Mặc dù trong lòng mọi người đều biết rõ, bây giờ ta chắc chắn là dùng kế Kim Thiền Thoát Xác về thăm Tô gia. Có điều có chút biểu diễn vẫn là phải làm, tuy không làm nguyên bộ nghi thức của Thái Tử Phi, nhưng cuối cùng vẫn là dẫn theo hơn một trăm người uy phong lẫm liệt, tiền hô hậu ủng đi chùa Đại Hộ Quốc, Vương Lung đưa ta đến rồi, lại không đi ngay. Chờ ta ăn xong chút điểm tâm ở chùa Đại Báo Quốc, cũng không biết hắn lấy từ nơi nào ra mấy chiếc xe ngựa, lôi kéo ta cùng đám người Tiểu Bạch Liên Tiểu Tịch Mai Liễu chiêu huấn đi ra khỏi Đại Hộ Quốc, chính hắn ngồi trên một cái kiệu, trông nom ở phía đằng sau.
Tiểu Tịch Mai nhẹ giọng cảm khái cùng Tiểu Bạch Liên, "Nói cho cùng vẫn là đi lại bất tiện..."
Tiểu Bạch Liên liên tục lo lắng, trên mặt đau lòng tới mức đều phải nhỏ ra giọt rồi. Ta không biết nên khóc hay cười, "Tiểu Linh Lung cũng không phải là không cưỡi ngựa được - - chỉ là ngươi có từng thấy Vương gia nào tự mình hộ tống đoàn xe đi Tô gia à? Kia chẳng phải nói rõ cho mọi người biết, Tô Thế Noãn ta vụng trộm trốn từ chùa Đại Hộ Quốc về nhà rồi hả?"
Hai nha đầu này vẫn đang nhỏ giọng nói về Thụy vương gia yêu thương của các nàng. Ta nghe mà cực kỳ không kiên nhẫn, không khỏi bắt đầu nhớ mong Liễu Chiêu huấn: Liễu Chiêu huấn tuy rằng thích vặn vẹo ta, nhưng có một điểm nàng tốt nhất, đó là nàng chưa bao giờ rối loạn xuân tâm.
Đến Tô gia, ca ca ta cũng không có nhà, trái lại Lưu Phỉ đã sớm nâng cái bụng mang thai ra nghênh đón, còn làm bộ hành lễ cho Vương Lung, sợ tới mức hắn nhảy từ trong kiệu ra đỡ Lưu Phỉ, "Đại biểu tẩu, tẩu đây là làm ta sợ."
Chị dâu ta cười ha ha, "Trong bụng nhiều thêm một con trùng nhỏ, cũng đáng các ngươi căng thẳng như vậy!"
Nàng bắt được Vương Lung sẽ không chịu tha, "Tiểu tử thối, lần trước ta tiến cung gặp Tiểu Noãn, muốn gọi ngươi nói chuyện, ngươi làm sao lại không đến? Là khinh thường ta? Hử"
Lần trước Lưu Phỉ tiến cung, ta cùng Vương Lung sau khi có chuyện xấu hổ kia, hắn không chịu đến đúng là cực kỳ bình thường.
Ta yên lặng không một tiếng động xuống xe ngựa, ôm cánh tay đứng bên cạnh xe ngựa, khoái trá xem xét Lưu Phỉ trêu đùa Vương Lung.
Bình thường Vương Lung luôn luôn bày ra vẻ mặt khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, cho nên khi gặp được nữ lưu manh như Lưu Phỉ, có vài phần không biết làm sao, trên mặt hắn còn có chút đỏ "Đại biểu tẩu, Vương Lung tuyệt đối không có ý này."
Hắn dường như muốn tới cáo từ, nhưng Lưu Phỉ căn bản không cho hắn cơ hội, không cho phân trần túm cánh tay Vương Lung đi về phía sau."Đi nào, đi nào, đại biểu tẩu cũng khó mà được chiêu đãi đệ ăn một bữa cơm, hôm nay Tiểu Noãn là cô nãi nãi về nhà mẹ đẻ, đệ chính là khách ta mời. Lát nữa Thế Dương trở về, đệ cùng hắn uống rượu!"
Vương Lung lần đầu liếc mắt nhanh qua ta xin giúp đỡ, nhìn đến ta nhe răng trợn mắt cười với hắn, mặt hắn đỏ lên, như có chút bất mãn trừng ta một cái, hiếm thấy vẻ mặt hắn lộ ra biểu tình nào khác ngoài vẻ mặt xuân phong tươi đẹp kia.
Nói ra, đứa nhỏ này cũng rất đáng thương, có nhiều người, cho dù thông minh như thế, nhưng ngay cả tâm tư của bản thân cũng đều không nhìn rõ. Vẫn là Tô Thế Noãn ta tới làm người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê...
Được rồi, ta nhanh chóng tỏ thái độ đoan chính, cũng giúp hắn khuyên can chị dâu."Tẩu tẩu, Tiểu Linh Lung người ta còn bận mà, một lát còn phải về cung cãi nhau cùng biểu cô, tẩu cũng đừng ngăn đón người ta mà- - "
Tuy Lưu Phỉ lưu manh, nhưng dù sao vẫn là nữ nhân, việc thêm mắm dặm muối tò mò chuyện nhà khác, đương nhiên cũng có lực hấp dẫn mạnh mẽ đối với nàng. Ánh mắt nàng sáng lên,
"Tiểu Noãn, muội làm sao có thể bàn luận thị phi trước mặt người khác?”
Biểu hiện cảm kích trên mặt Vương Lung mới xuất hiện một cái chớp mắt, Lưu Phỉ đã nâng bụng vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, "Để cho Thất biểu đệ chính mình nói đi, đệ luôn hiếu thuận, bây giờ cãi nhau cùng biểu cô, chắc chắn tất cả đều là biểu cô không đúng!"
Lúc nói chuyện, chúng ta đã đi vào hậu đường, một tiểu nha hoàn mi thanh mục tú lanh lợi sớm tới dẫn chúng ta vào chỗ ngồi, lại rót trà mới cho chúng ta. Vương Lung bưng trà, tựa hồ đã đánh mất dũng khí rời đi, chỉ là cẩn thận nghiên cứu hoa văn trên chén trà, đối với sự thao thao bất tuyệt của Lưu Phỉ, trong quan tâm mang theo nhiều nghi vấn, ngẫu nhiên trả lời ừm một tiếng, dường như muốn cố tình bỏ qua Lưu Phỉ vậy.
Lưu Phỉ một nữ nhân có thể có thanh danh lớn như vậy ở Đông Bắc, đương nhiên là có chỗ độc đáo của nàng, nàng hỏi Vương Lung vài câu, đoán trái đoán phải, đã tiếp cận được chân tướng, "Thất biểu đệ, ta nghe nói gần đây đệ tuyển chọn phi cũng nhiệt náo vô cùng nha. Nên chắc hẳn không phải là người đệ nhìn trúng không ưng ý biểu cô, hai người thành ra cãi cọ?”
