Nói về Nhật Hạ Di,21 tuổi, đang học Đại học năm 3 ở Học Viện Bưu Chính Viễn Thông, là người thành phố A nhưng sáu năm trước cô ở thành phố B ( quê ngoại), ngoài giờ học ở trường,cô thường làm part time cho một quán trà sữa nhỏ,còn lại là làm gia sư A
Giờ đã là giữa tháng sáu, đỉnh điểm nắng nóng của mùa hè,cái nóng oi bức khiến con người chỉ muốn nằm bò trong phòng điều hòa cả ngày. Nhật Hạ Di uể oải bước ra khỏi phòng thi,còn một môn nữa thôi.Nhiều người bảo học Đại học sướng nhưng cô đây chả thấy sướng tí nào.Cái gì cũng phải tự túc,sống xa bố mẹ, dã thế ngành này càng học lên cao càng mệt não,thi xong một môn là thấy tinh thần phấn chấn thêm một phần.Cô cư nhiên lại muốn phụ thuộc nha.Tóm lại là vẫn phải cố.
HÈ này cô sẽ đi thực tập cùng cô bạn trí cốt Hạ Ngọc Linh,nghĩ đã thấy hưng phấn rồi...
Đang ngồi đợi xe bus thì điện thoại rung. Trên màn hình hiện lên dòng số lạ hoắc.
-Xin hỏi,ai vậy?
-Nghe nói cô làm gia sư Tiếng Anh đúng không?
-Đúng rồi,có việc gì không ạ?
Ở đầu dây bên này,Đinh Kiến Phong đứng cạnh cửa sổ,mắt nhìn xa xăm tay nắm chặt điện thoại.Đúng là giọng nói ấy...Cả đời anh không thể quên được mảng kí ức năm ấy ùa về trong tâm trí khiến anh bất động.
Nhật Hạ Di không thấy trả lời liền hỏi lại:
-Có chuyện gì vậy ạ?
Giật mình thoát khỏi mảng kí ức, khó khăn nói một câu:
-Tôi muốn thuê cô,không ngại chứ?
Nhật Hạ Di nhẩm tính, có vẻ là được, dù sao cô cũng định nghỉ công việc ở quán trà sữa.
-Được, vậy chúng ta hẹn gặp nhau đi!
-Quán Tea bàn số 7,2h chiều nay!
-Được, hẹn gặp lại anh sau!
Nhật Hạ Di khẽ trút một hơi thở dài,giọng nói của người vừa xong, thực sự rất giống người con trai ấy.Haiz,làm sao có thể như vậy được.Hôm nay cô lại nhớ anh rồi...Giờ anh sống thế nào,chắc vẫn hạnh phúc vui vẻ bên cô gái ấy chứ?...
Đinh Kiến Phong sau khi cúp máy,trong lòng có chút hồi hộp,anh chưa bao giờ thấy như vậy.Không biết có phải cô ấy không...
* * *
2h p.m - Tea.
Đinh Kiến Phong đến từ rất sớm, ngồi sẵn ở bàn số 7. Khác với bộ vest hằng ngày, hôm nay anh mặc áo sơ mi, quần âu, thêm giày trắng đơn giản. Trông anh như mới chỉ là cậu thanh niên 18 tuổi năm ấy.
Nói về Nhật Hạ Di,21 tuổi, đang học Đại học năm 3 ở Học Viện Bưu Chính Viễn Thông, là người thành phố A nhưng sáu năm trước cô ở thành phố B ( quê ngoại), ngoài giờ học ở trường,cô thường làm part time cho một quán trà sữa nhỏ,còn lại là làm gia sư Anh Văn cho mấy bé tiểu học.Thu nhập cũng đủ để cô tự lo liệu,vì ở kí túc nên cũng không mấy tốn kém mấy.
Giờ đã là giữa tháng sáu, đỉnh điểm nắng nóng của mùa hè,cái nóng oi bức khiến con người chỉ muốn nằm bò trong phòng điều hòa cả ngày. Nhật Hạ Di uể oải bước ra khỏi phòng thi,còn một môn nữa thôi.Nhiều người bảo học Đại học sướng nhưng cô đây chả thấy sướng tí nào.Cái gì cũng phải tự túc,sống xa bố mẹ, dã thế ngành này càng học lên cao càng mệt não,thi xong một môn là thấy tinh thần phấn chấn thêm một phần.Cô cư nhiên lại muốn phụ thuộc nha.Tóm lại là vẫn phải cố.
