Lại qua mấy ngày, cuối cùng Nguyên Vương phi Vạn thị cũng tới Kinh Thành.
Vạn thị là đánh trúng danh tiếng hồi cung vào kinh dâng hương, tham kiến Hoàng Thượng và Hoàng quý phi xong, chưa đi đến Đông cung đã lập tức xuất cung đi Đại Báo quốc tự cầu phúc, tuy rằng nàng đến nhưng lại không đối mặt với ta.
Chẳng qua nghe nói Vạn thị vào kinh, lòng của ta thoáng cái đã rơi xuống tại chỗ, có gặp nàng hay không, ngược lại cũng không quan trọng.
Lại nói, Vương Lang đã bị nhốt ở Tử Quang Các bảy ngày, ta cũng đã bảy ngày không gặp Vương Lang rồi.
Ta cảm thấy ta thật sự là rất nhớ hắn, hơn nữa rất muốn hiểu rõ hắn sống ở Tử Quang Các có tốt hay không, dùng lời nói của Khuất Quý Nhân mà nói, chính là "Ăn ngon không, có đói bụng không, ngủ có được không, có bị lạnh không?"
Ta nói cho Liễu Chiêu Huấn, "Tối nay ta muốn đến Tử Quang Các gặp Vương Lang một chút!"
Liễu Chiêu Huấn lập tức trợn mắt với ta mấy cái.
Chỉ là nàng cũng không có ý phản đối. "Ta biết ngay nương nương sẽ không an phận!"
Vương Lang bị nhốt vào Tử Quang Các bảy ngày, ta cũng cấm túc bản thân mình bảy ngày rồi.
Trong bảy ngày này, hoàng thượng cũng không làm chuyện gì khác, chỉ là thúc giục Mục các lão cáo lão về quê, sau đó lại tự mình tiếp nhận, thúc dục Ngô học sĩ xuất quân lương, sau đó cứ tiếp tục đóng cửa, Tiêu Dao sống qua ngày trong Thụy Khánh cung.
Ta vốn đang chờ một tia hi vọng, cho rằng ông chỉ đang phối hợp với thái tử, thứ nhất là hù dọa các lão lừa gạt xuất quân lương, thứ hai là thúc giục lão quyền tướng về hưu, kỳ thật cũng không tức d.đ;l;qld giận với thái tử. Bây giờ nhìn lại, lão hoàng thượng đánh một cái ăn ba chủ ý, vừa muốn áp thái tử, vừa muốn thúc giục Mục các lão về hưu, lại vừa muốn thúc giục quân lương.
Thật là một lão hồ ly, nương nó, ba chỗ tính toán này, thế mà cũng bị ông đánh cho vang tí tách.
Hừ, đợi ngày mai là hắn biết lợi hại.
Ta cũng buông tha oán thầm hoàng thượng: nếu như oán thầm mà hữu dụng, thì khẳng định mấy ngày nay hoàng thượng đã sớm bị ta nguyền rủa đến toàn thân bọc mủ.
Liền cùng Liễu Chiêu Huấn thương lượng, "Tối nay, ngươi đi theo ta chứ?"
Liễu Chiêu Huấn học biểu cô, nhảy dựng lên muốn vặn ta, "Nương nương, người mà vô sỉ, không biết đó nhưng......"
Được được được, không mang theo Liễu Chiêu Huấn, không mang theo Liễu Chiêu Huấn.
Không có Kim Tự Chiêu Bài của ta, Liễu Chiêu Huấn cũng không rêu rao được, chuyện này không phải của Đông cung, nếu hoàng thượng muốn tra, là có thể tra được. Đến lúc đó, ông chính là gọi Ngự Thiện Phòng tiếp tục làm mấy bánh bao hấp, ép một mình Liễu Chiêu Huấn ăn, Liễu Chiêu Huấn cũng sẽ không quá dễ chịu, có phải không?
Không mang theo Liễu Chiêu Huấn, cũng phải xin Thụy Vương giúp ta bắn phát đầu rồi.
Ta liền lén lén lút lút đuổi Tiểu Tịch Mai đi tìm Thụy Vương, thỉnh hắn đêm nay tới Đông cung, dẫn ta xuất cung đến Tử Quang Các.
Cũng bởi vì ta không phái nàng truyền lời, Tiểu Bạch Liên lại tức giận không để ý tới ta một hai canh giờ. Ai, thật là nhân Ác Quán Mãn Doanh(độc ác), tương xứng với làm thái tử phi.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ta nhờ chuyện gì, trước nay Thụy Vương chưa bao giờ từ chối, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Sau tiếng gõ mõ qua canh một, hắn liền đúng lúc vào Đông cung.
Cả một buổi chiều, Liễu Chiêu Huấn và Tiểu Bạch Liên đều ở đây giúp ta đẩy nhanh tốc độ, lấy một bộ thường phục của Vương Lang sửa thành kích cỡ nhỏ của ta, ta lại chải tròn búi tóc, tìm một chiếc quan trúc của thái tử đội lên, chợt nhìn dưới ánh nến......
Chợt nhìn, cũng nhìn ra được là nữ giả nam trang.
Thật sự không hiểu, đều nói nữ hiệp trên giang hồ, thường giả trang nam trang đi lại chung quanh, mà ta từ nhỏ đến lớn mặc nam trang đi ra ngoài, không có lần nào được người ta ngộ nhận là nam nhân.
Thôi, dù sao cũng chính là cố làm thái độ, không nghĩ muốn đi lừa gạt người nào.
Mắt thấy sắc trời vào chiều, dưới ánh mắt tràn đầy ái mộ của Tiểu Bạch Liên, ta cùng Thụy Vương ra khỏi Đông cung.
#
Tuy rằng Thụy Vương đúng hẹn đến đón ta, nhưng sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Hắn đi đứng không được thuận tiện, hoặc là bởi vì như thế, vẫn rất được hoàng thượng sủng ái và cho sắc mặt, từ nhỏ đến lớn, gần như đều không chịu phạt. Nhưng chuyện giúp đỡ ta lén ra nội cung, d/đ;l;q"d đến Tử Quang Các gặp Vương Lang ——dù sao Vương Lung vẫn chịu trách nhiệm nguy hiểm. Tối nay, điều khác thường là bên cạnh hắn không có mang theo tùy tùng, chỉ sợ là cố kỵ không muốn bị quá nhiều người biết.
Chúng ta đi không bao lâu, liền quẹo vào con đường lát gạch thật dài giữa hai cung điện: ra khỏi con đường lát gạch, lại tiếp tục đi theo một đoạn đường hồ Thái Dịch, qua một cánh cửa, đã đến ngoại cung. Quanh co lượn quanh mấy trăm bước, là có thể vào Tử Quang Các rồi.
Mắt thấy bên hồ Thái Dịch vắng ngắt, cũng chẳng có bao nhiêu người đi đường, ta liền nhỏ giọng tạ hắn, "Cũng chỉ có đệ chịu giúp ta."
Vương Lung lướt nhanh qua ta một cái, hắn khẽ mỉm cười.
"Vẫn là Lục tẩu chịu giúp đỡ Lục ca."
Giọng điệu của hắn vẫn dịu dàng như vậy, nhưng trong lúc cười lại có một chút sắc sảo. "Không ngờ vì Lục ca, ngay cả Nguyên Vương phi đại giá, Lục tẩu cũng chịu đi thỉnh."
