Vừa vào cung Thuỵ Khánh, ta liền bị bao vây bởi tiếng cười sang sảng của công công ta.
Nếu như nói lúc trước lão nhân gia có chút biểu hiện lo lắng và uất ức, lôi cả hoàng cung xuống nước, thì bây giờ hắn vui sướng, không thể nghi ngờ sức ảnh hưởng yếu đi một chút. Ít nhất ở chỗ Ngô đại học sĩ, đám người Mục các lão và Vương Lang cũng co quắp, thật giống như công công ta không có thể thống.
Xác thực, trước mặt các đại thần lại cười to ầm ĩ, chuyện này cơ bản là không đúng qui tắc, nhất là hoàng thượng lại biểu hiện rõ vui sướng của mình không chút kiêng kị. Mấy ngày nay dường như không có ngày nào không trình diễn tiết mục của ông, chính là lúc ăn cơm, ăn ăn, cũng sẽ phì cười một tiếng.
Nếu không phải hắn là dượng ta, ta quả thật muốn mắng người này...là có mấy phần điên.
Mặc dù ta là mệnh phụ, theo lý không được gặp mặt ngoại thần, nhưng dù sao cũng là công công ta cho gọi, hai vị lão thần này tuổi cũng đã lớn, nên ta cũng không trốn tránh, chỉ là hành lễ với công công ta xong, lại chào hỏi hai vị các lão: “Cận thân gặp qua hai vị thế bá.”
Ngô đại học sĩ vười cười với ta, mục các lão sẽ biểu hiện cay nghiệt lắm, hắn liếc mắt nhìn trang trí trên khung cửa cũng không để ý đến chào hỏi của ta.
Nghĩ đến chuyện Mã tài tử, đả kích với vị các lão này vẫn vô cùng lớn, ta cũng không muốn đối nghịch, chỉ là cười cười thân thiết với Vương Lang, lại nhướn lông mày với hắn, hỏi thăm ý tứ của hoàng thượng.
Hoàng thượng nhanh chóng tiết lộ ý định của hắn, hắn nói: “Tiểu Noãn đến rất đúng lúc, nào, đến cạnh dượng.”
Ta không thể làm gì khác hơn là ngồi lại bên chân hoàng thượng, để hắn sờ sờ búi tóc của ta.
Trong nháy mắt Vương Lang lộ ra nụ cười, chỉ là nhìn ngoài mặt, hắn vẫn duy trì vẻ mặt gió thổi không động, hình như cũng không vì ta vượt qua quy tắc mà có cái gì không đúng.
Ngô đại học sĩ đồng tình híp híp mắt với ta, vuốt rẩu trên cằm hắn, hắn nói: “Lần này mời được thái tử phi ngọc giá đến đây, chủ yếu là vì hoàng thượng vẫn không quyết định chắc chắn được, không biết thưởng Tô đại tướng quân sao cho thỏa đáng.”
Một lời vừa nói ra, ta lập tức biết vì sao hoàng thượng gọi ta vào cung Dục Khánh rồi.
Mặc dù Đông Bắc đại thắngm cho tất cả mọi người chúng ta yên lòng, nhưng có rất nhiều công việc kế tiếp đó, ràng buộc ca ca ta ở Đông Bắc, sợ rằng phải tới mùa xuân sang năm hắn mới có thể thu quân hồi triều. Nhưng lúc này, triều đình không thể không có biểu hiện gì, mà hiện giờ ca ca ta rất trẻ tuổi, thưởng hắn như thế nào, trong triều có nhiều ý kiến bất đồng.
Giọng nói hoàng thượng hiếm khi lộ ra một tia không vui, hắn nói: “Vốn lão tử hỏi tiểu lục tửn cố tình phu quân nhà ngươi một chút chủ ý cũng không có, vốn muốn hỏi tẩu tử ngươi, kết quả tẩu tử ngươi vẫn còn ở…”
Lời của ông đột nhiên ngừng lại, ta nhịn không cười, nói giúp hoàng thượng: “Tẩu tử vẫn còn ở đó…ừ, khỏi hẳn trên đường.”
Ngô đại học sĩ cười như mèo trộm được cá, híp mắt nháy nháy với ta, hiển nhiên hiểu rõ lời ta nói. Sắc mặt Mục các lão lại khó coi hơn, giống như cảm thấy không hài lòng với cách làm không ra thể thống gì của Tô gia chúng ta.
