Mã công công là lão nhân bên người Hoàng thượng, năm đó khi Hoàng thượng còn đang ở cung Triêu Dương, ông cũng đã hầu hạ bên cạnh. Những năm gần đây cẩn trọng, quản cung Thụy Khánh gọn gàng ngăn nắp. Mỗi bữa ăn của dượng ta, đều cần Mã công công trông nom mới có thể yên tâm. Một nhân vật như vậy, đương nhiên cũng hết sức có thể diện.
Nhìn thấy ta, ông vẫn cực kỳ chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, quỳ trên đất mạnh mẽ dập đầu ba cái, mới biết nghe lời Tiểu Bạch Liên cùng Tiểu Tịch Mai đỡ đứng lên. Hai tiểu cung nhân cười tươi như hoa, cũng còn khách khí vài phần hơn so với ta.
"Mã công công, ông nói xem" Ta chỉ vào hắn cười."Lúc ta còn nhỏ, vẫn là ông ôm ta đi tìm Vương Lang chơi, chúng ta là quan hệ gì, ông còn khách khí với ta?"
Tuy Mã công công đúng thật là nhìn ta lớn lên, khi ta còn nhỏ, căn bản ta không biết ông có khác gì với các thúc thúc bá bá khác, nhưng dù sao cũng có chênh lệch thân phận ở trong này. Ta cũng không có khả năng giống đối đãi ông như đối đãi một trưởng bối, lúc nói chuyện, cũng chỉ có thể ông ông ta ta.
Nhưng ý tứ trong lời nói của ta, vẫn được Mã công công thưởng thức đúng chỗ. Ông nheo mắt lại, cười rất hòa khí, cũng chỉ là hơi chút khách khí một chút, rồi ngồi xuống phía dưới.
"Cấp bậc lễ nghĩa vẫn không thiếu được." Ông nhận trà thơm Tiểu Bạch Liên đưa qua, nheo mắt uống một ngụm, không khỏi giật mình."Đại tiểu thư có tâm, lão nô chỉ thích uống trà, người đều nhớ rõ như vậy."
Ta cười nói, "Đây là cô cô dạy ta, có việc cầu người, nhất định phải hầu hạ cho tốt, phải không?"
Nhắc tới cô cô ta, thần sắc Mã công công nhất thời xuất hiện chút hoài niệm.
Ông nói, "Chỉ chớp mắt, Hiếu gia Hoàng hậu cũng đã sắp mất bảy năm, nô tỳ còn nhớ rõ năm đó tại cung Hàm Dương, đại tiểu thư trên mặt đất chơi quanh, Hoàng hậu nương nương vỗ tay, cười đến vui vẻ như vậy..."
Ông dừng một chút, lại xoa xoa ánh mắt, mới gượng cười nói, "Thái Tử Gia liền đứng ở một bên, thần tình không cho là đúng, một chút cũng không giống đứa bé bảy tám tuổi. Ngược lại giống như là người lớn mười bảy mười tám tuổi - - ai nha nha, chỉ chớp mắt, đại tiểu thư cùng Thái Tử Gia hỉ kết liền cành,đã sắp hai năm rồi!"
Hiện giờ, người có thể nhớ rõ chuyện cũ rõ ràng như vậy ở trong cung, cũng chỉ có Mã công công cùng một vài lão nhân thôi.
Ta cũng có vài phần sầu não, lại miễn cưỡng lộ ra chút ý cười, "Xưng hô của Mã công công, cũng mãi không sửa được."
Trước đây, người trong cung đều gọi ta là đại tiểu thư mà không gọi tên, đại tiểu thư độc nhất vô nhị được sủng ái nhất thiên hạ, cũng chỉ có ta. Có thể dùng cách xưng hô như vậy với ta, giờ cũng chỉ có Mã công công rồi.
"Thường xuyên nói chuyện cũ cùng Hoàng thượng, cũng bất tri bất giác quên mất rồi." Mã công công tọa được vững vàng, kêu sợ hãi."Nếu có thất lễ, đại tiểu thư - - nương nương xin thứ tội."
Nếu là trước đây, những lời này ta cũng cứ bỏ qua như vậy thôi. Nhưng hiện tại nghe lại, đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Mã công công rồi.
Cái lão già kia, vẫn lại thông minh lanh lợi như thế, đây là xem trọng Thái Tử Gia, lại lấy lòng chúng ta, lại xốc lại tình cảm. Để tại tương lai sau khi Hoàng thượng mất, chúng ta sẽ không bạc đãi lão nhân như ông: Phải biết rằng hiện giờ đúng là ông thỉnh thoảng có nhắc tới chuyện cũ với Hoàng thượng, miễn cho Hoàng thượng phai nhạt tình phân đối với cô cô ta.
Lúc này ta không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, "Mã công công, ông vẫn cứ gọi ta là đại tiểu thư đi, hiện giờ người còn gọi như vậy cũng càng ngày càng ít! Tương lai... Đợi cho sau khi Vương lang lên ngôi, giữa nơi hậu cung này chỉ sợ cũng chỉ có ông còn có thể nhớ rõ cách xưng hô này rồi."
Ánh mắt Mã công công chớp lóe, thần sắc cười tít mắt, lần đầu xuất hiện chút kinh ngạc, ông chậm rãi nói, "Đại tiểu thư là thật sự trưởng thành... Nghe lời, cũng học được nghe âm rồi! Tuy Hoàng thượng trong miệng không nói, thực ra trong lòng cũng là thật sự vui mừng."
Ông là người bên cạnh dượng ta, tâm tư của dượng, Vương Lang có thể mò mẫn chuẩn chín phần, ông lại có thể mò mẫn chuẩn mười phần. Ông nói như vậy, vậy Hoàng thượng chắc chắn đúng là vui mừng không sai. Ta không khỏi cảm thấy đắc ý, cười rộ lên.
Tuy cảm thấy lúc Mã công công nói lời này, thần sắc không không hề vui mừng, thậm chí còn có chút sầu lo, nhưng cũng không để vào trong lòng.
Khách khí nói xong, Mã công công cũng có được bảo đảm của ta, kế tiếp khẳng định nên nói chuyện chính rồi.
