Đến khi ta tỉnh lại, mặc dù vẫn rất có tâm tình thảo luận chuyện sinh oa oa với Vương Lang, bất kể là thảo luận bằng miệng hay thảo luận bằng thân thể, cũng rất nhanh đã không có cơ hội.
Thái tử phi rơi xuống nước là chuyện lớn, mặc kệ bản thân ta có bao nhiêu tráng kiện, mà thoải mái ngâm mình giải nhiệt trong Thái Dịch Trì vào một buổi tối mùa hè như vậy, Trần Thục phi, Liễu Chiêu huấn và Thái Y Viện đều nhất trí cho rằng ta đã "chịu không ít kinh hách, hiện tại nên tĩnh dưỡng".
Sáng ngày hôm sau, khi ta tỉnh dậy, đầu tiên là bị Trần Thục phi ôm khóc một trận: "Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, đến khi xuống dưới đất ta làm thế nào giao phó với biểu ca biểu tỷ đây, biểu cô dứt khoát cũng đi theo ngươi thôi! Miễn cho ca ca ngươi trở về, nhất định sẽ tính sổ với ta, oán ta không chiếu cố ngươi thật tốt."
Liễu Chiêu huấn cũng tận lực bồi tiếp, nàng ấy bắt đầu than trời khóc đất: "Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, sau khi Đại tướng quân hồi kinh còn không phải dấy lên một trận gió tanh mưa máu? Sau này không được lỗ mãng như vậy nữa!"
Kỳ quái, khi nào thì nói chuyện tâm tình trên sân phơi đã biến thành lỗ mãng rồi hả?
Bất quá ta cũng chẳng có cơ hội đề xuất nghi vấn này, đã bị hai người thao thao bất tuyệt hỏi han dồn dập, bức ta phải đem những lời muốn nói nuốt trở lại trong bụng.
Trần Thục phi và Liễu Chiêu huấn đều cảm thấy được đằng sau chuyện này khẳng định có mờ ám, một cái sân phơi đang rất tốt như vậy, tuyệt không có khả năng đột nhiên nứt ra từ ngọn núi giả. Mà ta có thể thoát khỏi địa ngục, quả thực cũng bởi vì cô cô và phụ mẫu ta đã tích vô số phước đức, nếu không phải bản thân ta đủ trấn tĩnh gỡ ra mớ rong rêu quấn chặt lấy chân ta.
Đương nhiên không phải ta không thể phản bác, chỉ là đối mặt với sự liên thủ của Trần Thục phi và Liễu Chiêu huấn, đầu óc của mọi người đều sẽ trở nên đình trệ không còn sắc bén, cho nên ta cũng chỉ ôm đầu than một tiếng: "Đau đầu." Đã thành công tiễn hai nữ nhân đang hưng phấn quá mức này đi ra ngoài. Bất quá cái giá phải trả là bị rót vào một đống lớn an thần dược, miệng run lên đầy đau khổ.
Trong khoảng thời gian khó khăn như vậy, tin tức duy nhất có thể khiến ta cảm thấy an ủi là nghe nói Vạn Tuệ cũng hưởng thụ cùng một đãi ngộ với ta, bị bao vây bởi an thần dược không còn chỗ có thể trốn. Nguyên vương tự mình trấn áp kinh hãi cho nàng ấy, một bước cũng không cho đứng dậy.
Về phần ta, tốt xấu gì cũng có một cục u thật lớn cần tĩnh dưỡng, Vạn Tuệ ngoại trừ chịu một chút kinh hách, căn bản cũng không có gì đáng ngại, cho nên ta cảm thấy được trong Tử Cấm thành, không có người nào thảm hơn ta.
Chuyện này cũng đã khiến công công ta hết sức tức giận.
Đại khái là ở ngày thứ ba, ông đã tự mình tới Đông cung thăm ta, nhưng lúc ấy ta mới vừa uống xong một chén an thần dược, lại đúng lúc sau giờ ngọ, ngủ đến phi thường thỏa thích, Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai chỉ thiếu chút nữa là tát vào mặt ta, vẫn không thể nào gọi ta đang bất tỉnh nhân sự. Cho nên công công ta liền cầm lấy tay ta mà rưng rưng cảm khái: "Tiểu Noãn bình thường linh hoạt như khỉ, chỉ cần tỉnh táo là không khí xung quanh lúc nào cũng vui vẻ. Lần này sao lại như thế, ta xem thần khí đều kém hơn trước rất nhiều."
Những lời này vẫn là Tiểu Bạch Liên chuyển cáo lại cho ta, nghe xong ta dở khóc dở cười: Nhi tử của lão tử cũng như vậy, mặc kệ là khen ngợi hay đau lòng vì ta, tóm lại là nói cứ như mắng ta vậy.
Đương nhiên, Vạn Tuệ bên kia cũng bày ra đủ loại tình thái suy yếu, cho nên đến ngày thứ tư, cung trung đã nghiễm nhiên là một mảnh gió tanh mưa máu, sân phơi Bồng Lai Các bị sập, đã trở thành án tử lớn nhất Tử Cấm thành.
Chuyện này cũng do Quân Thái y nói cho ta biết: Vương Lang gần đây công việc bề bộn, sáng sớm đã tới nhìn qua ta rồi mới đi ra cửa, đến tối mới có thể trở về, đám người Tiểu Bạch Liên lại càng không đề cập tới chuyện bên ngoài, muốn ta "Nương nương vẫn nên an tâm tĩnh dưỡng cho thỏa đáng".
Cũng chỉ có Quân Thái y mới cùng ta tán gẫu nói này nói nọ.
Thật ra, đây là lần đầu tiên ta để cho Quân Thái y tới chữa bệnh. Người này tuy nhiên tài trí hơn người, bất quá tuổi chưa đến hai mươi đã tạo nên danh khí không hề nhỏ tại Hà Bắc, nhưng dù sao niên kỷ còn thấp, thật ra cũng chỉ là một Tiểu cung phụng chính thất phẩm, còn chưa đạt đên cấp bậc Viện chính, đương nhiên cũng không đủ tư cách chữa bệnh cho những người có vị thứ như ta. Chỉ có nhóm phi tần Đông cung, hoặc nhóm tuyển thị vừa được sủng ái này nọ ở lục cung, nhóm người có biểu hiện bệnh đau nhẹ, sẽ tìm hắn tới chẩn mạch.
