Đúng vậy nha, tại sao dượng lại nổi giận với Vương Lang nhiều lần như vậy chứ?
Là bởi vì lão nhân gia ông ngồi lên ngôi vị hoàng đế không dễ dàng gì, cho nên quý trọng gấp đôi, vì vậy cũng không hi vọng khiến Vương Lang dưỡng thành tính tình kiêu căng quá sớm. Là bởi vì ông cảm thấy thủ đoạn Vương Lang xử lý sự việc còn chưa đủ toàn vẹn, cho nên muốn đích thân dạy dỗ, xuyên thấu qua lần lượt khiển trách, khiến Vương Lang từ giữa ngăn trở sẽ học được mánh khóe làm việc. Hay là như mèo vờn chuột, dùng lạt mềm buộc chặt tới tiêu diệt nhuệ khí của Vương Lang, cho đến một ngày sẽ dập tắt hắn dưới móng vuốt của ông?
Ta và ca ca tẩu tẩu, thậm chí Vương Lang, sợ nhất là điều thứ ba, vậy mà hôm nay lấy được cam kết của dượng —— quan trọng nhất là một lần nữa, dượng đã giao nhiệm vụ tiêu trừ Nữ Kim Đông Bắc cho Tô gia, rốt cuộc có thể để cho chúng ta yên tâm, biết rõ dù sao dượng vẫn không có suy nghĩ muốn đổi thái tử. Mà rốt cuộc là có mưu tính thứ nhất hay thứ hai, cũng không khác biệt quá lớn.
Ta nhẹ nói, "Dượng là vì rèn luyện Vương Lang, để cho Vương Lang không đến nỗi xạ lạ với thủ đoạn......"
Hoàng thượng ừ một tiếng, hắn nhẹ nói, "Tiểu Noãn, thiên hạ là thiên hạ của Đại Vân, thật ra thì chính là thiên hạ của lão Vương nhà chúng ta. Nhưng lão Vương nhà chúng ta nói cũng không tính, mà còn nhiều người phải cùng chúng ta trông nom cái nhà này. Quan văn, võ quan, bọn thái giám, thậm chí các cung nữ cũng phải như vậy, tuy thiên hạ rộng lớn, người một nhà chúng ta cũng chỉ có mấy người như vậy. Nếu Vương Lang không tinh ranh thì làm sao đấu lại những người này hả?"
Đây là lần đầu tiên ta nghe được hoàng thượng dùng giọng điệu như vậy để phân tích thế cục thiên hạ, trong lúc nhất thời không khỏi dựng tóc gáy, hồi lâu cũng trả lời không được.
"Vương Lang là hài tử rất thông minh, Tô Đại thật là tinh mắt......" Hoàng thượng cũng không để ý ta trầm mặc, hình như ông đang lầm bầm lầu bầu, lại dường như đang đối thoại với người nào đó trong ký ức, trên mặt lại lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Đương nhiên ông thường xuyên bật cười, thậm chí còn thường cười đến chảy nước mắt, cười đến đau bụng. Nhưng so sánh kiểu cười đó với nụ cười trước mặt này, hình như hơi có vẻ —— không, chính xác là có vẻ quá đáng quá lời.
Giọng nói của ông tiếp tục trầm xuống, "Mà rốt cuộc ta vẫn không nghe lời của con, ta chọn Thế Noãn cho nó, haiz, ta chọn Thế Noãn cho nó rồi. Ta hiểu rõ trong lòng con không thích, nhưng Thế Noãn thích, nó cũng thích. Ta không nhẫn tâm, một lần nhiều chuyện...... Ta lại mềm lòng làm hỏng việc rồi có phải không?"
Dượng nói dịu dàng vô cùng, mà ta lại nghe xong rợn cả tóc gáy, nhưng nghĩ lại, cho đến bây giờ dù là sai lầm lớn cũng đã đúc thành rồi, dượng có thể làm gì ta? Giang sơn dễ đổi, ông muốn nuôi dạy Vương Lang như dạy ta vậy, cứng rắn muốn dưỡng ta thành như cô cô, nhưng ta cũng vạn lần không thể đồng ý, tuy ta là một người mềm mại rớt sống lưng nhưng lại rất ngay thẳng.
Hoàng thượng nhìn ta một cái, nhẹ nhàng thả miếng ngọc hạch đào vào trong hộp gấm đang mở một nửa, ông trầm thấp nói.
"Tiểu Noãn, cả đời này con được lợi ích từ cô cô rất nhiều. Phúc khí của con càng sâu hơn cô cô con..... Cô cô của con muốn con cả đời thật vui vẻ không buồn không lo, dượng sẽ không phụ lòng nàng ấy."
Ông nhìn ta, trong ánh mắt hình như có vô vàn cảm xúc lóe lên, ta có thể đọc được mấy loại không quá miễn cưỡng. Có bất đắc dĩ có yêu thương, nhưng cũng có tiếc hận thật sâu.
"Một hoàng tôn." Hoàng thượng nhỏ giọng nói, dường như ông lại trở về thân phận hoàng thượng, giữa hai đầu lông mày lại hiện lên vẻ hết sức bất cần đời mà ta quen thuộc, ông hi hi ha ha nói. "Thế Noãn, con phải cho dượng một hoàng tôn, nếu không rất nhiều việc chính dượng muốn cho cũng không có cớ để cho."
Với một người như dượng mà chịu nói chuyện đến nước này, đã là niềm khoan dung và yêu mến lớn nhất đối với ta.
Nếu so sánh với Vương Lang, từ đầu đến cuối ta đều được dượng cưng chiều hơn.
Đôi mắt của ta nóng lên, có một luồng chua xót khó có thể kiềm chế mà chảy xuống, lần đầu tiên phát ra thật lòng mà tựa đầu lên vai dượng ta, nhẹ nói, "Dượng, là Tiểu Ấm tham lam. Nhưng Tiểu Ấm thật không muốn để cho, không muốn để cho, con không muốn để cho......"
"Sao cô cô của con lại từng nguyện ý chứ?" Trong lời nói của dượng có vẻ khổ sở thật sâu, "Là dượng có lỗi với nàng, nàng không nói nên ta cũng không hỏi."
Chúng ta ai cũng không nói gì thêm, lại qua một hồi, dượng mới nói, "Tiểu Noãn, con thật sự phúc khí hơn cô cô con nhiều."
Ta hiểu rõ ý của dượng là gì.