Ta nói cho Mã công công, "Mắt thấy Vương Lang đã bị cấm túc hơn nửa tháng rồi, đương nhiên, ta biết không cần mở miệng, ông cũng sẽ nói tốt cho chàng với dượng. Thả người hay không, vẫn lại phải xem ý tứ của dượng - - những thứ này ta đều hiểu. Có điều, tới cùng ta là nương tử của Vương Lang, có một câu, ta cũng muốn hỏi Vương Lang."
Mã công công nhướng lông mày, vẻ mặt hứng thú chờ ta nói tiếp.
Bản thân ta cũng cảm thấy có chút buồn nôn, có chút chuyện bé xé ra to, nhưng diễn trò làm tới mười phần, cuối cùng vẫn là tình chân ý thật hỏi, "Chàng ở Đông cung ăn mặc đều tốt sao? Thời tiết lạnh, cũng đừng thụ hàn, ta... Chúng ta chờ chàng đi ra!"
Mã công công cười khúc khích, hiển nhiên là hoàn toàn hiểu ẩn ý của ta. Ông một bên cười, một bên nói, "Đại tiểu thư hoạn nạn thấy chân tình, Thái Tử Gia là nhất định có thể cảm giác được!"
Ta không khỏi có chút đỏ mặt, "Mã công công, hiện tại ngay cả ông cũng tới cười ta rồi hả?"
Mã công công vội nói không dám, đứng dậy cáo từ, "Đại tiểu thư cứ yên tâm đi, những lời này lát sau là có thể đưa vào."
Ông nháy nháy mắt với ta vài cái, "Chỉ sợ giờ này ngày mai, hai người có thể phu thê đoàn tụ rồi."
Ta tự mình tiễn Mã công công tới cửa, lại cảm tạ hắn, "Lúc đó để cho Quân thái y truyền tin, vẫn chưa có cảm tạ ngươi - - "
Vừa nói, vừa lấy một tấm ngân phiếu từ trong ngực đưa cho Mã công công.
Nếu là lúc trước, sao ta nghĩ được tới loại sự tình này? Cảm tạ Mã công công một hồi, còn chưa tính. Hiện tại biết mở mắt nhìn thế gian, mới hiểu được có một số việc ngươi làm là tôn trọng, người ta từ chối, là người ta tôn trọng.
Mã công công quả nhiên không thu, hắn không những không thu, còn tét một cái vào trên tay ta, đánh cho ta vừa ngượng vừa đau: “Đại tiểu thư người đây là muốn đánh, chúng ta bao nhiêu năm giao tình, lúc cô cô người còn sống, sai phái ta chạy ngược chạy xuôi, đúng là cho tới bây giờ cũng không hề có một đồng tiền ban cho, chẳng lẽ chúng ta chỉ bởi vậy mà thất lễ với bà rồi?"
Ta ngượng ngùng thu bạc trở về, Mã công công lại đổi khuôn mặt tươi cười, "Có điều, đại tiểu thư thật là trưởng thành rồi."
Ông chăm chú nhìn ta, ý vị thâm trường nói."Đây là chuyện tốt, mà cũng không phải chuyện tốt. tính tình Hoàng thượng, đại tiểu thư là rõ ràng nhất rồi... Nhiều thì nô tỳ cũng không dám nói, đại tiểu thư nhớ kỹ những lời này của nô tỳ, cũng là được rồi."
Nói xong, ông quay người đi ra khỏi cung Triêu Dương. Ta nhìn theo bóng lưng ông, không khỏi có chút mờ mịt trong chớp mắt.
#
Nửa buổi chiều, Quý Phi nương nương đặc biệt bảo ta đi cung Trọng Phương nói chuyện.
"Đây là tiêu phí một ngày của Thái Tử Gia lúc còn ở Đông cung." Ta vừa vào cung, bà nghiêm mặt vứt một bản sổ sách tới trước mặt ta, "Chính ngươi xem đi."
Ta mở ra xem: Bên trên ghi lại rõ ràng, Vương Lang tuy bị cấm túc, nhưng ẩm thực sinh hoạt thường ngày, trên mặt cung cấp là không bị cắt xén chút nào. Một ngày 500 cân Ngân Sương thán, 20 cân thịt heo, 20 cân thịt bò, 20 cân thịt dê, 20 cân tân rau tươi... Đây vẫn chỉ là phân lệ của một mình hắn. Phân lệ của mấy phi tần cũng đều ghi lại ở trong đó, thậm chí ngay cả người xuất khố cũng ký tên ở bên trên. Chỉ cần nhìn theo sổ sách, áo cơm cung ứng của Thái Tử Gia, không có bất cứ vấn đề gì.
Ta vô tội nhìn Hoàng quý phi, khích lệ bà, "Nương nương thật sự là biết đương gia, bản sổ sách này ghi thật rõ ràng, tiêu phí cũng vừa xem là hiểu ngay. Thế Noãn bội phục."
Gần đây Hoàng quý phi vốn rất đắc ý, nhưng hiện tại bà dường như rất không vừa lòng, trang dung tinh xảo bao phủ một tầng khí sắc thâm sâu, thậm chí theo lời nói của ta còn bắt đầu vặn vẹo, xem ra, dường như bà rất muốn để tay bóp một cái trên cổ ta.
"Ta biết ngươi tính chủ ý gì rồi!" Bà tràn đầy sức lực nói, "Ngươi chính là muốn đem bệnh cấp tính sốt cao của Thái Tử Gia tính đến trên đầu ta, nói ta âm thầm đối xử không tốt với nó, làm lạnh cóng bảo bối Tiểu Lục tử của Hoàng thượng, phải không?"
Bảo bối Tiểu Lục tử? Vương Lang đúng thật là chưa từng bị gọi như vậy. Ta lập tức cảm thấy kỳ thật Hoàng quý phi cũng không phải không được yêu thích, ít nhất bà nghĩ ra được cách xưng hô này, ta là rất thích.
"Vương lang sốt cao rồi ư?" Ta làm ra bộ dáng bị kinh sợ, rồi nhanh chóng bụm miệng, "Nương nương - - chàng không có chuyện chứ? Thế Noãn ở đây cầu xin người, xin người tạm thời buông lỏng giám thị, để cho Thái y đi vào bắt mạch khai dược cho chàng, miễn cho sốt cao không lùi, kéo thành tật... Đáy lòng người có gì không thoải mái, chờ chàng khỏe lại rồi hành hạ đi.”