Nếu không phải lần này ta bất ngờ thụ thương, trong Thái Y viện cũng chỉ có mình hắn túc trực, mà Vương Lang lại sợ thay đổi thầy thuốc trong quá trình điều trị sẽ có trở ngại đối với bệnh tình, cũng sẽ không tới phiên hắn tới chăm sóc cục u trên đầu ta.
Vị Tiểu cung phụng này năm nay khoảng hai mươi lăm tuổi, trên gương mặt trắng ngần dường như lúc nào cũng mang theo nét cười, khiến đôi mắt ti hí đặc biệt trở nên bắt mắt, dáng người hơi mập, không quá cao, thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh, nhưng so với bốn chữ ‘phong lưu phóng khoáng’ có khoảng cách rất xa. Cũng vì vậy, phụ hoàng ta mới có thể yên tâm để hắn xem bệnh cho nhóm phi tần hậu cung: Ông mặc dù đã có tuổi, nhưng khẳng định vẫn phong độ hơn so với Quân Thái y rất nhiều.
"Nương nương an khang." Sau khi vấn an ta xong, Quân Thái y liền đứng dậy cẩn thận đè khối máu tụ trên đầu ta, hiện tại đã là một mảnh xanh xanh tím tím khiến người ta thập phần sợ hãi, đến nỗi mỗi lần Vương Lang đến thăm ta, ta đều phải học Lý phu nhân, không chịu quay đầu đối diện cùng hắn. "Tụ huyết đã tiêu tán không ít, nương nương cứ đắp thuốc mỡ xoa bóp mỗi ngày một chút, tiếp tục lấy tĩnh dưỡng là chính sẽ nhanh chóng tốt hơn thôi."
Ta lại đưa tay ra cho hắn chẩn mạch, rồi hỏi hắn: "Gần đây trong cung có tin tức gì mới không? Quân Thái y."
Quân Thái y cười ha ha: "Không có tin tức gì mới, nếu có, cũng chỉ là mấy người thợ thủ công bị Cẩm y vệ áp đi tra hỏi thôi."
Ưm, ta cũng đã nói, sân phơi Bồng Lai Các bỗng nhiên bị sập, khẳng định sẽ liên lụy đến chiếc mũ ô sa trên đầu của một nhóm người, và một nhóm đầu não khác.
"Chỉ có chút chuyện như vậy?" Ta mất hứng nói: "Ta còn muốn dượng ta nổi trận lôi đình, trực tiếp lột mũ ô sa của người nào đó xuống."
"Nương nương thật thích nói đùa. "Quân Thái y cong tay che miệng cười. "Chuyện như vậy nếu ngày nào cũng có, vậy cũng không thể nói là tin mới rồi."
Hắn ngừng lại một chút, rồi nói: "Nghe nói bây giờ còn đang trục vớt trụ gỗ trong Thái Dịch Trì, chính là muốn xác định xem lương trụ cuối cùng là bị mối ăn, hay đã bị người nào đó động tay chân."
Ta không khỏi bắt đầu trầm tư.
Chuyện quái dị nhất không phải ở chỗ lương trụ bị động tay chân, mà lương trụ bị động tay chân rốt cuộc là nhằm vào ai.
Bồng Lai Các là nơi chuyên tổ chức yến tiệc, không có hỉ sự cũng sẽ không có người nào đi lên đó vui chơi, mấy chủ vị cung trung hẳn là không, ta cũng không, Vương Lang càng không.
Hoàng thượng thì ngược lại, đôi lúc cũng dẫn theo mấy tuyển thị đến Bồng Lai Các uống rượu mua vui, thưởng thức mỹ nhân ca múa, nhưng lão nhân gia ông cũng sẽ không nán lại quá lâu trên sân phơi, dượng ta là loại người: quân tử không đứng dưới bức tường sắp sập, bên dưới sân phơi lại không có gì chống đỡ, lơ lửng giữa trời đất, đối với người bình thường mà nói là giống như tiên cảnh, với ông mà nói chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Vì vậy cho dù có người động tay chân, e rằng người xui xẻo vẫn là những mỹ nhân tuyển thị ở trên sân phơi ca múa cho công công ta thưởng thức.
Những tuyển thị này bất quá cũng chỉ là đồ chơi hầu hạ công công ta, sẽ không ai xem các nàng là mối đe dọa: Nếu tính luôn cả Vương Lang thì sáu nhi tử đều đã hơn hai mươi tuổi, nếu nhóm tuyển thị còn có sinh dục, cũng tuyệt không có khả năng đối thái tử vị phát sinh ít nhiều chấn động. Nhiều lắm là thêm một cái phiên vương, nhiều hơn một phần chi tiêu mà thôi.
Lại có người nào trăm phương ngàn kế đối phó các nàng như vậy?
Mấy cây lương trụ đó mặc dù không phải là gỗ lim kim ti, nhưng cũng được lấy từ những loại gỗ nổi danh kiên cố, nếu nói chính bản thân nó tự rơi ra ngoài, chuyện như vậy nói cũng không có ai tin.
Cẩn thận suy nghĩ mấy ngày nay, ta càng ngày càng minh bạch ý tứ của Vương Lang: Chuyện này là chuyện nói lần trước đều có khả năng, chỉ cần nhìn Hoàng thượng tới cùng là muốn như thế nào thôi. Là ngoài ý muốn, không phải cũng phải, không phải ngoài ý muốn, phải cũng không phải.
Xem cách làm của dượng ta, ông tóm lại cũng cảm thấy việc đó không phải là ngoài ý muốn.
Vạn Tuệ và ta lên trên sân phơi nói chuyện, cũng hoàn toàn xuất phát từ trùng hợp, trừ phi người kia là bản thân Vạn Tuệ...Nói vậy cũng không đúng, nếu ta không đẩy nàng ấy một cái, nàng ấy có thể đã bị lương trụ ngã xuống đè chết rồi. Vạn Tuệ tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy, nếu vì tới giết ta, muốn xử lý ta, còn rất nhiều biện pháp.
Ta thật sự là cực kỳ ngu dốt, phía sau chuyện này cong cong quẹo quẹo, đã quay ta đầu óc mê muội, suy nghĩ một hồi, cảm thấy đầu lại bắt đầu đau, liền dứt khoát không thèm suy nghĩ nữa, vừa xoay cổ tay vừa hỏi Quân Thái y.
"Thái y tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có thể nói là tuổi trẻ tài đức hiếm có ở Đại Vân, không biết đã có hôn phối hay chưa?"
Một trong những chỗ tốt của việc làm Thái tử phi, chính là mặc dù ta nhỏ tuổi hơn Quân thái y, nhưng có thể dùng giọng điệu của trưởng bối nói chuyện với hắn.
