Lúc Hà Vy quay lại đã thấy bóng dáng của Hoàng Phong đang ngồi trên băng ghế dài đợi cô.
Hà Vy dừng lại, sửa sang một chút tâm trạng của mình rồi ngay sau đó lại trở về trạng thái vui vẻ như lúc đầu mà đi tới chỗ hắn.
"Thầy Phong, em xong rồi!"
Nghe tiếng, Hoàng Phong quay đầu nhìn về phía cô, khẽ gật đầu rồi đứng dậy, "Ừ, đi thôi!" Hắn vừa nói vừa cầm lấy những chiếc túi để đồ lên.
"Bây giờ mình đi ăn kem nha, quán kem ở đằng kia kìa!" Hà Vy mỉm cười nói với hắn.
Hoàng Phong cũng gật đầu cười, ôn hòa nhìn cô: "Được."
Sau đó, cả hai cùng đi đến khu hàng bán kem tươi, nơi đây bán vô số các loại kem nhiều màu sắc, Hà Vy ăn đến no căng cả bụng.
Đến tối, Hà Vy cùng Hoàng Phong ăn tối tại tầng thượng của một nhà hàng nhiều tầng của trung tâm.
Ở trên này, nhìn thấy trời thấy trăng sao, đèn điện giăng đầy xung quanh các lan can, một nhóm người đang ngồi một góc kéo đàn violon, mọi người vừa ăn tối vừa trò chuyện, khung cảnh của lúc này lãng mạn vô cùng.
Hôm nay tâm tình của Hà Vy rất tốt, lúc ăn tối cũng không ngừng trò chuyện cùng Hoàng Phong đang ngồi đối diện với cô.
"Vậy là trong nhà thầy chỉ có mình thầy thôi đúng không? Cũng không hề có anh chị em nào khác luôn hả?" Cô vừa ăn vừa hỏi.
Hoàng Phong đặt ly nước xuống bàn, chậm rãi lắc đầu: "Không có.
Chỉ có mình tôi thôi! Năm đó, vì có chút mâu thuẫn với ba mẹ, họ sau đó còn nói muốn sinh thêm mấy đứa con trai nữa, nói tôi là cái đứa cứng đầu, sau này không cần phải tiếp quản cái gia đình này nữa." Hoàng Phong hơi lắc đầu cười, "Nhưng rồi, cũng chẳng thấy hai ông bà sinh thêm đứa nào nữa cả."
Hà Vy nghe vậy cũng khó tránh khẽ bật cười, cô hỏi: "Thế… lúc đó thầy với ba mẹ của thầy đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho họ giận dỗi như vậy?"
"Cũng không có gì cả, là vì hai người họ muốn tôi thi vào trường mà họ đã sắp xếp trước, nhưng tôi lại lén đi đăng ký thi vào một ngôi trường khác, khi họ biết được thì cãi nhau với tôi một trận.
Tôi khi đó cũng không chịu bị ép buộc, trực tiếp dọn ra ngoài mà ở."
"Ha…" Hà Vy nhoẻn miệng cười thốt ra một tiếng, đôi mắt cười long lanh nhìn hắn, "Hóa ra thầy của thời niên thiếu cũng có một mặt tính tình như vậy! Em đúng là không thể nào liên tưởng được với thầy của bây giờ!"
Hoàng Phong không nói gì, chỉ khẽ thở dài.
Có những chuyện, sau này khi nhớ lại hắn cũng cảm thấy mình quả thật vẫn còn non trẻ.
Ăn no rồi, Hà Vy uống một hơi cạn ly nước trái cây trên bàn, tâm tình cực tốt mà cầm khăn giấy lau lau khóe miệng.
Lúc này, một vài âm thanh huyên náo ở đâu đó bỗng vang lên.
Hà Vy lắng tai nghe, ngồi đó ngó nghiêng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Rồi lập tức cô kéo ghế đứng dậy, chạy tới chỗ lan can mà đứng xem.
"À, hóa ra là họ đang nhảy!"