"Ngươi im miệng!" Hoàng quý phi tức giận đến một phen đứng dậy, trong tay nhoáng lên một cái, liền sao thượng một cái Cốc trà, "Các ngươi đều nói hảo! Buổi sáng mới đưa tin tức đi vào, buổi chiều liền bệnh cấp tính... Các ngươi chính là muốn vu hãm bản cung ngược đãi Vương lang!"
Sổ sách cho dù làm tốt hơn nữa, lại có ích lợi gì? Người vây quanh Đông cung trông giữ Vương lang là người của Hoàng quý phi, sổ sách làm tốt đi nữa, thực tế làm việc cũng có khả năng bị người ta thao túng. Oan ức này, Hoàng quý phi là bịt mũi cũng chỉ có thể gánh vác.
Ta thích thú nhìn vẻ mặt xanh mét của Hoàng quý phi, nghĩ nghĩ, vẫn lại là không tiếp tục giả ngu tới kích thích nàng.
"Khương Thái Công câu cá, mong có người cắn câu." Ta chầm chạm nói cho Hoàng quý phi, "Đáy lòng người nếu không có ý gì khác, vây Đông cung là chuyện của Hoàng thượng, làm sao Hoàng thượng để cho người ra mặt, người cũng ra mặt rồi?"
Trên mặt Hoàng quý phi xẹt qua một tia chột dạ, bà ta quay mặt đi chỗ khác không nói lời nào, ngón tay nắm cốc trà, lại vẫn hơi hơi trắng ra.
Ta đơn giản lại nói chuyện rõ ràng hơn nữa, "Có điều, người yên tâm, chuyện này... Hoàng thượng tin hay không, cũng là Khương Thái Công câu cá, mong có người cắn câu."
Bẫy, là Hoàng thượng bẫy bà, ta chẳng qua cũng chỉ là bỏ đá xuống giếng, hận Hoàng thượng đừng hận ta - - những lời văn nhã này nói ra, a, cũng là Khương Thái Công câu cá mấy chữ này, có thể bao dung rồi.
Tuy Hoàng quý phi cực kỳ ngu dốt, nhưng mà cũng không còn tới mức không có thuốc chữa, bà nghĩ nghĩ, rồi lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, trong lúc này cũng bất chấp ta ở bên cạnh, lại có chút thương tâm, nhẹ buông tay, rụt về lại ấn trên ngực, lại ngã ngồi về ghế.
"Cả đám đều là bạch nhãn lang... Đều đã toàn tâm toàn ý tới tính kế ta!" Nàng hầm hừ lầu bầu, lướt nhanh qua ta một cái, đè ép tiếng nói xuống, miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười tới, hòa khí nói."Ta không hiểu lời của Thái Tử Phi là có ý tứ gì. Bản cung chỉ biết phụng ý chỉ của Hoàng thượng làm việc, bất quá sự cấp tòng quyền, hiện giờ nếu Thái Tử Gia sốt cao không lùi, bản cung sẽ đi cung Thụy Khánh cầu chỉ, nhìn xem có thể xoay chuyển ý tứ của Hoàng thượng hay không, thả lỏng hộ vệ Đông cung, để cho thái y đi vào bắt mạch."
Hoàng thượng chờ đợi chẳng phải là cái giá này sao? Chuyến đi này của Hoàng quý phi, lại là một trận hống là cũng không tránh khỏi.
Ta có vài phần đồng tình với Hoàng quý phi, bất động thanh sắc lại hành lễ."Thế Noãn tạ ơn Quý Phi nương nương săn sóc."
Bà ta đứng dậy, đang muốn bãi giá ra ngoài, ngoài phòng lại có một cái cung nữ chạy thẳng vào, hổn hển nói, "Nương nương! Không được rồi! Lý Thục Viện chỉ đang mặc áo đơn quỳ gối phía dưới bậc thang Đông cung, nói là Thái Tử Gia sốt cao không lùi, thỉnh nương nương khai ân, mở cửa để cho thái y tiến vào đỡ mạch. Nàng còn nói, nàng còn nói..."
Bà ta nhanh chóng lướt qua ta, lại dừng bước chân, mới nói hết lời, "Còn nói nương nương không đáp ứng, Thục viện sẽ không đứng dậy!"
Tin tức này, làm ta cùng Hoàng quý phi khựng lại một lát.
Edit: Ciao
Hoàng thượng hừ một tiếng, nhìn dường như bất mãn một chút với Phúc Vương, nhưng mà vẫn thấy vui mừng: “Đứa trẻ lớn rồi! Lần này còn đánh một cái khiến lão tử không kịp trở tay. Cục diện tốt lại bị hắn làm hỏng bảy tám phần.”
Ta cười nói: “Lời này của dượng vẫn là thiên vị rồi, rõ ràng là càng thương Vương Linh hơn mới đúng. Nếu không ngài đã ngăn không cho nó nói chuyện?”
Kế này của Hoàng thượng nhìn như làm xấu mặt Vương Lang, kỳ thật nói cho cùng thì tương lai khi xong xuôi, người mất mặt nhất chính là Hoàng quý phi và Phúc Vương. Hôm nay Vương Linh làm loạn như vậy, dù nói là làm hỏng kế sách của ông nhưng là đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, biết không ham thứ thuộc về mình. Với người làm phụ thân, Vương Linh làm được như vậy mà ông còn dùng Vương Linh làm vũ khí thì không ổn.
Giữa Vương Lang và Vương Linh thì Hoàng thượng vẫn thiên vị hắn hơn. Nếu như là Vương Lang làm, hoàng thượng chưa hẳn sẽ không ngăn hắn lại, tiếp tục làm xôn xao việc này, hút người Nữ Kim xuôi nam.
