Vào hai tháng, khi Vương Lang đến thăm ta trên mặt đã tươi cười. - - Hoàng thượng là có nhiệt tình xử lý tang sự của Trịnh Bảo lâm, sau khi nàng qua đời 49 ngày, long trọng an táng, chỉ là Trịnh Bảo lâm dù sao chỉ là một Bảo lâm, mà khi qua đời cũng không có con, chủ ý vớ vẩn này của ông ngược lại không chiếm được sự nhất trí của chúng đại thần, tới cùng vẫn không thể nào thực hiện thuận lợi.
Từ khi Liễu Chiêu huấn đi Đông Bắc, sau khi Trịnh Bảo lâm qua đời, lệnh cấm ở cung Hàm Dương một lần nữa bị thắt chặt, người của ta không thể tùy ý ra vào. Ta cảm thấy dượng đối ta thật sự coi như quá ưu ái, ta càn rỡ làm bừa như vậy, vậy mà cũng chỉ hơi chút cấm túc để khiển trách, về sau ta nâng bụng nói vài câu không thoải mái. Lệnh cấm túc lại lặng yên không một tiếng động buông lỏng ra rồi.
Tìm được biện pháp đối phó dượng, cảm giác thật là tốt, từ trước đến nay tâ không biết cứ làm càn không hiểu chuyện lại có thể cho người ta nghiện như vậy - - cũng không phải, phải nói đúng ra là Hoàng thượng làm càn không hiểu chuyện, lại làm cho người ta nghiện như vậy.
Năm nay thời tiết lạnh, tuy đã vào hai tháng, nhưng Đông Bắc vẫn là một mảnh giá lạnh không khác. Triều đình lại không ngừng gặp chuyện không may, không phải hậu cung có việc, thì là triều đình có việc, hoàng cung và dân gian lòng người hoảng sợ, tuy không tới mức loạn thành hỗn độn, nhưng cũng là sóng ngầm mãnh liệt liên tiếp. Nhất là Thế Dương vẫn không chịu vào triều, hơn nữa còn đóng cửa từ chối tiếp khách, ngay cả tẩu tử nhà mẹ đẻ Lưu Nguyên soái cũng đều cáo bệnh. Chuyện này ở trong cung và dân đều lưu truyền không ít nghị luận, mà chuyện ta bị cấm túc tại cung Hàm Dương không cho phép ngoài, cùng chuyện lên triều lúc tân niên Vương Lang không lộ diện... Lờ mờ ghép vào cùng một chỗ, khiến cho rất nhiều người trong lòng có suy đoán không nên có. Hoàng thượng lại vẫn bảo trì trầm mặc, đến đầu tháng hai, có tin báo tám trăm dặm kịch liệt từ Đông Bắc về: Người Nữ kim bỗng nhiên chia ba đường, chiếm được Hắc thành vừa mới khôi phục không bao lâu, mà lại chỉ tấn công có một đêm, có ý tứ như diệt địch xong rồi mới ăn cơm sáng vậy.
Nếu người nữ kim nhân cũng bị lừa, ta cũng có thể kết thúc những ngày tháng bị giam lỏng quang vinh, Vương Lang thậm chí đã lặng lẽ khỏi hẳn, bắt đầu trước mặt người khác lộ diện. Nhưng dượng lại vẫn không nói gì về việc thả ta ra khỏi cung Triêu Dương, chỉ là một ngày nào đó lặng yên không một tiếng động rút bỏ thủ vệ bên ngoài cung Hàm Dương. Ta cũng không đề cập tới chuyện dời cung, vẫn nhàn nhã tự tại ở Tây thiên điện của ta. Trái lại Vương Lang có phần chịu không nổi, tuy ta hoài thai tới nay mới có ba tháng, còn chưa tới lúc năm tháng mà Quân thái y nói, nhưng hắn vẫn nhiều lần cố ý vô tình khuyên ta chuyển về Đông cung.
Khi Vương Lung đi đất phong, ta không đi tiễn, nghe nói hắn muốn nhân tiện hộ tống Lưu Thúy trở lại quê nhà Sơn Đông, ta còn vô cùng vui mừng cho Lưu Thúy. Có điều Tiểu Linh Lung vẫn gửi lại cho ta một câu, "Phu thê nhất thể, chủ ý của Lục ca, chính là chủ ý của ngươi.”
Ta có dự cảm, ta sẽ phải trả giá thật nhiều vì những sắp xếp này. Chỉ là hiện tại ta có Miễn Tử Kim Bài, Vương Lung không dám đụng đến ta thôi.
Từ khi Vương Lung đi về đất phong, Trần Thục phi không có nhi tử bên người làm bạn, càng thường xuyên đến cung Hàm Dương thăm ta, mỗi lần đến thăm ta, hai chúng ta sẽ mang một chút tin tức của Vương Lang ra nói.
"Lý Thục Viện, Khương Lương đệ và Mã tài tử đều đã về cung Triêu Dương rồi.”
"Mã Tài tử khổ sở cầu xin, nói chính mình một lòng hướng đạo, muốn để tóc tu hành, xin Thái Tử Gia thành toàn. Thái Tử Gia chuyển lời cho trình Hoàng thượng, Hoàng thượng nghe xong lại không nói gì thêm."
"Không được, Khương Lương đệ cùng Lý Thục Viện cũng đều nói mình bị Mã Tài tử cảm động, nguyện ý niệm Phật ăn chay cầu phúc choThái Tử Gia, cho Đại Vân. Một lòng nghĩ đến chùa Đại Báo Quốc đi tu hành! Chẳng qua nghe nói Thái Tử Gia bực mình, chuyện này không báo lên..."
Ta đã sớm nói, Vương Lang người này cực kỳ thích mang thù, Lý Thục Viện là người của Miêu gia, mà ân oán giữa hắn và Hoàng quý phi không phải một hai câu nói là có thể xong. Cho dù hiện nay tinh thần Hoàng quý phi hoàn toàn sa sút, cũng không có nghĩa chuyện cũ có thể từ đó mà bỏ qua.