Ta một chút cũng không chú ý tới Mục các lão: Tô gia làm việc thế nào, còn chưa tới phiên Mục các lão quơ tay múa chân.
“Cho nên, không bằng hỏi ngươi!” hoàng thượng vuốt vuốt búi tóc ta: “Ngươi vừa là nữ nhi Tô gia, vừa là con dâu lão tử, còn ai hiểu rõ hơn ngươi đây?”
Mục các lão có lời: “Hoàng thượng, dù sao thái tử phi cũng là phận nữ lưu…”
Hoàng thượng trợn mắt nhìn Mục các lão một cái: “Nữ lưu thì sao, năm đó lúc người Nữ Kim xâm phạm, cũng không có ai ghét bỏ Tô Đại là một kẻ nữ lưu!”
Khi đó tiên hoàng vừa buông tay, đất nước lâm nguy, Nữ Kim xâm chiếm khí thế hung hăng, quân thủ thành vội vàng nghênh chiến, bất ngờ không đề phòng, quân Kim hạ liên tiếp Hắc Bạch song thành, quả thật có tiến đến Trường Thành, ý muốn xâm chiếm kinh thành. Hoàng thượng lại vừa lúc mắc sốt rét, căn bản không có cách nào lâm triều xử lý chính sự, nếu không phải cô cô ta quả quyết đề bạt đại bá và cha ta, lại tự mình buông rèm chấp chính cắt tỉa lương thảo, bình ổn cục diện chính trị, sợ rằng hôm nay Nữ Kim đã phóng ngựa chạy khắp hai bờ Trường Giang.
Hoàng thượng mang chuyện này ra, nhất thời Mục các lão không thể phản đối, hắn hầm hừ nhìn chòng chọc ta một cái, lại thầm nói: “Cùng đừg học sư tử…”
Nói được nửa câu, liền bị ta xem thường mà im bặt.
Ngô đại học sĩ vẫn là dáng vẻ cười mị mị, hẳn là vì câu nói Mục các lão bị nghẹn trong miệng: “Mặc dù thái tử phi còn nhỏ, nhưng xuất thân danh môn tri thư đạt lễ, chắc là thâm minh đại nghĩa, sao lại tùy hứng làm việc chứ?”
Nếu là trước kia, ta có thể không hiểu được cong cong quẹo quẹo trong này. Bây giờ, dù sao ta cũng có chút tiến bộ. Ý tứ trong lời nói hai đại thần, ta đều hiểu rõ.
Mặc dù Mục các lão hung hăng, nhưng kỳ thật, cũng vì tốt cho Tô gia chúng ta.
Ta lại nhìn Vương Lang một cái, trong lòng có chút tò mò: Vương Lang ra sức khước từ, đơn giản đúng là hi vọng ta tới ra mặt. Hắn…cứ có lòng tin ta sẽ không phá hư chuyện này?
Vương Lang cũng đang nhìn ta thật sâu, ánh mắt gặp nhau, thái độ của hắn trầm tĩnh như nước, dường như có lòng tin vô cùng lớn với ta, không chút nào lo lắng ta lòng tham không đáy, vì Tô gia muốn phần thưởng không thể chấp nhận?
Lòng ta ấm áp, vì vậy gọn gàng nói: “Đại tạ Ngô thế bá khích lệ, cận thân không dám, ta luôn luôn tùy hứng kiêu căng…”
Mắt thấy nụ cười trên mặt Mèo mập học sĩ hơi phai màu, Mục các lão cũng lộ ra vẻ mặt hài lòng, ta biết ngay Mục các lão có thể vững vàng ở trên Mèo Mập một cái đầu tuyệt đối là có đạo lý.
Nụ cười hoàng thượng dần dần mở rộng, nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.