Phải biết rằng người Nữ Kim thế lớn đã lâu, dù tổn thất hai thành Hắc Bạch, bọn họ có thương gân động cốt nhưng dù sao phần lớn không tiêu hao nhiều, dù lão tặc tù chết thì Vương tử kế nhiệm lập tức suất lĩnh tàn binh bại tưởng trở lại nơi ở của bọn hắn, bây giờ mấy tháng còn chưa kịp nhưng kéo dài đến một hai năm sau, bọn họ khôi phục nguyên phí lại quấy rầy biên cảnh, nếu thêm người Mông cổ lẫn vào nữa chuyện sẽ càng phiền toái hơn.
Dù ca ca đã khải hoàn hồi triều nhưng vẫn nhìn chằm chằm Đông Bắc, mười vạn đại quân của chúng ta cũng chỉ rút có năm vạn, còn lại năm vạn ở gần Song thành, cùng lúc củng cố phòng thủ và càn quét dư nghiệt, và cũng có ý sẽ đánh một trận nữa. Nhưng mà Đông Bắc lạnh vô cùng, mùa đông năm nay còn lạnh hơn nhiều lần, người Nữ Kim đóng tại gần thành Trúc Băng, chúng ta mà chủ động phóng ra, nhất định sẽ chịu nhiều thiệt hại.
Ta chỉ không ngờ dượng ta lại vì chuyện biên cảnh mà gây sóng gió trong triều đình! Náo loạn nửa ngày, ngay cả Vương Lang cũng chỉ là một mồi câu cá của ông, văn võ cả triều đều bàng hoàng, vì cái gọi là gọi xà xuất động ở cách xa ngàn dặm.
“Nhưng mà điều này không ổn!” Ta nghĩ mãi không rõ: “Bây giờ ca ca vẫn còn đang ở Kinh thành mà, nếu bên Nữ Kim có vấn đề gì, bên này không nhất định có thể phối hợp tác chiến kịp thời!”
Hoàng thượng đột nhiên như có điều suy nghĩ: “Nếu như Tiểu Noãn là bé trai, chỉ sợ hiện tại có lẽ là một mãnh tướng!”
…. Suy nghĩ của ông như kiểu so sánh một đứa nhóc mới học đi, mong rằng nó sẽ chạy được luôn vậy?
Ta không khỏi cảm thấy xấu xổ, đột nhiên ta phát hiện ra. So với cô cô hay chị dâu thì ta đúng là một người vô dụng, cho nên chỉ một chút tiến bộ nhỏ của ta cũng để dượng vui vẻ tới cỡ này.
Nhìn dượng cười tủm tỉm nhìn ta, ta cũng hiểu được: Câu nói khích lệ này, chủ yếu vẫn là xỉa xói ta…
“Dượng!” Ta dậm chân hờn dỗi, lại chọc dượng ta cười ha ha, lúc này ông mới không phiền mà giải thích cho ta.
“Con cho rằng người Nữ Kim muốn đánh tới, sẽ hành quân trong lúc băng tuyết ngập tràn thế này chắc? Nhưng mà hành quân cũng cần thời gian mà, tháng hai đầu xuân nếu trong triều đình vẫn loạn như vậy, quân ở Song thành lại thay đổi chút nhân sự thì sợ rằng bọn họ sẽ không kìm nén được, muốn nạo thành liên quân. Người Nữ Kim phân làm tám phần, rất nhiều việc không phải chỉ một mình Đài Cát có thể định đoạt được. Liên quân thành thì đơn giản nhưng tan thì khó lắm.”
Đến khi tháng hai đầu xuân, ca ca ta phi ngựa đến Liêu Đông có vẻ không phải là vấn đề gì quá lớn. Đến lúc đó băng tuyết tan rồi, người Nữ Kim ra khỏi thành, có thể về hay không, không còn quyền định đoạt nữa. Cái này dễ dàng hơn nhiều so với việc đánh một tòa thành phòng thủ nghiêm ngặt.
Chỉ là ta chưa từng nghĩ đến, triều đình này sẽ vì chiến sự biên cương mà gây ra việc hiểu lầm lớn như vậy, nếu chuyện này truyền ra thì dượng ta sẽ bị người chê cười! Cả thiên triều mênh mông, vì đối phó với người xâm phạm biên cương mà không cần cả mặt mũi, Hoàng thượng là người dẫn đầu diễn trò…
Điều này điên cuồng cỡ nào, lại sảng khoái cỡ nào chứ!
Ta cười ha ha: “Dượng, chẳng trách ai cũng nói người là Hoàng đế điên khùng —— ngài cũng thật là quá…. Cạn lời với ngài luôn!”
Dượng nghiêm nghị dạy bảo ta: “Sư tử vồ thỏ đều dùng toàn lực. Dù người Nữ Kim ít, nhưng mỗi người đều dũng mạnh, ha ha, mười năm rồi, cuối cùng cũng nắm được Song thành trong lòng bàn tay, nhưng mà chí hướng của dượng đâu chỉ như thế!”
Ông lại thoáng sầu não: “Thiên hạ quá lớn, người Hồng Mao lại lợi hại, bước chân của Đại Vân chúng ta đã rớt sau quá nhiều. Dượng không làm được gì cũng chỉ có thể làm đến nước này, chỉ ngóng trông sau này Vương Lang kế vị có thể đưa Đại Vân tiến xa hơn một chút.
Đây là lần đầu Hoàng thượng minh xác rằng một ngày nào đó Vương Lang nhất định sẽ tiếp nhận trọng trách của ông. Nếu như thường ngày thì những lời này dù không làm ta mừng rỡ như điên, cũng có thể làm ta an tâm nhiều. Nhưng bây giờ ta lại run sợ: Thiên hạ này lớn như vậy, thủ đoạn Vương Lang dù sao thì hắn cũng chỉ mới hai mươi. Nếu đem gánh nặng này áp lên người hắn thì thiên hạ này hắn ngồi được ổn sao.
Đột nhiên ta dường như hiểu được ý định của dượng, lại dường như cảm thấy sợ hãi, càng nghĩ, cũng đành nói: “Dượng, ngài nhất định phải sống lâu trăm tuổi đó. Vị trí này không phải ngài ngồi thì Tiểu Noãn không an lòng!”