Tô gia ta lập chiến công hiển hách cho Đại Vân, trong lòng dượng không ai có thể thay thế được địa vị của cô, Vương Lang đối với ta tình hữu độc chung trung trinh Bất Nhị, thậm chí còn có đứa bé trong bụng ta này......
Nhiều nhân tố như vậy, cuối cùng giúp ta đến cuộc sống chỉ một đời một đôi là chỉ cần có thể sinh ra hoàng tự. Dượng sẽ không buộc ta làm một thái tử phi hợp cách, độ lượng rộng rãi nữa. Có lẽ ta sẽ bị lưu lại một khoản không thể diện trong sử sách, nhưng cuối cùng, cuộc sống của ta sẽ vui vẻ mà hạnh phúc. Tất cả những điều này có thể nói hoàn toàn đều do cô cô tâm tâm niệm niệm dặn dò.
Nàng trông mong ta cả đời thật vui vẻ, vĩnh viễn không vẻ u sầu.
Ta liền nghẹn ngào nói, "Dượng người cứ yên tâm đi, nếu thai này không phải tôn tử, Tiểu Noãn sẽ tiếp tục sinh, cả đời dài lắm, con cũng không tin không sinh được con trai!"
Dượng cười ha ha, vang dội khắp nhà, ông thân mật nhéo nhéo khuôn mặt của ta, "Dượng sẽ chờ đến ngày con cháu vây quanh đầu gối!"
#
Hoàng thượng dù sao cũng là hoàng thượng, một khi quyết định, thủ đoạn chỉ biết tàn nhẫn hơn. Có thể ông đối với Hoàng quý phi còn có tình cảm, nhưng nếu chút tình cảm này vĩnh viễn không thể vượt qua tình cảm đối với cô ta, không cách nào vượt qua tình cảm đối với ta, chút tình cảm này dưới nhu cầu chính trị, thì hoàn toàn không thể nào ngăn cản hành d/đ;l;q"d động của dượng. Đến cuối tháng năm khi ta lộ bụng bầu, Miêu lão Thượng Thư đã bị ông đưa về nhà sống. Dùng một cái cớ cũng rất đơn giản: Đại Vân sớm đã có quy định, quan viên về hưu không thể vô cớ dừng lại ở Kinh Thành, người vi phạm nghị tội.
Lời này nói ra, mọi người làm gì còn không hiểu ngầm trong lòng? Hơn nữa ca ca ở Đông Bắc đại hiển thần uy, lại nâng đỡ mấy viên tướng lãnh trẻ tuổi ưu tú, Tô thị nhất môn thanh thế Đại Tráng, sóng gió trong triều hình như còn chưa bắt đầu đã bị trừ khử trong vô hình. Người không biết, sợ rằng còn tưởng sau lưng cất giấu bao nhiêu người không nhận ra tranh đấu gay gắt, không biết tất cả chỉ là quyết định sau buổi nói chuyện của ta và dượng.
Ta dọn về Đông cung không bao lâu, rốt cuộc Mã tài tử cũng thỏa mãn mong muốn, hoàng thượng đổi hậu điện Triêu Dương cung thành Phật Đường, tuy Mã tài tử không cạo đầu, nhưng đã đổi lại xiêm áo bằng vải thô, trong mỗi ngày trừ lễ Phật tụng kinh ra, rất ít có động tác khác. Nàng sao chép rất nhiều bản kinh thư cầu phúc cho đứa nhỏ trong bụng của ta, ta bánh ít đi, bánh quy lại, gọi nàng tới nói mấy câu.
Mã tài tử cũng giống như Quân thái y, dập đầu khấu ta nhiều cái rồi mới đi.
Tuy rằng bản thân Vương Lang không nói gì, nhưng Trần Thục phi và dưỡng nương cũng giúp hắn hỏi vấn đề duy nhất không giải quyết được: Ta muốn xử lý Lý Thục Viện và Khương Lương Đệ như thế nào.
Lại nói họ vẫn chưa từng phạm sai lầm lớn, vào cung vẫn bị thất sủng, duy chỉ có sai lầm lớn nhất, cũng chỉ là hơi bất kính với thái tử phi ta đây mà thôi. Nhưng cái này thì tính là gì, chỉ vì cái này mà bị đày vào lãnh cung, hình như rất không đạt đến một trình độ nào đó. Tuy nói hiện Thuu.Lee"d;đ"l"q.d tại Miêu gia thất thế, đảng Phúc vương hoàn toàn tan thành mây khói, phụ thân của Lý Thục Viện cũng dính líu đến Miêu gia nên về hưu, nhưng dù sao người ta cũng đã làm quan, rất nhiều việc làm đến quá phận, chính bản thân ta cũng thấy có chút ngượng ngùng.
Nghĩ tới nghĩ lui, định trực tiếp ném vấn đề lại cho Vương Lang.
Có một ngày, khi hai chúng ta đang tản bộ bên hồ Thái Dịch, ta liền hỏi hắn, "Không biết Thái Tử Gia tính toán xử trí hai người Lý Thục Viện và Khương Lương đệ như thế nào?"
Tuy rằng Vương Lang không nói gì về chuyện cất nhắc Lý Thục Viện, nhưng sau khi ta bị giam lỏng, hắn cũng tự nhốt ở Đông cung, bản thân đã nói rõ tất cả. Nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn còn giữ vững phong độ, từ đầu tới đuôi, không có một câu bình luận về chuyện của Lý Thục Viện.
Bây giờ nghe ta hỏi hắn như vậy, hắn lại thưởng cho ta một ánh mắt xem thường, chậm rãi hỏi ta, "Nàng là không muốn bị bẩn tay có phải không?"
Ta cũng cảm thấy ta thật sự là tương đối vô sỉ, kể từ sau khi có thai, chỉ một việc tốt như con kiến cũng bị ta giành làm hết, việc khó khăn phức tạp sau lưng người tốt, ta đều giao cho Vương Lang, hiện tại hiếm khi phải làm một người xấu, vậy mà vẫn muốn đẩy lên đầu Vương Lang.
Suy nghĩ một chút, lẽ thẳng khí hùng lại nổi lên: Tay ta ba lần năm lượt dính hồ, có lúc còn phải nuốt một hớp hồ, chớ nói chi là tình cờ trong tình cờ, khi ta không nhịn được, thì trên dưới toàn thân đều dính hồ. Vương Lang chỉ giúp ta bẩn tay một lần thì thế nào?