Quân Thái y đang cúi đầu viết kết luận mạch chứng cho ta, nghe được câu hỏi của ta, hắn ngừng tay một chút rồi bình tĩnh trả lời:" Quân mỗ là một người không may mắn, không được hỗ trợ từ gia đình, một năm trước mới hoàn tang, gia đình lại không có họ hàng xa, nếu muốn thành thân, cũng không ai có thể làm mai mối."
Khó trách không thể kịp thời thú Trịnh Bảo lâm về nhà, bất quá nói đi cũng phải nói lại, gia cảnh của Quân gia cũng rất bình thường, e rằng Trịnh gia cũng chướng mắt dòng dõi Quân Thái y.
Cũng đều là thiếu niên đã mất đi phụ mẫu, ta đối với Quân Thái y nhất thời nảy sinh vài phần hảo cảm, liền ôn tồn hỏi hắn: "Hiện tại đã nhìn trúng khuê nữ nhà ai chưa? Nếu có, Bản cung sẽ làm chủ cho ngươi."
Quân Thái y cư nhiên trợn mắt nhìn ta, ngập ngừng hỏi ta: "Nương nương xem ra rất muốn ăn một viên nhân sâm cam thảo, ngưng thần bổ khí nhỉ."
Ta nghẹn!
Ta nhất thời bị nghẹn mà thở hổn hển, đáng chết, tiểu tử này thật đúng là lớn mật, chúng ta căn bản vẫn còn chưa quen thuộc lắm, hắn liền biết được dùng cam thảo tới làm ta nghẹn.
Ngẫm lại thì thấy cực kỳ thoải mái: Nếu không có phần lá gan này, hắn cũng sẽ không dám trộm nữ nhân của Thái tử.
Dù sao ta từ nhỏ đến lớn, đều bị người ta dùng thế lực bắt ép uy hiếp đến quen, cho nên ta chẳng những không tức giận, thậm chí còn hưng trí bừng bừng hỏi Quân Thái y: "Thái y thật sự là can đảm hơn người, có hứng thú đến Đông cung của chúng ta làm chủ quản dược cục hay không?"
Đông cung chính là đứng đầu chư vương, biên chế đương nhiên đặc biệt hoàn mỹ, cũng có thầy thuốc chuyên dụng cho chính mình. Chỉ là chức vụ này để trống đã lâu, từ sau khi lão nhân về hưu, đã rất lâu không có người đến tiếp nhận. Vương Lang có bệnh, hơn phân nửa là tùy tiện tìm một thái y trong Thái Y Viện tới vấn chẩn, không hề chỉ định ai. Chuyện này đương nhiên cũng có suy tính của hắn, bất quá mấy ngày nay tiếp xúc cùng Quân Thái y, ta lại cảm thấy người này không những y thuật không tệ, cũng rất có can đảm, quan trọng hơn là hắn rất thú vị, lại rất hữu dụng.
Ta thật sự rất tò mò, hắn rốt cuộc tính toán như thế nào để mang Trịnh Bảo lâm xuất cung, cùng hắn song túc song phi.
Ánh mắt Quân Thái y chợt sáng lên, hắn cười tít mắt nói: "A... Nương nương ân thưởng, Quân mỗ thật sự đảm đương không nổi."
Ta nói ra điều kiện của ta: "Đương nhiên ta cũng không phải không có dụng tâm, trên dưới Thái Y Viện dù sao cũng có rất nhiều người chờ việc, không nói đến nhiều người nhiều miệng, đã nói những chữ vội vàng này không phải vui vẻ nhất thời. Bản cung vào cửa Đông cung cũng đã hơn hai năm, thật sự nên vì hoàng gia sinh dục con nối dòng, gót chân mới có thể vững vàng, ung dung thi triển thủ đoạn - - Quân Thái y phải minh bạch ý tứ của Bản cung."
Muốn mang Trịnh Bảo lâm rời đi, hừ hừ, trước tiên phải làm lớn bụng của ta... Phi phi phi!
Muốn mang Trịnh Bảo lâm rời đi? Có thể! Trước tiên phải khiến cho Vương Lang làm lớn bụng của ta rồi hãy nói!
Ẩn ý trong lời nói của ta, Quân Thái y cũng nghe thật sự minh bạch, trên mặt hắn nhất thời xuất hiện vài phần ngượng nghịu: "Nương nương ngọc thể an khang, căn cơ thâm hậu, có thể so với trâu cày, thật sự là không có chỗ nào cần điều trị. Đã nhiều năm như vậy vẫn không mang thai, có thể có lý do khác, tiểu thần không dám vọng ngôn, nhưng tuyệt không có một chút quan hệ với thân thể của nương nương."
Ta thật sự có vài phần giật mình: "Có thể ta và Vương Lang..."
Thiếu chút nữa ta đã bật ra lời muốn nói, số lần chúng ta cùng nhau, đều tuyệt không có vấn đề, bất quá ta và Quân Thái y suy cho cùng cũng không quá thân thuộc, cho nên ta liền nuốt xuống câu chuyện, thận trọng hỏi hắn: "Quân thái y đã xem qua mạch tượng của Thái tử gia hay chưa?"
Trên mặt Quân Thái y nhất thời xuất hiện vài phần do dự, hắn chậm rãi nói: "Mạch trái lại vẫn chưa có xem qua..."
Liếc ta một cái, hắn lại chuyển đề tài: "Nương nương, loại sự tình này chỉ sợ vẫn nên tùy duyên, mạch án ở đây, tiểu thần sẽ dựa vào đó mà kê dược, nương nương người thỉnh mau nghỉ ngơi!"
Vừa dứt lời, đã nhanh chóng đứng dậy chạy trốn, vội vã ra khỏi phòng.
Edit: Ciao
Lúc ra khỏi phòng tắm, bước chân ta cũng đã đỡ đi nhiều. Dù sao đây cũng là chuyện tốt, bởi vì ta phát hiện, nếu ta đi quá nhanh thì… đầu của ta sẽ đau, cứ căng lên, dù không đến mức khiến người ta hét lên nhưng cũng làm ta thấy không thoải mái.
Vương Lang còn ngồi bên giường chờ ta, thấy ta tiến đến thì hắn hỏi: “Có muốn ăn chút bánh không?”
Ta sờ lên bụng, vẫn cảm thấy đã uống không ít nước ở hồ Thái Dịch, nên lắc đầu nói: “Vẫn chưa đói.”