Cô vừa nói vừa gật gật đầu, rất hứng thú mà nhìn đám người phía dưới của phố đi bộ trong trung tâm.
Hoàng Phong lúc này cũng đứng lên, chậm rãi đi đến chỗ cô, tay đặt trên thành lan can cùng cô ngắm nhìn khung cảnh sôi động ở phía dưới.
"Đó là đang nhảy cái gì vậy?" Nhìn thấy có rất nhiều người vây quanh một nhóm người đang nhảy theo tiếng nhạc, hắn hiếu kỳ hỏi.
"Thầy không biết thật à! Đây được gọi là nhảy tự do đường phố, họ thường sẽ nhảy theo nhóm trên phố đi bộ, bật nhạc nhảy random theo các bài hát của mấy ca sĩ trẻ ngày nay." Hà Vy rất ung dung mà giải thích cho hắn.
"À, hóa ra còn có bộ môn như này!" Hoàng Phong như đã hiểu, gật đầu một cái.
Hà Vy đột nhiên quay đầu sang, hỏi hắn: "Thầy có muốn xuống đó chơi không?"
Hắn nhìn cô, hỏi lại: "Em muốn xuống chơi à?"
Hà Vy đang định trả lời là có, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó lại liền lắc lắc đầu, "À mà thôi, có lẽ không nên xuống thì tốt hơn! Em sợ nếu đến đó rồi, bằng với nhan sắc này của thầy, sợ là sẽ không thể đưa em về nhà sớm mất." Cô khẳng định, chỉ cần hắn xuất hiện, mấy bạn nữ trẻ ở dưới đảm bảo sẽ vây quanh lấy hắn cho xem.
Hoàng Phong nghe vậy thì không khỏi bật cười một cái, biết là cô lúc này đang nghĩ như thế nào, hắn cũng không còn cách nào khác ngoài cảm thấy bất đắc dĩ.
"Có phải em cũng giống như những người khác, cảm thấy tôi rất là xuất chúng đúng vậy không?"
Hà Vy liếc nhìn hắn một cái, sau đó thì bĩu môi, "Đừng có bảo với em, suốt thời gian qua ở trong trường thầy đều không biết gì về chuyện mọi người bàn tán về thầy ra sao thôi đấy! Đám bạn trong lớp của em cũng thế, mỗi ngày đều liên miên lan man mà nói về thầy ở bên tai em, làm em lúc đó quả thực muốn chuyển trường đi cho rồi!" Nghĩ lại vào lúc đó, còn chưa biết gì về hắn, cô thực sự là đã từng nghĩ tới chuyện muốn tìm hắn trùm bao tải, rồi dùng gậy đập cho hắn một trận cho hả lòng người.
Nào ngờ đâu… haiz…
Cô lại sẽ có ngày thương mến hắn, đến nỗi không có cách nào để thoát ra được nữa.
Quả nhiên, vẫn là để cho duyên phận tự mình sắp đặt.
Hoàng Phong nhìn đám mây phía xa đang che mờ đi ánh trăng sáng, đáy mắt hắn lấp lánh như vì sao xa, hơi giương lên khóe môi, giống như đang suy nghĩ về một vài kỉ niệm nào đó, chầm chậm nói:
"Tôi vẫn nhớ năm đó dạy học tại lớp D, cũng gần như là một lớp học cá biệt của trường.
Thời gian đó mỗi khi tới lớp, trong ngăn bàn của tôi có vô số những bức thư và hoa quả bánh ngọt.
Ngày nào cũng như ngày nào!"
Nói đến đây, Hà Vy mở miệng chen ngang, "À cái này em cũng biết! Hồi đó trong lớp có nghe đám con gái kể lại, sau đó thì thầy đã ra mặt trước toàn lớp, nói rằng từ giờ trở đi, nếu còn để cho ngăn bàn của thầy xuất hiện thêm một món đồ nào nữa thì toàn bộ lớp sẽ phải làm đề cương mỗi ngày một tờ.
