Tuy nói là muốn lấy đài sen, nhưng mà tấm thân nghìn vàng phải cẩn thận. Ta đường đường là một Thái tử phi, bên cạnh còn có Thụy vương đi lại bất tiện, muốn đích thân ngồi thuyền đi lấy đài sen, kia cũng chỉ là chuyện trong kịch xưa mà thôi. Nói là lấy, cũng là gọi mấy người cung nhân tới ngồi thuyền, chèo tới trong hồ Thái Dịch ngắt lấy lá sen tươi giữa hồ sen.
Thụy vương tựa vào gốc cây liễu bên cạnh, khó mà lộ ra chút thú vị của trẻ con, chỉ điểm nhóm cung nhân đài sen nào to nhất mập nhất. Một lát sau, mới cười hỏi ta, "Nhiều lần muốn đến Đông cung tìm Lục ca nói chuyện, cung nhân đều nói Lục ca ra ngoài rồi. Lục ca gần đây sao lại bận như vậy?”
Ta vừa mở miệng, câu trả lời suýt vụt ra, đột nhiên lại cảm thấy không ổn. Nơi này dù sao cũng là trước mặt nhiều người, lời nói có rất nhiều khả năng theo gió thổi xa, bị người không nên nghe nghe được.
"Ta cũng không biết chàng đang bận cái gì." Ta nói cho Vương Lung."Dù sao cha ngươi luôn có nhiều chuyện phiền toái như vậy muốn giao cho chàng đi làm, giờ chẳng phải là đang nói chuyện quân lương rồi sao?"
Ánh mắt Thụy vương lóe lóe, làm ta cực kỳ chột dạ.
Từ nhỏ đến lớn, giữa ba người chúng ta dường như rất ít khi có bí mật, ít nhất chuyện ta biết đến, trừ phi thật sự không thích hợp hai nam nhân biết, nếu không ta chắc chắn đều khẳng khái nói ra, chia sẻ cùng bọn hắn.
Bắt đầu từ khi nào, ta phải bí mật với Vương Lung rồi?
Ta xoay đầu không dám nhìn Thụy vương.
Trái lại Thụy vương lại an ủi ta, "Không sao cả, Lục tẩu có thể học được thủ khẩu như bình (*), ta cũng yên tâm rất nhiều rồi."
(*) giữ bí mật.
Hắn lại sờ sờ cằm, có vẻ đăm chiêu hướng tầm mắt về phía chân trời, bên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười này, lại có gió lạnh, chớp lóe rồi biến mất.
Ta đang muốn xoa xoa con mắt, Thụy vương liền cười mỉm mở miệng."Thập đệ, lén lút ở phía sau cây làm cái gì?"
Ta nhìn theo lời Thụy vương, thấy Phúc vương từ phía sau một cây đại thụ xa xa xuất hiện.
Lúc này ta mới hiểu được ý tứ của Thụy vương: Thủ khẩu như bình, thật sự là điều kiện tiên quyết để sinh tồn ở hậu cung.
"Ta đang chơi trốn tìm mà." Trên mặt Vương Linh là nụ cười hồn nhiên vô tà, "Chào Lục tẩu, Thất ca, Lục tẩu cùng Thất ca đang làm cái gì vậy?"
"Chúng ta đang lấy đài sen cho Lục ca của đệ." Thụy vương thân thiết nói cho Phúc vương.
Ta làm như căn bản không nhìn tới Phúc vương, cúi đầu vỗ vỗ ống tay áo, lại híp mắt chỉ huy nhóm cung nhân, "Hái cái to nhất bên trái kia xuống, cái to như thế, Thái tử gia cũng không ăn hết được."
Ta đã sớm nói, ta là người lòng dạ hẹp hòi, lại là người cực kỳ bao che khuyết điểm.
Phúc vương trước đây thật là một đứa bé đáng yêu, ta nhìn hắn cho dù không tính là thuận mắt, nhưng là chưa từng chán ghét hắn. Có điều, từ sau khi cô cô ta qua đời, ta từ từ bắt đầu thấy chướng mắt hắn. Cho đến bây giờ, dường như đã đến cảnh giới cao nhất của việc chán ghét: Ta coi như hắn không tồn tại.
Hoàng thượng đã nói ta nhiều lần, nói ta không có trí tuệ của Thái tử phi, không thể chăm sóc các đệ đệ của Thái tử, ta bên ngoài ừ ừ gật gật, nhưng mỗi lần nhìn thấy Phúc vương, vẫn là không có sắc mặt hoà nhã.
Phúc vương cũng cực kỳ thông minh lanh lợi, hắn thậm có thể làm nũng với Thái tử gia, nhưng chưa bao giờ trêu chọc ta.
Hắn liền đảo mắt nhìn Thụy vương, đôi mắt to chớp lóe chớp lóe."Ta nghe Thất ca nói, gần đây Lục ca cực kỳ vất vả!"
Nhân tiểu quỷ đại, mới lớn chừng đó, mà đã bắt đầu lời nói khách sáo rồi.
Ta nhếch mũi, cũng không thèm nhìn tới Phúc vương, cáo từ với Thụy vương, "Đài sen cũng lấy đến đây rồi, ta đi trước một bước, Thất đệ cũng sớm về Lộ Hoa cung đi thôi."
Thụy Vương lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay cười."Lục tẩu... Cũng được, Lục tẩu đi thong thả."
Phúc vương chớp mắt to hướng ta cười, "Lục tẩu đi thong thả!"
Tới giờ hắn vẫn luôn hiểu ánh mắt người khác, bình thường cũng sẽ không nhiệt tình với ta như vậy.
Ta có một dự cảm xấu: Chỉ sợ đứa bé này vừa rồi là nghe được đối thoại của ta cùng Thụy vương rồi.
Nghĩ lại, lại cảm thấy cũng không có gì, Hoàng thượng đem chuyện này giao cho Thái tử gia, cũng không phải bí mật gì.
#
Tuy nói đối thoại của ta cùng Thụy vương, cho dù bị nghe được cũng không có gì, nhưng đến cùng ta vẫn cảm thấy là nên nói với Thái tử gia một tiếng mới tốt.
Mỗi tháng vào mồng một và ngày rằm, Thái tử gia phải cùng Hoàng thượng cùng lên triều, mấy ngày nay hắn lại thường xuyên ở nhà Mèo mập đến khuya mới trở về, lúc hắn trở về thời điểm ta đã ngủ rồi, buổi sáng khi ta dậy hắn lại đã xuất môn, nói ra, cũng có ba ngày ta chưa gặp Thái tử gia rồi.
Tối nay ăn xong cơm chiều, ta ở trong Đông điện sờ đông sờ tây, lại cầm bút viết một bài phú dâm từ tươi đẹp, một hồi lại mở bản đồ ra nhìn xem ca ca ta hiện đang đóng quân ở nơi nào, lại đến trên giường đánh đấm vài cái gối đầu, tận lực duy trì tỉnh táo, đợi Thái tử gia trở về.
Đêm nay quả nhiên Thái tử gia lại là quá canh ba mới về nhà.
Vừa vào nhà, ta liền bổ nhào lên người hắn, thèm khát ngửi thấy mùi của hắn.
