ra dáng vẻ khiêm tốn lắng nghe, nhưng trong lòng vẫn là rất ngọt ngào.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, bây giờ nghe hắn nói chuyện như vậy, ta không những không cảm thấy ngọt ngào chút nào, thậm chí còn rất muốn thay đổi vị trí đặt của bình hoa trên bàn, gắn lên trán của Thái Tử Gia.
"Ta vốn là không tốt." Ta thốt ra, mạnh miệng với Thái Tử Gia, "Ta cũng chưa từng nghe lời, đây là lần đầu tiên Thái Tử Gia quen biết Tô Thế Noãn ta sao? Tính tình của ta ngài còn không hiểu sao?"
Khuôn mặt của hắn lại dữ tợn thêm mấy phần, thì ra vẻ mặt lạnh lùng như băng, đã bị ngọn lửa tức giận thay thế được, ta lại kéo kéo làn váy nhưng hắn vẫn không chịu lấy chân ra.
Ta cũng tức giận, dứt khoát vừa run run chỉ tay vào mép váy đang bị kéo, vừa kêu, "Tiểu Bạch Liên mau tới đây cởi váy cho ta! Thái Tử Gia thích cái váy này, ta sẽ để cho hắn ôm ngủ!"
Thái Tử Gia căm tức phát ra tiếng quát trong cổ họng, tiếng bước chân nhỏ vụn vặt của Tiểu Bạch Liên bỗng chốc dừng lại, ta mãnh liệt xé ra, cuối cùng kéo váy xuống, nhưng còn chưa cởi hết, Thái Tử Gia đã bắt ta vào trong tay, nắm bả vai của ta, vẻ mặt dữ tợn nói.
"Tô Thế Noãn, ngươi!"
Tay của hắn thật sự đã nắm được cổ họng của ta trong nháy mắt, tuy rằng rất nhanh đã buông ra, nhưng vẫn khiến Tiểu Bạch Liên ở sau lưng ta kinh hô lên.
Ta mới không sợ hắn!
Ta giằng co mãnh liệt, tuy nói khó có thể chống lại sức lực của Thái Tử Gia, nhưng vẫn thành công đạp mấy cái vào bắp chân của hắn, chuyện này dường như cuối cùng cũng ép Thái Tử Gia mất khống chế, hắn gầm lên một tiếng, đè ta dưới thân, sau đó chuyện kế tiếp ta đã không nhớ rõ ràng lắm.
Ta dường như nhớ loáng thoáng, ta giùng giằng muốn dùng bình hoa đập hắn, sau đó rất có thể đập trúng thành công. Rốt cuộc Thái Tử Gia đã làm gì ta cũng không nhớ rõ lắm, hắn đương nhiên d/đ;l;q"d là không có đánh ta —— Vương Lang vĩnh viễn sẽ không bỉ ổi đến mức độ này, nhưng mà hình như hắn đã kêu lên rất nhiều tiếng, "Dứt khoát bóp chết ta ngươi cũng tiết kiệm được một chút đấy!"
Sau đó, ta vừa nghe thì càng tức giận, hắn nói như vậy thì xem ta như Hoàng Quý Phi sao?
Ta lập tức đánh hắn kịch liệt hơn...... Ta còn nhớ thật sự đã nghe được tiếng vỡ vụn của bình bình lọ lọ.
Dĩ nhiên cũng không thể thiếu được tiếng thét chói tai của Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai, không biết là tiếng cảnh cáo của người nào ——"Điện hạ, nương nương! Đây chính là ở chánh điện Đông cung!"
Cuối cùng ta nhớ được, đây chính là tiếng thét của Liễu Chiêu Huấn.
"Các ngươi muốn đưa Hoàng thượng tới đây sao?"
Liễu Chiêu Huấn nói ra những lời này, ta...... Ta thật sự phục hồi lý trí.
Năm ngoái, thái tử đi Giang Nam tuần tra, tuy nói là tuần tra nhưng thật ra thì chính là bị hoàng thượng đày đến đó.
Khi đó ta mới vừa vào cửa, Liễu Chiêu Huấn vẫn chưa vào cung, không có người gò bó, năm ba bữa ta và Thái tử lại trình diễn đấu võ, một lần cuối cùng ngay cả Trần Thục Phi cũng không ngăn cản, thật sự huyên náo đến hoàng thượng đích thân tới đây mới tách hai chúng ta ra. Sau đó hoàng thượng đã đuổi Thái Tử Gia đến Giang Nam, Thụy Vương cũng khuyên ta, ‘Phải đưa một người vừa ý vào cung—— để bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể trông coi tính khí của ngươi’!
