Đã bao nhiêu lần Colin Wall hình dung trong đầu cái cảnh cảnh sát tới gõ cửa nhà mình. Tối Chủ Nhật này, hai cảnh sát một nam một nữ quả có đến thật, nhưng là để tìm đứa con ông.
Có tai nạn chết người xảy ra và “cậu Stuart, phải không nhỉ”, là nhân chứng. “Cậu ta có nhà không?”
- Không - Tessa đáp - ôi trời đất ơi... Robbie Weedon... Nhưng nó sống ở khu Fields cơ mà... làm sao nó lại đến tận đây?
Nữ cảnh sát lịch sự giải thích giả thuyết của mình. Nguyên văn chị ta dùng “hai cô cậu thiếu niên không để mắt tới thằng bé”.
Tessa ngỡ như mình sắp xỉu.
- Chị không biết Stuart ở đâu sao? - Nữ cảnh sát hỏi.
- Không - Colin đáp thay, mặt mày hốc hác, mắt thâm quầng - lần cuối thấy nó là khi nào?
- Khi các đồng sự của chúng tôi tới chỗ đó, Stuart hình như là... à, bỏ chạy.
- Ôi trời ơi - Tessa lại rên lên.
- Nó không nghe máy - Colin bình tĩnh nói, ông đã kịp gọi vào di động của Fats - phải đi tìm nó thôi.
Colin suốt đời đã diễn tập cho tình huống khi tai họa xảy ra này. Ông đã sẵn sàng. Ông với lấy áo khoác.
- Em sẽ gọi thử cho Arf - Tessa lao lại chỗ điện thoại.
Nhà Trên Đồi tách xa thị trấn vẫn chưa biết gì về những tai họa dưới đó. Andrew nghe máy khi đang ngồi trong bếp.
- Lô? - nó lúng búng nói, mồm đầy bánh mì.
- Andy, cô Tessa Wall đây. Stu có ở chỗ cháu không?
- Không ạ - nó đáp - rất tiếc.
Thật ra nó không hề tiếc vì thằng Fats không ở đây.
- Có chuyện rồi Andy. Stu ở chỗ bờ sông với Krystal Weedon, con bé dẫn theo em trai, cậu bé chết đuối rồi. Stu chạy... chạy đâu không biết. Cháu đoán được nó ở đâu không?
- Không - Andrew tự động bật ra ngay, nhớ lại lời thề với Fats. Không bao giờ nói với bố mẹ.
Nỗi kinh hoàng từ mẩu tin nó vừa nghe truyền qua đường dây như đám sương mù lạnh sệt. Mọi thứ dường như không còn rõ ràng chắc chắn gì nữa. Đầu kia đã sắp cúp máy.
- Chờ đã cô Wall - nó vội vã - có thể cháu biết... có một chỗ gần bờ sông...
- Cô nghĩ giờ nó không dám lại gần bờ sông đâu - Tessa nói.
Ngẫm nghĩ vài giây, Andrew càng tin chắc Fats đang ở ngay Hốc Đá.
- Cháu chỉ nghĩ tới được một chỗ đó thôi - nó nói.
- Cháu nói cô nghe...
- Cháu phải dẫn cô đi.
- Mười phút nữa cô tới - Tessa gào vào máy.
Colin đã rời nhà sục khắp các nẻo đường Pagford tìm thằng con. Tessa lái chiếc Nissan ngược đường đồi lộng gió, Andrew đã đứng chờ sẵn ngay khúc rẽ, chỗ nó thường đón xe buýt. Nó chỉ đường cho cô chạy xuống thị trấn. Ánh đèn đường nhòa nhạt đi trong bóng chiều chạng vạng.
Hai người dừng xe chỗ đám cây gần sông nơi Andrew thường bỏ xe đạp. Tessa chui khỏi xe rồi theo Andrew ra mép nước, cô sựng người khiếp hãi.
- Nó đâu có đây - cô bối rối hỏi.
- Dọc quanh đây - Andrew chỉ tay vào viền dốc tối đen của đồi Pargetter chạy thẳng xuống sông, chỉ cách mặt nước cuồn cuộn có một mép bờ kè.
- Cháu nói vậy là sao?- Tessa hoảng hốt hỏi.
Andrew từ đầu đã biết cô thấp người lại phục phịch như thế thì đừng hòng trèo vào với nó được.
- Cháu đi xem thử - nó nói - cô chờ ở đây.
- Nguy hiểm lắm - Cô gào lên giữa tiếng nước réo ầm ào.
Andrew mặc kệ, nó vươn tới những chỗ bám tay đặt chân quen nhẵn. Vừa nhích từng chút dọc gờ đá hẹp thắt, nó lẫn Tessa cùng nghĩ: Có khi Fats ngã hay đã tự nhảy xuống dòng sông vỗ ầm ầm dưới chân Andrew kia.