Ta tiếp tục nói: “Chuyện này theo ý của ta, tốt nhất là không thưởng gì cả. Huynh ấy có tư cách gì được thưởng nha? Mặc dù Song Thành không phải do người Tô gia thất thủ mà mất, nhưng trận chiến đánh nhiều năm như vậy, thủy chung không thể thu phục hai thành, vẫn là ăn năn lớn nhất trong lòng đại bá và phụ thân ta, ca ca ta còn nhỏ tuổi, nếu không có tổ tiên anh linh phù hộ, có thể có được chiến thắng lớn như vậy sao? Nói cho cùng, nếu như có công, cũng không phải công của một mình huynh ấy, ta thấy, ngài nên phong cho phụ thân và đại bá ta một tước vị đi, về phần ca ca ta, tuổi còn nhỏ, về sau không lo không có phần của huynh ấy.”
Dượng ta bỗng dưng cười to, vang khắp cung, hắn lại dùng sức xoa tóc ta: “Tiểu Noãn a Tiểu Noãn, nói ngươi thế nào mới tốt đây? Hả? Ngươi nói dượng ngươi nói ngươi thế nào đây?”
Ngay cả Vương Lang cũng cong môi, lộ ra nụ cười khắc chế mấy phần, Mèo mập học sĩ nhìn đông nhìn tây, vừa cười giống như mèo trộm thịt. Ngay cả Mục các lão cũng bỏ xuống dáng vẻ lạnh lẽo, dường như bất đắc dĩ vuốt râu, lắc đầu cười không nói.
Ta liền học dượng ta, giả ngây giả dại nói: “Không biết nói sao, vậy dượng không nói nha. Ta thấy cứ như vậy làm đi, tuyệt đối không có vấn đề.”
Dượng ta mạnh mẽ vỗ ót ta, hắn thân mật trách cứ nói: “Đứa nhỏ ngốc, làm sao có thể. Ca ca ngươi là chủ soái Bắc Chinh, không phong hắn, làm sao phong người dưới hắn.”
Lời nói của hắn thay đổi: “Chỉ là, ngươi đã nói như vậy, tương lai lúc ca ca ngươi nói dượng, dượng sẽ đẩy hết toàn bộ chuyện này lên người ngươi…tiểu Noãn, đến lúc đó ngươi cũng đừng kêu khổ.”
“Dượng, Thế Dương chỉ có thể nhịn, trước mặt ngài huynh ấy có thể càn rỡ gì chứ? Nếu huynh ấy dám tìm ngài tính sổ, ngài liền…ngài liền dánh chết huynh ấy!” Ta chuyển con ngươi, vừa nghĩ tới trường hợp ca ca bị hoàng thượng đuổi đánh, liền không nhịn được vui mừng lên tiếng: “Kể từ khi cha mẹ qua đời, cũng không có người quản giáo huynh ấy, ngài mặc kệ huynh ấy, ai có thể quản huynh ấy?”
Dù sao ca ca ta cũng còn trẻ, nếu bây giờ phải phong chức cao, đến sau khi Vương Lang thượng vị, thứ nhất phong không thể phong, không cách nào thể hiện hoàng ân, thứ hai, đến lúc đó ta Vương Lang có hài tử, Tô gia thế lớn, đối với mọi người không có chuyện tốt gì, dù sao nói cho cùng: cháu ruột của hoàng hậu, ca ca ruột của thái tử phi, Quốc công đời thứ hai, Nhất phẩm Bắc Chinh đại nguyên soái, chính là có phong cao hơn nữa cũng không có bao nhiêu đường sống. Dượng không muốn thăng quan cho huynh ấy, đúng ý nguyện của ta, chỉ sợ đúng ý tất cả mọi người ở đây.
Hoặc cũng chính vì như vậy, Mục các lão cũng không như thường ngày, chỉ trích ta lời nói và cử chỉ mất thể diện mà là trực tiếp bỏ qua ta, thương nghị với hoàng thượng thưởng cho Hách Long Thành mới nổi lên: “Lễ Bộ, Lại Bộ đã nghĩ ra điều lệ bước đầu, Đông Bắc bên kia cũng đã gửi
tấu chương tới…”
Quốc gia đại sự, mặc dù ta cũng có chút tò mò, nhưng dù sao cũng không phải chuyện thái tử phi ta có thể hỏi tới, ta liền đứng dậy cáo từ với hoàng thượng: “Nếu dượng không có phân phó khác…”
Hoàng thượng phất phất tay, lại cười hắc hắc lộ hàm răng: “Được, được, Vương Lang con dẫn nàng dâu đi chơi đi, cũng không cần quá gò bó nàng.”