HÈ này cô sẽ đi thực tập cùng cô bạn trí cốt Hạ Ngọc Linh,nghĩ đã thấy hưng phấn rồi...
Đang ngồi đợi xe bus thì điện thoại rung. Trên màn hình hiện lên dòng số lạ hoắc.
-Xin hỏi,ai vậy?
-Nghe nói cô làm gia sư Tiếng Anh đúng không?
-Đúng rồi,có việc gì không ạ?
Ở đầu dây bên này,Đinh Kiến Phong đứng cạnh cửa sổ,mắt nhìn xa xăm tay nắm chặt điện thoại.Đúng là giọng nói ấy...Cả đời anh không thể quên được mảng kí ức năm ấy ùa về trong tâm trí khiến anh bất động.
Nhật Hạ Di không thấy trả lời liền hỏi lại:
-Có chuyện gì vậy ạ?
Giật mình thoát khỏi mảng kí ức, khó khăn nói một câu:
-Tôi muốn thuê cô,không ngại chứ?
Nhật Hạ Di nhẩm tính, có vẻ là được, dù sao cô cũng định nghỉ công việc ở quán trà sữa.
-Được, vậy chúng ta hẹn gặp nhau đi!
-Quán Tea bàn số 7,2h chiều nay!
-Được, hẹn gặp lại anh sau!
Nhật Hạ Di khẽ trút một hơi thở dài,giọng nói của người vừa xong, thực sự rất giống người con trai ấy.Haiz,làm sao có thể như vậy được.Hôm nay cô lại nhớ anh rồi...Giờ anh sống thế nào,chắc vẫn hạnh phúc vui vẻ bên cô gái ấy chứ?...
Đinh Kiến Phong sau khi cúp máy,trong lòng có chút hồi hộp,anh chưa bao giờ thấy như vậy.Không biết có phải cô ấy không...
* * *
2h p.m - Tea.
Đinh Kiến Phong đến từ rất sớm, ngồi sẵn ở bàn số 7. Khác với bộ vest hằng ngày, hôm nay anh mặc áo sơ mi, quần âu, thêm giày trắng đơn giản. Trông anh như mới chỉ là cậu thanh niên 18 tuổi năm ấy:). Lúc Đinh Kiến Phong mặc thế này ra ngoài, Vũ Hà Văn suýt sặc nước phán rằng:"Hôm nay cậu định đi ôn lại tuổi thơ à? Vị giám đốc tự cao tự đại của tôi đâu rồi?". Đinh Kiến Phong không thèm nhíu mày khẽ nói:"Cậu mau tìm người yêu đi:), ngồi đấy mà nói sảng:>", sau đó quay lưng đi mất để Vũ Hà Văn càu nhàu:"Cậu đã có người yêu đâu". Đinh Kiến Phong dừng lại, không thèm quay lưng nói:"Hôm nay tôi đi gặp cô ấy, thế nhé!" Nói đoạn thủng thỉnh đi thẳng để lại Vũ Hà Văn ôm một cục hận gào thét:>.
Nhật Hạ Di bước vào quán, hỏi nhân viên bàn số 7,cô không mặc cầu kì, đơn giản là quầo áo thể thao, thêm balo nhỏ,gặp mặt xong cô còn đi chơi bóng rổ mà.
Đinh Kiến Phong ngồi quan sát cũng đủ để nhận ra người con gái ấy. Đúng là cô ấy thật rồi, sáu năm rồi khuôn mặt có gọi là thay đổi một tí, tóc vẫn để dài ngang lưng, nhưng được nhuộm nâu, má lúm, răng khểnh vẫn nổi bật như ngày nào. Thật may là ngày ấy,anh chưa cho cô xem ảnh anh, nếu không giờ chắc nhìn thấy anh cô đã bỏ chạy rồi.