Dượng nhìn qua ta, ông nở nụ cười. Lại sờ lên đầu ta nói khẽ: “Tiểu Noãn, con trưởng thành thật rồi. Nhưng sao trong lòng dượng lại cảm thấy không vui thế nhỉ? Cô bé con ôm chân gọi dượng, sẽ không bao giờ trở lại nữa…”
Bất tri bất giác, nước mắt ta rơi xuống theo từng câu nói của dượng.
Ta càng hiểu chuyện hơn, lại càng cảm thấy mình nhỏ bé và ngây thơ, nhưng thật không ngờ quay đầu nhìn lại thì cô bé năm đó hồn nhiên không hiểu thế sự đã không còn tồn tại nữa. Tô Thế Noãn trước mắt dù vẫn còn non nớt nhưng cũng đã là Thái tử phi.”
Dượng lặp lại lần nữa: “Con là người lớn rồi, Tiểu Noãn.”
Giọng của ông nhẹ đi, dường như đang nức nở với chính mình, hoặc là sợ nói to quá sẽ đánh thức ai: “Nếu cô cô con nhìn thấy con bây giờ, không biết sẽ vui vẻ hay sẽ đau lòng nữa. Con là người lớn… Tiểu Noãn, con là người lớn.”
Nước mắt ta rơi xuống như mưa.
Dù giọng dượng bình thản nhưng nỗi đau lại đánh thẳng vào đáy lòng ta. Mười năm nay, Tô gia phập phồng, có được mà cũng mất đi, tất cả như hiện lên trong lòng ta, dường như chúng cũng sôi trào lên trng lòng ta.
Ta không còn là đứa trẻ nữa, ta có thể sinh con dưỡng cái, ta là người lớn.
Dù ta trở lại Tử cấm thành, nhưng hoàng thượng cũng không gỡ bỏ lệnh giám thị Đông cung, Hoàng quý phi cũng giống như không nghe thấy Phúc vương nói, vẫn nghiêm mật trông giữ Đông cung, trên triều đình không khí vẫn rất kỳ lạ, không khí loungs túng này vẫn kéo dài đến hai mươi tháng chạp, không có dấu hiệu giảm bớt. Cũng làm cho trên triều đình và dưới dân gian, lại nổi lên ngờ vực vô căn cứ.
Nhưng lúc này ta cũng không bối rối mà im lặng chờ trong nội cung, chờ ngày Vương Lang được thả ra.
Màn kịch đã được bắt đầu đương nhiên phải làm giống thật. Hoàng thường vì chuyện của Dương tuyển thị mà bắt đầu nghi kỵ Vương Lang, như vậy Phúc Vương có muốn làm Thái tử thì ông có buông Vương Lang không cũng không quan trọng lắm. Nếu như Phúc vương nói không muốn làm thái tử, bình ổn loạn trong triều, lại thả Vương Lang ra. Như vậy thì Đài Cát ở ngoài ngàn dặm có thể hiểu được, sau này muốn gạt hắn thì chẳng còn dễ dàng nữa.
Dượng cũng giống như trước kia. Lúc dạy dỗ Vương Lang thường để ta đến cung Thụy Khánh nói chuyện với ông. Trái với cái tính cố làm ra vẻ thần bí trước kia, bây giờ cái gì ông cũng nói hết với ta, dường như chỉ hận không thể bổ đầu ta ra nhét đầy tâm cơ vào đó —— đây chính là cái giá phải trả khi lớn lên.
“Lần này muốn gạt được Đài Cát, sợ rằng không dễ nữa rồi. "Ông nhìn mật tấu, vừa xem vừa nói với ta: "Người Nữ Kim dù hơi rối loạn, nhưng lời của Vương Linh truyền ra thì cũng yên tĩnh trở lại... Haiz, thằng nhóc đáng chết, chỉ muốn kéo nó đến đánh đít một trận."
Mấy ngày nay dù Phúc Vương vẫn đến thỉnh an mỗi ngày nhưng Hoàng thượng cũng chẳng gặp hắn. Hoàng quý phi đến đây mấy lần, dường như định thỉnh tội cho Phúc Vương, dượng có gặp nhưng ta cũng không biết bọn họ nói những gì. Dù sao sau chuyện này, bản thân Hoàng quý phi vẫn cảm thấy mỹ mãn, nhìn thấy ta và dượng uống trà cũng không quá sợ hãi.
Nếu vào trước kia, ta nhất định sẽ giẫm giẫm Vương Linh, nhưng bây giờ ấy à, những lời thằng nhóc kia đã nói ra, ta còn làm gì hắn thì có vẻ chẳng biết suy nghĩ. Ta cười cười trấn an dượng: "Đừng lo mà, ngài nghĩ xem, chuyenj này dù bình ổn. Nhưng phụ tử không hòa hợp đã cắm rễ trong lòng người Nữ Kim rồi, đến lúc đó ngài lại tái phát, bọn họ còn nhịn được chắc? Nếu kéo dài tới sau đầu xuân, chị dâu sinh con xong, ra cữ xong sẽ liên thủ với Thế Dương, làm việc sẽ càng ổn định hơn."
Nhắc đến Lưu Phỉ, Hoàng thượng cười ha ha, đột nhiên gõ trán ta: "Con đó, ra cung cũng không yên nữa, ta nghe nói đường muội của tẩu tử con coi trọng tiểu Thất hả, trong đó có sự trợ giúp của con đúng không?"
Ta vội kêu oan: "Tiểu nha đầu đó tự động lòng xuân, liên quan gì đến con chứ!"
Lại nói giúp cho Lưu Thúy: "Nhưng mà đứa nhỏ đó có phong thái của con năm đó ấy, lại còn hiểu chuyện hơn con năm đó. Con thấy xứng đôi với Vương Lung lắm!"
Hoàng thượng búng trán ta, nói thâm ý: "Tiểu Noãn, con là người lớn rồi. Có một số việc, không giả bộ hồ đồ lâu được đâu."
Ta che trán liếc xéo Hoàng thượng: "Người đang tự nói mình phải không, người nói xem, giả bộ hồ hồ với Vương Lang, với Thế Dương, bí hiểm ngươi đánh ta đoán, lại còn vui vẻ nữa chứ, chỉ có con là người ngu nhất thôi, người không giả bộ hồ đồ chắ[email protected]"
"Đó là vì con hồ đồ đủ rồi!" Hoàng thượng bật cười: "Lại giả bộ hồ đồ với con, con sẽ hồ đồ thật như Miêu thị vậy!"
