Chương 7: Đệ đệ xinh đẹp như hoa (6)
"Kỳ thật, tôi không nghĩ đây được gọi là "xoát độ hảo cảm"." Giữa cái thời tiết mà cuồng phong gào thét, mưa to giàn giụa, và hoàn cảnh ác liệt như thế này, Cố Minh Tranh vẫn còn tâm trạng đi bắt bẻ câu nói của Thiên Thần Nhỏ, "Mỗi người đều có gu thẩm mỹ khác nhau. Giả dụ như nếu tôi yêu thích hoa đào, không thích hoa quỳnh, thì dù chúng nó đều đồng dạng xinh đẹp đến cỡ nào, tôi vẫn chỉ thích hoa đào."
Thiên Thần Nhỏ bị hắn làm cho tức giận đến độ quên cả lựa lời mà nói, "Hoa quỳnh có trêu chọc đến gia phả của ngài à?"
Cố Minh Tranh thật không muốn tiếp tục nói chuyện với loại hệ thống thần kinh não tàn này. Hắn suy nghĩ một chút, rồi dời tầm nhìn sang hai má tái nhợt của Cố Nhược Sơ, mở lời, "Nhược Sơ, em về phòng trước đi, tôi có đôi lời với Hứa Mạt."
Một tiếng "Nhược Sơ" này nói đến vô cùng tự nhiên, làm cho tất cả mọi người ở đây đều chấn động.
Dì Lưu kìm lòng không được nở nụ cười, dì vui mừng nghĩ: đại thiếu gia và tiểu thiếu gia rốt cục cũng hòa hảo rồi a.
Cố Nhược Sơ, "Không muốn. Có lời gì mà em không thể nghe?"
"Cũng không có gì không thể nghe... Vậy thì đều vào nhà nói đi, bên ngoài gió khá lớn."
Thấy Cố Minh Tranh ra hiệu, dì Lưu liền lập tức nửa khuyên nhủ, nửa cứng rắng dẫn Hứa Mạt vào trong. Bên cạnh đó, nhóm hầu gái cũng không rãnh rỗi mà vội mang lên trà nóng cùng món tráng miệng. Họ đưa khăn lông cho Hứa Mạt để lau nước mưa dính vào người, thuận tiện giúp Cố Nhược Sơ đấp lên cái áo khoác.
Hứa Mạt được nhiệt độ ấm áp bao bọc, tâm tình xao động trước đấy cũng vì thế mà chậm rãi khôi phục. Lúc này, một chén trà nóng đưa lên trước mặt cô. Hứa Mạt ngẩng đầu, đối mặt với ánh nhìn của Cố Minh Tranh. Đôi mắt kia bình tĩnh như biển sâu, rộng lớn lại bao dung, phảng phất như chúng có thể chạm đến đáy lòng của người khác.
Hứa Mạt không kìm được mà dần dần thanh tĩnh.
"Nữ chủ cuối cùng cũng ổn định rồi! Cố tổng, ngài thật giỏi!"
Thiên Thần Nhỏ quyết đoán thảy ra một cái biểu tình "hâm mộ".
Chiếu theo hoàn cảnh mà đàm phán, điểm này, Cố Minh Tranh từ nhỏ liền đã biết cách vận dụng rất giỏi.
Cố Nhược Sơ mặt không cảm xúc ngồi yên, trông chả khác gì tảng lãnh băng.
Cố Minh Tranh thuận tay lấy nước nóng để pha cốc trà sữa. Sau đó hắn đẩy đến trước mặt y cùng đĩa điểm tâm ngọt.
Cố Nhược Sơ hơi run lên, y chậm rãi nhấc tay, bỏ những món ăn kia vào miệng. Sắc mặt trắng gần đến trong suốt cũng dần nổi lên huyết sắc.
Xoa xoa tay, Cố Minh Tranh nhìn về phía Hứa Mạt, "Tôi cảm thấy chúng ta cần nên nói chuyện kỹ lưỡng."