Tiểu Linh Lung bị hỏi đến đầu đầy mồ hồi, ánh mắt cầu cứu không ngừng hướng về phía ta, dường như không hề nhớ rõ giữa chúng ta bây giờ đang là hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ. - - dù sao cũng là cùng nhau lớn lên, tuy nhiên xấu hổ vẫn còn, nhưng tình cảm cũng còn.
Ta cười cười giải vây cho Vương Lung, "Dưỡng nương sao không thấy đâu? Tẩu không phát hiện, Liễu Diệp Nhi có chút ngồi không yên rồi sao?"
Lưu Phỉ ai nha một tiếng, nhất thời nhớ ra, " Liễu Diệp Nhi, dưỡng nương không chịu đi ra, nói là trên người không thoải mái, ở trong phòng nằm rên, chính là không chịu dậy."
Trên mặt Liễu Diệp Nhi trắng bệch, cắn răng một cái đứng dậy."Thất vương gia ngồi thêm một hồi, thiếp thân có chút không thoải mái, xin cáo lui trước."
Không đợi Vương Lung đáp lời, nàng ngang nhiên đi thẳng vào hậu đường, giống như nơi này là nhà nàng vậy: Ở Tô gia, chúng ta vốn cũng không coi hai mẹ con dưỡng nương thành hạ nhân mà đối đãi.
Vương Lung có thời gian này mà thở dốc cơ hội, dường như khẩn cấp bắt lấy nó, hỏi Lưu Phỉ, "Không biết đã có hành tung của người trong lòng Liễu Chiêu huấn ở Đông Bắc chưa?"
Sự tình liên quan đến đại thế Đông Bắc, biểu tình của Lưu Phỉ cũng nghiêm túc hẳn, nàng quét mắt tới nha đầu bên người một cái, không yên lòng nói, "Lần trước truyền tin tức đến, cũng là chuyện từ hơn nửa tháng trước. Dường như có chút chuyện vướng chân, kỹ hơn ta cũng không rõ ràng lắm. Vẫn phải hỏi Thế Dương, chàng biết nhiều hơn."
Dừng một chút, lại cười tạ ơn Vương Lung, "Nghe nói đưa Liễu Diệp Nhi vào cung là chủ ý của đệ, Thất biểu đệ lúc này ở trong cung, chắc là không thiếu phải chăm sóc cho Tiểu Noãn. Ta làm tẩu tử trái lại thất trách, nào, ở đây ta lấy trà thay rượu, kính ngươi một ly, biểu thị lòng biết ơn!"
Quả thực mồ hôi của Vương Lung đã sắp rơi xuống đến nơi, hắn nhẹ nhàng mà rên lên, khuôn mặt tuấn dật thậm chí còn có chút sợ hãi."Biểu tẩu, Thế Dương ca còn chưa có trở lại, đã muốn uống rượu?"
Ngay cả tiểu nha hoàn đằng sau lưng Lưu Phỉ cũng cười rộ lên, ta cũng rất lý giải sự sợ hãi của hắn: Vương Lung vốn đã là tửu lượng không cao, ca ca ta lại là nổi danh tửu lượng lớn. Nghĩ tới ngày đó tại cung Thụy Khánh, một mình huynh ấy cùng Lâm Giang hầu, lão Thượng Thư, dượng ta, Vương Lang còn có Vương Lung liên quân, đã uống tới mức Vương Lung thành như vậy. Hôm nay nếu Vương Lung định uống rượu, cũng không phải vấn đề say hay không, mà là say thành cái dạng gì rồi.
Nhưng mà Lưu Phỉ không quan tâm, hợp lại hai tay, "Chẳng phải là thế? Người đâu, mang thức ăn lên!"
Nhanh chóng có người bày ra hai bàn thức ăn nóng hổi, ta đứng dậy cầm bình, Lưu Phỉ cầm cốc, rót một chén đầy cho Vương Lung, "Nào, tẩu tẩu kính ngươi!"
Đây là lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy Vương Lung sợ hãi như vậy, trên khuôn mặt lịch sự tú dật của hắn xẹt qua muôn vàn suy nghĩ, lại vẫn có ý tứ hàm xúc không rõ liếc về phía cửa một cái, dường như dưới đáy lòng tính toán tông cửa xông ra. Có điều chủ ý này chung quy quá vớ vẩn, Vương Lung đành phải lại nháy mắt ra hiệu với ta.
Ta cũng dùng ánh mắt nói cho hắn, ly rượu này chị dâu ta đã kính rồi, chắc chắn là hắn phải uống.
Lại một lát sau, Vương Lung một tiếng thở dài, ngẩng cổ sảng khoái uống hết vật trong chén, "Tẩu tẩu kính rượu, Vương Lung đương nhiên không nên từ chối!"
Vì thế, toàn bộ đều không thể vãn hồi.
#
Chờ ca ca ta trở về không bao lâu, Vương Lung đã say đến mức chân quấn vào nhau, Lưu Phỉ để cho tiểu nha hoàn bên người dìu hắn đi xuống nghỉ ngơi. Ta xem nàng còn nhỏ yếu đuối, sợ nàng đỡ không nổi Vương Lung, ai biết người ta không nói hai lời, khẽ chống một cái là nâng Vương Lung lên, nửa đỡ nửa xách di chuyển hắn ra phòng ngoài - - thật không hổ là người bên cạnh chị dâu ta, ngay cả một tiểu nha hoàn cũng là người mang tuyệt kỹ.
"Tẩu tẩu, tẩu muốn ép Vương Lung quá chén, tới cùng là có tâm tư gì?" Ta tò mò hỏi thăm tẩu tử, lại đưa mắt liếc nhìn ca ca ta."Uống đến mức toàn thân mùi rượu, mọi người uống đều ngã rồi, huynh lại vẫn cứ uống! Là bực mình gần đây không có rượu cho huynh uống thống khoái?"
Thế Dương cười ha ha, "Muội muội trưởng thành, biết thương xót người rồi!"
Hắn mở ra hai tay hướng về phía ta, "Còn muốn ca ca ôm muội hay không?"
Từ lúc ta nhớ được chuyện sức khỏe cha mẹ đã yếu, ta là do cô cô, ca tẩu lần lượt nuôi lớn. Lúc mới xuất cung, ta bị nuôi dưỡng đến mức kiêu căng, động chút là bắt người ôm. Cha mẹ ôm không nổi ta, người khác ôm ta lại không cần, tuổi của dưỡng nương cũng lớn, ta cứ đòi ôm, là đành phải do ca ca ra trận. Khi đó Thế Dương cũng mới là thiếu niên lang mười hai mười ba tuổi, lực cánh tay huynh ấy thực ra vẫn không mạnh mẽ, thường xuyên ôm mệt mỏi rồi cùng ta cò kè mặc cả, dùng vàng bạc châu báu để cho mình chút khoảnh khắc thoải mái.