Đến như Khương Lương đệ, ta cũng không đồng tình nàng. Nếu nàng ta gặp được một Thái Tử Phi ngu xuẩn chút, chỉ sợ có thể sẽ là một trận gió tanh mưa máu, thận trọng đi đến sau cùng. Nhưng nàng lại gặp kẻ vô lại là ta, cũng đành phải lộ tâm cơ của chính mình ra ngoài. Cùng Lý Thục Viện một đường đi đến điểm tối, là do nàng gieo gió gặt bão. Sớm học Mã tài tử, nói không chừng còn có thể có cái đường lui.
Chẳng qua ngày sau đó,Vương Lang cũng bị Hoàng thượng răn dạy một trận, dưỡng nương nghe được một chi tiết - - lui tới giữa nàng cùng Trần Thục phi, càng thân mật hơn nhiều so với lúc ta làm đương gia rồi.
"Hoàng thượng vẫn nói, Thái Tử Gia nhân đại tâm dã, hiện tại cũng học được tính kế lão tử rồi. Muốn Thái Tử Gia đi quỳ Thái miếu, chẳng qua... Hoàng thượng là cười cười mà nói vậy, Thái Tử Gia cũng không có quỳ thật, lại vẫn đỉnh một vài câu, Thái Tử Gia nói: Đây đều là học từ Người. Hoàng thượng nghe xong cười ha ha, hồi lâu đều không nói gì, rồi đập vào đầu Thái Tử Gia một cái. Mã công công nói, Thái Tử Gia tuy không kêu đau, nhưng gáy thật là hơi đỏ."
Cùng ngày khi Vương Lang đến thăm ta, ta sớm đã chuẩn bị tốt thuốc mỡ, xoa gáy cho hắn hồi lâu. Lại khó có được nhu tình mật ý, thủ thỉ thù thì hỏi hắn."Có đau hay không? Nếu đau nô tì lại xoa xoa cho chàng."
Vương Lang nhìn ta chăm chú, chậm rãi nói, "Không đau, chính là nghe ái phi nói chuyện, rất lạnh."
Hắn vén lên ống tay áo cho ta xem: Quả nhiên đã nổi lên một tầng nổi da gà.
Ta cười ha ha, cũng cho hắn xem cánh tay của ta: Kết luận không nói cũng hiểu, khi ta nũng nịu, người nổi da gà cũng không chỉ một mình Vương Lang.
Đó là lần đầu tiên sau bao lâu ta mới nghe được tiếng cười vui sướng như thế, cho tới bây giờ, Vương Lang vẫn luôn là người cực kỳ khắt khe với mình và người khác, sau khi hắn trưởng thành, hình như ta rất ít nhìn thấy bộ dạng luống cuống của hắn, vẻ mặt xuân phong mỉm cười đã là biểu hiện vui mừng của hắn. Ta cũng không biết sao một câu nói vui đùa phổ biến như thế, lại có thể dẫn tới tiếng cười hào sảng như vậy của hắn.
Nhưng ta biết, nghe tiếng cười như vậy, tâm lý của ta sẽ dâng lên dòng nước ấm, khiến ta nghĩ muốn nhào vào trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập của nam nhân trời sinh lạnh nhạt này.
Chúng ta cứ dựa sát vào nhau như vậy thật lâu, tay Vương Lang bao bọc vùng đan điền của ta, lực đạo không nặng không nhẹ. Ta biết hắn là sợ ôm thật chặt sẽ thương tổn đến hài tử, hắn tận lực nhẹ nhàng, ngoài tiếng cười cũng không hề nhiều lời, nhưng ta cũng không cần hắn nói, ta đã dần dần học được cách đọc hiểu tâm tư của hắn theo khóe mắt hắn chân mày.
Ta thật hiểu sao trước đây mình có thể cảm thấy Vương Lang tâm tư khó lường, thực ra trừ bỏ rắp tâm chính trị, tâm tư của hắn, nào có chỗ nào ta đọc không hiểu.
Sau đó Vương Lang hắng giọng một cái, hắn nói."Thực ra, nếu nàng không muốn xoa xoa cái đầu, mà muốn đổi qua xoa chỗ khác, bản vương cũng không ngại lại lao khổ vì ái phi một lần."
Ta lập tức thay đổi quan điểm của ta: Ta vĩnh viễn cũng không đoán được Vương Lang, ta căn bản sẽ không hiểu tới cùng là hắn hạ lưu bao nhiêu.
Trận đấu không lời này cùng Hoàng thượng, vẫn duy trì đến cuối tháng hai. Cho tới khi Thế Dương lại một lần nữa đánh bại quân Nữ kim ở Hắc thành, lại phái quân bao vây tấn công, chiếm được thành trì của Nữ Kim. Hoàng thượng dường như mới chuẩn bị triệt để nhượng bộ.
Kinh thành đã là xuân về hoa nở, một gốc cây đào trong viện của cung Hàm Dương nở hoa, ngày đó lúc ta ngồi ngắm hoa ở hành lang uốn khúc, Hoàng thượng vào sân. Ông mặc một thân y phục hàng ngày mộc mạc, nhìn thật giống như thân hào nông thôn tầm thường nhất trong ngõ hẻm tối tăm nào đó ở kinh thành, nhìn thấy ta muốn đứng dậy, ông vội khoát khoát tay, cực kỳ chân thành nói, "Con mang thai, khách khí với dượng làm chi."
Ta vốn cũng không định thật sự quỳ lạy, nghe được dượng vừa nói như vậy, thật sự là gãi đúng chỗ ngứa, nhanh chóng ngồi lại tại chỗ.
Có lẽ tốc độ quá nhanh, khóe miệng dượng ta có chút co quắp, ho khan một tiếng, mới nghiễm nhiên nói, "Tiểu Noãn, đi, chúng ta vào nhà chính ngồi một chút."
Tuy ta không thường xuyên tiến vào nhà chính, nhưng dù sao có người vẫn khác. Chính điện của cung Hàm Dương giờ thêm vài phần vắng lặng, không khí cũng có mùi trái cây phương Nam, bình đồng bên cạnh giường không biết có ai thêm nước - ta đoán là dưỡng nương. Ngay cả áo ngủ bằng gấm của cô cô ta trên giường cũng được gập xếp ngay ngắn chỉnh tề ở một bên, nhìn ra được đệm chăn là đã được giặt sạch, tuy màu sắc và hoa văn chưa biến đổi, nhưng mùi bụi gay mũi đã yên lặng biến mất.