“... A... A..., đây là... Món viên chua ngọt của Đồng Hòa cư? Mùi vị chua chua ngọt ngọt thật sự là câu hồn! Còn nữa, còn nữa! Mùi đậu khô thơm quá, chàng ăn canh Ngọc Hoa đài? Hức! Đáng giận! Tới cùng là bổng lộc một năm của Mèo mập có bao nhiêu, làm sao uống được cả Túy Minh Nguyệt (*) của Trí Mỹ Trai tận Vân Nam?”
(*) tên rượu
Ngay cả A Xương đi tới thay quần áo cho Thái tử gia, cũng bị ta đẩy ra, "Đợi một chút, để cho ta ngửi thêm một lần! Trời ạ, có bao lâu ta không ăn món cá sốt chua ngọt mùi vị chính tông như vậy rồi, để cho ta ngửi thêm một lần…”
"Tô Thế Noãn, nàng là cẩu à!" Hiếm thấy giọng điệu của Thái tử gia có vài phần dở khóc dở cười, hắn mới mở miệng, mùi rượu quá nặng, ta lập tức buông tha ngực hắn, chuyển môi lên bên gáy, nơi dính mùi rượu nặng nhất, có điều cái mũi của ta mới nghiêng qua, hắn liền đẩy ta ra, phân phó A Xương, "Đi chuẩn bị nước ấm."
Hai tiểu cung nhân run lẩy bẩy tiến tới, muốn thay quần áo cho Thái tử gia. Thái tử gia thu lại chút ý cười bên môi, hướng các nàng khoát tay áo, lại là lạnh nhạt nói, "Tự ta làm."
Nếu không phải trên mặt của hắn còn màu đỏ nhàn nhạt, chỉ sợ sự lạnh nhạt này, sẽ càng có sức thuyết phục hơn.
Nhưng Vương Lang lại là người không thể tránh khỏi mặt đỏ, cho dù là đỏ sẫm do say, hay là đỏ ửng do tức giận, đều làm trên mặt hắn xuất hiện một loại khí chất ướt át, phong lưu. Bốn chữ sắc, trên hai gò má hồng nhạt của hắn, được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Hai tiểu cung nhân đi theo Vương Lang nhất thời đỏ mặt, lẩm bẩm tạ tội, xoay người đi ra khỏi phòng dưới ánh nhìn của ta.
Vương Lang lúc này mới xoay người lại, nhướng lông mày với ta, làm bộ hỏi."Ái phi đêm nay có hứng thú, lại còn đợi tới sau canh ba."
Vừa nói, ngón tay thon dài của hắn vừa gỡ nút trên chiếc áo lụa mỏng.
Tầm mắt của ta không tự chủ được mà truy đuổi theo ngón tay trắng nõn thon dài kia, trong đầu ta bỗng nhiên lại nổi những cảnh tượng, tại vô số địa phương, ngón tay hắn linh hoạt mà thần tốc cởi váy của ta...
"Có chút việc muốn nói một tiếng cho chàng." Ta hắng giọng một cái, nói không được tự nhiên.
"A...?" Hắn chẳng những ngẩng mi lên, âm điệu có chút bắt đầu hơi hơi lên cao, gợi ra phong hoa tuyết nguyệt cùng triền miên - - nguy rồi, ta bắt đầu miên man suy nghĩ rồi.
Ta rời ánh mắt, cúi mi, lại không nhịn được chuyển động nhãn châu dưới đôi lông mi mà nhìn hắn.
Vương Lang cúi đầu xuống, dường như có chút mệt mỏi mà thở ra một hơi, hắn đưa tay tháo bỏ ngọc quan trên đầu, ngẩng đầu lên, cởi áo lụa mỏng, lại cởi áo trong bằng gấm bạc, kéo nó ra, lộ ra bả vai cũng phiếm hồng.
Lạ kỳ!
Rõ ràng là ta cùng hắn chuyện gì cũng đều đã làm, thậm chí có nhiều khi, chúng ta làm ở những nơi không nên làm. Đối với hắn cũng không có giống như hiện tại, bị cảm giác thẹn thùng bao phủ, từ đầu ngón tay đến ngón chân đều có cảm giác ấm áp?
Ta định đi, lại có chút không nỡ, quay lưng lại không muốn nhìn Vương Lang, lại không nhịn được vụng trộm quay đầu liếc hắn.
Liền phát hiện Vương Lang cười cười nhìn ta, giống như đang nhìn con khỉ diễn xiếc.
Nụ cười như vậy xuất hiện trên mặt hắn, cười đến cả gian phòng dường như đều phải sáng lên.
Ta thật sự có phần chịu không nổi, phải ra sức cắn môi mới có thể ngăn cản chính mình thốt ra, cầu khẩn hắn... Ta cũng không biết nên yêu cầu hắn làm gì.
"Vương Lang chết tiệt!" Cuối cùng, ta thẹn quá thành giận, hung hăng mắng hắn một câu.
Vương Lang trầm thấp cười rộ lên.
Cho tới giờ hắn luôn là rụt rè lạnh nhạt, rất ít cười vui sướng như vậy, chỉ có vài lần, hơn phân nửa đều là do ta làm chuyện gì ngu xuẩn, mới chọc hắn buồn cười.
Mà giờ này khắc này, ý tứ hàm xúc thật sự của tiếng cười này càng làm cho mặt ta mặt đỏ hơn vài phần, cảm giác ướt át kia, còn có từng đợt từng đợt cảm giác nói không rõ ràng, làm đáy lòng ta ngứa ngáy...
Hắn gọi ta.
"Tiểu Noãn, lại đây.”
Chỉ có lúc tâm tình của Vương Lang vô cùng, vô cùng tốt, mới có thể gọi ta là Tiểu Noãn. Phần lớn thời gian, hắn đều gọi cả tên cả họ của ta.
Ta cắn môi, bỗng nhiên cảm thấy thẹn thùng, chính mình cũng không biết chính mình đang ngập ngừng cái gì, đầu cúi thấp, chính là không dám đi qua.
Vừa nói, tay của Vương Lang bắt lấy cổ tay ta, kéo ta vào trong lòng hắn.
Dù sao cũng là mùa hè, Vương Lang lại uống rượu, trong lòng hắn cũng có chút mùi mồ hôi chưa tan hết, lẫn cùng mùi hương của hắn, nhàn nhạt... chọc người ta.
Lòng bàn tay hắn nóng hơn vài phần so với bình thường, một đường theo cổ tay ta lên trên, đăt trên bờ vai ta, của ta...
Ta nhịn không được mà phát ra chút thanh âm, rất nhanh chóng cắn môi, xấu hổ nhắc nhở Thái tử gia."A Xương còn đang - - uhm, còn đang ở trong tịnh phòng..."
Thái tử gia liền tạm dừng động tác trên tay, cao giọng gọi, "A Xương?" Một bên kéo ta vào trong lòng hắn, che khuất quần áo không chỉnh tề của ta.
A Xương nhanh chóng cun cút chạy đến, "Điện hạ có gì phân phó?"
Vương Lang rất ít khi gọn gàng dứt khoát như vậy, lời ít mà ý nhiều."Cút ra đi."
Ta nhìn xuyên qua bả vai, thấy A Xương khẩn cấp đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa cho chúng ta, không nhịn được thấp giọng trêu chọc Vương Lang.
