Không ai trong số họ trả lời điện thoại. Khi trở về văn phòng của đội Bảo Vệ Trẻ Em, Kay bấm hàng loạt số điện thoại trong gần hai giờ liền, để lại lời nhắn yêu cầu gọi lại: nào là y tá cộng đồng của nhà Weedon, bác sĩ gia đình, nhà trẻ Cantermill và trung tâm cai nghiện Bellchapel. Trước mặt cô là hồ sơ Terri Weedon để mở, bèo nhèo chồng đống.
- Lại chơi thuốc, phải không? - Alex cất tiếng hỏi, chị ngồi chung phòng làm việc với Kay. - Lần này thể nào đằng Bellchapel cũng xúc chị ta ra ngoài cho rảnh nợ. Chị ta lúc nào cũng bảo sợ thằng Robbie bị đưa đi, thế mà đâu có nhịn nổi.
- Đây là lần thứ ba chị ta vào Bellchapel rồi đấy - Una chêm vào.
Sau những gì mắt thấy tai nghe, chiều hôm đó Kay quyết định đã tới lúc đánh giá lại ca này, như vậy phải tập hợp hết các chuyên gia có liên đới trách nhiệm với Terri Weedon. Cô liên tục ấn nút quay số lại trong khi tranh thủ làm mấy việc khác, chiếc điện thoại của họ đặt trong góc văn phòng réo liên tục rồi tự động kêu đánh cách chuyển qua chế độ trả lời tự động. Văn phòng bộ phận Bảo Vệ Trẻ Em chật ních và lộn xộn, bốc mùi sữa thiu vì Alex và Una có thói quen đổ tách cà phê thừa vào chậu cây ngọc giá ủ rũ trong góc.
Mấy ghi chép gần đây của Mattie nguệch ngoạc không ra hàng lối gì, gạch xóa lung tung, ngày tháng sai lệch và không hoàn chỉnh. Nhiều tài liệu quan trọng không có trong hồ sơ, tỉ như lá thư trung tâm cai nghiện gửi tới hai tuần trước. Hỏi thẳng Alex và Una còn nhanh hơn.
- Lần đánh giá trước là…. - Alex nhăn mày nhìn chậu ngọc giá - hơn một năm trước, tôi nghĩ thế.
- Rõ ra lúc đó họ nghĩ Robbie ở với chị ta sẽ OK - Kay nói, nghiêng đầu kẹp ống nghe vào vai trong lúc lục lọi mớ giấy tờ của lần đánh giá trước trong bìa hồ sơ căng phồng.
- Lần đó không phải xét xem thằng bé có được ở với chị ta hay không, mà là có nên trả nó về với mẹ hay không. Thằng bé được giao cho người khác nuôi dưỡng vì Terri bị khách làng chơi đánh phải nhập viện. Được ra viện một cái là chị ta lồng lộn đòi lại thằng Robbie. Chị ta tham gia lại chương trình cai nghiện của Bellchapel, thôi chơi thuốc và cũng cố gắng ra trò. Mẹ chị ta hứa sẽ giúp một tay. Thế là chị ta đón được thằng bé về nhà, và chỉ vài tháng sau lại tiếp tục bắn thuốc.
- Nhưng người hứa giúp đỡ đâu phải mẹ của Terri, phải không? - Kay hỏi, đầu cô bắt đầu phát nhức vì gắng đọc cho ra những con chữ xộc xệch to cộ của Mattie. - Đó là bà nội chị ta, nghĩa là bà cố thằng bé. Vậy chắc bà cụ có tới, nhưng sáng nay Terri bảo bà bị ốm sao đó. Vậy bây giờ nếu chỉ có mình Terri chăm sóc thằng bé…
- Đứa con gái lớn mười sáu tuổi rồi - Una nói - chủ yếu là nó chăm em nó đấy.
- Thế thì cô bé này chăm trẻ không giỏi lắm đâu - Kay nhận xét - Sáng nay khi tôi đến thăm thằng bé nom khá tệ.
