Chương 12: Đệ đệ xinh đẹp như hoa (11)
Thân phận của Diệp phụ vốn thuộc tầng lớp quý tộc, cho nên, phòng bệnh ông ở cũng phải thuộc hạng cao cấp. Cố Minh Tranh vừa tiến vào bệnh viện, vừa phân tâm suy nghĩ về chuyển của Hứa Mạt.
"Anh, đến rồi." Đi tới trước phòng bệnh, Cố Nhược Sơ dùng cùi chỏ đụng đụng Cố Minh Tranh.
Cố Minh Tranh thu lại suy nghĩ của mình, hắn gật đầu, giơ tay lên gõ cửa.
Người mở cửa là Cố Dung, thời điểm bà nhìn thấy Cố Minh Tranh, nháy mắt cơ thể liền trở nên cứng ngắc. Thất thố chỉ trong chốc lát, bà lập tức đeo lên khuôn mặt tươi cười, "Mới hồi nãy lão gia còn nhắc về các con. Dù sao cả hai đều đã tới rồi, mau vào trong thôi."
Diệp phụ nằm ở trên giường bệnh, cầm tờ báo lên xem. Sắc mặt coi bộ vô cùng nặng nề, ông chau mày, tựa như là sắp bộc phát cơn thịnh nộ.
"Cha, chúng con đã trở lại." Cố Nhược Sơ dưới ánh mắt của Cố Dung, y chủ động bắt chuyện.
Cố Minh Tranh nhìn sơ qua chân của ông đang đặt tại đầu giường, hắn thả xuống giỏ hoa quả đang cầm trên tay, lễ phép thăm hỏi, "Cha có khỏe không?"
Diệp phụ chậm rãi ngẩng đầu, ông bỗng nhiên quơ tay đập mạnh tờ báo lên người hắn, giận dữ gầm to, "Nghịch tử!"
Cố Minh Tranh chưa bao giờ bị người khác đối xử như vậy, ánh mắt của hắn thoáng chốc biến thành một mảnh lạnh lùng nghiêm nghị.
Thiên Thần Nhỏ: "... Nè nè Cố tổng, ngài bình tĩnh đã! Xin ngài *quan ái người lớn tuổi!" (quan tâm, yêu thương).
Cố Nhược Sơ lập tức nhíu nhíu đôi mày thanh tú, y đặt giỏ hoa quả xuống bàn, không dấu vết tiến lên nhầm che chở Cố Minh Tranh.
Cố Minh Tranh trong nháy mắt liền khôi phục yên tĩnh, hắn khẽ vỗ vai Cố Nhược Sơ, sau đó, khom lưng nhặt lên từng tờ báo rải rác rồi để lại trên bàn, "Xem ra, Lâm gia đã phái người đến tìm ngài. Tuy nói rằng con có thể hiểu được tâm tình của ngài bây giờ, nhưng con vẫn hy vọng ngài có thể bình tĩnh một chút."
Việc Lâm Tư Ngữ về nước trước, e là đã khiến Lâm gia biết được chuyện bọn họ quyết định giải trừ hôn ước.
"Sáng nay, Lâm gia cho người đến để đưa ta đơn "từ hôn"," Diệp phụ sắc mặt tái méc, ông mắng xong mới lấy ra một phong thư từ đầu giường, mạnh mẽ ném lên trên bàn, "Lời của nhân gia từ trong ra ngoài đều là trỉ trích con ghét bỏ Tư Ngữ. Tuy nhiên, con có tư cách gì để ghét con bé? Năm đó, dù con cùng một đứa con gái khác ở một chỗ hồ nháo, người ta cũng không muốn tính toán với con! Ta quả thật đều bị con làm cho mất hết mặt mũi!"
Diệp phụ càng nói càng giận, ông tức đến mức đột ngộ ho khan.
"Lão gia, xin ngài bớt giận," Cố Dung vội vàng tiến lên, bà vuốt vuốt lưng ông hòng giúp Diệp phụ thuận khí, "Có chuyện gì từ từ nói."
"Con..." Diệp phụ chỉ vào Cố Minh Tranh ra lệnh, "Bây giờ, con mau cầm cái đơn từ hôn này và đến Lâm gia xin lỗi ngay cho ta!"
