Howard bảo Shirley lão không khỏe nên cần nằm nghỉ và sẽ không đến tiệm Ấm Đồng buổi chiều nay.
- Để tôi báo cho Mo - lão nói.
- Không, tôi sẽ gọi - Shiriey đáp sắc lẻm.
Ông ấy nói mà không kịp nghĩ, Shirley nghĩ lúc khép cửa phòng ngủ cho ông chồng.
Giả mà lão nói “đừng có nói ngớ ngẩn thế Shirl”, rồi nổi cáu “rắm thối, đúng là trò bẩn thỉu”, bà cũng không gặng thêm nữa. Nhiều năm nay cái thói quen trưởng giả luôn né tránh những chủ đề đáng sợ đã khoá kín một góc nào đó trong lòng bà (Shirley từng chết lặng đúng theo nghĩa đen khi cô con gái Patricia năm đó 23 tuổi nói... Mẹ ơi, con là người đồng tính.)
Chuông cửa reo. Lexie hiện ra - Bố mẹ bảo con qua đây chơi, bố mẹ có việc bận. Ông nội đâu ạ?
- Còn trên giường - Bà Shirley đáp - tối qua ông con mệt quá.
- Tiệc vui quá phải không ạ? - Lexie lại hỏi.
- Ừ, hay lắm - Bà trả lời, trong lòng cuộn sóng.
Ngồi nói chuyện linh tinh kiểu trẻ con với con bé được một lát, bà Shirley phát mệt.
- Hay là mình ra tiệm café ăn trưa nhé? - bà nói rồi gọi với qua cánh cửa phòng ngủ đóng kín - Howard, em dẫn Lexie đi ăn trưa ở tiệm Ấm Đồng nhé.
Bà khoan khoái thấy ông chồng ừ hữ có vẻ lo lắng. Bà chẳng sợ gì Maureen. Bà sẵn sàng nhìn thẳng vào mặt mụ ta...
Nhưng lúc đi trên đường, Shirley sực nghĩ có khi ông chồng sẽ điện cho Maureen ngay khi bà rời khỏi nhà. Đúng là mụ mẫm quá... bà nghĩ, đúng ra mình mà gọi cho Maureen báo tin chồng ốm, thế là chặn được hai người đó liên lạc với nhau rồi... bà quên bẵng đi...
Những con đường quen thuộc đáng yêu thường ngày giờ sao khác lạ. Bà lặng lẽ điểm lại những “giao diện” mình phô ra trước thế giới nhỏ bé đẹp đẽ này: Vai làm vợ, làm mẹ, tình nguyện viên tại bệnh viện, thư ký hội đồng khu, đẳng cấp công dân hạng nhất; Pagford chính là tấm gương phản ánh một cách tao nhã giá trị và trị giá của con người bà. Nhưng Hồn Ma đã cộp con dấu ô uế làm vấy bẩn bộ hồ sơ cuộc đời không tì vết đó, làm tất thảy đều trở nên vô giá trị: “Kìa, chồng bà ta ngủ với bà bạn làm ăn, có mình bà ta chẳng biết gì...”
Giờ cứ mỗi khi nhắc tới bà, người ta sẽ bàn tán những lời như thế, giờ đó sẽ là tất cả những gì người ta nhớ về bà.
Bà đẩy cửa tiệm café, tiếng chuông lanh canh vang lên, Lexie gọi - Có cả Củ Lạc kìa!
- Howard khỏe không? - Maureen quàng quạc hỏi.
- Chỉ mệt thôi mà - Shirley nhẹ nhàng lướt tới bàn ngồi xuống, tim đập nhanh tới nỗi bà e sắp tới lượt mình lên cơn nhồi máu cơ tim.
- Chị nói với ông ấy là hai cô giúp việc chả cô nào tới hết đấy nhé - Maureen cáu kỉnh nói, vẫn lần chần quanh bàn hai bà cháu - mà cũng chả đứa nào thèm gọi điện xin phép. May là hôm nay không bận quá.
Lexie lại quầy tán chuyện với Andrew, hôm nay cậu ta được nâng cấp lên làm phục vụ. Cô đơn một mình bên bàn, Shirley nghĩ tới Mary Fairbrother, nhớ cái vẻ hốc hác cứng nhắc của cô ta ở đám tang của Barry, hai chữ “góa-phụ” bao siết quanh Mary như chiếc áo choàng của nữ hoàng làm người ta vừa thương vừa kính. Khi mất chồng, Mary lặng thầm nhận được sự kính trọng của những người xung quanh, còn bà lại bị xích với người đàn ông phản bội, bị bôi tro trát trấu, mặc tình cho người ta nhạo báng...