"A Xương đi ra ngoài rồi, ai tới hầu hạ chàng tắm rửa? Đường đường Thái tử gia, cũng háo sắc như vậy?"
Có thể là vì hôm nay uống rượu, Vương Lang đặc biệt vội vàng, hắn đã gần như đè chặt ta vào cột giường, vừa không yên lòng mà uhm hừ liên thanh, một bên trêu chọc nơi đó, uhm, nơi đó của ta... Chỉ là có chút ẩm ướt là cầm của ta chân, trực tiếp đẩy tiến vào.
Ta có chút không thoải mái, không khỏi nhăn mày, "Đừng nhanh như vậy... A! Vương Lang chết tiệt, chàng!"
Chuyện kế tiếp, khụ khụ, ta nhớ rõ không rõ ràng lắm rồi.
Tóm lại sau cùng, khi cái gì cũng đều đã chấm dứt, không biết sao lại thế này, ta cùng Vương Lang đã cùng vào trong thùng tắm, ta dựa vào bờ vai hắn cố gắng thở dốc, ổn định lại nhịp tim đập như sấm.
Tâm tình Vương Lang dường như cũng tốt, dưới ánh đèn mờ nhạt, dường như còn có thể nhìn thấy ý cười bên môi hắn, ngón tay hắn du tẩu trên vai ta, dừng một chút, lại nhấc lên, vén sợi tóc rơi toán loạn ra phía sau lỗ tai cho ta.
Chút ôn nhu không lưu tâm này, lại khiến trái tim của ta điên cuồng nhảy dựng. Ta không dám nhìn hắn, cũng không dám tựa vào được thật sát, miễn lại bị hắn cười, đành phải cố gắng nhúc nhích, hướng sát về phía một bên thùng.
Vương Lang cũng nói gì, đợi khi ta muốn rút ra chân ra, rời hẳn khỏi lòng hắn, hắn mới kéo ta một cái, lại kéo ta đến chỗ ngực hắn, tay ôm eo của ta.
"Dùng xong rồi là muốn đi, hử?"
Giọng nói sau chuyện đó của hắn, luôn luôn đặc biệt thấp, giống như một cây cung căng trong lòng ta, không ngừng kích thích tới tới lui lui, làm cho lòng người tê dại.
"Ai dùng chàng rồi." Ta có chút khó chịu, "Là chàng, dùng, ta! Điểm này phải làm rõ ràng, người ta chờ chàng, là có chính sự muốn nói cùng chàng, cũng không phải, cũng không phải..."
Thái tử gia cúi đầu cười rộ lên."Vừa rồi nên có một cái gương, có thể soi được biểu tình của nàng, để nàng tận mắt nhìn thấy, giờ cũng không nói sạo được."
Ta đỏ mặt một phen.
Đáng chết là, ta luôn luôn có cảm xúc bất thiện tàng ẩn, vừa rồi lúc nhìn Vương Lang cỡi quần áo, chắc là đáy lòng thèm muốn, lại biểu lộ đến trên mặt.
Nói như vậy, vẫn lại là Vương Lang săn sóc để ý tâm ý của ta, mới chủ động thành toàn hi vọng của ta?
Phì!
"Vậy trước mặt ta, chàng cởi quần áo làm gì nha!" Ta tức quá đấm ngực hắn.
Thái tử gia trả lời cực kỳ vô tội, "Ta muốn tắm rửa mà."
Có đôi khi ta thực sự cảm thấy được, người ở bên cạnh công công ta lâu ngày, đều bị hắn làm điên rồi, mỗi một lần, mỗi một lần nói chuyện cùng Vương Lang, ta đều có một cảm giác kích động muốn bóp chết hắn.
"Chàng còn như vậy, ta sẽ không để ý tới chàng nữa." Ta căm giận nói.
Cuối cùng vẫn là chẳng thể so đo cùng Vương Lang lâu lắm, chúng ta ra khỏi thùng tắm, ta vừa chà lau thân thể, vừa cùng Vương Lãng nói chuyện về Phúc vương.
Vương Lang ngược lại không có phản ứng gì đối với việc Phúc vương nghe lén, hắn vừa mặc quần áo cho ta, vừa bóp... Uhm... anh đào của ta một phen, hơn nữa còn là dùng lực, khiến ta đau tới mức kêu lên.
"Nàng lại ở cùng với Vương Lung?" Lông mi của hắn hơi hơi nhíu lại."Cùng nàng nói qua bao nhiêu lần, Tô Thế Noãn - - đưa tay ra - - nam nữ kiêng kị - - "
"Phải chú ý." Ta nói cùng hắn xong, rồi mới biện giải: “Ta chỉ là ở chỗ biểu cô gặp phải, tùy tiện nói vài câu thôi.” Cực kỳ sáng suốt mà không nói chuyện ta lại ngủ ở Lộ Hoa cung.
Vương Lang vẫn có chút mất hứng, hắn lại hồi phục bộ mặt người chết tám gió thổi bất động, lặng lẽ không lên tiếng để mặc ta mặc thêm áo ngủ cho hắn, cùng ta ra gian ngoài đi ngủ.
Ta nằm úp sấp tới bên cạnh hắn, mới bỗng nhiên nhớ tới."Tối nay chẳng phải nên là Mã tài tử thị tẩm sao?"
Hắn nhướng mày, cho ta một cái liếc mắt, chậm chạp trả lời."Ái phi thật là có tâm, theo lẽ thường, hình như đúng là thế."
Ba chữ theo lẽ thường kia, được Vương Lang nói đặc biệt mạnh.
Ta suy nghĩ đến việc Mã tài tử bây giờ vẫn còn là hoàn bích, ba ngày sau phải di chuyển đến Đông hậu điện còn cô đơn hơn lãnh cung vài phần, còn có thứ dược cực kỳ thú vị mà nàng bí mật mang tiến cung kia, nhịn không được vui vẻ.
Edit: Ciao
Sau một tháng, trong nội cũng cũng thật là bình tĩnh.
Sau khi Khuất quý nhân gửi thông điệp đoạt mệnh cho ta, dường như đã giải quyết xong chuyện lớn trong lòng, mấy lần nhìn thấy ta, dù trên mặt có vẻ kìm nén không nói ra, giống như chỉ hận không thể ăn ta vào trong bụng, ăn còn dư lại xương cốt sẽ làm củi đốt, nhưng bà lập tức lại thấy bụng ta.
Mỗi lần nhìn bụng ta, thậm chí bà còn có thể cười với (bụng) ta một cái. Ta đã nói lâu rồi, vì đứa cháu thì chuyện gì Khuất quý nhân cũng có thể làm ra được.
Mặc dù Hoàng quý phi không phải là người an tĩnh nhưng bị Hoàng thượng đè một chút, bà ta cũng an phận hơn nhiều, những ngày này cũng không gây ra chuyện gì, hay chèn ép Vương Lang. Vì vậy mà Vương Lang vẫn có thể ung dung ra vào Tử Quang các, hôm nay lại đi gặp hai vị Hàn Lâm tuổi trẻ tài cao, ngày mai đi gặp ba bốn vị Thị giảng để nói chuyện tâm tình, mời bọn họ giúp đỡ, thuyết phụ đại học sĩ Mèo béo.