Giờ muốn lại ôm ta, cũng có thừa lực, nhìn đôi bàn tay của huynh ấy, lúc này ta thật sự có vô vàn cảm xúc từ đáy lòng trào lên, lại có vài phần nghẹn ngào."Đương nhiên muốn!"
Lưu Phỉ cười lớn sau lưng chúng ta, "Người đã lớn như vậy rồi, còn ca ca bế!"
"Huynh muội cảm tình tốt, ai cần tẩu lo nha." Ta cùng Thế Dương cùng lúc nói ra lời phản bác - - đây cũng là chuyện cười năm đó Lưu Phỉ thường lấy ra cười nhạo ta.
Ba người không hẹn mà cùng cười ha ha, Thế Dương gắt gao ôm ta vài cái, lại vỗ vỗ bờ vai ta. Lúc này mới buông vai ta, thấp giọng hỏi, "Muội xem Hoàng thượng giữ Thái tử lại, cuối cùng là có tâm tư gì."
Ta không nghĩ tới câu đầu tiên hắn hỏi lại là cái này, nhất thời ngẩn ra, "Ca... Sao huynh không hỏi ta Vương Lang đối với ta có tốt hay không?"
Ca ca ta nhìn qua ta một cái, tựa tiếu phi tiếu, "Chỉ có con quỷ nhỏ như muội thích nghe lời ngon tiếng ngọt, mới có thể hỏi như vậy. Ta chẳng cần hỏi cái gì, chỉ cần nhìn muội một cái, là biết hắn đối tốt với muội rồi, muội đợi nó cũng được, hai người các muội hòa hòa khí khí, là cho dù tốt cũng chẳng qua một đôi."
Thật sự là không thể che được mắt Thế Dương. Ta cũng là phí công hỏi một câu, đáy lòng sớm đã bắt đầu suy nghĩ đến đáp án vừa hỏi. Nghe được Thế Dương chế nhạo ta, ta cũng chỉ cười hắc hắc, vô liêm sỉ không coi là chuyện gì, trầm ngâm nói."Thực ra trong lòng dượng vẫn là cực kỳ hiểu rõ, phế lập là chắc chắn không đến mức đó, nhưng lão nhân gia lớn tuổi rồi, dường như lo lắng Thái tử trẻ trung khoẻ mạnh... Bình thường cũng thường xuyên gõ gõ Vương Lang, không chịu để cho Vương Lang quá mức đắc ý phóng túng."
Điểm tâm tư ấy, bản thân Thế Dương cũng nhìn ra tới. Kỳ thật lúc huynh ấy rời kinh, tình cảnh Vương Lang còn kém hơn so với bây giờ. Thứ nhất lúc ấy còn tuổi nhỏ, làm việc cũng không làm được việc lớn, không biểu hiện được năng lực của hắn. Thứ hai, dù sao lúc đó còn chưa có cưới ta, vị trí Đông cung, càng thêm bất ổn. Hiện tại tình cảnh của hắn, là được cải thiện nhiều so với dĩ vãng rồi.
Thế Dương nghĩ nghĩ, lại hỏi ta, "Theo ý muội, chuyện phế lập, Hoàng thượng là nghĩ bao lâu rồi?"
Ta thấp giọng nói, "Dượng cũng không phải ngốc. Phúc vương dù khiến người ta thích thích, nhưng nhát gan như chuột, ngày đó nghe được chuyện chiến sự, sợ tới mức mặt như màu đất. Thích là một chuyện, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước lại là một chuyện... Trong lòng dượng tựa như gương sáng, vị trí của Vương Lang, vẫn ổn định."
Sắc mặt ca ca ta nhất thời rộng rãi hẳn, bờ vai hắn rõ ràng trầm tĩnh lại. Mà ta cùng Lưu Phỉ dường như đồng thời phát hiện không đúng, lúc ta đứng dậy đồng thời cũng nghe thấy Lưu Phỉ đặt câu hỏi, "Làm sao, đột nhiên hỏi cẩn thận như vậy? Là trong cung đã xảy ra chuyện?"
"Chuyện thì thật là không có." Ca ca có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng." Bên kia các huynh đệ Cẩm y vệ truyền tin tức tới, nói là chuyện Bồng Lai Các mùa hè năm nay có tin tức mới, Dương Tuyển thị một mực chắc chắn, là Thái Tử Gia đứng sau lưng sai sử. Một kế này, vốn nhằm vào dượng."
Ta chỉ cảm thấy lòng chợt lạnh, lúc này mới hiểu được dù sao dượng ta vẫn là cờ cao hơn một bậc, tâm tư của những tiểu bối chúng ta, chỉ sợ không thể dấu diếm được ông.
Editor: Ciao
Lại qua hai ngày nữa, dượng ta khai ân, đồng ý cho ta về nhà thăm nhà.
“Chúng ta vẫn nên làm lặng lẽ thôi, nói rằng con đến Quốc tự lễ phật. Miễn cho con đi về thăm nhà còn không ngồi nói được bao lâu, đã thế còn hao người tốn của.” Dượng cười nheo cả mắt: “Lần này cho con ở lại mấy ngày, cho cả cái mặt bánh bao bên cạnh con về luôn, cũng để Thế Dương được hưởng tình anh em. Tiểu tử này thì thầm mấy lần với ta, nói là lần này trở về, đứa em gái ruột là con chỉ chỉ được gặp thoáng qua một chút ngày hôm đó. Cố tình muốn lén hỏi xem con có vui vẻ hay không cũng không có cơ hội.”
Dù sao Lưu Phỉ cũng là phụ nữ có thai, hành động không thuận tiện, bây giờ cũng đã lộ bụng bầu, ta bảo nàng đừng vào cung thăm ta. Lại nói tiếp, từ khi ca ca về nhà, dù lưng ta cũng đứng thẳng hơn, nhưng quả thực cũng chưa gặp người nhà mẹ đẻ.
Chỉ là… ngày đó bên cạnh Ngự đạo có nhìn thấy Dương tuyển thị, ít nhiều cũng làm lòng ta thấy băn khoan.
Người đứng sau lưng Dương tuyển thị là ai, trong lòng ta không năm chắc. Dù ta đã nói chuyện này cho Vương Lang, nhưng Thái tử gia vẫn vững như gió thổi không động, sau khi nghe ta thuật lại cũng chỉ thản nhiên ừ một tiếng, cũng không bình luận gì nhiều hơn.
“Sao đột nhiên dượng lại thương con vậy!” Ta cười: “Dượng tốt, ngài khai ân cho Vương Lang về nhà ở hai ngày cùng con được không? Để Thế Dương giáo huấn chàng một trận, để cho chàng nếm ra oai phủ đầu muộn hai năm!”