(Thời còn ở Yarvil, đám đàn ông cũng lấy Shirley làm đầu đề cho những câu chuyện cười tục tĩu của bọn họ vì tiếng tăm của bà mẹ, dù Shirley khi đó gắng giữ mình trong sạch hết mức.)
- Ông nội ốm rồi - Lexie kể với Andrew - trong bánh này có gì thế?
Andrew cúi người sau quầy cố giấu bộ mặt đỏ chín.
Đây đã hôn mẹ mày đấy.
Andrew suýt chút nữa đã trốn việc hôm nay. Nó sợ bị Howard đuổi vì dám hôn con dâu lão, càng sợ Miles Mollison xông vào tìm nó. Nhưng nó cũng đủ khôn để có gì thì đổ mọi chuyện lên đầu Samantha, dù gì chị ta cũng hơn bốn mươi tuổi đầu rồi còn gì, nó nghĩ không thương xót. Nó chỉ việc nói “Chị ta say nhè ra rồi quậy cháu”, thế thôi.
Dù xấu hổ, nó cũng loáng thoáng tự hào. Nó chỉ mong gặp Gaia để khoe rằng một phụ nữ trưởng thành hẳn hoi đã đâm bổ vào nó. Nó ước hai đứa có thể cùng cười chuyện đó như từng cười mụ Maureen, nhưng hẳn cô nàng sẽ bị ấn tượng. Rồi trong lúc cười như thế, nó sẽ hỏi dò xem Gaia đã làm gì với Fats, đã cho thằng đó tiến xa tới đâu rồi. Nó sẵn lòng tha thứ cho cô nàng. Nàng của nó cũng say bét nhè mà. Nhưng hôm nay Gaia không đi làm.
Nó đi lấy cho Lexie cái khăn ăn và suýt chút nữa va vào bà vợ ông chủ đang đứng sau quầy, tay cầm ống Epipen.
- Howard muốn tôi kiểm tra vài thứ - Shirley bảo - không nên bỏ ống tiêm ở đây. Tôi sẽ đem để ra đằng sau.
Howard bảo Shirley lão không khỏe nên cần nằm nghỉ và sẽ không đến tiệm Ấm Đồng buổi chiều nay.
- Để tôi báo cho Mo - lão nói.
- Không, tôi sẽ gọi - Shiriey đáp sắc lẻm.
Ông ấy nói mà không kịp nghĩ, Shirley nghĩ lúc khép cửa phòng ngủ cho ông chồng.
Giả mà lão nói “đừng có nói ngớ ngẩn thế Shirl”, rồi nổi cáu “rắm thối, đúng là trò bẩn thỉu”, bà cũng không gặng thêm nữa. Nhiều năm nay cái thói quen trưởng giả luôn né tránh những chủ đề đáng sợ đã khoá kín một góc nào đó trong lòng bà (Shirley từng chết lặng đúng theo nghĩa đen khi cô con gái Patricia năm đó tuổi nói... Mẹ ơi, con là người đồng tính.)
Chuông cửa reo. Lexie hiện ra - Bố mẹ bảo con qua đây chơi, bố mẹ có việc bận. Ông nội đâu ạ?
- Còn trên giường - Bà Shirley đáp - tối qua ông con mệt quá.
- Tiệc vui quá phải không ạ? - Lexie lại hỏi.
- Ừ, hay lắm - Bà trả lời, trong lòng cuộn sóng.
Ngồi nói chuyện linh tinh kiểu trẻ con với con bé được một lát, bà Shirley phát mệt.
- Hay là mình ra tiệm café ăn trưa nhé? - bà nói rồi gọi với qua cánh cửa phòng ngủ đóng kín - Howard, em dẫn Lexie đi ăn trưa ở tiệm Ấm Đồng nhé.
Bà khoan khoái thấy ông chồng ừ hữ có vẻ lo lắng. Bà chẳng sợ gì Maureen. Bà sẵn sàng nhìn thẳng vào mặt mụ ta...
Nhưng lúc đi trên đường, Shirley sực nghĩ có khi ông chồng sẽ điện cho Maureen ngay khi bà rời khỏi nhà. Đúng là mụ mẫm quá... bà nghĩ, đúng ra mình mà gọi cho Maureen báo tin chồng ốm, thế là chặn được hai người đó liên lạc với nhau rồi... bà quên bẵng đi...