Ước định giữa ta và Vạn thị, không có ai biết ngoài hai người bọn ta. Theo Thụy Vương, đương nhiên là ta vì Vương Lang, không tiếc đi thỉnh cầu Vạn thị ra mặt, giải vây giúp hắn.
Từ chuyện quá khứ giữa chúng ta, cử động của ta, quả thực là rất không cần thể diện, rất...... Rất mất mặt.
Ta liền cười khan muốn cho qua, "Tiểu Linh Lung à, lời này của đệ nói không đúng lắm, ta và Vương Lang là phu thê, chuyện của Vương Lang cũng chính là chuyện của ta, vì Vương Lang, xét đến cùng, còn không phải là vì ta?"
Thụy Vương lại lướt nhanh qua ta một cái.
Hắn lại cười ta, "Chính là một tháng trước, Lục tẩu cũng không phải nói như vậy. Đừng nhìn Lục ca âm thầm, bí mật, chắc là rất thương Lục tẩu. Nên suy nghĩ của Lục tẩu, mới có thể thay đổi nhanh như vậy."
Thật sự thì suy nghĩ của ta cũng hơi thay đổi nhanh một chút, một tháng trước, ta vẫn còn luôn miệng, ta không thích Vương Lang chút nào.
Nhưng cách nói của Thụy Vương, lại khiến ta không thoải mái mấy, nhưng lại không thể nói ra không thoải mái ở đâu.
Ta không muốn nói thêm chuyện này(hầu hết là bởi vì mình cũng cảm thấy rất mắc cỡ), nhanh chóng ngăn đề tài lại, "Tiểu Linh Lung, đệ năm nay cũng hai mươi tuổi rồi, đến tuổi chọn phi rồi á. Biểu cô tính lúc nào thì nhắc tới chuyện này với phụ hoàng đây?"
Phiên vương chưa thành thân, theo thường lệ thì không được phiên, khi Nguyên Vương chừng hai mươi vẫn còn ở trong cung, sau khi cưới Nguyên Vương phi, mới đi đến đất phong. Đoan Vương thành thân năm ngoái, năm nay cũng chuẩn bị đến đất phong ở. Có thể là do Thụy Vương không bỏ được Kinh Thành, cho nên mới không chịu tuyển phi.
Nghĩ đến sau khi Thụy Vương thành thân, sẽ phải cách xa Kinh Thành, đi đến đất phong của hắn rồi, ta không khỏi không đành lòng một hồi. "Ai, hay là thành thân chậm một chút cũng được, nếu đệ đi đến đất phong, muốn hồi kinh để chơi cũng thật khó khăn."
Thụy Vương trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng nói: "Sắp ra khỏi cung điện, Lục tẩu cũng đừng nói chuyện nữa."
Bên ngoài đình cấm địa, không có việc gì chắc chắn sẽ không có tiếng nói của nữ nhân, ta lập tức che miệng lại không nói thêm gì nữa. Đi theo sau lưng Thụy Vương, từ trong cửa nhỏ hồ Thái Dịch ra khỏi cung điện.
Tối nay tầng mây hơi âm u, trừ một chiếc lồng đèn trong tay Thụy Vương, trong khu vực hậu cung này, rõ ràng không có chút ánh sáng nào.
#
Dọc theo đường đi, ta và Thụy Vương cũng không đụng phải người nào, rất thuận lợi tiến vào Tử Quang Các.
Thái tử ở trong này diện bích(úp mặt vào tường sám hối), dĩ nhiên không thể thiếu người canh giữ, ta vừa vào viện, đã nhìn trên cửa Thiên Điện Tử Quang Các, dán một mẩu hồng bao bắt mắt.
Úp mặt vào tường sám hối, cũng không phải nói một chút coi như xong, trong cung Đại Vân phàm là bị phạt diện bích, đều phải do Tông Nhân phủ ra mặt, ngoài phòng giam cầm dán một hồng bao, chỉ mở một cánh cửa sổ để đưa thức ăn, trong lúc diện bích, đương nhiên là không có bất kỳ người nào có thể ra vào.
Ở bên ngoài Thiên Điện, còn có hai thái giám trẻ tuổi đứng trông giữ: đây đều là người được Tông Nhân phủ phái ra trông chừng Vương Lang, bình thường đều không lui tới với người trong cung chúng ta.
Khi Thụy Vương cùng ta đi tới, hai người này cũng không dám cao ngạo, trước tiên quỳ xuống dập đầu với chúng ta, sau đó mới cung kính mà nói: "Nếu Vương Gia tìm Thái Tử Gia có chuyện, thỉnh tạm chờ đợi bảy ngày, Thái Tử Gia đang Tĩnh Tâm đọc sách, tụi nô tài cũng không dám quấy rầy."
Đây là đang khách khí sập cửa vào mặt Thụy Vương rồi.
Thụy Vương tính tình dễ chịu cười cười, hắn nhìn về ta, khách khí nói. "Lục tẩu, người xem bây giờ nên làm gì đây?"
Hai thái giám này cũng xoay đầu lại theo nhìn ta, trên mặt bọn họ đều hiện ra vô số vẻ phức tạp.
Tông Nhân phủ, lúc còn nhỏ ta cũng thường đi chơi, khi đó tuổi rất nhỏ không hiểu chuyện, thậm chí còn từng đập cửa chính Tông Nhân phủ, đến cuối cùng hoàng thượng cũng không làm gì ta. Ngược lại trong Tông Nhân phủ lại lưu truyền tiếng xấu của ta, đoán chừng là không chỉ một ngày.
Ta giả bộ một mặt hung thần ác sát, cười gằn mấy tiếng, không nói gì.
Hai thái giám cũng rất ăn ý một bịt đầu một ôm chân vật, đều cáo lỗi đi xuống nghỉ ngơi.
Ta cũng xin Thụy Vương, "Tiểu Linh Lung đệ giúp ta thả gió!"
Liền như một làn khói nhảy tót lên bên trên Thiên Điện, gõ một cái lên mặt cửa sổ thủy tinh đang hướng về phía thành cung.
Đoán chừng là bởi vì thời tiết rất nóng, Tông Nhân phủ cũng sợ khiến Thái Tử Gia khó chịu, cho nên trên cửa sổ cũng không đóng kín, có thể đóng mở bất cứ lúc nào, chỉ là ở bên ngoài cửa sổ được phủ một tầng vải thưa, coi như là che chắn muỗi cho Thái Tử Gia.
Ta là có chuẩn bị mà đến, móc một túi nước trong ngực ra, vừa chờ Vương Lang mở cửa sổ, vừa dùng khăn tay dính nước, cẩn thận thấm ướt viền dưới màn cửa sổ, không đến bao lâu, hồ gạo nếp đã bị ta thấm ướt rồi, dùng thêm chút sức nữa là có thể dễ dàng bóc ra.
Ngay vào lúc này, cửa sổ vang lên một tiếng cọt kẹt, sau đó được mở ra từ bên trong, Vương Lang nhô đầu ra nhìn ta một cái.
Ta nhanh chóng duỗi tay về phía hắn, "Kéo ta một cái."
Hắn không nói gì, chỉ cúi người xuống bắt được bả vai của ta, dưới sự phối hợp của ta nhấc ta lên, để cho ta bám vào bệ cửa sổ, lại tiếp tục đạp một cái, liền lật vào phòng, đụng vào trong ngực hắn.
Lúc này mới phát hiện Vương Lang dường như mới vừa tắm rửa, y phục cũng còn chưa hoàn toàn mặc xong, trên khuôn ngực lộ ra còn mơ hồ dính hơi nước nhẹ nhàng khoan khoái.
