Rốt cuộc đợi đến ngày nghỉ khó được của Soo Jung, Yi Rim, Se Hun, Jong In hẹn nhau đi công viên trò chơi, còn gọi thêm Chan Yeol và những thực tập sinh có quan hệ tốt với họ là Trương Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm. (Đó là bởi vì cùng là người Trung Quốc nên có nhiều tiếng nói chung.)
Yi Rim nhớ tới mấy năm trước khi còn ở ngày hội Xuân ở Trung Quốc cô cũng đi khu trò chơi, thầy giáo khiến họ xếp hàng, nam sinh nữ sinh nắm tay nhau cùng đi vào công viên trò chơi, khi đó họ chỉ có thể chơi vòng xoay ngựa gỗ, còn tàu lượn siêu tốc thì chỉ có thể đứng nhìn.
Nhìn đám thiếu niên đứng bên cạnh, cô rất may mắn khi còn có những người bạn này làm bạn.
“Yah, anh Chan Yeol sao lại tới chậm như vậy, tớ sắp nóng chết đây!”
Yi Rim lấy tay cản ánh mặt trời, miệng oán trách, Se Hun đi tới trước mặt Yi Rim, lấy tay che nắng thay cô, một năm này, Se Hun tựa như uống trúng thuốc kích thích, thân cao phát triển đến 1m7, không còn là người bạn nhỏ ngang bằng cô như trước kia.
“Hì hì, anh Nghệ Hưng, anh Phàm, các anh nhớ tới lễ hội Xuân ở Trung Quốc trước đây không? Rất giống như bây giờ phải không?”
Yi Rim thấy Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng có chút an tĩnh liền mở miệng nói chuyện.
“Làm sao mà giống được, khi đó chúng ta chỉ được đi vườn thực vật, rất nhàm chán.”
Trương Nghệ Hưng nhỏ giọng nói.
“Vậy em thà chọn ngủ ở nhà còn sướng hơn.”
Yi Rim đảo mắt.
“Yah! Yi Rim à, các người đừng nói tiếng Trung nữa được không? Bọn chị nghe không hiểu!”
Soo Jung quệt miệng nói, Jong In đứng bên cạnh cô cũng gật đầu đồng ý.
“Khi đó bọn anh nào có dám công khai tay trong tay như mấy đôi tình nhân bây giờ chứ.”
Ngô Diệc Phàm đột nhiên nói.
Tay trong tay?
Yi Rim nhìn mấy người bọn họ, không có đôi tình nhân nào, cũng không có tay trong tay, đang lúc không hiểu rõ lời nói của Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm còn tiếp tục nói “chính là họ”, mấy người lập tức rốt rít nhìn về phía Ngô Diệc Phàm chỉ, trong nháy mắt liền hiểu rõ.
Chỉ thấy Chan Yeol bước chậm thong thả đi tới, còn kéo tay một nữ sinh.
“Ồ ồ ồ aigoo…~”
Đám người ồn ào lên.
“Bởi thế mới nói làm sao anh Chan Yeol có thể chậm như thế, thì ra là dẫn bạn gái tới.”
“Ha ha, ha ha ha.”
Chỉ thấy Chan Yeol đỏ mặt cười khúc khích.
“Đừng ngu người, mau giới thiệu cho mọi người xem nào.”
Ngô Diệc Phàm nháy mắt ám chỉ.
“Hee Soo à, thì ra là cậu cùng với anh Chan Yeol.”
Soo Jung đột nhiên nói, thì ra là người mà Soo Jung biết.
“Hì hì, đầu năm ngoái bọn tớ bắt đầu cùng nhau, Soo Jung à ~”
Cô bé kia xấu hổ trả lời.
“Cậu ấy tên là Kim Hee Soo, thực tập sinh lớp A, vào cùng năm với tớ, là nữ thần nổi tiếng của lớp A, sao lại có thể xem trọng Chan Yeol vậy chứ, tớ còn đang định sau này sẽ giới thiệu càng nhiều anh đẹp trai hơn cho cậu cơ.”
Soo Jung cười nói.
Chỉ thấy Chan Yeol lặng lẽ kéo giãn khoảng cách của bạn gái mình và Soo Jung ra xa.
Đúng vậy, giống Chan Yeol vừa cao lại vừa đẹp trai, có mấy người có thể khống chế được chứ? Mặc dù mọi người đều biết SM cấm thực tập sinh yêu ngầm, nhưng vẫn có rất nhiều thực tập sinh sẽ yêu đương lén lút.
“Chúng ta mau vào thôi, đừng đứng ở chỗ này.”
Con cừu nhỏ Trương Nghệ Hưng nhắc nhở mọi người.