…Thật giống như công việc chủ yếu hằng ngày của ta là ở Thái Dịch Trì bay lượn như bươm bướm.
Vương Lang khom người hành lễ với hoàng thượng, lại khách khí cáo biệt hai các lão, liền chầm chậm dẫn tar a khỏi cung Thụy Khánh.
Vừa ra khỏi cung Thụy Khánh, ta liền bắt đầu điên cuồng vuốt tóc ta: hôm nay dượng ta đặc biệt vui mừng, lực tay dĩ nhiên đặt biệt lớn, chỉ từ hình tượng mà nói, bây giờ ta càng giống người điên hơn.
Không có tiểu Bạch Liên bên cạnh, chỉ có thể dựa vày tay ta, ta chỉ có thể làm tóc càng thêm xốc xếch. Đi được một đoạn, Vương Lang buồn cười, cân nhắc, lền kéo ta vào một con đường nhỏ: “Để tay xuống.”
Ta không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đứng, để hắn chỉnh lại một đầu xốc xếch, cảm giác mười ngón tay thon dài của Vương Lang qua lại trong tóc ta.
“Vương Lang.” Không nhịn được nhẹ giọng hỏi hắn: “Chàng nói, cuối cùng dượng sẽ phong ca ca ta như thế nào?”
Giống như dượng ta nói, dù sao ca ca ta cũng là chủ soái Bắc Chinh, một chút cũng không bày tỏ, nhất định là không được, nhưng ta cũng rất muốn biết, cuối cùng hắn sẽ phong cho ca ca ta chức quan gì. Phải biết rằng, ca ca ta là một thân giữ hai chức, vừa thừa kế chức vị Quốc công của đại bá ta, vừa thừa kế Hầu tước cha ta từ đoạt được, chức quan lớn nhỏ trên người huynh ấy cũng rất nhiều, đều không tương xứng với công lao của huynh ấy.
Tay Vương Lang hơi dừng một chút: “Ý tứ của phụ hoàng là nâng cao tước vị của nhạc phụ.”
Đây chính là vinh hạnh đặc biệt lớn, phải biết tước vị nhất định, muốn thăng lên nhất định phải lập công đặc biệt lớn, nếu không phải đặc biệt có công lớn Lễ bộ cũng sẽ không thông qua. Còn đối với ca ca ta, ý nghĩa lại rất nhỏ bé: trên thân huynh ấy còn một tước nhất đẳng quốc công đấy. Cái này để sau đó Vương Lang thăng chức gỡ bỏ hắn, để lại đường sống.
Từ trong thâm tâm ta cảm thấy vui mừng: mặc dù dượng ta bình thường thương yêu Phúc Vương vô hạn, nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn nhớ tới Vương Lang.
“Thái tử gia, hôm nay ta biểu hiện tốt không?” Lại không nhịn được nũng nịu với Đông cung.
Tay Vương Lang đột nhiên vòng ra phía trước, nhéo nhéo…ừ, chỗ không nên nhéo, hắn nhỏ giọng, cười nói bên tai ta: “Tốt, Tô Thế Noãn, nàng cùng một dạng với dượng nàng, vô lại, thô lỗ. Nàng nói nàng có biểu hiện tốt không?”
Vương Lang đáng chết, muốn khen ta cũng phải khen mờ ám như vậy. Nếu không phải trong lời nói có vô hạn vui mừng, dù sao nếu không lừa được ta…ta thật sự cho rằng hắn đang mắng ta.
Hắc, Tô Thế Noãn ta cũng không phải chỉ níu áo Vương Lang nha, có lúc, ta cũng có thể làm chút chuyện tốt cho Đông cung.
Ta liền nheo mắt lại, nghiêng đầu đi, kéo Vương Lang lại hôn hắn.
Vào giờ khắc này, ta dung túng ta bởi vì Vương Lang hài lòng mà vui mừng khôn xiết.
Edit: Thu Lệ
Tin tức ca ca ta đại thắng nữ Kim, lại lần nữa áp đảo hai thành hắc bạch, truyền tới Kinh Thành vào thượng tuần tháng mười.