Ta bỗng chốc hết ý kiến, "Sao chàng lấy được nước?"
Vương Lang nhìn ta một cái, dẫn ta vòng qua một cái bình phong, đi tới tiểu môn ngoài phòng phía sau.
Hắn đẩy cửa, cửa mở ra.
Ta nhanh chóng chạy ra ngoài nhìn một cái, mới phát hiện không biết ai cũng dùng biện pháp của ta, thấm ướt hồ gạo nếp, cẩn thận bóc giấy niêm phong ra, như vậy thì không những có thể giữ vững được giấy niêm phong mà còn có thể mở cửa.
Lúc này mới nhớ tới, cửa sau Thiên Điện Tử Quang Các vẫn luôn khóa, khi đó Vương Lang thường nhốt mình trong thiên điện, để né tránh ta đi học. Ta rất mất hứng, liền quấn ca ca, để cho hắn giúp ta làm hư ổ khóa, ổ khóa này nhìn như đã chim chặt, nhưng thật ra thì dùng tay nhẹ nhàng vỗ một cái là có thể bỏ ra.
Nếu có thể dùng tay bỏ ra, với khả năng của A Xương, mỗi ngày đưa cho hắn chút nước tắm, quả thực là dễ dàng.
...... Coi như ta lấy da mặt của ta, vẫn không khỏi vì mình ngu dốt mà đỏ mặt.
Nhanh chóng dời đi lực chú ý của Vương Lang, để tránh hắn cười nhạo ta.
"Ta...... Ta rất nhớ chàng!" Ta bật thốt lên, đột nhiên vọt vào trong ngực Vương Lang, ôm chặt lấy hắn, mượn động lượng khiến hắn lùi mấy bước, chuyển qua bình phong, trở về tiền đường.
Với tính tình của Vương Lang, lúc này mà hắn không cười nhạo ta, đó mới là có quỷ, ta vốn đã chuẩn bị xong tinh thần bị hắn cười nhạo, không ngờ hắn chẳng những không cười nhạo ta, ngược lại cũng ôm thật chặc lấy ta, sức lực to lớn, thậm chí xương ta có chút đau.
Trong lúc nhất thời, hai chúng ta không ai nói gì, mẹ kiếp, ở trên hõm vai Vương Lang, bỗng nhiên lại cảm thấy rất uất ức, nhịn lại nhịn, mới không rơi nước mắt xuống.
Ghét dượng, lúc nào cũng đối xử với Vương Lang nghiêm khắc như vậy.
"Mấy ngày nay chàng ngủ có ngon không?" Ta hỏi hắn.
Hắn vẫn không buông ta ra, ta không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, hắn mới không tình nguyện lui ra một bước, cho ta không gian đi quan sát hoàn cảnh bốn phía.
Ngày trước, Vương Lang cũng thường ở trong Thiên Điện, cho nên chăn nệm ở đây cũng không bị thiếu hụt, chỉ là không thoải mái bằng Đông cung mà thôi. Có lẽ công công của ta cũng không quá tức giận, nên ông mới không nhốt Vương Lang ở nơi trống không như Đông Thiên Điện, mà là chọn địa điểm diện bích ở Tây Thiên Điện vốn có tàng thư.
Phía đông trong phòng có ánh đèn mơ hồ, còn có mùi thơm của mực thông: người này, để cho hắn úp mặt vào tường sám hối, hắn còn đi học không biết mỏi mệt, thật là không buông tha cơ hội tiến tới một chút nào.
Chạy đến đông phòng nhìn một chút, thấy ánh đèn vẫn rất sáng, cũng không quá đau mắt, cuối cùng ta cũng coi như hài lòng.
"Không phải bảo nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ sao?" Dường như người này đã khôi phục vẻ cảm tính khó có được lúc mới gặp mặt lại, đi theo phía sau ta, lại nhíu mày."Ai tới đây cùng nàng?"
Mắt thấy trong mắt hắn thoáng qua suy nghĩ sâu xa, chân mày càng nhíu thật chặt, ta nhanh chóng ôm lấy Vương Lang làm nũng. "Ta rất nhớ chàng, không nhịn được nữa nên mới tới......"
Vương Lang không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ôm lấy ta, hắn thở dài, gác cằm lền đỉnh đầu của ta, "Đã nói nàng bao nhiêu lần rồi, nam nữ cấm kỵ lớn không thể không thận...... Nàng và Vương Lung chạy tới chạy lui trong đêm khuya, nếu bị người khác bắt gặp, xem nàng phải làm thế nào."
Tuy rằng đang trách cứ ta, nhưng giọng điệu của hắn vẫn còn được cho là mềm mại. Ta liền vô liêm sỉ ném hết trách cứ ra sau ót.
"Không có lương tâm, người ta tới đây, còn không phải là vì muốn xem chàng sống như thế nào......" Ta nhanh chóng nói tin tức tốt Vạn thị vào kinh cho hắn biết. "Ta mời Nguyên Vương phi vào kinh, ta thấy sớm muộn gì cũng đến ngày mai là chàng có thể đi ra ngoài rồi."
Vương Lang thoáng cứng lại, hắn đẩy ra ta, không thể tin nhìn ta một cái.
Kể từ lúc gặp hắn tới giờ, tâm trạng nhẹ nhàng vui sướng của ta đột nhiên bị một hồi cuồng phong thổi đi, tiêu tán đến không còn bóng dáng.
Edit: beyours
Đến nửa buổi chiều, Thụy vương tới Đông cung lấy chăn màn gối nệm cùng quần áo cho Thái tử gia.
"Người thì không có việc gì, mặc dù Hoàng thượng tức giận, nhưng cuối cùng cũng không động thủ." Câu nói đầu tiên của Thụy vương khiến ta bình tĩnh lại: Ta sợ nhất Hoàng thượng cùng Thái tử hai người đóng cửa ở trong phòng, không có ai khuyên, Hoàng thượng tức giận lại đối đãi Vương Lang giống như đối với Hoàng quý phi vậy.
"Cuối cùng là vì chuyện gì?" Ta hỏi Thụy vương.
Thực ra Thụy vương không nói, đại khái ta cũng có thể đoán được: Khẳng định là việc do Ngô mèo mập và Mục các lão sắp xếp đã bại lộ rồi.
Thụy vương ném cho ta biểu tình khó xử, hắn ấp a ấp úng nói, "Nghe nói là có quan hệ với công sự bên ngoài, Phụ hoàng đột nhiên cho rằng Lục ca làm công sự quá chậm, cho gọi Lục ca vào răn dạy một hồi, để cho huynh ấy đến Tử Quang Các tự vấn. Nhiều hơn nữa, cũng không không nghe ngóng được."
Trái tim của ta lại nhẹ hơn vài phần: Trước đã đuổi hết những người khác ra ngoài, sau đó muốn phát hỏa với Thái tử, có thể thấy được Hoàng thượng cũng không quá mức tức giận, không muốn làm lớn chuyện này.
Vị trí Thái tử của Vương Lang, đúng là vẫn có thể bảo trụ.
Sợ nhất là Hoàng thượng tức giận điên cuồng, cũng không quan tâm ca ca ta còn đang ở biên cảnh đánh giặc mà nhắc tới chuyện phế Thái tử, đến khi đó, ta cũng chỉ có cách tới cung Hàm Dương quỳ rồi.
Tình huống như bây giờ, tuy khó giải quyết, nhưng cũng không tồi, vẫn còn chưa tới tuyệt cảnh.