Lúc ta thành thân, ca ca ta đã khởi hành đi Đông Bắc, Lâm Giang Hầu Vạn Vũ tạm thời làm người nhà mẹ đẻ, lão Trần thượng thư đến tiễn ta xuất giá. Lại nói tiếp, đúng là Vương Lang chưa được hưởng người nhà mẹ đẻ ra oai phủ đầu.
Hoàng thượng chỉ vào ta, cười nhắc nhở Vương Lang: “Tiểu Lục Tử, vợ con đang tính toán con kìa.”
Bây giờ Hoàng thượng và Vương Lang cũng sẽ nói đùa như cha con nhà người ta.
Vương Lang nhìn ta, cười khẽ nói: “Tính tính Thế Noãn ra sao, ngài còn chưa rõ sao?”
Những lời này lập tức khiến Hoàng thượng vui mừng, ông vuốt râu cười ha ha, lại trừng mắt nhìn ta: “Nếu là ngày thường thì đồng ý với Tiểu Noãn cũng không sao. Nhưng sắp Đông chí rồi, Tiểu Lục Tử còn phải làm nhiều việc lắm.”
Hoàng thượng tính bại hoại trời sinh, ngày đông chí phải tế tổ tốn công tốn sức, Thái tử thay mặt đi đã nhiều năm. Hàng năm vào Đông chí, Vương Lang phải đi phơi gió sương, ít nhất cũng năm sáu ngày không thoát thân được.
Rốt cuộc ta cũng do dự ba phần, không biết có phải lần này dượng sắp xếp như vậy là có thâm ý gì không, hay là ông vốn định thêm ân cho Tô gia, sủng ca ca ta càng nhiều hơn một chút. Nghĩ tới nghĩ lui, ta đành qua ra nhìn Vương Lang.
Trên mặt Vương Lang mang theo vui vẻ thản nhiên, cũng hiếm khi thấy được khí chất ấm áp, chỉ có đôi mắt kia vẫn luôn lạnh lùng như thế, hắn khẽ gật đầu, ta bổ nhào vào đầu gối dượng, cảm ơn ông: " Vẫn chỉ có dượng là thương Tiểu Noãn!
Hoàng thượng nhìn ta một cái, lại nhìn Vương Lang, vừa cười vừa búng đầu ta: “Quy củ chút, dù Tiểu Lục Tử tới thăm con, mang con đi chơi thì cũng đừng loan truyền cái tin nó long dương chi phích nữ.”
Cũng không biết là ai có ý tứ như vậy, không bỏ qua vụ Vương Lang thích nam sắc, còn truyền ra hắn và ca ca ta có chút chuyện xưa không kể. Sau khi ta nhắc tới trong cung Thụy Khánh, hoàng thượng còn để Mã công công đi tra ngọn nguồn lời đồn —— thật ra để Mã công công đi thăm dò, đủ thấy Hoàng thượng vẫn còn tình cảm với Hoàng quý phi. Quả nhiên Mã công công vừa xuất mã, thành công tức thì. Chỉ là Hoàng quý phi lại không thoải mái, khiến Lý thục viện lo trong lo ngoài, thêm quần áo, thị tật, gần đây cũng ít đến Đông cung chướng mắt ta, cũng coi như là có thu hoạch.
Ta liền nhìn Vương Lang cười hì hì, đùa giỡn với hắn: "Thái tử gia, ngài đừng nhân lúc thần thiếp không ở đây, lại sủng hạnh A Xương, sẽ khiến ngàn vạn cung nữ thải nữ, vắng vẻ khuê phòng..."
Vương Lang liếc ta một cái, trong tiếng cười thoải mái của dượng ta, ánh mắt như biến thành đao, mỉm cười lẩm bẩm với ta —— may mắn trong bất hạnh, chút uy hiếp nhỏ này không thể qua khỏi ánh mắt Hoàng thượng, ông lại càng cười vui vẻ hơn.
Lúc này đây phụng mệnh lén về nhà thăm nhà, ta cũng không định ở lâu. Dù sao ta vẫn là Thái tử phi, sau tế tổ Đông chí, trong tháng chạp còn rất nhiều triều hội, đó là những lúc ta phải lộ diện. Nhưng mà ta cũng cố tình để Liễu Diệp Nhi ở lại Tô gia, bồi dưỡng nương qua tết âm lịch. Cho nên lúc Liễu Diệp Nhi tới hỏi ta, ta cũng nói: "Dù sao cũng phải ở qua Đông chí, mười ngày nữa tháng đấy, ngươi mang theo nhiều y phục vào."
Có lẽ là ta vẫn ít khi lừa dối nàng cái gì, Liễu Diệp Nhi không nghi ngờ gì, còn hỏi ta: "Lần này sẽ đi nửa tháng, ngài không sợ ——"
Ta thản nhiên nói: "Có ca ca ta ở đây, nếu Vương Lang dám có dị động gì. Ca ca nhất định có thể thiến hắn."
Liễu Diệp Nhi vừa liếc ta vừa cười nhăn cả mặt, lại còn chế nhạo ta: "Ta lo lắng thừa rồi. Nếu Thái tử gia muốn giấu ngài trêu hoa ghẹo nguyệt thì ngài đang ở Đông điện, ngài ấy cũng có cách đưa hồ ly tinh về."
Không phải là nên sửa lại cái này? Khi có được trái tim Vương Lang, ta đi nửa năm thì hắn cũng sẽ không nhìn những nữ nhân khác. Muốn buộc con mắt của Vương Lang hử, có khi nào bên cạnh hắn thiếu mỹ nhân không? Phòng hắn ư, ta không có năng lực đó, mà cũng không có ý định này.
Nhưng mà, ta nhìn rõ, không có nghĩa nhóm phi tần trong Đông cung đều hiểu được điểm này.
Tin tức ta phải về nhà thăm viếng, không biết khi nào không cánh mà bay, để lộ đến cung Triêu Dương.
Trịnh Bảo Lâm là người thứ nhất đến thỉnh an ta, cũng biểu lộ trung tâm với ta: "Mỗi ngày Quân thái y đều tới bắt mạch cho Thái tử gia... Nương nương cứ yên tâm đi, cung Triêu Dương cũng có ta ở đây."
Từ khi Quân thái y vào làm điển dược cục, Lãnh mỹ nhân này càng ngày càng xinh xắn hơn, nếu không phải vẻ u oán giữa hai hàng mi chưa tan hết, ta còn nghĩ rằng nàng và Quân thái y đã lén làm điều không nên làm —— mà thực ra làm hay chưa thì ta cũng không quan tâm lắm, nhưng Vương Lang, có một số việc cũng không thể quá khó nhìn.
"Vậy xin nhờ ngươi." Ta cười nói: "Ngươi có gì muốn mua, có thể nói một tiếng với Liễu chiêu huấn, để nàng mang về cho ngươi."