Vương Lang nhếch mày nhìn ta, rồi lấy một cái hộp nhỏ từ bên gối, mở ra đưa cho ta, nói rất dứt khoát: “Vậy thì uống thuốc đi.”
… Nếu biết thế thì ta đã ăn chút bánh rồi!
“Đây là gì thế?” Ta vừa bò lên giường vừa hỏi Vương Lang.
Vương Lang còn chưa tuyệt tình đến nỗi để người bệnh như ta rót nước, hắn xuống giường, mò mẫm trên bàn một lát rồi đưa một ly nước ấm cho ta, còn nói: “Ta bảo người điều chút bánh hoa hồng cho nàng, mau ăn lúc còn nóng. Quân thái y nói, nàng ngã nước bị ẩm và lạnh, phải ăn một viên gừng đường đỏ để đổ mồ hôi.”
Nóng thế này còn muốn ta đổ mồ hôi? Ta còn định cãi Vương Lang nhưng nhìn thái độ hắn ôn hoa nên đành lấy hộp ra, đành hít sâu một hơi nuốt viên thuốc xuống, lại hớp một ngụm nước lớn để làm tan hương vị đắng đó.
“Ngoan lắm.” Vương Lang xoa đầu ta tán thưởng.
Từ nhỏ đến lớn, ta sợ nhất là mùi thuốc, rất ghét vị cam thảo, thà rằng uống nước hoàng liên cũng không cần uống vị cam thảo hòa thuốc đăng chát. Đương nhiên Vương Lang biết điều này, hắn từng nắm mũi ta rót không ít thuốc. Hôm nay ta biểu hiện tốt như vậy, hắn tán thưởng thì ta cũng đáp lại.
Ta đắc ý hừ hừ, nói cho hắn biết: “Ta chẳng những ngoan mà còn rất lợi hại nữa đó. Hôm nay khi ta rơi vào nước, suýt nữa bị rêu cuốn chân. Nếu không phải ta gặp nguy không loạn, cúi xuống kéo nó ra thì sao có thể ở trong này nói chuyện với chàng được.”
Nói xong rồi ta mới thấy mình ngây thơ quá.
Đầu tiên, Vương Lang lăn lộn trong thâm cung đã lâu, từ nhỏ tới lớn dò dò từng bước, âm mưu quỷ kế gì chưa từng gặp qua, kéo cọng rêu mà thôi cũng chẳng là gì, người ta sao có thể thấy ta lợi hại được.
Thứ hai, chuyện này tự mình biết là tốt rồi, sao lại nói ra hù dọa người khác?
Vương Lang đúng là bị ta dọa, trên gương mặt tuấn lãng nhăn thêm vài phần nghiêm túc, môi mím chặt, sau đó…
Sau đó hắn gõ mạnh xuống đầu ta, gõ rất mạnh suýt nữa nổi cục trên đầu ta.
“Rảnh quá không làm gì, đi nói chuyện với Nguyên Vương phi, Bồng Lai các lớn như vậy mà nàng còn lên lầu trên cùng, còn chạy nhảy trên đó…”
Hắn vừa nói vừa giữ chặt cổ ta, giống như hận không thể bóp chết ta vậy: “Lần này có thể bình an thoát hiểm, là may mắn của nangf~”
Ta giãy cổ ra: “Vương Lang chết tiết, người ta bị kinh hãi lớn như vậy mà chàng còn cốc đầu ta.”
Hắn lại cười: “Ta chẳng những muốn cốc nàng mà còn…”
Trong giọng của Vương Lang còn chút sắc tình không thể phân biệt được, nhưng nói một nửa thì ngừng lại, treo lòng ta giữa không trung rồi mãi cũng không cho xuống dưới.
Ta vươn tay đập hắn: “Muốn làm gì thì chàng nói rõ đi, nói một nửa giữ một nửa, có ý gì hả!”
Nhưng trong lòng rất kích động, đầu lại hơi đau một chút, ta thấp giọng rên lên, phàn nàn với Vương Lang: “Ở cùng với Vạn Tuệ chẳng tốt gì cả. Nàng ấy thì hay rồi, Vương Anh rất giỏi, thoáng cái đã vớt nàng khỏi nguy hiểm, hại ta ở trong hồ Thái Dịch còn đụng đầu vào thuyền.”
Nhắc đến Vạn Tuệ thì cũng quan tâm đến nàng: “Nàng ấy không có việc gì chứ?”
Vương Lang suy nghĩ một chút, cũng không khẳng định lắm: “Chắc không có việc gì.”
Câu nói ngập ngừng của hắn đúng là lấy lòng ta, trong lòng ta đột nhiên có những cảm xúc lạ lẫm, như là dính vào chút mật ngọt, dù chỉ một chút trên đầu lưỡi nhưng lại ngọt vô cùng.
“Chàng kể chút chuyện sau đó cho ta đi.” Ta không còn buồn ngủ, mà bám lấy Vương Lang, chui vào ngực hắn yêu cầu: “Rốt cuộc cái đó đột nhiên lại sập, kỳ lạ quá mà?”
Vương Lang trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Kỳ quái hay không thì phải xem phụ hoàng nói thế nào.”
Công công ta là chủ một nhà, rất nhiều việc biết rõ trong lòng nhưng mọi người lại phải chờ ông ra nhạc dạo để làm việc, chuyện này làm lớn cũng được mà nhỏ cũng được, dù sao cũng phải rơi nón quan của vài người, còn đầu người có rớt hay không thì phải xem công công ta có vui hay không.
Đột nhiên ta thấy run run, nhưng nghĩ đến trong tích tắc bị ngã xuống nước kia, ta lại cảm thấy tâm cũng cứng rắn hơn.
Sống ở đây, có rất nhiều việc nên mềm là phải mềm, đều làm ầm tới mức này rồi, nếu còn ba phải cho xong việc thì Tô Thế Noãn ta đây thành ngươi thế nào? Để người ta khi dễ được nhưng không để khi phụ như thế.
“Vậy chàng tìm được thuyền ở đâu?” Nghĩ đến hắn đứng ở đầu thuyền cầm đèn, ta cười phá lên: “Chàng vậy mà cũng can đảm lắm đó nha, chàng không sợ Tam ca đến giữa hồ đánh chàng chết chìm rồi phủi đít đi làm thái tử hả?”