Thấy thần sắc Thụy vương cũng rất ảm đạm, ta thở dài, cảm tạ hắn, "Cũng may ngươi còn nhớ tới Lục ca, bằng không, đêm nay Vương Lang cũng không biết ngủ ở chỗ nào."
Thụy vương miễn cưỡng lộ ra nụ cười khổ, lại thấp giọng hỏi ta, "Hiện tại Lục tẩu định làm như thế nào?"
Nhất thời ta không kịp nghĩ nhiều, định nói cho Thụy vương.
Đang muốn nói, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút không đúng.
Chuyện này ở ngoài mặt là Hoàng thượng phạt Vương Lang vì làm việc không đủ nhanh chóng, trên thực tế là phạt cái gì, tất cả Đông Tây Lục cung, trong lòng cũng không phải không hiểu.
Hoàng thượng kiêng kị nhất chính là Vương Lang chuẩn bị thế lực của chính mình, Hoàng đế tương lai, hôm nay đã muốn tới đoạt quyền của hắn. Nhưng Vương Lang lại không thể không có thế lực của chính mình, quan hệ xấu hổ và vi diệu giữa hai cha con cũng là chuyện không thể tránh được.
Lần này Vương Lang mượn sự sắp xếp của Ngô học sĩ, Mục các lão, âm thầm kiểm tra lực lượng riêng của phái Đông cung, sự việc đã bị bại lộ, hắn bị Lão nhân gia trách phạt, cũng không phải oan uổng.
Chỉ là vì sao Hoàng thượng đột nhiên biết Vương Lang đang âm thầm hoạt động?
Cuộc đối thoại ngày đó bên bờ hồ Thái Dịch của ta ta và Thụy vương, rất có khả năng là bị Vương Linh nghe được, quay về nói cho Hoàng quý phi, Miêu gia âm thầm điều tra, tạo thành cục diện ngày hôm nay.
Nhưng Vương Lung cũng không phải không có hiềm nghi.
Cô cô ta đã từng dạy bảo ta, "Chuyện gì dính tới triều đình, chuyện trong cung đình, là không thể có bất cứ nhận xét tốt xấu theo ý kiến cá nhân. Đây chẳng những là tốt cho bản thân mình, còn là tốt cho người khác."
Ta tuy không hiểu những lời này lắm, nhưng nếu là cô cô dạy ta, ta đương nhiên phải kính cẩn nghe theo. Có một số việc không nói cho Thụy vương, cũng là để cho hắn không bị liên lụy vào đống rắc rối này.
Hắn cũng không giống với ta, ta có Kim Bài hộ thân, Hoàng thượng chắc chắn biết rõ ta biết mà không báo, cũng chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ giam lỏng ta vài ngày.
Ta đành tránh nặng tìm nhẹ oán giận, "Trong lòng ta giờ loạn tới mức không biết nên làm sao, còn phải đi hỏi biểu cô, xem ta nên làm cái gì bây giờ đây."
Thần sắc Vương Lung tối sầm lại, dặn dò ta."Lục tẩu cũng đừng quá khó chịu, ít nhất Lục ca cũng không bị thương."
Hắn đứng lên cáo từ, "Có tin tức gì, ta sẽ nói cho mẫu phi, thời gian này, khó tránh được phiền toái Liễu chiêu huấn qua lại truyền lại tin tức rồi."
Trong lòng ta ấm áp: Cho dù là biểu cô hay là Thụy vương, đều là trợ lực lớn của Đông cung chúng ta.
Ca ca đánh giặc bên ngoài, tuy cũng có thể bảo vệ được ta, nhưng rất nhiều chuyện, không có biểu cô hỗ trợ, cũng không làm được hoàn hảo như thế.
Tiễn bước Thụy vương, Liễu chiêu huấn từ cung Lộ Hoa trở về, nói cho ta biết, "Hoàng thượng mặc dù rất tức giận, nhưng trước mắt dường như còn không có ý tứ tiếp tục trách phạt Thái tử."
"Cung Trọng Phương thì sao?" Ta hỏi nhanh một câu, "Có động tĩnh gì không?"
Mặt Liễu chiêu huấn căng thẳng, nụ cười cũng không còn."Cung Trọng Phương đương nhiên là cực kỳ yên tĩnh."
Nàng do dự một chút, còn nói."Chỉ là rất nhiều chuyện, cũng không cần đích thân Hoàng quý phi nương nương ra mặt làm..."
Đây là đương nhiên. Đại gia đình trên trăm người như Miêu gia, cũng không phải ngồi không.
Ta nếu là Hoàng quý phi, trước mắt tuyệt đối sẽ án binh bất động, ngầm sai sử Lễ bộ dâng tấu lập Hậu, chiêu này sử dụng vào thời điểm này, nói không chừng Hoàng thượng vì chèn ép Thái tử một chút, sẽ đáp ứng.
Mà bậc thềm này vượt qua được rồi, về sau muốn làm hành động gì, liền càng thuận tiện nhiều rồi.
Không được!
Ta hạ quyết tâm một phen: Chuyện này, tuyệt đối không thể tiếp diễn như vậy.
Cho dù Vương Lang bảo ta không cần hành động thiếu suy nghĩ, nhưng ta mặc kệ, cũng không ai có thể quản được.
Ta gọi Liễu Diệp Nhi đến bên cạnh, thấp giọng phân phó nàng, "Em đi tìm người, đi Đại Đồng truyền tin giúp ta. Bảo Vạn thị nhanh chóng tìm cớ vào kinh!"
Liễu Diệp Nhi trừng mắt, giống như vừa nuốt một quả trứng gà, nuốt cũng không nuốt vào được, phun cũng phun không ra.
Ta liếc Liễu Diệp Nhi một cái, không nói thêm gì.
Hai chữ Vạn thị này, đối với ta, đã từng là cấm kỵ lớn nhất, người bên cạnh ta vẫn luôn kín miệng như bưng với hai chữ này.
Nhưng cho dù thân thiết như Liễu Diệp Nhi, cũng không biết giữa ta và Vạn thị kỳ thật vẫn không đoạn tuyệt liên hệ, cho dù ở thời điểm quan hệ ác liệt khẩn trương nhất, ta còn âm thầm làm một giao dịch cùng nàng.
Bây giờ người có thể giúp được ta, cũng chỉ có Vạn thị rồi.
Liễu Diệp Nhi ra sức nuốt vài cái, mới nuốt xuống sự kinh ngạc này.
"Được, em đi làm ngay." Nàng trả lời thật sự sảng khoái, "Nên nhắn như thế nào?"
"Em chỉ cần nói, đã đến lúc nàng xuất lực cho ta rồi." Ta cười cười, "Nàng sẽ hiểu là ý gì!"
Liễu Diệp Nhi không nói hai lời, đứng lên đi ra cửa.
Tin tức Thái tử bị phạt đương nhiên là không giấu diếm được, ngày hôm trước hắn mới vào Tử Quang Các tự vấn, đến ngày hôm sau, tin tức đã như có chân vậy, truyền khắp Đông Tây Lục cung.
Nhóm phi tần Đông cung đương nhiên cũng không ngốc, trừ bỏ Mã tài tử sau chuyện này triệt để ngừng công kích, tự động đóng cửa tự vấn, đến Trịnh Bảo lâm cũng tới tìm ta, hỏi ta, "Nương nương, có chỗ nào cần dùng tới thiếp thân, nhất định không cần khách khí!"