Biết được Liễu chiêu huấn muốn ra cung với ta, Trịnh Bảo Lâm biến sắc: "Nương nương, Đông cung có thể một ngày không có ngài, nhưng không thể thiếu Liễu chiêu huấn. Liễu chiêu huấn đi chuyến này, ngày Đông cung sụp đổ cũng đến rồi!"
Nếu không có Trịnh bảo lâm nói ra, ta còn không biết Liễu chiêu huấn đã vô tình giúp ta được nhiều việc như vậy. Nhưng mà Liễu chiêu huấn cũng khá kinh ngạc: "Bảo lâm khách khí quá, ta bình thường cũng chỉ giúp nương nương trông nom chút việc nhàn nhã, tính ra cũng không mệt mỏi lắm, lại nói, việc vặt trong Đông cung bây giờ cũng đều do nương nương quản lý."
Trịnh bảo lâm nghiêm mặt nhắc nhở ta: "Nương nương, Liễu chiêu huấn chính là mặt trời gác cung Thiên Điện..."
Nàng vừa nói cái này, ta lại bừng tỉnh hiểu ra.
Trịnh bảo lâm được sự đồng ý ngầm của ta, có thể qua lại với Quân thái y, cũng không có nghĩa những người khác trong cung Triêu Dương cũng thế. Dù Liễu chiêu huấn thường xuyên đến Đông cung hầu hạ ta, nhưng người nàng ở tại Thiên điện, vô hình chung đã tạo nên hiệu quả giám thị. Ba mỹ nhân muốn ra trước thì phải bước qua cửa ải này.
Mã tài tử không nhắc tới, Vương Lang dù ăn xuân dược cũng sẽ không động tới nàng ta. Nhưng mà Lý thục viện và Khương lương đệ không biết chuyện này, Liễu chiêu huấn vừa di thì hai người chắc sẽ có động tác. Nhất là gần đây Miêu gia bị Tô gia chúng ta chèn ép mấy lần, đến quẫn cảnh lửa cháy tới mông, có lẽ sẽ tính đến nước ra tay trực tiếp từ chỗ Thái tử gia, tỏ vẻ thần phục hắn, thuận tiện tình chàng ý thiếp, đổi lấy dao động và nhượng bộ của Thái tử gia.
Vừa nghĩ như thế thì ta lại càng yên tâm.
Nếu như Vương Lang trúng mỹ nhân kế của Lý thục viện thì không còn là Vương Lang rồi. Nói đến thì chỉ sợ hắn càng hận Hoàng quý phi hơn chúng ta. Lý thục viện muốn rước lấy nhục thì ta cũng thấy mừng cho nàng ta.
Về phần Khương lương đệ, đóa tiểu bạch hoa này có thể làm ra sóng gió ầm ĩ gì? Nếu nàng ta có bò được tới giường Vương Lang, cuối cùng cũng bị Vương Lang vứt bỏ tuyệt tình.
Nhưng mà Trịnh bảo lâm đã nhắc nhở ta, vẫn là ý tốt của nàng. Ta cười gật đầu với Trịnh bảo lâm: "Phải làm phiền Bảo lâm để ý cửa lớn của cung Triêu Dương. Nếu như có dị động gì, Quân thái y có thể tùy ý xuất cung..."
Trên mặt Trịnh bảo lâm hiện vẻ nghiêm nghị, nàng gật đầu nói: "Thiếp thân nhất định không phụ nương nương nhờ vả!"
Lại qua hai ngày, sắp xếp xong việc đi Quốc tự lễ phật, hôm đó Vương Lang phải bồi hoàng thượng đi gặp một vài phần tử phương Bắc, không thể tự mình đưa ta về nhà thăm bố mẹ. Hoàng thượng liền an bài Vương Lung đến hộ tống ta đi Đại Báo quốc tự.
Vương Lung cũng rất để bụng, hắn xuất cung từ sớm, phái A Mông nói cho ta biết: "Thụy Vương chờ ngài ở nơi ghi chép nghi thức, cửa Thần Võ."
Từ sau đếm hôm đó, hắn muốn làm gì, cuối cùng lại không làm. Bây giờ hắn lại thành người trốn ta, không phải ta đang trốn hắn. Ta thản nhiên chờ hắn tới tìm, nghe thấy A Mông nói vậy thì có mấy phần tiếc nuối: "Đã lâu rồi chưa được gặp Thất đệ, đến cung Lộ Hoa nói chuyện, cũng không gặp được hắn."
A Mông rũ mặt xuống: "Gần đây tâm tình Thất vương gia không tốt, vì chuyện tuyển phi, náo loạn với Thục phi nương nương."
Hắn liếc nhìn ta một cái: "Kính xin nương nương có thể đến cung Lộ Hoa nhiều hơn, nói vài lời hữu ích cho Thất vương gia —— Thục phi nương nương tức giận, nhiều lần không chịu gặp Vương gia nhà chúng ta."
Ta từ chối cho ý kiến, đuổi A Mông: "Ngươi đi xuống uống chén trà, chỗ này ta còn vài chuyện cần sắp xếp."
Ta đuổi A Mông đi, gọi mấy người Đông cung tới nói chuyện.
Năm mỹ nhân Đông cung, lần này tề tựu có điểm khác hoàn toàn so với năm ngoái khi Vương Lang vừa hồi cung.
Mã tài tử từng huênh hoang nhất, ăn mặc xinh đẹp nhất, bây giờ chỉ mặc áo đơn giản màu hồng, không trang điểm, nhìn không khác gì cung nữ quét rác. Vừa vào cửa, nàng ta đã vội vàng châm trà đấm lưng cho ta, đoạt mất việc của Tiểu Bạch Liên.
Dù vẻ ốm yếu trên mặt Trịnh bảo lâm có đỡ hơn, nhưng dáng vẻ vẫn như gió thổi là gục, nói vài lời lại ho một tiếng, thỉnh an ta xong thì lui vào một góc uống trà xem cuộc vui. Ý tứ sống chết mặc bây rất rõ ràng.
Liễu chiêu huấn thì không cần nói nhiều, đương nhiên là vẻ vui mừng, xuất cung về nhà là sự hấp dẫn lớn với cái bụng của nàng.
Khương lương đệ nịnh nọt lại nhát gan, không biết từ khi nào đã đổi đành vẻ âm trầm, nhìn như ai đó đang thiếu nợ nàng vậy, quả thực là trợn mắt nhìn, nhìn đúng như... tư xuân đã lâu, thiếu âm dương điều hòa, cho nên lồng ngực sinh ra khí huyết cuồn cuộn, người được âm dương điều hòa như ta, cũng phải sợ nàng ba phần.
