Colin Wall nhìn thấy Gavin và Mary đi ngang qua cửa sổ phòng làm việc nhà mình. Ông nhận ra bóng Mary ngay lập tức nhưng phải nheo mắt nhìn mới nhận ra người đàn ông cao gầy đi bên cạnh trước khi hai người đi khỏi vùng sáng từ ánh đèn đường, ông hơi nhổm mình khỏi cái ghế trước bàn vi tính khom người nhìn chằm chằm theo hai dáng người khuất vào bóng tối.
Ông choáng váng. Với ông, Mary đang trong thời gian thu mình kiểu “cấm cung”, và thường chỉ tiếp khách nữ trong cái cung cấm là nhà cô ta, trong số đó có Tessa cứ cách ngày lại ghé qua. Chưa bao giờ ông nghĩ tới chuyện Mary tham gia cuộc giao tế nào đó bên ngoài sau khi trời tối, mà lại còn đi cùng đàn ông độc thân nữa chứ. Ông thấy mình như bị phản bội, như thể bị Mary cắm sừng về mặt tinh thần.
Không biết cô ta có cho phép Gavin đến viếng thi hài ông Barry lần cuối không nhỉ? Tối tối Gavin có ngồi trên chiếc ghế ông Barry ưa thích cạnh lò sưởi không? Liệu Gavin và bà vợ góa Mary... có thể nào bọn họ...? Dù sao thì loại chuyện này vẫn xảy ra mỗi ngày đó thôi. Có lẽ... thậm chí có lẽ trước khi ông Barry qua đời...?
Colin lúc nào cũng khiếp hãi trước cái đạo đức mòn xơ của người đời. Thế là để đỡ sốc, ông luôn buộc mình phải tưởng tượng tới tình huống tồi tệ nhất, nghĩa là cố tưởng tượng ra những giả thiết trụy lạc và phản bội thay vì chờ sự thật tự bóc trần ra trong cõi hoang tưởng ngây thơ của ông. Với Colin, cuộc đời từ lâu luôn đồng nghĩa với nỗi đau và thất vọng; và trừ vợ ông, tất cả mọi người đều là kẻ thù, trừ khi họ chứng minh được điều ngược lại.
Ông suýt nữa lao xuống lầu kể cho Tessa nghe điều vừa chứng kiến, có lẽ vợ ông sẽ đưa ra được lời giải thích về chuyến đi đêm của Mary và khẳng định rằng bà vợ góa của bạn thân đã và vẫn trung thành với ông chồng. Nhưng cuối cùng ông ghìm lại mong muốn đó vì hãy còn giận Tessa.
Sao vợ ông lại nhất quyết giữ thái độ thờ ơ trước việc ông sắp ứng cử hội đồng? Lẽ nào cô ấy không nhận ra ông đã căng thẳng đến như thế nào kể từ khi gửi đơn ứng cử? Dù đã lường trước tâm trạng này, nhưng ông không vì thế mà thấy đỡ hơn, như thể sắp bị xe lửa đâm mà nhìn thấy nó lừ lừ tiến tới cũng chẳng đỡ tan nát hơn. Thế là Colin khổ sở gấp đôi vì hiện thực lẫn những gì dự kiến sẽ xảy ra.
Cơn ác mộng của ông xoay đi xoay lại quanh cha con nhà Mollison và những mũi dùi mà phe ấy có thể chĩa vào ông. Đủ thứ lập luận phản biện, giải thích, chống đỡ chạy xành xạch suốt trong đầu ông. Ông hình dung một mình giữa vòng vây, tả xung hữu đột vì danh tiếng bản thân. Chứng hoang tưởng của Colin trước thế giới bên ngoài càng trở nặng, còn Tessa vờ lờ đi chẳng biết và chẳng hề giúp làm dịu đi cơn căng thẳng khủng khiếp đó của ông chồng chút nào.
Ông biết vợ mình nghĩ đức ông chồng không việc gì phải ra ứng cử. Có lẽ cô quá sợ Howard Mollison xé toang cái nút thắt âm ỉ trong quá khứ và vứt cái bí mật khủng khiếp đó ra cho những cái mỏ kền kền thóc mách ở Pagford tha hồ xâu xé.