Thật ra trong một tháng diễn ra trận chiến, từ đầu đến cuối Đại Vân đều chiếm thế chủ động, lại vận dụng số tiền lớn mua hoả pháo Tây Dương từ hải ngoại, tuy nói nữ Kim không dễ dàng sụp đổ, nhưng chỉ là có lực chống đỡ. Trải qua trận chiến tranh này, bọn họ bị xua đuổi vào rừng rậm Song Thành, dường như lần nữa trôi qua những ngày sống du mục.
"Tiếp tục đi lên phía Bắc, cách hơn ngàn dặm rừng rậm, chính là lãnh thổ của La Sát Quốc." Ta giải thích cho Trần Thục Phi nghe, "Thật ra thì nơi đó cũng hoàn toàn được xưng tụng là Thủy Thảo tốt tươi, cỏ cây sum xuê. Chỉ là mùa đông quá lạnh, khoảng cách đến thủ phủ La Sát Quốc dường như rất lớn, không thể nói là phồn hoa."
Là một người, dĩ nhiên cũng đều có ý muốn ngày lành tháng tốt, năm đó Kim chúa nghe thấy《 Vọng Hải triều 》của Liễu Vĩnh(), còn có quăng roi vượt sông, lập tức vùng lên ý chí. Nữ Kim hâm mộ Đại Vân giàu có và đông đúc nên muốn đặt chân ở Đông Bắc, không muốn sống những ngày chăn dê thả ngựa nữa, dĩ nhiên động tác cũng không phải là cái gì khó hiểu.
(): Bài thơ “Vọng Hải Triều” của Liễu Vĩnh. Liễu Vĩnh 柳永 (khoảng - khoảng ) tự Kỳ Khanh 耆卿, người huyện Kỳ An, tỉnh Phúc Kiến.
Bài thơ này tác giả tả cảnh đẹp của vùng Giang Nam, từ thời Ngô đến năm triều đại tiếp theo đều đóng đô ở Kiến Khang (tức Nam Kinh ngày nay).
Trần Thục Phi nghe đến nhập thần, lại hỏi ta, "Lần này, sau khi xong chuyện, sợ rằng trong vòng mười năm, nữ Kim cũng sẽ không có ý xâm phạm nữa chứ? Phía Đông Bắc lãnh thổ rốt cuộc cũng có thể nghênh đón an bình."
Trên thực tế, ta vẫn không lạc quan lắm. Ta nghĩ lui về phía sau mười năm, trừ phi có thể giống như tiền triều vậy, kiến trúc Trường Thành ngăn cản bước chân của nữ Kim, nếu không trước sau gì nữ Kim cũng sẽ không chết tâm với Đại Vân. Nhưng như đã nói qua, đợi đến khi quốc sự suy bại, Trường Thành có thể chống đỡ được ai đây? Cho dù xây Trường Thành lên, chỉ sợ cũng chỉ có thể duy trì được mấy chục năm an bình.
Chỉ là lời này ta không nói cho Trần Thục Phi nghe, mà là cười nói, "Vâng...... Cũng là chuyện không thể nói chính xác được, dù sao trước khi Vương Lung thành thân, quốc gia chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện lớn gì nữa."
Trần Thục Phi lập tức tới vặn lỗ tai của ta, "Biểu cô hỏi, ngươi đáp, không không được suy đoán tâm tư của biểu cô ——"
Đúng vậy nha, thật ra thì tâm tư của biểu cô cũng không khó đoán chút nào. Mắt thấy nhi tử duy nhất của bà sắp phải chọn phi rồi, biểu cô dĩ nhiên hy vọng trong ngoài triều đều thuận lợi trôi chảy, d.đ/l;q"d để tránh giống như Đoan Vương, đi rất qua quýt. Còn có lúc Vương Anh cũng thế, mới được thành thân đã phải đến Đại Đồng trấn áp người Mông Cổ, Vạn Tuệ ở Kinh Thành cũng không được ba ngày......
Ta liền cười né tránh ngón tay của Trần Thục Phi, "Biểu cô véo ta... Ta cũng không giúp người chọn mỹ nhân nữa."
Chiêu này dùng với biểu cô ta rất tốt, bà buông tay ra không hề đuổi giết ta nữa, mà là chậc chậc ghét bỏ ta với Liễu Chiêu Huấn, "Liễu Diệp Nhi, ngươi thật sự nên quản giáo chủ tử của ngươi, ta thấy tuy Thế Noãn đã lớn tuổi nhưng vẫn không thay đổi tính tình thiếu người quản giáo của lúc nhỏ chút nào!"