“Đúng vậy, chúng ta mau vào chơi thôi.”
Sau đó tám người bọn họ ngang nhiên tiến vào khu trò chơi, dù sao cũng đều là thực tập sinh, là super star tương lai, tỷ số khiến người khác quay đầu lại nhìn vẫn rất cao, có nhiều người còn lấy điện thoại di động ra chụp hình bọn họ.
Đầu tiên bọn họ chơi trò tàu lượn siêu tốc.
“A~ Se Hun à, cậu mau xem, chúng ta đang bay, thật là sảng khoái.”
Yi Rim kích động kêu to, Se Hun cười nhìn người đang la hét, sau đó len lén nắm tay của đối phương.
“A a a a a…” –Đây là tiếng kêu thảm thiết của con cừu nhỏ Trương Nghệ Hưng.
“Thật là quá đã, lâu rồi không chơi đã như vậy.” –Đây là Soo Jung.
Sau đó Jong In liền khẽ nhăn mặt bởi vì Soo Jung cầm tay của cậu thật là đau quá.
Vẻ mặt của Ngô Diệc Phàm còn rất là bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng thì đang hối hận muốn chết, hối hận tại sao mình lại leo lên đây, thật là khủng khiếp. Nhưng nếu la lên thì mất thể diện, đó không phải style của anh.
Về phần Chan Yeol và Hee Soo, chúng ta cự tuyệt không đề cập đến đôi sến súa làm cho đám người độc thân bị tức chết này.
Sau một trò tàu lượn siêu tốc, hai nam sinh mang sắc mặt trắng bệch phờ phạc đi xuống.
Yi Rim và Soo Jung tay trong tay chạy đến địa điểm kế tiếp: tàu hải tặc.
Se Hun, Jong In đành bất đắc dĩ đi theo, cầm túi sách của hai cô gái đi ở phía sau.
“Cái đó…tớ có thể không…không chơi được không…”
Con cừu nhỏ khẩn cầu, nhưng cũng không có người để ý tới cậu.
“A a a a a…”
Ngô Diệc Phàm rốt cuộc nhịn không được, kêu lên, về phần Trương Nghệ Hưng đã hoàn toàn kêu không thành tiếng.
Yi Rim, Soo Jung, Se Hun, Jong In ngồi ở hàng thứ nhất, Se Hun ngồi bên trái ngoài cùng, Jong In ngồi bên phải ngoài cùng, mỗi lần thuyền lên cao thì tay của Yi Rim và Soo Jung cũng giơ lên cao, Se Hun và Jong In cẩn thận bảo vệ hai người, chỉ sợ các cô sẽ rơi ra ngoài mất.
Chan Yeol và Hee Soo ngồi phía sau họ, hơn nữa Chan Yeol còn ôm Hee Soo vào trong ngực.
(Đàng ghét, nơi này có người đang ngược đám cẩu độc thân, chúng ta là những tên kỳ đà cản mũi *rưng rức* *cắn khắn*)
…..nơi này xin mạn phép lược bỏ 1000 chữ =)))))))
Cuối cùng các cô ngồi lên vòng xoay ngựa gỗ, Yi Rim không biết tại sao Ngô Diệc Phàm lại chọn con ngựa nhỏ nhất, con ngựa này không phù hợp chiều cao của anh.
Yi Rim đảo mắt về phía Wu Yi Fan:
“Anh Phàm.”
Chỉ thấy Ngô Diệc Phàm cũng nhìn về phía cô, Yi Rim liền hát bài hát bằng tiếng Trung châm chọc anh, vì vậy con ngươi của Ngô Diệc Phàm cũng mau bị lời bài hát chọc rơi ra.
Yi Rim dám cam đoan, nếu như không phải bọn họ đang ở trên ngựa gỗ, anh nhất định sẽ treo cô lên cây đánh đòn.
“Phụt, hahahahahaha…..”
Trương Nghệ Hưng lập tức cười rút gân.
Chờ Yi Rim dùng tiếng Hàn phiên dịch lời bài hát, không có gì bất ngờ xảy ra, người khác cũng đều cười nghiêng ngửa.
…………
“Se Hun à, thật ra thì vòng xoay ngựa gỗ vốn là một trò chơi tàn nhẫn.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì khoảng cách với nhau, vĩnh viễn cứ như vậy, sẽ không thay đổi, cũng mang ý nghĩa, cho dù cậu có cố gắng đuổi theo như thế nào đi chăng nữa, cũng đều không đuổi theo kịp, chỉ có thể nhìn người mình yêu, vĩnh viễn giữ một khoảng cách. Tựa như chúng ta cứ đuổi theo nhau mãi, nhưng luôn luôn cách một khoảng vô cùng.”