Diệp Cảnh Nhiên hiện tại so với Diệp Cảnh Nhiên trước đây thành thục và bình tĩnh hơn rất nhiều, làm Hứa Mạt cảm thấy có một tia xa lạ, "Nói, nói chuyện gì?"
"Hiện thực cùng lý tưởng."
Hứa Mạt một mặt mờ mịt, liền nghe hắn nói, "Với cô bây giờ: học hành, cuộc sống và tình cảm, ba vấn đề này, cô cảm thấy cái nào quan trọng nhất?"
"Em..." Hứa Mạt đột nhiên có loại cảm giác như đối mặt cha mẹ cùng trưởng bối chứ không phải là người trong lòng, cô bất giác ngồi nghiêm chỉnh.
"Cô năm nay chỉ mới tròn 17. Đứng ở độ tuổi đẹp nhất của một thiếu nữ, mà lại đem thanh xuân lãng phí hết ở đoạn tình cảm không thành này, có đáng không?" Cố Minh Tranh nhàn nhạt lên tiếng, "Cô hôm nay cũng hiểu được Diệp gia là cái trâm anh thế gia đi. Nói thật, sinh ra ở loại gia đình này, hôn nhân của tôi và Cố Nhược Sơ đều không thể tự chủ. Đặc biệt là bọn tôi vẫn còn rất trẻ người non dạ, không có nổi sức mạnh để phản kháng. Hiện giờ trưởng bối không tại, chờ cha trở về, nhìn thấy ba người chúng ta dây dưa không rõ. Cô cảm thấy... hậu quả sẽ là gì?"
Hứa Mạt sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Cô nhớ lại rất nhiều tin đồn xấu về hào môn. Nữ nhân bình thường như cô, nói khó nghe, là lỡ có bị hại, cũng chẳng có ai dám khởi tố Diệp gia. Hơn nữa Diệp gia không những có tiền, mà còn có xuất thân quân nhân.
"Huống hồ, cô còn có người nhà." Cố Minh Tranh nâng chung trà lên, động tác cực kỳ tao nhã thong dong, lúc không nâng lại khiến người khác có cổ cảm giác ngột ngạt khó thở.
Hứa Mạt đầu óc nguyên bản bị tình cảm dìm sâu, trong nháy mắt liền bị sợ hãi thay thế. Giờ khắc này, cô chỉ cảm thấy người trước mặt phảng phất như là hồng thủy mãnh thú, đáng sợ vô cùng. Làm tất cả tâm tư của Hứa Mạt đều biến mất hầu như không còn.
Cố Minh Tranh để chung xuống —— rất tốt, còn biết sợ sệt là còn có thể cứu chữa.
Cố Nhược Sơ ăn xong hết món tráng miệng, rồi mới ngẩng lên nhìn một cái.
Cố Minh Tranh đầu cũng không hạ, thuận tiện liền đưa qua một đĩa bánh ngọt khác.
Cố Nhược Sơ nhìn chằm chằm bánh ngọt mà nhíu mày, cũng không kháng nghị, tiếp tục cầm lấy một khối bỏ vào miệng.
Hứa Mạt cắn cắn môi, "Em, em bây giờ nên làm thế nào? Trong trường học nhiều người như vậy, bởi vì các anh, mà em cả ngày luôn bị mắng nhiếc..."
"Tôi có thể giúp cô chuyển trường." Cố Minh Tranh từng bước từng bước dẫn dắt, rốt cục cũng đi thẳng vào chủ đề chính, "Cô tưởng học nghành gì cũng có thể, chỉ cần cô muốn, con đường sau này đều sẽ rất thuận lợi. Thậm chí là ra nước ngoài đào tạo cũng không còn xa xôi... Cô có thể tự do theo đuổi lý tưởng của mình, cuộc sống của cha mẹ cô cũng sẽ càng ngày càng tốt."
Thiên Thần Nhỏ đập bàn, "Tổ tông ơi! Đưa chi phiếu và vân vân mây mây là bài võ của Diệp phụ mà!!! Ngài cướp kịch bản làm con mẹ gì?!?!"