Cô đã từng thấy những trường hợp còn tệ hại hơn nhiều: những lằn roi, vết lở loét, vết thương, vết đốt, những chỗ bầm tím, ghẻ lở, chấy rận; trẻ chưa dứt sữa lê la trên thảm đầy phân chó, bò lê vì xương gãy, có lần cô còn chứng kiến (và giờ hãy còn mơ thấy cảnh đó) một đứa bị gã cha dượng tâm thần nhốt năm ngày liền trong tủ chạn. Vụ đó có lên bản tin đài quốc gia. Với Robbie thì mối đe dọa trực tiếp nhất chính là đống thùng nặng trong phòng khách, thằng bé cứ gắng trèo lên đó khi thấy làm thế được Kay chú ý. Trước khi về, Kay đã cẩn thận san đống thùng thành hai chồng thấp hơn. Terri không ưa cô làm thế, cũng không thích nghe Kay dặn dò phải thay cái tã ướt sũng cho thằng cu. Cô ta mất kiên nhẫn, văng tục và đâm cáu tuy còn hơi say thuốc, quát bảo Kay cút xéo và đừng có léo hánh tới nữa.
Di động của Kay réo lên. Người phụ trách cai nghiện chính cho Terri gọi tới.
- Tôi tìm cô suốt mấy hôm nay - giọng phụ nữ nghe gắt gỏng. Mãi một lúc sau bà ta mới nghe thủng rằng Kay không phải Mattie, nhưng chuyện đó chẳng khiến bà đỡ cáu là bao.
- Phải, chúng tôi vẫn đang theo dõi chị ta, nhưng mới tuần trước kết quả xét nghiệm vẫn là dương tính. Chị ta mà chơi thuốc một lần nữa thôi là lên đường. Bên này còn hai chục người đang xếp hàng chờ thế chân chị ta để được vào chương trình cai nghiện đây, chắc mấy người đó biết tận dụng cơ hội hơn. Chị ta cai lần này là tới lần thứ ba rồi.
Kay không đả động đến chuyện cô biết Terri sáng nay vừa chơi thuốc xong.
- Các chị có ai còn paracetamol không? - Kay hỏi Alex và Una sau khi nghe bà tư vấn cai nghiện tuôn ra cả tràng về chuyện Terri hay vắng mặt và chả có tiến triển gì, rồi dập máy.
Kay chiêu mấy viên thuốc với trà âm ấm, cô chẳng còn sức đứng dậy đi đến máy nước lạnh đặt ở ngoài hành lang. Căn phòng ngột ngạt, quạt tản nhiệt quay vù vù bên trên. Khi ánh sáng mặt trời bên ngoài mờ dần, nguồn sáng từ bóng đèn tuýp trên bàn làm việc của cô nổi hẳn lên, nhuộm giấy tờ trên bàn ngả sang màu vàng nhàn nhạt, những dòng chữ đen lít nhít tưởng như dài bất tận.
- Họ sắp đóng cửa Trung tâm Bellchapel rồi, cô cứ chờ mà xem - Una nói, cô đang ngồi làm việc trên máy tính, đâu lưng với Kay. - Phải cắt giảm ngân sách mà. Hội đồng chỉ chi tiền cho một nhân viên tư vấn cai nghiện. Hội đồng Pagford sở hữu tòa nhà. Tôi nghe nói họ đang định tút tát lại chút đỉnh rồi cho mối nào béo bở hơn thuê. Họ dành tòa nhà làm trung tâm cai nghiện nhiều năm rồi còn gì.
Thái dương Kay đập thùm thụp. Địa danh mới được nhắc tới làm cô buồn lòng. Vừa mải nghĩ, cô vừa làm cái việc từng thề là không làm sau khi anh ta không gọi cô tối hôm trước: Cô cầm di động lên bấm số văn phòng Gavin.
- Công ty Edward Collins và Cộng Sự nghe đây ạ, - một giọng nữ trả lời sau ba hồi chuông. Doanh nghiệp tư nhân lúc nào cũng trả lời máy nhanh nhẹn thế, lợi nhuận phụ thuộc vào đó mà.