"Đâu chỉ có không thay đổi chút nào." Liễu Chiêu Huấn cười thành một đóa bánh bao, "Quả thực là càng phát huy càng đắc ý!"
Nàng ân cần giơ một cuộn tranh gỗ lên, đưa tới trước mặt Trần Thục Phi, "Người xem, vị này cũng là tôn nữ của nhà lão Thượng thư, xuất thân không cần phải nói, thiếp thân thấy tướng mạo cũng quan trọng ——"
Ta và Trần Thục Phi cũng tiến tới nhìn: Ánh mắt của Liễu Chiêu Huấn không tồi, cô nương tôn nữ Thượng thư này quả thực xuất thân cao quý, nhìn cử chỉ cũng rất thanh tao lịch sự, chỉ là tướng mạo hình như có chút giống với khuôn mặt bánh bao của Liễu Chiêu Huấn, là mặt tròn phúc hậu.
Trần Thục Phi che miệng ho khan mấy tiếng, bà cười nói, "Vương Lung vẫn là ưa thích nữ hài nhi xinh đẹp hơn một chút, lúc các ngươi chọn hãy để ý khuôn mặt trái xoan một chút. Từ nhỏ đến lớn, hắn thiên vị về mặt trái xoa hơn."
Ta không khỏi sờ sờ lên cái cằm, cười khan nói, "Đáng tiếc, mấy nữ hài nhi cùng nhau lớn lên, bây giờ đều đã có phu gia, cho nên Vương Lung phải cưới lụi."
Trần Thục Phi liếc ta một cái, lại muốn vặn ta, "Nam nữ cấm kỵ lớn, nam nữ cấm kỵ lớn! Trước hôn nhân sống chung lâu ngày, cũng không phải là coi lễ giáo, nếu như không ——"
Liễu Chiêu Huấn ở bên cạnh phụ hoạ, "Nương nương chính ngài cùng Thái Tử Gia là thanh mai trúc mã lưỡng tiểu vô xai(), hôn sự đã sớm định ở lứa tuổi dậy thì nên không bị hiềm nghi, cũng không thể lấy bản thân ra so với người khác, cho rằng Thuỵ Vương Điện hạ cũng không tôn kính giống như người......"
(): Hai đứa con trai và con gái thuở nhỏ hồn nhiên chơi với nhau.
Trần Thục Phi mắng ta, ta không lời nào để nói: Ta không biết trước khi vào cung bà có quen hoàng thượng hay không. Nhưng Liễu Chiêu Huấn còn khinh bỉ ta, cái này thật sự rất không nên, ta hỏi Liễu Chiêu Huấn, "Đúng rồi, nghe nói dưới trướng ca ca ta —— ê a ưmh ưmh!"
Liễu Chiêu Huấn nhanh tay lẹ mắt, nhét một miếng bánh đậu xanh vào miệng ta, nàng cắn răng nghiến lợi xin Trần Thục Phi, "Nương nương tạm thời bớt giận, dù sao tuổi của thái tử phi cũng còn nhỏ......"
Mọi người lại làm ầm ĩ một phen, lúc này Trần Thục Phi mới trầm ngâm nói thật, "Thật ra thì cũng cần phải tiếp xúc, đây là chuyện một đời. Những thứ khác không nói, chỉ sợ nữ nhi người ta ghét bỏ chân của Vương Lung......"
Nhắc tới chân Thuỵ Vương, tất cả mọi người đều không nói. Ta nhẫn nhịn không được hỏi Trần Thục Phi, "Sao người không sợ biểu ca chướng mắt nữ nhi người ta? Ánh mắt của Thuỵ Vương cũng không thấp đâu."
Giống như Vạn Tuệ, lúc ấy nàng hầu như là người gặp người thích, Nguyên Vương, Đoan Vương, thái tử, đều có vài phần kính trọng với nàng, nhưng biểu hiện của Vương Lung như gió nhẹ nước chảy, chỉ xem Vạn Tuệ như một tiểu cung nữ bình thường bên cạnh ta như Tiểu Bạch Liên mà thôi.