“Dù tam ca thiếu dây cót nhưng cũng không đến mức đó.” Giọng nói Vương Lang vẫn nhàn nhạt: “Rất nhiều việc, hắn sẽ không làm. Lúc ấy không thể nào đi cứu nàng được, hắn cùng ta đi tới lầu, đến bên bờ tháo một co thuyền qua cứu nàng. Ngày mai gặp hắn thì nàng nên cảm ơn một câu, không có võ công thâm hậu của hắn thì sợ rằng lúc ta đuổi tới thì nàng đã…”
“Ta còn chưa đến mức yếu như thế, không bơi được.” Tôi không phục nói: “Haiz, nghĩ đến phải cúi đầu cảm ơn cái đồ ngốc Vương Anh kia thì trong lòng đã không thoải mái rồi.”
Vương Lang cúi đầu cười rộ lên, tay hắn xoa tóc ta, thỉnh thoảng ấn một cái, hỏi ta: “Có đau không?”
Ta cũng chỉ lắc đầu, lo lắng hỏi Vương Lang: “Chàng nói ta bị đụng đầu có bị ngu không?”
Vương Lang suy nghĩ một chút, thận trọng trả lời ta: “Dường như sẽ không ngu hơn trước đâu.”
Hiếm khi hắn có hứng đấu võ mồm với ta, mặc dù khuôn mặt vẫn banh ra nhưng câu nào cũng chọc ta cười, ta bị hắn đùa như vậy thì cười phá lên.
Ta đang tính nói, cho dù ta bị đụng choáng váng thì hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh, không thể đổi Vạn Tuệ về làm Thái tử phi, nhưng không hiểu sao lời nói ra khỏi miệng lại đổi.
Ta nói: “Vương Lang, chúng ta sinh con đi.”
Đến khi nói xong ta mới ngạc nhiên ngớ ra, ta thật sự muốn sinh con.
Trước kia dù biết với thân phận của chúng ta thì nhất định phải mau chóng sinh con nối dõi, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện giữa Vương Lang và Vạn Tuệ thì ta cũng mất hứng thú. Người như Vương Lang, nếu như hắn không thích ta thì một đứa bé sao có thể giữ được lòng hắn?
Lại nói, ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chét, bởi vì ta là nguyên nhân chia rẽ uyên ương lưỡng tình tương duyệt, ta còn chưa tạo đủ nghiệt sao? Nếu toàn bộ đều đổ lên đứa nhỏ thì nó vô tội cỡ nào.
Thật ra ở sâu trong lòng ta, ta cũng hiểu rõ, cái gọi là trả thù chỉ là giả dối hư ảo, ta cũng biết rõ chuyện giữa Vương Lang và Vạn Tuệ, nói cho cùng không thể trách ra, không phải Hoàng thượng làm chủ thì ta sẽ không gả vào Đông cung. Nhưng chỉ cần nghĩ đến đối tượng Vương Lang thích không phải ta thì ta cảm thấy trong lòng rất không vui.
Nhưng mà… bây giờ đã không còn giống lúc trước.
Vạn Tuệ rất giống Vương Lang, chuyện không nên nói, nàng quyết không nói cho ngươi biết, nhưng một khi nàng đã nói cho ngươi biêt thì quyết sẽ không nói dối. Nàng nói nàng không thích Vương Lang, nàng không hợp ý Thái tử gia này.
Lại nói, ta dần dần cũng có chút nghi ngờ, sợ rằng nàng thật sự có ý với Vương Lang —— nàng nhất định mù rồi mới cảm thấy tên mãng phu đó đáng yêu.
Nhưng bất kể thế nào, nếu bọn họ không lưỡng tình tương duyệt, vậy chuyện năm đó nhiều lắm cũng chỉ có thể coi như theo nhu cầu, Vạn Tuệ muốn gả cho Thái tử, kéo dài quyền thế nhà Vạn gia. Mà Vương Lang thì sao?
Ta lại nghĩ đến lời Vương Lang.
Hắn nói: “Bài học thứ nhất, chính là đọc hiểu tâm tư ta.”
Vương Lang chắc hẳn vẫn rất để ý ta, nếu hắn không thèm để ý ta thì đêm nay cũng không nóng nảy gấp gáp tới cứu ta như vậy, hắn sẽ chỉ hững hờ đứng trên Bồng Lai các, bàng quan sinh tử của ta.
Nhưng nếu như hắn yêu thích ta thì sao năm đó lại muốn chọn Vạn Tuệ? Chẳng lẽ ta thực sự không tốt, thật sự không mạnh như Vạn Tuệ, thật sự kém đến nỗi không xứng làm Thái tử phi của hắn, chỉ có vạn bất đắc dĩ hắn mới chọn ta?
Đột nhiên ta hiểu ra, hoặc là do ta chưa bao giờ dám đối mặt, cũng không phải là tâm ý của Vương Lang với ta, mà là của ta mới đúng. Thậm chí ngay cả ta thích Vương Lang thế nào cũng không xử lý được cho tốt… Như vậy ta sao có thể để hắn thích?
Mà dù sao, tâm tư của hắn đối với Vạn Tuệ, cũng chỉ là phần tình cảm đơn phương, nếu Vạn Tuệ không đáp lại thì phần tình cảm này sẽ phai màu theo năm tháng, sẽ dần dần lắng đọng trong hồi ức. Cùng hắn đi hết cả đời, còn có thể là ta.
Muốn ổn định trong trái tim hắn, bắt lấy ánh mắt hắn, lại củng cố địa vị vững chắc của Đông cung, và địa vị Thái tử phi của ta, biện pháp tốt nhất, chính là ——
“Vương Lang, chúng ta sinh đứa con đi.” Thấy Vương Lang không trả lời, ta lặp lại, chọt vào ngực hắn, mím môi nói: “Sau này, chàng ngủ sau nguyệt sự của ta đi, đừng xếp giữa hai lần nguyệt sự nữa.”
Vương Lang không trả lời, hắn chỉ nắm tay ta, nắm chặt đến mức ta cảm thấy đau, mãi sau hắn mới nói nhỏ: “Vào khoảng giữa hai lần nguyệt sự mới dễ thụ thai nhất.”
Ta trừng mắt, tức giận nói: “Linh tinh. Rõ ràng sau nguyệt sự một thời gian ngắn dễ mang thai nhất. Liễu Diệp Nhi nói cho ta biết!”