Lúc ta và Thái tử gia tức giận đều sẽ trở thành người không não, khi đó Thái Tử Gia đã thắt cổ ta không biết bao nhiêu lần, được xưng là muốn bóp chết ta —— cũng chính là khi đó năm mỹ nhân Đông cung không biết đến một mặt dữ tợn này của hắn, thì bây giờ đã không có người mở to mắt, coi hắn là bảo!
Ta lập tức buông lỏng nắm giữ, mặc cho Liễu Chiêu Huấn kéo ta, sau đó lại chống nạnh quở trách Thái Tử Gia. "Ngài là một nam tử hán đại trượng phu, thế mà lại ngược......"
Ta đoán Liễu Chiêu Huấn muốn nói, Thái Tử Gia ngược đãi ta.
Chỉ là, nhìn Thái Tử Gia bị ta cào ra một vết đỏ trên cổ, trán trầy da...... Có thể nàng nói không ra những lời như vậy.
Thay thế vào đó, Liễu Chiêu Huấn quay người lại hung hăng trợn mắt nhìn ta một cái, xô đẩy ta vào Tây điện.
"Đêm khuya sương nặng, thái tử phi nghỉ ngơi trước đi!" Vẻ mặt của nàng buộc thật chặt. "Sáng mai, ngài còn phải đi quỳ linh vị đấy!"
Ta rùng mình một cái. "Liễu Diệp Nhi ——"
Lời còn không có lối ra, dưới ánh nhìn chằm chằm của Liễu Diệp Nhi hóa thành một tiếng nức nở nghẹn ngào.
Liễu Diệp Nhi thật sự tức giận, lại muốn phạt ta đi quỳ linh vị của cha mẹ ta.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một buổi tối ta không ngủ ngon, lăn qua lộn lại, sáng hôm sau đứng dậy nhìn, quả nhiên đáy mắt một mảnh xanh đen.
Tuy nói vậy là đủ hiểu được cơ thể ta, ta cũng biết mặt ta là mặt hàng gì, nhưng hai đôi mắt một vòng đen to, ta soi gương còn cảm thấy mình có mấy phần đáng thương – nhanh đánh một ít phấn, tránh cho người khác nhìn thấy ta cũng lầm tưởng ta bị người nào đánh hai quyền lên mắt.
Chỉ là hiệu quả của phấn có hạn, lúc Liễu chiêu huấn tiến vào, hít vào một hơi trước, vòng quanh ta nhìn kĩ một chút, mới thả lỏng, sưng mặt lên an bài: “Hôm nay không cần ra cửa, tránh cho người không biết còn tưởng Thái tử gia đánh ngàu hai quyền!”
Ta xoa mắt, buồn bã ỉu xìu đồng ý: không thỉnh an cũng không thật vui mừng, một lát còn đến quỳ trước linh vị cha mẹ.
“Thái tử gia đâu?” Nhớ tới không khỏi quan tâm hỏi một câu.
Liễu chiêu huấn tựa tiếu nhìn ta: “Ngài có bản lãnh thì cả đời đánh nhau với hắn ta sống qua ngày. Sao lại mới tỉnh lại đã hỏi thái tử gia đi đâu, nếu như không thể rời bỏ người ta như vậy thì cũng đừng đánh nhau với hắn.”
“Ta chỉ hỏi có một câu thôi, có lẽ là ta tuỳ tiện hỏi một chút thôi.” Ta rất không phục mạnh miệng với Liễu chiêu huấn, thấy bàn tay của Liễu chiêu huấn tới đây, nhanh chóng nhảy ra: “Ta đây nói thật! Ta mặc kệ hắn!”
Nhìn thấy mặt Liễu chiêu huấn trầm xuống, ta biết ngay xong rồi.
Thái tử quốc triều, sống hay chết không phải do ta tuỳ tiện nói mà định ra, lại nói sống chết của thái tử gia, vẫn cùng một nhịp thở với thái tử phi ta. Ta nói một câu, thật là quá khinh thường rồi.
Chỉ là Liễu chiêu huấn cư nhiên không giáo huấn ta, chỉ vỗ vỗ vai ta, thở dài một hơi.
