Buổi học cuối cùng của chiều thứ là họp lớp, đây cũng là thông lệ của trường trung học Thủ Minh, Lâm Như Hứa có chút ngạc nhiên là Diệp Vệ Quốc không tranh thủ thời gian này để đổi chỗ Hà Tâm Ý.
Trong một tuần này hắn nhận ra Hà Tâm Ý chính là một học sinh ngoan gương mẫu, giữa hai người ngồi với nhau như có một rào cản vô hình.
Nhưng Diệp Vệ Quốc không nói phải đổi chỗ, hắn cũng chả có ý kiến gì cả, dù sao ngồi cùng nhau không tệ lắm, hơn nữa dáng vẻ của Hà Tâm Ý cũng rất ưa nhìn.
Diệp Vệ Quốc chủ yếu nói về đại hội thể thao lần này, thậm chí còn khen ngợi riêng Lâm Như Hứa, nói thấy hắn đăng ký khiến ông rất vui, Lâm Như Hứa thì dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nghe ông nói.
Sáng hôm sau Lâm Như Hứa phải đến nhà ông ngoại, gần đây cậu của hắn bận nên hắn phải đến thường xuyên, ông bà ngoại có hắn ồn ào ở nhà cũng vui vẻ một chút.
Từ nhỏ Lâm Như Hứa đã lớn lên tại khu này, chẳng qua sau này gia đình khá giả một tí mới dọn đến tiểu khu hiện tại, nhưng cách nhà ông bà ngoại rất gần, Lâm Như Hứa ăn xong bữa sáng rồi cùng dì Trương đón xe đến nhà ông bà.
Lúc Lâm Như Hứa tới thì chỉ có bà ngoại đang tưới hoa, thấy hắn về thì bà rất vui nhưng cũng đau lòng không thôi, nhịn không được lại nhắc cháu ngoại phải chịu khổ rồi.
Sau khi mẹ của Lâm Như Hứa rời đi thì hắn rất thích nghe bà ngoại cằn nhằn, giống như những tiếng cằn nhằn của bà có thể làm hắn cảm nhận mẹ mình còn ở đây.
"Ông ngoại đâu ạ? Sao không có ở nhà?"
Bà ngoại Lâm đau lòng sờ đầu Lâm Như Hứa, "Ông ngoại con sau khi ăn sáng rồi đi tản bộ, khoảng một tháng trở lại đây chỉ cần thời tiết đẹp là ổng đi chơi cờ với đám bạn già."
Lâm Như Hứa ra vẻ bất mãn, "Tới lúc con gặp ông con sẽ nói."
Bà ngoại Lâm và ông ngoại Lâm đã ở cùng nhau cả đời rồi mà vẫn còn rất tình cảm, bà không để người khác nói xấu ông ngoại Lâm, kể cả cháu ngoại cũng không được, "Thằng nhóc con, muốn nói với ông ngoại cái gì?"
Lâm Như Hứa chỉ cười, sáp lại gần bà nói nhỏ, "Nói ông suốt ngày cứ ở ngoài, để một mình Chu mỹ nhân ở nhà."
"Thằng nhóc con này lại nói bậy." Bà vẫn nhịn không được bảo vệ ông ngoại Lâm, "Cũng không phải ổng để bà ở nhà, chỉ là bà không muốn đi."
Không phải Lâm Như Hứa khen nhưng bà ngoại cho dù đã lớn tuổi rồi mà vẫn có thể thấy được vẻ đẹp thời trẻ của bà, mẹ của Lâm Như Hứa giống bà ngoại, rồi lại di truyền cho Lâm Như Hứa.
Hắn cùng bà ngoại đi chợ mua đồ ăn, ở quanh đó đều là người quen, Lâm Như Hứa gặp ai cũng gọi một tiếng, thu về một đống lời khen khiến bà ngoại Lâm vui vẻ ra mặt.
Về đến nhà thì bà bắt đầu nấu ăn, khoản này Lâm Như Hứa không giúp được gì, vì vậy hắn đến phòng mẹ chờ cơm.