“Cho nên sau này khi tớ trưởng thành, tớ sẽ không chơi trò này với người mình yêu.”
“Ừ, sau này tớ tuyệt đối sẽ không cùng cậu chơi trò vòng xoay ngựa gỗ.”
Se Hun yên lặng nghĩ thầm.
--- ----
Mùa hè, luôn là mùa tràn đầy phiền não và mê mang, mà mùa hè năm 2009 đã chỉ định đây không là một năm tầm thường.
Ngày 25 tháng 6 năm 2009, DBSK đột nhiên hủy bỏ kế hoạch quay chụp bìa album «2009 SMTOWN Summer Concert».
Truyền thông Hàn quốc phảng phất ngửi thấy “mùi” nào đó, mỗi một Cassiopeia đòi lời giải thích từ DBSK, bởi vì lịch trình dầy đặc suốt một năm của DBSK khiến họ thường xuyên bị thương, các fan đều tụ tập trước cửa nhà cha mẹ DBSK và trước cửa công ty SM, cử hành một buổi nói chuyện, thảo luận đủ loại vấn đề giải quyết như thế nào, đương nhiên cũng có ý kiến DBSK sắp tan rã.
Đối với lần này, công ty SM ở giữa trưa ngày 26 khi mặt trời lên cao đã bày tỏ sự phủ nhận.
Thật ra thì mấy người Yi Rim đã sớm nghe thấy tin này, mấy ngày trước thấy cha mẹ của các anh xuất hiện, nội bộ trong công ty đều đồn nói hai tháng gần đây công ty vẫn chưa kết toán tiền lương cho anh Jae Joong, anh Jun Su và anh Yoo Chun.
Vào ngay lúc này, DBSK đã là con gà đẻ trứng vàng cho công ty SM, thậm chí là toàn bộ Hàn quốc, từ lúc ra mắt đến nay đều đoạt được các giải thưởng lớn cuối năm.
Công ty bởi vì chuyện của DBSK mà chướng khí mù mịt, làm cho trong lòng thực tập sinh các cô cũng bàng hoàng không yên.
Từ khi H.O.T tan rã, S.E.S tan rã rồi đến Shinhwa giải ước với SM, khi những thần tượng nổi tiếng tan rã cũng là một sự kiện tất nhiên, nhưng nghĩ đến năm kia mình trở về Hàn quốc thì đã biết đến các anh: sư phụ nam thần anh Yun Ho, người đã hết lòng dạy mình vũ đạo, anh Jun Su, người luôn có thể vừa nhảy vừa hát live không bị suyễn âm, anh Yoo Chun, người luôn mang style Mỹ cười híp mắt chân thành, anh Chang Min, người luôn bị mình làm tức giận đến độ nói không ra lời, còn có anh Jae Joong, anh cả tốt bụng và khéo léo…
Ở lần đầu tiên khi cả năm người lấy được giải thưởng lớn thì sang ngày thứ hai đã bị đưa đến một nơi lạ lẫm không quen như Nhật Bản, năm người ở đất nước xa lạ bắt đầu lại từ đầu, lệ thuộc vào lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, cuối cùng cũng tỏa sáng ở Nhật Bản, sáng lập kỳ tích thuộc về Đông Phương Thần Khởi.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên cô ở sân bay nhìn thấy toàn trường oanh động, sau đó vô tình gặp được họ ở công ty, dần dần trở nên thân cận, cuối cùng là cuộc tụ họp cuối năm ngoái.
Mặc dù Yoon Yi Rim rất ít thấy được họ, nhưng họ cũng đã sớm xem cô là cô em gái nhỏ thân thiết, luôn hỏi tình huống gầy đây của cô ra sao, luôn cổ vũ ủng hộ chính mình, cho mình những lời đề nghị hữu ích, mỗi lần ra nước ngoài và trở lại cũng sẽ mang cho mình món quà nhỏ....
Cô tin tưởng bất kỳ một người nào trong số họ cũng sẽ không thể quên đi hết thảy những gì mà cả năm người cùng trải qua, cô tin tưởng họ rất quý trọng những ngày ở cùng nhau, sẽ không có người rời đi.
Yi Rim còn nhớ rõ anh Chang Min đã từng nói:
“Người hâm mộ sẽ không bao giờ rời đi các anh.”
--- ------
Ngày 30 tháng 7, bởi vì hợp đồng nô lệ và khoản thu nhập không công bằng, ba thành viên của DBSK là Kim Jae Joong, Park Yoo Chun, Kim Jun Su đã cùng nhau khởi tố công ty quản lý SM, nộp đơn kiện lên tòa án trung ương địa phương thủ đô Seoul.