Colin đã điện cho vài người khi trước hết lòng ủng hộ Barry. Ông vừa ngạc nhiên vừa cảm động khi thấy chẳng ai trong số họ vặn vẹo ông về năng lực hay những vấn đề trong hội đồng. Người nào người nấy đều bày tỏ lòng tiếc thương sâu sắc trước sự ra đi của Barry và nỗi căm ghét mạnh mẽ với Howard Mollison, hay “gã khốn kiếp siêu tự mãn”, như lời một cử tri ít ý tứ đã huỵch toẹt ra. “Cố mà bơm thổi thằng con trai”. Ông ta “cười không ngậm miệng nổi” khi “nghe tin Barry chết”. Colin đã soạn sẵn cả danh sách luận điểm ủng hộ khu Fields nhưng không cần nhìn giấy lấy một lần. Cho tới lúc này, xem ra điểm ăn khách của ông trước cử tri là tình bạn với Barry, và ông không phải mang họ Mollison.
Tấm chân dung đen trắng mỉm cười với ông từ màn hình máy tính. Suốt tối ông ngồi lỳ ở đó, gắng soạn nội dung tờ rơi vận động tranh cử, ông định dùng tấm hình đang đăng trên website của trường Winterdown: chụp nguyên mặt, nụ cười nhẹ ấm áp, cái trán cao bóng loáng. Tấm hình này có lợi là nó đã ra mắt công chúng mà không làm ông bị chế nhạo hay mang tai mang tiếng gì, thế là quá ổn. Nhưng dưới bức hình, chỗ điền thông tin cá nhân mới chỉ có một hai dòng ngập ngừng. Suốt hai tiếng đồng hồ Colin hết gõ lại xóa, có lúc ông viết xong được cả đoạn nhưng lại xóa sạch hết từ này tới từ khác bằng ngón trỏ lập cập căng thẳng.
Đột nhiên hết chịu nổi cảnh một mình ngồi đó quay đi tính lại, ông nhảy bật ra khỏi ghế và chạy xuống lầu. Tessa đang nằm dài gà gật trên ghế sofa ở phòng khách, tivi vẫn mở.
- Sao rồi anh? - Cô mở mắt hỏi vẻ ngái ngủ.
- Chị Mary mới đi ngang đấy. Cùng với Gavin Hughes.
- Thế à - Tessa bảo - Chị ấy có nói định ghé nhà Miles và Samantha hồi tối này. Chắc Gavin ở đó rồi tiễn chị ấy về nhà ấy mà.
Colin chấn động cả người. Mary đến thăm Miles, cái gã thuộc phe đối nghịch đang rắp ranh thế chỗ chồng chị ta để làm gì?
- Chị ấy làm cái gì ở nhà Mollison mới được chứ?
- Thì hai vợ chồng nhà họ đi kèm chị ấy đến bệnh viện, anh biết mà - Tessa rên khẽ một tiếng, vặn mình ngồi dậy duỗi thẳng đôi chân ngắn - Từ lúc đó đến giờ chị ấy đã có thời gian nói chuyện được ra đầu ra đũa với họ đâu. Chị ấy muốn sang cảm ơn thôi. Anh làm xong nội dung tờ rơi chưa?
- Gần xong rồi. Này, phần thông tin ứng viên, ý anh là thông tin về mặt cá nhân ấy, có nên ghi mấy vị trí đã từng đảm nhiệm không? Hay chỉ nên ghi công việc ở trường Winterdown thôi?
- Em nghĩ anh ghi nơi làm việc hiện giờ thôi là đủ. Nhưng sao anh không hỏi chị Minda đi? Chị ấy… - Tessa ngáp -... chị ấy từng làm rồi mà.
- Ờ phải - Colin nói. ông đứng đó đợi nhưng xem ra bà vợ không định ngỏ ý giúp, thậm chí không muốn đọc phần ông đã viết. - Ừ, ý hay đấy - ông nhắc lại to hơn - anh sẽ nhờ Minda xem lại.
Tessa chỉ ậm ừ xoa xoa mắt cá nhân, ông tự ái đành bỏ ra khỏi phòng. Vợ ông không thể nào biết ông đang trong tâm trạng thế nào, ngủ nghỉ ít ỏi ra sao, lại cả cái dạ dày cứ xoắn lên bên trong.