Thật ngoan. Tuy ánh mắt cứ nhìn ra bên ngoài, nhưng rất rõ ràng chính mình là ăn cơm của người nào.
Ta lập tức quyết định số lần mời Quân Thái y vào cung thỉnh mạch phải tăng lên.
"Đợi khi Lễ bộ có động tĩnh, tự nhiên các ngươi sẽ biết nên làm cái gì." Ta thẳng thắn nói cho Trịnh Bảo lâm."Đây cũng là chuyện người nhà của Bảo lâm chắc chắn sẽ hiểu, không cần chúng ta quan tâm."
Ánh mắt Trịnh bảo lâm chớp chớp liên tục, có vẻ đăm chiêu.
Bỗng nhiên nàng lại hỏi ta, "Không biết ở chỗ Thục viện, có phải cũng có tâm tư như tiện thiếp hay không..."
Ngươi xem, ngươi xem, Trịnh Bảo lâm có phải rất tinh xảo đặc sắc hay không? Đừng nhìn bên ngoài nàng giả vờ như thật, trong lòng nàng nhất định là rõ ràng.
"Thục Viện thì không lo lắng như Bảo lâm rồi." Ta chậm rãi nói cho Trịnh Bảo lâm.
Nhà mẹ đẻ của Lý Thục Viện đi lại gần với Miêu gia như thế, so với Trịnh Bảo lâm, đương nhiên là ít chút trung thành.
Thưc ra điểm này, cũng không phải không thể thay đổi.
Miêu gia năm đó, cũng không phải là bị thủ đoạn mềm dẻo của Hoàng thượng dụ dỗ, thu phục cả trái tim của Hoàng quý phi, cả nhà mới đầu vào phe của Tam hoàng tử lúc ấy?
Người với người ở chung, vốn chính là lòng ngươi đổi lòng ta, Thái tử lạnh nhạt với Lý Thục viện như vậy, cũng khó trách Lý Thục viện hời hợt rồi.
Trịnh Bảo lâm thấp giọng thở dài, cũng không nói thêm gì, rồi lui xuống.
Khương Lương đệ cũng nước mắt lã chã tới hỏi ta vài lần, ta lười lúc này còn phải lo lắng an ủi tiểu bạch hoa đóa thuần khiết đáng yêu này, trực tiếp kêu Tiểu Bạch Liên cùng Tiểu Tịch Mai chặn ở bên ngoài. Liên tiếp vài ngày, ta đều ở Đông cung tu thân dưỡng tính, tuyệt không dám xuất cung một bước, lại trêu chọc Hoàng thượng chú ý, miễn rước thêm phiền toái cho Vương Lang.
Không nghĩ tới phen suy tính cẩn thận này, đúng là tính sót một người.
Tại buổi chiều ngày thứ ba sự việc phát sinh, Khuất quý nhân xông thẳng tới Đông cung.
Hoàng thượng còn là cực kỳ nể tình với ta, xem ta thức thời, người cũng không có an bài người đến nhìn chằm chằm ta, cho nên ở bên ngoài sinh hoạt thường ngày của Đông cung cũng không có nhiều ảnh hưởng, mấy người nhóm phi tần cũng lục đục di chuyển qua bên cung Triêu Dương.
Cho nên khi Khuất quý nhân xông vào Đông cung, cũng khá thuận lợi, kèm theo câu thét lớn như sấm "Ai dám chắn ta" này, vẻ mặt tinh xảo của bà đã tiến thẳng vào Tây điện, ngược lại làm ta sợ hết hồn.
Sau đó ta mới nhìn thấy hai cung nhân vội vàng chạy tới sau lưng bà, vẻ mặt hai người đều là hổn hển, "Quý nhân nương nương!"
Khuất quý nhân nào sẽ để ý âm thanh như ruồi kêu vậy. Bà liếc trái liếc phải, liền nhéo áo ta: “Tiểu hồ ly tinh! Tướng công ngươi đang ở Tử Quang Các chịu khổ, ngươi còn ở nơi này chơi cờ?!"
Ta rảnh rỗi không có việc làm, đơn giản là tự mình chơi mấy ván cờ giết thời gian, bây giờ trên mặt bàn đang bày một bộ.
Ta muốn nói gì đó, nhưng cổ áo bị bà túm, thật sự là không hô hấp được, Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tich Mai nhanh chóng chạy tới kéo Khuất quý nhân ra, nhưng Khuất quý nhân đại lực vô cùng, bà tùy tiện vung tay lên, bốn tiểu cô nương này giống như là hoa sen nở vậy, bị bà hất qua một bên.
Ta đã sớm nói, Khuất quý nhân nếu đi tới Bắc Cương, khẳng định sẽ trở thành một đại tướng dưới trướng ca ca ta.
May mà có mấy cung nhân ngăn cản, cho ta tìm được cơ hội, cúi xuống luồn qua người Khuất quý nhân chạy trốn.
Ta nhanh đuổi Tiểu Bạch Liên, "Các ngươi đều đi xuống đi!"
Lúc này mới tránh được Khuất quý nhân tiếp tục triển lộ sự vũ dũng của bà trước mặt hạ nhân.
Mặc dù Khuất quý nhân nhìn có vẻ rất muốn tiếp tục níu chặt cổ áo của ta mà gào to rống lớn, nhưng cuối cùng cũng vẫn duy trì chút lý trí, đợi nhóm cung nhân rời khỏi gian phòng, nàng liền vội vàng hỏi ta, "Cuối cùng là sao lại thế này! Vì sao Tiểu Lục tử bỗng nhiên đã bị nhốt rồi! Nó không sao chứ?”
Sự sốt ruột của bà, đúng là không thể che giấu. Sự lo lắng trên khuôn mặt, chân thành đến mức ta cũng bị cảm động.
Khuất quý nhân mặc dù thô lỗ, mặc dù chán ghét cô cô ta, mặc dù có vô số khuyết điểm, nhưng là bà thật lòng yêu thương Vương Lang.
"Chàng vẫn tốt." Có lẽ là vì chút cảm động này, lần đầu tiên ta hòa khí nói chuyện với Khuất quý nhân, "Hoàng thượng dù tức giận, nhưng cuối cùng cũng không động thủ đánh chàng."
Khuất quý nhân thở dài thật dài, bả vai thả lỏng xuống.
Bà lại hỏi ta."Ta có thể làm cái gì?"
Người này dù mạnh mẽ, nhưng vào thời điểm này, bà cũng thật có thể bắt được đúng điểm.
Ta cũng trả lời bà thẳng vào vấn đề."Quý nhân có thể làm, là cái gì cũng đừng làm. Tận lực đừng cho Hoàng thượng nhớ tới Vương Lang còn có một người mẹ đẻ như Quý nhân."
Khuất quý nhân ngây dại một phen, khuôn mặt tinh xảo của bà lần lượt thay đổi, hiện lên khó hiểu, tức giận... có vẻ như sắp phát tác lần thứ hai.
Ta đành giải thích cho bà nghe."Từ khi Tiên Hoàng hậu qua đời, Hoàng thượng độc sủng cung Trọng Phương, vị trí của con trai của Quý nhân, đã không vững chắc từ lâu. Tới nay chàng còn có thể ngồi ở vị trí Thái tử, là vì cuối cùng Hoàng thượng vẫn nhớ kỹ chàng là..."