Tin tức này giống như đạn nổ làm toàn bộ vòng giải trí Hàn quốc kinh hãi.
Sau khi Yoon Yi Rim biết tin tức này, cô thật không dám tin tưởng, bọn họ thật sự chịu rời đi sao? Những ngày tháng đau khổ cùng nhau đều chịu đựng được và đi qua nhưng tại sao nay lại muốn rời khỏi? Chẳng lẽ bọn họ đã quên hết thảy mọi thứ từng trải qua sao?
Yi Rim tựa như điên rồi, gọi điện thoại cho ba người anh, nhưng đáp lại cô chỉ là giọng nữ lạnh như băng:
“Số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy.”
Yi Rim quỳ ngồi ở trên nền đất ký túc xá, lần đầu tiên cảm nhận đến mùi vị chia lìa.
Ngày này, Yi Rim không hề đi luyện tập, cô trở lại nhà mình, điện thoại di động cũng tắt máy, mỗi sáng thức dậy thật sớm đi trường học, buổi chiều về nhà núp ở trong phòng.
“Làm ngôi sao tốt sao? Một ngày nào đó phải tan rã, bởi vì lợi ích của mỗi người hoặc do những nguyên nhân khác.”
Mỗi ngày trong đầu của Yi Rim chỉ có những lời này.
Trừ anh Chang Min và Won Eun, không có ai biết nhà Yi Rim ở nơi nào, chị Thiến, Se Hun, Jong In, Chan Yeol, Soo Jung, ngay cả anh Phàm và con cừu nhỏ Nghệ Hưng cũng oanh tạc điện thoại của Yi Rim mỗi ngày, cô biết bọn họ cũng biết cô rất khó chịu, bọn họ muốn biết cô đang ở nơi nào.
Mẹ và ba nhìn Yi Rim đều khóa mình ở trong phòng mỗi ngày, đột nhiên rất tự trách, biết rõ công ty SM rất hà khắc, cho dù mình sáng lập cho con gái điều kiện khác với những thực tập sinh khác, nhưng không nghĩ tới con gái mình sẽ như vậy, họ cũng hoài nghi rốt cuộc trước kia đồng ý cho Yi Rim đi làm thực tập sinh là tốt hay xấu.
“Bảo bối à, ba mẹ đưa con rời khỏi nơi này, cả nhà chúng ta đến nước Mỹ nhé?”
Mặt Yi Rim không biểu tình mà gật đầu một cái.
Sau đó, Yi Rim liền đặt vé máy bay đi New York, nước Mỹ.
Trước khi cất cánh, Yi Rim mở điện thoại di động ra, thấy tin nhắn gửi đến như tuyết rơi, trong lòng yên lặng đau xót, bạn bè của cô…
Yi rim gửi tin nhắn lại: “Tớ rất khỏe, mọi người đừng lo lắng, chờ tớ trở lại.”
Cô còn không quên gửi cho năm người.
“Sự phụ, em đi New York đây.”
“Anh Chang Min, thật ra thì em vẫn luôn rất thích anh, anh rất đẹp trai, rất có sức quyến rũ, mỗi lần em luôn chọc anh tức giận đó cũng là bởi vì quan hệ của chúng ta tốt nhất, anh, em phải đi Mỹ rồi, sau này tạm thời sẽ không có người khiến anh tức đến nỗi không nói ra lời nữa.”
“Won Eun à, tớ rất khỏe, đừng lo lắng, tớ muốn đến Mỹ để cảm nhận style Mỹ nha.”
“Soo Jung à, cố gắng lên, đừng lo lắng cho em, chờ chị debut đó.”
“Chị Thiến, giúp em trả áo khoác lại cho anh Chang Min nhé, còn nữa, giúp em chăm sóc anh ấy một chút, anh ấy thích ăn ngon, tay nghề của chị là tuyệt vời nhất. P/S: Em ở New York chờ chị debut.”
Cuối cùng Yi Rim tắt nguồn điện thoại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống theo tiếng máy bay cất cánh.
Hàn quốc, chờ tôi trở lại.
--- -------
Phòng luyện tập SM.
“Yi Rim, tớ chờ cậu trở lại, chờ cậu lớn lên, sau đó nói cho cậu biết là tớ thích cậu.”
Một nam sinh nhìn điện thoại trong tay hồi lâu, yên lặng nói.
Tác giả có lời muốn nói: khi viết chương này, thời điểm Đông Phương Thần Khởi tan rã, cả người đều không thoải mái, tim đau quá!