“Sự việc của ngài và thái tử gia, ai dính dáng đến xui xẻo của ai ta không quản. Chỉ là ở chỗ Thục phi nương nương, ta luôn che đậy quá khứ.” Trên gương mặt bánh bao của Liễu chiêu huấn là nụ cười nhộn nhạo – không nhiều lắm, nhiều lắm chỉ được bốn, năm phần: “Chỉ là ta lại buồn bực rồi, giữa ngài và thái tử sao lại đi đến bước này.”
Ta sa sầm mặt: “Bước này bước kia, chẳng lẽ ta và hắn có lúc tương thân tương ái?”
Từ nhỏ đến lớn, dường như đúng là ta và thái tử gia chưa từng tương thân tương ái. Lần đầu tiên gặp mặt chấm dứt bằng việc ta ném bùn lên mặt hắn, sau lần đó, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ta vừa vào cung, không đánh một trận với thái tử gia thì không xong. Mãi đến một lần ta bị thái tử gia đuổi đến Thái Dịch Trì, hắn mới không động thủ với ta, đổi lại tấn công bằng ngôn ngữ, mỗi lần đều uy hiếp bóp chết ta.
À, vốn không nghĩ tới cũng không phát hiện, vừa nghĩ thật sự cảm thấy thái tử gia và hoàng thượng không hổ là phụ tử ruột thịt, cả đời tính tình chỉnh người, quả nhiên là nhất mạch tương thừa.
Ăn điểm tâm, ta kéo lại kéo, cư nhiên bất kể là cung Thuỵ Khánh, cung Trọng Phương, cung Lộ Hoa, thậm chí là cung Vị Ương của Khuất mỹ nhân, cũng không có ai đến tìm ta. Mấy mỹ nhân Đông cung sáng nay cũng yên tĩnh khác thường: kể từ khi chúng mỹ nhân vào cung, ta chưa từng cãi nhau với thái tử như vậy, nghĩ đến những mỹ nhân nhi này, tất cả đều bị doạ sợ - mắt thấy vẻ mặt Liễu Diệp Nhi ngày càng khó coi, ta không thể làm gì khác hơn là chờ lệnh: “Liễu chiêu huấn, bổn cung muốn đến Từ Đường ngồi một chút.”
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi phạm sai lầm, cuối cùng ta bị phạt đi quét dọn từ đường, kể từ đó dưỡng thành thói quen. Đợi đến khi cha mẹ qua đời, sau khi ta và Liễu Diệp Nhi lần lượt vào cung, Liễu Diệp Nhi bố trí một gian từ đường nho nhỏ ở một góc Đông Cung, thờ phụng bài vị cha mẹ và cô cô ta, phàm ta làm sai chuyện gì, nàng sẽ phạt ta quỳ ở đó.
Trần Thục phi biết chuyện này, lại còn rất thưởng thức Liễu Diệp Nhi, gọi nàng đến khen ngợi nửa ngày, nói nàng rất có phong phạm chủ mẫu, tương lai nhất định không phải vật trong ao…Giống như Liễu Diệp Nhi có thể giết chết ta, bò đến vị trí thái tử phi.
Chính ta dưới ánh nhìn chằm chằm của Liễu Diệp Nhi, quỳ lạy bài vị của cha mẹ, lại thắp một nén nhang cho cô cô, mới đưa lưng về phía cửa, nhìn trên tháp, nhìn về phía cửa phòng đen ngòm ngẩn người.
Đúng vậy, ta và thái tử gia sao lại đi đến bước này?
Thật sự, từ nhỏ giữa hai chúng ta cũng không hoà bình. Ta còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, ta cho hắn hai nắm bùn…
Nhưng lúc đó, ta rất thích hắn.
Mặc dù thái tử gia có mẫu thân như Khuất quý nhân, nhưng tính tình từ nhỏ đã lạnh lùng, kiêu ngạo. Lúc hắn bị đưa đến cung Hàm Dương, trên người chỉ mặc áo ngắn màu vàng tầm thường, lúc ấy ta đang chơi bùn ở hoa viên nhỏ sau cung Hàm Dương, hình như đang ngồi chồm hổm trên đất – không nhớ rõ chi tiết, nhưng lại nhớ rất rõ ràng tâm tình lúc đó.
Lúc ấy nhìn Vương Lang, trong lòng ta chỉ nghĩ đến: thì ra trên đời có người đẹp mắt đến vậy.
Ta liền giấu tay ra phía sau, hỏi hắn: “Ngươi là ai?”
Vương Lang liếc nhìn ta một cái, cũng không trả lời.
Trên khuôn mặt tuấn tú tinh xảo kia dường như còn có một tia chán ghét.
