Ban đầu vốn Hà Tâm Ý cảm thấy có gì đó không đúng, giống như có một bức tường ngăn cách không thể tìm lối ra, kết quả là sau khi Triệu Nhất Xuyên nói như vậy lại biến thành ngắm hoa trong sương, không thể nhìn thấu.
Ngắm hoa trong sương: một thành ngữ dùng để mô tả người già mắt kém, nhìn mờ, câu nói sau này được dùng để ẩn dụ việc không thể nhìn rõ sự việc.
(Theo: Baike)
Tuy nhiên y khẳng định một điểm, vấn đề là nằm ở Lâm Như Hứa.
Thật ra không phải nói Lâm Như Hứa làm sai cái gì, ngược lại Hà Tâm Ý cảm thấy người sai là bản thân mình, dù sao Lâm Như Hứa không hề thấy vấn đề gì cả.
Y đã nghiêm túc suy nghĩ, quả thực như là lời Triệu Nhất Xuyên nói, y đối với Lâm Như Hứa không giống như đối với những người khác, nhưng mà những người khác không đẹp như Lâm Như Hứa mà!
Nghĩ đến đây Hà Tâm Ý thấy rất hợp tình đúng ý, không phải chỉ là như vậy thôi sao? Ai đẹp như Lâm Như Hứa chứ? Dù sao thì y vẫn chưa thấy qua.
Cho nên y đối tốt với Lâm Như Hứa nhỉnh hơn một chút cũng là điều dễ hiểu.
Về phần Lâm Như Hứa đối với y thế nào, y cứ phải nghĩ đi nghĩ lại.
Lâm Như Hứa trong mắt người khác —— giáo thảo ga lăng, giáo bá cool ngầu.
Mà theo ý kiến của Hà Tâm Ý thì người nọ là một cậu bạn nhỏ đẹp trai.
Cũng không hẳn là giống nhau.
Mặc kệ thế nào thì việc nhận thức khác biệt này đều đã chứng minh Lâm Như Hứa đứng trước mặt y không giống như trước mặt những người khác.
Triệu Nhất Xuyên chán nản và suy sụp nói xong những lời kia, tuy đã dời bức tường đi rồi những vẫn thấy khó hiểu, cậu ta luôn cảm giác mình đã bỏ qua điều gì đó.
Cho dù là như vậy thì cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Hà Tâm Ý cả, dù có nghĩ cũng không hiểu, mà nếu đã rõ ràng rồi thì cần gì phải nghĩ nữa.
Nghỉ đông đối với người khác có thể nói là bận rộn náo nhiệt, nhưng với Hà Tâm Ý mà nói chính là thời gian rảnh vô biên.
Thế là y nhận công việc phiên dịch, Hà Tâm Ý luôn muốn rời đi, hiển nhiên cũng đã tính toán con đường sau này rồi.
Những tính toán trong mấy năm nay y đã thành thói quen, giờ tiết kiệm được kha khá, sau này cũng có thể thoải mái đôi chút.
Không có ai ở nhà nên Hà Tâm Ý định ra ngoài hít thở không khí, lúc đang chờ đèn đỏ thì đứng nhìn hòm thư được trang trí bên đường đến ngây ngốc.
Đột nhiên phía sau có tiếng động cơ xe máy, Hà Tâm Ý còn chưa xoay người lại xem là ai thì trên vai bị thứ gì đó đè nặng.
Lâm Như Hứa đầu đội mũ bảo hiểm, hắn vỗ nhẹ vào sau ót Hà Tâm Ý, giọng nói xuyên qua mũ bảo hiểm nghe ra chút buồn rầu, "Làm gì vậy Tâm Ý? Đứng từ xa đã thấy cậu ngẩn người ở đây rồi."
Hà Tâm Ý đột nhiên cảm thấy mình đi đâu cũng có thể gặp người quen, mặc dù người y quen không nhiều, quay đầu lại thấy Lâm Như Hứa mặc áo khoác đen chạy chiếc mô tô lần trước y đã từng thấy, nói, "Không có gì, chỉ đứng nhìn thôi."
"Hòm thư này có gì đẹp để nhìn chứ!" Lâm Như Hứa nói xong thì cởi nón bảo hiểm ra, thờ phào một hơi thật dài, lấy tay vò lung tung mái tóc.
Lúc này Hà Tâm Ý mới thấy vết thương trên trán Lâm Như Hứa, hình như chỉ là mới bị thôi, có thể thấy rõ Lâm Như Hứa chưa bôi thuốc vì trên đó vẫn còn đọng máu.