Rốt cuộc đợi đến ngày nghỉ khó được của Soo Jung, Yi Rim, Se Hun, Jong In hẹn nhau đi công viên trò chơi, còn gọi thêm Chan Yeol và những thực tập sinh có quan hệ tốt với họ là Trương Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm. (Đó là bởi vì cùng là người Trung Quốc nên có nhiều tiếng nói chung.)
Yi Rim nhớ tới mấy năm trước khi còn ở ngày hội Xuân ở Trung Quốc cô cũng đi khu trò chơi, thầy giáo khiến họ xếp hàng, nam sinh nữ sinh nắm tay nhau cùng đi vào công viên trò chơi, khi đó họ chỉ có thể chơi vòng xoay ngựa gỗ, còn tàu lượn siêu tốc thì chỉ có thể đứng nhìn.
Nhìn đám thiếu niên đứng bên cạnh, cô rất may mắn khi còn có những người bạn này làm bạn.
“Yah, anh Chan Yeol sao lại tới chậm như vậy, tớ sắp nóng chết đây!”
Yi Rim lấy tay cản ánh mặt trời, miệng oán trách, Se Hun đi tới trước mặt Yi Rim, lấy tay che nắng thay cô, một năm này, Se Hun tựa như uống trúng thuốc kích thích, thân cao phát triển đến m, không còn là người bạn nhỏ ngang bằng cô như trước kia.
“Hì hì, anh Nghệ Hưng, anh Phàm, các anh nhớ tới lễ hội Xuân ở Trung Quốc trước đây không? Rất giống như bây giờ phải không?”
Yi Rim thấy Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng có chút an tĩnh liền mở miệng nói chuyện.
“Làm sao mà giống được, khi đó chúng ta chỉ được đi vườn thực vật, rất nhàm chán.”
Trương Nghệ Hưng nhỏ giọng nói.
“Vậy em thà chọn ngủ ở nhà còn sướng hơn.”
Yi Rim đảo mắt.
“Yah! Yi Rim à, các người đừng nói tiếng Trung nữa được không? Bọn chị nghe không hiểu!”
Soo Jung quệt miệng nói, Jong In đứng bên cạnh cô cũng gật đầu đồng ý.
“Khi đó bọn anh nào có dám công khai tay trong tay như mấy đôi tình nhân bây giờ chứ.”
Ngô Diệc Phàm đột nhiên nói.
Tay trong tay?
Yi Rim nhìn mấy người bọn họ, không có đôi tình nhân nào, cũng không có tay trong tay, đang lúc không hiểu rõ lời nói của Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm còn tiếp tục nói “chính là họ”, mấy người lập tức rốt rít nhìn về phía Ngô Diệc Phàm chỉ, trong nháy mắt liền hiểu rõ.
Chỉ thấy Chan Yeol bước chậm thong thả đi tới, còn kéo tay một nữ sinh.
“Ồ ồ ồ aigoo…~”
Đám người ồn ào lên.
“Bởi thế mới nói làm sao anh Chan Yeol có thể chậm như thế, thì ra là dẫn bạn gái tới.”
“Ha ha, ha ha ha.”
Chỉ thấy Chan Yeol đỏ mặt cười khúc khích.
“Đừng ngu người, mau giới thiệu cho mọi người xem nào.”
Ngô Diệc Phàm nháy mắt ám chỉ.
“Hee Soo à, thì ra là cậu cùng với anh Chan Yeol.”
Soo Jung đột nhiên nói, thì ra là người mà Soo Jung biết.
“Hì hì, đầu năm ngoái bọn tớ bắt đầu cùng nhau, Soo Jung à ~”
Cô bé kia xấu hổ trả lời.
“Cậu ấy tên là Kim Hee Soo, thực tập sinh lớp A, vào cùng năm với tớ, là nữ thần nổi tiếng của lớp A, sao lại có thể xem trọng Chan Yeol vậy chứ, tớ còn đang định sau này sẽ giới thiệu càng nhiều anh đẹp trai hơn cho cậu cơ.”
Soo Jung cười nói.
Chỉ thấy Chan Yeol lặng lẽ kéo giãn khoảng cách của bạn gái mình và Soo Jung ra xa.
Đúng vậy, giống Chan Yeol vừa cao lại vừa đẹp trai, có mấy người có thể khống chế được chứ? Mặc dù mọi người đều biết SM cấm thực tập sinh yêu ngầm, nhưng vẫn có rất nhiều thực tập sinh sẽ yêu đương lén lút.
“Chúng ta mau vào thôi, đừng đứng ở chỗ này.”