Tessa vẫn đứng chỗ mép nước cho đến khi không thấy Andrew nữa, rồi quay đi, cố nén khóc, nếu Fats quả có ở đó, cô cần phải bình tĩnh nói chuyện với nó. Lần đầu tiên suốt từ lúc biết chuyện, cô tự hỏi Krystal đang ở đâu. Cảnh sát không nói gì, cô cũng quá sợ cho thằng Fats thành ra quên hết cả…
Cầu xin Chúa hãy cho con tìm được Stuart - cô cầu khẩn - Xin cho con tìm được Stuart, lạy Chúa.
Cô rút di động khỏi túi gọi cho Kay Bawden.
- Tôi không biết cô nghe chuyện chưa - cô hét lên át tiếng nước kể cho Kay nghe chuyện vừa xảy ra.
- Nhưng tôi không còn phụ trách nhà đó nữa - Kay đáp.
Cách đó độ sáu thước, Andrew đã tới được Hốc Đá. Trong hốc tối đen như hắc ín, dạo này nó không đến chỗ này. Nó đu người nhảy vào trong.
- Fats?
Nó nghe tiếng gì động đậy ở phía cuối hốc.
- Fats? Mày có đó không?
- Có lửa không, Arf? - một giọng là lạ vang lên - tao làm rơi mẹ nó bao diêm rồi.
Andrew định gọi Tessa rồi nhớ ra cô không biết mất bao lâu mới bò vào được chỗ này. Cứ để cô ấy đợi thêm một lát cũng không sao.
Nó chuyền bật lửa qua. Dưới ánh sáng chập chờn, Andrew thấy thằng bạn, vẻ ngoài cũng khác hẳn đi như giọng nói. Mắt nó sưng húp, cả mặt cũng sưng lên.
Lửa tắt. Đầu điếu thuốc của Fats lập lòe trong bóng tối.
- Nó có chết không? Thằng bé em đó?
Andrew không nhận ra là Fats vẫn chưa biết tin.
- Có - nó đáp, rồi thêm - chắc vậy. Tao... tao nghe vậy.
Im lặng. Rồi có tiếng khóc rú lên yếu ớt nghe như tiếng heo con vẳng tới.
- Cô Wall - Andrew nhoài đầu hết cỡ ra khỏi hốc, gào lên để khỏi phải nghe tiếng thằng Fats nức nở trong tiếng nước chảy - Cô Wall, nó ở đây này.
Đã bao nhiêu lần Colin Wall hình dung trong đầu cái cảnh cảnh sát tới gõ cửa nhà mình. Tối Chủ Nhật này, hai cảnh sát một nam một nữ quả có đến thật, nhưng là để tìm đứa con ông.
Có tai nạn chết người xảy ra và “cậu Stuart, phải không nhỉ”, là nhân chứng. “Cậu ta có nhà không?”
- Không - Tessa đáp - ôi trời đất ơi... Robbie Weedon... Nhưng nó sống ở khu Fields cơ mà... làm sao nó lại đến tận đây?
Nữ cảnh sát lịch sự giải thích giả thuyết của mình. Nguyên văn chị ta dùng “hai cô cậu thiếu niên không để mắt tới thằng bé”.
Tessa ngỡ như mình sắp xỉu.
- Chị không biết Stuart ở đâu sao? - Nữ cảnh sát hỏi.
- Không - Colin đáp thay, mặt mày hốc hác, mắt thâm quầng - lần cuối thấy nó là khi nào?
- Khi các đồng sự của chúng tôi tới chỗ đó, Stuart hình như là... à, bỏ chạy.
- Ôi trời ơi - Tessa lại rên lên.
- Nó không nghe máy - Colin bình tĩnh nói, ông đã kịp gọi vào di động của Fats - phải đi tìm nó thôi.
Colin suốt đời đã diễn tập cho tình huống khi tai họa xảy ra này. Ông đã sẵn sàng. Ông với lấy áo khoác.
- Em sẽ gọi thử cho Arf - Tessa lao lại chỗ điện thoại.
Nhà Trên Đồi tách xa thị trấn vẫn chưa biết gì về những tai họa dưới đó. Andrew nghe máy khi đang ngồi trong bếp.
- Lô? - nó lúng búng nói, mồm đầy bánh mì.
- Andy, cô Tessa Wall đây. Stu có ở chỗ cháu không?
- Không ạ - nó đáp - rất tiếc.
Thật ra nó không hề tiếc vì thằng Fats không ở đây.
- Có chuyện rồi Andy. Stu ở chỗ bờ sông với Krystal Weedon, con bé dẫn theo em trai, cậu bé chết đuối rồi. Stu chạy... chạy đâu không biết. Cháu đoán được nó ở đâu không?
- Không - Andrew tự động bật ra ngay, nhớ lại lời thề với Fats. Không bao giờ nói với bố mẹ.