Vừa muốn dùng lời nói hạ lưu để lý luận với hắn một phen, hắn đã lắc đầu một cái, nói, "Tô Thế Noãn, nhìn vẻ mặt của nàng, cũng biết là nàng lại chưa nghĩ ra chuyện."
...... Người này không hỗ là hiểu ta quá sâu.
Ta liền chẳng biết xấu hổ nói, "Chàng khi dễ ta nhiều năm như vậy, ta bị chàng đùa đến xoay mòng mòng. Lúc ta muốn gả thì chàng không muốn lấy ta. Lúc ta không muốn lấy vẫn phải gả cho chàng, mấy năm nay bị chàng ầm ĩ long trời lở đất, ta vẫn chưa từng oán chàng một lần nào. Hiện giờ chỉ khi dễ chàng mấy tháng, mắt thấy nhi tử vừa ra đời, sẽ bị chàng khi dễ, chàng không sợ khi hoàng tôn được làm thái tử sẽ làm mưa làm gió trên đầu chàng một phen?"
Có lẽ là bởi vì ta vô sỉ thật sự rất có phong phạm của dượng ta, Vương Lang nhất thời cứng họng, trên mặt hắn hình như bị gió xuân thổi nên nhăn lại, xuất hiện nụ cười thản nhiên, lại ho khan một tiếng, mới xem như chấp nhận yêu cầu của ta, nhàn nhạt nói, "Đợi hài tử sinh ra rồi để cho các nàng đến làm bạn với Mã tài tử."
Là thiếu nữ thanh xuân mà phải Thanh Đăng Cổ Phật, thật sự là làm người ta không đành lòng. Ta nhíu nhíu mày, rốt cuộc vẫn không lên tiếng.
Trên đời này không có chuyện gì có thể khiến cho tất cả mọi người hài lòng, trong bất kỳ cuộc tranh đấu nào đều phải có người thua cuộc, có một số việc, ta chỉ có thể quan tâm đến bản thân mình trước.
Hoặc là vài năm sau, có thể sắp xếp......
Đang tự mất hồn, Vương Lang đột nhiên lại ho khan mấy tiếng, ta mới phát hiện bất tri bất giác chúng ta đã đi đến cạnh núi giả, ngày đó tại nơi này, lời nói của Vương Lang đã làm tổn thương trái tim ta. Kèm theo trợ giúp của Vương Lung, quan hệ của chúng ta bị lạnh nhạt mấy năm, liền triển khai như vậy.
Ta nhìn núi đá quen thuộc đó, không nhịn được cười một tiếng.
Vương Lang đột nhiên hỏi ta, "Bây giờ nàng vẫn không hiểu được tâm tư lúc đó của ta?"
Người này thật là vĩnh viễn không buông tha cơ hội khảo sát ta, ngay cả khi hiện giờ ta đang có đứa bé, vẫn là tâm tâm niệm niệm, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng muốn lên lớp ta.
Ta biết hắn cũng muốn ta vui vẻ, khi đó hắn cho là người làm hoàng hậu đều phải ép dạ cầu toàn như cô cô ta. Cho dù ta và hắn tình nguyện không ngây thơ không hề nữa Vô Tà nữa, thì hắn vẫn hi vọng tương lai của ta có thể cùng phu quân của ta một đời một kiếp một đôi, mà không cần phải giống như cô cô của ta, nhìn phu quân của mình có được sắc đẹp thiên hạ, cuối cùng đau lòng mà chết.
Ta biết thật ra hắn cũng muốn ta, lúc ấy làm ra quyết định này, đối với hắn mà nói chắc hẳn chỉ càng khó khăn hơn. Ta hiểu rõ thật ra thì hắn cũng chỉ nói một chút mà thôi, cuối cùng vẫn không thể buông tay, nếu không giờ này ngày này, người bên cạnh ta không phải là hắn, người bên cạnh hắn cũng sẽ không phải là ta.
Nhưng ta chỉ đảo tròn mắt, cười không lên tiếng.
Rất nhiều việc, không cần phải nói ra.
Vương Lang lại hỏi ta, "Bây giờ, còn muốn ta nói một tiếng thích không?"
Ta liếc Vương Lang một cái, cong cùi chỏ lên thúc vào bụng của hắn một cái, hung tợn nói, "Còn phải hỏi? Không thích ta, chàng còn có thể thích ai?"
********* Hoàn *********
Edit: beyours
Vào hai tháng, khi Vương Lang đến thăm ta trên mặt đã tươi cười. - - Hoàng thượng là có nhiệt tình xử lý tang sự của Trịnh Bảo lâm, sau khi nàng qua đời ngày, long trọng an táng, chỉ là Trịnh Bảo lâm dù sao chỉ là một Bảo lâm, mà khi qua đời cũng không có con, chủ ý vớ vẩn này của ông ngược lại không chiếm được sự nhất trí của chúng đại thần, tới cùng vẫn không thể nào thực hiện thuận lợi.
Từ khi Liễu Chiêu huấn đi Đông Bắc, sau khi Trịnh Bảo lâm qua đời, lệnh cấm ở cung Hàm Dương một lần nữa bị thắt chặt, người của ta không thể tùy ý ra vào. Ta cảm thấy dượng đối ta thật sự coi như quá ưu ái, ta càn rỡ làm bừa như vậy, vậy mà cũng chỉ hơi chút cấm túc để khiển trách, về sau ta nâng bụng nói vài câu không thoải mái. Lệnh cấm túc lại lặng yên không một tiếng động buông lỏng ra rồi.
Tìm được biện pháp đối phó dượng, cảm giác thật là tốt, từ trước đến nay tâ không biết cứ làm càn không hiểu chuyện lại có thể cho người ta nghiện như vậy - - cũng không phải, phải nói đúng ra là Hoàng thượng làm càn không hiểu chuyện, lại làm cho người ta nghiện như vậy.
