- … chạy ra khỏi đó, gào thét ầm ĩ nhá, gọi bà ta là con quỷ cái da nâu, rồi giờ báo chí gọi đến yêu cầu bình luận về bà ta…
Parminder nghe tiếng cô tiếp tân liến thoắng thì thầm lúc đi ngang qua căn phòng họp đang hé mở cửa. Bà nhanh nhẹn bước tới kéo cửa rộng ra, cô tiếp tân và cô ý tá đang túm tụm với nhau trong đó giật thót người quay lại.
- Bác sĩ Jawan…
- Cô hiểu rõ thỏa thuận bảo mật khi kí hợp đồng làm việc ở đây chứ, cô Karen?
Cô tiếp tân sợ điếng cả người.
- Vâng, tôi, tôi không… Laura đã… tôi đến đưa chị lời nhắn này. Báo Yarvil và District Gazette’s gọi tới. Bà Weedon chết rồi, cô cháu gái bà ấy nói rằng…
- Mấy cái đó đưa tôi phải không? - Parminder lạnh lẽo hỏi, trỏ tay vào hồ sơ bệnh án trên tay Karen.
- À, vâng - Karen hoang mang đáp - ông ấy muốn gặp bác sĩ Crawford, nhưng mà…
- Thôi cô quay về bàn làm việc đi.
Parminder tức giận cầm lấy chồng hồ sơ rồi đi thẳng ra ngoài quầy tiếp tân. Lúc ra trước mặt các bệnh nhân, bà mới nhận ra chưa biết phải gọi ai, bà liếc mắt xuống tập hồ sơ cầm trong tay.
- Mời ông… ông Mollison.
Howard nhấc người dậy, mỉm cười tiến lại gần với cái vóc dáng lúc lắc quen thuộc. Cơn chán ghét trào lên cổ họng Parminder đắng nghét. Bà quay người bước vào phòng khám, Howard đi theo.
- Ổn hết chứ hả chị Parminder? - ông hỏi khi đã khép cửa và ngồi phịch xuống ghế dành cho bệnh nhân, không đợi mời.
Đây là câu chào cửa miệng của lão, nhưng hôm nay nghe như lời châm chọc.
- Ông bị sao? - bà hỏi cộc lốc.
- Hơi bị kích ứng chút… Ngay đây, chắc cần thuốc bôi hay gì gì đó.
Lão kéo áo sơ mi khỏi quần, vén lên độ gang tay. Parminder nhìn vệt da đỏ rộp dọc nếp da gấp giữa bụng và đùi.
- Ông phải cởi hẳn áo ra đi - bà yêu cầu.
- Chỉ ngứa mỗi chỗ này thôi mà.
- Tôi muốn xem cả vùng da quanh đó.
Lão thở dài đứng dậy. Vừa cởi nút áo lão vừa hỏi - Chị có nhận được chương trình họp tôi vừa gửi qua sáng nay chưa?
- Chưa. Sáng nay tôi chưa mở email.
Bà nói dối. Bà đã đọc và phát khùng với chương trình họp này, nhưng nói việc này chưa phải lúc. Bà ghét lão cố đưa chuyện hội đồng vào tận phòng khám của bà, như kiểu nhắc nhở trong hội đồng đó bà dưới chức lão, dù trong căn phòng này, bà có quyền bắt lão cởi đồ.
- Ông chịu khó, tôi phải xem phần dưới…
Lão vòng tay nhấc cái bụng xề vĩ đại lên, đã thấy đùi lộ ra, rồi thấy bụng dưới. Vừa ôm cái bụng mỡ lão vừa nhìn bà mỉm cười. Bà kéo ghế xích lại rồi nhìn bụng lão.
Vết rộp rộng trên vùng da gấp ở bụng Howard đỏ rực, chạy suốt từ bên này sang bên kia như một cái miệng rộng ngoác. Mũi bà thoáng ngửi thấy mùi thịt rữa.
- Bị hăm da - bà nói - mấy chỗ gãi bị viêm. Ông mặc áo vào được rồi.
Lão buông bụng xuống rồi với lấy cái áo, không hề ngượng ngập.
- Tôi có đưa vấn đề về trung tâm Bellchapel vào chương trình họp đấy. Lúc này báo chí đang bắt đầu quan tâm.
Bà mải gõ gì đó trên máy tính, không trả lời.
- Tờ Yarvil và District Gazette - Howard vẫn tiếp - tôi đang viết bài cho họ. Cả hai mặt của vấn đề - lão cài nút áo.
Bà cố để ngoài tai nhưng cái tên tờ báo vẫn khiến bụng bà quặn lên.
- Lần gần đây nhất ông kiểm tra huyết áp là khi nào? Tôi không thấy kết quả xét nghiệm nào trong sáu tháng gần đây.
- Ổn mà. Tôi vẫn đang uống thuốc.
- Dù thế, ông đã tới đây rồi thì nên kiểm tra luôn.