“Trước khi ca ca nàng đi chinh chiến, Liễu chiêu huấn muốn mang thai con của vị kia, cũng không phải một hai tháng, nàng xem nàng ta có thành công chưa?” Giọng Vương Lang lạnh nhạt hơn vài phần. Mỗi lần nhắc tới Liễu chiêu huấn, hắn đều lạnh lùng như thế. Như là ta đưa Liễu chiêu huấn vào cung nhân lúc hắn không có ở đây là đã phạm vào sai lầm lớn cỡ nào. “Đây chỉ là hiểu lầm nhỏ, nàng cứ hỏi Quân thái y là biết thời gian nữ nhân thụ thai dễ nhất, chính là năm ngày mà nàng thị tẩm.”
Tin tức này rất bình thường, nhưng lại khiến ta không nói ra lời, nghĩ mãi đến khi trời sáng, ta mới chìm vào giấc ngủ say.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Chickenliverpate
Đến khi ta tỉnh lại, mặc dù vẫn rất có tâm tình thảo luận chuyện sinh oa oa với Vương Lang, bất kể là thảo luận bằng miệng hay thảo luận bằng thân thể, cũng rất nhanh đã không có cơ hội.
Thái tử phi rơi xuống nước là chuyện lớn, mặc kệ bản thân ta có bao nhiêu tráng kiện, mà thoải mái ngâm mình giải nhiệt trong Thái Dịch Trì vào một buổi tối mùa hè như vậy, Trần Thục phi, Liễu Chiêu huấn và Thái Y Viện đều nhất trí cho rằng ta đã "chịu không ít kinh hách, hiện tại nên tĩnh dưỡng".
Sáng ngày hôm sau, khi ta tỉnh dậy, đầu tiên là bị Trần Thục phi ôm khóc một trận: "Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, đến khi xuống dưới đất ta làm thế nào giao phó với biểu ca biểu tỷ đây, biểu cô dứt khoát cũng đi theo ngươi thôi! Miễn cho ca ca ngươi trở về, nhất định sẽ tính sổ với ta, oán ta không chiếu cố ngươi thật tốt."
Liễu Chiêu huấn cũng tận lực bồi tiếp, nàng ấy bắt đầu than trời khóc đất: "Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, sau khi Đại tướng quân hồi kinh còn không phải dấy lên một trận gió tanh mưa máu? Sau này không được lỗ mãng như vậy nữa!"
Kỳ quái, khi nào thì nói chuyện tâm tình trên sân phơi đã biến thành lỗ mãng rồi hả?
Bất quá ta cũng chẳng có cơ hội đề xuất nghi vấn này, đã bị hai người thao thao bất tuyệt hỏi han dồn dập, bức ta phải đem những lời muốn nói nuốt trở lại trong bụng.
Trần Thục phi và Liễu Chiêu huấn đều cảm thấy được đằng sau chuyện này khẳng định có mờ ám, một cái sân phơi đang rất tốt như vậy, tuyệt không có khả năng đột nhiên nứt ra từ ngọn núi giả. Mà ta có thể thoát khỏi địa ngục, quả thực cũng bởi vì cô cô và phụ mẫu ta đã tích vô số phước đức, nếu không phải bản thân ta đủ trấn tĩnh gỡ ra mớ rong rêu quấn chặt lấy chân ta.
Đương nhiên không phải ta không thể phản bác, chỉ là đối mặt với sự liên thủ của Trần Thục phi và Liễu Chiêu huấn, đầu óc của mọi người đều sẽ trở nên đình trệ không còn sắc bén, cho nên ta cũng chỉ ôm đầu than một tiếng: "Đau đầu." Đã thành công tiễn hai nữ nhân đang hưng phấn quá mức này đi ra ngoài. Bất quá cái giá phải trả là bị rót vào một đống lớn an thần dược, miệng run lên đầy đau khổ.
Trong khoảng thời gian khó khăn như vậy, tin tức duy nhất có thể khiến ta cảm thấy an ủi là nghe nói Vạn Tuệ cũng hưởng thụ cùng một đãi ngộ với ta, bị bao vây bởi an thần dược không còn chỗ có thể trốn. Nguyên vương tự mình trấn áp kinh hãi cho nàng ấy, một bước cũng không cho đứng dậy.
Về phần ta, tốt xấu gì cũng có một cục u thật lớn cần tĩnh dưỡng, Vạn Tuệ ngoại trừ chịu một chút kinh hách, căn bản cũng không có gì đáng ngại, cho nên ta cảm thấy được trong Tử Cấm thành, không có người nào thảm hơn ta.
Chuyện này cũng đã khiến công công ta hết sức tức giận.
Đại khái là ở ngày thứ ba, ông đã tự mình tới Đông cung thăm ta, nhưng lúc ấy ta mới vừa uống xong một chén an thần dược, lại đúng lúc sau giờ ngọ, ngủ đến phi thường thỏa thích, Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai chỉ thiếu chút nữa là tát vào mặt ta, vẫn không thể nào gọi ta đang bất tỉnh nhân sự. Cho nên công công ta liền cầm lấy tay ta mà rưng rưng cảm khái: "Tiểu Noãn bình thường linh hoạt như khỉ, chỉ cần tỉnh táo là không khí xung quanh lúc nào cũng vui vẻ. Lần này sao lại như thế, ta xem thần khí đều kém hơn trước rất nhiều."
Những lời này vẫn là Tiểu Bạch Liên chuyển cáo lại cho ta, nghe xong ta dở khóc dở cười: Nhi tử của lão tử cũng như vậy, mặc kệ là khen ngợi hay đau lòng vì ta, tóm lại là nói cứ như mắng ta vậy.
Đương nhiên, Vạn Tuệ bên kia cũng bày ra đủ loại tình thái suy yếu, cho nên đến ngày thứ tư, cung trung đã nghiễm nhiên là một mảnh gió tanh mưa máu, sân phơi Bồng Lai Các bị sập, đã trở thành án tử lớn nhất Tử Cấm thành.
Chuyện này cũng do Quân Thái y nói cho ta biết: Vương Lang gần đây công việc bề bộn, sáng sớm đã tới nhìn qua ta rồi mới đi ra cửa, đến tối mới có thể trở về, đám người Tiểu Bạch Liên lại càng không đề cập tới chuyện bên ngoài, muốn ta "Nương nương vẫn nên an tâm tĩnh dưỡng cho thỏa đáng".
Cũng chỉ có Quân Thái y mới cùng ta tán gẫu nói này nói nọ.