Hà Tâm Ý nhìn từ trên xuống, áo khoác da đang mặc cũng bị rách một chút như là bị nắm kéo, trên giày cũng dính máu.
"Hại ——" Lâm Như Hứa nhìn theo ánh mắt dao động của Hà Tâm Ý, thản nhiên nói, "Bị thương một chút."
Hà Tâm Ý nhìn bộ dạng lãnh đạm của hắn thì không hiểu sao lại thấy bực bội, "Đánh nhau với người ta?"
"Ây....!Tôi giáo dục tụi nhỏ thôi." Lâm Như Hứa lại khẩy tóc nhưng tiếc là tóc ngắn quá không che được vết thương, "Cậu muốn đi đâu? Tôi chở cậu đi."
Lần này Hà Tâm Ý chỉ đơn giản gật đầu, nói tên siêu thị gần nhà.
Siêu thị rất gần nên không mất nhiều thời gian, nhưng Hà Tâm Ý vẫn cảm thấy mặt y bị gió thổi đến cứng đờ, không biết Lâm Như Hứa có suy nghĩ gì khi mà đi xe mô tô trong tiết trời đông lạnh thế này.
Hà Tâm Ý cởi nón bảo hiểm xuống đưa cho hắn, "Ở đây chờ tôi một lát."
Lâm Như Hứa chỉ đợi Hà Tâm Ý mua đồ xong rồi còn muốn đưa y về, thế là ngồi trên xe chơi game, qua vài phút sau Hà Tâm Ý không đến mà gửi một tin nhắn.
Hà Tâm Ý: Tôi ở KFC, tới đây đi.
Này, khách sáo làm gì chứ! Lâm Như Hứa nghĩ như vậy nhưng vẫn đỗ xe đi vào, sau khi bước vào trong chỉ thấy Hà Tâm Ý ngồi một mình, lạc lõng với xung quanh.
Lâm Như Hứa tới gần mới phát hiện hộp thuốc đặt trước mặt Hà Tâm Ý, còn chưa đợi hắn mở miệng đã thấy người nọ mở hộp thuốc lấy cây tăm bông tiệt trùng, "Đưa đầu tới đây."
Trong nháy mắt Lâm Như Hứa liền nhớ tới cảm giác sợ hãi bị tiêm ngừa hồi nhỏ, mà gương mặt lạnh lùng của Hà Tâm Ý cực kỳ giống với bác sĩ không cảm xúc vậy, nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi, đầu vẫn đưa tới phía trước.
Lâm Như Hứa đến gần, gương mặt của hai người càng phóng to hơn trong mắt đối phương, mãi đến khi cả thế giới xung quanh chỉ có lẫn nhau làm hai người bỗng sửng sốt.
Hà Tâm Ý bẻ cây tăm bông tiệt trùng, mặt vô cảm đẩy khuôn mặt đẹp trai kia ra xa một chút, cầm tăm bông trực tiếp thoa lên, tuy rằng đã tận lực làm nhẹ nhất nhưng y vẫn nghe tiếng Lâm Như Hứa hít một hơi, "Có đau lắm không?"
"Ây da đau, hoàn toàn không có cảm giác gì luôn!" Lâm Như Hứa mạnh miệng, Hà Tâm Ý cũng không tranh luận với hắn, đơn giản chỉ khử trùng rồi dán băng dán lên, mà băng dán màu hồng có in hình Hello Kitty, lúc y mua miếng băng này cũng đã thấy sai lầm nghiêm trọng rồi, nhưng mà nghĩ tới Lâm Như Hứa dán lên thôi đã không thể nhịn cười.
Một anh chàng ngầu lòi trong bộ áo khoác da cưỡi con mô tô, trên trán dán băng cá nhân màu hồng nhạt, đột nhiên Hà Tâm Ý muốn chụp một tấm hình làm kỉ niệm.
Lâm Như Hứa vừa nói xong một câu "Cảm ơn" liền nghe thấy Hà Tâm Ý cười, mặt có hơi nghi ngờ mở camera trước, "Trời ơi, cậu dán cái gì cho tôi vậy?"
May mắn Lâm Như Hứa nói vậy thôi chứ không có xé bỏ, bằng không Hà Tâm Ý nhất định sẽ cảm thấy trò đùa của mình chỉ là được một mất mười.