-Chào anh! _ Nhật Hạ Di nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, trong lòng thầm đánh giá.
-Chào cô! Cô uống gì?
-Một ly nước cam.
-Phục vụ, một ly nước cam.
-Cảm ơn!
-Chúng ta vào chuyện chính luôn nhé! Tôi cần cô làm gia sư Anh Văn cho con trai tôi! Năm sau nó vào lớp một, tôi muốn nó không bị bỡ ngỡ khi bước vào lớp một. Đây là hợp đồng!
Nhật Hạ Di đọc qua một lượt khá ổn, không có vấn đề gì cả. Chỉ là, cô hơi sững người trước cái tên Đinh Kiến Phong thôi. Giọng nói, cái tên cũng có người giống như vậy ư? Nếu là anh thì cũng đã nhận ra cô rồi chứ sao như hai người xa lạ vậy? Thầm nhủ bản thân là không phải, tiện tay cầm bút kí tên xong đứng dậy chào rồi ra về.
Đinh Kiến Phong thở phào nhẹ nhõm, trước đây làm bao hợp đồng làm ăn lớn anh có như này đâu. Ash, đúng là kì lạ mà.Anh thanh toán rồi phóng xe về nhà mẹ.
-Mẹ, từ giờ đón Lâm về nhà con ở nhé!
-Sao lại thế, hai đứa làm gì có thời gian mà chăm nhóc _ Phạm Thanh Hoa dắt tay bé Lâm ra
-Baba, bế con _ Nhóc Lâm cười tít mắt giơ tay ra đòi bế
-Con thuê gia sư cho thằng bé, nhà mẹ không tiện cho lắm!_ Đinh Kiến Phong cười cười bế cậu nhóc lên
-Thôi được, nhớ chăm sóc thằng bé cẩn thận đấy,thỉnh thoảng mẹ sang thăm.
-Vâng, con xin phép về trước.
-Đi cẩn thận nhé!
Đinh Kiến Phong lên xe, phóng vụt về trung tâm mua sắm. Một lúc sau, Vũ Hà Văn chạy hồng hộc đến hỏi:
-Đâu rồi? Người đâu?
-Chạy rồi!
-Chú Văn, bế cháu
-A! Nhóc Lâm dạo này lớn thế:>, đẹp trai ghê nhưng không bằng chú
-Chú đẹp trai nhưng chưa có bạn gái, cháu tuy không đẹp trai bằng chú nhưng cháu có bạn gái rồi nhé!
-Thua cả một đứa con nít 5 tuổi, haiz:)))_ Đinh Kiến Phong cười nhạo
-Aaaa, hai người ăn hiếp tôi:<
Nhìn vào ba người tựa chừng như một gia đình hạnh phúc đang trêu đùa nhau. Và hình ảnh ấy đã lọt vào cặp mắt sắc bén của một nhân viên trong công ti. Cô đã nhanh tay chụp lại hình ảnh đó, up lên page của công ty kèm theo dòng cap giật tít "Nghi vấn đã thành sự thật? Giám đốc Đinh Kiến Phong và thư kí Vũ Hà Văn thực sự có gian tình?". Bài viết đã nhận được nhiều lượt like và share.
"Tôi đã bảo rồi mà, trốn tránh sao được" _ Củ Hành Tây
"Có cả con riêng kià, giám đốc đẹp trai của tôi "_ Khoai Lang Mọc Mầm
"Hạnh phúc quá đeeee, thật ganh tị mà "_ Củ Cải Đường
"Phẫn nộ haha, để tôi lôi vào động hủ" _ Khoai Tây Chiên
Và vô số comments khác.
Sáng hôm sau ra công ty, cả công ty nhìn hai người họ bằng ánh mắt nham hiểm.
-Vụ gì vậyyyy _ Vũ Hà Văn
-Ây, chúc mừng hai người nha, hí hí _ Nhân viên thiết kế đồ họa
-Sao giấu kĩ thế hihi _ Nhân viên ý tưởng
Đinh Kiến Phong tuy mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng thầm nghĩ "WTF???". Ba giây bất động, cuối cùng cũng nghĩ ra. Nhanh tay mở laptop, im lặng xóa bài viết, kèm thêm lời cảnh cáo:" Nhắc tới vấn đề này, trừ một tháng lương, tăng ca nửa tháng!"