Còn với ta thì sao...... Hình như cũng không phải là bởi vì ta xinh đẹp mà đối với ta vài phần kính trọng......
Thành thật mà nói, chỉ là nghĩ đến câu nói phía trên, ta liền có một chút xấu hổ: Chuyện của mình thì mình tự biết, tuy dáng dấp ta không kém, nhưng muốn nói đến xinh đẹp hơn người ngay trước Trần Thục Phi, Khuất Quý Nhân, thậm chí là Vương Lang, ta phải nói thật là bốn chữ này ta làm không được, mỹ mạo của ta ít nhất không hơn ba người này.
Như vậy, cũng là bởi vì tính cách, cử chỉ của ta, hay là bởi vì chúng ta cùng nhau lớn lơn từ nhỏ, lâu ngày sinh tình?
Vừa nghĩ như thế, quả thật ta lại bắt đầu hoài nghi đầu óc Vương Lang: Rốt cuộc ta tốt ở điểm nào? Mà hắn lại thích ta?
Vương Lung thích ta, còn có thể vì cho tới bây giờ ta cũng chưa từng để ý đến chân của hắn...... Nhưng Vương Lang thì sao, hắn là thái tử, địa vị tôn sùng, hình như điểm yếu duy nhất chính là Khuất Quý Nhân. Nhưng chuyện về Khuất Quý Nhân, biểu hiện của ta cũng không tốt hơn là bao.
Lúc ấy hắn nói, nếu như ta không phải là ta, hắn nhất định sẽ hận ta, chắc hẳn cũng có mấy phần thật lòng. Nếu như ta là hắn, ta nhất định sẽ rất ghét Tô Thế Noãn, ghét thiếu nữ phách lối tùy hứng, kiêu căng không biết tiến lùi.
May mà vận khí ta không tệ, Vương Lang chẳng những không hận ta, mà còn rất yêu thích ta. Thậm chí ngay cả Vương Lung, cũng dành cho ta một phần tình cảm mà ta không hưởng thụ nổi.
Chỉ là nên xử lý phần ân tình này như thế nào, thậm chí có nên xử lý hay không, ta còn không có một chút manh mối.
Ta trừng mắt nhìn khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp, cười nói tự nhiên trong bức hoạ, suy nghĩ đã sớm bay xa đến tận chân trời.
Vương Lung vừa tốt vừa thông minh như vậy, hắn sẽ không thể nào không nhìn ra tâm tư của ta, từ đầu đến cuối đều chỉ đặt trên người Vương Lang, cho dù năm đó cứ luôn mồm là không còn để ý, nhưng mà cũng chỉ là bịt tai trộm chuông(). Thì tại sao hắn phải thích ta chứ?
(): Tự lừa dối mình
Mà năm đó, khi ta kiên trì từ chối Vương Lang, thật ra thì hắn chỉ cần thừa thế xông lên, nói nguyện ý lấy ta, không chừng dưới tâm tình đang kích động của ta, thật sẽ đập nồi dìm thuyền cứng rắn muốn gả cho Thuỵ Vương, dùng cái này trả thù Vương Lang.
Kế sách đơn giản như vậy, ngay cả ta cũng nghĩ ra được, hắn cũng không thể không nghĩ tới. Mà ta cũnh hiểu rất rõ tính tình của Vương Lung, tuy rằng bình thường hắn như gió nhẹ nước chảy, nhưng vật mà hắn thật sự mong muốn thì nhất quyết sẽ không tặng cho người khác. Cho dù là mạnh mẽ đoạt lấy, hắn cũng quyết sẽ không buông tay. Từ nhỏ đến lớn, d/đ"l;q"d tuy rằng vật như vậy không nhiều, nhưng cũng có hai ba cái, một là đoản kiếm bảo thạch mà Nguyên Vương muốn xin ở chỗ phụ hoàng...... Hai là một bản cổ tịch tốt nhất vô cùng trân quý, ba là một bộ cổ họa biểu cô thích, những thứ đồ này hiện giờ đều nằm trong phòng Thuỵ Vương ở Lộ Hoa Cung, thỉnh thoảng Thuỵ Vương sẽ vào đó thưởng thức một hồi.
Thấy mầm biết cây, một người đối với đồ vật còn như vậy thì đối đãi với một người sẽ như thế nào, không cần nghĩ cũng biết..