Năm nay thời tiết lạnh, tuy đã vào hai tháng, nhưng Đông Bắc vẫn là một mảnh giá lạnh không khác. Triều đình lại không ngừng gặp chuyện không may, không phải hậu cung có việc, thì là triều đình có việc, hoàng cung và dân gian lòng người hoảng sợ, tuy không tới mức loạn thành hỗn độn, nhưng cũng là sóng ngầm mãnh liệt liên tiếp. Nhất là Thế Dương vẫn không chịu vào triều, hơn nữa còn đóng cửa từ chối tiếp khách, ngay cả tẩu tử nhà mẹ đẻ Lưu Nguyên soái cũng đều cáo bệnh. Chuyện này ở trong cung và dân đều lưu truyền không ít nghị luận, mà chuyện ta bị cấm túc tại cung Hàm Dương không cho phép ngoài, cùng chuyện lên triều lúc tân niên Vương Lang không lộ diện... Lờ mờ ghép vào cùng một chỗ, khiến cho rất nhiều người trong lòng có suy đoán không nên có. Hoàng thượng lại vẫn bảo trì trầm mặc, đến đầu tháng hai, có tin báo tám trăm dặm kịch liệt từ Đông Bắc về: Người Nữ kim bỗng nhiên chia ba đường, chiếm được Hắc thành vừa mới khôi phục không bao lâu, mà lại chỉ tấn công có một đêm, có ý tứ như diệt địch xong rồi mới ăn cơm sáng vậy.
Nếu người nữ kim nhân cũng bị lừa, ta cũng có thể kết thúc những ngày tháng bị giam lỏng quang vinh, Vương Lang thậm chí đã lặng lẽ khỏi hẳn, bắt đầu trước mặt người khác lộ diện. Nhưng dượng lại vẫn không nói gì về việc thả ta ra khỏi cung Triêu Dương, chỉ là một ngày nào đó lặng yên không một tiếng động rút bỏ thủ vệ bên ngoài cung Hàm Dương. Ta cũng không đề cập tới chuyện dời cung, vẫn nhàn nhã tự tại ở Tây thiên điện của ta. Trái lại Vương Lang có phần chịu không nổi, tuy ta hoài thai tới nay mới có ba tháng, còn chưa tới lúc năm tháng mà Quân thái y nói, nhưng hắn vẫn nhiều lần cố ý vô tình khuyên ta chuyển về Đông cung.
Khi Vương Lung đi đất phong, ta không đi tiễn, nghe nói hắn muốn nhân tiện hộ tống Lưu Thúy trở lại quê nhà Sơn Đông, ta còn vô cùng vui mừng cho Lưu Thúy. Có điều Tiểu Linh Lung vẫn gửi lại cho ta một câu, "Phu thê nhất thể, chủ ý của Lục ca, chính là chủ ý của ngươi.”
Ta có dự cảm, ta sẽ phải trả giá thật nhiều vì những sắp xếp này. Chỉ là hiện tại ta có Miễn Tử Kim Bài, Vương Lung không dám đụng đến ta thôi.
Từ khi Vương Lung đi về đất phong, Trần Thục phi không có nhi tử bên người làm bạn, càng thường xuyên đến cung Hàm Dương thăm ta, mỗi lần đến thăm ta, hai chúng ta sẽ mang một chút tin tức của Vương Lang ra nói.
"Lý Thục Viện, Khương Lương đệ và Mã tài tử đều đã về cung Triêu Dương rồi.”
"Mã Tài tử khổ sở cầu xin, nói chính mình một lòng hướng đạo, muốn để tóc tu hành, xin Thái Tử Gia thành toàn. Thái Tử Gia chuyển lời cho trình Hoàng thượng, Hoàng thượng nghe xong lại không nói gì thêm."
"Không được, Khương Lương đệ cùng Lý Thục Viện cũng đều nói mình bị Mã Tài tử cảm động, nguyện ý niệm Phật ăn chay cầu phúc choThái Tử Gia, cho Đại Vân. Một lòng nghĩ đến chùa Đại Báo Quốc đi tu hành! Chẳng qua nghe nói Thái Tử Gia bực mình, chuyện này không báo lên..."
Ta đã sớm nói, Vương Lang người này cực kỳ thích mang thù, Lý Thục Viện là người của Miêu gia, mà ân oán giữa hắn và Hoàng quý phi không phải một hai câu nói là có thể xong. Cho dù hiện nay tinh thần Hoàng quý phi hoàn toàn sa sút, cũng không có nghĩa chuyện cũ có thể từ đó mà bỏ qua.
Đến như Khương Lương đệ, ta cũng không đồng tình nàng. Nếu nàng ta gặp được một Thái Tử Phi ngu xuẩn chút, chỉ sợ có thể sẽ là một trận gió tanh mưa máu, thận trọng đi đến sau cùng. Nhưng nàng lại gặp kẻ vô lại là ta, cũng đành phải lộ tâm cơ của chính mình ra ngoài. Cùng Lý Thục Viện một đường đi đến điểm tối, là do nàng gieo gió gặt bão. Sớm học Mã tài tử, nói không chừng còn có thể có cái đường lui.
Chẳng qua ngày sau đó,Vương Lang cũng bị Hoàng thượng răn dạy một trận, dưỡng nương nghe được một chi tiết - - lui tới giữa nàng cùng Trần Thục phi, càng thân mật hơn nhiều so với lúc ta làm đương gia rồi.
"Hoàng thượng vẫn nói, Thái Tử Gia nhân đại tâm dã, hiện tại cũng học được tính kế lão tử rồi. Muốn Thái Tử Gia đi quỳ Thái miếu, chẳng qua... Hoàng thượng là cười cười mà nói vậy, Thái Tử Gia cũng không có quỳ thật, lại vẫn đỉnh một vài câu, Thái Tử Gia nói: Đây đều là học từ Người. Hoàng thượng nghe xong cười ha ha, hồi lâu đều không nói gì, rồi đập vào đầu Thái Tử Gia một cái. Mã công công nói, Thái Tử Gia tuy không kêu đau, nhưng gáy thật là hơi đỏ."
Cùng ngày khi Vương Lang đến thăm ta, ta sớm đã chuẩn bị tốt thuốc mỡ, xoa gáy cho hắn hồi lâu. Lại khó có được nhu tình mật ý, thủ thỉ thù thì hỏi hắn."Có đau hay không? Nếu đau nô tì lại xoa xoa cho chàng."
Vương Lang nhìn ta chăm chú, chậm rãi nói, "Không đau, chính là nghe ái phi nói chuyện, rất lạnh."
Hắn vén lên ống tay áo cho ta xem: Quả nhiên đã nổi lên một tầng nổi da gà.
Ta cười ha ha, cũng cho hắn xem cánh tay của ta: Kết luận không nói cũng hiểu, khi ta nũng nịu, người nổi da gà cũng không chỉ một mình Vương Lang.