Bà ngoại Lâm thấy thế chỉ trộm thở dài, than thở thế sự vô thường, khổ thân thằng nhỏ, những lúc ấy Lâm Như Hứa chỉ cười.
Hứa gia được xem là dòng dõi nhà giáo, không tính Lâm Như Hứa vẫn còn là hậu bối thì ba đời đều là phần tử trí thức, ông ngoại là thiết kế sư, bà ngoại và mẹ hắn đều là giảng viên đại học, người cậu lại là nghiên cứu sinh trong phòng nghiên cứu, vì thế trong nhà trang trí rất mộc mạc, thanh nhã.
Lâm Như Hứa luôn cảm thấy căn nhà này lúc nào cũng tràn đầy mùi sách, làm hắn nhịn không được nhớ tới mẹ.
Hứa gia: gia đình ngoại của Lâm Như Hứa họ Hứa, nhưng mình không hiểu lắm vì sao tác giả đều gọi ông ngoại Lâm, bà ngoại Lâm.
Nhưng mình vẫn để theo tác giả nhé.
Mẹ của hắn là một người tràn đầy hơi thở của sách, Lâm Như Hứa ngồi vào bàn học của bà, nhìn người phụ nữ dịu dàng mang theo nụ cười tươi như hoa trong cuốn album, chợt hiểu được vì sao mình lại đối với Hà Tâm Ý có hảo cảm khó giải thích.
Hắn đột nhiên cảm thấy Hà Tâm Ý rất giống mẹ của mình.
Không lâu sau thì hai tiếng ho khan bên ngoài truyền đến, Lâm Như Hứa biết ông ngoại đã về, hắn nhanh chân ra đón, vẻ mặt nịnh nọt, "Ông ngoại về rồi, cháu nhỏ đến thăm ông đây!"
Ông lão thoạt nhìn rất có tinh thần, lấy cây gậy batoong chĩa chĩa về phía Lâm Như Hứa, "Thằng nhãi con này!"
"Ôi giời!" Lời còn chưa dứt, Lâm Như Hứa đã tiếp lời ông, "Thằng nhãi con này muốn chết hả!"
Lâm Như Hứa nói xong liền chạy tới ôm ông ngoại một cái, thừa dịp ông còn chưa phản ứng kịp thì đã nhảy ra xa mấy mét, "Ha ha!"
Ông ngoại Lâm chỉ cảm thấy buồn cười, trên gương mặt hiện thêm vài nếp nhăn hơn, lập tức đi tới nhà bếp cáo trạng với vợ, "Miên Miên, thằng nhóc kia dám bắt nạt tôi!"
Sau đó bị đuổi ra ngoài...!
Ông ngoại Lâm thay quần áo, dáng đi thẳng lưng không để ý đến tiếng cười của Lâm Như Hứa, đến số pha ngồi xuống, "Thằng nhãi con, chốc nữa ăn xong ông sẽ áp chế cái sự hăng hái này của mi!"
"Chơi cờ ạ?" Lâm Như Hứa không chút do dự, "Nhưng mà con không tới đâu!"
Ông ngoại Lâm nhìn vẻ mặt thản nhiên của thằng cháu nhà mình thì trong lòng dâng lên cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cứ vậy mà nhận thua à? Hay là không tranh nổi!"
"Cái này gọi là người hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, một đứa tiểu bối như con sao có thể đánh bại được ông ngoại chứ!"
"Đến rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm." Ông ngoại Lâm chuẩn bị nói gì đó thì chợt nghe tiếng hô, không nói hai lời liền ngoan ngoãn đi rửa tay, ba người ngồi vào bàn ăn, ông ngoại vẫn còn chưa quên chuyện đang nói lúc nãy.
"Cái gì mà người hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, có thằng nhãi con như mi cũng chỉ không được mà thôi!"