Cố Minh Tranh giải thích, "Trong năm năm này, tình cảm của chúng con đều không thể vượt lên mức tình bạn. Cho nên, việc giải trừ hôn ước là chuyện mà cả hai đều đã cân nhắc kỹ lưỡng. Chúng con rất tôn trọng ngài, vì vậy, con xin ngài cũng tôn trọng quyết định của bọn con."
"Tình cảm? Con đừng quên thân phận của mình, con là người thừa kế của Diệp gia mà còn dám theo ta bàn về chuyện tình cảm?"
Cố Minh Tranh im lặng không nói. Hắn nghĩ, loại quan niệm này của Diệp phụ thật sự rất khác với cha mẹ mình.
Cha mẹ hắn tương đối văn minh, lúc nào cũng khuyên hắn đừng để thân phận trói buộc. Không những thế, họ còn thúc giục hắn mau sớm bàn chuyện luyến ái. Chỉ yêu cầu duy nhất một điều, hắn không thể ỷ vào thân thế của mình mà đùa giỡn tình cảm của người khác.
Trầm mặc hồi lâu, Cố Minh Tranh mới lắc đầu trả lời, "Con không có cách nào đồng ý với lời của ngài."
"Ha, được lắm, được lắm!" Diệp phụ dĩ nhiên phẫn nộ đến cùng cực, ông gằn từng chữ, "Ta cho con hai lựa chọn, một là đến Lâm gia xin lỗi ngay bây giờ, hai là nhường quyền thừa kế cho em trai con, từ đây liền không còn là người đứng đầu của Diệp thị!"
Cố Dung *đại hỉ, bà thoáng chốc nắm chặt nắm đấm, cố gắng không cho bản thân vui mừng thất thố (rất hạnh phúc, rất vui vẻ).
"Được thôi," Cố Minh Tranh thờ ơ gật gật đầu, trước khi rời đi, hắn nguyên bản đã có dự định đem tất cả mọi thứ đều để lại cho Cố Nhược Sơ, bây giờ liền vừa vặn.
"Con!" Diệp phụ tức đến run người, ông nhìn quanh hai bên, thấy cái gì ném cái đó, đem đồ vật đều đập lên người hắn, "Con, thằng nghiệt tử! Mau cút cho ta!"
Cố Nhược Sơ nắm tay Cố Minh Tranh chạy ra ngoài.
Lọ hoa bên cạnh vừa lúc đập trúng cánh cửa, phát ra từng tiếng vỡ nát.
"Anh cam lòng sao?" Cố Nhược Sơ trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, y nâng cằm, ngữ khí khó lường nói, "Quyền thừa kế này, vốn dĩ là đường biên ngang của anh."
"Có vẻ như, đường biên ngang bây giờ của anh đã biến thành em rồi," Cố Minh Tranh nhìn bộ dáng thận trọng lạnh nhạt của y, liền muốn đùa y một chút.
Cố Nhược Sơ bị câu trả lời của hắn làm cho không kịp ứng phó. Y trừng to hai mắt liếc hắn, hai bên rái tai cũng trở nên đỏ hoe, sau đó mới xoay người rời đi.
"Da mặt vẫn thật mỏng a."
Cố Nhược Sơ thẹn quá hóa giận đẩy hắn, lực đạo của y không mạnh lắm, tựa như vuốt mèo cào.
Cố Minh Tranh khẽ cười một tiếng.
Khuôn mặt bạch ngọc của Cố Nhược Sơ đột nhiên nổi lên rặng mây ửng hồng, y lúc này mới dùng lực, đem hắn đẩy lên ban công ở cuối hành lang, "Anh mà cười thêm tiếng nào nữa, em liền thảy anh xuống dưới."
Cố Minh Tranh thật nhẹ mà trở người một cái, hắn nhanh chóng đè xuống cánh tay của y. Nháy mắt liền thay đổi vị trí của hai người, sau đó, hắn xoa đầu của Cố Nhược Sơ, "Dạy em một lần, sau này nếu đứng trước người uy hiếp em, phải biết cân nhắc sự chênh lệch giữa sức mạnh của cả hai, em hiểu chưa?"