Hà Tâm Ý nghe thấy tên của mình thì đưa hóa đơn cho Lâm Như Hứa để hắn đi lấy đồ ăn, mà người nọ cũng rất tự nhiên nhận hóa đơn.
Y gọi một phần ăn dành cho hai người, rất nhanh Lâm Như Hứa đã bưng đồ ăn về chỗ, vừa ngồi xuống liền không khách sáo uống một ngụm cola, "Tâm Ý, sao cậu biết tôi chưa ăn cơm vậy?"
"Cậu chưa ăn?" Hà Tâm Ý đúng là không biết, chỉ là vừa rồi y muốn tìm một chỗ ngồi để sát trùng vết thương cho hắn mà thôi.
"Thì ra cậu không biết à? Kệ đi, dù sao bây giờ có thể ăn chút gì đó là được rồi." Ngược lại Lâm Như Hứa không quan tâm lắm.
Hà Tâm Ý cũng cầm ly cola lên uống hai hớp, thật ra y không hảo ăn mấy món này, một bên nhìn Lâm Như Hứa ăn, lại nghĩ công việc mình tạm gác lại vậy, chợt nghe tiếng đối phương hỏi, "Sao cậu không ăn?"
"Tôi ăn cơm rồi." Hà Tâm Ý nói.
"À, vừa rồi cậu đứng bên ngoài ngẩn người là đang nghĩ cái gì vậy?"
"Ừm...." Hà Tâm Ý hơi do dự một chốc nhưng vẫn nói, "Chuyện công việc."
"Công việc?" Lâm Như Hứa nghe xong liền cười, nhìn thấy Hà Tâm Ý không giống như đang nói giỡn nên rất nhanh đã nghiêm túc lại, "Công việc gì?"
Hà Tâm Ý nói, "Phiên dịch thôi."
Phiên dịch ư, không thể không thừa nhận mới đầu Lâm Như Hứa có hơi ngạc nhiên, nhưng một giây sau đã hóa thành hư ảo.
Hà Tâm Ý thần thánh không phải là một nhân vật bình thường, không thể làm được bất kì việc gì thô bạo, chỉ là một học sinh trung học, công việc phiên dịch quả thực rất hợp với khí chất này của y, cũng thực.....!to lớn......!
Giống như công việc Hà Tâm Ý sẽ phải làm.
Hà Tâm Ý ngồi đối diện hắn uống cola, có vẻ như không muốn tiếp tục nói đề tài này, nếu đổi lại là người khác Lâm Như Hứa nhất định sẽ không hỏi nhiều, nhưng chuyện của Hà Tâm Ý hắn thật sự nhịn không được, vẫn là hỏi, "Bởi vì chán sao?"
Hà Tâm Ý nghe xong thì bật cười, đuôi mắt có nốt ruồi nhỏ khẽ cong lên, ngay cả giọng nói cũng mang theo ý vui, "Tại sao lại nghĩ như vậy?"
Lâm Như Hứa hơi bối rối trước câu hỏi này, bây giờ hắn cũng cảm thấy mình vừa hỏi một câu hỏi rất khó hiểu, quan trọng là bây giờ hắn không có cách nào để trả lời, sao hắn biết được chứ! Thế là đành làm bộ như không có gì, "Tùy tiện hỏi thôi."
Cứ tưởng rằng đề tài này đã kết thúc tại đây rồi chứ, chỉ cần hắn không tiếp tục hỏi thì Hà Tâm Ý sẽ không nói nữa, hắn cũng quá quen với việc này rồi, lại không nghĩ tới Hà Tâm Ý tự mình mở miệng, "Chỉ là muốn tiết kiệm tiền."
Lâm Như Hứa vừa mới cắn một miếng to hamburger, miệng bị lấp đầy đồ ăn lại ngẩn người ra.
Hà Tâm Ý nhìn đôi mắt mở to của Lâm Như Hứa, khóe môi lại cong lên, "Ăn đàng hoàng đi, coi chừng sặc."
Giọng nói kia mang theo cưng chiều mà ngay cả y còn không nhận ra, Lâm Như Hứa không hỏi thêm nữa, hai ba ngụm cắn đã ăn hết cái hamburger, tiếp sau đó uống một hơi cola rồi hỏi, "Vậy là cậu chuẩn bị đi làm hả?"
"Chỉ là đi dạo một vòng."
Lâm Như Hứa nghe y nói không có làm gì thì trong lòng vui mừng, hắn nói, "Vậy cậu cũng đừng đi dạo phố nữa, theo tôi đi chơi đi?"