Lâm Như Hứa có hơi ngạc nhiên khi ông ngoại còn nghĩ chuyện ban nãy, còn cố ý kích hắn nữa, nhưng hắn có chút tò mò liền hỏi, "Ông thấy rồi hả?"
Ông ngoại Lâm lập tức có hứng thú, thậm chí còn buông đũa trong tay xuống, "Không phải ông nói chứ, đúng là có gặp qua rồi."
Bà ngoại Lâm bưng hai bát canh ra cho hai ông cháu, thấy ông ngoại như vậy thì nhịn không được mà lên tiếng, "Ông ngoại con đúng là có gặp một thằng bé, cũng trạc tuổi con đấy, thấy thích liền trò chuyện hai câu."
Lâm Như Hứa còn chưa nói được gì đã nghe ông ngoại Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Nói mi trông thế nào cũng không giống người khác! Mi xem lại mình đi, y chang tên lưu manh, bị lây cái chất thổ phỉ của thằng cha mi rồi!"
Thật ra không phải ông ngoại Lâm xem thường cha hắn, chỉ là ông cảm thấy cha hắn mang khí chất thổ phỉ, mặc tây trang có ra dáng quý ông nhưng khi đứng cạnh mẹ hắn quả thực không giống người cùng thế giới, năm đó vừa mới lập công ty nên cả ngày đều đi xã giao, cũng khó trách ông bà ngoại Lâm Như Hứa không đồng ý hôn sự của hai người.
"Được được được, cháu ngoại của ông là tên lưu manh, vậy ông có thể nói cho con nghe một chút về trụ cột tổ quốc ông gặp được có bộ dạng thế nào ạ, để con đi chiêm ngưỡng nữa."
"Thằng bé kia đúng là rất ngoan! Kỹ thuật chơi cờ hạng nhất, mấy ông già đánh cờ cùng nó cũng chỉ hòa nhau thôi!" Ông ngoại Lâm nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm, "Tính cách cũng tốt nữa, hình như học cùng trường với con đấy!"
"Học cùng trường với con?" Cái này thì Lâm Như Hứa càng thấy có hứng thú, ông ngoại Lâm rất ít khi khen ai, ông nói mấy đứa trẻ bây giờ rất xốc nổi, không thực tế, lại còn lười biếng nữa, mỗi lần nói như vậy là ông lại liếc nhìn Lâm Như Hứa, có thể làm ông thích như vậy lần đầu tiên Lâm Như Hứa mới thấy đấy.
Ông ngoại Lâm nhìn thằng cháu nhà ông lúc nào cũng dư thừa tinh lực, "Ừ, thoạt nhìn thì thấy thành tích của người ta hơn con!"
Lâm Như Hứa mấy năm nay quá quen như vậy rồi, coi như là không nghe thấy, "Học năm mấy? Ở lớp nào? Tên là gì? Một nhân tài ưu tú như vậy cũng phải để cháu ông nhận thức một chút đi!"
"Đúng là con nên nhận thức, nhưng mà mấy cái đó ông không biết, chỉ biết hai đứa học cùng trường, thoạt nhìn thì thấy lớn hơn con một chút, trông thành thục hơn con."
Lâm Như Hứa không hỏi được gì, trong lòng phun một câu chắc gì là học sinh trung học, sau đó cười chuyển đề tài.
Sau cơm trưa, ông ngoại Lâm phải khuyên mãi mới lôi kéo được Lâm Như Hứa đến làm một ván, Lâm Như Hứa không còn cách nào khác, lại không ngờ bị giết đến không còn cái áo giáp, sau đó lại nhắc tới cháu trai nhà người ta ưu tú thế nào, thành tích giỏi ra sao, bị lôi kéo chơi cờ vua tới chiều.
Một ngày trôi qua hắn cảm tưởng mình giống như quân cờ vậy, chính là con cờ kém cỏi không hơn không kém, cuối cùng vẫn là bà ngoại Lâm nhìn không được nữa mới cản ông ngoại đưa hắn tới công viên xem mấy ông bạn già chơi cờ.