Tessa thật ra chỉ vờ ngủ. Mười phút trước, tiếng bước chân của Mary và Gavin đã đánh thức cô dậy.
Tessa không biết nhiều về Gavin, anh ta nhỏ hơn cô với Colin cả mười lăm tuổi, nhưng khoảng cách giữa gia đình cô với anh ta không phải vì tuổi tác mà vì Colin luôn ghen tị với những bạn bè khác của Barry.
- Vụ bảo hiểm ấy, cậu ta thật đáng kinh ngạc - lúc trước Mary có kể với Tessa thế qua điện thoại - Cậu ta gọi cho bên công ty mỗi ngày, theo chỗ tôi biết, và cứ bảo tôi đừng có lo về chuyện phí tổn. Trời ơi Tessa, nếu bọn họ không chịu trả tiền…
- Gavin sẽ lo vụ ấy cho chị thôi mà - Tessa an ủi - Chắc chắn cậu ấy sẽ lo.
Vừa khát nước vừa mỏi cứng người trên ghế sofa, Tessa vừa nghĩ giá mà vợ chồng cô mời Mary đến nhà được thì tốt quá, để chị ta được thay đổi không khí chút đỉnh và có thể ép Mary ăn, nhưng không thể được: Mary thấy Colin khó tính, lúc nào cũng căng thẳng. Cái sự thực không mấy dễ chịu này giờ dần hé lộ sau cái chết của Barry như đám phiêu vật trơ ra khi thủy triều rút. Rõ ràng Mary chỉ muốn gần Tessa. Bà vợ góa né tránh mọi lời đề nghị giúp đỡ từ Colin và không muốn nói chuyện với ông quá lâu qua điện thoại. Nhiều năm nay hai gia đình gặp gỡ tay tư khá thường xuyên nhưng mối ác cảm của Mary chưa khi nào lộ rõ vì sự hài hước của Barry đã át hẳn đi.
Thế là Tessa phải khéo léo xử lý tình thế mới. Cô đã thuyết phục được Colin rằng cứ để Mary cạnh mấy bà bạn là chị ấy vui nhất. Hôm đám tang coi như một thất bại của cô, vì Colin “đón lõng” Mary sau khi họ rời nhà thờ Thánh Michael và sụt sùi giải thích rằng ông muốn ra ứng cử vị trí của Barry trong hội đồng, để tiếp tục công việc mà ông bạn còn bỏ dở, để Barry vẫn sống mãi dù đã ra đi. Nhìn vẻ choáng váng và khó chịu của Mary, Tessa kéo vội chồng đi.
Một hay hai lần sau đó, Colin ngỏ ý muốn sang cho Mary xem các tài liệu tranh cử để nhắm xem nếu là Barry thì có đồng ý hay không; ông thậm chí còn muốn nhờ bà hướng dẫn cách Barry tiến hành vận động bầu cử. Rốt cuộc Tessa phải dứt khoát bảo ông chồng đừng có quấy quả Mary về vụ hội đồng khu nữa. Tất nhiên là ông mếch lòng, nhưng thế vẫn hơn, Tessa nghĩ, thà ông giận vợ còn hơn làm Mary căng thẳng thêm, hoặc đẩy chị ta tới bước phải từ chối thẳng thừng như vụ viếng thi hài Barry.
- Nhưng mà, đó là nhà Mollison - Colin trở lại phòng, tay cầm tách trà. Ông không mang trà cho vợ, vốn ông hay ích kỷ trong mấy chuyện vặt vãnh kiểu thế vì quá bận tâm đến những mối lo riêng.- Bao nhiêu người xung quanh mà lại chọn ăn tối với nhà đấy! Nhà họ chống lại tất cả mọi thứ Barry ủng hộ kia mà.
- Nói thế hơi cường điệu quá đấy Col - Tessa khuyên - Dù sao thì chị Mary cũng đâu bao giờ quan tâm nhiều tới khu Fields như Barry đâu.
Nhưng đối với Colin, tình yêu nghĩa là luôn kèm với lòng chung thủy vô hạn và sự khoan dung không bờ bến. Xét theo tiêu chuẩn đó, Mary đã không đạt, không sao cứu vãn được nữa.
