Ăn được nửa gói kẹo Rolos, Robbie khát cháy cả cổ. Krystal không mua cho nó cái gì uống cả. Nó trèo khỏi ghế, bò xuống bờ cỏ ấm áp, từ đó nó vẫn thấy bà chị thấp thoáng trong bụi với ai đó. Chỉ lát sau nó đã bò xuống chỗ bờ kè gần chị.
- Uống nướcccc - Nó kêu.
- Robbie, ra ngay - Krsytal hét - Đi lại chỗ ghế ngồi.
- Muốn uống nướcc!
- Mẹ... đi ra ghế chờ, tí nữa tao cho nước! Đi đi Robbie!
Nó vừa khóc vừa trèo lên bờ kè trơn trượt lại chỗ ghế băng.
Nó đã quen không có được thứ mình đòi và không vâng lời thành thói, vì người lớn sảng lên là nổi cáu hay ra quy tắc này nọ, nó đã học được cách nắm lấy chút sung sướng cho mình ở bất kỳ đâu, bất kỳ khi nào có thể.
Giận chị, nó lẫm đẫm bỏ ra gần đường. Có một gã đàn ông đeo kính râm đang đi về phía nó.
(Gavin đã quên bẵng mất ban nãy mình đậu xe chỗ nào. Ra khỏi nhà Mary, gã đi thẳng xuống phố Church Row, tới khi đi ngang nhà Miles và Samantha mới sực nhớ mình nhầm. Gã không muốn đi ngang nhà Fairbrother lần nữa nên đi đường vòng ra chỗ cây cầu.
Gã thấy một thằng bé mặt mày nhem nhuốc sôcôla, quần áo lôi thôi lếch thếch chẳng dễ thương chút nào. Gã bỏ đi luôn, hạnh phúc của gã thế là tan nát, gã hơi hơi mong được về nhà Kay để được lặng lẽ vỗ về... cứ khi nào gã bất hạnh là cô đối xử với gã đáng yêu nhất, cũng chính vì điểm này mà ban đầu gã thích cô.)
Con sông cuồn cuộn chảy càng làm Robbie thấy khát thêm. Nó khóc thêm vài tiếng khi bỏ đi xa khỏi cây cầu, vòng qua đằng sau chỗ chị nó. Mấy bụi cây bắt đầu rung bần bật. Nó đi tiếp, khát khô cả cổ, rồi nó thấy một lỗ trống bên hàng rào trái. Khi lại gần, nó thấy sân chơi thấp thoáng.
Robbie bò qua lỗ hổng đứng sững nhìn thảm cỏ xanh ngắt với cây dẻ xòe tán và cột gôn xa xa. Robbie biết đây là sân bóng, anh họ Dane của nó từng dạy nó đá bóng ở sân chơi. Nhưng chưa khi nào nó thấy thảm xanh bát ngát đến thế.
Một phụ nữ tay khoanh chéo trước ngực đang cúi đầu đi ngang sân cỏ.
(Samantha vẩn vơ bước, đi để mà đi, miễn là càng xa phố Church Row càng tốt. Cô tự vấn mình hàng bao nhiêu câu hỏi mà xem ra chẳng tìm được mấy câu trả lời. Phải chăng cô đã quá đà khi kể hết với Miles về lá thư viết khi say xỉn và gửi khi giận dữ đó, giờ càng nghĩ càng thấy nó chẳng có gì là hay ho thông thái hết...
Cô ngẩng nhìn lên là chạm phải ánh mắt của Robbie. Bọn trẻ con vẫn thường chui lỗ rào để vào sân chơi dịp cuối tuần. Khi trước hai con cô cũng thường chơi như thế.
Cô trèo qua cổng rồi rời con sông đi về hướng quảng trường. Có cố gắng thế nào cảm giác chán ghét chính mình vẫn cứ bám chặt lấy cô.)