Đó là lần đầu tiên sau bao lâu ta mới nghe được tiếng cười vui sướng như thế, cho tới bây giờ, Vương Lang vẫn luôn là người cực kỳ khắt khe với mình và người khác, sau khi hắn trưởng thành, hình như ta rất ít nhìn thấy bộ dạng luống cuống của hắn, vẻ mặt xuân phong mỉm cười đã là biểu hiện vui mừng của hắn. Ta cũng không biết sao một câu nói vui đùa phổ biến như thế, lại có thể dẫn tới tiếng cười hào sảng như vậy của hắn.
Nhưng ta biết, nghe tiếng cười như vậy, tâm lý của ta sẽ dâng lên dòng nước ấm, khiến ta nghĩ muốn nhào vào trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập của nam nhân trời sinh lạnh nhạt này.
Chúng ta cứ dựa sát vào nhau như vậy thật lâu, tay Vương Lang bao bọc vùng đan điền của ta, lực đạo không nặng không nhẹ. Ta biết hắn là sợ ôm thật chặt sẽ thương tổn đến hài tử, hắn tận lực nhẹ nhàng, ngoài tiếng cười cũng không hề nhiều lời, nhưng ta cũng không cần hắn nói, ta đã dần dần học được cách đọc hiểu tâm tư của hắn theo khóe mắt hắn chân mày.
Ta thật hiểu sao trước đây mình có thể cảm thấy Vương Lang tâm tư khó lường, thực ra trừ bỏ rắp tâm chính trị, tâm tư của hắn, nào có chỗ nào ta đọc không hiểu.
Sau đó Vương Lang hắng giọng một cái, hắn nói."Thực ra, nếu nàng không muốn xoa xoa cái đầu, mà muốn đổi qua xoa chỗ khác, bản vương cũng không ngại lại lao khổ vì ái phi một lần."
Ta lập tức thay đổi quan điểm của ta: Ta vĩnh viễn cũng không đoán được Vương Lang, ta căn bản sẽ không hiểu tới cùng là hắn hạ lưu bao nhiêu.
Trận đấu không lời này cùng Hoàng thượng, vẫn duy trì đến cuối tháng hai. Cho tới khi Thế Dương lại một lần nữa đánh bại quân Nữ kim ở Hắc thành, lại phái quân bao vây tấn công, chiếm được thành trì của Nữ Kim. Hoàng thượng dường như mới chuẩn bị triệt để nhượng bộ.
Kinh thành đã là xuân về hoa nở, một gốc cây đào trong viện của cung Hàm Dương nở hoa, ngày đó lúc ta ngồi ngắm hoa ở hành lang uốn khúc, Hoàng thượng vào sân. Ông mặc một thân y phục hàng ngày mộc mạc, nhìn thật giống như thân hào nông thôn tầm thường nhất trong ngõ hẻm tối tăm nào đó ở kinh thành, nhìn thấy ta muốn đứng dậy, ông vội khoát khoát tay, cực kỳ chân thành nói, "Con mang thai, khách khí với dượng làm chi."
Ta vốn cũng không định thật sự quỳ lạy, nghe được dượng vừa nói như vậy, thật sự là gãi đúng chỗ ngứa, nhanh chóng ngồi lại tại chỗ.
Có lẽ tốc độ quá nhanh, khóe miệng dượng ta có chút co quắp, ho khan một tiếng, mới nghiễm nhiên nói, "Tiểu Noãn, đi, chúng ta vào nhà chính ngồi một chút."
Tuy ta không thường xuyên tiến vào nhà chính, nhưng dù sao có người vẫn khác. Chính điện của cung Hàm Dương giờ thêm vài phần vắng lặng, không khí cũng có mùi trái cây phương Nam, bình đồng bên cạnh giường không biết có ai thêm nước - ta đoán là dưỡng nương. Ngay cả áo ngủ bằng gấm của cô cô ta trên giường cũng được gập xếp ngay ngắn chỉnh tề ở một bên, nhìn ra được đệm chăn là đã được giặt sạch, tuy màu sắc và hoa văn chưa biến đổi, nhưng mùi bụi gay mũi đã yên lặng biến mất.
Dượng chắp tay sau lưng ở trong phòng dạo qua một vòng, thần sắc ông nhàn nhạt, nhưng giữa trán lại mang theo khói mù nhàn nhạt như cũ, dạo xong một vòng, lại cầm lấy hai quả hạch đào bằng ngọc trước đây cô cô cực kỳ thích đặt ở lòng bàn tay, mới thấp giọng nói, "Mới có mấy ngày nay, ngọc đã biến thành màu lam rồi."
Ta không nói gì, chỉ là hơi nhếch môi, đè ép tất cả những ký ức trùng trùng điệp điệp này liên quan tới cây hạnh đào này xuống.
Chuyện quá khứ nó chung đã đi qua, di sản cô cô lưu lại rất nhiều, vô hình hữu hình đều có,nhận được phúc trạch của bà, nên là thường xuyên nhớ lại, nhưng là quan trọng hơn vẫn là nhìn phía trước, đi hết con đường này, mà không phải như dượng, vĩnh viễn không ngừng sa vào trong quá khứ.
Hoặc là, cũng bởi vì cô cô cuối cùng chính là cô cô của ta, nhưng là Tô Đại của dượng.
Vòng vèo mãi, dượng còn nói vài câu vô nghĩa, mới ngồi xuống bên cạnh ta, hỏi ta, "Đứa bé có ngoan không?"
Hiện giờ cho dù là Hoàng Quý phi cùng ta nói chuyện đứa bé, ta đều có thể là vẻ mặt cười cười cùng nàng nói cả buổi sáng, ta nói."Hài tử cực kỳ ngoan, hiện tại Tiểu Noãn cũng không còn nghén nữa rồi. Ăn ngon ngủ ngon, béo lắm rồi!"
Dượng nhìn cằm của ta một cái, cười mà không nói, cực kì tán thành gật gật đầu, một lát sau, còn nói, "Kỳ thật con cũng không khác gì con gái của Tô Đại, có khác là, trong lòng dượng hiểu rõ, cô cô con ít nhiều là có chút dời tình, coi con như Đại công chúa đã qua đời..."