Con cừu nhỏ Trương Nghệ Hưng nhắc nhở mọi người.
“Đúng vậy, chúng ta mau vào chơi thôi.”
Sau đó tám người bọn họ ngang nhiên tiến vào khu trò chơi, dù sao cũng đều là thực tập sinh, là super star tương lai, tỷ số khiến người khác quay đầu lại nhìn vẫn rất cao, có nhiều người còn lấy điện thoại di động ra chụp hình bọn họ.
Đầu tiên bọn họ chơi trò tàu lượn siêu tốc.
“A~ Se Hun à, cậu mau xem, chúng ta đang bay, thật là sảng khoái.”
Yi Rim kích động kêu to, Se Hun cười nhìn người đang la hét, sau đó len lén nắm tay của đối phương.
“A a a a a…” –Đây là tiếng kêu thảm thiết của con cừu nhỏ Trương Nghệ Hưng.
“Thật là quá đã, lâu rồi không chơi đã như vậy.” –Đây là Soo Jung.
Sau đó Jong In liền khẽ nhăn mặt bởi vì Soo Jung cầm tay của cậu thật là đau quá.
Vẻ mặt của Ngô Diệc Phàm còn rất là bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng thì đang hối hận muốn chết, hối hận tại sao mình lại leo lên đây, thật là khủng khiếp. Nhưng nếu la lên thì mất thể diện, đó không phải style của anh.
Về phần Chan Yeol và Hee Soo, chúng ta cự tuyệt không đề cập đến đôi sến súa làm cho đám người độc thân bị tức chết này.
Sau một trò tàu lượn siêu tốc, hai nam sinh mang sắc mặt trắng bệch phờ phạc đi xuống.
Yi Rim và Soo Jung tay trong tay chạy đến địa điểm kế tiếp: tàu hải tặc.
Se Hun, Jong In đành bất đắc dĩ đi theo, cầm túi sách của hai cô gái đi ở phía sau.
“Cái đó…tớ có thể không…không chơi được không…”
Con cừu nhỏ khẩn cầu, nhưng cũng không có người để ý tới cậu.
“A a a a a…”
Ngô Diệc Phàm rốt cuộc nhịn không được, kêu lên, về phần Trương Nghệ Hưng đã hoàn toàn kêu không thành tiếng.
Yi Rim, Soo Jung, Se Hun, Jong In ngồi ở hàng thứ nhất, Se Hun ngồi bên trái ngoài cùng, Jong In ngồi bên phải ngoài cùng, mỗi lần thuyền lên cao thì tay của Yi Rim và Soo Jung cũng giơ lên cao, Se Hun và Jong In cẩn thận bảo vệ hai người, chỉ sợ các cô sẽ rơi ra ngoài mất.
Chan Yeol và Hee Soo ngồi phía sau họ, hơn nữa Chan Yeol còn ôm Hee Soo vào trong ngực.
(Đàng ghét, nơi này có người đang ngược đám cẩu độc thân, chúng ta là những tên kỳ đà cản mũi rưng rức cắn khắn)
…..nơi này xin mạn phép lược bỏ chữ =)))))))
Cuối cùng các cô ngồi lên vòng xoay ngựa gỗ, Yi Rim không biết tại sao Ngô Diệc Phàm lại chọn con ngựa nhỏ nhất, con ngựa này không phù hợp chiều cao của anh.
Yi Rim đảo mắt về phía Wu Yi Fan:
“Anh Phàm.”
Chỉ thấy Ngô Diệc Phàm cũng nhìn về phía cô, Yi Rim liền hát bài hát bằng tiếng Trung châm chọc anh, vì vậy con ngươi của Ngô Diệc Phàm cũng mau bị lời bài hát chọc rơi ra.
Yi Rim dám cam đoan, nếu như không phải bọn họ đang ở trên ngựa gỗ, anh nhất định sẽ treo cô lên cây đánh đòn.
“Phụt, hahahahahaha…..”
Trương Nghệ Hưng lập tức cười rút gân.
Chờ Yi Rim dùng tiếng Hàn phiên dịch lời bài hát, không có gì bất ngờ xảy ra, người khác cũng đều cười nghiêng ngửa.
…………
“Se Hun à, thật ra thì vòng xoay ngựa gỗ vốn là một trò chơi tàn nhẫn.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì khoảng cách với nhau, vĩnh viễn cứ như vậy, sẽ không thay đổi, cũng mang ý nghĩa, cho dù cậu có cố gắng đuổi theo như thế nào đi chăng nữa, cũng đều không đuổi theo kịp, chỉ có thể nhìn người mình yêu, vĩnh viễn giữ một khoảng cách. Tựa như chúng ta cứ đuổi theo nhau mãi, nhưng luôn luôn cách một khoảng vô cùng.”