Đó là lần đầu tiên ta bị người xem thường, thì ra là tư vị như vậy: “dù ta rất thích hắn, nhưng dường như hắn cảm thấy ta không xứng nói chuyện với hắn.
Loại tâm tình này, dù là bây giờ nhớ lại, cũng làm ta không khỏi nhíu mày.
Vẫn là khi đó tuổi quá nhỏ, cho là chỉ cần bôi bẩn mặt hắn, hắn sẽ không dễ nhìn như vậy nữa. Không dễ nhìn nữa, hắn sẽ chịu nói chuyện với ta. Không nghĩ tới bôi một lần, bôi thành hơn mười năm đối chọi gay gắt.
Giữa thái tử gia và cô cô ta, xem như mẫu từ tử hiếu, cũng là con của Khuất quý nhân. Không thể so với ta là máu mủ ruột thịt với cô cô ta, trong cung Hàm Dương muốn nói thì nói, muốn cười thì cười. Khi còn bé ta ỷ vào điểm này, ngoài sáng trong tối khi dễ thái tử gia…
Ai nha, vừa nghĩ như thế đã cảm thấy hắn chán ghét ta, ta cũng không thể kêu oan.
Nhưng trong lòng vẫn trăn trở: ta cho là hắn vẫn luôn biết rõ, ta khi dễ hắn, chỉ là vò ta thích hắn.
Hắn không chơi đùa với ta, lại đi học với Vương Lung, ta liền xé sách của hắn, cầu xin hắn đến phòng ta chơi…
Đợi chút, vừa nghĩ như thế, chẳng phải hắn đã có lý do chán ghét ta rồi sao? Thái tử gia xem sách như mạng, người bình thường làm bẩn một trang giấy, hắn đã giận tái mặt muốn phát tác, từ nhỏ đến lớn ta không biết đã xé bao nhiêu bản, ngày trước còn kéo ta đánh lòng bàn tay, càng về sau, hắn cũng không quan tâm, nói ta mấy câu rồi không để ý đến ta.
Có thể vì như vậy, ngày trước ta cho rằng hắn dù sao cũng có mấy phần yêu thích ta. Hắn sẽ chỉ nổi giận với ta, chỉ kéo ta đánh lòng bàn tay, chỉ…lộ ra thái độ lạnh lùng với, cho dù phần lớn thời gian, thái độ đó đều là căm tức, ta cũng cho là, chung quy vẫn là đặc biệt.
Nhưng hôm nay quay đầu lại tinh tế xem xét, lại cảm thấy hắn đối với ta cũng không quá đặc biệt, nếu nói thích, chỉ là si tâm vọng tưởng của ta. Đối với người thật sự trong lòng hắn, hắn sẽ không như thế này.
Cho nên từ đêm hôm đó, Vương Lang biến thành thái tử gia, mà ta đa từng cầu mà không được, lại chỉ e tránh không kịp, ta bắt đầu tránh hắn, ta lại càng không muốn gặp hắn. Mà ta càng tránh hắn, hắn lại càng chán ghét ta…
Công bằng mà nói, có thể lúc ấy người hắn ghét không phải là ta, chẳng qua là lúc đó hoàng thượng đã quyết định, muốn ta gả vào Đông cung, hắn ghét hoàng thượng mới đúng, ta chỉ là giận chó đánh mèo. Chỉ là lúc đo sao có thể phân biệt được khác biệt nhỏ như vậy, toàn bộ ý định đều là trốn đi, không muốn gả vào Đông cung, không muốn…không muốn thích hắn.
Quan hệ của chúng ta càng ngày càng tệ, mãi đến khi thái tử gia bị hoàng thượng phạt đi Giang Nam. Trần Thục phi để ta quỳ trước cung Hàm Dương, thỉnh tội với cô cô ta, rốt cuộc việc đã phá rồi lại lập, ta hiểu làm nữ nhi Tô gia, nên đặt một số chuyện lên người mình.
Từ đó về sau, ta lại đối xử với thái tử gia tốt hơn một chút, dường như thái tử gia cũng thu lại tính tình của hắn. Hắn trở lại từ Giang Nam, chúng ta trải qua một quãng thời gian tường an.
Chỉ là không ngờ ta mới động bước đầutiên, hắn đã tức giận thành cái dạng kia…
Ta cũng không phải cố ý!
Ai biết hoàng thượng sẽ đột nhiên phát điên, làm cho Hoàng quý phi không xuống đài được?