Robbie bò ngược lại qua lỗ rào rồi đi vài bước theo người phụ nữ kia, nhưng chị ta đã nhanh chóng mất hút. Nửa gói Rolos còn lại chảy nhoét ra trên tay nó, bỏ kẹo đi thì tiếc, nhưng mà nó khát quá. Chắc Krystal xong rồi. Nó đi ngược lại.
Lúc tới khoảnh cây bụi trên bờ sông, nó thấy những nhánh cây không rung nữa, nó nghĩ bây giờ lại gần không sao.
- Krystal! - nó gọi.
Nhưng chỗ đó trống trơn. Krystal đã đi đâu mất.
Robbie bắt đầu khóc, mếu máo gọi chị. Nó vụng về trèo lên lại, ngơ ngác nhìn ngược nhìn xuôi con đường, vẫn chẳng thấy chị nó đâu.
- Krsytal - nó gào lên.
Một phụ nữ với mái tóc bạch kim cắt ngắn liếc nhìn nó rồi cau mặt hấp tấp đi tiếp dọc vỉa hè đối diện.
Shirley để Lexie ngồi ở Ấm Đồng, con bé có vẻ đang thích ở đó. Đang đi được vài bước qua quảng trường, bà thoáng thấy Samantha liền vội vã rẽ hướng ngược lại, bà chúa ghét gặp cô con dâu.
Tiếng thằng bé lèo nhèo khóc văng vẳng bên tai khi bà bước vội. Tay Shirley nắm chặt ống Epipen đút trong túi. Bà không thể nào trở thành đầu đề cho những trò cười bẩn thỉu được. Bà muốn mình được thanh sạch và xót thương như Mary Fairbrother. Cơn thịnh nộ dữ dội nguy hiểm cuốn phăng mọi suy nghĩ mạch lạc: bà chỉ muốn hành động, muốn trừng phạt, muốn chấm dứt.
Ngay trước khi tới cây cầu đá cũ, đám cây bụi rung rinh bên trái Shirley. Bà liếc nhìn xuống thoáng thấy một cảnh nhớp nhúa kinh tởm, bà càng bước vội hơn.
Ăn được nửa gói kẹo Rolos, Robbie khát cháy cả cổ. Krystal không mua cho nó cái gì uống cả. Nó trèo khỏi ghế, bò xuống bờ cỏ ấm áp, từ đó nó vẫn thấy bà chị thấp thoáng trong bụi với ai đó. Chỉ lát sau nó đã bò xuống chỗ bờ kè gần chị.
- Uống nướcccc - Nó kêu.
- Robbie, ra ngay - Krsytal hét - Đi lại chỗ ghế ngồi.
- Muốn uống nướcc!
- Mẹ... đi ra ghế chờ, tí nữa tao cho nước! Đi đi Robbie!
Nó vừa khóc vừa trèo lên bờ kè trơn trượt lại chỗ ghế băng.
Nó đã quen không có được thứ mình đòi và không vâng lời thành thói, vì người lớn sảng lên là nổi cáu hay ra quy tắc này nọ, nó đã học được cách nắm lấy chút sung sướng cho mình ở bất kỳ đâu, bất kỳ khi nào có thể.
Giận chị, nó lẫm đẫm bỏ ra gần đường. Có một gã đàn ông đeo kính râm đang đi về phía nó.
(Gavin đã quên bẵng mất ban nãy mình đậu xe chỗ nào. Ra khỏi nhà Mary, gã đi thẳng xuống phố Church Row, tới khi đi ngang nhà Miles và Samantha mới sực nhớ mình nhầm. Gã không muốn đi ngang nhà Fairbrother lần nữa nên đi đường vòng ra chỗ cây cầu.
Gã thấy một thằng bé mặt mày nhem nhuốc sôcôla, quần áo lôi thôi lếch thếch chẳng dễ thương chút nào. Gã bỏ đi luôn, hạnh phúc của gã thế là tan nát, gã hơi hơi mong được về nhà Kay để được lặng lẽ vỗ về... cứ khi nào gã bất hạnh là cô đối xử với gã đáng yêu nhất, cũng chính vì điểm này mà ban đầu gã thích cô.)