Dượng chắp tay sau lưng ở trong phòng dạo qua một vòng, thần sắc ông nhàn nhạt, nhưng giữa trán lại mang theo khói mù nhàn nhạt như cũ, dạo xong một vòng, lại cầm lấy hai quả hạch đào bằng ngọc trước đây cô cô cực kỳ thích đặt ở lòng bàn tay, mới thấp giọng nói, "Mới có mấy ngày nay, ngọc đã biến thành màu lam rồi."
Ta không nói gì, chỉ là hơi nhếch môi, đè ép tất cả những ký ức trùng trùng điệp điệp này liên quan tới cây hạnh đào này xuống.
Chuyện quá khứ nó chung đã đi qua, di sản cô cô lưu lại rất nhiều, vô hình hữu hình đều có,nhận được phúc trạch của bà, nên là thường xuyên nhớ lại, nhưng là quan trọng hơn vẫn là nhìn phía trước, đi hết con đường này, mà không phải như dượng, vĩnh viễn không ngừng sa vào trong quá khứ.
Hoặc là, cũng bởi vì cô cô cuối cùng chính là cô cô của ta, nhưng là Tô Đại của dượng.
Vòng vèo mãi, dượng còn nói vài câu vô nghĩa, mới ngồi xuống bên cạnh ta, hỏi ta, "Đứa bé có ngoan không?"
Hiện giờ cho dù là Hoàng Quý phi cùng ta nói chuyện đứa bé, ta đều có thể là vẻ mặt cười cười cùng nàng nói cả buổi sáng, ta nói."Hài tử cực kỳ ngoan, hiện tại Tiểu Noãn cũng không còn nghén nữa rồi. Ăn ngon ngủ ngon, béo lắm rồi!"
Dượng nhìn cằm của ta một cái, cười mà không nói, cực kì tán thành gật gật đầu, một lát sau, còn nói, "Kỳ thật con cũng không khác gì con gái của Tô Đại, có khác là, trong lòng dượng hiểu rõ, cô cô con ít nhiều là có chút dời tình, coi con như Đại công chúa đã qua đời..."
Nhắc tới đường tỷ chết non ở trong tã lót kia, giọng nói của ông không khỏi ngừng một trận, lại ẩn chứa bi thương, cuối cùng còn tốt hơn so với lúc nhắc tới cô cô ta một chút, một lát sau, lại dường như không có việc gì mà nói."Vương Lang không cần phải nói, tuy không phải con thân sinh của Tô Đại, nhưng được nàng đích thân giáo dưỡng bốn năm. Tô Đại tuy không có lưu lại con cái, nhưng các con coi như là kéo dài huyết mạch của nàng, đứa nhỏ này, ngược lại như là cháu gái ruột thịt của nàng."
Uhm, nói như vậy ngược lại cũng không sai, chính là ta cùng Vương Lang dường như có chút hiềm nghi rối loạn luân thường, vừa là đường huynh muội, lại dường như là thân huynh muội...
Vẻ mặt ta xấu hổ phụ họa dượng, "Ta hiểu ý tứ của con, đứa nhỏ này... Ngược lại so với ta cùng Vương Lang, gần huyết mạch của cô cô hơn..."
Dượng gật gật đầu, hắn vươn tay, nhẹ nhàng sờ gáy ta, thấp giọng nói, "Ta ngóng trông hắn là đứa con trai, về sau ngồi lên ghế Đại Bảo, đem thiên hạ nắm trong lòng bàn tay - - thiên hạ này, vốn là dượng cùng cô cô con cùng nhau nắm trong lòng bàn tay."
Đây là lần đầu tiên dượng hứa hẹn chắc chắn như vậy, khẳng định thái tử vị của Vương Lang, không bởi vì bất cứ nguyên nhân gì mà bị dao động.
Tuy cho đến nay, cũng không biết có bao nhiêu người có thể dao động đến địa vị Vương Lang, thậm chí ta còn hoài nghi cho tới bây giờ trong lòng dượng đều chưa từng muốn động Vương Lang. Nhưng đạt được sự bảo đảm của dượng, vẫn làm ta run rẩy một trận như cũ.
Ta hít sâu một hơi, lại nhẹ nhàng ừ một tiếng, cố gắng không làm lộ sự hưng phấn kia, miễn cho dượng lại xem thường ta. Dượng thưởng thức mà nhìn ta một cái, ông nở nụ cười, nói, "Tiểu Noãn, biết dượng vì sao hết lần này đến lần khác luôn phát tác với Vương Lang không?"
Edit: Ciao
Ngày tháng giêng, Liễu Diệp Nhi tiên cung cáo biệt ta.
Mặc dù trong nội cung ai cũng biết, Chiêu huấn nàng chỉ là treo đầu dê bán thịt chó, không có cả tên trong gia phả, nhưng muốn đưa một Chiêu huấn đến tiền tuyến ở Đông Bắc, càng không biết nàng có thể trở về được hay không thì vẫn luôn là chuyện phạm vào đại kỵ. Ta phải cầu Vương Lang thật lâu, thậm chí còn ôm bụng giả bộ kêu đau, hắn mới nhắm mắt nhắm mũi đưa Liễu Diệp Nhi vào cung.
“Có danh hào điệt nữ nhi của Thục phi nương nương, nói là vội vào chúc tết nương nương.” Liễu Diệp Nhi hớp một ngụm trà, từ từ nói cho ta nghe: “Chỉ có thể ngồi khoảng một, hai canh giờ là phải đi rồi, miễn cho người ta nhìn thấy, sau này lại thành đầu đề câu chuyện, ngài cũng khó giải thích.”