Cố Nhược Sơ dựa vào lan can, đầu ngửa ra đằng sau, hơi hơi ngẩng mặt liền lộ ra đường viền tinh xảo. Khóe mắt cong cong, vừa nguy hiểm vừa mê người.
Y mím mím khóe môi, tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng chỉ chờ Cố Minh Tranh vừa thả lỏng, y không chút do dự mà nhấc chân đạp tới.
"Anh trai yêu quý, vậy em cũng muốn dạy anh một lần," Cố Nhược Sơ thấy hắn *hữu kinh vô hiểm tránh thoát, mặt mày cong cong, nhẹ giọng nói, "Cho dù đó là người thân, cũng đừng dễ dàng lộ ra nhược điểm của mình" (bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm).
Cố Minh Tranh nhướng lông mày, mới khi nãy, hắn tựa hồ cảm giác được khí tức nguy hiểm.
Từ khi tiến vào thế giới này, đã lâu không có xuất hiện người nào khiến hắn phải dè chừng.
"Nếu anh đã từ bỏ quyền thừa kế, em liền không khách khí chấp nhận," Cố Nhược Sơ đứng thẳng người, tư thái bỗng nhiên trở nên ngạo man. Ghé sát vào lỗ tai hắn, y nói, "Hi vọng anh sẽ không hối hận."
Nói xong, y liền quay người rời đi.
Cố Minh Tranh trầm ngâm đứng tại chỗ, lâm vào cổ suy tư.
"Đã bảo ngài là phải cẩn thận rồi, đó, còn dám ghẹo con người ta nữa hông?" Thiên Thần Nhỏ mệt tâm bảo, "Ngạo kiều chỉ *manh chết ngài, còn bệnh kiều thì sẽ đùa chết ngài đấy!" (ý chỉ sự đáng yêu, dễ thương).
Cố Minh Tranh tĩnh táo hỏi, "Tôi tán tỉnh em ấy lúc nào cơ chứ?"
"Tra nam!" Thiên Thần Nhỏ khinh bỉ đáp, "Em trai xinh đẹp đã khơi gợi thành công hứng thú của ngài phải hông? Tôi nói với ngài rồi, *tam năm cất bước, cao nhất tử hình" (nghĩa là chỉ một hành động sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường).
"..." Cố Minh Tranh nghẹn một chút, ngữ khí trở nên vô cùng nguy hiểm, "Gan cậu càng lúc càng lớn nhỉ."
Thiên Thần Nhỏ cười "ha ha" vài tiếng, "Tôi không phải chỉ nhắc nhở nhẹ ngài một tí thôi sao."
"Thằng bé này năm năm qua còn chưa tiến vào kỳ phản nghịch, khiến tôi cũng cảm thấy là lạ," Cố Minh Tranh mạn bất kinh tâm sờ cầm, "Hiện tại mới bắt đầu nháo, cậu còn cho là tôi không quản được em ấy sao?"
Lúc trước, khi Cố Minh Tú đang trong thời kỳ phản nghịch, con bé khóc lóc nói muốn rời nhà đi tu. Sau hôm bị hắn phạt quỳ trên bàn phím, cô mới ôm mái tóc bị cắt của mình khóc đến tê tâm liệt phế.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Minh Tranh sợ cái gì?
Thiên Thần Nhỏ không nói, nó phục loại tự tin tuyệt đối này của Cố Minh Tranh rồi a! Trên người hắn đều cấm đầy *flag mà còn dám mạnh miêng! (Cờ trắng đầu hàng, ý là đã thua mà còn không chịu nhận mình thua).
Lúc này, một người trốn ở cửa thoát hiểm nhanh tay bấm gửi tin nhắn, xong mới rón rén chạy ra.
—— Quyền thừa kế của Diệp Cảnh Nhiên bị đoạt, Cố Nhược Sơ thượng vị, tình anh em của nhà họ Diệp coi như chấm dứt!