Giờ đã là giữa tháng sáu, đỉnh điểm nắng nóng của mùa hè,cái nóng oi bức khiến con người chỉ muốn nằm bò trong phòng điều hòa cả ngày. Nhật Hạ Di uể oải bước ra khỏi phòng thi,còn một môn nữa thôi.Nhiều người bảo học Đại học sướng nhưng cô đây chả thấy sướng tí nào.Cái gì cũng phải tự túc,sống xa bố mẹ, dã thế ngành này càng học lên cao càng mệt não,thi xong một môn là thấy tinh thần phấn chấn thêm một phần.Cô cư nhiên lại muốn phụ thuộc nha.Tóm lại là vẫn phải cố.
HÈ này cô sẽ đi thực tập cùng cô bạn trí cốt Hạ Ngọc Linh,nghĩ đã thấy hưng phấn rồi...
Đang ngồi đợi xe bus thì điện thoại rung. Trên màn hình hiện lên dòng số lạ hoắc.
-Xin hỏi,ai vậy?
-Nghe nói cô làm gia sư Tiếng Anh đúng không?
-Đúng rồi,có việc gì không ạ?
Ở đầu dây bên này,Đinh Kiến Phong đứng cạnh cửa sổ,mắt nhìn xa xăm tay nắm chặt điện thoại.Đúng là giọng nói ấy...Cả đời anh không thể quên được mảng kí ức năm ấy ùa về trong tâm trí khiến anh bất động.
Nhật Hạ Di không thấy trả lời liền hỏi lại:
-Có chuyện gì vậy ạ?
Giật mình thoát khỏi mảng kí ức, khó khăn nói một câu:
-Tôi muốn thuê cô,không ngại chứ?
Nhật Hạ Di nhẩm tính, có vẻ là được, dù sao cô cũng định nghỉ công việc ở quán trà sữa.
-Được, vậy chúng ta hẹn gặp nhau đi!
-Quán Tea bàn số 7,2h chiều nay!
-Được, hẹn gặp lại anh sau!
Nhật Hạ Di khẽ trút một hơi thở dài,giọng nói của người vừa xong, thực sự rất giống người con trai ấy.Haiz,làm sao có thể như vậy được.Hôm nay cô lại nhớ anh rồi...Giờ anh sống thế nào,chắc vẫn hạnh phúc vui vẻ bên cô gái ấy chứ?...
Đinh Kiến Phong sau khi cúp máy,trong lòng có chút hồi hộp,anh chưa bao giờ thấy như vậy.Không biết có phải cô ấy không...
* * *
2h p.m - Tea.
Đinh Kiến Phong đến từ rất sớm, ngồi sẵn ở bàn số 7. Khác với bộ vest hằng ngày, hôm nay anh mặc áo sơ mi, quần âu, thêm giày trắng đơn giản. Trông anh như mới chỉ là cậu thanh niên 18 tuổi năm ấy.
Nói về Nhật Hạ Di,21 tuổi, đang học Đại học năm 3 ở Học Viện Bưu Chính Viễn Thông, là người thành phố A nhưng sáu năm trước cô ở thành phố B ( quê ngoại), ngoài giờ học ở trường,cô thường làm part time cho một quán trà sữa nhỏ,còn lại là làm gia sư Anh Văn cho mấy bé tiểu học.Thu nhập cũng đủ để cô tự lo liệu,vì ở kí túc nên cũng không mấy tốn kém mấy.
Giờ đã là giữa tháng sáu, đỉnh điểm nắng nóng của mùa hè,cái nóng oi bức khiến con người chỉ muốn nằm bò trong phòng điều hòa cả ngày. Nhật Hạ Di uể oải bước ra khỏi phòng thi,còn một môn nữa thôi.Nhiều người bảo học Đại học sướng nhưng cô đây chả thấy sướng tí nào.Cái gì cũng phải tự túc,sống xa bố mẹ, dã thế ngành này càng học lên cao càng mệt não,thi xong một môn là thấy tinh thần phấn chấn thêm một phần.Cô cư nhiên lại muốn phụ thuộc nha.Tóm lại là vẫn phải cố.