Colin Wall nhìn thấy Gavin và Mary đi ngang qua cửa sổ phòng làm việc nhà mình. Ông nhận ra bóng Mary ngay lập tức nhưng phải nheo mắt nhìn mới nhận ra người đàn ông cao gầy đi bên cạnh trước khi hai người đi khỏi vùng sáng từ ánh đèn đường, ông hơi nhổm mình khỏi cái ghế trước bàn vi tính khom người nhìn chằm chằm theo hai dáng người khuất vào bóng tối.
Ông choáng váng. Với ông, Mary đang trong thời gian thu mình kiểu “cấm cung”, và thường chỉ tiếp khách nữ trong cái cung cấm là nhà cô ta, trong số đó có Tessa cứ cách ngày lại ghé qua. Chưa bao giờ ông nghĩ tới chuyện Mary tham gia cuộc giao tế nào đó bên ngoài sau khi trời tối, mà lại còn đi cùng đàn ông độc thân nữa chứ. Ông thấy mình như bị phản bội, như thể bị Mary cắm sừng về mặt tinh thần.
Không biết cô ta có cho phép Gavin đến viếng thi hài ông Barry lần cuối không nhỉ? Tối tối Gavin có ngồi trên chiếc ghế ông Barry ưa thích cạnh lò sưởi không? Liệu Gavin và bà vợ góa Mary... có thể nào bọn họ...? Dù sao thì loại chuyện này vẫn xảy ra mỗi ngày đó thôi. Có lẽ... thậm chí có lẽ trước khi ông Barry qua đời...?
Colin lúc nào cũng khiếp hãi trước cái đạo đức mòn xơ của người đời. Thế là để đỡ sốc, ông luôn buộc mình phải tưởng tượng tới tình huống tồi tệ nhất, nghĩa là cố tưởng tượng ra những giả thiết trụy lạc và phản bội thay vì chờ sự thật tự bóc trần ra trong cõi hoang tưởng ngây thơ của ông. Với Colin, cuộc đời từ lâu luôn đồng nghĩa với nỗi đau và thất vọng; và trừ vợ ông, tất cả mọi người đều là kẻ thù, trừ khi họ chứng minh được điều ngược lại.
Ông suýt nữa lao xuống lầu kể cho Tessa nghe điều vừa chứng kiến, có lẽ vợ ông sẽ đưa ra được lời giải thích về chuyến đi đêm của Mary và khẳng định rằng bà vợ góa của bạn thân đã và vẫn trung thành với ông chồng. Nhưng cuối cùng ông ghìm lại mong muốn đó vì hãy còn giận Tessa.
Sao vợ ông lại nhất quyết giữ thái độ thờ ơ trước việc ông sắp ứng cử hội đồng? Lẽ nào cô ấy không nhận ra ông đã căng thẳng đến như thế nào kể từ khi gửi đơn ứng cử? Dù đã lường trước tâm trạng này, nhưng ông không vì thế mà thấy đỡ hơn, như thể sắp bị xe lửa đâm mà nhìn thấy nó lừ lừ tiến tới cũng chẳng đỡ tan nát hơn. Thế là Colin khổ sở gấp đôi vì hiện thực lẫn những gì dự kiến sẽ xảy ra.
Cơn ác mộng của ông xoay đi xoay lại quanh cha con nhà Mollison và những mũi dùi mà phe ấy có thể chĩa vào ông. Đủ thứ lập luận phản biện, giải thích, chống đỡ chạy xành xạch suốt trong đầu ông. Ông hình dung một mình giữa vòng vây, tả xung hữu đột vì danh tiếng bản thân. Chứng hoang tưởng của Colin trước thế giới bên ngoài càng trở nặng, còn Tessa vờ lờ đi chẳng biết và chẳng hề giúp làm dịu đi cơn căng thẳng khủng khiếp đó của ông chồng chút nào.
Ông biết vợ mình nghĩ đức ông chồng không việc gì phải ra ứng cử. Có lẽ cô quá sợ Howard Mollison xé toang cái nút thắt âm ỉ trong quá khứ và vứt cái bí mật khủng khiếp đó ra cho những cái mỏ kền kền thóc mách ở Pagford tha hồ xâu xé.