Thật ra, đây là lần đầu tiên ta để cho Quân Thái y tới chữa bệnh. Người này tuy nhiên tài trí hơn người, bất quá tuổi chưa đến hai mươi đã tạo nên danh khí không hề nhỏ tại Hà Bắc, nhưng dù sao niên kỷ còn thấp, thật ra cũng chỉ là một Tiểu cung phụng chính thất phẩm, còn chưa đạt đên cấp bậc Viện chính, đương nhiên cũng không đủ tư cách chữa bệnh cho những người có vị thứ như ta. Chỉ có nhóm phi tần Đông cung, hoặc nhóm tuyển thị vừa được sủng ái này nọ ở lục cung, nhóm người có biểu hiện bệnh đau nhẹ, sẽ tìm hắn tới chẩn mạch.
Nếu không phải lần này ta bất ngờ thụ thương, trong Thái Y viện cũng chỉ có mình hắn túc trực, mà Vương Lang lại sợ thay đổi thầy thuốc trong quá trình điều trị sẽ có trở ngại đối với bệnh tình, cũng sẽ không tới phiên hắn tới chăm sóc cục u trên đầu ta.
Vị Tiểu cung phụng này năm nay khoảng hai mươi lăm tuổi, trên gương mặt trắng ngần dường như lúc nào cũng mang theo nét cười, khiến đôi mắt ti hí đặc biệt trở nên bắt mắt, dáng người hơi mập, không quá cao, thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh, nhưng so với bốn chữ ‘phong lưu phóng khoáng’ có khoảng cách rất xa. Cũng vì vậy, phụ hoàng ta mới có thể yên tâm để hắn xem bệnh cho nhóm phi tần hậu cung: Ông mặc dù đã có tuổi, nhưng khẳng định vẫn phong độ hơn so với Quân Thái y rất nhiều.
"Nương nương an khang." Sau khi vấn an ta xong, Quân Thái y liền đứng dậy cẩn thận đè khối máu tụ trên đầu ta, hiện tại đã là một mảnh xanh xanh tím tím khiến người ta thập phần sợ hãi, đến nỗi mỗi lần Vương Lang đến thăm ta, ta đều phải học Lý phu nhân, không chịu quay đầu đối diện cùng hắn. "Tụ huyết đã tiêu tán không ít, nương nương cứ đắp thuốc mỡ xoa bóp mỗi ngày một chút, tiếp tục lấy tĩnh dưỡng là chính sẽ nhanh chóng tốt hơn thôi."
Ta lại đưa tay ra cho hắn chẩn mạch, rồi hỏi hắn: "Gần đây trong cung có tin tức gì mới không? Quân Thái y."
Quân Thái y cười ha ha: "Không có tin tức gì mới, nếu có, cũng chỉ là mấy người thợ thủ công bị Cẩm y vệ áp đi tra hỏi thôi."
Ưm, ta cũng đã nói, sân phơi Bồng Lai Các bỗng nhiên bị sập, khẳng định sẽ liên lụy đến chiếc mũ ô sa trên đầu của một nhóm người, và một nhóm đầu não khác.
"Chỉ có chút chuyện như vậy?" Ta mất hứng nói: "Ta còn muốn dượng ta nổi trận lôi đình, trực tiếp lột mũ ô sa của người nào đó xuống."
"Nương nương thật thích nói đùa. "Quân Thái y cong tay che miệng cười. "Chuyện như vậy nếu ngày nào cũng có, vậy cũng không thể nói là tin mới rồi."
Hắn ngừng lại một chút, rồi nói: "Nghe nói bây giờ còn đang trục vớt trụ gỗ trong Thái Dịch Trì, chính là muốn xác định xem lương trụ cuối cùng là bị mối ăn, hay đã bị người nào đó động tay chân."
Ta không khỏi bắt đầu trầm tư.
Chuyện quái dị nhất không phải ở chỗ lương trụ bị động tay chân, mà lương trụ bị động tay chân rốt cuộc là nhằm vào ai.
Bồng Lai Các là nơi chuyên tổ chức yến tiệc, không có hỉ sự cũng sẽ không có người nào đi lên đó vui chơi, mấy chủ vị cung trung hẳn là không, ta cũng không, Vương Lang càng không.
Hoàng thượng thì ngược lại, đôi lúc cũng dẫn theo mấy tuyển thị đến Bồng Lai Các uống rượu mua vui, thưởng thức mỹ nhân ca múa, nhưng lão nhân gia ông cũng sẽ không nán lại quá lâu trên sân phơi, dượng ta là loại người: quân tử không đứng dưới bức tường sắp sập, bên dưới sân phơi lại không có gì chống đỡ, lơ lửng giữa trời đất, đối với người bình thường mà nói là giống như tiên cảnh, với ông mà nói chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Vì vậy cho dù có người động tay chân, e rằng người xui xẻo vẫn là những mỹ nhân tuyển thị ở trên sân phơi ca múa cho công công ta thưởng thức.
Những tuyển thị này bất quá cũng chỉ là đồ chơi hầu hạ công công ta, sẽ không ai xem các nàng là mối đe dọa: Nếu tính luôn cả Vương Lang thì sáu nhi tử đều đã hơn hai mươi tuổi, nếu nhóm tuyển thị còn có sinh dục, cũng tuyệt không có khả năng đối thái tử vị phát sinh ít nhiều chấn động. Nhiều lắm là thêm một cái phiên vương, nhiều hơn một phần chi tiêu mà thôi.
Lại có người nào trăm phương ngàn kế đối phó các nàng như vậy?
Mấy cây lương trụ đó mặc dù không phải là gỗ lim kim ti, nhưng cũng được lấy từ những loại gỗ nổi danh kiên cố, nếu nói chính bản thân nó tự rơi ra ngoài, chuyện như vậy nói cũng không có ai tin.
Cẩn thận suy nghĩ mấy ngày nay, ta càng ngày càng minh bạch ý tứ của Vương Lang: Chuyện này là chuyện nói lần trước đều có khả năng, chỉ cần nhìn Hoàng thượng tới cùng là muốn như thế nào thôi. Là ngoài ý muốn, không phải cũng phải, không phải ngoài ý muốn, phải cũng không phải.
Xem cách làm của dượng ta, ông tóm lại cũng cảm thấy việc đó không phải là ngoài ý muốn.
Vạn Tuệ và ta lên trên sân phơi nói chuyện, cũng hoàn toàn xuất phát từ trùng hợp, trừ phi người kia là bản thân Vạn Tuệ...Nói vậy cũng không đúng, nếu ta không đẩy nàng ấy một cái, nàng ấy có thể đã bị lương trụ ngã xuống đè chết rồi. Vạn Tuệ tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy, nếu vì tới giết ta, muốn xử lý ta, còn rất nhiều biện pháp.