Lại nói, chẳng lẽ Khuất quý nhân không thích ta là lỗi của ta? Chẳng lẽ ta chỉ có thể chịu cơn tức giận của khuê nữ nhà đồ tể, nhẫn nhục cho thái tử gia nạp tiểu lão bà, nhìn họ mang thai, cho nàng ta ôm mộng kim tôn?
Phi! Thái tử gia nói thế nào cũng là con trai của cô cô ta, có sinh tôn tử, cũng là tôn tử của cô cô ta, có liên quan gì đến Khuất quý nhân?
Bỗng nhiên ta như đưa đám.
Dù nói thế nào, Khuất quý nhân cũng là mẹ đẻ thái tử gia, thái tử gia yêu quý nàng, cũng là chuyện thường tình. Thân phận Hoàng quý phi quý trọng, đắc tội nàng ta, Khuất quý nhân khó tránh khỏi phiền toái…Đúng, những đạo lý này ta đều biết.
Mà cô cô ta đâu?
Cô cô ta cả đời cúc cung tận tuỵ, hoàng thượng có thể ngồi vào vị trí hôm nay, sau lưng còn có cô cô ta và vô số tâm huyết của Tô gia, lúc còn trẻ vất vả quá độ, khó có thể sinh con, liều mạng sinh hạ một lần, cũng là một tiểu công chúa, không tròn một tuổi đã chết non. Nàng vốn có thể nhận Thuỵ vương làm con thừa tự, cùng biểu cô nuôi dưỡng Vương Lung, nhưng tính toán vì thiên hạ, con hoàng hậu, tương lai sẽ làm chủ Đông cung, nàng hết lòng chọn lựa, tuyển ra Vương Lang, chẳng lẽ từ lòng riêng?
Theo lý mà nói, Khuất quý nhân có thể giữ lại một mạng nhìn thái tử lớn lên, đã là cô cô ta trạch tâm nhân hậu. Huống chi cô cô ta đối với Khuất quý nhân luôn rất hào khí, chưa bao giờ ngăn nàng ta thân cận Vương Lang, tại sao nàng ta lại khẩu khẩu thanh thanh, xem Vương Lang là con trai của một mình nàng ta, nói cô cô đoạt tiểu lục tử của nàng ta…Nếu không phải cô cô ta thu dưỡng Vương Lang, bây giờ Đông cung là của ai còn chưa biết đâu! Bằng tính tình chết tiệt của Vương Lang, hắn có thể vui vẻ đứng lên sao?
Trong lòng Vương Lang cũng chỉ có Khuất quý nhân, ta tốn nhiều tâm cơ như vậy, không phải vì muốn đè áp một Hoàng quý phi khí diễm, không để cho nàng ta vọng tưởng vị trí hoàng hậu, để địa vị Đông cung thái tử của hắn vững hơn một chút.
Thế nhưng hắn chỉ nghĩ mẹ hắn có thể bị uất ức!
Thật sự là mắt ta bị mù mới có thể thích Vương Lang – cũng may, hoàn hảo! Bây giờ ta đã không thích hắn nữa.
Đột nhiên, ta thấy trên mặt đất có một vệt nước nho nhỏ, càng ngày càng lớn hơn.
Ta nhanh tay che mắt, không để nước mắt rơi xuống, hít mũi một cái, nuốt tất cả tư vị khổ sở vào lòng – rồi lại không cẩn thận nuốt nước mắt vào, ho khan hồi lâu.
Bỗng nhiên, có người đặt một cái khăn vào tay ta, ta vội vàng nhận lấy lau mũi, lúc này mới hít hít mũi, cảm kích cười: “Nha đầu tốt…”
Nhìn người tới, ta cũng ngây ngẩn cả người: “Còn tưởng rằng là tiểu Bạch Liên hay tiểu Tịch Mai đưa khăn cho ta, không ngờ người tới là Thuỵ vương.
Chắc hẳn vì vừa rồi ta ngồi ở ngưỡng cửa, không nhìn thấy hắn đi tới.
“Tiểu Linh Lung.” Ta vội vàng lau mắt: “Sao ngươi lại dùng khăn của nữ nhân?”
Khăn trong tay ta thêu vài đoá hoa mai, nhìn kỹ một chút, còn có hình chim phượng ám văn, thấy thế nào, cùng là của nữ nhân…
“Vương Lung chỉ là nhặt khăn lục tẩu làm rơi trên đất trả lại cho lục tẩu mà thôi.” Thuỵ vương không biến sắc nói, xem xét sắc mặt của ta, giống như đang thử dò xét gì đó, ta không khỏi u mê nháy mắt với hắn mấy cái.