- Vui lòng cho tôi nói chuyện với anh Gavin Hughes - Kay nói, nhìn chằm chằm xuống hồ sơ của Terri.
- Xin hỏi ai đầu dây đấy ạ?
- Kay Bawden - Kay đáp.
Cô không nhìn lên, tránh bắt gặp cái nhìn của Alex hay Una. Thời gian chờ đợi dường như dài vô tận.
(Hai người họ gặp nhau ở tiệc sinh nhật anh trai Gavin tại London. Kay không quen ai ở đó trừ người bạn kéo cô đi chung cho có hội. Gavin khi đó vừa chia tay với Lisa, anh ta đã ngà ngà, nhưng trông vẫn đàng hoàng, đáng tin cậy, khác hẳn kiểu đàn ông Kay thường qua lại. Anh trút bầu tâm sự vụ chia tay rồi cùng về căn hộ của cô trên đường Hackney. Khi hai người còn ở xa nhau anh ta rất nhiệt tình, cứ cuối tuần lại lên thăm và gọi điện cho cô thường xuyên; thế nhưng, khi cô may mắn tìm được việc ở Yarvil dù lương thấp hơn rồi rao bán căn hộ ở Hackney, thì anh ta lại có vẻ rụt vòi….)
- Máy anh ấy đang bận, chị có muốn chờ máy không ạ?
- Vâng, có - Kay khổ sở đáp.
(Nếu chuyện giữa cô và Gavin không đi tới đâu... Nhưng họ phải ổn. Cô đã dời nhà vì anh, đổi việc vì anh, thậm chí khiến con gái rời nơi chôn rau cắt rốn cũng vì anh. Chắc hẳn anh không thể nào để cô làm thế nếu không có ý định nghiêm túc, phải không? Hẳn anh phải cân nhắc mọi hậu quả khi họ chia tay, khi đó suốt ngày chạm mặt nhau trong thị trấn Pagford bé tí này hẳn cũng ngại ngần chứ?)
- Đường dây thông rồi ạ - người thư ký báo, Kay lại phập phồng hy vọng.
- Chào em - Gavin nói - Em sao rồi?
- Em khỏe - Kay nói dối, vì Alex và Una đang nghe được - Hôm nay anh suôn sẻ chứ?
- Bận tối mặt - Gavin đáp - còn em?
- Cũng vậy.
Cô im lặng đợi, áp chặt điện thoại vào tai, vờ như anh đang nói với cô, vờ nghe thinh lặng.
- Thế, tối nay anh có muốn mình gặp nhau không? - Cuối cùng cô đành khổ sở hỏi.
- Ờ... chắc không được rồi - anh ta đáp.
Sao anh lại không chắc? Anh bận cái gì?
- Anh có việc phải làm... vụ bà Mary, vợ ông Barry ấy. Bà ấy muốn anh làm người hộ tang. Thế nên anh phải... Chắc anh phải tìm hiểu xem hộ tang thì phải làm những việc gì, đại loại thế.
Đôi khi, nếu cô không đáp mà cứ im lặng thế, mặc cho cái lý do chẳng đâu vào đâu của anh ta tự bốc hơi, thì chính anh ta sẽ đâm ra xấu hổ và chịu nhân nhượng.
- Mà chắc việc ấy cũng không mất cả buổi tối đâu - anh ta nói - Xong việc mình có thể gặp nhau, nếu em muốn.
- Vâng, được. Anh có muốn sang nhà em không, mai vẫn phải đi làm mà?
- À, ờ... cũng được.
- Mấy giờ, anh? - Cô gặng, ép anh ta phải ra quyết định ít nhất về một chuyện.
- Anh không chắc... độ chín giờ hơn nhỉ?
Sau khi anh ta cúp máy, Kay còn áp chặt ống nghe vào tai một lúc nữa rồi cố ý nói cho Alex và Una nghe: “Em cũng thế. Gặp sau nhé anh yêu.”