Lại nhìn Lý thục viên, mấy năm qua cô nương này không bị ta lăn qua lăn lại nhiều, nhưng cũng tiều tụy hơn so với khi vào cung, gần đây Miêu gia không có nhiều tin tức tốt, nàng ta thân là tâm phúc của Quý phi, tâm tình đương nhiên cũng kém, mặc dù miễn cưỡng kiêu căng, nhưng ngoài mạnh trong yếu, đến ta cũng nhìn ra. Thấy ta nhìn qua thì nàng ta hung dữ đón lấy ánh mắt ta, tựa hồ muốn thông qua việc đó chứng minh nàng ta không thua.
Ta đột nhiên hiểu ra một chuyện. Thật ra, tàn nhẫn nhất, tra tấn nhất với một nữ nhân, chính là việc liên tục không để ý tới nàng ta. Có lẽ, khi còn bé Vương Lang đã hiểu được đạo lý này, cho nên mới phải kiên trì không để ý tới ta, lúc này mới khiến ta tâm tâm niệm niệm, chỉ muốn trong mắt hắn đều là ta.
Mà Lý thục viện, Khương lương đệ, Mã tài tử cố gắng, cũng không thu được hiệu quả tương đương. Vương Lang không phải là một người mang hạt giống đa tình, trong lòng hắn giả bộ chính là trời, có thể trong khuê phòng, hắn cam lòng tốn chút tâm tư cho ta, nhưng hắn sẽ luôn không đếm xỉa đến những nữ nhân khác.
Đột nhiên, ta không còn kiêng kỵ hoặc chán ghét, mà ta lại thấy đồng tình với ba mỹ nhân này.
Ta ôn hòa nói với Lý thục viện: "Gần đây Thục viện cũng vất bả, Bổn cung không có ở đây, các ngươi cũng ít cần tới Đông cung hầu hạ ta, cần phải ở lại cung Triêu Dương nghỉ ngơi lấy sức."
... Dù đồng tình, nhưng vẫn nên phải làm chút đề phòng.
Lý thục viện nghiến răng một cái, mởi giả bộ vui vẻ.
"Vâng, nương nương." Nàng khẽ nói: "Thiếp thân nhất định theo đúng khuôn phép, thỉnh nương nương yên tâm."
Mặc dù đã cố gắng thu liễm, nhưng trong lời nói của nàng ta vẫn lộ ra chút hận ý.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: beyours07
Mặc dù trong lòng mọi người đều biết rõ, bây giờ ta chắc chắn là dùng kế Kim Thiền Thoát Xác về thăm Tô gia. Có điều có chút biểu diễn vẫn là phải làm, tuy không làm nguyên bộ nghi thức của Thái Tử Phi, nhưng cuối cùng vẫn là dẫn theo hơn một trăm người uy phong lẫm liệt, tiền hô hậu ủng đi chùa Đại Hộ Quốc, Vương Lung đưa ta đến rồi, lại không đi ngay. Chờ ta ăn xong chút điểm tâm ở chùa Đại Báo Quốc, cũng không biết hắn lấy từ nơi nào ra mấy chiếc xe ngựa, lôi kéo ta cùng đám người Tiểu Bạch Liên Tiểu Tịch Mai Liễu chiêu huấn đi ra khỏi Đại Hộ Quốc, chính hắn ngồi trên một cái kiệu, trông nom ở phía đằng sau.
Tiểu Tịch Mai nhẹ giọng cảm khái cùng Tiểu Bạch Liên, "Nói cho cùng vẫn là đi lại bất tiện..."
Tiểu Bạch Liên liên tục lo lắng, trên mặt đau lòng tới mức đều phải nhỏ ra giọt rồi. Ta không biết nên khóc hay cười, "Tiểu Linh Lung cũng không phải là không cưỡi ngựa được - - chỉ là ngươi có từng thấy Vương gia nào tự mình hộ tống đoàn xe đi Tô gia à? Kia chẳng phải nói rõ cho mọi người biết, Tô Thế Noãn ta vụng trộm trốn từ chùa Đại Hộ Quốc về nhà rồi hả?"
Hai nha đầu này vẫn đang nhỏ giọng nói về Thụy vương gia yêu thương của các nàng. Ta nghe mà cực kỳ không kiên nhẫn, không khỏi bắt đầu nhớ mong Liễu Chiêu huấn: Liễu Chiêu huấn tuy rằng thích vặn vẹo ta, nhưng có một điểm nàng tốt nhất, đó là nàng chưa bao giờ rối loạn xuân tâm.
Đến Tô gia, ca ca ta cũng không có nhà, trái lại Lưu Phỉ đã sớm nâng cái bụng mang thai ra nghênh đón, còn làm bộ hành lễ cho Vương Lung, sợ tới mức hắn nhảy từ trong kiệu ra đỡ Lưu Phỉ, "Đại biểu tẩu, tẩu đây là làm ta sợ."
Chị dâu ta cười ha ha, "Trong bụng nhiều thêm một con trùng nhỏ, cũng đáng các ngươi căng thẳng như vậy!"
Nàng bắt được Vương Lung sẽ không chịu tha, "Tiểu tử thối, lần trước ta tiến cung gặp Tiểu Noãn, muốn gọi ngươi nói chuyện, ngươi làm sao lại không đến? Là khinh thường ta? Hử"
Lần trước Lưu Phỉ tiến cung, ta cùng Vương Lung sau khi có chuyện xấu hổ kia, hắn không chịu đến đúng là cực kỳ bình thường.
Ta yên lặng không một tiếng động xuống xe ngựa, ôm cánh tay đứng bên cạnh xe ngựa, khoái trá xem xét Lưu Phỉ trêu đùa Vương Lung.
Bình thường Vương Lung luôn luôn bày ra vẻ mặt khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, cho nên khi gặp được nữ lưu manh như Lưu Phỉ, có vài phần không biết làm sao, trên mặt hắn còn có chút đỏ "Đại biểu tẩu, Vương Lung tuyệt đối không có ý này."
Hắn dường như muốn tới cáo từ, nhưng Lưu Phỉ căn bản không cho hắn cơ hội, không cho phân trần túm cánh tay Vương Lung đi về phía sau."Đi nào, đi nào, đại biểu tẩu cũng khó mà được chiêu đãi đệ ăn một bữa cơm, hôm nay Tiểu Noãn là cô nãi nãi về nhà mẹ đẻ, đệ chính là khách ta mời. Lát nữa Thế Dương trở về, đệ cùng hắn uống rượu!"
Vương Lung lần đầu liếc mắt nhanh qua ta xin giúp đỡ, nhìn đến ta nhe răng trợn mắt cười với hắn, mặt hắn đỏ lên, như có chút bất mãn trừng ta một cái, hiếm thấy vẻ mặt hắn lộ ra biểu tình nào khác ngoài vẻ mặt xuân phong tươi đẹp kia.
Nói ra, đứa nhỏ này cũng rất đáng thương, có nhiều người, cho dù thông minh như thế, nhưng ngay cả tâm tư của bản thân cũng đều không nhìn rõ. Vẫn là Tô Thế Noãn ta tới làm người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê...