Cái bánh bao này béo lên mấy phần, nếp nhăn cũng tỏa sáng hơn, trong lòng ta đột nhiên rất hối hận vì đã dẫn nàng tiến cung, không cho nàng và vị kia đoàn tụ. Nhưng mà ta lại nghĩ ra, thật ra nếu Liễu chiêu huấn có đến tiền tuyến thì cũng không thể ở cùng chỗ với vị kia nhà nàng, vị kia còn đang ở bên Nữ Kim. Nàng chỉ muốn đi tiền tuyến cùng chờ mà thôi.
“Chuyến này đi ngươi phải cẩn thận một chút.” Ta dặn dò Liễu Diệp Nhi: “Đó là nơi chiến tranh, khác với Kinh thành chúng ta, không được có tính tình trước kia. Nếu như để ta biết ngươi ở tiền tuyến không để ý an nguy của bản thân thì ta sẽ ——”
Ta vắt hết óc, muốn tìm một cái cớ để uy hiếp nhưng mãi mà chỉ phun được một câu: “Ta sẽ không đối xử tốt với dưỡng nương!”
Liễu Diệp Nhi lập tức liếc mắt nhìn ta, tay nàng vừa giơ lên nhưng lại nhìn bụng ta mà buông xuống: “Dạy ngươi bao nhiêu năm mà không uy hiếp được nữa. Lại nói tiếp, ta coi như là thuộc hạ của ngươi mà ngươi còn không trị được ta thì còn muốn quản ai?”
Ta cũng thấy xấu hổ, lắp bắp mãi mới tìm được cái cớ khác uy hiếp nàng: “Ừ… Vậy ta sẽ tấu với dượng, lập ngươi làm trắc phi! Nhìn xem ngươi có thể dính sát vào vị kia không.”
Lần này ngay cả dưỡng nương mang đồ tới cũng không nghe được nữa.
“Nếu con bé không để ý đến an nguy của bản thân.” Dưỡng nương nói: “Thì người cứ sắc phong nó làm hoàng hậu nương nương cũng bắt được nó chắc? Đến lúc đó nó không chết thì cũng như chim bay khỏi lồng, không biết sẽ bay đi đâu!”
Quan hệ mẹ con giữa Liễu Diệp Nhi và dưỡng nương khá căng thẳng, chỉ cần nhắc đến vị nào kia thì mặt bà sẽ đen thui. Ta không ngờ bây giờ bà lại tự nhiên bàn về chuyện của Liễu Diệp Nhi, ta kinh ngạc liếc nhìn Liễu Chiêu Huấn.
Nàng nháy mắt với ta, đợi dưỡng nương đi ra ngoài, nàng mới nói nhỏ cho ta biết: “So với làm chiêu huấn thì mẹ càng muốn ta làm chính thê của gia đình bình dân.”
Xem ra nước cờ lúc ấy đi cũng không nhầm. Dù hôm nay muốn bỏ đi thân phận chiêu huấn cũng hơi tốn sức, nhưng có thể thành toàn cho hôn sự Liễu Diệp Nhi, cũng là đáng giá.
“Ngươi nhất định phải chú ý.” Ta trịnh trọng cầm tay Liễu Diệp Nhi, dặn dò nàng: “Vào giờ này sang năm ta sẽ chờ ngươi đến thăm tiểu hoàng tôn đấy.”
Liễu Diệp Nhi cũng dịu dàng hơn, giọng nàng nghèn nghẹn, khuôn mặt bánh bao dù hơi nhăn cũng không vui vẻ như vừa rồi.”
“Nương nương cũng phải cẩn thận hơn.” Nàng nắm chặt tay ta: “Mới vừa rồi là bài học cuối cùng cho ngài, trên đời này có thủ đoạn không gì không làm được, nhưng nếu một người đã không để ý đến an toàn của bản thân thì dù là thủ đoạn cao minh đến mấy cũng không ép buộc được. Lời này ngài phải ghi nhớ trong lòng, Liễu Diệp Nhi cũng chỉ có thể dạy ngài bấy nhiêu mà thôi.”
Ta đã âm thầm nói trong lòng, quyết không thể rơi nước mắt vì lần ly biệt này. Ai cũng nói phụ nữ có thai kiêng kỵ nhất là khóc, nhưng vừa nghe xong lời của Liễu Diệp Nhi thì mắt ta mơ hồ
Từ nhỏ đến lớn, Liễu Diệp Nhi và ta gần như không tách ra, dù nàng chỉ lớn hơn ta mấy tháng nhưng lại hiểu biết nhiều điều hơn ta. Ta từ trong cung đi ra mấy tháng đã quen thuộc với nàng, nàng giống như tỷ tỷ ta, dù trong miệng cứ hùng hùng hổ hổ nói những lời không dễ nghư, nhưng mỗi lần xảy ra phiền toái thì nàng đều dọn dẹp hộ ta, nàng dạy ta làm thế nào để đánh bại người khác theo đường vòng, làm sao để lảng tránh xung hộ, làm sao để cười hì hì mà giấu tâm kế trong lòng…
Càng nghĩ càng cảm thấy nàng chẳng dạy gì tốt cho ta cả…
Nhưng mà cũng chính vì Liễu Diệp Nhi dạy ta không tốt, ta lại càng cảm giác được điểm quý giá của nàng —— không phải mỗi người đều dạy ngươi lừa, dạy ngươi xấu.
Lần này đi, dù Liễu Diệp Nhi về kinh thành, được phong cáo mệnh thì nàng cũng không còn cùng ta như hình với bóng giống trước kia, chuyến đi này không phải vĩnh biệt mà lại như vĩnh biệt.
Ta chưa bao giờ ý thức rõ rệt rằng ta đã trưởng thành như lúc này, những người bạn từng sóng vai bên ta đều rời đi. Về sau, trong cuộc sống này, ta chỉ còn Vương Lang làm bạn.
Chúng ta không ai nói gì, chỉ yên lặng nhìn nhau, trong mắt Liễu Diệp Nhi cũng đong nước mắt, nhưng nàng mạnh mẽ hơn ta, nàng nén lệ nở nụ cười.
“Ngài trưởng thành rồi.”
Tất cả mọi người đều nói câu này, nhưng Liễu Diệp Nhi lại mang vẻ vui nhất, cũng mất mác nhất.
