Chương 20: Tiểu hầu gia phong lưu thiên hạ (4)
Tạ An Lan nhíu lại hai hàng lông mày, y đứng im tại chỗ, chờ nghe Cố Minh Tranh giải thích.
Cố Minh Tranh có chút thất thần nhìn chằm chằm Tạ An Lan, hắn nghĩ thầm trong bụng, Tạ An Lan vẫn là thích hợp với dáng vẻ thanh lãnh này nhất. Bạch y cùng một đầu tóc đen, mỗi khi không cười biểu tình trên mặt đều trở nên lạnh nhạt, cho nên mới khiến y càng thêm phần thanh tuyệt tú dật, xuất trần thoát tục.
Hồng y quá lộ liễu, dù cực mỹ, nhưng lại là vẻ xinh đẹp vô cùng mãnh liệt.
Thiên Thần Nhỏ ở sau màn lén lút ghi chép: Cố tổng đúng chuẩn một gã trong ngoài không đồng nhất! Yêu thích loại hình thanh lãnh thoát tục như thiên tiên...
Tạ An Lan bị nhìn đến cả người đều trở nên khó chịu, ngón tay dấu trong tay áo kìm lòng không đậu cuộn chặt, lạnh lùng nói, "Bệ hạ, thế này là sao?"
"... Đây là hiểu lầm, " Cố Minh Tranh lấy lại tinh thần, khôi phục lại dáng dấp ung dung bình thản. Hắn thả xuống tấu chương, tìm một cái khăn lông sạch sẽ, sau đó hướng y vẫy tay: "Trước hết tới đây lau khô tóc cái đã, đừng để nhiễm lạnh."
"Hiểu lầm?" Tạ An Lan trừng mắt nhìn, bầu không khí căng thẳng dần thả lỏng.
Cố Minh Tranh kéo y ngồi xuống, nhẹ nhàng lau khô mái tóc dài của y.
"Để ta tự làm..." Hai bên tai của Tạ An Lan đỏ ửng, y bỗng dưng đoạt lấy khăn mặt, cách xa khỏi Cố Minh Tranh, y nói: "Không phiền bệ hạ nhọc lòng."
Cố Minh Tranh mặt mày tựa tiếu phi tiếu: "Tạ tiểu hầu gia phong lưu nức tiếng ở khắp cả cái Trường An này mà cũng biết thẹn thùng sao?"
Tạ An Lan hô hấp cứng lại, mặt không cảm xúc trở về chỗ ngồi cũ, đưa khăn mặt cho hắn, y hừ nhẹ nói: "Được bệ hạ nguyện ý làm giúp, đây là vinh hạnh của ta."
Cố Minh Tranh nhẹ nhàng thay y lau khô tóc, mắt thấy khuôn mặt trắng nõn của y đều hồng thấu, nhưng vẫn cố kiên cường chống đỡ, hắn cảm thấy vô cùng thú vị, chậm rãi giải thích: "Việc trẫm cho ngươi ở lại Ninh Tâm điện, khả năng đã khiến Quý An hiểu lầm. Ông ta tuyệt đối trung thành với trẫm, trẫm muốn cái gì, vô luận vi phạm lễ quy nhiều bao nhiêu, ông ta đều sẽ chấp hành."
Tạ An Lan dừng một chút: "Ông ấy... cho là bệ hạ muốn cái gì?"
"Ngươi nói xem?" Cố Minh Tranh hỏi ngược lại.
Tạ An Lan bỗng dưng quay đầu lại, dùng đôi con ngươi hoa đào đẹp đẽ nhìn thẳng vào Cố Minh Tranh.
Cố Minh Tranh bị hành động của y làm cho bất ngờ, không kịp phòng bị, cánh tay dùng tư thế mập mờ vòng quanh cổ của y.
"Ta không biết." Tạ An Lan hừ một tiếng, y nhíu mày rồi đẩy tay hắn ra.
"Không biết thì không biết, " Cố Minh Tranh không buồn để ý, thuận tay xoa đầu của y, " Được rồi, trời không còn sớm nữa, đi ngủ đi."
Tạ An Lan: "Ngủ ở đây?"
"Không ở đây thì ở đâu?" Cố Minh Tranh mỉm cười nói: "Muốn gọi người tiến vào đem người về à? Sau đó để cả bàn dân thiên hạ biết được ngươi vào ban đêm quần áo xốc xếch đi ra từ tẩm cung của trẫm? Trẫm chỉ sợ sáng mai Tạ hầu gia dù có chết đều phải cầm đao đến đây liều mạng với trẫm ."