Không ai trong số họ trả lời điện thoại. Khi trở về văn phòng của đội Bảo Vệ Trẻ Em, Kay bấm hàng loạt số điện thoại trong gần hai giờ liền, để lại lời nhắn yêu cầu gọi lại: nào là y tá cộng đồng của nhà Weedon, bác sĩ gia đình, nhà trẻ Cantermill và trung tâm cai nghiện Bellchapel. Trước mặt cô là hồ sơ Terri Weedon để mở, bèo nhèo chồng đống.
- Lại chơi thuốc, phải không? - Alex cất tiếng hỏi, chị ngồi chung phòng làm việc với Kay. - Lần này thể nào đằng Bellchapel cũng xúc chị ta ra ngoài cho rảnh nợ. Chị ta lúc nào cũng bảo sợ thằng Robbie bị đưa đi, thế mà đâu có nhịn nổi.
- Đây là lần thứ ba chị ta vào Bellchapel rồi đấy - Una chêm vào.
Sau những gì mắt thấy tai nghe, chiều hôm đó Kay quyết định đã tới lúc đánh giá lại ca này, như vậy phải tập hợp hết các chuyên gia có liên đới trách nhiệm với Terri Weedon. Cô liên tục ấn nút quay số lại trong khi tranh thủ làm mấy việc khác, chiếc điện thoại của họ đặt trong góc văn phòng réo liên tục rồi tự động kêu đánh cách chuyển qua chế độ trả lời tự động. Văn phòng bộ phận Bảo Vệ Trẻ Em chật ních và lộn xộn, bốc mùi sữa thiu vì Alex và Una có thói quen đổ tách cà phê thừa vào chậu cây ngọc giá ủ rũ trong góc.
Mấy ghi chép gần đây của Mattie nguệch ngoạc không ra hàng lối gì, gạch xóa lung tung, ngày tháng sai lệch và không hoàn chỉnh. Nhiều tài liệu quan trọng không có trong hồ sơ, tỉ như lá thư trung tâm cai nghiện gửi tới hai tuần trước. Hỏi thẳng Alex và Una còn nhanh hơn.
- Lần đánh giá trước là…. - Alex nhăn mày nhìn chậu ngọc giá - hơn một năm trước, tôi nghĩ thế.
- Rõ ra lúc đó họ nghĩ Robbie ở với chị ta sẽ OK - Kay nói, nghiêng đầu kẹp ống nghe vào vai trong lúc lục lọi mớ giấy tờ của lần đánh giá trước trong bìa hồ sơ căng phồng.
- Lần đó không phải xét xem thằng bé có được ở với chị ta hay không, mà là có nên trả nó về với mẹ hay không. Thằng bé được giao cho người khác nuôi dưỡng vì Terri bị khách làng chơi đánh phải nhập viện. Được ra viện một cái là chị ta lồng lộn đòi lại thằng Robbie. Chị ta tham gia lại chương trình cai nghiện của Bellchapel, thôi chơi thuốc và cũng cố gắng ra trò. Mẹ chị ta hứa sẽ giúp một tay. Thế là chị ta đón được thằng bé về nhà, và chỉ vài tháng sau lại tiếp tục bắn thuốc.
- Nhưng người hứa giúp đỡ đâu phải mẹ của Terri, phải không? - Kay hỏi, đầu cô bắt đầu phát nhức vì gắng đọc cho ra những con chữ xộc xệch to cộ của Mattie. - Đó là bà nội chị ta, nghĩa là bà cố thằng bé. Vậy chắc bà cụ có tới, nhưng sáng nay Terri bảo bà bị ốm sao đó. Vậy bây giờ nếu chỉ có mình Terri chăm sóc thằng bé…
- Đứa con gái lớn mười sáu tuổi rồi - Una nói - chủ yếu là nó chăm em nó đấy.
- Thế thì cô bé này chăm trẻ không giỏi lắm đâu - Kay nhận xét - Sáng nay khi tôi đến thăm thằng bé nom khá tệ.