Thì tại sao hắn lại không thừa cơ mà vào chứ?
Là bởi vì Vương Lang, hay là......
Mãi cho đến khi Trần Thục Phi gọi ta, ta mới phục hồi tinh thần lại, ngượng ngùng nói, "Cô nương này lớn lên thật đẹp mắt, ta nhìn đến ngây người."
Lấy cớ này, cũng không thể giấu giếm được biểu cô. Bà nghi ngờ quan sát ta một cái, cũng không hỏi tới cái gì, chỉ nói, "Người của Thụy Khánh cung đến bảo con qua đó."
Từ lúc tin chiến thắng truyền đến, cảm xúc của dượng ta trở nên rất cao, lần này gọi ta đến Thụy Khánh cung, đoán chừng không phải khen ta thì chính là thưởng cho ta, tóm lại là có chuyện tốt, ta nhảy dựng lên, cười phân phó Liễu Chiêu Huấn, "Giúp ta phục vụ biểu cô cho tốt, nếu như được thưởng, trở lại cũng có chút đồ tốt cho ngươi."
Liễu Chiêu Huấn trừng ta một cái, ngay cả một câu nói cũng lười đáp lại ta, biểu hiện không vâng lời như vậy lại giành được tiếng người khẽ tán thưởng của Trần Thục Phi, khiến ta cảm thấy một hồi bất đắc dĩ, liền vội vã ra khỏi phòng, để cho cặp đôi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã khích lệ lẫn nhau.
Vừa ra khỏi cửa liền lại đụng phải Vương Lung, hắn cười cười với ta, khách khí nói: “Lục tẩu phải đi rồi à?"
Trước kia không biết, thấy Vương Lung thế nào cũng đều cảm thấy rất bình thường. Bây giờ biết tâm tư của hắn, ta ngược lại có chút không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ là cười cười, liền chuyển tầm mắt nhìn chân của mình, "Mới vừa rồi đang giúp đệ chọn thục nữ trong bức hoạ đấy, bây giờ phải đi Thụy Khánh cung có chút việc."
Vương Lung lập tức nhíu mày, lộ ra chút không vui. "Không phải là cùng mẫu phi nói......"
Hắn nhỏ giọng lầm bầm, lại nhìn ta một cái, nuốt nửa câu còn lại.
Giữa hai người chúng ta giống như bị một loại không khí khó tả bao quanh, không khí này vừa mập mờ, lại có mấy phần ngầm hiểu lẫn nhau, tuy rằng không có đôi câu vài lời, nhưng Vương Lung đã biết ta hiểu ra, mà ta cũng biết hắn hiểu.
Ta lấy dũng khí, đưa mắt lên nhìn nhìn thẳng Vương Lung, nhẹ giọng nói, "Tiểu Linh Lung, đệ......"
Chữ đệ vừa ra khỏi miệng, lại có một chút cứng họng.
Thoáng cái liền nghĩ đến khi còn bé, ta đang ở trên cây tùng mai phục Vương Lang, hắn lại đứng dưới tàng cây vẻ mặt lo lắng nhìn lên ta, nhắc nhở ta, "Tiểu Ấm, muội đừng đạp trơn, muốn xuống thì hãy đạp lên bả vai của ta, đừng sợ...... Ai, coi chừng!"
Ta chuồn êm vào Tử Quang Các, muốn náo Vương Lang, lại bị hắn liếc nhìn, hắn cười một tiếng với ta, giơ ngón tay đặt lên môi, ý bảo ta sẽ không nói ra ngoài.
Vào lúc mùa xuân hoa đào mới nở, hắn không để ý đến chân của mình, đích thân leo cầu thang cắt cho ta một nhánh hoa đào......
Vô số hình ảnh đó nhất thời làm mờ hai mắt ta, đột nhiên, ta không biết vì sao lại nói thế.
Vương Lung lại giành trước một bước, mỉm cười nói, "Lục tẩu, vậy Vương Lung vào điện trước."
Thậm chí cơ hội nói chuyện cũng không cho ta, tiến vào Lộ Hoa Cung.
Ta đưa mắt nhìn bóng lưng Vương Lung, chợt hi vọng tự tận đáy lòng, tình cảm mà Vương Lung đói với ta không bằng những vật hắn đã say mê.