Colin đã điện cho vài người khi trước hết lòng ủng hộ Barry. Ông vừa ngạc nhiên vừa cảm động khi thấy chẳng ai trong số họ vặn vẹo ông về năng lực hay những vấn đề trong hội đồng. Người nào người nấy đều bày tỏ lòng tiếc thương sâu sắc trước sự ra đi của Barry và nỗi căm ghét mạnh mẽ với Howard Mollison, hay “gã khốn kiếp siêu tự mãn”, như lời một cử tri ít ý tứ đã huỵch toẹt ra. “Cố mà bơm thổi thằng con trai”. Ông ta “cười không ngậm miệng nổi” khi “nghe tin Barry chết”. Colin đã soạn sẵn cả danh sách luận điểm ủng hộ khu Fields nhưng không cần nhìn giấy lấy một lần. Cho tới lúc này, xem ra điểm ăn khách của ông trước cử tri là tình bạn với Barry, và ông không phải mang họ Mollison.
Tấm chân dung đen trắng mỉm cười với ông từ màn hình máy tính. Suốt tối ông ngồi lỳ ở đó, gắng soạn nội dung tờ rơi vận động tranh cử, ông định dùng tấm hình đang đăng trên website của trường Winterdown: chụp nguyên mặt, nụ cười nhẹ ấm áp, cái trán cao bóng loáng. Tấm hình này có lợi là nó đã ra mắt công chúng mà không làm ông bị chế nhạo hay mang tai mang tiếng gì, thế là quá ổn. Nhưng dưới bức hình, chỗ điền thông tin cá nhân mới chỉ có một hai dòng ngập ngừng. Suốt hai tiếng đồng hồ Colin hết gõ lại xóa, có lúc ông viết xong được cả đoạn nhưng lại xóa sạch hết từ này tới từ khác bằng ngón trỏ lập cập căng thẳng.
Đột nhiên hết chịu nổi cảnh một mình ngồi đó quay đi tính lại, ông nhảy bật ra khỏi ghế và chạy xuống lầu. Tessa đang nằm dài gà gật trên ghế sofa ở phòng khách, tivi vẫn mở.
- Sao rồi anh? - Cô mở mắt hỏi vẻ ngái ngủ.
- Chị Mary mới đi ngang đấy. Cùng với Gavin Hughes.
- Thế à - Tessa bảo - Chị ấy có nói định ghé nhà Miles và Samantha hồi tối này. Chắc Gavin ở đó rồi tiễn chị ấy về nhà ấy mà.
Colin chấn động cả người. Mary đến thăm Miles, cái gã thuộc phe đối nghịch đang rắp ranh thế chỗ chồng chị ta để làm gì?
- Chị ấy làm cái gì ở nhà Mollison mới được chứ?
- Thì hai vợ chồng nhà họ đi kèm chị ấy đến bệnh viện, anh biết mà - Tessa rên khẽ một tiếng, vặn mình ngồi dậy duỗi thẳng đôi chân ngắn - Từ lúc đó đến giờ chị ấy đã có thời gian nói chuyện được ra đầu ra đũa với họ đâu. Chị ấy muốn sang cảm ơn thôi. Anh làm xong nội dung tờ rơi chưa?
- Gần xong rồi. Này, phần thông tin ứng viên, ý anh là thông tin về mặt cá nhân ấy, có nên ghi mấy vị trí đã từng đảm nhiệm không? Hay chỉ nên ghi công việc ở trường Winterdown thôi?
- Em nghĩ anh ghi nơi làm việc hiện giờ thôi là đủ. Nhưng sao anh không hỏi chị Minda đi? Chị ấy… - Tessa ngáp -... chị ấy từng làm rồi mà.
- Ờ phải - Colin nói. ông đứng đó đợi nhưng xem ra bà vợ không định ngỏ ý giúp, thậm chí không muốn đọc phần ông đã viết. - Ừ, ý hay đấy - ông nhắc lại to hơn - anh sẽ nhờ Minda xem lại.
Tessa chỉ ậm ừ xoa xoa mắt cá nhân, ông tự ái đành bỏ ra khỏi phòng. Vợ ông không thể nào biết ông đang trong tâm trạng thế nào, ngủ nghỉ ít ỏi ra sao, lại cả cái dạ dày cứ xoắn lên bên trong.