Cô đã từng thấy những trường hợp còn tệ hại hơn nhiều: những lằn roi, vết lở loét, vết thương, vết đốt, những chỗ bầm tím, ghẻ lở, chấy rận; trẻ chưa dứt sữa lê la trên thảm đầy phân chó, bò lê vì xương gãy, có lần cô còn chứng kiến (và giờ hãy còn mơ thấy cảnh đó) một đứa bị gã cha dượng tâm thần nhốt năm ngày liền trong tủ chạn. Vụ đó có lên bản tin đài quốc gia. Với Robbie thì mối đe dọa trực tiếp nhất chính là đống thùng nặng trong phòng khách, thằng bé cứ gắng trèo lên đó khi thấy làm thế được Kay chú ý. Trước khi về, Kay đã cẩn thận san đống thùng thành hai chồng thấp hơn. Terri không ưa cô làm thế, cũng không thích nghe Kay dặn dò phải thay cái tã ướt sũng cho thằng cu. Cô ta mất kiên nhẫn, văng tục và đâm cáu tuy còn hơi say thuốc, quát bảo Kay cút xéo và đừng có léo hánh tới nữa.
Di động của Kay réo lên. Người phụ trách cai nghiện chính cho Terri gọi tới.
- Tôi tìm cô suốt mấy hôm nay - giọng phụ nữ nghe gắt gỏng. Mãi một lúc sau bà ta mới nghe thủng rằng Kay không phải Mattie, nhưng chuyện đó chẳng khiến bà đỡ cáu là bao.
- Phải, chúng tôi vẫn đang theo dõi chị ta, nhưng mới tuần trước kết quả xét nghiệm vẫn là dương tính. Chị ta mà chơi thuốc một lần nữa thôi là lên đường. Bên này còn hai chục người đang xếp hàng chờ thế chân chị ta để được vào chương trình cai nghiện đây, chắc mấy người đó biết tận dụng cơ hội hơn. Chị ta cai lần này là tới lần thứ ba rồi.
Kay không đả động đến chuyện cô biết Terri sáng nay vừa chơi thuốc xong.
- Các chị có ai còn paracetamol không? - Kay hỏi Alex và Una sau khi nghe bà tư vấn cai nghiện tuôn ra cả tràng về chuyện Terri hay vắng mặt và chả có tiến triển gì, rồi dập máy.
Kay chiêu mấy viên thuốc với trà âm ấm, cô chẳng còn sức đứng dậy đi đến máy nước lạnh đặt ở ngoài hành lang. Căn phòng ngột ngạt, quạt tản nhiệt quay vù vù bên trên. Khi ánh sáng mặt trời bên ngoài mờ dần, nguồn sáng từ bóng đèn tuýp trên bàn làm việc của cô nổi hẳn lên, nhuộm giấy tờ trên bàn ngả sang màu vàng nhàn nhạt, những dòng chữ đen lít nhít tưởng như dài bất tận.
- Họ sắp đóng cửa Trung tâm Bellchapel rồi, cô cứ chờ mà xem - Una nói, cô đang ngồi làm việc trên máy tính, đâu lưng với Kay. - Phải cắt giảm ngân sách mà. Hội đồng chỉ chi tiền cho một nhân viên tư vấn cai nghiện. Hội đồng Pagford sở hữu tòa nhà. Tôi nghe nói họ đang định tút tát lại chút đỉnh rồi cho mối nào béo bở hơn thuê. Họ dành tòa nhà làm trung tâm cai nghiện nhiều năm rồi còn gì.
Thái dương Kay đập thùm thụp. Địa danh mới được nhắc tới làm cô buồn lòng. Vừa mải nghĩ, cô vừa làm cái việc từng thề là không làm sau khi anh ta không gọi cô tối hôm trước: Cô cầm di động lên bấm số văn phòng Gavin.
- Công ty Edward Collins và Cộng Sự nghe đây ạ, - một giọng nữ trả lời sau ba hồi chuông. Doanh nghiệp tư nhân lúc nào cũng trả lời máy nhanh nhẹn thế, lợi nhuận phụ thuộc vào đó mà.