“Ngươi đang nhìn cái gì? Ngồi đi.” Bỗng nhiên ta phát hiện không có ghế ngồi, không thể làm gì khác là hơi di chuyển nhường ra một vị trí cho Thuỵ vương: “Đừng chê, ngồi ở cửa cũng tốt lắm.”
Thuỵ vương nhàn nhạt cười, hắn ngồi xuống vị trí ta nhường, dựa vào cánh cửa đang mở một nửa, cho ta một ánh mắt áy náy.
“Lần này là tạ lỗi với lục tẩu.”
Ta hiểu ý của Thuỵ vương.
Chủ ý đi tìm Khuất quý nhân là Thuỵ vương nói cho ta biết. Lấy thông minh của hắn, sao lại không biết bởi vì hoàng thượng nổi điên, một chiêu này chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tình cảnh của Khuất quý nhân, thái tử gia biết đến, tất nhiên giân dữ.
Vương Lung chính là như vậy, từ nhở đã tính tình kín đáo, sợ nhất là gây ra phiền toái cho người khác. Tối hôm qua nếu không phải ta bị biểu cô ngăn lạ, chỉ sợ cũng muốn thay mặt thái tử tiến lên can ngăn, không nói chính xác muốn gây động tĩnh gì, khiến Hoàng quý phi chuyển mục tiêu oán trách sang hắn.
Ta cười nhẹ một cái, không nhịn được đưa tay vỗ vỗ vai hắn.
“Cũng không trách ngươi.” Ta an ủi hắn: “Ngươi nha, từ nhỏ đã như vậy, ai có một chút không như ý ngươi cũng trách mình. Ta nói với ngươi bao nhiêu lần…”
“Ít nghĩ đến một chút, cuộc sống trôi qua tốt hơn.” Thuỵ vương cùng nói với ta, lại cùng cười lên.”
Hắn cũng vỗ vỗ bả vai ta.
Khi còn bé ta cũng có lúc không được như ý, nói như vậy, lúc bị thái tử gia đánh tay là không như ý nhất. Mặc dù Thuỵ vương sẽ không vì ta mà cầu cạnh thái tử, nhưng là sau khi thái tử đánh xong vỗ vỗ vai ta, đồng tình hỏi ta: “Sau này còn dám tái phạm không?”
Vừa nghĩ như thế, mỗi lần thái tử gia đánh lòng bàn tay ta, ta cũng thật sự phạm sai lầm…
Bông nhiên ta đang lúc phiền muộn, cũng học Thuỵ Vương, tựa đầu trên cửa, cảm khái với Thuỵ vương: “Nếu có thể trở lại khi còn bé thì tốt biết bao?”
Ít nhất khi còn bé, đúng sai đều rất đơn giản, người sai từ trước tới giờ luôn là ta…ta cũng luôn luôn biết ta thật sự phạm sai lầm.
Thuỵ vương cũng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm ta, hắn gật đầu một cái, trong giọng điệu cũng có một tia sầu não.
“Thời gian như dòng chảy, một đi không trở lại.” Hắn phụ hoạ ta: “Thật là ngày đêm không ngừng.”
Ta bỗng nhiên không thể khẳng định, Thuỵ vương thương cảm cùng ta, có phải cùng một việc hay không.
Thuỵ vương yên tĩnh một lúc, mới hỏi ta: “Thái tử gia không có…”
Hắn so với ta hai mắt còn đen hơn.
Ta nhe răng trợn mắt, rất tự hào: “Ngươi đi xem tôn dung của thái tử gia một chút, đó mới gọi là đặc sắc!”
Thuỵ vương phù một tiếng bật cười.
Hắn cúi đầu nhìn xuống đất, lại hỏi: “Ngươi không giận huynh ấy chứ?”
Bỗng nhiên ta có chút phiền não, cũng không nhớ phải trả lời vấn đề của hắn, vì vậy liếc mắt, cố gắng nghĩ từ qua loa lấy lệ.
Còn chưa mở miệng, Thuỵ vương đã cười nói: “Ta, ta hiểu ý của người, lục tẩu không cần nói nhiều.”
Ta liền làm mặt quỷ với Thuỵ vương, hắc hắc cười khan mấy tiếng, lại mở to mắt nhìn trời, ngẩn người.
Lại cảm thấy Thuỵ vương có điểm là lạ, không giống bình thường vụng trộm giễu cợt ta, trên mặt giả vờ ôn lương, nụ cười cũng giấu giếm mấy phần.