“Cho nên sau này khi tớ trưởng thành, tớ sẽ không chơi trò này với người mình yêu.”
“Ừ, sau này tớ tuyệt đối sẽ không cùng cậu chơi trò vòng xoay ngựa gỗ.”
Se Hun yên lặng nghĩ thầm.
--- ----
Mùa hè, luôn là mùa tràn đầy phiền não và mê mang, mà mùa hè năm đã chỉ định đây không là một năm tầm thường.
Ngày tháng năm , DBSK đột nhiên hủy bỏ kế hoạch quay chụp bìa album « SMTOWN Summer Concert».
Truyền thông Hàn quốc phảng phất ngửi thấy “mùi” nào đó, mỗi một Cassiopeia đòi lời giải thích từ DBSK, bởi vì lịch trình dầy đặc suốt một năm của DBSK khiến họ thường xuyên bị thương, các fan đều tụ tập trước cửa nhà cha mẹ DBSK và trước cửa công ty SM, cử hành một buổi nói chuyện, thảo luận đủ loại vấn đề giải quyết như thế nào, đương nhiên cũng có ý kiến DBSK sắp tan rã.
Đối với lần này, công ty SM ở giữa trưa ngày khi mặt trời lên cao đã bày tỏ sự phủ nhận.
Thật ra thì mấy người Yi Rim đã sớm nghe thấy tin này, mấy ngày trước thấy cha mẹ của các anh xuất hiện, nội bộ trong công ty đều đồn nói hai tháng gần đây công ty vẫn chưa kết toán tiền lương cho anh Jae Joong, anh Jun Su và anh Yoo Chun.
Vào ngay lúc này, DBSK đã là con gà đẻ trứng vàng cho công ty SM, thậm chí là toàn bộ Hàn quốc, từ lúc ra mắt đến nay đều đoạt được các giải thưởng lớn cuối năm.
Công ty bởi vì chuyện của DBSK mà chướng khí mù mịt, làm cho trong lòng thực tập sinh các cô cũng bàng hoàng không yên.
Từ khi H.O.T tan rã, S.E.S tan rã rồi đến Shinhwa giải ước với SM, khi những thần tượng nổi tiếng tan rã cũng là một sự kiện tất nhiên, nhưng nghĩ đến năm kia mình trở về Hàn quốc thì đã biết đến các anh: sư phụ nam thần anh Yun Ho, người đã hết lòng dạy mình vũ đạo, anh Jun Su, người luôn có thể vừa nhảy vừa hát live không bị suyễn âm, anh Yoo Chun, người luôn mang style Mỹ cười híp mắt chân thành, anh Chang Min, người luôn bị mình làm tức giận đến độ nói không ra lời, còn có anh Jae Joong, anh cả tốt bụng và khéo léo…
Ở lần đầu tiên khi cả năm người lấy được giải thưởng lớn thì sang ngày thứ hai đã bị đưa đến một nơi lạ lẫm không quen như Nhật Bản, năm người ở đất nước xa lạ bắt đầu lại từ đầu, lệ thuộc vào lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, cuối cùng cũng tỏa sáng ở Nhật Bản, sáng lập kỳ tích thuộc về Đông Phương Thần Khởi.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên cô ở sân bay nhìn thấy toàn trường oanh động, sau đó vô tình gặp được họ ở công ty, dần dần trở nên thân cận, cuối cùng là cuộc tụ họp cuối năm ngoái.
Mặc dù Yoon Yi Rim rất ít thấy được họ, nhưng họ cũng đã sớm xem cô là cô em gái nhỏ thân thiết, luôn hỏi tình huống gầy đây của cô ra sao, luôn cổ vũ ủng hộ chính mình, cho mình những lời đề nghị hữu ích, mỗi lần ra nước ngoài và trở lại cũng sẽ mang cho mình món quà nhỏ....
Cô tin tưởng bất kỳ một người nào trong số họ cũng sẽ không thể quên đi hết thảy những gì mà cả năm người cùng trải qua, cô tin tưởng họ rất quý trọng những ngày ở cùng nhau, sẽ không có người rời đi.
Yi Rim còn nhớ rõ anh Chang Min đã từng nói:
“Người hâm mộ sẽ không bao giờ rời đi các anh.”
--- ------
Ngày tháng , bởi vì hợp đồng nô lệ và khoản thu nhập không công bằng, ba thành viên của DBSK là Kim Jae Joong, Park Yoo Chun, Kim Jun Su đã cùng nhau khởi tố công ty quản lý SM, nộp đơn kiện lên tòa án trung ương địa phương thủ đô Seoul.