Được rồi, ta nhanh chóng tỏ thái độ đoan chính, cũng giúp hắn khuyên can chị dâu."Tẩu tẩu, Tiểu Linh Lung người ta còn bận mà, một lát còn phải về cung cãi nhau cùng biểu cô, tẩu cũng đừng ngăn đón người ta mà- - "
Tuy Lưu Phỉ lưu manh, nhưng dù sao vẫn là nữ nhân, việc thêm mắm dặm muối tò mò chuyện nhà khác, đương nhiên cũng có lực hấp dẫn mạnh mẽ đối với nàng. Ánh mắt nàng sáng lên,
"Tiểu Noãn, muội làm sao có thể bàn luận thị phi trước mặt người khác?”
Biểu hiện cảm kích trên mặt Vương Lung mới xuất hiện một cái chớp mắt, Lưu Phỉ đã nâng bụng vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, "Để cho Thất biểu đệ chính mình nói đi, đệ luôn hiếu thuận, bây giờ cãi nhau cùng biểu cô, chắc chắn tất cả đều là biểu cô không đúng!"
Lúc nói chuyện, chúng ta đã đi vào hậu đường, một tiểu nha hoàn mi thanh mục tú lanh lợi sớm tới dẫn chúng ta vào chỗ ngồi, lại rót trà mới cho chúng ta. Vương Lung bưng trà, tựa hồ đã đánh mất dũng khí rời đi, chỉ là cẩn thận nghiên cứu hoa văn trên chén trà, đối với sự thao thao bất tuyệt của Lưu Phỉ, trong quan tâm mang theo nhiều nghi vấn, ngẫu nhiên trả lời ừm một tiếng, dường như muốn cố tình bỏ qua Lưu Phỉ vậy.
Lưu Phỉ một nữ nhân có thể có thanh danh lớn như vậy ở Đông Bắc, đương nhiên là có chỗ độc đáo của nàng, nàng hỏi Vương Lung vài câu, đoán trái đoán phải, đã tiếp cận được chân tướng, "Thất biểu đệ, ta nghe nói gần đây đệ tuyển chọn phi cũng nhiệt náo vô cùng nha. Nên chắc hẳn không phải là người đệ nhìn trúng không ưng ý biểu cô, hai người thành ra cãi cọ?”
Tiểu Linh Lung bị hỏi đến đầu đầy mồ hồi, ánh mắt cầu cứu không ngừng hướng về phía ta, dường như không hề nhớ rõ giữa chúng ta bây giờ đang là hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ. - - dù sao cũng là cùng nhau lớn lên, tuy nhiên xấu hổ vẫn còn, nhưng tình cảm cũng còn.
Ta cười cười giải vây cho Vương Lung, "Dưỡng nương sao không thấy đâu? Tẩu không phát hiện, Liễu Diệp Nhi có chút ngồi không yên rồi sao?"
Lưu Phỉ ai nha một tiếng, nhất thời nhớ ra, " Liễu Diệp Nhi, dưỡng nương không chịu đi ra, nói là trên người không thoải mái, ở trong phòng nằm rên, chính là không chịu dậy."
Trên mặt Liễu Diệp Nhi trắng bệch, cắn răng một cái đứng dậy."Thất vương gia ngồi thêm một hồi, thiếp thân có chút không thoải mái, xin cáo lui trước."
Không đợi Vương Lung đáp lời, nàng ngang nhiên đi thẳng vào hậu đường, giống như nơi này là nhà nàng vậy: Ở Tô gia, chúng ta vốn cũng không coi hai mẹ con dưỡng nương thành hạ nhân mà đối đãi.
Vương Lung có thời gian này mà thở dốc cơ hội, dường như khẩn cấp bắt lấy nó, hỏi Lưu Phỉ, "Không biết đã có hành tung của người trong lòng Liễu Chiêu huấn ở Đông Bắc chưa?"
Sự tình liên quan đến đại thế Đông Bắc, biểu tình của Lưu Phỉ cũng nghiêm túc hẳn, nàng quét mắt tới nha đầu bên người một cái, không yên lòng nói, "Lần trước truyền tin tức đến, cũng là chuyện từ hơn nửa tháng trước. Dường như có chút chuyện vướng chân, kỹ hơn ta cũng không rõ ràng lắm. Vẫn phải hỏi Thế Dương, chàng biết nhiều hơn."
Dừng một chút, lại cười tạ ơn Vương Lung, "Nghe nói đưa Liễu Diệp Nhi vào cung là chủ ý của đệ, Thất biểu đệ lúc này ở trong cung, chắc là không thiếu phải chăm sóc cho Tiểu Noãn. Ta làm tẩu tử trái lại thất trách, nào, ở đây ta lấy trà thay rượu, kính ngươi một ly, biểu thị lòng biết ơn!"
Quả thực mồ hôi của Vương Lung đã sắp rơi xuống đến nơi, hắn nhẹ nhàng mà rên lên, khuôn mặt tuấn dật thậm chí còn có chút sợ hãi."Biểu tẩu, Thế Dương ca còn chưa có trở lại, đã muốn uống rượu?"
Ngay cả tiểu nha hoàn đằng sau lưng Lưu Phỉ cũng cười rộ lên, ta cũng rất lý giải sự sợ hãi của hắn: Vương Lung vốn đã là tửu lượng không cao, ca ca ta lại là nổi danh tửu lượng lớn. Nghĩ tới ngày đó tại cung Thụy Khánh, một mình huynh ấy cùng Lâm Giang hầu, lão Thượng Thư, dượng ta, Vương Lang còn có Vương Lung liên quân, đã uống tới mức Vương Lung thành như vậy. Hôm nay nếu Vương Lung định uống rượu, cũng không phải vấn đề say hay không, mà là say thành cái dạng gì rồi.
Nhưng mà Lưu Phỉ không quan tâm, hợp lại hai tay, "Chẳng phải là thế? Người đâu, mang thức ăn lên!"
Nhanh chóng có người bày ra hai bàn thức ăn nóng hổi, ta đứng dậy cầm bình, Lưu Phỉ cầm cốc, rót một chén đầy cho Vương Lung, "Nào, tẩu tẩu kính ngươi!"
Đây là lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy Vương Lung sợ hãi như vậy, trên khuôn mặt lịch sự tú dật của hắn xẹt qua muôn vàn suy nghĩ, lại vẫn có ý tứ hàm xúc không rõ liếc về phía cửa một cái, dường như dưới đáy lòng tính toán tông cửa xông ra. Có điều chủ ý này chung quy quá vớ vẩn, Vương Lung đành phải lại nháy mắt ra hiệu với ta.
Ta cũng dùng ánh mắt nói cho hắn, ly rượu này chị dâu ta đã kính rồi, chắc chắn là hắn phải uống.
Lại một lát sau, Vương Lung một tiếng thở dài, ngẩng cổ sảng khoái uống hết vật trong chén, "Tẩu tẩu kính rượu, Vương Lung đương nhiên không nên từ chối!"