"Ông ấy sẽ không làm vậy." Tạ An Lan nghe xong câu sau, thấp giọng nói, "Ông ta chỉ cầm đao chém chết đứa nghịch tử này."
Đèn đuốc chiếu ra mặt mày tinh xảo tựa như tranh vẽ của y, mạc nhiên mang theo vài phần lãnh ý hờ hững.
"Sẽ không." Cố Minh Tranh để khăn lông qua một bên, rót chén nước đưa cho y, hắn bình tĩnh tiếp tục câu nói: "Có trẫm ở đây, bảo đảm ông ta sẽ không dám."
Tạ An Lan nghe vậy, trong lòng nổi lên chút ấm áp, y không nhịn được cười khúc khích, uống hết chén nước.
Cố Minh Tranh nguyên bản còn muốn nhìn tấu chương thêm một lát, lại lo ánh sáng từ ngọn đèn bàn sẽ ảnh hưởng giấc ngủ của y, hắn liền quyết định ngày mai lại tiếp tục công việc.
Giường rất lớn, hai người ngủ cũng dư dả.
Tạ An Lan nhận ra có người nằm xuống ở phía sau mình, tim bỗng đập nhanh hơn rất nhiều. Y nỗ lực xua tan đi ngọn nhiệt khí hừng hực như lửa đốt trên người, thở phào một cái, sau đó chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Ngày hôm sau, nắng tờ mờ sớm.
Khi Tạ An Lan tỉnh lại còn có chút mệt mỏi rã rời, nhưng y lại cảm thấy chất lượng giấc ngủ chưa từng yên bình đến thế... lần đầu tiên y không mơ thấy ác mộng.
Y ngồi dậy, phát hiện bên giường được đặt một bộ quần áo sạch sẽ.
Cố Minh Tranh không ở, trong điện cũng không có một bóng người, nơi này bất giác trở nên trống trải.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, Quý An liền dẫn vài người cung nữ đi vào. Trên tay của họ bưng chậu rửa mặt, đầu lại cúi thấp đến gần sát đất.
Quý An đối với y hành lễ, sau đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cung kính nói: "Tiểu hầu gia, bệ hạ trước khi lâm triều có dặn, ngài cần gì liền sai sử chúng nô tài."
Nếu như hắn không phải đang run bần bật, Tạ An Lan liền cảm thấy người này là một nhân tài.
"Ta đói." Tạ An Lan đứng dậy rửa mặt, xong xuôi liền mặc vào quần áo, ngồi ngay ngắn để cung nữ hầu hạ chải đầu cho y, trong quá trình nhìn không được mà đánh một cái ngáp.
Y một tay chống cằm, *hồng y tuyết da, tóc đen như cẩm. Mặt mày hơi buông xuống, hiện ra nét lười biếng ủ rũ, phảng phất như thể nơi y đang ở không phải là tẩm cung của bậc Đế vương, mà là bụi hoa tươi đẹp.
*Hồng Y Tuyết Da: trang phục màu đỏ xứng với da trắng như tuyết
Các cung nữ bỗng chốc đỏ bừng cả mặt.
Quý An hắng giọng một cái, âm thanh tê dại lạnh nhạt: "Bệ hạ nói, ngài nếu như nguyện ý, có thể lưu tại đây chờ người hạ triều sau đó cùng nhau dùng bữa."
Tạ An Lan khẽ cười một tiếng, "Hảo a."
Do tiệc rượu vào hôm qua, làm mọi người không cách nào ngủ ngon. Sáng nay khi vào triều tinh thần của các quan văn võ ai nấy cũng đều phá lệ uể oải suy sụp. Cố Minh Tranh cũng không muốn làm khó bọn họ, liền sớm bãi triều, làm cho chúng thần về nghỉ ngơi.
Thời điểm hắn quay về tẩm cũng, trùng hợp nhìn thấy Tạ An Lan đang cầm ấm nước tưới hoa.
Cố Minh Tranh một bên cho người chuẩn bị điểm tâm sáng, một bên đi tới nói: "Mới sáng sớm đã ở đây tưới hoa rồi sao?"
"Trong cung thật tẻ nhạt, " Tạ An Lan thả xuống ấm nước, y rửa sạch tay, xong rồi cùng hắn vào phòng: "Bệ hạ à, ta về nhà được không?"
"Ngươi thông thường ở nhà làm gì? Có đi chỗ nào chơi không?"
"Cưỡi ngựa, săn bắn, du ngoạn, gặp mặt bằng hữu..." Tạ An Lan ngồi xuống bên cạnh bàn, "Rảnh rỗi liền đi dạo Yên Vũ Lâu."