Đương nhiên vì hắn là bá đạo tổng tài.
Cân nhắc đến vở kịch một cách kỹ lưỡng, nếu nội dung chính là tại năm năm sau kết thúc, thì không quản ngày hôm nay làm gì, e là năm năm sau bọn họ cũng phải gặp lại Hứa Mạt.
Nhưng không thành vấn đề a, thời gian ở giả lập và thực tế đều không giống nhau. Hắn có thể chờ, chờ đến năm năm sau để kết thúc hết thảy tất cả mọi chuyện.
Dựa trên thông tin ít ỏi từ phía 103, Cố Minh Tranh liền có phán đoán của chính mình, chứ không tùy ý để hệ thống bài bố —— tỷ như từ lúc bắt đầu, nhiệm vụ của hắn là phải cùng Hứa Mạt ở bên nhau. Mà sự thật đã chứng minh rằng, điều đó không hẳn là quan trọng.
Cho đến hiện tại, Cố Minh Tranh đều không có hoàn toàn tin tưởng 103.
103 chỉ lấy Cố Minh Tú làm cái cớ. Còn mục đích thật sự để nó đem hắn tới chỗ này, hắn sớm muộn cũng sẽ tự mình tìm ra.
Cố Minh Tranh bất động thanh sắc nhìn về phía Hứa Mạt, "Cô nghĩ thế nào?"
Hứa Mạt nắm chặt hai tay, vành mắt chậm rãi biến đỏ. Cảm xúc của cô bị đè nén đến mức sắp sửa phát nổ, cô gằn từng chữ, "Anh cảm thấy là em đến với anh...bởi vì tiền?"
Đến! Lời thoại kinh điển của nữ chủ.
Thiên Thần Nhỏ âm thầm vỗ tay.
"Trên cơ bản, tôi là đang trợ giúp và bồi thường cho cô. Vật chất chỉ là cách để biểu hiện phương thức," Cố Minh Tranh không phải là kẻ thích miễn cưỡng người khác, hắn lơ đễnh nói, "Cô không chấp nhận cũng được. Chúng ta vốn dĩ là đang thảo luận cùng thương lượng."
"Thương lượng cái quỷ gì! Ngài chỉ kém nước ra lệnh cho cô ta thôi! Hứ, chủ nghĩa độc tài!" Thiên Thần Nhỏ trơ mắt nhìn hắn hủy đi *cp (couple – cặp đôi), tâm đau đến quặn thắt.
Hứa Mạt nhìn hắn, lại quay sang nhìn Cố Nhược Sơ. Cô trầm mặc một lúc, sau đó bỗng nhiên lấy tay che mặt, khóc nức nở.
Cố Minh Tranh cũng không vội thúc cô.
Thời cơ càng lâu thì càng chín muồi, người trước khổ để cho người sau càng thêm sung túc.
Qua nửa ngày, Hứa Mạt thẫn thờ thả xuống hai tay. Ánh mắt của cô vô hồn mà tán loạn, lòng lại như hóa thành tro tàn, "Được, em đồng ý."
Cố Minh Tranh rất hài lòng, cái hắn muốn chính là Hứa Mạt bị chết tâm.
"Cố tổng!!!" Thiên Thần Nhỏ tức giận bất bình, "Dựa theo hệ thống bài võ, nếu nữ chính lòng như tro nguội, nam chính phải nên hoàn toàn tỉnh ngộ mà quay đầu điên cuồng theo đuổi! Ngài lớn lối như vậy, cẩn thận có ngày bị ngược chết nha!"
"Cậu cảm thấy điều đó có khả năng sao?" Cố Minh Tranh lạnh nhạt bảo, "Người có thể làm cho tôi điên cuồng theo đuổi, đại khái còn chưa sinh ra đâu."
Hơ hơ hơ, Thiên Thần Nhỏ trong lòng thầm khinh bỉ, cái dạng nam nhân mà cả người đều cấm đầy flag như Cố Tổng là loại đàn ông hay bị tát cho vỡ mồm đó ="=.