Ông lại vui vẻ gõ ta một cái: "Trong thiên hạ này cũng chỉ có Tiểu Noãn dám nói vậy với ta! Được! Dượng thích! Nói xem, tiểu Noãn muốn dượng thưởng gì?"
Nhìn mắt dượng lóe sáng, tôi biết là ông muốn có một cái thang xuống đài, thả Vương Lang trước lễ mừng năm mới.
Tân niên đại triều không có Thái tử thì không được.
Ta chớp mắt một cái, ta rất muốn áp chế ngạo khí của dượng, cố ý không nói đúng ý dượng. Nhưng mà Vương Lang cũng bị giam hai mươi ngày rồi, ta cắn răng đành phải khuất phục: "Dượng, ngài thả Vương Lang ra đi, đã lâu rồi, ngài dọa đủ rồi mà! Thả hắn ra hít thở không khí, qua năm mới."
Dượng cười ha ha, rõ ràng đã xem thấu rối rắm trong lòng ta, ông hăng hái nói: "Dượng dù muốn thả ucngx cần lý do chứ, sao có thể nói thả là thả ——."
"Dượng không cần lo lắng cái này." Ta cắn răng nói: "Ngài nói một câu, Tiểu Noãn an bài ngay!"
Nhìn dượng vê râu cười dài không nói gì, trong đầu ta chỉ có một câu ——
Mẹ bà, gừng già, quả nhiên là cay xè.
Được rồi, không so đo với dượng nữa. Ta sẽ tìm Mã công công nói vậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Beyours07
Mã công công là lão nhân bên người Hoàng thượng, năm đó khi Hoàng thượng còn đang ở cung Triêu Dương, ông cũng đã hầu hạ bên cạnh. Những năm gần đây cẩn trọng, quản cung Thụy Khánh gọn gàng ngăn nắp. Mỗi bữa ăn của dượng ta, đều cần Mã công công trông nom mới có thể yên tâm. Một nhân vật như vậy, đương nhiên cũng hết sức có thể diện.
Nhìn thấy ta, ông vẫn cực kỳ chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, quỳ trên đất mạnh mẽ dập đầu ba cái, mới biết nghe lời Tiểu Bạch Liên cùng Tiểu Tịch Mai đỡ đứng lên. Hai tiểu cung nhân cười tươi như hoa, cũng còn khách khí vài phần hơn so với ta.
"Mã công công, ông nói xem" Ta chỉ vào hắn cười."Lúc ta còn nhỏ, vẫn là ông ôm ta đi tìm Vương Lang chơi, chúng ta là quan hệ gì, ông còn khách khí với ta?"
Tuy Mã công công đúng thật là nhìn ta lớn lên, khi ta còn nhỏ, căn bản ta không biết ông có khác gì với các thúc thúc bá bá khác, nhưng dù sao cũng có chênh lệch thân phận ở trong này. Ta cũng không có khả năng giống đối đãi ông như đối đãi một trưởng bối, lúc nói chuyện, cũng chỉ có thể ông ông ta ta.
Nhưng ý tứ trong lời nói của ta, vẫn được Mã công công thưởng thức đúng chỗ. Ông nheo mắt lại, cười rất hòa khí, cũng chỉ là hơi chút khách khí một chút, rồi ngồi xuống phía dưới.
"Cấp bậc lễ nghĩa vẫn không thiếu được." Ông nhận trà thơm Tiểu Bạch Liên đưa qua, nheo mắt uống một ngụm, không khỏi giật mình."Đại tiểu thư có tâm, lão nô chỉ thích uống trà, người đều nhớ rõ như vậy."
Ta cười nói, "Đây là cô cô dạy ta, có việc cầu người, nhất định phải hầu hạ cho tốt, phải không?"
Nhắc tới cô cô ta, thần sắc Mã công công nhất thời xuất hiện chút hoài niệm.
Ông nói, "Chỉ chớp mắt, Hiếu gia Hoàng hậu cũng đã sắp mất bảy năm, nô tỳ còn nhớ rõ năm đó tại cung Hàm Dương, đại tiểu thư trên mặt đất chơi quanh, Hoàng hậu nương nương vỗ tay, cười đến vui vẻ như vậy..."
Ông dừng một chút, lại xoa xoa ánh mắt, mới gượng cười nói, "Thái Tử Gia liền đứng ở một bên, thần tình không cho là đúng, một chút cũng không giống đứa bé bảy tám tuổi. Ngược lại giống như là người lớn mười bảy mười tám tuổi - - ai nha nha, chỉ chớp mắt, đại tiểu thư cùng Thái Tử Gia hỉ kết liền cành,đã sắp hai năm rồi!"
Hiện giờ, người có thể nhớ rõ chuyện cũ rõ ràng như vậy ở trong cung, cũng chỉ có Mã công công cùng một vài lão nhân thôi.
Ta cũng có vài phần sầu não, lại miễn cưỡng lộ ra chút ý cười, "Xưng hô của Mã công công, cũng mãi không sửa được."
Trước đây, người trong cung đều gọi ta là đại tiểu thư mà không gọi tên, đại tiểu thư độc nhất vô nhị được sủng ái nhất thiên hạ, cũng chỉ có ta. Có thể dùng cách xưng hô như vậy với ta, giờ cũng chỉ có Mã công công rồi.
"Thường xuyên nói chuyện cũ cùng Hoàng thượng, cũng bất tri bất giác quên mất rồi." Mã công công tọa được vững vàng, kêu sợ hãi."Nếu có thất lễ, đại tiểu thư - - nương nương xin thứ tội."
Nếu là trước đây, những lời này ta cũng cứ bỏ qua như vậy thôi. Nhưng hiện tại nghe lại, đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Mã công công rồi.
Cái lão già kia, vẫn lại thông minh lanh lợi như thế, đây là xem trọng Thái Tử Gia, lại lấy lòng chúng ta, lại xốc lại tình cảm. Để tại tương lai sau khi Hoàng thượng mất, chúng ta sẽ không bạc đãi lão nhân như ông: Phải biết rằng hiện giờ đúng là ông thỉnh thoảng có nhắc tới chuyện cũ với Hoàng thượng, miễn cho Hoàng thượng phai nhạt tình phân đối với cô cô ta.