Cố Minh Tranh uống một hớp, "Yên Vũ Lâu là ở chỗ nào?"
Tạ An Lan bưng lên bát cháo được đặt ở trước mặt, y bình tĩnh nói: "Là thanh lâu, chỗ mọi người uống rựu."
Quý An đứng ở một bên mặt mày đều tái mét, run cầm cập, hắn chỉ sợ Đế Vương một khắc sau liền ném Tạ Tiểu Hầu Gia ra ngoài chém đầu.
Cố Minh Tranh vẫn duy trì tư thế uống nuớc, một lát sau, mặt của hắn không biến sắc nói: "Khi nào có thời gian rãnh, ngươi liền đem trẫm đến chỗ đó mở mang tầm mắt một chút."
"Hảo a, " Tạ An Lan gật gật đầu, nếm thử bát cháo ở trước mặt, sau đó liền ăn thử một ngụm tinh xảo màn thầu, nhịn không được cong cong khoé miệng, "Ăn ngon, ngươi cũng đến thử một chút?"
Hắn cầm một khối đưa đến bên mép của Cố Minh Tranh.
Cố Minh Tranh không rãnh tay cầm, liền thuận theo tay của y cắn một miếng, biểu tình hòa hoãn không ít, "Quả thật không tệ."
Không hổ là cung đình ngự thiện, so với đầu bếp tại gia ở thế giới thật của hắn còn muốn ngon hơn vài phần.
Quý An hít sâu một hơi, trong lòng thầm nhủ, Tạ tiểu hầu gia cũng thật biết cách dỗ dành người khác, bệ hạ cư nhiên lại bị chiêu này lấy lòng!
Thiên Thần Nhỏ nằm nhoài trên bàn dài chảy nước miếng, lẩm bẩm rên rỉ: "Tôi cũng muốn ăn..."
Tạ An Lan liền gắp một món khác bỏ vào miêng thưởng thức, sau đó lại cao hứng đút cho Cố Minh Tranh. Chỉ chốc lát sau bụng liền no căng, y nhìn những món vẫn còn chưa đụng tới trên bàn, suy nghĩ một chút rồi thận trọng hỏi: "Bệ hạ, thú thật là ta cũng có chút chút không muốn về nhà."
Ít nhất ngự thiên trong cung ăn ngon hơn so với hầu phủ nhiều.
Cố Minh Tranh nhịn cười, "Ân, trẫm rất vui."
Dùng xong điểm tâm sáng, Tạ An Lan chợt nhớ tới chính sự "Bệ hạ, ta muốn đi gặp Thái Hậu, hỏi một chút về chuyện của ngô mẫu."
"Được, trẫm đi cùng với ngươi."
Quý An yên lặng mà nhìn bọn họ, đầy đầu đều là: Bệ hạ quả nhiên là bệ hạ, mới sủng người ta có một chút, liền đem đi gặp Thái hậu nương nương rồi!
Nhân Thọ Cung, Thái Hậu đang tại triệu kiến các vi *cao môn quý nữ, chợt nghe cung nữ bẩm báo, nói là Bệ Hạ cùng Tạ tiểu hầu gia có việc muốn diện kiến.
*Các tiểu thư có gia thế giàu sang, xuất thân cao quý.
Mấy vị quý nữ nghe được, ai nấy đều lộ ra nét mặt vui mừng, chỉ có Mạnh Linh Thu là mặt vô biểu tình.
"Nhi thần tham kiến Mẫu Hậu." Cố Minh Tranh vào cửa liền đối với Thái hậu thi lễ, Tạ An Lan cũng làm theo.
Bên phía Mạnh Linh Thu liền đứng lên đối với Cố Minh Tranh hành lễ: "Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an."
"Miễn lễ." Cố Minh Tranh gật đầu, không nghĩ nơi này lại nhiều người như vậy, hơi nhíu có chút mày.
"Chiêu Nhi, An Lan, hai ngươi đều lại đây, " Thái hậu mặt mày vui vẻ, triều bọn họ vẫy tay, "Ai gia đang cùng các nàng bàn chuyện Tiết Kỳ Đăng, các ngươi cũng ngồi nghe một chút đi."
Tiết Kỳ Đăng, vốn dĩ là ước vọng của bá tánh vào thời kỳ chiến loạn. Hằng năm dân chúng đều chọn ra một ngày để đem những nguyện ước mỹ hảo nhất ký thác lên đèn hoa đăng, sau đó liền thả ngọn đèn lên trời. Chỉ hi vọng chúng nó sẽ bay được tới tay của lão thiên gia, thay bọn họ bẩm báo tâm nguyện thành kính nhất.