“Ta có thể dạy gì đều đã dạy cho ngài, không học được thì cả đời này ngài cũng không học được, học được gì thì ngài cũng đã học xong.” Nàng nói: “Nương nương, sau này ngài phải tự chăm sóc bản thân, không có ai bên cạnh ngài nữa. Ngài phải bảo vệ bản thân, phải cẩn thận, phải….”
Nàng không nói được nữa, ta lại hắng giọng, cố gắng cười nói: “Đừng nói như là chúng ta sắp sinh ly tử biệt, ta vẫn đang chờ ngươi về ôm cháu giúp đấy.”
Dù nói thế nhưng chúng ta đều biết, Liễu Chiêu huấn xuất cung dễ dàng, nếu tiến cung thì là coi rẻ uy nghiêm thiên gia. Hơn nữa, vị kia nhà nàng rất bí ẩn, chỉ sợ số lần nàng tái nhập cung, chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Lần này gặp lại, không phải vĩnh biệt, cũng là vĩnh biệt.
Tiễn bước Liễu chiêu huấn, tâm tình ta luôn trong tình trạng chán nản, lại không thể an ủi chính mình, ở chung cả một năm đã là rất nhiều. Nếu không dựa theo quy củ trong nội cung, Liễu Diệp Nhi tuyệt đối không thể đi vào hầu hạ ta, đương nhiên ta cũng không muốn để nàng phải phục thị ta cả đời, nàng là cô nương tốt như vậy, phải được song túc song phi với người nàng yêu.
Ta nói cho Tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai: “Yên tâm đi, đến khi các ngươi hai lăm tuổi, nhất định ta sẽ cho các ngươi xuất cung lập gia đình.”
Hai tiểu nha đầu này tuổi cũng còn nhỏ, thậm chí còn chưa hiểu được lời của ta, hi hi ha ha đùa nói: “Từ khi nương nương có bầu, trong đầu toàn mối với mai thôi!”
Tiểu Bạch Liên cũng vì chuyện Vương Lung đi phiên mà chán nản, nàng nói: “Cả đời nô tì đều phục thị nương nương, không thành thân!”
Đúng là nha đầu ngốc, ta nở nụ cười, tạm thời không so đo với nàng, ta nói: “Ngươi gọi Quân thái y đến bắt mạch cho ta.”
Bây giờ trên người ta có cái bùa hộ mệnh, lại vì hoàng thượng an bài vây trong nội cung của cung Hàm Dương. Ta đoán chắc là với cái tính của dượng ta thì đang rất áy náy với ta, bằng không, cho dù Vương Lang muốn đưa Liễu chiêu huấn vào cung thăm ta cũng không dễ dàng như vậy.
Nhân lúc còn đang được sủng ái thì ta phải xử lý hết các chuyện một lần, nếu như làm tốt chuyện của Quân thái y và Trịnh Bảo Lâm, nói không chừng còn có thể vì Hoàng thượng châm thêm một mồi lửa, làm cho người Nữ Kim lại mơ hồ một chút, coi như là một mũi tên trúng hai đích.
Quân thái y đến gặp ta rất nhanh, hắn rất lo lắng, còn tưởng rằng ta cảm thấy không thoải mái, ta cho hạ nhân lui xuống, chỉ chừa cho hắn bắt mạch.
“Trịnh bảo lâm có thể trong tháng giêng… ừm…. không trị khỏi mà qua đời không?” Ta hỏi trực tiếp Quân thái y.
Quân thái y chấn động mạnh, hắn giống hệt Liễu Diệp Nhi, dù khuôn mặt chưa đổi nhưng như đang tỏa sáng. Hắn nhìn qua ta, không nói lời nào, ta đành lặp lại một lần: “Sức khỏe của Trịnh bảo lâm không tốt, không phải là qua tháng giêng cũng không nổi đấy chứ?”
Nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: “Nếu như sức khỏe Trịnh bảo lâm đã tốt lên, coi như bổn cung chưa hỏi.”
Quân thái y lắp ba lắp bắp, hắn lau mồ hổi, ha ha nói: “Còn tưởng rằng ngài sẽ ở… thay đổi ngầy sau, lại an bài việc này…”
“Thời niên thiếu, chỉ vài năm ngắn ngủi.” Ta nói thật lòng: “Người có tình ở bên nhau, lại không thể tương thân tương ái, với ta mà nói, đó là một chuyện rất băn khoan. Ta không biết Quân thái y nghĩ thế nào nhưng với ta, có thể thành toàn một đôi tình nhân, sớm ngày nào tốt ngày đó. Có quyền không dùng, dù sao quá thời hạn cũng thành phế thải.
Quân Thái y từ từ quỳ xuống dập đầu hai cái.
“Nương nương từ bi!” Những lời này quả thật như móc tim móc phổi.
Ta phát hiện dù ở trong cung đã một năm nhưng vẫn cho rằng, giúp đỡ người khác sẽ vui vẻ hơn việc tính toán.
Nhưng mà dù ta đã đáp ứng chuyện này, nhưng muốn làm thì đương nhiên phải thông qua Vương Lang rồi.
Dù gần đây ta mang kim bài miễn tử nhueng nói chuyện này với hắn thế nào, ta vẫn cần thời gian suy nghĩ.
Đêm đó Vương Lang đến thăm ta, ta chuẩn bị mấy món mà hắn thích ăn, mặc dù ta không thể uống rượu nhưng vẫn khuyên hắn uống và chén, đến khi hắn bị rượu hun nóng tay thì khẽ cắn tai hắn: “Đêm nay chàng lưu lại đây với ta được không?”
Khuôn mặt Vương Lang khẽ ửng hồng nhưng vẫn cầm giữ được, hắn phụng phịu nói: “Nàng mới có bầu mấy tháng, chưa thể làm được gì.”
Sau đó: “Ta đã hỏi Quân thái y rồi, hắn nói ít nhất phải sau năm tháng mới có thể…”
“Người ta chỉ muốn chàng ở lại ngủ cùng ta thôi mà.” Ta dở khóc dở cười nói, chẳng mấy khi trên mặt Vương Lang hiện ra chút ngượng ngùng.
