Ngư Hoàn Thô Diện: Này, nếu như tương lai anh không đảm đương nổi công trình sư, cũng có thể suy nghĩ làm giữ trẻ thử xem.
Z tiên sinh: Ặc, ưm?
Ngư Hoàn Thô Diện (thoáng quay mặt quay): Mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ có vẻ thích nghe kể chuyện cổ tích.
Z tiên sinh (ngây ra một đỗi, sau đó cong khóe miệng): Vậy, em thích không?
Ngư Hoàn Thô Diện (45° ngưỡng vọng bầu trời): …
Thật lâu thật lâu thật lâu sau đó ——————
“Cuối cùng, hoàng tử và hoàng tử sống một cuộc sống hạnh phú bên trong tòa thành.”
“…”
Chàng trai cất quyển truyện cổ tích đi, nhìn thấy người bên cạnh đã nhắm mắt lại, rơi vào mộng đẹp thơm ngọt.
“Ngủ ngon, ngày mai gặp.” Hắn nhẹ nhàng nói như vậy.
Z tiên sinh: Ặc, ưm?
Ngư Hoàn Thô Diện (thoáng quay mặt quay): Mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ có vẻ thích nghe kể chuyện cổ tích.
Z tiên sinh (ngây ra một đỗi, sau đó cong khóe miệng): Vậy, em thích không?
Ngư Hoàn Thô Diện (45° ngưỡng vọng bầu trời): …
Thật lâu thật lâu thật lâu sau đó ——————
“Cuối cùng, hoàng tử và hoàng tử sống một cuộc sống hạnh phú bên trong tòa thành.”
“…”
Chàng trai cất quyển truyện cổ tích đi, nhìn thấy người bên cạnh đã nhắm mắt lại, rơi vào mộng đẹp thơm ngọt.
“Ngủ ngon, ngày mai gặp.” Hắn nhẹ nhàng nói như vậy.