Lão lại thở dài đánh sượt, vất vả cuộn ống tay áo lên.
- Báo đó sẽ in bài của Barry trước tôi - ông nói - chị biết ông ấy gửi bài cho họ chứ? Về khu Fields đấy?
- Có - bà buột miệng.
- Chị đâu có bản thảo đó, hả? Để tôi không nói trùng điều gì ổng viết rồi.
Mấy ngón tay bà thoáng run. Dây đai đo không vừa bắp tay Howard. Bà tháo ra, đứng dậy lấy cái rộng hơn.
- Không - bà nói khi quay lại - tôi chưa đọc.
Lão nhìn bà bóp ống bơm và nhìn con số huyết áp với cái cười rộng rãi như đang quan sát nghi lễ của kẻ dị giáo nào đó.
- Quá cao - bà bảo, kim chỉ một trăm bảy mươi trên một trăm.
- Tôi vẫn uống thuốc đấy mà - lão bảo, tay gãi gãi chỗ vừa buộc dây đai, thả tay áo xuống - bác sĩ Crawford chẳng thấy có sao cả.
Bà tra tìm danh mục thuốc ông dùng trên màn hình.
- Ông đang dùng amlodipine và bendroflumethiazide để điều trị huyết áp, phải không? Và thuốc giảm cholesterol cho tim... không có thuốc điều hòa tim.
- Vì tôi bị suyễn - Howard đáp, vuốt phẳng ống tay áo.
- Phải rồi... và aspirin nữa - bà quay lại - Howard, vấn đề lớn duy nhất ảnh hưởng tới sức khỏe của ông là cân nặng, ông từng tham vấn ý kiến bác sĩ dinh dưỡng chưa?
- Tôi quản lý cửa hiệu thực phẩm ba mươi lăm năm rồi - lão cả cười - tôi không cần ai dạy dỗ về thức ăn đâu.
- Nhưng thay đổi lối sống đôi chút thôi cũng tạo ra khác biệt lớn đấy. Nếu ông có thể giảm...
Lão thoáng nháy mắt, nhẹ nhàng bảo - Thôi mà, tôi chỉ cần ít thuốc kem trị hăm da.
Parminder trút giận xuống mấy đầu ngón tay mổ phím, in ra đơn thuốc chỉ định mua kem steroid và kem trị nấm, rồi đưa cho Howard, không nói thêm lời nào.
- Cảm ơn chị rất nhiều - lão nói khi nhấc người khỏi ghế - chúc một ngày thật tốt lành nhá.
- … chạy ra khỏi đó, gào thét ầm ĩ nhá, gọi bà ta là con quỷ cái da nâu, rồi giờ báo chí gọi đến yêu cầu bình luận về bà ta…
Parminder nghe tiếng cô tiếp tân liến thoắng thì thầm lúc đi ngang qua căn phòng họp đang hé mở cửa. Bà nhanh nhẹn bước tới kéo cửa rộng ra, cô tiếp tân và cô ý tá đang túm tụm với nhau trong đó giật thót người quay lại.
- Bác sĩ Jawan…
- Cô hiểu rõ thỏa thuận bảo mật khi kí hợp đồng làm việc ở đây chứ, cô Karen?
Cô tiếp tân sợ điếng cả người.
- Vâng, tôi, tôi không… Laura đã… tôi đến đưa chị lời nhắn này. Báo Yarvil và District Gazette’s gọi tới. Bà Weedon chết rồi, cô cháu gái bà ấy nói rằng…
- Mấy cái đó đưa tôi phải không? - Parminder lạnh lẽo hỏi, trỏ tay vào hồ sơ bệnh án trên tay Karen.
- À, vâng - Karen hoang mang đáp - ông ấy muốn gặp bác sĩ Crawford, nhưng mà…
- Thôi cô quay về bàn làm việc đi.
Parminder tức giận cầm lấy chồng hồ sơ rồi đi thẳng ra ngoài quầy tiếp tân. Lúc ra trước mặt các bệnh nhân, bà mới nhận ra chưa biết phải gọi ai, bà liếc mắt xuống tập hồ sơ cầm trong tay.
- Mời ông… ông Mollison.
Howard nhấc người dậy, mỉm cười tiến lại gần với cái vóc dáng lúc lắc quen thuộc. Cơn chán ghét trào lên cổ họng Parminder đắng nghét. Bà quay người bước vào phòng khám, Howard đi theo.
- Ổn hết chứ hả chị Parminder? - ông hỏi khi đã khép cửa và ngồi phịch xuống ghế dành cho bệnh nhân, không đợi mời.
Đây là câu chào cửa miệng của lão, nhưng hôm nay nghe như lời châm chọc.
- Ông bị sao? - bà hỏi cộc lốc.
- Hơi bị kích ứng chút… Ngay đây, chắc cần thuốc bôi hay gì gì đó.
Lão kéo áo sơ mi khỏi quần, vén lên độ gang tay. Parminder nhìn vệt da đỏ rộp dọc nếp da gấp giữa bụng và đùi.