"Nó là con trai của Tô Đại." Đương nhiên Khuất quý nhân cũng không ngu dốt, một chút nàng liền hiểu rõ. - - kỳ thật nếu nàng không hiểu được đạo lý này, thì vì sao bình thường chưa bao giờ vào Đông cung, càng rất ít khi đến tìm Vương Lang.
Lúc này, nếu Khuất quý nhân vẫn làm loạn gà chó không yên, chỉ nhắc nhở Hoàng thượng, Vương Lang chung quy không phải con trai ruột của cô cô ta, hắn là có mẹ ruột.
Trên mặt Khuất quý nhân hiện ra chút cô đơn, khiến cho gương mặt kiều diễm của bà xuất hiện thêm một cỗ thẫn thờ khó nén. Nhưng sự thẫn thờ này cũng không kéo dài lâu lắm, bà xoay người rời đi, "Vậy lão nương đi!"
Thật sự là sạch sẽ lưu loát, ra đi như gió.
Đột nhiên, ta cũng không còn chán ghét Khuất quý nhân kịch liệt nữa. Cho dù người này cực kỳ thô lỗ, nhưng ít ra không hề ngu xuẩn.
Đi tới cửa, Khuất quý nhân lại xoay người lại, lo lắng hỏi ta."Tử Quang Các là nơi nào? Có đệm chăn hay không? Đừng nói là mùa hạ, buổi tối cũng rất lạnh, Tiểu Lục chắc không bị đông lạnh chứ!"
Lúc này, tất cả mọi người đều đang lo lắng vị trí Thái tử của Vương Lang có giữ được hay không. Cũng chỉ có Khuất quý nhân, trong lúc cấp bách, còn nhớ Vương Lang có thể bị cảm lạnh hay không.
Đột nhiên, lần đầu tiên sau khi xảy ra chuyện, ta có chút muốn khóc.
"Chàng có thể chăm sóc tốt cho bản thân." Cổ họng ta khàn khàn nói với Khuất quý nhân, "Dù sao, chàng cũng là Thái tử."
Thần sắc trên mặt Khuất quý nhân biến ảo, bà bỗng nhiên thở dài thườn thượt, xoay người sang chỗ khác, vội vàng đi ra khỏi phòng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Thu Lệ
Lại qua mấy ngày, cuối cùng Nguyên Vương phi Vạn thị cũng tới Kinh Thành.
Vạn thị là đánh trúng danh tiếng hồi cung vào kinh dâng hương, tham kiến Hoàng Thượng và Hoàng quý phi xong, chưa đi đến Đông cung đã lập tức xuất cung đi Đại Báo quốc tự cầu phúc, tuy rằng nàng đến nhưng lại không đối mặt với ta.
Chẳng qua nghe nói Vạn thị vào kinh, lòng của ta thoáng cái đã rơi xuống tại chỗ, có gặp nàng hay không, ngược lại cũng không quan trọng.
Lại nói, Vương Lang đã bị nhốt ở Tử Quang Các bảy ngày, ta cũng đã bảy ngày không gặp Vương Lang rồi.
Ta cảm thấy ta thật sự là rất nhớ hắn, hơn nữa rất muốn hiểu rõ hắn sống ở Tử Quang Các có tốt hay không, dùng lời nói của Khuất Quý Nhân mà nói, chính là "Ăn ngon không, có đói bụng không, ngủ có được không, có bị lạnh không?"
Ta nói cho Liễu Chiêu Huấn, "Tối nay ta muốn đến Tử Quang Các gặp Vương Lang một chút!"
Liễu Chiêu Huấn lập tức trợn mắt với ta mấy cái.
Chỉ là nàng cũng không có ý phản đối. "Ta biết ngay nương nương sẽ không an phận!"
Vương Lang bị nhốt vào Tử Quang Các bảy ngày, ta cũng cấm túc bản thân mình bảy ngày rồi.
Trong bảy ngày này, hoàng thượng cũng không làm chuyện gì khác, chỉ là thúc giục Mục các lão cáo lão về quê, sau đó lại tự mình tiếp nhận, thúc dục Ngô học sĩ xuất quân lương, sau đó cứ tiếp tục đóng cửa, Tiêu Dao sống qua ngày trong Thụy Khánh cung.
Ta vốn đang chờ một tia hi vọng, cho rằng ông chỉ đang phối hợp với thái tử, thứ nhất là hù dọa các lão lừa gạt xuất quân lương, thứ hai là thúc giục lão quyền tướng về hưu, kỳ thật cũng không tức d.đ;l;qld giận với thái tử. Bây giờ nhìn lại, lão hoàng thượng đánh một cái ăn ba chủ ý, vừa muốn áp thái tử, vừa muốn thúc giục Mục các lão về hưu, lại vừa muốn thúc giục quân lương.
Thật là một lão hồ ly, nương nó, ba chỗ tính toán này, thế mà cũng bị ông đánh cho vang tí tách.
Hừ, đợi ngày mai là hắn biết lợi hại.
Ta cũng buông tha oán thầm hoàng thượng: nếu như oán thầm mà hữu dụng, thì khẳng định mấy ngày nay hoàng thượng đã sớm bị ta nguyền rủa đến toàn thân bọc mủ.
Liền cùng Liễu Chiêu Huấn thương lượng, "Tối nay, ngươi đi theo ta chứ?"
Liễu Chiêu Huấn học biểu cô, nhảy dựng lên muốn vặn ta, "Nương nương, người mà vô sỉ, không biết đó nhưng......"
Được được được, không mang theo Liễu Chiêu Huấn, không mang theo Liễu Chiêu Huấn.
Không có Kim Tự Chiêu Bài của ta, Liễu Chiêu Huấn cũng không rêu rao được, chuyện này không phải của Đông cung, nếu hoàng thượng muốn tra, là có thể tra được. Đến lúc đó, ông chính là gọi Ngự Thiện Phòng tiếp tục làm mấy bánh bao hấp, ép một mình Liễu Chiêu Huấn ăn, Liễu Chiêu Huấn cũng sẽ không quá dễ chịu, có phải không?
Không mang theo Liễu Chiêu Huấn, cũng phải xin Thụy Vương giúp ta bắn phát đầu rồi.
Ta liền lén lén lút lút đuổi Tiểu Tịch Mai đi tìm Thụy Vương, thỉnh hắn đêm nay tới Đông cung, dẫn ta xuất cung đến Tử Quang Các.
Cũng bởi vì ta không phái nàng truyền lời, Tiểu Bạch Liên lại tức giận không để ý tới ta một hai canh giờ. Ai, thật là nhân Ác Quán Mãn Doanh(độc ác), tương xứng với làm thái tử phi.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ta nhờ chuyện gì, trước nay Thụy Vương chưa bao giờ từ chối, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Sau tiếng gõ mõ qua canh một, hắn liền đúng lúc vào Đông cung.
Cả một buổi chiều, Liễu Chiêu Huấn và Tiểu Bạch Liên đều ở đây giúp ta đẩy nhanh tốc độ, lấy một bộ thường phục của Vương Lang sửa thành kích cỡ nhỏ của ta, ta lại chải tròn búi tóc, tìm một chiếc quan trúc của thái tử đội lên, chợt nhìn dưới ánh nến......
Chợt nhìn, cũng nhìn ra được là nữ giả nam trang.
Thật sự không hiểu, đều nói nữ hiệp trên giang hồ, thường giả trang nam trang đi lại chung quanh, mà ta từ nhỏ đến lớn mặc nam trang đi ra ngoài, không có lần nào được người ta ngộ nhận là nam nhân.
Thôi, dù sao cũng chính là cố làm thái độ, không nghĩ muốn đi lừa gạt người nào.