Nỗi kinh hoàng từ mẩu tin nó vừa nghe truyền qua đường dây như đám sương mù lạnh sệt. Mọi thứ dường như không còn rõ ràng chắc chắn gì nữa. Đầu kia đã sắp cúp máy.
- Chờ đã cô Wall - nó vội vã - có thể cháu biết... có một chỗ gần bờ sông...
- Cô nghĩ giờ nó không dám lại gần bờ sông đâu - Tessa nói.
Ngẫm nghĩ vài giây, Andrew càng tin chắc Fats đang ở ngay Hốc Đá.
- Cháu chỉ nghĩ tới được một chỗ đó thôi - nó nói.
- Cháu nói cô nghe...
- Cháu phải dẫn cô đi.
- Mười phút nữa cô tới - Tessa gào vào máy.
Colin đã rời nhà sục khắp các nẻo đường Pagford tìm thằng con. Tessa lái chiếc Nissan ngược đường đồi lộng gió, Andrew đã đứng chờ sẵn ngay khúc rẽ, chỗ nó thường đón xe buýt. Nó chỉ đường cho cô chạy xuống thị trấn. Ánh đèn đường nhòa nhạt đi trong bóng chiều chạng vạng.
Hai người dừng xe chỗ đám cây gần sông nơi Andrew thường bỏ xe đạp. Tessa chui khỏi xe rồi theo Andrew ra mép nước, cô sựng người khiếp hãi.
- Nó đâu có đây - cô bối rối hỏi.
- Dọc quanh đây - Andrew chỉ tay vào viền dốc tối đen của đồi Pargetter chạy thẳng xuống sông, chỉ cách mặt nước cuồn cuộn có một mép bờ kè.
- Cháu nói vậy là sao?- Tessa hoảng hốt hỏi.
Andrew từ đầu đã biết cô thấp người lại phục phịch như thế thì đừng hòng trèo vào với nó được.
- Cháu đi xem thử - nó nói - cô chờ ở đây.
- Nguy hiểm lắm - Cô gào lên giữa tiếng nước réo ầm ào.
Andrew mặc kệ, nó vươn tới những chỗ bám tay đặt chân quen nhẵn. Vừa nhích từng chút dọc gờ đá hẹp thắt, nó lẫn Tessa cùng nghĩ: Có khi Fats ngã hay đã tự nhảy xuống dòng sông vỗ ầm ầm dưới chân Andrew kia.
Tessa vẫn đứng chỗ mép nước cho đến khi không thấy Andrew nữa, rồi quay đi, cố nén khóc, nếu Fats quả có ở đó, cô cần phải bình tĩnh nói chuyện với nó. Lần đầu tiên suốt từ lúc biết chuyện, cô tự hỏi Krystal đang ở đâu. Cảnh sát không nói gì, cô cũng quá sợ cho thằng Fats thành ra quên hết cả…
Cầu xin Chúa hãy cho con tìm được Stuart - cô cầu khẩn - Xin cho con tìm được Stuart, lạy Chúa.
Cô rút di động khỏi túi gọi cho Kay Bawden.
- Tôi không biết cô nghe chuyện chưa - cô hét lên át tiếng nước kể cho Kay nghe chuyện vừa xảy ra.
- Nhưng tôi không còn phụ trách nhà đó nữa - Kay đáp.
Cách đó độ sáu thước, Andrew đã tới được Hốc Đá. Trong hốc tối đen như hắc ín, dạo này nó không đến chỗ này. Nó đu người nhảy vào trong.
- Fats?
Nó nghe tiếng gì động đậy ở phía cuối hốc.
- Fats? Mày có đó không?
- Có lửa không, Arf? - một giọng là lạ vang lên - tao làm rơi mẹ nó bao diêm rồi.
Andrew định gọi Tessa rồi nhớ ra cô không biết mất bao lâu mới bò vào được chỗ này. Cứ để cô ấy đợi thêm một lát cũng không sao.
Nó chuyền bật lửa qua. Dưới ánh sáng chập chờn, Andrew thấy thằng bạn, vẻ ngoài cũng khác hẳn đi như giọng nói. Mắt nó sưng húp, cả mặt cũng sưng lên.
Lửa tắt. Đầu điếu thuốc của Fats lập lòe trong bóng tối.
- Nó có chết không? Thằng bé em đó?
Andrew không nhận ra là Fats vẫn chưa biết tin.
- Có - nó đáp, rồi thêm - chắc vậy. Tao... tao nghe vậy.
Im lặng. Rồi có tiếng khóc rú lên yếu ớt nghe như tiếng heo con vẳng tới.
- Cô Wall - Andrew nhoài đầu hết cỡ ra khỏi hốc, gào lên để khỏi phải nghe tiếng thằng Fats nức nở trong tiếng nước chảy - Cô Wall, nó ở đây này.