Thiên Thần Nhỏ nằm nhoài trên cầu thang, nó nhìn chầm chầm kẻ đang đi xa. Đáng tiếc, nó không thể nhúng tay vào nhiệm vụ đặc biệt, cũng như không có cách nào nhắc nhở Cố Minh Tranh.
Cố Minh Tranh sợ đem Diệp phụ tức chết, cho nên mới không về lại Diệp gia, như vậy cũng thuận tiện cho việc điều tra Hứa Mạt của hắn.
Diệp phụ quả thật bị Cố Minh Tranh chọc cho tức điên, cộng thêm Cố Dung luôn ở bên cạnh thủ thỉ. Ông sau khi xuất viện phát hiện Cố Minh Tranh không về nhà, ngày kế liền mang theo Cố Nhược Sơ xuất hiện ở các buổi yến tiệc quan trọng.
Ông đang dùng việc này để gây áp lực cho Cố Minh Tranh, chứng tỏ rằng bản thân không nói đùa.
Tuy nhiên, Cố Minh Tranh lại là đùa thật, nhất quyết không chịu hướng ông cúi đầu.
Chưa tới nửa tháng, Diệp phụ luôn dựa vào câu nói "con trai lớn vô liêm sỉ, con trai nhỏ lại đáng tin" nhầm để bày tỏ việc ông càng ngày càng chú tâm vào Cố Nhược Sơ.
Tuy nhiên, vào ngày thứ hai Diệp phụ nói ra lời này, ông nhận được một phong thư nặc danh.
Ngay sau đó, Cố Minh Tranh ở trong căn phòng trọ của mình cũng nhận được một cú điện thoại.
"Mày khỏe chứ, Diệp đại thiếu gia?" Đầu bên kia phát ra chuỗi âm thanh hỗn tạp, quỷ dị khó phân biệt.
Cố Minh Tranh quăng cái liếc mắt cho Thiên Thần Nhỏ —— là ai?
Thiên Thần Nhỏ ném ra tấm bảng đèn led có ghi dòng chữ: Xin lỗi, bổn hệ thống tôi đây không thể tham gia vào nhiệm vụ đặc biệt.
Được rồi, không cần nói Cố Minh Tranh cũng biết phía bên kia là người đằng sau giật dây.
"Không cần hỏi thăm, vào thẳng vấn đề đi."
"Không có việc gì lớn, tao chỉ muốn ngỏ ý giúp mày đoạt về vị trí vốn dĩ của mình mà thôi," thanh âm kia mang theo vài phần mê hoặc, "Bị một thằng con hoang đoạt quyền thừa kế, mày chẳng lẽ không hận?"
Cố Minh Tranh ánh mắt chìm xuống, hắn lạnh lùng đáp: "Cậu mắng ai đó?"
Hắn hơi dùng sức, như thể muốn bóp nát chiếc điện thoại trong tay.
Thanh âm kia phát ra tiếng cười khó nghe, "Tao tưởng mày biết rồi chứ, Cố Nhược Sơ căn bản không phải con ruột của cha mày! Tên đó chỉ là thế thân của người khác mà thôi, một thế thân tạp chủng không rõ lai lịch!"
Cố Minh Tranh mặt không thay đổi bước ra ngoài, hắn một hơi ném phăng điện thoại, khiến nó bể tan tành.
Hắn vừa đi vừa ra lệnh, "103, đổi tích phân, đổi vinh dự, cậu muốn đổi cái gì tùy ý, mau định vị kẻ đó cho tôi."
Thiên Thần Nhỏ lần đầu tiên thấy dáng vẻ đó của hắn, không khỏi run lập cập, "..." nó sợ vãi ra quần rồi nè.
Cố Minh Tranh móc ra điện thoại di động, một lần lại một lần, gọi cho Cố Nhược Sơ, nhưng đầu bên kia đều không có ai tiếp. Hắn liền dập máy, lần thứ hai gọi vào số máy Diệp gia.
Người bắt máy là dì Lưu ngữ khí của dì nom vô cùng cẩn thận, "Cho hỏi ai đó, đây là Diệp gia..."
"Là tôi." Cố Minh Tranh mở miệng, "Nhược Sơ có ở đó sao?"