Con sông cuồn cuộn chảy càng làm Robbie thấy khát thêm. Nó khóc thêm vài tiếng khi bỏ đi xa khỏi cây cầu, vòng qua đằng sau chỗ chị nó. Mấy bụi cây bắt đầu rung bần bật. Nó đi tiếp, khát khô cả cổ, rồi nó thấy một lỗ trống bên hàng rào trái. Khi lại gần, nó thấy sân chơi thấp thoáng.
Robbie bò qua lỗ hổng đứng sững nhìn thảm cỏ xanh ngắt với cây dẻ xòe tán và cột gôn xa xa. Robbie biết đây là sân bóng, anh họ Dane của nó từng dạy nó đá bóng ở sân chơi. Nhưng chưa khi nào nó thấy thảm xanh bát ngát đến thế.
Một phụ nữ tay khoanh chéo trước ngực đang cúi đầu đi ngang sân cỏ.
(Samantha vẩn vơ bước, đi để mà đi, miễn là càng xa phố Church Row càng tốt. Cô tự vấn mình hàng bao nhiêu câu hỏi mà xem ra chẳng tìm được mấy câu trả lời. Phải chăng cô đã quá đà khi kể hết với Miles về lá thư viết khi say xỉn và gửi khi giận dữ đó, giờ càng nghĩ càng thấy nó chẳng có gì là hay ho thông thái hết...
Cô ngẩng nhìn lên là chạm phải ánh mắt của Robbie. Bọn trẻ con vẫn thường chui lỗ rào để vào sân chơi dịp cuối tuần. Khi trước hai con cô cũng thường chơi như thế.
Cô trèo qua cổng rồi rời con sông đi về hướng quảng trường. Có cố gắng thế nào cảm giác chán ghét chính mình vẫn cứ bám chặt lấy cô.)
Robbie bò ngược lại qua lỗ rào rồi đi vài bước theo người phụ nữ kia, nhưng chị ta đã nhanh chóng mất hút. Nửa gói Rolos còn lại chảy nhoét ra trên tay nó, bỏ kẹo đi thì tiếc, nhưng mà nó khát quá. Chắc Krystal xong rồi. Nó đi ngược lại.
Lúc tới khoảnh cây bụi trên bờ sông, nó thấy những nhánh cây không rung nữa, nó nghĩ bây giờ lại gần không sao.
- Krystal! - nó gọi.
Nhưng chỗ đó trống trơn. Krystal đã đi đâu mất.
Robbie bắt đầu khóc, mếu máo gọi chị. Nó vụng về trèo lên lại, ngơ ngác nhìn ngược nhìn xuôi con đường, vẫn chẳng thấy chị nó đâu.
- Krsytal - nó gào lên.
Một phụ nữ với mái tóc bạch kim cắt ngắn liếc nhìn nó rồi cau mặt hấp tấp đi tiếp dọc vỉa hè đối diện.
Shirley để Lexie ngồi ở Ấm Đồng, con bé có vẻ đang thích ở đó. Đang đi được vài bước qua quảng trường, bà thoáng thấy Samantha liền vội vã rẽ hướng ngược lại, bà chúa ghét gặp cô con dâu.
Tiếng thằng bé lèo nhèo khóc văng vẳng bên tai khi bà bước vội. Tay Shirley nắm chặt ống Epipen đút trong túi. Bà không thể nào trở thành đầu đề cho những trò cười bẩn thỉu được. Bà muốn mình được thanh sạch và xót thương như Mary Fairbrother. Cơn thịnh nộ dữ dội nguy hiểm cuốn phăng mọi suy nghĩ mạch lạc: bà chỉ muốn hành động, muốn trừng phạt, muốn chấm dứt.
Ngay trước khi tới cây cầu đá cũ, đám cây bụi rung rinh bên trái Shirley. Bà liếc nhìn xuống thoáng thấy một cảnh nhớp nhúa kinh tởm, bà càng bước vội hơn.