Nhắc tới đường tỷ chết non ở trong tã lót kia, giọng nói của ông không khỏi ngừng một trận, lại ẩn chứa bi thương, cuối cùng còn tốt hơn so với lúc nhắc tới cô cô ta một chút, một lát sau, lại dường như không có việc gì mà nói."Vương Lang không cần phải nói, tuy không phải con thân sinh của Tô Đại, nhưng được nàng đích thân giáo dưỡng bốn năm. Tô Đại tuy không có lưu lại con cái, nhưng các con coi như là kéo dài huyết mạch của nàng, đứa nhỏ này, ngược lại như là cháu gái ruột thịt của nàng."
Uhm, nói như vậy ngược lại cũng không sai, chính là ta cùng Vương Lang dường như có chút hiềm nghi rối loạn luân thường, vừa là đường huynh muội, lại dường như là thân huynh muội...
Vẻ mặt ta xấu hổ phụ họa dượng, "Ta hiểu ý tứ của con, đứa nhỏ này... Ngược lại so với ta cùng Vương Lang, gần huyết mạch của cô cô hơn..."
Dượng gật gật đầu, hắn vươn tay, nhẹ nhàng sờ gáy ta, thấp giọng nói, "Ta ngóng trông hắn là đứa con trai, về sau ngồi lên ghế Đại Bảo, đem thiên hạ nắm trong lòng bàn tay - - thiên hạ này, vốn là dượng cùng cô cô con cùng nhau nắm trong lòng bàn tay."
Đây là lần đầu tiên dượng hứa hẹn chắc chắn như vậy, khẳng định thái tử vị của Vương Lang, không bởi vì bất cứ nguyên nhân gì mà bị dao động.
Tuy cho đến nay, cũng không biết có bao nhiêu người có thể dao động đến địa vị Vương Lang, thậm chí ta còn hoài nghi cho tới bây giờ trong lòng dượng đều chưa từng muốn động Vương Lang. Nhưng đạt được sự bảo đảm của dượng, vẫn làm ta run rẩy một trận như cũ.
Ta hít sâu một hơi, lại nhẹ nhàng ừ một tiếng, cố gắng không làm lộ sự hưng phấn kia, miễn cho dượng lại xem thường ta. Dượng thưởng thức mà nhìn ta một cái, ông nở nụ cười, nói, "Tiểu Noãn, biết dượng vì sao hết lần này đến lần khác luôn phát tác với Vương Lang không?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Thu Lệ
Đúng vậy nha, tại sao dượng lại nổi giận với Vương Lang nhiều lần như vậy chứ?
Là bởi vì lão nhân gia ông ngồi lên ngôi vị hoàng đế không dễ dàng gì, cho nên quý trọng gấp đôi, vì vậy cũng không hi vọng khiến Vương Lang dưỡng thành tính tình kiêu căng quá sớm. Là bởi vì ông cảm thấy thủ đoạn Vương Lang xử lý sự việc còn chưa đủ toàn vẹn, cho nên muốn đích thân dạy dỗ, xuyên thấu qua lần lượt khiển trách, khiến Vương Lang từ giữa ngăn trở sẽ học được mánh khóe làm việc. Hay là như mèo vờn chuột, dùng lạt mềm buộc chặt tới tiêu diệt nhuệ khí của Vương Lang, cho đến một ngày sẽ dập tắt hắn dưới móng vuốt của ông?
Ta và ca ca tẩu tẩu, thậm chí Vương Lang, sợ nhất là điều thứ ba, vậy mà hôm nay lấy được cam kết của dượng —— quan trọng nhất là một lần nữa, dượng đã giao nhiệm vụ tiêu trừ Nữ Kim Đông Bắc cho Tô gia, rốt cuộc có thể để cho chúng ta yên tâm, biết rõ dù sao dượng vẫn không có suy nghĩ muốn đổi thái tử. Mà rốt cuộc là có mưu tính thứ nhất hay thứ hai, cũng không khác biệt quá lớn.
Ta nhẹ nói, "Dượng là vì rèn luyện Vương Lang, để cho Vương Lang không đến nỗi xạ lạ với thủ đoạn......"
Hoàng thượng ừ một tiếng, hắn nhẹ nói, "Tiểu Noãn, thiên hạ là thiên hạ của Đại Vân, thật ra thì chính là thiên hạ của lão Vương nhà chúng ta. Nhưng lão Vương nhà chúng ta nói cũng không tính, mà còn nhiều người phải cùng chúng ta trông nom cái nhà này. Quan văn, võ quan, bọn thái giám, thậm chí các cung nữ cũng phải như vậy, tuy thiên hạ rộng lớn, người một nhà chúng ta cũng chỉ có mấy người như vậy. Nếu Vương Lang không tinh ranh thì làm sao đấu lại những người này hả?"
Đây là lần đầu tiên ta nghe được hoàng thượng dùng giọng điệu như vậy để phân tích thế cục thiên hạ, trong lúc nhất thời không khỏi dựng tóc gáy, hồi lâu cũng trả lời không được.
"Vương Lang là hài tử rất thông minh, Tô Đại thật là tinh mắt......" Hoàng thượng cũng không để ý ta trầm mặc, hình như ông đang lầm bầm lầu bầu, lại dường như đang đối thoại với người nào đó trong ký ức, trên mặt lại lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Đương nhiên ông thường xuyên bật cười, thậm chí còn thường cười đến chảy nước mắt, cười đến đau bụng. Nhưng so sánh kiểu cười đó với nụ cười trước mặt này, hình như hơi có vẻ —— không, chính xác là có vẻ quá đáng quá lời.
Giọng nói của ông tiếp tục trầm xuống, "Mà rốt cuộc ta vẫn không nghe lời của con, ta chọn Thế Noãn cho nó, haiz, ta chọn Thế Noãn cho nó rồi. Ta hiểu rõ trong lòng con không thích, nhưng Thế Noãn thích, nó cũng thích. Ta không nhẫn tâm, một lần nhiều chuyện...... Ta lại mềm lòng làm hỏng việc rồi có phải không?"
Dượng nói dịu dàng vô cùng, mà ta lại nghe xong rợn cả tóc gáy, nhưng nghĩ lại, cho đến bây giờ dù là sai lầm lớn cũng đã đúc thành rồi, dượng có thể làm gì ta? Giang sơn dễ đổi, ông muốn nuôi dạy Vương Lang như dạy ta vậy, cứng rắn muốn dưỡng ta thành như cô cô, nhưng ta cũng vạn lần không thể đồng ý, tuy ta là một người mềm mại rớt sống lưng nhưng lại rất ngay thẳng.
Hoàng thượng nhìn ta một cái, nhẹ nhàng thả miếng ngọc hạch đào vào trong hộp gấm đang mở một nửa, ông trầm thấp nói.