Nghe nói Mục các lão cũng khó xơi, nhưng cũng vì chuyện mở kho lương này mà an bài nhiều đệ tử tâm phúc gặp Thái tử gia.
Cái ngôi nhà này sống thì cái gì cũng nên vừa phải, lúc Thái tử gia không làm gì, thân là Thái tử phi, ta không khỏi phải làm chút gì đó, nếu không Đông cung sẽ quá trầm mặc. Bây giờ Thái tử gia đang làm việc, ta lại làm chuyện này chuyện kia, dượng ta lại cảm thấy Đông cung quá ồn, làm phiền tới ông nên đã đến gõ hai chúng ta.
Bởi vậy trong một tháng này, ta chẳng quản việc gì cả, chỉ để ý vào chuyện tu sửa Cung Triêu Dương. Những người rảnh rỗi trong Tử Cấm Thành này, không ai là không thể tránh bị người khác nhìn nơi nơi lúc lúc, sợ rằng Cung Triêu Dương sẽ tu sửa tới sang năm! Sang năm —— sang năm ta còn chưa mang thai thì theo lời Khuất quý nhân… ta sẽ ngừng canh tránh thai cho các nàng… Vậy ta còn cho dời cung làm gì?!
Nỗi khổ tâm của ta, theo như lời Liễu chiêu huấn nói, chính là “Nương nương làm gì có tâm trông nom những chuyện khác, chỉ ước gì ngày mai sẽ dọn về Cung Triêu Dương, để chúng ta ở lại —— người đặt mình vào hoàn cảnh người khác, suy nghĩ cho nhóm phi tần chúng ta như thế, nương nương thực sự hiền lành!”
Ưu điểm lớn nhất của nha đầu kia, chính là hiểu được cho ta sĩ diện.
Bốn phi tần của Đông cung đều lộ vẻ mặt lạ, Trịnh bảo lâm cười như không cười, Khương Lương đệ thì chua xót, Lý thục viên như uống phải một ngụm nước đắng, nhả không được mà nuốt không trôi. Mã tài tử thì đôi mắt chớp chớp, như đang suy nghĩ gì đó.
Khó có khi tâm tình ta tốt, nói với Liễu chiêu huấn: “Chiêu huấn thật khách khi, dù Thế Noãn tuổi còn nhỏ, nhỏ hơn chư vị tỷ muội ở đây, nhưng thẹn là chính vị của Đông cung, đương nhiên phải chăm sóc cho các tỷ muội. Các tỷ muội cũng đừng khách khi, đây là điều Thế Noãn nên làm.”
Ta nói những lời này, cho dù là người có tính tình tốt như Khương lương đệ cũng không nhịn được muốn nhào lên cắn ta một miếng. Đứng nói tới Lý thục viện —— theo những gì ta thấy, nếu không phải gần đây chỗ dựa Hoàng quý phi đang an phận, thì Lý thục viện rất muốn gào thét nổ banh cả Đông cung này.
Cho nên ta đã nói rồi, nếu như sống ở cái nhà này, tâm tư của ngươi bị người khác năm quá rõ ràng thì sẽ đứng ở thế bị động. Giống như ba vị mỹ nhân này, vì sao luôn bị ta vân vê giày vò, tức muốn sôi máu? Một phần, vì ta là Tô Thế Noãn vô lại vô sỉ, còn một phần khác, đương nhiên vì tâm tư các nàng quá dễ đoán. Ngược lại, Trịnh bảo lâm không ghen không cầu, ta sẽ vô cùng khách khí với nàng ta.
Ta vừa nghĩ, vừa chống cằm, nhìn vào mấy phi tần.
Nói đến sáu mỹ nhân Đông cung, nếu như không nhắc đến Liễu chiêu huấn, thực sự được xưng tụng là ‘thiên kiều bá mị’, nếu thêm cả Liễu chiêu huấn thì tuyệt đối là trăm phần kiều mị. Trịnh bảo lâm thì đừng nói, cả người nàng mang theo khí chất cao thượng nghiêm nghị, nhìn qua rất khó xâm phạm, thật sự cao hơn Thái tử phi ta nhiều.
Chúng ta hai mắt nhìn nhau, Trịnh bảo lâm hơi thử ý, nhíu mày với ta, dường như muốn hỏi, không có việc gì gọi các nàng tới để làm gì.
Ta nhe răng với Trịnh bảo lâm, làm nàng ta sợ ngã ngửa ra sau, nén giận liếc mắt nhìn ta.
Xem đi, cũng vì nàng vô dục vô cầu, cho nên mới không khách khí như vậy với ta.
Đáng tiếc, trước kia Trịnh bảo lâm chưa xuất giá đều ở trong nhà, chưa từng chơi bời bên ngoài như ta, nếu không chúng ta có thể là tri kỷ cũng nên.
“Lần này gọi các tỷ muội tới, cũng vì muốn chính thức phân chia chỗ ở trong Cung Triêu Dương.” Ta cũng không cố làm ra vẻ thần bí, dù sao làm người cũng không thể quá phận được, chuyện dời cung đã là một đả kích lớn với ba mỹ nhân rồi: “Khâm thiên giám nói, ngày mười tháng sáu thích hợp dọn nhà, cũng là ba bốn ngày sau rồi, Thiên điện, hậu điện và tiền điện của Triệu Dương cung tổng cộng có sáu nơi, bọn tỷ muội hãy chọn nơi mình thích, quyết định nhanh chóng, ngày mười tháng sau chúng ta chuyển toàn bộ gia cụ cần thiết tới Chiêu Dương cung, đỡ phải trì hoãn.”
Ta vừa dứt lời, Trịnh bảo lâm nói: “Thiếp thân thấy Tây hậu điện rất tốt, dựa và hồ Thái Dịch, hơn nữa lại vô cùng yên lặng, thích hợp để dưỡng bệnh… Thỉnh nương nương thành toàn thiếp thân, để thiếp thân ở Tây hậu điện.”
Tây hậu điện ngay bên cạnh hồ Thái trì, thậm chí còn có một khu đậu thuyền nho nhỏ, dù diện tích khá lớn, nhưng theo khoảng cách vật lý thì nơi đó cách Đông cung xa nhất, hơn nữa xung quanh cũng hoang vu hơn, không phải là một sự lựa chọn tốt cho phi tần một lòng tiến tới. Cho nên cũng chẳng ai đoạt của Trịnh bảo lâm, ta đương nhiên càng không có ý kiến, vì vậy nàng rất thuận lợi chọn được Tây hậu điện.
Lý thục viện cũng muốn đoạt lấy Đông tiền điện, từ xưa Đông quý Tây tiện, trước cao sau thấp, Đông tiền điện là nơi tôn quý nhất, theo ý nàng, chỉ sợ là không ai được như mình —— người này vĩnh viễn không nhớ được Liễu chiêu huấn không còn là nha hoàn bên cạnh ta, mà là phi tân có phẩm cấp cao nhất Đông cung.
Liễu chiêu huấn cười híp mắt, không so đo với nàng. Ngược lại Mã tài tử và Khương lương đệ lại giận mà không nói.