“Nhưng mà ——” Ta lại nói nhỏ: “Gần đây ta cũng luyện vài khúc tiêu âm, muốn thỉnh Thái tử gia bình luận.”
Ta rất ít khi thấy được dáng vẻ giật mình của Vương Lang, ta đã từng cho rằng, khi ta chờ hắn trong ngự liễn, hắn vén rèm đi vào, có lẽ đó là lần hắn bị ta dọa kinh nhất trong cuộc đời.
Ta sai rồi, ta nghĩ mấy chục năm sau nữa, Vương Lang sẽ bị ta làm cho hoảng hốt không ngừng…
Mà ta cũng nên cảm tạ bản xuân ý đồ đặc biệt do Liễu chiêu huấn tiến cung đưa vào.
Liễu Diệp Nhi dạy ta lần cuối cùng, quả nhiên vẫn là bản sắc của nàng, dạy ta toàn điều xấu xa
Mấy ngày sau, nửa đêm đột nhiên Trịnh bảo lâm lên cơn co giật, không cứu chữa kịp thời nên hương tiêu ngọc vẫn. Điển dược cục lang Quân thái y vì thế mà bị hoạch tội, trong cơn giận dữ, Hoàng thượng giam hắn ba ngày, lại cãi nhau một trận với Thái tử tại Đông cung, lúc này mới thả hắn ra ngoài cho tiền về quê.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: beyours07
Vào hai tháng, khi Vương Lang đến thăm ta trên mặt đã tươi cười. - - Hoàng thượng là có nhiệt tình xử lý tang sự của Trịnh Bảo lâm, sau khi nàng qua đời 49 ngày, long trọng an táng, chỉ là Trịnh Bảo lâm dù sao chỉ là một Bảo lâm, mà khi qua đời cũng không có con, chủ ý vớ vẩn này của ông ngược lại không chiếm được sự nhất trí của chúng đại thần, tới cùng vẫn không thể nào thực hiện thuận lợi.
Từ khi Liễu Chiêu huấn đi Đông Bắc, sau khi Trịnh Bảo lâm qua đời, lệnh cấm ở cung Hàm Dương một lần nữa bị thắt chặt, người của ta không thể tùy ý ra vào. Ta cảm thấy dượng đối ta thật sự coi như quá ưu ái, ta càn rỡ làm bừa như vậy, vậy mà cũng chỉ hơi chút cấm túc để khiển trách, về sau ta nâng bụng nói vài câu không thoải mái. Lệnh cấm túc lại lặng yên không một tiếng động buông lỏng ra rồi.
Tìm được biện pháp đối phó dượng, cảm giác thật là tốt, từ trước đến nay tâ không biết cứ làm càn không hiểu chuyện lại có thể cho người ta nghiện như vậy - - cũng không phải, phải nói đúng ra là Hoàng thượng làm càn không hiểu chuyện, lại làm cho người ta nghiện như vậy.
Năm nay thời tiết lạnh, tuy đã vào hai tháng, nhưng Đông Bắc vẫn là một mảnh giá lạnh không khác. Triều đình lại không ngừng gặp chuyện không may, không phải hậu cung có việc, thì là triều đình có việc, hoàng cung và dân gian lòng người hoảng sợ, tuy không tới mức loạn thành hỗn độn, nhưng cũng là sóng ngầm mãnh liệt liên tiếp. Nhất là Thế Dương vẫn không chịu vào triều, hơn nữa còn đóng cửa từ chối tiếp khách, ngay cả tẩu tử nhà mẹ đẻ Lưu Nguyên soái cũng đều cáo bệnh. Chuyện này ở trong cung và dân đều lưu truyền không ít nghị luận, mà chuyện ta bị cấm túc tại cung Hàm Dương không cho phép ngoài, cùng chuyện lên triều lúc tân niên Vương Lang không lộ diện... Lờ mờ ghép vào cùng một chỗ, khiến cho rất nhiều người trong lòng có suy đoán không nên có. Hoàng thượng lại vẫn bảo trì trầm mặc, đến đầu tháng hai, có tin báo tám trăm dặm kịch liệt từ Đông Bắc về: Người Nữ kim bỗng nhiên chia ba đường, chiếm được Hắc thành vừa mới khôi phục không bao lâu, mà lại chỉ tấn công có một đêm, có ý tứ như diệt địch xong rồi mới ăn cơm sáng vậy.
Nếu người nữ kim nhân cũng bị lừa, ta cũng có thể kết thúc những ngày tháng bị giam lỏng quang vinh, Vương Lang thậm chí đã lặng lẽ khỏi hẳn, bắt đầu trước mặt người khác lộ diện. Nhưng dượng lại vẫn không nói gì về việc thả ta ra khỏi cung Triêu Dương, chỉ là một ngày nào đó lặng yên không một tiếng động rút bỏ thủ vệ bên ngoài cung Hàm Dương. Ta cũng không đề cập tới chuyện dời cung, vẫn nhàn nhã tự tại ở Tây thiên điện của ta. Trái lại Vương Lang có phần chịu không nổi, tuy ta hoài thai tới nay mới có ba tháng, còn chưa tới lúc năm tháng mà Quân thái y nói, nhưng hắn vẫn nhiều lần cố ý vô tình khuyên ta chuyển về Đông cung.
Khi Vương Lung đi đất phong, ta không đi tiễn, nghe nói hắn muốn nhân tiện hộ tống Lưu Thúy trở lại quê nhà Sơn Đông, ta còn vô cùng vui mừng cho Lưu Thúy. Có điều Tiểu Linh Lung vẫn gửi lại cho ta một câu, "Phu thê nhất thể, chủ ý của Lục ca, chính là chủ ý của ngươi.”
Ta có dự cảm, ta sẽ phải trả giá thật nhiều vì những sắp xếp này. Chỉ là hiện tại ta có Miễn Tử Kim Bài, Vương Lung không dám đụng đến ta thôi.
Từ khi Vương Lung đi về đất phong, Trần Thục phi không có nhi tử bên người làm bạn, càng thường xuyên đến cung Hàm Dương thăm ta, mỗi lần đến thăm ta, hai chúng ta sẽ mang một chút tin tức của Vương Lang ra nói.