Ta thật sự là cực kỳ ngu dốt, phía sau chuyện này cong cong quẹo quẹo, đã quay ta đầu óc mê muội, suy nghĩ một hồi, cảm thấy đầu lại bắt đầu đau, liền dứt khoát không thèm suy nghĩ nữa, vừa xoay cổ tay vừa hỏi Quân Thái y.
"Thái y tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có thể nói là tuổi trẻ tài đức hiếm có ở Đại Vân, không biết đã có hôn phối hay chưa?"
Một trong những chỗ tốt của việc làm Thái tử phi, chính là mặc dù ta nhỏ tuổi hơn Quân thái y, nhưng có thể dùng giọng điệu của trưởng bối nói chuyện với hắn.
Quân Thái y đang cúi đầu viết kết luận mạch chứng cho ta, nghe được câu hỏi của ta, hắn ngừng tay một chút rồi bình tĩnh trả lời:" Quân mỗ là một người không may mắn, không được hỗ trợ từ gia đình, một năm trước mới hoàn tang, gia đình lại không có họ hàng xa, nếu muốn thành thân, cũng không ai có thể làm mai mối."
Khó trách không thể kịp thời thú Trịnh Bảo lâm về nhà, bất quá nói đi cũng phải nói lại, gia cảnh của Quân gia cũng rất bình thường, e rằng Trịnh gia cũng chướng mắt dòng dõi Quân Thái y.
Cũng đều là thiếu niên đã mất đi phụ mẫu, ta đối với Quân Thái y nhất thời nảy sinh vài phần hảo cảm, liền ôn tồn hỏi hắn: "Hiện tại đã nhìn trúng khuê nữ nhà ai chưa? Nếu có, Bản cung sẽ làm chủ cho ngươi."
Quân Thái y cư nhiên trợn mắt nhìn ta, ngập ngừng hỏi ta: "Nương nương xem ra rất muốn ăn một viên nhân sâm cam thảo, ngưng thần bổ khí nhỉ."
Ta nghẹn!
Ta nhất thời bị nghẹn mà thở hổn hển, đáng chết, tiểu tử này thật đúng là lớn mật, chúng ta căn bản vẫn còn chưa quen thuộc lắm, hắn liền biết được dùng cam thảo tới làm ta nghẹn.
Ngẫm lại thì thấy cực kỳ thoải mái: Nếu không có phần lá gan này, hắn cũng sẽ không dám trộm nữ nhân của Thái tử.
Dù sao ta từ nhỏ đến lớn, đều bị người ta dùng thế lực bắt ép uy hiếp đến quen, cho nên ta chẳng những không tức giận, thậm chí còn hưng trí bừng bừng hỏi Quân Thái y: "Thái y thật sự là can đảm hơn người, có hứng thú đến Đông cung của chúng ta làm chủ quản dược cục hay không?"
Đông cung chính là đứng đầu chư vương, biên chế đương nhiên đặc biệt hoàn mỹ, cũng có thầy thuốc chuyên dụng cho chính mình. Chỉ là chức vụ này để trống đã lâu, từ sau khi lão nhân về hưu, đã rất lâu không có người đến tiếp nhận. Vương Lang có bệnh, hơn phân nửa là tùy tiện tìm một thái y trong Thái Y Viện tới vấn chẩn, không hề chỉ định ai. Chuyện này đương nhiên cũng có suy tính của hắn, bất quá mấy ngày nay tiếp xúc cùng Quân Thái y, ta lại cảm thấy người này không những y thuật không tệ, cũng rất có can đảm, quan trọng hơn là hắn rất thú vị, lại rất hữu dụng.
Ta thật sự rất tò mò, hắn rốt cuộc tính toán như thế nào để mang Trịnh Bảo lâm xuất cung, cùng hắn song túc song phi.
Ánh mắt Quân Thái y chợt sáng lên, hắn cười tít mắt nói: "A... Nương nương ân thưởng, Quân mỗ thật sự đảm đương không nổi."
Ta nói ra điều kiện của ta: "Đương nhiên ta cũng không phải không có dụng tâm, trên dưới Thái Y Viện dù sao cũng có rất nhiều người chờ việc, không nói đến nhiều người nhiều miệng, đã nói những chữ vội vàng này không phải vui vẻ nhất thời. Bản cung vào cửa Đông cung cũng đã hơn hai năm, thật sự nên vì hoàng gia sinh dục con nối dòng, gót chân mới có thể vững vàng, ung dung thi triển thủ đoạn - - Quân Thái y phải minh bạch ý tứ của Bản cung."
Muốn mang Trịnh Bảo lâm rời đi, hừ hừ, trước tiên phải làm lớn bụng của ta... Phi phi phi!
Muốn mang Trịnh Bảo lâm rời đi? Có thể! Trước tiên phải khiến cho Vương Lang làm lớn bụng của ta rồi hãy nói!
Ẩn ý trong lời nói của ta, Quân Thái y cũng nghe thật sự minh bạch, trên mặt hắn nhất thời xuất hiện vài phần ngượng nghịu: "Nương nương ngọc thể an khang, căn cơ thâm hậu, có thể so với trâu cày, thật sự là không có chỗ nào cần điều trị. Đã nhiều năm như vậy vẫn không mang thai, có thể có lý do khác, tiểu thần không dám vọng ngôn, nhưng tuyệt không có một chút quan hệ với thân thể của nương nương."
Ta thật sự có vài phần giật mình: "Có thể ta và Vương Lang..."
Thiếu chút nữa ta đã bật ra lời muốn nói, số lần chúng ta cùng nhau, đều tuyệt không có vấn đề, bất quá ta và Quân Thái y suy cho cùng cũng không quá thân thuộc, cho nên ta liền nuốt xuống câu chuyện, thận trọng hỏi hắn: "Quân thái y đã xem qua mạch tượng của Thái tử gia hay chưa?"
Trên mặt Quân Thái y nhất thời xuất hiện vài phần do dự, hắn chậm rãi nói: "Mạch trái lại vẫn chưa có xem qua..."
Liếc ta một cái, hắn lại chuyển đề tài: "Nương nương, loại sự tình này chỉ sợ vẫn nên tùy duyên, mạch án ở đây, tiểu thần sẽ dựa vào đó mà kê dược, nương nương người thỉnh mau nghỉ ngơi!"
Vừa dứt lời, đã nhanh chóng đứng dậy chạy trốn, vội vã ra khỏi phòng.