Mã tài tử cười ân cần với Liễu chiêu huấn: “Thỉnh chiêu huấn tỷ tỷ chọn trước.”
Trên mặt bánh bao của Liễu Diệp Nhi hơi nhăn lại, nàng cười hì hì nói: “Tây tiền điện là nơi cố hoàng hậu từng ở, ta cũng không dám ở, ta ở Đông thiên điện vậy.”
Nàng cũng đã nói như vậy, Mã tài tử và Khương Lương đệ sao dám tới Tây tiền điện? Còn lại Đông hậu điện cũng giống như Tây hậu điện, đều là nơi có diện tích lớn nhưng vắng vẻ, Mã tài tử nhìn Khương lương đệ, sóng mắt chuyển động, không nói gì, Liễu chiêu huấn cướp lời: “Nếu Khương muội muội không chê, ở đối diện với tỷ tỷ, Tây thiên điện.”
Đây là phong thái của Liễu chiêu huấn, nói cái gì thì là cái đó, hoàn toàn không hỏi ý tứ hai phi tần, cũng chẳng muốn giải thích gì cả.
Dù Khương lương đệ kinh ngạc nhưng cũng nhìn ra là có chút vui vẻ. Nói thế nào thì Tây thiên điện càng gần Đông cung hơn là Đông hậu viện.
Mã tài tử cúi thấp mặt xuống, nhàn nhạt ủy khuất, lại còn ai oán lườm ta.
Nàng càng làm bộ hiền thục dịu dàng thì ta càng thích bắt nạt nàng ta, thật sự khiến ta rất vui vẻ mà. Vì vậy ta cười lớn, thỏa sức biểu lộ niềm vui của ta.
Với tâm cơ của Mã tài tử, cũng không khỏi bộc lộ cảm xúc muốn cắn ta một ngụm.
Năm người muốn chuyển chỗ ở, cho nên gần đây Đông cung rất náo nhiệt, nhóm thái giám cung cự ra ra vào vào, cố gắng chuyển đồ qua cung Triêu Dương. Ta thì ngại ồn ào, lại ngồi không yên được, tới cung Lộ Hoa nghe Trần thục phi dạy bảo.
Biểu cô ta đang ngủ, cung nhân không dám gọi nàng, ta chạy không một chuyến, lại mệt mỏi vì thời tiết nóng bức, tìm một cái giường trúc trong Đông điện của cung Lộ Hoa nằm nghỉ ngơi, không biết từ lúc nào cũng mơ màng ngủ mất. Vẫn là Thụy vương tới bảo biểu cô ta bị Hoàng thượng gọi đi nói chuyện, đã tới cung Thụy Khánh rồi.
Đến ngày nóng bức, Hoàng thượng sẽ luôn để biểu cô pha cho ông một bình trà lạnh để uống, không ngờ đã nhiều năm như vậy mà vẫn không sửa được thói quen đó. Nhất thời ta có chút cảm khái, xoa mắt ngồi dậy, vỗ giường trúc nói với Thụy Vương: “Không ngờ chiếc ghế quý phi này vẫn còn ở đây, ngươi nhớ không, khi còn bé chúng ta thường xuyên nghỉ ngơi ở Đông điện, đến mùa hè, ta cứ chiếm lấy cái ghế đó không chịu để cho ai.”
Đáy mắt Thụy Vương lập tức hiện chút vui vẻ.
Hắn dài giọng: “Vì kiêng kị, chuyện này, Vương lung đã không nhớ rõ nữa.”
Người này dù muốn làm tổn thương người ta cũng phải cong quẹo, không cẩn thận một chút thì chẳng biết được hắn đang khen ngươi hay đang mắng chửi ngươi.
Ta trợn mắt nhìn hắn: “Tại sao là ngươi tới gọi ta?”
Mặc dù ta không để ý điều này lắm, nhưng dù sao nam nữ lớn cũng có cấm kỵ, có một số việc vẫn nên để ý thì hơn.
“Mẫu phi đi rồi, cũng mang theo vài tâm phúc, Vương Lung sợ Lục tẩu ngã lăn xuống đất, cho nên mới tiến vào xem.” Thụy vương cứ nói chậm rãi như thế: “Quả nhiên là không uổng phí.”
Mặt ta ửng hồng. Chuyện của mình mình tự biết, vừa rồi quả thực suýt nữa thì ngã lật ra đất. Nếu như không phải Thụy vương tới gọi ta thì ta đã ngã xuống đất, bị đau mà tỉnh lại.
Đừng nói chi đến việc nướng miếng chảy khắp nơi… haiz!
Ta mau cháu đứng dậy: “Bây giờ mặt trời cũng sắp xuống rồi, chúng ta đến hồ Thái Dịch hái chút đài sen, Lục ca của ngươi nếu không có chuyện gì làm cũng sẽ ăn vài cái.”
Vừa nói ra khỏi miệng, ta lại muốn cắn đầu lưỡi của mình.
Rõ ràng ta không thích Vương Lang rồi, quản khắn có thích ăn đài sen hay không? Cho dù có hái được thì cũng là hái cho ta ăn!
Lại nói, nói cho ai không tốt, ta lại nói với Thụy vương chứ? Chẳng lẽ ta nhanh chóng quên toàn bộ mọi chuyện như thế?
Ba năm trước, bên cạnh hồ Thái Dịch, ở phía sau hòn non bộ gần cung Trọng Phương, Vương Lung đã chứng kiến khoảnh khắc ta nam kham nhất như thế nào…
Ta còn có mặt mũi biểu hiện chút tâm tư của ta với Vương Lang trước mặt hắn sao?
Tô Thế Noãn, ngươi đúng là ngốc nghếch hết chỗ nói!
Chắc chắn những rối rắm của ta hiện hết lên mặt rồi, Thụy vương cong cong ánh mắt.
Thường ngày hắn rất giống Trần thục phi, khí tức xuất trần vờn quanh thân, nhất là khi ta vừa mới tỉnh ngủ, nhìn qua hắn với ánh mắt mông lung, càng cảm thấy ánh mắt hắn như có thể nhìn thấu được đáy lòng ta.
Mà nụ cười thản nhiên đó càng như cười nhạo ta không nhận ra tâm tư của người khác, cũng không nhận ra hối hận, lại như đang nói: Tô Thế Noãn, ngươi nói gì với ta, chẳng lẽ chính ngươi cũng không nhớ sao?
Đột nhiên ta nhớ tới chuyện năm đó.
Khi đó ta còn trẻ con, không biết trời cao đất dày, ngay cả thời điểm khó khăn nhất, cũng không có người thứ hai nguyện tới dỗ dành ta.
Mấy lần Thụy vương muốn nhét khăn vào trong tay ta đều bị ta đẩy ra, ta tình nguyện lấy tay lau nước mắt, nuốt toàn bộ những tư vị đau khổ chua xót vào trong họng, mơ hồ thề với Vương Lung: “Đời này kiếp này ta quyết sẽ không gả vào nhà họ Vương các ngươi. Người khác hiếm có Thái tử phi, còn ta thì chẳng lạ, kiếp trước làm ác, kiếp này cung phi, ta mới không cần làm con dâu Vương gia!”
Vương Lung dường như thở dài, sau đó hắn lại nở nụ cười tự giễu.
Đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy nụ cười đó của Vương Lung.
Nụ cười của hắn luôn ôn hòa, có cảm giác như sự rực rỡ của ngọc, lại mang sự ấm áp mềm mại của gió xuân tháng ba, lướt qua mặt mà không làm quần áo ẩm ướt.
Mà nụ cười cũng rất lạnh, lạnh tới mức khiến người ta muốn lau mắt rồi nhìn lại mới có thể biết là không phải mình nhìn lầm. Một người dịu dàng như Thụy vương sao có thể cười như vậy được.
Ta dụi dụi mắt, lại mở ra thì Thụy vương đã cười nhẹ như gió thổi mây bay.
Hắn trêu ta: “Lục tẩu và Lục ca thực là ân ái, ngay cả hái vài cái đài sen cũng không quên được Lục ca.”
Vừa nói vừa chớp mắt với ta. Dường như đang cười ta, rõ ràng quyết định muốn đoạn tuyệt với hắn, rõ ràng đã quyết định sẽ không thích Vương Lang, nhưng lại luôn béo nhờ nuốt lời.
Xem kìa, ta vừa nói thì đã bị hắn cười nhạo rồi.
Ta xoa xoa lên bụng nhỏ: May quá, dù ta từng nuốt lời nhưng hình như cũng không béo lên là bao.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: beyours07
Tuy nói là muốn lấy đài sen, nhưng mà tấm thân nghìn vàng phải cẩn thận. Ta đường đường là một Thái tử phi, bên cạnh còn có Thụy vương đi lại bất tiện, muốn đích thân ngồi thuyền đi lấy đài sen, kia cũng chỉ là chuyện trong kịch xưa mà thôi. Nói là lấy, cũng là gọi mấy người cung nhân tới ngồi thuyền, chèo tới trong hồ Thái Dịch ngắt lấy lá sen tươi giữa hồ sen.
Thụy vương tựa vào gốc cây liễu bên cạnh, khó mà lộ ra chút thú vị của trẻ con, chỉ điểm nhóm cung nhân đài sen nào to nhất mập nhất. Một lát sau, mới cười hỏi ta, "Nhiều lần muốn đến Đông cung tìm Lục ca nói chuyện, cung nhân đều nói Lục ca ra ngoài rồi. Lục ca gần đây sao lại bận như vậy?”
Ta vừa mở miệng, câu trả lời suýt vụt ra, đột nhiên lại cảm thấy không ổn. Nơi này dù sao cũng là trước mặt nhiều người, lời nói có rất nhiều khả năng theo gió thổi xa, bị người không nên nghe nghe được.
"Ta cũng không biết chàng đang bận cái gì." Ta nói cho Vương Lung."Dù sao cha ngươi luôn có nhiều chuyện phiền toái như vậy muốn giao cho chàng đi làm, giờ chẳng phải là đang nói chuyện quân lương rồi sao?"
Ánh mắt Thụy vương lóe lóe, làm ta cực kỳ chột dạ.
Từ nhỏ đến lớn, giữa ba người chúng ta dường như rất ít khi có bí mật, ít nhất chuyện ta biết đến, trừ phi thật sự không thích hợp hai nam nhân biết, nếu không ta chắc chắn đều khẳng khái nói ra, chia sẻ cùng bọn hắn.
Bắt đầu từ khi nào, ta phải bí mật với Vương Lung rồi?
Ta xoay đầu không dám nhìn Thụy vương.
Trái lại Thụy vương lại an ủi ta, "Không sao cả, Lục tẩu có thể học được thủ khẩu như bình (*), ta cũng yên tâm rất nhiều rồi."
(*) giữ bí mật.
Hắn lại sờ sờ cằm, có vẻ đăm chiêu hướng tầm mắt về phía chân trời, bên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười này, lại có gió lạnh, chớp lóe rồi biến mất.
Ta đang muốn xoa xoa con mắt, Thụy vương liền cười mỉm mở miệng."Thập đệ, lén lút ở phía sau cây làm cái gì?"
Ta nhìn theo lời Thụy vương, thấy Phúc vương từ phía sau một cây đại thụ xa xa xuất hiện.
Lúc này ta mới hiểu được ý tứ của Thụy vương: Thủ khẩu như bình, thật sự là điều kiện tiên quyết để sinh tồn ở hậu cung.
"Ta đang chơi trốn tìm mà." Trên mặt Vương Linh là nụ cười hồn nhiên vô tà, "Chào Lục tẩu, Thất ca, Lục tẩu cùng Thất ca đang làm cái gì vậy?"
"Chúng ta đang lấy đài sen cho Lục ca của đệ." Thụy vương thân thiết nói cho Phúc vương.
Ta làm như căn bản không nhìn tới Phúc vương, cúi đầu vỗ vỗ ống tay áo, lại híp mắt chỉ huy nhóm cung nhân, "Hái cái to nhất bên trái kia xuống, cái to như thế, Thái tử gia cũng không ăn hết được."
Ta đã sớm nói, ta là người lòng dạ hẹp hòi, lại là người cực kỳ bao che khuyết điểm.
Phúc vương trước đây thật là một đứa bé đáng yêu, ta nhìn hắn cho dù không tính là thuận mắt, nhưng là chưa từng chán ghét hắn. Có điều, từ sau khi cô cô ta qua đời, ta từ từ bắt đầu thấy chướng mắt hắn. Cho đến bây giờ, dường như đã đến cảnh giới cao nhất của việc chán ghét: Ta coi như hắn không tồn tại.
Hoàng thượng đã nói ta nhiều lần, nói ta không có trí tuệ của Thái tử phi, không thể chăm sóc các đệ đệ của Thái tử, ta bên ngoài ừ ừ gật gật, nhưng mỗi lần nhìn thấy Phúc vương, vẫn là không có sắc mặt hoà nhã.
Phúc vương cũng cực kỳ thông minh lanh lợi, hắn thậm có thể làm nũng với Thái tử gia, nhưng chưa bao giờ trêu chọc ta.
Hắn liền đảo mắt nhìn Thụy vương, đôi mắt to chớp lóe chớp lóe."Ta nghe Thất ca nói, gần đây Lục ca cực kỳ vất vả!"
Nhân tiểu quỷ đại, mới lớn chừng đó, mà đã bắt đầu lời nói khách sáo rồi.
Ta nhếch mũi, cũng không thèm nhìn tới Phúc vương, cáo từ với Thụy vương, "Đài sen cũng lấy đến đây rồi, ta đi trước một bước, Thất đệ cũng sớm về Lộ Hoa cung đi thôi."
Thụy Vương lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay cười."Lục tẩu... Cũng được, Lục tẩu đi thong thả."
Phúc vương chớp mắt to hướng ta cười, "Lục tẩu đi thong thả!"
Tới giờ hắn vẫn luôn hiểu ánh mắt người khác, bình thường cũng sẽ không nhiệt tình với ta như vậy.
Ta có một dự cảm xấu: Chỉ sợ đứa bé này vừa rồi là nghe được đối thoại của ta cùng Thụy vương rồi.
Nghĩ lại, lại cảm thấy cũng không có gì, Hoàng thượng đem chuyện này giao cho Thái tử gia, cũng không phải bí mật gì.