Mắt thấy sắc trời vào chiều, dưới ánh mắt tràn đầy ái mộ của Tiểu Bạch Liên, ta cùng Thụy Vương ra khỏi Đông cung.
#
Tuy rằng Thụy Vương đúng hẹn đến đón ta, nhưng sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Hắn đi đứng không được thuận tiện, hoặc là bởi vì như thế, vẫn rất được hoàng thượng sủng ái và cho sắc mặt, từ nhỏ đến lớn, gần như đều không chịu phạt. Nhưng chuyện giúp đỡ ta lén ra nội cung, d/đ;l;q"d đến Tử Quang Các gặp Vương Lang ——dù sao Vương Lung vẫn chịu trách nhiệm nguy hiểm. Tối nay, điều khác thường là bên cạnh hắn không có mang theo tùy tùng, chỉ sợ là cố kỵ không muốn bị quá nhiều người biết.
Chúng ta đi không bao lâu, liền quẹo vào con đường lát gạch thật dài giữa hai cung điện: ra khỏi con đường lát gạch, lại tiếp tục đi theo một đoạn đường hồ Thái Dịch, qua một cánh cửa, đã đến ngoại cung. Quanh co lượn quanh mấy trăm bước, là có thể vào Tử Quang Các rồi.
Mắt thấy bên hồ Thái Dịch vắng ngắt, cũng chẳng có bao nhiêu người đi đường, ta liền nhỏ giọng tạ hắn, "Cũng chỉ có đệ chịu giúp ta."
Vương Lung lướt nhanh qua ta một cái, hắn khẽ mỉm cười.
"Vẫn là Lục tẩu chịu giúp đỡ Lục ca."
Giọng điệu của hắn vẫn dịu dàng như vậy, nhưng trong lúc cười lại có một chút sắc sảo. "Không ngờ vì Lục ca, ngay cả Nguyên Vương phi đại giá, Lục tẩu cũng chịu đi thỉnh."
Ước định giữa ta và Vạn thị, không có ai biết ngoài hai người bọn ta. Theo Thụy Vương, đương nhiên là ta vì Vương Lang, không tiếc đi thỉnh cầu Vạn thị ra mặt, giải vây giúp hắn.
Từ chuyện quá khứ giữa chúng ta, cử động của ta, quả thực là rất không cần thể diện, rất...... Rất mất mặt.
Ta liền cười khan muốn cho qua, "Tiểu Linh Lung à, lời này của đệ nói không đúng lắm, ta và Vương Lang là phu thê, chuyện của Vương Lang cũng chính là chuyện của ta, vì Vương Lang, xét đến cùng, còn không phải là vì ta?"
Thụy Vương lại lướt nhanh qua ta một cái.
Hắn lại cười ta, "Chính là một tháng trước, Lục tẩu cũng không phải nói như vậy. Đừng nhìn Lục ca âm thầm, bí mật, chắc là rất thương Lục tẩu. Nên suy nghĩ của Lục tẩu, mới có thể thay đổi nhanh như vậy."
Thật sự thì suy nghĩ của ta cũng hơi thay đổi nhanh một chút, một tháng trước, ta vẫn còn luôn miệng, ta không thích Vương Lang chút nào.
Nhưng cách nói của Thụy Vương, lại khiến ta không thoải mái mấy, nhưng lại không thể nói ra không thoải mái ở đâu.
Ta không muốn nói thêm chuyện này(hầu hết là bởi vì mình cũng cảm thấy rất mắc cỡ), nhanh chóng ngăn đề tài lại, "Tiểu Linh Lung, đệ năm nay cũng hai mươi tuổi rồi, đến tuổi chọn phi rồi á. Biểu cô tính lúc nào thì nhắc tới chuyện này với phụ hoàng đây?"
Phiên vương chưa thành thân, theo thường lệ thì không được phiên, khi Nguyên Vương chừng hai mươi vẫn còn ở trong cung, sau khi cưới Nguyên Vương phi, mới đi đến đất phong. Đoan Vương thành thân năm ngoái, năm nay cũng chuẩn bị đến đất phong ở. Có thể là do Thụy Vương không bỏ được Kinh Thành, cho nên mới không chịu tuyển phi.
Nghĩ đến sau khi Thụy Vương thành thân, sẽ phải cách xa Kinh Thành, đi đến đất phong của hắn rồi, ta không khỏi không đành lòng một hồi. "Ai, hay là thành thân chậm một chút cũng được, nếu đệ đi đến đất phong, muốn hồi kinh để chơi cũng thật khó khăn."
Thụy Vương trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng nói: "Sắp ra khỏi cung điện, Lục tẩu cũng đừng nói chuyện nữa."
Bên ngoài đình cấm địa, không có việc gì chắc chắn sẽ không có tiếng nói của nữ nhân, ta lập tức che miệng lại không nói thêm gì nữa. Đi theo sau lưng Thụy Vương, từ trong cửa nhỏ hồ Thái Dịch ra khỏi cung điện.
Tối nay tầng mây hơi âm u, trừ một chiếc lồng đèn trong tay Thụy Vương, trong khu vực hậu cung này, rõ ràng không có chút ánh sáng nào.
#
Dọc theo đường đi, ta và Thụy Vương cũng không đụng phải người nào, rất thuận lợi tiến vào Tử Quang Các.
Thái tử ở trong này diện bích(úp mặt vào tường sám hối), dĩ nhiên không thể thiếu người canh giữ, ta vừa vào viện, đã nhìn trên cửa Thiên Điện Tử Quang Các, dán một mẩu hồng bao bắt mắt.
Úp mặt vào tường sám hối, cũng không phải nói một chút coi như xong, trong cung Đại Vân phàm là bị phạt diện bích, đều phải do Tông Nhân phủ ra mặt, ngoài phòng giam cầm dán một hồng bao, chỉ mở một cánh cửa sổ để đưa thức ăn, trong lúc diện bích, đương nhiên là không có bất kỳ người nào có thể ra vào.
Ở bên ngoài Thiên Điện, còn có hai thái giám trẻ tuổi đứng trông giữ: đây đều là người được Tông Nhân phủ phái ra trông chừng Vương Lang, bình thường đều không lui tới với người trong cung chúng ta.
Khi Thụy Vương cùng ta đi tới, hai người này cũng không dám cao ngạo, trước tiên quỳ xuống dập đầu với chúng ta, sau đó mới cung kính mà nói: "Nếu Vương Gia tìm Thái Tử Gia có chuyện, thỉnh tạm chờ đợi bảy ngày, Thái Tử Gia đang Tĩnh Tâm đọc sách, tụi nô tài cũng không dám quấy rầy."
Đây là đang khách khí sập cửa vào mặt Thụy Vương rồi.
Thụy Vương tính tình dễ chịu cười cười, hắn nhìn về ta, khách khí nói. "Lục tẩu, người xem bây giờ nên làm gì đây?"
Hai thái giám này cũng xoay đầu lại theo nhìn ta, trên mặt bọn họ đều hiện ra vô số vẻ phức tạp.
Tông Nhân phủ, lúc còn nhỏ ta cũng thường đi chơi, khi đó tuổi rất nhỏ không hiểu chuyện, thậm chí còn từng đập cửa chính Tông Nhân phủ, đến cuối cùng hoàng thượng cũng không làm gì ta. Ngược lại trong Tông Nhân phủ lại lưu truyền tiếng xấu của ta, đoán chừng là không chỉ một ngày.