"Đại thiếu gia!" Dì Lưu kích động kêu một tiếng, dì lập tức thật nhanh tường thuật, "Cậu mau vào bệnh viện đi! Hồi nãy lão gia có nhận được một lá thư, sau đó cả người đều bạo nộ luôn! Phu nhân và tiểu thiếu gia cũng cùng theo vào bệnh viện rồi!"
Cố Minh Tranh lên xe, "Tôi đã biết, cám ơn dì."
Lúc này, Thiên Thần Nhỏ vang lên một tiếng "Tích ——", "Nhiệm vụ đặc biệt thứ ba —— chân tướng ẩn núp. Là ai đã gieo xuống hạt giống, khiến tội ác nảy mầm. Theo năm tháng dài dằng dặc, vì có người dã tâm bừng bừng, nên đã chỉa lên lưỡi đao. Chân tướng bị thời gian che giấu, cuối cùng sẽ có một ngày từ dưới đất toàn bộ chui lên. Độ khó của nhiệm vụ này là 7 sao, sau khi hoàn thành thu được giá trị vinh dự 7 điểm."
Cố Minh Tranh, "Cậu đã sớm biết?"
Thiên Thần Nhỏ trả lời, "Tôi chỉ biết nội dung vở kịch thôi, mà mỗi cái thế giới nhỏ, sẽ ẩn giấu mỗi nội dung vở kịch khác nhau. Hơn nữa, tôi cũng đã nói rồi, thế giới này sẽ vì ngài mà thay đổi, cho nên mới xuất hiện nhiệm vụ đặc biệt."
Cố Minh Tranh trầm mặc, tuy hắn không nói gì nhưng đại não lại đang nhanh chóng phân tích thông tin.
Ngay lúc này, điện thoại di động của Cố Minh Tranh đột ngột rung lên. Hắn nhấc máy, đầu dây bên kia vẫn là giọng nói khó nghe quen thuộc, "Tính khí của đại thiếu gia cũng thật kém, tao vẫn còn chưa nói xong đây."
Ngay sau đó, đối diện truyền đến tiếng la hét hoảng sợ của Hứa Mạt, "Cứu mạng! Cảnh Nhiên, mau cứu em!"
Cố Minh Tranh lần thứ hai dập máy.
Sau đó, hắn liền nhận được một tấm hình, có đến mấy người bị trói ở trong hình, bao gồm Hứa Mạt, Diệp phụ, Cố Dung, còn có Cố Nhược Sơ. Chỉ duy Hứa Mạt là thanh tỉnh, những người khác thì đều nằm ở trạng thái hôn mê.
Cố Minh Tranh, "Dừng xe!"
Tài xế vội đạp chân thắng.
Thiên Thần Nhỏ, "Cố tổng, ngài bình tĩnh bình tĩnh! Hít sâu thở ra, hít sâu thở ra."
Cố Minh Tranh cũng không hoảng loạn như nó tưởng tượng, ngược lại, hắn phi thường tỉnh táo. Chờ qua mấy phút, cân nhắc thông tin xong xuôi, Cố Minh Tranh mới nhấc máy gọi lại, thẳng thắng nói, "Báo địa điểm đi, còn có, điều kiện gì?"
Diệp phụ vì thân phận đặc thù, quanh năm đều được bao bọc gắt gao bởi đủ loại *bảo tiêu (bảo vệ), là ai mới có thể đột phá được tầng tầng chướng ngại để bắt người?
Suy đi ngẫm lại đầu đuôi câu chuyện, Cố Minh Tranh trong lòng càng thêm phần nào chắc chắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố tổng thả thính người ta xong còn không biết, làm con mèo nhỏ thẹn quá hóa giận hướng hắn chìa ra móng vuốt cào a cào a =w=
Editor có lời muốn nói:
Ở trong đây có một bug bự chảng không biết có bạn nào nhận ra hay không? Rõ ràng là Cố tiểu thụ đã ném mẹ cái điện thoại rồi thì không biết ổng móc ở đâu ra thêm một cái điện thoại nữa?!?! Hỏng lẽ ổng có tận hai ba cái điện thoại luôn sau?!?! Yêm không hiểu, yêm không biết gì hết á~