HÈ này cô sẽ đi thực tập cùng cô bạn trí cốt Hạ Ngọc Linh,nghĩ đã thấy hưng phấn rồi...
Đang ngồi đợi xe bus thì điện thoại rung. Trên màn hình hiện lên dòng số lạ hoắc.
-Xin hỏi,ai vậy?
-Nghe nói cô làm gia sư Tiếng Anh đúng không?
-Đúng rồi,có việc gì không ạ?
Ở đầu dây bên này,Đinh Kiến Phong đứng cạnh cửa sổ,mắt nhìn xa xăm tay nắm chặt điện thoại.Đúng là giọng nói ấy...Cả đời anh không thể quên được mảng kí ức năm ấy ùa về trong tâm trí khiến anh bất động.
Nhật Hạ Di không thấy trả lời liền hỏi lại:
-Có chuyện gì vậy ạ?
Giật mình thoát khỏi mảng kí ức, khó khăn nói một câu:
-Tôi muốn thuê cô,không ngại chứ?
Nhật Hạ Di nhẩm tính, có vẻ là được, dù sao cô cũng định nghỉ công việc ở quán trà sữa.
-Được, vậy chúng ta hẹn gặp nhau đi!
-Quán Tea bàn số 7,2h chiều nay!
-Được, hẹn gặp lại anh sau!
Nhật Hạ Di khẽ trút một hơi thở dài,giọng nói của người vừa xong, thực sự rất giống người con trai ấy.Haiz,làm sao có thể như vậy được.Hôm nay cô lại nhớ anh rồi...Giờ anh sống thế nào,chắc vẫn hạnh phúc vui vẻ bên cô gái ấy chứ?...
Đinh Kiến Phong sau khi cúp máy,trong lòng có chút hồi hộp,anh chưa bao giờ thấy như vậy.Không biết có phải cô ấy không...
* * *
2h p.m - Tea.
Đinh Kiến Phong đến từ rất sớm, ngồi sẵn ở bàn số 7. Khác với bộ vest hằng ngày, hôm nay anh mặc áo sơ mi, quần âu, thêm giày trắng đơn giản. Trông anh như mới chỉ là cậu thanh niên 18 tuổi năm ấy:). Lúc Đinh Kiến Phong mặc thế này ra ngoài, Vũ Hà Văn suýt sặc nước phán rằng:"Hôm nay cậu định đi ôn lại tuổi thơ à? Vị giám đốc tự cao tự đại của tôi đâu rồi?". Đinh Kiến Phong không thèm nhíu mày khẽ nói:"Cậu mau tìm người yêu đi:), ngồi đấy mà nói sảng:>", sau đó quay lưng đi mất để Vũ Hà Văn càu nhàu:"Cậu đã có người yêu đâu". Đinh Kiến Phong dừng lại, không thèm quay lưng nói:"Hôm nay tôi đi gặp cô ấy, thế nhé!" Nói đoạn thủng thỉnh đi thẳng để lại Vũ Hà Văn ôm một cục hận gào thét:>.
Nhật Hạ Di bước vào quán, hỏi nhân viên bàn số 7,cô không mặc cầu kì, đơn giản là quầo áo thể thao, thêm balo nhỏ,gặp mặt xong cô còn đi chơi bóng rổ mà.
Đinh Kiến Phong ngồi quan sát cũng đủ để nhận ra người con gái ấy. Đúng là cô ấy thật rồi, sáu năm rồi khuôn mặt có gọi là thay đổi một tí, tóc vẫn để dài ngang lưng, nhưng được nhuộm nâu, má lúm, răng khểnh vẫn nổi bật như ngày nào. Thật may là ngày ấy,anh chưa cho cô xem ảnh anh, nếu không giờ chắc nhìn thấy anh cô đã bỏ chạy rồi.
-Chào anh! _ Nhật Hạ Di nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, trong lòng thầm đánh giá.
-Chào cô! Cô uống gì?
-Một ly nước cam.