Vì thế, toàn bộ đều không thể vãn hồi.
#
Chờ ca ca ta trở về không bao lâu, Vương Lung đã say đến mức chân quấn vào nhau, Lưu Phỉ để cho tiểu nha hoàn bên người dìu hắn đi xuống nghỉ ngơi. Ta xem nàng còn nhỏ yếu đuối, sợ nàng đỡ không nổi Vương Lung, ai biết người ta không nói hai lời, khẽ chống một cái là nâng Vương Lung lên, nửa đỡ nửa xách di chuyển hắn ra phòng ngoài - - thật không hổ là người bên cạnh chị dâu ta, ngay cả một tiểu nha hoàn cũng là người mang tuyệt kỹ.
"Tẩu tẩu, tẩu muốn ép Vương Lung quá chén, tới cùng là có tâm tư gì?" Ta tò mò hỏi thăm tẩu tử, lại đưa mắt liếc nhìn ca ca ta."Uống đến mức toàn thân mùi rượu, mọi người uống đều ngã rồi, huynh lại vẫn cứ uống! Là bực mình gần đây không có rượu cho huynh uống thống khoái?"
Thế Dương cười ha ha, "Muội muội trưởng thành, biết thương xót người rồi!"
Hắn mở ra hai tay hướng về phía ta, "Còn muốn ca ca ôm muội hay không?"
Từ lúc ta nhớ được chuyện sức khỏe cha mẹ đã yếu, ta là do cô cô, ca tẩu lần lượt nuôi lớn. Lúc mới xuất cung, ta bị nuôi dưỡng đến mức kiêu căng, động chút là bắt người ôm. Cha mẹ ôm không nổi ta, người khác ôm ta lại không cần, tuổi của dưỡng nương cũng lớn, ta cứ đòi ôm, là đành phải do ca ca ra trận. Khi đó Thế Dương cũng mới là thiếu niên lang mười hai mười ba tuổi, lực cánh tay huynh ấy thực ra vẫn không mạnh mẽ, thường xuyên ôm mệt mỏi rồi cùng ta cò kè mặc cả, dùng vàng bạc châu báu để cho mình chút khoảnh khắc thoải mái.
Giờ muốn lại ôm ta, cũng có thừa lực, nhìn đôi bàn tay của huynh ấy, lúc này ta thật sự có vô vàn cảm xúc từ đáy lòng trào lên, lại có vài phần nghẹn ngào."Đương nhiên muốn!"
Lưu Phỉ cười lớn sau lưng chúng ta, "Người đã lớn như vậy rồi, còn ca ca bế!"
"Huynh muội cảm tình tốt, ai cần tẩu lo nha." Ta cùng Thế Dương cùng lúc nói ra lời phản bác - - đây cũng là chuyện cười năm đó Lưu Phỉ thường lấy ra cười nhạo ta.
Ba người không hẹn mà cùng cười ha ha, Thế Dương gắt gao ôm ta vài cái, lại vỗ vỗ bờ vai ta. Lúc này mới buông vai ta, thấp giọng hỏi, "Muội xem Hoàng thượng giữ Thái tử lại, cuối cùng là có tâm tư gì."
Ta không nghĩ tới câu đầu tiên hắn hỏi lại là cái này, nhất thời ngẩn ra, "Ca... Sao huynh không hỏi ta Vương Lang đối với ta có tốt hay không?"
Ca ca ta nhìn qua ta một cái, tựa tiếu phi tiếu, "Chỉ có con quỷ nhỏ như muội thích nghe lời ngon tiếng ngọt, mới có thể hỏi như vậy. Ta chẳng cần hỏi cái gì, chỉ cần nhìn muội một cái, là biết hắn đối tốt với muội rồi, muội đợi nó cũng được, hai người các muội hòa hòa khí khí, là cho dù tốt cũng chẳng qua một đôi."
Thật sự là không thể che được mắt Thế Dương. Ta cũng là phí công hỏi một câu, đáy lòng sớm đã bắt đầu suy nghĩ đến đáp án vừa hỏi. Nghe được Thế Dương chế nhạo ta, ta cũng chỉ cười hắc hắc, vô liêm sỉ không coi là chuyện gì, trầm ngâm nói."Thực ra trong lòng dượng vẫn là cực kỳ hiểu rõ, phế lập là chắc chắn không đến mức đó, nhưng lão nhân gia lớn tuổi rồi, dường như lo lắng Thái tử trẻ trung khoẻ mạnh... Bình thường cũng thường xuyên gõ gõ Vương Lang, không chịu để cho Vương Lang quá mức đắc ý phóng túng."
Điểm tâm tư ấy, bản thân Thế Dương cũng nhìn ra tới. Kỳ thật lúc huynh ấy rời kinh, tình cảnh Vương Lang còn kém hơn so với bây giờ. Thứ nhất lúc ấy còn tuổi nhỏ, làm việc cũng không làm được việc lớn, không biểu hiện được năng lực của hắn. Thứ hai, dù sao lúc đó còn chưa có cưới ta, vị trí Đông cung, càng thêm bất ổn. Hiện tại tình cảnh của hắn, là được cải thiện nhiều so với dĩ vãng rồi.
Thế Dương nghĩ nghĩ, lại hỏi ta, "Theo ý muội, chuyện phế lập, Hoàng thượng là nghĩ bao lâu rồi?"
Ta thấp giọng nói, "Dượng cũng không phải ngốc. Phúc vương dù khiến người ta thích thích, nhưng nhát gan như chuột, ngày đó nghe được chuyện chiến sự, sợ tới mức mặt như màu đất. Thích là một chuyện, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước lại là một chuyện... Trong lòng dượng tựa như gương sáng, vị trí của Vương Lang, vẫn ổn định."
Sắc mặt ca ca ta nhất thời rộng rãi hẳn, bờ vai hắn rõ ràng trầm tĩnh lại. Mà ta cùng Lưu Phỉ dường như đồng thời phát hiện không đúng, lúc ta đứng dậy đồng thời cũng nghe thấy Lưu Phỉ đặt câu hỏi, "Làm sao, đột nhiên hỏi cẩn thận như vậy? Là trong cung đã xảy ra chuyện?"
"Chuyện thì thật là không có." Ca ca có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng." Bên kia các huynh đệ Cẩm y vệ truyền tin tức tới, nói là chuyện Bồng Lai Các mùa hè năm nay có tin tức mới, Dương Tuyển thị một mực chắc chắn, là Thái Tử Gia đứng sau lưng sai sử. Một kế này, vốn nhằm vào dượng."
Ta chỉ cảm thấy lòng chợt lạnh, lúc này mới hiểu được dù sao dượng ta vẫn là cờ cao hơn một bậc, tâm tư của những tiểu bối chúng ta, chỉ sợ không thể dấu diếm được ông.