- Ông phải cởi hẳn áo ra đi - bà yêu cầu.
- Chỉ ngứa mỗi chỗ này thôi mà.
- Tôi muốn xem cả vùng da quanh đó.
Lão thở dài đứng dậy. Vừa cởi nút áo lão vừa hỏi - Chị có nhận được chương trình họp tôi vừa gửi qua sáng nay chưa?
- Chưa. Sáng nay tôi chưa mở email.
Bà nói dối. Bà đã đọc và phát khùng với chương trình họp này, nhưng nói việc này chưa phải lúc. Bà ghét lão cố đưa chuyện hội đồng vào tận phòng khám của bà, như kiểu nhắc nhở trong hội đồng đó bà dưới chức lão, dù trong căn phòng này, bà có quyền bắt lão cởi đồ.
- Ông chịu khó, tôi phải xem phần dưới…
Lão vòng tay nhấc cái bụng xề vĩ đại lên, đã thấy đùi lộ ra, rồi thấy bụng dưới. Vừa ôm cái bụng mỡ lão vừa nhìn bà mỉm cười. Bà kéo ghế xích lại rồi nhìn bụng lão.
Vết rộp rộng trên vùng da gấp ở bụng Howard đỏ rực, chạy suốt từ bên này sang bên kia như một cái miệng rộng ngoác. Mũi bà thoáng ngửi thấy mùi thịt rữa.
- Bị hăm da - bà nói - mấy chỗ gãi bị viêm. Ông mặc áo vào được rồi.
Lão buông bụng xuống rồi với lấy cái áo, không hề ngượng ngập.
- Tôi có đưa vấn đề về trung tâm Bellchapel vào chương trình họp đấy. Lúc này báo chí đang bắt đầu quan tâm.
Bà mải gõ gì đó trên máy tính, không trả lời.
- Tờ Yarvil và District Gazette - Howard vẫn tiếp - tôi đang viết bài cho họ. Cả hai mặt của vấn đề - lão cài nút áo.
Bà cố để ngoài tai nhưng cái tên tờ báo vẫn khiến bụng bà quặn lên.
- Lần gần đây nhất ông kiểm tra huyết áp là khi nào? Tôi không thấy kết quả xét nghiệm nào trong sáu tháng gần đây.
- Ổn mà. Tôi vẫn đang uống thuốc.
- Dù thế, ông đã tới đây rồi thì nên kiểm tra luôn.
Lão lại thở dài đánh sượt, vất vả cuộn ống tay áo lên.
- Báo đó sẽ in bài của Barry trước tôi - ông nói - chị biết ông ấy gửi bài cho họ chứ? Về khu Fields đấy?
- Có - bà buột miệng.
- Chị đâu có bản thảo đó, hả? Để tôi không nói trùng điều gì ổng viết rồi.
Mấy ngón tay bà thoáng run. Dây đai đo không vừa bắp tay Howard. Bà tháo ra, đứng dậy lấy cái rộng hơn.
- Không - bà nói khi quay lại - tôi chưa đọc.
Lão nhìn bà bóp ống bơm và nhìn con số huyết áp với cái cười rộng rãi như đang quan sát nghi lễ của kẻ dị giáo nào đó.
- Quá cao - bà bảo, kim chỉ một trăm bảy mươi trên một trăm.
- Tôi vẫn uống thuốc đấy mà - lão bảo, tay gãi gãi chỗ vừa buộc dây đai, thả tay áo xuống - bác sĩ Crawford chẳng thấy có sao cả.
Bà tra tìm danh mục thuốc ông dùng trên màn hình.
- Ông đang dùng amlodipine và bendroflumethiazide để điều trị huyết áp, phải không? Và thuốc giảm cholesterol cho tim... không có thuốc điều hòa tim.
- Vì tôi bị suyễn - Howard đáp, vuốt phẳng ống tay áo.
- Phải rồi... và aspirin nữa - bà quay lại - Howard, vấn đề lớn duy nhất ảnh hưởng tới sức khỏe của ông là cân nặng, ông từng tham vấn ý kiến bác sĩ dinh dưỡng chưa?
- Tôi quản lý cửa hiệu thực phẩm ba mươi lăm năm rồi - lão cả cười - tôi không cần ai dạy dỗ về thức ăn đâu.
- Nhưng thay đổi lối sống đôi chút thôi cũng tạo ra khác biệt lớn đấy. Nếu ông có thể giảm...
Lão thoáng nháy mắt, nhẹ nhàng bảo - Thôi mà, tôi chỉ cần ít thuốc kem trị hăm da.
Parminder trút giận xuống mấy đầu ngón tay mổ phím, in ra đơn thuốc chỉ định mua kem steroid và kem trị nấm, rồi đưa cho Howard, không nói thêm lời nào.
- Cảm ơn chị rất nhiều - lão nói khi nhấc người khỏi ghế - chúc một ngày thật tốt lành nhá.