Sắc trời dù đã tối, nhưng bên ngoài vẫn còn không ngớt trận mưa to. Cố Minh Tranh đứng lên, gọi bác tài xế đưa Hứa Mạt về nhà.
Hứa Mạt lần này không có lấy một chút lưu luyến rời khỏi, cô như thể không kịp chờ đợi mà muốn chạy trốn.
Sau khi Cố Minh Tranh bàn giao xong hết thảy công chuyện, hắn mặt không biểu tình dõi theo bóng lưng dần dần khuất xa của Hứa Mạt. Tiếp đến, Cố Minh Tranh mới quay đầu lại, nhìn nhìn Cố Nhược Sơ đang gục xuống bàn. Trà sữa vẫn còn thừa lại một chút, hai khay món ngọt nhỏ thì đều được giải quyết sạch sẽ.
Dì Lưu rón rén đi tới, dì hướng hắn làm động tác "xuỵt", dùng khẩu hình miệng biểu đạt, "Cậu ấy đang ngủ."
Cố Minh Tranh im lặng tiến gần, hắn quả nhiên trông thấy hai mắt của Cố Nhược Sơ nhắm chặt. Gương mặt nghiêng của y được khắc họa rõ bởi đường viền tinh xảo, mặt mày mỹ mạo tựa tranh vẽ.
Làm cho lòng của người xem bất tri bất giác hiện lên cảm xúc ngứa ngáy không rõ.
Dì Lưu cười nhẹ, dì chỉ chỉ Cố Nhược Sơ, sau đó lại chỉ chỉ gian nhà của y, hướng về Cố Minh Tranh mà làm động tác ôm.
Dì là đang sợ hai anh em lại như trước đây, dáng dấp chả khác gì kẻ thù không đội trời chung. Cho nên, Dì Lưu hiện tại một lòng muốn hàn gắn mối quan hệ của bọn họ, làm cho cả hai càng thêm phần nào thân thiết.
Cố Minh Tranh hiểu ý của dì, do đó không từ chối. Hắn nâng cánh tay của Cố Nhược Sơ vòng qua cổ mình, rồi mới nhẹ nhàng đem y ôm ngang.
Cố Nhược Sơ vừa cao gầy vừa thon dài, tuy nhiên lại vì đau ốm lâu năm mới trở nên gầy yếu. Hiện giờ cân nặng cũng chẳng được bao nhiêu.
Cố Minh Tranh đặt y lên giường, đắp kín chăn xong xuôi mới chuẩn bị về phòng. Nhưng hắn chưa kịp quay người liền bị một cổ sức lực nhỏ bé kéo lại.
"Nếu sớm biết em chỉ đang giả vờ ngủ, tôi đã gọi em dậy về phòng rồi." Cố Minh Tranh sửng sốt một chút, liền lập tức bất đắc dĩ lắc đầu.
Cố Nhược Sơ chậm rãi nháy mắt, "Ai mà muốn anh ôm chứ."
Giọng điệu này không cường ngạnh cũng không hung ác, chỉ nghe thấy trong lời nói tràn ngập sự nũng nịu.
Cố Minh Tranh nhất thời nổi lên hứng thú trêu chọc y, "À, thế hả? Vậy lần sau tôi đành để em ở ngoài phòng khách ngủ một đêm rồi."
"Anh mà làm thế em liền không bao giờ gọi anh là anh trai nữa!" Hai má của Cố Nhược Sơ tái nhợt, trạng thái lại ốm yếu mỏng manh. Tuy nhiên thần sắc của y vẫn không đổi được kiêu căng cùng ngạo mạn, bộ dáng lại cao cao tại thượng không thể với tới.
Cố Minh Tranh cười bảo, "Em ấy, chả khác gì con nhím là bao." Mặt ngoài dù đầy gai nhọn sắc bén, nhưng bên trong vô cùng mềm mại; kiêu ngạo lại yếu đuối.
Cố Nhược Sơ lườm hắn một cái, "Em không thích con nhím, xấu muốn chết."