Tessa thật ra chỉ vờ ngủ. Mười phút trước, tiếng bước chân của Mary và Gavin đã đánh thức cô dậy.
Tessa không biết nhiều về Gavin, anh ta nhỏ hơn cô với Colin cả mười lăm tuổi, nhưng khoảng cách giữa gia đình cô với anh ta không phải vì tuổi tác mà vì Colin luôn ghen tị với những bạn bè khác của Barry.
- Vụ bảo hiểm ấy, cậu ta thật đáng kinh ngạc - lúc trước Mary có kể với Tessa thế qua điện thoại - Cậu ta gọi cho bên công ty mỗi ngày, theo chỗ tôi biết, và cứ bảo tôi đừng có lo về chuyện phí tổn. Trời ơi Tessa, nếu bọn họ không chịu trả tiền…
- Gavin sẽ lo vụ ấy cho chị thôi mà - Tessa an ủi - Chắc chắn cậu ấy sẽ lo.
Vừa khát nước vừa mỏi cứng người trên ghế sofa, Tessa vừa nghĩ giá mà vợ chồng cô mời Mary đến nhà được thì tốt quá, để chị ta được thay đổi không khí chút đỉnh và có thể ép Mary ăn, nhưng không thể được: Mary thấy Colin khó tính, lúc nào cũng căng thẳng. Cái sự thực không mấy dễ chịu này giờ dần hé lộ sau cái chết của Barry như đám phiêu vật trơ ra khi thủy triều rút. Rõ ràng Mary chỉ muốn gần Tessa. Bà vợ góa né tránh mọi lời đề nghị giúp đỡ từ Colin và không muốn nói chuyện với ông quá lâu qua điện thoại. Nhiều năm nay hai gia đình gặp gỡ tay tư khá thường xuyên nhưng mối ác cảm của Mary chưa khi nào lộ rõ vì sự hài hước của Barry đã át hẳn đi.
Thế là Tessa phải khéo léo xử lý tình thế mới. Cô đã thuyết phục được Colin rằng cứ để Mary cạnh mấy bà bạn là chị ấy vui nhất. Hôm đám tang coi như một thất bại của cô, vì Colin “đón lõng” Mary sau khi họ rời nhà thờ Thánh Michael và sụt sùi giải thích rằng ông muốn ra ứng cử vị trí của Barry trong hội đồng, để tiếp tục công việc mà ông bạn còn bỏ dở, để Barry vẫn sống mãi dù đã ra đi. Nhìn vẻ choáng váng và khó chịu của Mary, Tessa kéo vội chồng đi.
Một hay hai lần sau đó, Colin ngỏ ý muốn sang cho Mary xem các tài liệu tranh cử để nhắm xem nếu là Barry thì có đồng ý hay không; ông thậm chí còn muốn nhờ bà hướng dẫn cách Barry tiến hành vận động bầu cử. Rốt cuộc Tessa phải dứt khoát bảo ông chồng đừng có quấy quả Mary về vụ hội đồng khu nữa. Tất nhiên là ông mếch lòng, nhưng thế vẫn hơn, Tessa nghĩ, thà ông giận vợ còn hơn làm Mary căng thẳng thêm, hoặc đẩy chị ta tới bước phải từ chối thẳng thừng như vụ viếng thi hài Barry.
- Nhưng mà, đó là nhà Mollison - Colin trở lại phòng, tay cầm tách trà. Ông không mang trà cho vợ, vốn ông hay ích kỷ trong mấy chuyện vặt vãnh kiểu thế vì quá bận tâm đến những mối lo riêng.- Bao nhiêu người xung quanh mà lại chọn ăn tối với nhà đấy! Nhà họ chống lại tất cả mọi thứ Barry ủng hộ kia mà.
- Nói thế hơi cường điệu quá đấy Col - Tessa khuyên - Dù sao thì chị Mary cũng đâu bao giờ quan tâm nhiều tới khu Fields như Barry đâu.
Nhưng đối với Colin, tình yêu nghĩa là luôn kèm với lòng chung thủy vô hạn và sự khoan dung không bờ bến. Xét theo tiêu chuẩn đó, Mary đã không đạt, không sao cứu vãn được nữa.