-Phục vụ, một ly nước cam.
-Cảm ơn!
-Chúng ta vào chuyện chính luôn nhé! Tôi cần cô làm gia sư Anh Văn cho con trai tôi! Năm sau nó vào lớp một, tôi muốn nó không bị bỡ ngỡ khi bước vào lớp một. Đây là hợp đồng!
Nhật Hạ Di đọc qua một lượt khá ổn, không có vấn đề gì cả. Chỉ là, cô hơi sững người trước cái tên Đinh Kiến Phong thôi. Giọng nói, cái tên cũng có người giống như vậy ư? Nếu là anh thì cũng đã nhận ra cô rồi chứ sao như hai người xa lạ vậy? Thầm nhủ bản thân là không phải, tiện tay cầm bút kí tên xong đứng dậy chào rồi ra về.
Đinh Kiến Phong thở phào nhẹ nhõm, trước đây làm bao hợp đồng làm ăn lớn anh có như này đâu. Ash, đúng là kì lạ mà.Anh thanh toán rồi phóng xe về nhà mẹ.
-Mẹ, từ giờ đón Lâm về nhà con ở nhé!
-Sao lại thế, hai đứa làm gì có thời gian mà chăm nhóc _ Phạm Thanh Hoa dắt tay bé Lâm ra
-Baba, bế con _ Nhóc Lâm cười tít mắt giơ tay ra đòi bế
-Con thuê gia sư cho thằng bé, nhà mẹ không tiện cho lắm!_ Đinh Kiến Phong cười cười bế cậu nhóc lên
-Thôi được, nhớ chăm sóc thằng bé cẩn thận đấy,thỉnh thoảng mẹ sang thăm.
-Vâng, con xin phép về trước.
-Đi cẩn thận nhé!
Đinh Kiến Phong lên xe, phóng vụt về trung tâm mua sắm. Một lúc sau, Vũ Hà Văn chạy hồng hộc đến hỏi:
-Đâu rồi? Người đâu?
-Chạy rồi!
-Chú Văn, bế cháu
-A! Nhóc Lâm dạo này lớn thế:>, đẹp trai ghê nhưng không bằng chú
-Chú đẹp trai nhưng chưa có bạn gái, cháu tuy không đẹp trai bằng chú nhưng cháu có bạn gái rồi nhé!
-Thua cả một đứa con nít 5 tuổi, haiz:)))_ Đinh Kiến Phong cười nhạo
-Aaaa, hai người ăn hiếp tôi:<
Nhìn vào ba người tựa chừng như một gia đình hạnh phúc đang trêu đùa nhau. Và hình ảnh ấy đã lọt vào cặp mắt sắc bén của một nhân viên trong công ti. Cô đã nhanh tay chụp lại hình ảnh đó, up lên page của công ty kèm theo dòng cap giật tít "Nghi vấn đã thành sự thật? Giám đốc Đinh Kiến Phong và thư kí Vũ Hà Văn thực sự có gian tình?". Bài viết đã nhận được nhiều lượt like và share.
"Tôi đã bảo rồi mà, trốn tránh sao được" _ Củ Hành Tây
"Có cả con riêng kià, giám đốc đẹp trai của tôi "_ Khoai Lang Mọc Mầm
"Hạnh phúc quá đeeee, thật ganh tị mà "_ Củ Cải Đường
"Phẫn nộ haha, để tôi lôi vào động hủ" _ Khoai Tây Chiên
Và vô số comments khác.
Sáng hôm sau ra công ty, cả công ty nhìn hai người họ bằng ánh mắt nham hiểm.
-Vụ gì vậyyyy _ Vũ Hà Văn
-Ây, chúc mừng hai người nha, hí hí _ Nhân viên thiết kế đồ họa
-Sao giấu kĩ thế hihi _ Nhân viên ý tưởng
Đinh Kiến Phong tuy mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng thầm nghĩ "WTF???". Ba giây bất động, cuối cùng cũng nghĩ ra. Nhanh tay mở laptop, im lặng xóa bài viết, kèm thêm lời cảnh cáo:" Nhắc tới vấn đề này, trừ một tháng lương, tăng ca nửa tháng!"