"Lý Thục Viện, Khương Lương đệ và Mã tài tử đều đã về cung Triêu Dương rồi.”
"Mã Tài tử khổ sở cầu xin, nói chính mình một lòng hướng đạo, muốn để tóc tu hành, xin Thái Tử Gia thành toàn. Thái Tử Gia chuyển lời cho trình Hoàng thượng, Hoàng thượng nghe xong lại không nói gì thêm."
"Không được, Khương Lương đệ cùng Lý Thục Viện cũng đều nói mình bị Mã Tài tử cảm động, nguyện ý niệm Phật ăn chay cầu phúc choThái Tử Gia, cho Đại Vân. Một lòng nghĩ đến chùa Đại Báo Quốc đi tu hành! Chẳng qua nghe nói Thái Tử Gia bực mình, chuyện này không báo lên..."
Ta đã sớm nói, Vương Lang người này cực kỳ thích mang thù, Lý Thục Viện là người của Miêu gia, mà ân oán giữa hắn và Hoàng quý phi không phải một hai câu nói là có thể xong. Cho dù hiện nay tinh thần Hoàng quý phi hoàn toàn sa sút, cũng không có nghĩa chuyện cũ có thể từ đó mà bỏ qua.
Đến như Khương Lương đệ, ta cũng không đồng tình nàng. Nếu nàng ta gặp được một Thái Tử Phi ngu xuẩn chút, chỉ sợ có thể sẽ là một trận gió tanh mưa máu, thận trọng đi đến sau cùng. Nhưng nàng lại gặp kẻ vô lại là ta, cũng đành phải lộ tâm cơ của chính mình ra ngoài. Cùng Lý Thục Viện một đường đi đến điểm tối, là do nàng gieo gió gặt bão. Sớm học Mã tài tử, nói không chừng còn có thể có cái đường lui.
Chẳng qua ngày sau đó,Vương Lang cũng bị Hoàng thượng răn dạy một trận, dưỡng nương nghe được một chi tiết - - lui tới giữa nàng cùng Trần Thục phi, càng thân mật hơn nhiều so với lúc ta làm đương gia rồi.
"Hoàng thượng vẫn nói, Thái Tử Gia nhân đại tâm dã, hiện tại cũng học được tính kế lão tử rồi. Muốn Thái Tử Gia đi quỳ Thái miếu, chẳng qua... Hoàng thượng là cười cười mà nói vậy, Thái Tử Gia cũng không có quỳ thật, lại vẫn đỉnh một vài câu, Thái Tử Gia nói: Đây đều là học từ Người. Hoàng thượng nghe xong cười ha ha, hồi lâu đều không nói gì, rồi đập vào đầu Thái Tử Gia một cái. Mã công công nói, Thái Tử Gia tuy không kêu đau, nhưng gáy thật là hơi đỏ."
Cùng ngày khi Vương Lang đến thăm ta, ta sớm đã chuẩn bị tốt thuốc mỡ, xoa gáy cho hắn hồi lâu. Lại khó có được nhu tình mật ý, thủ thỉ thù thì hỏi hắn."Có đau hay không? Nếu đau nô tì lại xoa xoa cho chàng."
Vương Lang nhìn ta chăm chú, chậm rãi nói, "Không đau, chính là nghe ái phi nói chuyện, rất lạnh."
Hắn vén lên ống tay áo cho ta xem: Quả nhiên đã nổi lên một tầng nổi da gà.
Ta cười ha ha, cũng cho hắn xem cánh tay của ta: Kết luận không nói cũng hiểu, khi ta nũng nịu, người nổi da gà cũng không chỉ một mình Vương Lang.
Đó là lần đầu tiên sau bao lâu ta mới nghe được tiếng cười vui sướng như thế, cho tới bây giờ, Vương Lang vẫn luôn là người cực kỳ khắt khe với mình và người khác, sau khi hắn trưởng thành, hình như ta rất ít nhìn thấy bộ dạng luống cuống của hắn, vẻ mặt xuân phong mỉm cười đã là biểu hiện vui mừng của hắn. Ta cũng không biết sao một câu nói vui đùa phổ biến như thế, lại có thể dẫn tới tiếng cười hào sảng như vậy của hắn.
Nhưng ta biết, nghe tiếng cười như vậy, tâm lý của ta sẽ dâng lên dòng nước ấm, khiến ta nghĩ muốn nhào vào trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập của nam nhân trời sinh lạnh nhạt này.
Chúng ta cứ dựa sát vào nhau như vậy thật lâu, tay Vương Lang bao bọc vùng đan điền của ta, lực đạo không nặng không nhẹ. Ta biết hắn là sợ ôm thật chặt sẽ thương tổn đến hài tử, hắn tận lực nhẹ nhàng, ngoài tiếng cười cũng không hề nhiều lời, nhưng ta cũng không cần hắn nói, ta đã dần dần học được cách đọc hiểu tâm tư của hắn theo khóe mắt hắn chân mày.
Ta thật hiểu sao trước đây mình có thể cảm thấy Vương Lang tâm tư khó lường, thực ra trừ bỏ rắp tâm chính trị, tâm tư của hắn, nào có chỗ nào ta đọc không hiểu.
Sau đó Vương Lang hắng giọng một cái, hắn nói."Thực ra, nếu nàng không muốn xoa xoa cái đầu, mà muốn đổi qua xoa chỗ khác, bản vương cũng không ngại lại lao khổ vì ái phi một lần."
Ta lập tức thay đổi quan điểm của ta: Ta vĩnh viễn cũng không đoán được Vương Lang, ta căn bản sẽ không hiểu tới cùng là hắn hạ lưu bao nhiêu.
Trận đấu không lời này cùng Hoàng thượng, vẫn duy trì đến cuối tháng hai. Cho tới khi Thế Dương lại một lần nữa đánh bại quân Nữ kim ở Hắc thành, lại phái quân bao vây tấn công, chiếm được thành trì của Nữ Kim. Hoàng thượng dường như mới chuẩn bị triệt để nhượng bộ.