#
Tuy nói đối thoại của ta cùng Thụy vương, cho dù bị nghe được cũng không có gì, nhưng đến cùng ta vẫn cảm thấy là nên nói với Thái tử gia một tiếng mới tốt.
Mỗi tháng vào mồng một và ngày rằm, Thái tử gia phải cùng Hoàng thượng cùng lên triều, mấy ngày nay hắn lại thường xuyên ở nhà Mèo mập đến khuya mới trở về, lúc hắn trở về thời điểm ta đã ngủ rồi, buổi sáng khi ta dậy hắn lại đã xuất môn, nói ra, cũng có ba ngày ta chưa gặp Thái tử gia rồi.
Tối nay ăn xong cơm chiều, ta ở trong Đông điện sờ đông sờ tây, lại cầm bút viết một bài phú dâm từ tươi đẹp, một hồi lại mở bản đồ ra nhìn xem ca ca ta hiện đang đóng quân ở nơi nào, lại đến trên giường đánh đấm vài cái gối đầu, tận lực duy trì tỉnh táo, đợi Thái tử gia trở về.
Đêm nay quả nhiên Thái tử gia lại là quá canh ba mới về nhà.
Vừa vào nhà, ta liền bổ nhào lên người hắn, thèm khát ngửi thấy mùi của hắn.
“... A... A..., đây là... Món viên chua ngọt của Đồng Hòa cư? Mùi vị chua chua ngọt ngọt thật sự là câu hồn! Còn nữa, còn nữa! Mùi đậu khô thơm quá, chàng ăn canh Ngọc Hoa đài? Hức! Đáng giận! Tới cùng là bổng lộc một năm của Mèo mập có bao nhiêu, làm sao uống được cả Túy Minh Nguyệt (*) của Trí Mỹ Trai tận Vân Nam?”
(*) tên rượu
Ngay cả A Xương đi tới thay quần áo cho Thái tử gia, cũng bị ta đẩy ra, "Đợi một chút, để cho ta ngửi thêm một lần! Trời ạ, có bao lâu ta không ăn món cá sốt chua ngọt mùi vị chính tông như vậy rồi, để cho ta ngửi thêm một lần…”
"Tô Thế Noãn, nàng là cẩu à!" Hiếm thấy giọng điệu của Thái tử gia có vài phần dở khóc dở cười, hắn mới mở miệng, mùi rượu quá nặng, ta lập tức buông tha ngực hắn, chuyển môi lên bên gáy, nơi dính mùi rượu nặng nhất, có điều cái mũi của ta mới nghiêng qua, hắn liền đẩy ta ra, phân phó A Xương, "Đi chuẩn bị nước ấm."
Hai tiểu cung nhân run lẩy bẩy tiến tới, muốn thay quần áo cho Thái tử gia. Thái tử gia thu lại chút ý cười bên môi, hướng các nàng khoát tay áo, lại là lạnh nhạt nói, "Tự ta làm."
Nếu không phải trên mặt của hắn còn màu đỏ nhàn nhạt, chỉ sợ sự lạnh nhạt này, sẽ càng có sức thuyết phục hơn.
Nhưng Vương Lang lại là người không thể tránh khỏi mặt đỏ, cho dù là đỏ sẫm do say, hay là đỏ ửng do tức giận, đều làm trên mặt hắn xuất hiện một loại khí chất ướt át, phong lưu. Bốn chữ sắc, trên hai gò má hồng nhạt của hắn, được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Hai tiểu cung nhân đi theo Vương Lang nhất thời đỏ mặt, lẩm bẩm tạ tội, xoay người đi ra khỏi phòng dưới ánh nhìn của ta.
Vương Lang lúc này mới xoay người lại, nhướng lông mày với ta, làm bộ hỏi."Ái phi đêm nay có hứng thú, lại còn đợi tới sau canh ba."
Vừa nói, ngón tay thon dài của hắn vừa gỡ nút trên chiếc áo lụa mỏng.
Tầm mắt của ta không tự chủ được mà truy đuổi theo ngón tay trắng nõn thon dài kia, trong đầu ta bỗng nhiên lại nổi những cảnh tượng, tại vô số địa phương, ngón tay hắn linh hoạt mà thần tốc cởi váy của ta...
"Có chút việc muốn nói một tiếng cho chàng." Ta hắng giọng một cái, nói không được tự nhiên.
"A...?" Hắn chẳng những ngẩng mi lên, âm điệu có chút bắt đầu hơi hơi lên cao, gợi ra phong hoa tuyết nguyệt cùng triền miên - - nguy rồi, ta bắt đầu miên man suy nghĩ rồi.
Ta rời ánh mắt, cúi mi, lại không nhịn được chuyển động nhãn châu dưới đôi lông mi mà nhìn hắn.
Vương Lang cúi đầu xuống, dường như có chút mệt mỏi mà thở ra một hơi, hắn đưa tay tháo bỏ ngọc quan trên đầu, ngẩng đầu lên, cởi áo lụa mỏng, lại cởi áo trong bằng gấm bạc, kéo nó ra, lộ ra bả vai cũng phiếm hồng.
Lạ kỳ!
Rõ ràng là ta cùng hắn chuyện gì cũng đều đã làm, thậm chí có nhiều khi, chúng ta làm ở những nơi không nên làm. Đối với hắn cũng không có giống như hiện tại, bị cảm giác thẹn thùng bao phủ, từ đầu ngón tay đến ngón chân đều có cảm giác ấm áp?
Ta định đi, lại có chút không nỡ, quay lưng lại không muốn nhìn Vương Lang, lại không nhịn được vụng trộm quay đầu liếc hắn.
Liền phát hiện Vương Lang cười cười nhìn ta, giống như đang nhìn con khỉ diễn xiếc.
Nụ cười như vậy xuất hiện trên mặt hắn, cười đến cả gian phòng dường như đều phải sáng lên.
Ta thật sự có phần chịu không nổi, phải ra sức cắn môi mới có thể ngăn cản chính mình thốt ra, cầu khẩn hắn... Ta cũng không biết nên yêu cầu hắn làm gì.
"Vương Lang chết tiệt!" Cuối cùng, ta thẹn quá thành giận, hung hăng mắng hắn một câu.
Vương Lang trầm thấp cười rộ lên.
Cho tới giờ hắn luôn là rụt rè lạnh nhạt, rất ít cười vui sướng như vậy, chỉ có vài lần, hơn phân nửa đều là do ta làm chuyện gì ngu xuẩn, mới chọc hắn buồn cười.
Mà giờ này khắc này, ý tứ hàm xúc thật sự của tiếng cười này càng làm cho mặt ta mặt đỏ hơn vài phần, cảm giác ướt át kia, còn có từng đợt từng đợt cảm giác nói không rõ ràng, làm đáy lòng ta ngứa ngáy...
Hắn gọi ta.
"Tiểu Noãn, lại đây.”
Chỉ có lúc tâm tình của Vương Lang vô cùng, vô cùng tốt, mới có thể gọi ta là Tiểu Noãn. Phần lớn thời gian, hắn đều gọi cả tên cả họ của ta.
Ta cắn môi, bỗng nhiên cảm thấy thẹn thùng, chính mình cũng không biết chính mình đang ngập ngừng cái gì, đầu cúi thấp, chính là không dám đi qua.