Cuối cùng, về sau không còn ai dám để cho đứa nào đi đặt đồ linh tinh vào trong ngăn bàn của thầy nữa!" Cô vừa cười haha vừa nói.
Xem ra cũng vô cùng thích thú với cách làm này của Hoàng Phong.
Hoàng Phong bất lực thở dài, "Nếu tôi không làm như vậy,...!thì chắc chắn cũng không yên tâm mà ở lại trường để dạy được, chuyện như vậy đồn ra cũng là có ảnh hưởng đến trường."
Nghe được hắn nói vậy, Hà Vy hơi hơi đảo con ngươi, cắn nhẹ lấy đôi môi của mình.
Trong gió đêm mát lạnh, mấy lọn tóc nhỏ của cô khẽ bay bay trên đầu vai.
Tâm tình chợt có một chút phức tạp.
Nói vậy là, trong lòng hắn có lẽ vẫn rất để ý đến thân phận giữa thầy và trò.
Có lẽ là… hắn cũng không muốn việc bị mọi người bàn tán rằng, hắn đang qua lại với học sinh của mình chẳng hạn.
Cô biết, cái ranh giới này vô cùng xa xăm, giống như thể, hắn là bầu trời còn cô là mặt đất.
Chỉ có thể nhìn lên, mà không thể đưa tay ra chạm vào.
Một cơn gió mùa hạ thổi ngang qua, sống lưng của cô trong màn đêm có chút run.
"Làm sao vậy?"
Thấy cô đột nhiên trầm mặc không nói gì, Hoàng Phong một bên lên tiếng hỏi.
"Không sao.
Em… chỉ đang ngắm sao thôi!" Cô nói ra một cái cớ.
Hoàng Phong nhìn cô một hồi lâu, đến nỗi tâm Hà Vy cũng đang nảy lên mấy hồi.
Cô không hề nhìn hắn, vẫn đang lặng im nhìn bầu trời đêm đầy sao kia, nhưng là, cô vẫn cảm nhận rõ ràng là hắn lại đang nhìn lấy mình.
Hoàng Phong lẳng lặng ở nơi đó nhìn cô, nhìn lấy góc nghiêng hoàn hảo của cô, nhìn lấy chiếc mũi thon dài và đôi môi nhỏ xinh đẹp kia.
Lông mi cô hơi rung động theo làn gió, trong ánh mắt cô dường như đang chứa đựng muôn vàn vì sao, lấp lánh động lòng người.
Làm đáy lòng của hắn nổi lên trên một vài gợn sóng.
Mọi thứ đều không thể, nhưng nếu như là cô…, hắn tình nguyện không đi theo một nguyên tắc nào cả!
"Em vì sao hồi đó lại ghét tôi đến như vậy?"
Không biết qua bao lâu, Hoàng Phong mới chậm rãi mở miệng hỏi cô.
Hà Vy hơi ngẩn ra, đột nhiên không nghĩ tới hắn lại hỏi mình như vậy.
Cô khựng lại nhìn hắn, chợt phát hiện ra vào lúc này nhìn đôi mắt ấy của hắn làm cô có chút bối rối không nói nên lời.
Cô nhanh chóng quay đi, chỉ nói: "Tại vì thầy quản em!"
Hoàng Phong khẽ mỉm cười, chợt cũng quay đi không nhìn cô nữa, "Chẳng phải là bây giờ cũng đã cảm hóa được em rồi đấy sao!"
Hà Vy hơi suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Thì… đột nhiên bây giờ cảm thấy, thầy cũng không phải là xấu xa đến mức ấy."
Hoàng Phong nâng cánh tay lên, xoa xoa đầu của cô, mỉm cười mê người, "Đúng là ngốc nghếch!"
Hà Vy còn định phản ứng lại hắn, nhưng rồi vẫn là bị hành động bất ngờ cùng nụ cười dụ hoặc kia của hắn làm cho cứng cả người, rung động lan tràn khắp toàn thân.
Một ngày dài trọn vẹn cùng với hắn, cứ như vậy mà trôi qua..