Những con đường quen thuộc đáng yêu thường ngày giờ sao khác lạ. Bà lặng lẽ điểm lại những “giao diện” mình phô ra trước thế giới nhỏ bé đẹp đẽ này: Vai làm vợ, làm mẹ, tình nguyện viên tại bệnh viện, thư ký hội đồng khu, đẳng cấp công dân hạng nhất; Pagford chính là tấm gương phản ánh một cách tao nhã giá trị và trị giá của con người bà. Nhưng Hồn Ma đã cộp con dấu ô uế làm vấy bẩn bộ hồ sơ cuộc đời không tì vết đó, làm tất thảy đều trở nên vô giá trị: “Kìa, chồng bà ta ngủ với bà bạn làm ăn, có mình bà ta chẳng biết gì...”
Giờ cứ mỗi khi nhắc tới bà, người ta sẽ bàn tán những lời như thế, giờ đó sẽ là tất cả những gì người ta nhớ về bà.
Bà đẩy cửa tiệm café, tiếng chuông lanh canh vang lên, Lexie gọi - Có cả Củ Lạc kìa!
- Howard khỏe không? - Maureen quàng quạc hỏi.
- Chỉ mệt thôi mà - Shirley nhẹ nhàng lướt tới bàn ngồi xuống, tim đập nhanh tới nỗi bà e sắp tới lượt mình lên cơn nhồi máu cơ tim.
- Chị nói với ông ấy là hai cô giúp việc chả cô nào tới hết đấy nhé - Maureen cáu kỉnh nói, vẫn lần chần quanh bàn hai bà cháu - mà cũng chả đứa nào thèm gọi điện xin phép. May là hôm nay không bận quá.
Lexie lại quầy tán chuyện với Andrew, hôm nay cậu ta được nâng cấp lên làm phục vụ. Cô đơn một mình bên bàn, Shirley nghĩ tới Mary Fairbrother, nhớ cái vẻ hốc hác cứng nhắc của cô ta ở đám tang của Barry, hai chữ “góa-phụ” bao siết quanh Mary như chiếc áo choàng của nữ hoàng làm người ta vừa thương vừa kính. Khi mất chồng, Mary lặng thầm nhận được sự kính trọng của những người xung quanh, còn bà lại bị xích với người đàn ông phản bội, bị bôi tro trát trấu, mặc tình cho người ta nhạo báng...
(Thời còn ở Yarvil, đám đàn ông cũng lấy Shirley làm đầu đề cho những câu chuyện cười tục tĩu của bọn họ vì tiếng tăm của bà mẹ, dù Shirley khi đó gắng giữ mình trong sạch hết mức.)
- Ông nội ốm rồi - Lexie kể với Andrew - trong bánh này có gì thế?
Andrew cúi người sau quầy cố giấu bộ mặt đỏ chín.
Đây đã hôn mẹ mày đấy.
Andrew suýt chút nữa đã trốn việc hôm nay. Nó sợ bị Howard đuổi vì dám hôn con dâu lão, càng sợ Miles Mollison xông vào tìm nó. Nhưng nó cũng đủ khôn để có gì thì đổ mọi chuyện lên đầu Samantha, dù gì chị ta cũng hơn bốn mươi tuổi đầu rồi còn gì, nó nghĩ không thương xót. Nó chỉ việc nói “Chị ta say nhè ra rồi quậy cháu”, thế thôi.
Dù xấu hổ, nó cũng loáng thoáng tự hào. Nó chỉ mong gặp Gaia để khoe rằng một phụ nữ trưởng thành hẳn hoi đã đâm bổ vào nó. Nó ước hai đứa có thể cùng cười chuyện đó như từng cười mụ Maureen, nhưng hẳn cô nàng sẽ bị ấn tượng. Rồi trong lúc cười như thế, nó sẽ hỏi dò xem Gaia đã làm gì với Fats, đã cho thằng đó tiến xa tới đâu rồi. Nó sẵn lòng tha thứ cho cô nàng. Nàng của nó cũng say bét nhè mà. Nhưng hôm nay Gaia không đi làm.
Nó đi lấy cho Lexie cái khăn ăn và suýt chút nữa va vào bà vợ ông chủ đang đứng sau quầy, tay cầm ống Epipen.
- Howard muốn tôi kiểm tra vài thứ - Shirley bảo - không nên bỏ ống tiêm ở đây. Tôi sẽ đem để ra đằng sau.