Lúc này ta không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, "Mã công công, ông vẫn cứ gọi ta là đại tiểu thư đi, hiện giờ người còn gọi như vậy cũng càng ngày càng ít! Tương lai... Đợi cho sau khi Vương lang lên ngôi, giữa nơi hậu cung này chỉ sợ cũng chỉ có ông còn có thể nhớ rõ cách xưng hô này rồi."
Ánh mắt Mã công công chớp lóe, thần sắc cười tít mắt, lần đầu xuất hiện chút kinh ngạc, ông chậm rãi nói, "Đại tiểu thư là thật sự trưởng thành... Nghe lời, cũng học được nghe âm rồi! Tuy Hoàng thượng trong miệng không nói, thực ra trong lòng cũng là thật sự vui mừng."
Ông là người bên cạnh dượng ta, tâm tư của dượng, Vương Lang có thể mò mẫn chuẩn chín phần, ông lại có thể mò mẫn chuẩn mười phần. Ông nói như vậy, vậy Hoàng thượng chắc chắn đúng là vui mừng không sai. Ta không khỏi cảm thấy đắc ý, cười rộ lên.
Tuy cảm thấy lúc Mã công công nói lời này, thần sắc không không hề vui mừng, thậm chí còn có chút sầu lo, nhưng cũng không để vào trong lòng.
Khách khí nói xong, Mã công công cũng có được bảo đảm của ta, kế tiếp khẳng định nên nói chuyện chính rồi.
Ta nói cho Mã công công, "Mắt thấy Vương Lang đã bị cấm túc hơn nửa tháng rồi, đương nhiên, ta biết không cần mở miệng, ông cũng sẽ nói tốt cho chàng với dượng. Thả người hay không, vẫn lại phải xem ý tứ của dượng - - những thứ này ta đều hiểu. Có điều, tới cùng ta là nương tử của Vương Lang, có một câu, ta cũng muốn hỏi Vương Lang."
Mã công công nhướng lông mày, vẻ mặt hứng thú chờ ta nói tiếp.
Bản thân ta cũng cảm thấy có chút buồn nôn, có chút chuyện bé xé ra to, nhưng diễn trò làm tới mười phần, cuối cùng vẫn là tình chân ý thật hỏi, "Chàng ở Đông cung ăn mặc đều tốt sao? Thời tiết lạnh, cũng đừng thụ hàn, ta... Chúng ta chờ chàng đi ra!"
Mã công công cười khúc khích, hiển nhiên là hoàn toàn hiểu ẩn ý của ta. Ông một bên cười, một bên nói, "Đại tiểu thư hoạn nạn thấy chân tình, Thái Tử Gia là nhất định có thể cảm giác được!"
Ta không khỏi có chút đỏ mặt, "Mã công công, hiện tại ngay cả ông cũng tới cười ta rồi hả?"
Mã công công vội nói không dám, đứng dậy cáo từ, "Đại tiểu thư cứ yên tâm đi, những lời này lát sau là có thể đưa vào."
Ông nháy nháy mắt với ta vài cái, "Chỉ sợ giờ này ngày mai, hai người có thể phu thê đoàn tụ rồi."
Ta tự mình tiễn Mã công công tới cửa, lại cảm tạ hắn, "Lúc đó để cho Quân thái y truyền tin, vẫn chưa có cảm tạ ngươi - - "
Vừa nói, vừa lấy một tấm ngân phiếu từ trong ngực đưa cho Mã công công.
Nếu là lúc trước, sao ta nghĩ được tới loại sự tình này? Cảm tạ Mã công công một hồi, còn chưa tính. Hiện tại biết mở mắt nhìn thế gian, mới hiểu được có một số việc ngươi làm là tôn trọng, người ta từ chối, là người ta tôn trọng.
Mã công công quả nhiên không thu, hắn không những không thu, còn tét một cái vào trên tay ta, đánh cho ta vừa ngượng vừa đau: “Đại tiểu thư người đây là muốn đánh, chúng ta bao nhiêu năm giao tình, lúc cô cô người còn sống, sai phái ta chạy ngược chạy xuôi, đúng là cho tới bây giờ cũng không hề có một đồng tiền ban cho, chẳng lẽ chúng ta chỉ bởi vậy mà thất lễ với bà rồi?"
Ta ngượng ngùng thu bạc trở về, Mã công công lại đổi khuôn mặt tươi cười, "Có điều, đại tiểu thư thật là trưởng thành rồi."
Ông chăm chú nhìn ta, ý vị thâm trường nói."Đây là chuyện tốt, mà cũng không phải chuyện tốt. tính tình Hoàng thượng, đại tiểu thư là rõ ràng nhất rồi... Nhiều thì nô tỳ cũng không dám nói, đại tiểu thư nhớ kỹ những lời này của nô tỳ, cũng là được rồi."
Nói xong, ông quay người đi ra khỏi cung Triêu Dương. Ta nhìn theo bóng lưng ông, không khỏi có chút mờ mịt trong chớp mắt.
#
Nửa buổi chiều, Quý Phi nương nương đặc biệt bảo ta đi cung Trọng Phương nói chuyện.
"Đây là tiêu phí một ngày của Thái Tử Gia lúc còn ở Đông cung." Ta vừa vào cung, bà nghiêm mặt vứt một bản sổ sách tới trước mặt ta, "Chính ngươi xem đi."
Ta mở ra xem: Bên trên ghi lại rõ ràng, Vương Lang tuy bị cấm túc, nhưng ẩm thực sinh hoạt thường ngày, trên mặt cung cấp là không bị cắt xén chút nào. Một ngày 500 cân Ngân Sương thán, 20 cân thịt heo, 20 cân thịt bò, 20 cân thịt dê, 20 cân tân rau tươi... Đây vẫn chỉ là phân lệ của một mình hắn. Phân lệ của mấy phi tần cũng đều ghi lại ở trong đó, thậm chí ngay cả người xuất khố cũng ký tên ở bên trên. Chỉ cần nhìn theo sổ sách, áo cơm cung ứng của Thái Tử Gia, không có bất cứ vấn đề gì.