"Tiểu Noãn, cả đời này con được lợi ích từ cô cô rất nhiều. Phúc khí của con càng sâu hơn cô cô con..... Cô cô của con muốn con cả đời thật vui vẻ không buồn không lo, dượng sẽ không phụ lòng nàng ấy."
Ông nhìn ta, trong ánh mắt hình như có vô vàn cảm xúc lóe lên, ta có thể đọc được mấy loại không quá miễn cưỡng. Có bất đắc dĩ có yêu thương, nhưng cũng có tiếc hận thật sâu.
"Một hoàng tôn." Hoàng thượng nhỏ giọng nói, dường như ông lại trở về thân phận hoàng thượng, giữa hai đầu lông mày lại hiện lên vẻ hết sức bất cần đời mà ta quen thuộc, ông hi hi ha ha nói. "Thế Noãn, con phải cho dượng một hoàng tôn, nếu không rất nhiều việc chính dượng muốn cho cũng không có cớ để cho."
Với một người như dượng mà chịu nói chuyện đến nước này, đã là niềm khoan dung và yêu mến lớn nhất đối với ta.
Nếu so sánh với Vương Lang, từ đầu đến cuối ta đều được dượng cưng chiều hơn.
Đôi mắt của ta nóng lên, có một luồng chua xót khó có thể kiềm chế mà chảy xuống, lần đầu tiên phát ra thật lòng mà tựa đầu lên vai dượng ta, nhẹ nói, "Dượng, là Tiểu Ấm tham lam. Nhưng Tiểu Ấm thật không muốn để cho, không muốn để cho, con không muốn để cho......"
"Sao cô cô của con lại từng nguyện ý chứ?" Trong lời nói của dượng có vẻ khổ sở thật sâu, "Là dượng có lỗi với nàng, nàng không nói nên ta cũng không hỏi."
Chúng ta ai cũng không nói gì thêm, lại qua một hồi, dượng mới nói, "Tiểu Noãn, con thật sự phúc khí hơn cô cô con nhiều."
Ta hiểu rõ ý của dượng là gì.
Tô gia ta lập chiến công hiển hách cho Đại Vân, trong lòng dượng không ai có thể thay thế được địa vị của cô, Vương Lang đối với ta tình hữu độc chung trung trinh Bất Nhị, thậm chí còn có đứa bé trong bụng ta này......
Nhiều nhân tố như vậy, cuối cùng giúp ta đến cuộc sống chỉ một đời một đôi là chỉ cần có thể sinh ra hoàng tự. Dượng sẽ không buộc ta làm một thái tử phi hợp cách, độ lượng rộng rãi nữa. Có lẽ ta sẽ bị lưu lại một khoản không thể diện trong sử sách, nhưng cuối cùng, cuộc sống của ta sẽ vui vẻ mà hạnh phúc. Tất cả những điều này có thể nói hoàn toàn đều do cô cô tâm tâm niệm niệm dặn dò.
Nàng trông mong ta cả đời thật vui vẻ, vĩnh viễn không vẻ u sầu.
Ta liền nghẹn ngào nói, "Dượng người cứ yên tâm đi, nếu thai này không phải tôn tử, Tiểu Noãn sẽ tiếp tục sinh, cả đời dài lắm, con cũng không tin không sinh được con trai!"
Dượng cười ha ha, vang dội khắp nhà, ông thân mật nhéo nhéo khuôn mặt của ta, "Dượng sẽ chờ đến ngày con cháu vây quanh đầu gối!"
#
Hoàng thượng dù sao cũng là hoàng thượng, một khi quyết định, thủ đoạn chỉ biết tàn nhẫn hơn. Có thể ông đối với Hoàng quý phi còn có tình cảm, nhưng nếu chút tình cảm này vĩnh viễn không thể vượt qua tình cảm đối với cô ta, không cách nào vượt qua tình cảm đối với ta, chút tình cảm này dưới nhu cầu chính trị, thì hoàn toàn không thể nào ngăn cản hành d/đ;l;q"d động của dượng. Đến cuối tháng năm khi ta lộ bụng bầu, Miêu lão Thượng Thư đã bị ông đưa về nhà sống. Dùng một cái cớ cũng rất đơn giản: Đại Vân sớm đã có quy định, quan viên về hưu không thể vô cớ dừng lại ở Kinh Thành, người vi phạm nghị tội.
Lời này nói ra, mọi người làm gì còn không hiểu ngầm trong lòng? Hơn nữa ca ca ở Đông Bắc đại hiển thần uy, lại nâng đỡ mấy viên tướng lãnh trẻ tuổi ưu tú, Tô thị nhất môn thanh thế Đại Tráng, sóng gió trong triều hình như còn chưa bắt đầu đã bị trừ khử trong vô hình. Người không biết, sợ rằng còn tưởng sau lưng cất giấu bao nhiêu người không nhận ra tranh đấu gay gắt, không biết tất cả chỉ là quyết định sau buổi nói chuyện của ta và dượng.
Ta dọn về Đông cung không bao lâu, rốt cuộc Mã tài tử cũng thỏa mãn mong muốn, hoàng thượng đổi hậu điện Triêu Dương cung thành Phật Đường, tuy Mã tài tử không cạo đầu, nhưng đã đổi lại xiêm áo bằng vải thô, trong mỗi ngày trừ lễ Phật tụng kinh ra, rất ít có động tác khác. Nàng sao chép rất nhiều bản kinh thư cầu phúc cho đứa nhỏ trong bụng của ta, ta bánh ít đi, bánh quy lại, gọi nàng tới nói mấy câu.
Mã tài tử cũng giống như Quân thái y, dập đầu khấu ta nhiều cái rồi mới đi.
Tuy rằng bản thân Vương Lang không nói gì, nhưng Trần Thục phi và dưỡng nương cũng giúp hắn hỏi vấn đề duy nhất không giải quyết được: Ta muốn xử lý Lý Thục Viện và Khương Lương Đệ như thế nào.
Lại nói họ vẫn chưa từng phạm sai lầm lớn, vào cung vẫn bị thất sủng, duy chỉ có sai lầm lớn nhất, cũng chỉ là hơi bất kính với thái tử phi ta đây mà thôi. Nhưng cái này thì tính là gì, chỉ vì cái này mà bị đày vào lãnh cung, hình như rất không đạt đến một trình độ nào đó. Tuy nói hiện Thuu.Lee"d;đ"l"q.d tại Miêu gia thất thế, đảng Phúc vương hoàn toàn tan thành mây khói, phụ thân của Lý Thục Viện cũng dính líu đến Miêu gia nên về hưu, nhưng dù sao người ta cũng đã làm quan, rất nhiều việc làm đến quá phận, chính bản thân ta cũng thấy có chút ngượng ngùng.