"Đi chỗ nào?"
"Ừm...." Lâm Như Hứa nghĩ nghĩ, "Tụi mình đi chơi điện tử?"
Trong nháy mắt Hà Tâm Ý nghĩ tới ngày đó mình đi tìm Hà Tử Minh, vì thế quả quyết lắc đầu.
"Xem phim?"
"Không đi."
"Công viên giải trí?"
Đang là mùa đông đó, "Không đi."
Lâm Như Hứa chẹp chẹp miệng, "Không lẽ tụi mình cùng đi học?"
"Ý kiến này không tồi." Hà Tâm Ý cảm thấy cho tới nay Lâm Như Hứa đã giúp mình không ít, ngoại trừ việc dẫn hắn học bài ra thì y không có gì để đền đáp lại hắn cả.
Lâm Như Hứa bây giờ rất hối hận vì mình đề cập đến chuyện học, nhưng lời đã nói ra rồi, đổi ý cũng không hay lắm, vậy thì cứ dẫn Hà Tâm Ý về nhà hắn cùng nhau học bài....!
Nhà của Lâm Như Hứa rất trống, đây chính là cảm giác đầu tiên của Hà Tâm Ý, căn biệt thự không tính là quá to được quét dọn sạch sẽ, nhưng vấn đề chính là quá sạch sẽ, quá ngăn nắp, chỉ có căn phòng của Lâm Như Hứa thoạt nhìn mang lại cảm giác sinh hoạt thường ngày, điều này làm cả căn nhà có chút quạnh quẽ.
Bởi vì từ tiệm KFC trực tiếp chạy tới đây nên Hà Tâm Ý không mang theo gì cả, vừa lúc thấy sách Lâm Như Hứa mang từ trường về xếp chồng trên sàn nhà cạnh bàn học, mượn một vài cuốn trong đó, quả nhiên toàn là sách mới tinh.
Lâm Như Hứa vừa vào phòng đã ngã xuống giường, nhìn động tác của Hà Tâm Ý mà không nhịn được cảm thán, "Đúng là học thật nè!"
"Chứ không thì sao?"
Hà Tâm Ý lật hai cuốn sách, sau khi nhìn lại thì phát hiện Lâm Như Hứa đã ngủ trên giường rồi.
Sao có thể dễ ngủ như vậy chứ? Hà Tâm Ý thở dài một hơi, mở chăn bông được được xếp gọn gàng ra đắp đến bụng Lâm Như Hứa.
Đây là lần đầu tiên y tới nhà Lâm Như Hứa, sau đó vừa vào phòng thì Lâm Như Hứa đã ngủ....!Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đúng gì cả, cứ thế ngây người đứng bên giường nhìn người nọ.
Một lát sau phát hiện đôi chân mày của người nọ luôn nhíu chặt, sao mà ngủ cũng không vui vẻ gì vậy?
Hà Tâm Ý bước qua kéo rèm cửa sổ, ánh nắng vàng xuyên qua rèm cửa trở nên ấm áp dịu dàng hơn, nhưng chân mày của Lâm Như Hứa vẫn nhíu.
Hà Tâm Ý không còn cách nào khác, quyết định lại đi đọc sách đợi hắn dậy, còn chưa đi thì liền thấy Lâm Như Hứa mở nửa con mắt, giọng nói có chút khàn, "Tâm Ý?"
Một tiếng gọi Tâm Ý rót vào tim làm y không khỏi ôn nhu hơn, "Tôi đây."
Lâm Như Hứa lại nheo mắt nhìn thẳng Hà Tâm Ý, đột nhiên nói, "Tôi không muốn gọi cậu là Tâm Ý nữa."
Hà Tâm Ý có hơi khó hiểu không biết Lâm Như Hứa lại bị làm sao, chỉ cảm thấy người nọ còn chưa tỉnh ngủ lại còn nói bừa, giống như một đứa trẻ vậy, y khẽ giọng hỏi, "Thế gọi là gì?"
"Ừm...." Lâm Như Hứa nhắm hai mắt lại, gác một tay lên trán, qua hồi lâu vẫn chưa nói chuyện, Hà Tâm Ý còn nghĩ không phải đã ngủ lại rồi đó chứ, chợt nghe Lâm Như Hứa nói, "Gọi là Tâm Tâm đi."
Lâm Như Hứa nói xong còn khẽ cười một tiếng làm Hà Tâm Ý thở nhẹ.