Sau khi Đại Việt *kiến triều, ngày lễ cũng dần dần trở nên phong phú. Nam nữ già trẻ vào ngày đó ai nấy đều ra ngoài du ngoạn thả đèn, hoặc là **thiên trời, hoặc là ***hà đèn, hoặc là ****thụ đèn, An Khang Kỳ, Tiền Đồ Kỳ, Nhân Duyên Kỳ... Phi thường náo nhiệt.
*Xây dựng, thiết lập vương triều
**Đèn :
***Đèn thả trôi trên sông:
****Đèn gỗ này tôi kiếm hoài không thấy, chắc là đèn bằng gỗ hồi xưa.
Liền ngay cả Đế vương cũng phải đứng ở trên *cung tường vào ngày đó, viết xuống ước vọng tân niên, sau đó thả đèn lên trời, trấn an dân tâm.
*Tường của cung thất
"Vào Lễ Kỳ An hôm ấy, bách tính Trường An cũng sẽ ở dưới cung tường nhìn Đế vương thắp sáng đèn trời. Đứng cạnh Đế vương, còn cần Kỳ An nhân chi, thay Đế vương niệm lên Kỳ từ, " Trên mặt của Thái Hậu lộ ra một tia thần sắc hoài niệm, nàng cười nói: "Những năm về trước đều là ta đứng kế bên Phụ Hoàng, nhưng năm nay, e là không được rồi."
Cố Minh Tranh nhẹ giọng nói: "Mẫu hậu có thể đứng ở bên cạnh của trẫm."
Thái Hậu nghe vậy, ánh mắt càng trở nên nhu hòa từ ái, "Ai gia hiểu tấm lòng hiếu thảo của ngươi, riêng chuyện này liền không được. Ai gia vĩnh viễn chỉ có thể đứng cạnh Tiên Hoàng."
Thái Hậu cùng Tiên Đế đều kết thành phu thê thời niên thiếu, cộng quá hoạn nạn, hưởng qua phú quý, tình cảm tuyệt đối không phải Đế Hậu nào cũng có thể so sánh được.
Sau khi Tiên Đế băng hà, nàng lại không nguyện đứng ở bên cạnh một người nào khác, cho dù là nhi tử.
"Cho nên ai gia vì ngươi lựa chọn một người." Thái hậu cười cười, nhìn nhóm quý nữ đang ngồi đằng kia một chút, ý tứ đều rõ ràng trên mặt.
Mà người được lựa chọn này, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì chính là được Thái hậu vừa ý, tương lai liền trở thành một bậc mẫu nghi thiên hạ.
Tạ An Lan nhìn sang nhóm cao môn quý nữ đang nói cười yến yến, trong lòng bỗng hiện lên cảm giác không khoẻ.
"Chiêu Nhi, đây là nữ nhi của Mạnh Tướng Quân, Linh Thu, đây là con gái của Đỗ Thừa Tướng, còn đây là Đỗ Phán Vân, muội muội của tân trạng nguyên Đỗ Dục Văn, kia là tôn nữ Trang Lôi của Tôn Quốc công công..."
"Mẫu Hậu, " Cố Minh Tranh nghe xong liền đau đầu, không thể không đánh gãy màn giới thiệu của Thái Hậu, "Không cần chọn, trẫm thấy trước mắt có một thí sinh rất hợp yêu cầu."
Thái hậu kinh ngạc hỏi: "Là ai?"
Cố Minh Tranh đưa tay kéo Tạ An Lan đến bên người, "Là An Lan."
Thái hậu nhịn không được bật cười, nhóm quý nữ cũng dùng tay áo che miệng, cười khúc khích.
Tạ An Lan mặt không thay đổi nhìn Cố Minh Tranh.
"Ngốc tử, dù ngươi và An Lan có thân thiết cách mấy, nhưng những việc như vậy... làm sao mà chọn An Lan được?" Thái hậu cười đến không thể dừng, "Ngươi quên rồi sao, người được chọn làm Kỳ An nhân chi đứng ở bên cạnh Đế vương trước giờ đều là nữ tử?"
Nếu không thì làm sao mà tuyển được Hoàng hậu tương lai đây?
Cố Minh Tranh: "..." Hắn cũng là mới vào thế giới này mà thôi, cho nên không biết thật.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu hầu hia có kỹ xảo dỗ người đặc biệt →→
Bệ hạ: Chỉ số tâm tình trị giá -100
Tiểu hầu gia (cho ăn): Ăn ngon, nếm thử một miếng xem?
Bệ hạ: Chỉ số tâm tình trị giá +1000
Quý công công: Giá trị tâm tình sắp nổ rồi!