Nghĩ tới nghĩ lui, định trực tiếp ném vấn đề lại cho Vương Lang.
Có một ngày, khi hai chúng ta đang tản bộ bên hồ Thái Dịch, ta liền hỏi hắn, "Không biết Thái Tử Gia tính toán xử trí hai người Lý Thục Viện và Khương Lương đệ như thế nào?"
Tuy rằng Vương Lang không nói gì về chuyện cất nhắc Lý Thục Viện, nhưng sau khi ta bị giam lỏng, hắn cũng tự nhốt ở Đông cung, bản thân đã nói rõ tất cả. Nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn còn giữ vững phong độ, từ đầu tới đuôi, không có một câu bình luận về chuyện của Lý Thục Viện.
Bây giờ nghe ta hỏi hắn như vậy, hắn lại thưởng cho ta một ánh mắt xem thường, chậm rãi hỏi ta, "Nàng là không muốn bị bẩn tay có phải không?"
Ta cũng cảm thấy ta thật sự là tương đối vô sỉ, kể từ sau khi có thai, chỉ một việc tốt như con kiến cũng bị ta giành làm hết, việc khó khăn phức tạp sau lưng người tốt, ta đều giao cho Vương Lang, hiện tại hiếm khi phải làm một người xấu, vậy mà vẫn muốn đẩy lên đầu Vương Lang.
Suy nghĩ một chút, lẽ thẳng khí hùng lại nổi lên: Tay ta ba lần năm lượt dính hồ, có lúc còn phải nuốt một hớp hồ, chớ nói chi là tình cờ trong tình cờ, khi ta không nhịn được, thì trên dưới toàn thân đều dính hồ. Vương Lang chỉ giúp ta bẩn tay một lần thì thế nào?
Vừa muốn dùng lời nói hạ lưu để lý luận với hắn một phen, hắn đã lắc đầu một cái, nói, "Tô Thế Noãn, nhìn vẻ mặt của nàng, cũng biết là nàng lại chưa nghĩ ra chuyện."
...... Người này không hỗ là hiểu ta quá sâu.
Ta liền chẳng biết xấu hổ nói, "Chàng khi dễ ta nhiều năm như vậy, ta bị chàng đùa đến xoay mòng mòng. Lúc ta muốn gả thì chàng không muốn lấy ta. Lúc ta không muốn lấy vẫn phải gả cho chàng, mấy năm nay bị chàng ầm ĩ long trời lở đất, ta vẫn chưa từng oán chàng một lần nào. Hiện giờ chỉ khi dễ chàng mấy tháng, mắt thấy nhi tử vừa ra đời, sẽ bị chàng khi dễ, chàng không sợ khi hoàng tôn được làm thái tử sẽ làm mưa làm gió trên đầu chàng một phen?"
Có lẽ là bởi vì ta vô sỉ thật sự rất có phong phạm của dượng ta, Vương Lang nhất thời cứng họng, trên mặt hắn hình như bị gió xuân thổi nên nhăn lại, xuất hiện nụ cười thản nhiên, lại ho khan một tiếng, mới xem như chấp nhận yêu cầu của ta, nhàn nhạt nói, "Đợi hài tử sinh ra rồi để cho các nàng đến làm bạn với Mã tài tử."
Là thiếu nữ thanh xuân mà phải Thanh Đăng Cổ Phật, thật sự là làm người ta không đành lòng. Ta nhíu nhíu mày, rốt cuộc vẫn không lên tiếng.
Trên đời này không có chuyện gì có thể khiến cho tất cả mọi người hài lòng, trong bất kỳ cuộc tranh đấu nào đều phải có người thua cuộc, có một số việc, ta chỉ có thể quan tâm đến bản thân mình trước.
Hoặc là vài năm sau, có thể sắp xếp......
Đang tự mất hồn, Vương Lang đột nhiên lại ho khan mấy tiếng, ta mới phát hiện bất tri bất giác chúng ta đã đi đến cạnh núi giả, ngày đó tại nơi này, lời nói của Vương Lang đã làm tổn thương trái tim ta. Kèm theo trợ giúp của Vương Lung, quan hệ của chúng ta bị lạnh nhạt mấy năm, liền triển khai như vậy.
Ta nhìn núi đá quen thuộc đó, không nhịn được cười một tiếng.
Vương Lang đột nhiên hỏi ta, "Bây giờ nàng vẫn không hiểu được tâm tư lúc đó của ta?"
Người này thật là vĩnh viễn không buông tha cơ hội khảo sát ta, ngay cả khi hiện giờ ta đang có đứa bé, vẫn là tâm tâm niệm niệm, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng muốn lên lớp ta.
Ta biết hắn cũng muốn ta vui vẻ, khi đó hắn cho là người làm hoàng hậu đều phải ép dạ cầu toàn như cô cô ta. Cho dù ta và hắn tình nguyện không ngây thơ không hề nữa Vô Tà nữa, thì hắn vẫn hi vọng tương lai của ta có thể cùng phu quân của ta một đời một kiếp một đôi, mà không cần phải giống như cô cô của ta, nhìn phu quân của mình có được sắc đẹp thiên hạ, cuối cùng đau lòng mà chết.
Ta biết thật ra hắn cũng muốn ta, lúc ấy làm ra quyết định này, đối với hắn mà nói chắc hẳn chỉ càng khó khăn hơn. Ta hiểu rõ thật ra thì hắn cũng chỉ nói một chút mà thôi, cuối cùng vẫn không thể buông tay, nếu không giờ này ngày này, người bên cạnh ta không phải là hắn, người bên cạnh hắn cũng sẽ không phải là ta.
Nhưng ta chỉ đảo tròn mắt, cười không lên tiếng.
Rất nhiều việc, không cần phải nói ra.
Vương Lang lại hỏi ta, "Bây giờ, còn muốn ta nói một tiếng thích không?"
Ta liếc Vương Lang một cái, cong cùi chỏ lên thúc vào bụng của hắn một cái, hung tợn nói, "Còn phải hỏi? Không thích ta, chàng còn có thể thích ai?"