Tinh Tinh....!
Lâm Như Hứa vừa mới nói Tinh Tinh.....!
Tâm Tâm: trong tên (Hà Tâm Ý) đọc là "xīnxīn"; còn Tinh Tinh: (sao trên trời) đọc là "xīngxīng".
Cả tên đều đọc hơi giống nhau.
Lâm Như Hứa bỏ tay ra nhìn Hà Tâm Ý đang đứng ngược sáng, không hề phát hiện ra sự khác thường của mình, hắn tiếp tục nói, "Rõ ràng tôi mới là người đầu tiên gọi cậu là Tâm Ý, bây giờ tụi Đại Hà cũng gọi cậu như thế, sau này tôi gọi cậu là Tâm Tâm, cho nên nếu tôi gọi Tâm Tâm là cậu biết ngay tôi đang gọi cậu đó...."
Giọng nói của Lâm Như Hứa khàn khàn nhưng lại làm người khác cảm thấy thật nhẹ nhàng, hắn cứ nói không ngừng nghỉ, Hà Tâm Ý lại cảm thấy bản thân đều không nghe được gì, y cứ sững sờ đứng nhìn Lâm Như Hứa, nhìn hai cánh môi của hắn cứ mở ra khép lại, bỗng một ý nghĩ điên rồ xuất hiện trong đầu.
Y muốn hôn hắn.
Đúng vậy, y muốn hôn hắn.
Sau khi xác nhận điều này Hà Tâm Ý cảm giác từng tế bào não của mình đang kêu gào: Hôn lên đi! Hôn lên đi!
Hô hấp của Hà Tâm Ý ngày càng nặng nề, gần như y có thể nghe được tiếng thở của mình, Lâm Như Hứa cũng phát hiện ra y có chút không đúng bèn ngồi bật dậy, mặt lo lắng nhìn y, "Tâm Ý, cậu làm sao vậy? Tâm Ý?"
Rõ ràng vừa nãy mới nói muốn gọi là Tâm Tâm mà bây giờ lại kêu Tâm Ý.
Hà Tâm Ý nhìn khuôn mặt kia càng lúc càng gần mình, bỗng cảm thấy sương mù mơ hồ đã tản đi, mà bên kia lớp sương mờ nào có hoa, chỉ có Lâm Như Hứa với đôi mắt sáng đứng đó cười nhìn y.
"Tâm Ý? Cậu không thoải mái chỗ nào hả Tâm Ý?"
Tiếng gọi của Lâm Như Hứa giống như rất cách xa y, nhưng sau đó từng chút một trở nên rõ ràng hơn, nụ cười của Lâm Như Hứa bên kia lớp sương mờ dần dần hợp vào Lâm Như Hứa trước mắt.
Y chợt hiểu ra rằng, thứ y muốn chỉ là một Lâm Như Hứa mà thôi.
Hà Tâm Ý tránh cái lôi kéo của Lâm Như Hứa, dùng hết sức lực chạy khỏi phòng hắn, chạy khỏi căn biệt thự trống trải này, chạy ra khỏi tiểu khu nhưng vẫn chưa dừng lại, y chạy thật xa, chạy đến khi nào không còn nhìn thấy mọi thứ liên quan đến Lâm Như Hứa thì mới ngừng lại.
Hóa ra y vẫn luôn không nhìn rõ trái tim của mình.
Y thích Lâm Như Hứa.
Không phải tư cách bạn học, bạn cùng bàn, mà thích theo kiểu người yêu.
Y muốn có được Lâm Như Hứa.
Cơn gió của tuần cuối cùng tháng Một lạnh buốt xương, từng đợt thổi vào người hắn, thổi vào lòng hắn, nhưng ngàn vạn lần cũng không thể thổi lạnh trái tim đang nóng rực của mình.
Y cứ đứng trong gió lạnh thở hổn hển, không để ý đến ánh nhìn đánh giá của những người xung quanh, cuối cùng cũng thừa nhận, y thích Lâm Như Hứa.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lúc tui viết chương này thì có chút kích động ⊙? ⊙!
Cuối cùng Tâm Ý cũng phát hiện ra cậu ấy đối với Lâm ca không phải là tình bạn bè rồi
Là tình yêu đó!!!!
Ý thần của chúng ta tuyệt vời!
Lâm ca cố lên!
Chuyên nghiệp gọi cho Lâm ca hai mươi năm 【Mắt sao】.