Vừa nói, tay của Vương Lang bắt lấy cổ tay ta, kéo ta vào trong lòng hắn.
Dù sao cũng là mùa hè, Vương Lang lại uống rượu, trong lòng hắn cũng có chút mùi mồ hôi chưa tan hết, lẫn cùng mùi hương của hắn, nhàn nhạt... chọc người ta.
Lòng bàn tay hắn nóng hơn vài phần so với bình thường, một đường theo cổ tay ta lên trên, đăt trên bờ vai ta, của ta...
Ta nhịn không được mà phát ra chút thanh âm, rất nhanh chóng cắn môi, xấu hổ nhắc nhở Thái tử gia."A Xương còn đang - - uhm, còn đang ở trong tịnh phòng..."
Thái tử gia liền tạm dừng động tác trên tay, cao giọng gọi, "A Xương?" Một bên kéo ta vào trong lòng hắn, che khuất quần áo không chỉnh tề của ta.
A Xương nhanh chóng cun cút chạy đến, "Điện hạ có gì phân phó?"
Vương Lang rất ít khi gọn gàng dứt khoát như vậy, lời ít mà ý nhiều."Cút ra đi."
Ta nhìn xuyên qua bả vai, thấy A Xương khẩn cấp đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa cho chúng ta, không nhịn được thấp giọng trêu chọc Vương Lang.
"A Xương đi ra ngoài rồi, ai tới hầu hạ chàng tắm rửa? Đường đường Thái tử gia, cũng háo sắc như vậy?"
Có thể là vì hôm nay uống rượu, Vương Lang đặc biệt vội vàng, hắn đã gần như đè chặt ta vào cột giường, vừa không yên lòng mà uhm hừ liên thanh, một bên trêu chọc nơi đó, uhm, nơi đó của ta... Chỉ là có chút ẩm ướt là cầm của ta chân, trực tiếp đẩy tiến vào.
Ta có chút không thoải mái, không khỏi nhăn mày, "Đừng nhanh như vậy... A! Vương Lang chết tiệt, chàng!"
Chuyện kế tiếp, khụ khụ, ta nhớ rõ không rõ ràng lắm rồi.
Tóm lại sau cùng, khi cái gì cũng đều đã chấm dứt, không biết sao lại thế này, ta cùng Vương Lang đã cùng vào trong thùng tắm, ta dựa vào bờ vai hắn cố gắng thở dốc, ổn định lại nhịp tim đập như sấm.
Tâm tình Vương Lang dường như cũng tốt, dưới ánh đèn mờ nhạt, dường như còn có thể nhìn thấy ý cười bên môi hắn, ngón tay hắn du tẩu trên vai ta, dừng một chút, lại nhấc lên, vén sợi tóc rơi toán loạn ra phía sau lỗ tai cho ta.
Chút ôn nhu không lưu tâm này, lại khiến trái tim của ta điên cuồng nhảy dựng. Ta không dám nhìn hắn, cũng không dám tựa vào được thật sát, miễn lại bị hắn cười, đành phải cố gắng nhúc nhích, hướng sát về phía một bên thùng.
Vương Lang cũng nói gì, đợi khi ta muốn rút ra chân ra, rời hẳn khỏi lòng hắn, hắn mới kéo ta một cái, lại kéo ta đến chỗ ngực hắn, tay ôm eo của ta.
"Dùng xong rồi là muốn đi, hử?"
Giọng nói sau chuyện đó của hắn, luôn luôn đặc biệt thấp, giống như một cây cung căng trong lòng ta, không ngừng kích thích tới tới lui lui, làm cho lòng người tê dại.
"Ai dùng chàng rồi." Ta có chút khó chịu, "Là chàng, dùng, ta! Điểm này phải làm rõ ràng, người ta chờ chàng, là có chính sự muốn nói cùng chàng, cũng không phải, cũng không phải..."
Thái tử gia cúi đầu cười rộ lên."Vừa rồi nên có một cái gương, có thể soi được biểu tình của nàng, để nàng tận mắt nhìn thấy, giờ cũng không nói sạo được."
Ta đỏ mặt một phen.
Đáng chết là, ta luôn luôn có cảm xúc bất thiện tàng ẩn, vừa rồi lúc nhìn Vương Lang cỡi quần áo, chắc là đáy lòng thèm muốn, lại biểu lộ đến trên mặt.
Nói như vậy, vẫn lại là Vương Lang săn sóc để ý tâm ý của ta, mới chủ động thành toàn hi vọng của ta?
Phì!
"Vậy trước mặt ta, chàng cởi quần áo làm gì nha!" Ta tức quá đấm ngực hắn.
Thái tử gia trả lời cực kỳ vô tội, "Ta muốn tắm rửa mà."
Có đôi khi ta thực sự cảm thấy được, người ở bên cạnh công công ta lâu ngày, đều bị hắn làm điên rồi, mỗi một lần, mỗi một lần nói chuyện cùng Vương Lang, ta đều có một cảm giác kích động muốn bóp chết hắn.
"Chàng còn như vậy, ta sẽ không để ý tới chàng nữa." Ta căm giận nói.
Cuối cùng vẫn là chẳng thể so đo cùng Vương Lang lâu lắm, chúng ta ra khỏi thùng tắm, ta vừa chà lau thân thể, vừa cùng Vương Lãng nói chuyện về Phúc vương.
Vương Lang ngược lại không có phản ứng gì đối với việc Phúc vương nghe lén, hắn vừa mặc quần áo cho ta, vừa bóp... Uhm... anh đào của ta một phen, hơn nữa còn là dùng lực, khiến ta đau tới mức kêu lên.
"Nàng lại ở cùng với Vương Lung?" Lông mi của hắn hơi hơi nhíu lại."Cùng nàng nói qua bao nhiêu lần, Tô Thế Noãn - - đưa tay ra - - nam nữ kiêng kị - - "
"Phải chú ý." Ta nói cùng hắn xong, rồi mới biện giải: “Ta chỉ là ở chỗ biểu cô gặp phải, tùy tiện nói vài câu thôi.” Cực kỳ sáng suốt mà không nói chuyện ta lại ngủ ở Lộ Hoa cung.
Vương Lang vẫn có chút mất hứng, hắn lại hồi phục bộ mặt người chết tám gió thổi bất động, lặng lẽ không lên tiếng để mặc ta mặc thêm áo ngủ cho hắn, cùng ta ra gian ngoài đi ngủ.
Ta nằm úp sấp tới bên cạnh hắn, mới bỗng nhiên nhớ tới."Tối nay chẳng phải nên là Mã tài tử thị tẩm sao?"
Hắn nhướng mày, cho ta một cái liếc mắt, chậm chạp trả lời."Ái phi thật là có tâm, theo lẽ thường, hình như đúng là thế."
Ba chữ theo lẽ thường kia, được Vương Lang nói đặc biệt mạnh.
Ta suy nghĩ đến việc Mã tài tử bây giờ vẫn còn là hoàn bích, ba ngày sau phải di chuyển đến Đông hậu điện còn cô đơn hơn lãnh cung vài phần, còn có thứ dược cực kỳ thú vị mà nàng bí mật mang tiến cung kia, nhịn không được vui vẻ.