Kinh thành đã là xuân về hoa nở, một gốc cây đào trong viện của cung Hàm Dương nở hoa, ngày đó lúc ta ngồi ngắm hoa ở hành lang uốn khúc, Hoàng thượng vào sân. Ông mặc một thân y phục hàng ngày mộc mạc, nhìn thật giống như thân hào nông thôn tầm thường nhất trong ngõ hẻm tối tăm nào đó ở kinh thành, nhìn thấy ta muốn đứng dậy, ông vội khoát khoát tay, cực kỳ chân thành nói, "Con mang thai, khách khí với dượng làm chi."
Ta vốn cũng không định thật sự quỳ lạy, nghe được dượng vừa nói như vậy, thật sự là gãi đúng chỗ ngứa, nhanh chóng ngồi lại tại chỗ.
Có lẽ tốc độ quá nhanh, khóe miệng dượng ta có chút co quắp, ho khan một tiếng, mới nghiễm nhiên nói, "Tiểu Noãn, đi, chúng ta vào nhà chính ngồi một chút."
Tuy ta không thường xuyên tiến vào nhà chính, nhưng dù sao có người vẫn khác. Chính điện của cung Hàm Dương giờ thêm vài phần vắng lặng, không khí cũng có mùi trái cây phương Nam, bình đồng bên cạnh giường không biết có ai thêm nước - ta đoán là dưỡng nương. Ngay cả áo ngủ bằng gấm của cô cô ta trên giường cũng được gập xếp ngay ngắn chỉnh tề ở một bên, nhìn ra được đệm chăn là đã được giặt sạch, tuy màu sắc và hoa văn chưa biến đổi, nhưng mùi bụi gay mũi đã yên lặng biến mất.
Dượng chắp tay sau lưng ở trong phòng dạo qua một vòng, thần sắc ông nhàn nhạt, nhưng giữa trán lại mang theo khói mù nhàn nhạt như cũ, dạo xong một vòng, lại cầm lấy hai quả hạch đào bằng ngọc trước đây cô cô cực kỳ thích đặt ở lòng bàn tay, mới thấp giọng nói, "Mới có mấy ngày nay, ngọc đã biến thành màu lam rồi."
Ta không nói gì, chỉ là hơi nhếch môi, đè ép tất cả những ký ức trùng trùng điệp điệp này liên quan tới cây hạnh đào này xuống.
Chuyện quá khứ nó chung đã đi qua, di sản cô cô lưu lại rất nhiều, vô hình hữu hình đều có,nhận được phúc trạch của bà, nên là thường xuyên nhớ lại, nhưng là quan trọng hơn vẫn là nhìn phía trước, đi hết con đường này, mà không phải như dượng, vĩnh viễn không ngừng sa vào trong quá khứ.
Hoặc là, cũng bởi vì cô cô cuối cùng chính là cô cô của ta, nhưng là Tô Đại của dượng.
Vòng vèo mãi, dượng còn nói vài câu vô nghĩa, mới ngồi xuống bên cạnh ta, hỏi ta, "Đứa bé có ngoan không?"
Hiện giờ cho dù là Hoàng Quý phi cùng ta nói chuyện đứa bé, ta đều có thể là vẻ mặt cười cười cùng nàng nói cả buổi sáng, ta nói."Hài tử cực kỳ ngoan, hiện tại Tiểu Noãn cũng không còn nghén nữa rồi. Ăn ngon ngủ ngon, béo lắm rồi!"
Dượng nhìn cằm của ta một cái, cười mà không nói, cực kì tán thành gật gật đầu, một lát sau, còn nói, "Kỳ thật con cũng không khác gì con gái của Tô Đại, có khác là, trong lòng dượng hiểu rõ, cô cô con ít nhiều là có chút dời tình, coi con như Đại công chúa đã qua đời..."
Nhắc tới đường tỷ chết non ở trong tã lót kia, giọng nói của ông không khỏi ngừng một trận, lại ẩn chứa bi thương, cuối cùng còn tốt hơn so với lúc nhắc tới cô cô ta một chút, một lát sau, lại dường như không có việc gì mà nói."Vương Lang không cần phải nói, tuy không phải con thân sinh của Tô Đại, nhưng được nàng đích thân giáo dưỡng bốn năm. Tô Đại tuy không có lưu lại con cái, nhưng các con coi như là kéo dài huyết mạch của nàng, đứa nhỏ này, ngược lại như là cháu gái ruột thịt của nàng."
Uhm, nói như vậy ngược lại cũng không sai, chính là ta cùng Vương Lang dường như có chút hiềm nghi rối loạn luân thường, vừa là đường huynh muội, lại dường như là thân huynh muội...
Vẻ mặt ta xấu hổ phụ họa dượng, "Ta hiểu ý tứ của con, đứa nhỏ này... Ngược lại so với ta cùng Vương Lang, gần huyết mạch của cô cô hơn..."
Dượng gật gật đầu, hắn vươn tay, nhẹ nhàng sờ gáy ta, thấp giọng nói, "Ta ngóng trông hắn là đứa con trai, về sau ngồi lên ghế Đại Bảo, đem thiên hạ nắm trong lòng bàn tay - - thiên hạ này, vốn là dượng cùng cô cô con cùng nhau nắm trong lòng bàn tay."
Đây là lần đầu tiên dượng hứa hẹn chắc chắn như vậy, khẳng định thái tử vị của Vương Lang, không bởi vì bất cứ nguyên nhân gì mà bị dao động.
Tuy cho đến nay, cũng không biết có bao nhiêu người có thể dao động đến địa vị Vương Lang, thậm chí ta còn hoài nghi cho tới bây giờ trong lòng dượng đều chưa từng muốn động Vương Lang. Nhưng đạt được sự bảo đảm của dượng, vẫn làm ta run rẩy một trận như cũ.
Ta hít sâu một hơi, lại nhẹ nhàng ừ một tiếng, cố gắng không làm lộ sự hưng phấn kia, miễn cho dượng lại xem thường ta. Dượng thưởng thức mà nhìn ta một cái, ông nở nụ cười, nói, "Tiểu Noãn, biết dượng vì sao hết lần này đến lần khác luôn phát tác với Vương Lang không?"