Ta giả bộ một mặt hung thần ác sát, cười gằn mấy tiếng, không nói gì.
Hai thái giám cũng rất ăn ý một bịt đầu một ôm chân vật, đều cáo lỗi đi xuống nghỉ ngơi.
Ta cũng xin Thụy Vương, "Tiểu Linh Lung đệ giúp ta thả gió!"
Liền như một làn khói nhảy tót lên bên trên Thiên Điện, gõ một cái lên mặt cửa sổ thủy tinh đang hướng về phía thành cung.
Đoán chừng là bởi vì thời tiết rất nóng, Tông Nhân phủ cũng sợ khiến Thái Tử Gia khó chịu, cho nên trên cửa sổ cũng không đóng kín, có thể đóng mở bất cứ lúc nào, chỉ là ở bên ngoài cửa sổ được phủ một tầng vải thưa, coi như là che chắn muỗi cho Thái Tử Gia.
Ta là có chuẩn bị mà đến, móc một túi nước trong ngực ra, vừa chờ Vương Lang mở cửa sổ, vừa dùng khăn tay dính nước, cẩn thận thấm ướt viền dưới màn cửa sổ, không đến bao lâu, hồ gạo nếp đã bị ta thấm ướt rồi, dùng thêm chút sức nữa là có thể dễ dàng bóc ra.
Ngay vào lúc này, cửa sổ vang lên một tiếng cọt kẹt, sau đó được mở ra từ bên trong, Vương Lang nhô đầu ra nhìn ta một cái.
Ta nhanh chóng duỗi tay về phía hắn, "Kéo ta một cái."
Hắn không nói gì, chỉ cúi người xuống bắt được bả vai của ta, dưới sự phối hợp của ta nhấc ta lên, để cho ta bám vào bệ cửa sổ, lại tiếp tục đạp một cái, liền lật vào phòng, đụng vào trong ngực hắn.
Lúc này mới phát hiện Vương Lang dường như mới vừa tắm rửa, y phục cũng còn chưa hoàn toàn mặc xong, trên khuôn ngực lộ ra còn mơ hồ dính hơi nước nhẹ nhàng khoan khoái.
Ta bỗng chốc hết ý kiến, "Sao chàng lấy được nước?"
Vương Lang nhìn ta một cái, dẫn ta vòng qua một cái bình phong, đi tới tiểu môn ngoài phòng phía sau.
Hắn đẩy cửa, cửa mở ra.
Ta nhanh chóng chạy ra ngoài nhìn một cái, mới phát hiện không biết ai cũng dùng biện pháp của ta, thấm ướt hồ gạo nếp, cẩn thận bóc giấy niêm phong ra, như vậy thì không những có thể giữ vững được giấy niêm phong mà còn có thể mở cửa.
Lúc này mới nhớ tới, cửa sau Thiên Điện Tử Quang Các vẫn luôn khóa, khi đó Vương Lang thường nhốt mình trong thiên điện, để né tránh ta đi học. Ta rất mất hứng, liền quấn ca ca, để cho hắn giúp ta làm hư ổ khóa, ổ khóa này nhìn như đã chim chặt, nhưng thật ra thì dùng tay nhẹ nhàng vỗ một cái là có thể bỏ ra.
Nếu có thể dùng tay bỏ ra, với khả năng của A Xương, mỗi ngày đưa cho hắn chút nước tắm, quả thực là dễ dàng.
...... Coi như ta lấy da mặt của ta, vẫn không khỏi vì mình ngu dốt mà đỏ mặt.
Nhanh chóng dời đi lực chú ý của Vương Lang, để tránh hắn cười nhạo ta.
"Ta...... Ta rất nhớ chàng!" Ta bật thốt lên, đột nhiên vọt vào trong ngực Vương Lang, ôm chặt lấy hắn, mượn động lượng khiến hắn lùi mấy bước, chuyển qua bình phong, trở về tiền đường.
Với tính tình của Vương Lang, lúc này mà hắn không cười nhạo ta, đó mới là có quỷ, ta vốn đã chuẩn bị xong tinh thần bị hắn cười nhạo, không ngờ hắn chẳng những không cười nhạo ta, ngược lại cũng ôm thật chặc lấy ta, sức lực to lớn, thậm chí xương ta có chút đau.
Trong lúc nhất thời, hai chúng ta không ai nói gì, mẹ kiếp, ở trên hõm vai Vương Lang, bỗng nhiên lại cảm thấy rất uất ức, nhịn lại nhịn, mới không rơi nước mắt xuống.
Ghét dượng, lúc nào cũng đối xử với Vương Lang nghiêm khắc như vậy.
"Mấy ngày nay chàng ngủ có ngon không?" Ta hỏi hắn.
Hắn vẫn không buông ta ra, ta không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, hắn mới không tình nguyện lui ra một bước, cho ta không gian đi quan sát hoàn cảnh bốn phía.
Ngày trước, Vương Lang cũng thường ở trong Thiên Điện, cho nên chăn nệm ở đây cũng không bị thiếu hụt, chỉ là không thoải mái bằng Đông cung mà thôi. Có lẽ công công của ta cũng không quá tức giận, nên ông mới không nhốt Vương Lang ở nơi trống không như Đông Thiên Điện, mà là chọn địa điểm diện bích ở Tây Thiên Điện vốn có tàng thư.
Phía đông trong phòng có ánh đèn mơ hồ, còn có mùi thơm của mực thông: người này, để cho hắn úp mặt vào tường sám hối, hắn còn đi học không biết mỏi mệt, thật là không buông tha cơ hội tiến tới một chút nào.
Chạy đến đông phòng nhìn một chút, thấy ánh đèn vẫn rất sáng, cũng không quá đau mắt, cuối cùng ta cũng coi như hài lòng.
"Không phải bảo nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ sao?" Dường như người này đã khôi phục vẻ cảm tính khó có được lúc mới gặp mặt lại, đi theo phía sau ta, lại nhíu mày."Ai tới đây cùng nàng?"
Mắt thấy trong mắt hắn thoáng qua suy nghĩ sâu xa, chân mày càng nhíu thật chặt, ta nhanh chóng ôm lấy Vương Lang làm nũng. "Ta rất nhớ chàng, không nhịn được nữa nên mới tới......"
Vương Lang không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ôm lấy ta, hắn thở dài, gác cằm lền đỉnh đầu của ta, "Đã nói nàng bao nhiêu lần rồi, nam nữ cấm kỵ lớn không thể không thận...... Nàng và Vương Lung chạy tới chạy lui trong đêm khuya, nếu bị người khác bắt gặp, xem nàng phải làm thế nào."
Tuy rằng đang trách cứ ta, nhưng giọng điệu của hắn vẫn còn được cho là mềm mại. Ta liền vô liêm sỉ ném hết trách cứ ra sau ót.
"Không có lương tâm, người ta tới đây, còn không phải là vì muốn xem chàng sống như thế nào......" Ta nhanh chóng nói tin tức tốt Vạn thị vào kinh cho hắn biết. "Ta mời Nguyên Vương phi vào kinh, ta thấy sớm muộn gì cũng đến ngày mai là chàng có thể đi ra ngoài rồi."
Vương Lang thoáng cứng lại, hắn đẩy ra ta, không thể tin nhìn ta một cái.
Kể từ lúc gặp hắn tới giờ, tâm trạng nhẹ nhàng vui sướng của ta đột nhiên bị một hồi cuồng phong thổi đi, tiêu tán đến không còn bóng dáng.