Ta vô tội nhìn Hoàng quý phi, khích lệ bà, "Nương nương thật sự là biết đương gia, bản sổ sách này ghi thật rõ ràng, tiêu phí cũng vừa xem là hiểu ngay. Thế Noãn bội phục."
Gần đây Hoàng quý phi vốn rất đắc ý, nhưng hiện tại bà dường như rất không vừa lòng, trang dung tinh xảo bao phủ một tầng khí sắc thâm sâu, thậm chí theo lời nói của ta còn bắt đầu vặn vẹo, xem ra, dường như bà rất muốn để tay bóp một cái trên cổ ta.
"Ta biết ngươi tính chủ ý gì rồi!" Bà tràn đầy sức lực nói, "Ngươi chính là muốn đem bệnh cấp tính sốt cao của Thái Tử Gia tính đến trên đầu ta, nói ta âm thầm đối xử không tốt với nó, làm lạnh cóng bảo bối Tiểu Lục tử của Hoàng thượng, phải không?"
Bảo bối Tiểu Lục tử? Vương Lang đúng thật là chưa từng bị gọi như vậy. Ta lập tức cảm thấy kỳ thật Hoàng quý phi cũng không phải không được yêu thích, ít nhất bà nghĩ ra được cách xưng hô này, ta là rất thích.
"Vương lang sốt cao rồi ư?" Ta làm ra bộ dáng bị kinh sợ, rồi nhanh chóng bụm miệng, "Nương nương - - chàng không có chuyện chứ? Thế Noãn ở đây cầu xin người, xin người tạm thời buông lỏng giám thị, để cho Thái y đi vào bắt mạch khai dược cho chàng, miễn cho sốt cao không lùi, kéo thành tật... Đáy lòng người có gì không thoải mái, chờ chàng khỏe lại rồi hành hạ đi.”
"Ngươi im miệng!" Hoàng quý phi tức giận đến một phen đứng dậy, trong tay nhoáng lên một cái, liền sao thượng một cái Cốc trà, "Các ngươi đều nói hảo! Buổi sáng mới đưa tin tức đi vào, buổi chiều liền bệnh cấp tính... Các ngươi chính là muốn vu hãm bản cung ngược đãi Vương lang!"
Sổ sách cho dù làm tốt hơn nữa, lại có ích lợi gì? Người vây quanh Đông cung trông giữ Vương lang là người của Hoàng quý phi, sổ sách làm tốt đi nữa, thực tế làm việc cũng có khả năng bị người ta thao túng. Oan ức này, Hoàng quý phi là bịt mũi cũng chỉ có thể gánh vác.
Ta thích thú nhìn vẻ mặt xanh mét của Hoàng quý phi, nghĩ nghĩ, vẫn lại là không tiếp tục giả ngu tới kích thích nàng.
"Khương Thái Công câu cá, mong có người cắn câu." Ta chầm chạm nói cho Hoàng quý phi, "Đáy lòng người nếu không có ý gì khác, vây Đông cung là chuyện của Hoàng thượng, làm sao Hoàng thượng để cho người ra mặt, người cũng ra mặt rồi?"
Trên mặt Hoàng quý phi xẹt qua một tia chột dạ, bà ta quay mặt đi chỗ khác không nói lời nào, ngón tay nắm cốc trà, lại vẫn hơi hơi trắng ra.
Ta đơn giản lại nói chuyện rõ ràng hơn nữa, "Có điều, người yên tâm, chuyện này... Hoàng thượng tin hay không, cũng là Khương Thái Công câu cá, mong có người cắn câu."
Bẫy, là Hoàng thượng bẫy bà, ta chẳng qua cũng chỉ là bỏ đá xuống giếng, hận Hoàng thượng đừng hận ta - - những lời văn nhã này nói ra, a, cũng là Khương Thái Công câu cá mấy chữ này, có thể bao dung rồi.
Tuy Hoàng quý phi cực kỳ ngu dốt, nhưng mà cũng không còn tới mức không có thuốc chữa, bà nghĩ nghĩ, rồi lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, trong lúc này cũng bất chấp ta ở bên cạnh, lại có chút thương tâm, nhẹ buông tay, rụt về lại ấn trên ngực, lại ngã ngồi về ghế.
"Cả đám đều là bạch nhãn lang... Đều đã toàn tâm toàn ý tới tính kế ta!" Nàng hầm hừ lầu bầu, lướt nhanh qua ta một cái, đè ép tiếng nói xuống, miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười tới, hòa khí nói."Ta không hiểu lời của Thái Tử Phi là có ý tứ gì. Bản cung chỉ biết phụng ý chỉ của Hoàng thượng làm việc, bất quá sự cấp tòng quyền, hiện giờ nếu Thái Tử Gia sốt cao không lùi, bản cung sẽ đi cung Thụy Khánh cầu chỉ, nhìn xem có thể xoay chuyển ý tứ của Hoàng thượng hay không, thả lỏng hộ vệ Đông cung, để cho thái y đi vào bắt mạch."
Hoàng thượng chờ đợi chẳng phải là cái giá này sao? Chuyến đi này của Hoàng quý phi, lại là một trận hống là cũng không tránh khỏi.
Ta có vài phần đồng tình với Hoàng quý phi, bất động thanh sắc lại hành lễ."Thế Noãn tạ ơn Quý Phi nương nương săn sóc."
Bà ta đứng dậy, đang muốn bãi giá ra ngoài, ngoài phòng lại có một cái cung nữ chạy thẳng vào, hổn hển nói, "Nương nương! Không được rồi! Lý Thục Viện chỉ đang mặc áo đơn quỳ gối phía dưới bậc thang Đông cung, nói là Thái Tử Gia sốt cao không lùi, thỉnh nương nương khai ân, mở cửa để cho thái y tiến vào đỡ mạch. Nàng còn nói, nàng còn nói..."
Bà ta nhanh chóng lướt qua ta, lại dừng bước chân, mới nói hết lời, "Còn nói nương nương không đáp ứng, Thục viện sẽ không đứng dậy!"
Tin tức này, làm ta cùng Hoàng quý phi khựng lại một lát.