Nói xong, y đột nhiên đẩy Cố Minh Tranh ngồi xuống giường, sau đó cởi sạch áo của hắn, nhanh chóng thoa thuốc lên.
Thuốc mỡ dán ở phía sau lưng, khiến những vết thương xanh xanh tím tím trở nên càng thêm bỏng rát, mát lạnh. Cố Minh Tranh cố nhịn xuống đau đớn, lực chú ý toàn bộ đặt vào đôi bàn tay đang đặt ở tại lưng hắn.
Sau đó, trong đầu liền kìm lòng không đặng mà suy nghĩ về dáng dấp của đôi tay ấy. Khớp xương rõ ràng, trắng nõn như ngọc sứ.
Mãi đến tận lúc hoàn tất quá trình bôi thuốc, thần thất của Cố Minh Tranh vẫn còn chưa kịp thu lại. Cho nên khi hoàn hồn, hắn nhịn không được mà nhíu chặt mày —— nãy giờ đang suy nghĩ lung tung cái gì thế không biết!
Cố Nhược Sơ cho là hắn đang sinh khí, nhất thời mặt không biểu tình đem hắn đẩy ra, xong mới dùng chăn che đầu, "... Anh đi được rồi đó."
Hứ, mình tốt bụng giúp hắn trị thương, không cám ơn thì thôi mà đằng này còn dám ghét bỏ mình.
Anh trai lớn gì chứ, cái loại sinh vật này thật khiến người khác chán ghét!
Cố Minh Tranh nhặt lên bình thuốc bị rơi xuống mặt đất, hắn nhìn con người đem mình bộc thành cái kén kia đôi chút. Tiếp đến mới giãn ra lông mày, đóng cửa ly khai.
Sau cơn mưa tầm tả, bầu trời liền thay da đổi thịt, càng trở nên rực rỡ và xanh trong. Sáng ngày hôm sau, Cố Nhược Sơ mở cửa, làm cho dương quang ấm áp đều rọi khắp cả người.
"Tiểu thiếu gia, cậu dậy rồi à?"
Nữ hầu trẻ tuổi đang quét tước sân trước, thấy y bước đến liền cười hì hì chào hỏi. Cô bé lấy ra một chậu cây tiên nhân cầu đưa cho Cố Nhược Sơ. Dưới ánh nắng mặt trời, từng cái gai nhỏ vụn như nhuốm màu bạc trắng tựa lông vũ, đẹp đẽ trong trẻo đến nổi sánh bằng ngọc phỉ thúy.
"Đây là vật mà trước khi ra cửa đại thiếu gia dặn tôi phải đưa cho cậu. Ngài nói thân thể của cậu không thoải mái, cho nên hôm nay không cần phải đến trường."
Cố Nhược Sơ ngơ ngác nhận lấy, "Anh ta... sao lại tặng tôi cái này?"
Nữ hầu che miệng cười, lắc lắc đầu, cô bé kỳ thật cũng không hiểu, "Tôi không biết nữa, đại thiếu gia chỉ nói —— so với con nhím, thì cây tiên nhân cầu đẹp hơn một chút."
Cố Nhược Sơ không chút nháy mắt nhìn chằm chằm cây tiên nhân cầu hồi lâu, bỗng nhiên xì một tiếng, nở nụ cười.
Tiếng cười kia phảng phất như âm thanh của gió thổi qua *Phong Linh (chuông gió) ở trước cửa, nhẹ nhàng mà long lanh, làm cho lòng người cũng vì thế mà sáng sủa hơn.
Nữ hầu trẻ tuổi kia chưa từng gặp Cố Nhược Sơ cười bao giờ cả. Nhất thời liền mở to hai mắt, ngoẹo cổ nghĩ, cô bé có nói cái gì mắc cười lắm à?
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cây tiên nhân cầu đây này các bác :3
Tác giả có lời muốn nói:
Nhưng mà Cố tổng cũng không biết ngôn ngữ thật sự của cây tiên nhân cầu →v→...