- Vui lòng cho tôi nói chuyện với anh Gavin Hughes - Kay nói, nhìn chằm chằm xuống hồ sơ của Terri.
- Xin hỏi ai đầu dây đấy ạ?
- Kay Bawden - Kay đáp.
Cô không nhìn lên, tránh bắt gặp cái nhìn của Alex hay Una. Thời gian chờ đợi dường như dài vô tận.
(Hai người họ gặp nhau ở tiệc sinh nhật anh trai Gavin tại London. Kay không quen ai ở đó trừ người bạn kéo cô đi chung cho có hội. Gavin khi đó vừa chia tay với Lisa, anh ta đã ngà ngà, nhưng trông vẫn đàng hoàng, đáng tin cậy, khác hẳn kiểu đàn ông Kay thường qua lại. Anh trút bầu tâm sự vụ chia tay rồi cùng về căn hộ của cô trên đường Hackney. Khi hai người còn ở xa nhau anh ta rất nhiệt tình, cứ cuối tuần lại lên thăm và gọi điện cho cô thường xuyên; thế nhưng, khi cô may mắn tìm được việc ở Yarvil dù lương thấp hơn rồi rao bán căn hộ ở Hackney, thì anh ta lại có vẻ rụt vòi….)
- Máy anh ấy đang bận, chị có muốn chờ máy không ạ?
- Vâng, có - Kay khổ sở đáp.
(Nếu chuyện giữa cô và Gavin không đi tới đâu... Nhưng họ phải ổn. Cô đã dời nhà vì anh, đổi việc vì anh, thậm chí khiến con gái rời nơi chôn rau cắt rốn cũng vì anh. Chắc hẳn anh không thể nào để cô làm thế nếu không có ý định nghiêm túc, phải không? Hẳn anh phải cân nhắc mọi hậu quả khi họ chia tay, khi đó suốt ngày chạm mặt nhau trong thị trấn Pagford bé tí này hẳn cũng ngại ngần chứ?)
- Đường dây thông rồi ạ - người thư ký báo, Kay lại phập phồng hy vọng.
- Chào em - Gavin nói - Em sao rồi?
- Em khỏe - Kay nói dối, vì Alex và Una đang nghe được - Hôm nay anh suôn sẻ chứ?
- Bận tối mặt - Gavin đáp - còn em?
- Cũng vậy.
Cô im lặng đợi, áp chặt điện thoại vào tai, vờ như anh đang nói với cô, vờ nghe thinh lặng.
- Thế, tối nay anh có muốn mình gặp nhau không? - Cuối cùng cô đành khổ sở hỏi.
- Ờ... chắc không được rồi - anh ta đáp.
Sao anh lại không chắc? Anh bận cái gì?
- Anh có việc phải làm... vụ bà Mary, vợ ông Barry ấy. Bà ấy muốn anh làm người hộ tang. Thế nên anh phải... Chắc anh phải tìm hiểu xem hộ tang thì phải làm những việc gì, đại loại thế.
Đôi khi, nếu cô không đáp mà cứ im lặng thế, mặc cho cái lý do chẳng đâu vào đâu của anh ta tự bốc hơi, thì chính anh ta sẽ đâm ra xấu hổ và chịu nhân nhượng.
- Mà chắc việc ấy cũng không mất cả buổi tối đâu - anh ta nói - Xong việc mình có thể gặp nhau, nếu em muốn.
- Vâng, được. Anh có muốn sang nhà em không, mai vẫn phải đi làm mà?
- À, ờ... cũng được.
- Mấy giờ, anh? - Cô gặng, ép anh ta phải ra quyết định ít nhất về một chuyện.
- Anh không chắc... độ chín giờ hơn nhỉ?
Sau khi anh ta cúp máy, Kay còn áp chặt ống nghe vào tai một lúc nữa rồi cố ý nói cho Alex và Una nghe: “Em cũng thế. Gặp sau nhé anh yêu.”