Tin tức này giống như đạn nổ làm toàn bộ vòng giải trí Hàn quốc kinh hãi.
Sau khi Yoon Yi Rim biết tin tức này, cô thật không dám tin tưởng, bọn họ thật sự chịu rời đi sao? Những ngày tháng đau khổ cùng nhau đều chịu đựng được và đi qua nhưng tại sao nay lại muốn rời khỏi? Chẳng lẽ bọn họ đã quên hết thảy mọi thứ từng trải qua sao?
Yi Rim tựa như điên rồi, gọi điện thoại cho ba người anh, nhưng đáp lại cô chỉ là giọng nữ lạnh như băng:
“Số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy.”
Yi Rim quỳ ngồi ở trên nền đất ký túc xá, lần đầu tiên cảm nhận đến mùi vị chia lìa.
Ngày này, Yi Rim không hề đi luyện tập, cô trở lại nhà mình, điện thoại di động cũng tắt máy, mỗi sáng thức dậy thật sớm đi trường học, buổi chiều về nhà núp ở trong phòng.
“Làm ngôi sao tốt sao? Một ngày nào đó phải tan rã, bởi vì lợi ích của mỗi người hoặc do những nguyên nhân khác.”
Mỗi ngày trong đầu của Yi Rim chỉ có những lời này.
Trừ anh Chang Min và Won Eun, không có ai biết nhà Yi Rim ở nơi nào, chị Thiến, Se Hun, Jong In, Chan Yeol, Soo Jung, ngay cả anh Phàm và con cừu nhỏ Nghệ Hưng cũng oanh tạc điện thoại của Yi Rim mỗi ngày, cô biết bọn họ cũng biết cô rất khó chịu, bọn họ muốn biết cô đang ở nơi nào.
Mẹ và ba nhìn Yi Rim đều khóa mình ở trong phòng mỗi ngày, đột nhiên rất tự trách, biết rõ công ty SM rất hà khắc, cho dù mình sáng lập cho con gái điều kiện khác với những thực tập sinh khác, nhưng không nghĩ tới con gái mình sẽ như vậy, họ cũng hoài nghi rốt cuộc trước kia đồng ý cho Yi Rim đi làm thực tập sinh là tốt hay xấu.
“Bảo bối à, ba mẹ đưa con rời khỏi nơi này, cả nhà chúng ta đến nước Mỹ nhé?”
Mặt Yi Rim không biểu tình mà gật đầu một cái.
Sau đó, Yi Rim liền đặt vé máy bay đi New York, nước Mỹ.
Trước khi cất cánh, Yi Rim mở điện thoại di động ra, thấy tin nhắn gửi đến như tuyết rơi, trong lòng yên lặng đau xót, bạn bè của cô…
Yi rim gửi tin nhắn lại: “Tớ rất khỏe, mọi người đừng lo lắng, chờ tớ trở lại.”
Cô còn không quên gửi cho năm người.
“Sự phụ, em đi New York đây.”
“Anh Chang Min, thật ra thì em vẫn luôn rất thích anh, anh rất đẹp trai, rất có sức quyến rũ, mỗi lần em luôn chọc anh tức giận đó cũng là bởi vì quan hệ của chúng ta tốt nhất, anh, em phải đi Mỹ rồi, sau này tạm thời sẽ không có người khiến anh tức đến nỗi không nói ra lời nữa.”
“Won Eun à, tớ rất khỏe, đừng lo lắng, tớ muốn đến Mỹ để cảm nhận style Mỹ nha.”
“Soo Jung à, cố gắng lên, đừng lo lắng cho em, chờ chị debut đó.”
“Chị Thiến, giúp em trả áo khoác lại cho anh Chang Min nhé, còn nữa, giúp em chăm sóc anh ấy một chút, anh ấy thích ăn ngon, tay nghề của chị là tuyệt vời nhất. P/S: Em ở New York chờ chị debut.”
Cuối cùng Yi Rim tắt nguồn điện thoại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống theo tiếng máy bay cất cánh.
Hàn quốc, chờ tôi trở lại.
--- -------
Phòng luyện tập SM.
“Yi Rim, tớ chờ cậu trở lại, chờ cậu lớn lên, sau đó nói cho cậu biết là tớ thích cậu.”
Một nam sinh nhìn điện thoại trong tay hồi lâu, yên lặng nói.
Tác giả có lời muốn nói: khi viết chương này, thời điểm Đông Phương Thần Khởi tan rã, cả người đều không thoải mái, tim đau quá!