—
Cảm tình của mấy cậu thiếu niên luôn sôi nổi, mỗi ngày bốn người đều túm tụm với nhau, ngày nào cũng cùng tan học hai lần vào buổi trưa và buổi chiều, Lâm Như Hứa kề vai sát cánh với Hà Tâm Ý như thể không có cảm giác gì nữa, lúc nào hắn cũng bá vai, khoác lưng người ta.
Hắn biết trên người Hà Tâm Ý có một loại hấp dẫn nào đó, chỉ cần hắn cẩn thận suy nghĩ tiền căn hậu quả của sự việc là có thể phải kiêng dè rồi, với lại Hà Tâm Ý rất dung túng trong mối quan hệ của cả hai.
Dung túng Lâm Như Hứa dựa vào người y ngủ, chép bài của y, lôi kéo y đến siêu thị mini trong trường mua đồ ăn vặt, trà sữa, mà quan trọng nhất là y cũng cảm thấy Lâm Như Hứa rất hòa đồng, không giống mấy thứ khoa trương đăng trên diễn đàn trường.
Một ngày nọ, hai người cùng đi siêu thị mini trở về thì thấy Hồ Nhạc Văn đứng trên bục giảng nói thứ tư tuần này, cũng chính là ngày mốt sẽ có kỳ thi hàng tháng, trong lớp nghe xong nhất thời đều là tiếng than vãn, Hà Tâm Ý và Lâm Như Hứa không có cảm giác gì cả, cuộc thi không làm y hồi hộp, còn Lâm Như Hứa thì hắn chẳng thèm quan tâm đến kết quả nữa là.
Làm Hà Tâm Ý không nghĩ tới chính là Triệu Nhất Xuyên mới là người trong số bọn họ lo sốt vó, tan học không cùng họ đi ăn uống, một mạch đi thẳng về nhà, ngay cả bóng rổ yêu thích cũng không thèm chơi.
Cuộc thi rất nhanh cũng đã tới, ngoại trừ những thành tích đã có tiếng ở Thủ Minh thì điều khiến mọi người ngạc nhiên không kịp phòng bị chính là hiệu suất cao của Hà Tâm Ý.
Có môn, Hà Tâm Ý thi được điểm!
Có thể nói là một trận chiến phong thần.
Lâm Như Hứa cầm phiếu điểm vừa cười vừa đi xuống, nhìn người ngồi bên cạnh không có phản ứng gì, hắn nói, "Thâm tàng bất lộ nha, Tiểu Tâm Ý?"
Cái câu "Tiểu Tâm Ý" còn kéo dài, Hà Tâm Ý cảm giác Lâm Như Hứa như trẻ con vậy, nhưng điểm có gì đáng nói đâu, y không thể nói việc này cũng bình thường thôi.
Lâm Như Hứa thấy biểu cảm kia thì cũng hiểu được, còn nói, "Xem ra Tâm Ý của chúng ta chính là hướng tới vị trí thứ nhất ở Thủ Minh của tôi!"
Sau khi quen thân thì Lâm Như Hứa luôn gọi y bằng tên Tâm Ý Tâm Ý, mà y không thấy phản cảm, ngược lại trong lòng còn có chút vui vẻ.
Trong sách có nói tương do tâm sinh, Hà Tâm Ý cũng cảm thấy thế.
Hai mắt Lâm Như Hứa rất to, lại còn sáng ngời, tuy rằng phần sáng ngời kia mang theo chút đường hoàng lông bông, nhưng như thế mới là dáng vẻ Lâm Như Hứa nên có.
tương do tâm sinh: là một thuật ngữ tiếng Trung có thể thấy trong các cuốn sách cổ như《Tôn Bà Tu Mật Bồ Tát Sở Tập Luận》,《Tô Bình Trọng Văn Tập》, ý chỉ suy nghĩ của nội tâm làm ảnh hưởng đến cái nhìn đến sự vật sự việc bên ngoài, cũng có thể nói tướng mạo làm ảnh hưởng đến tâm địa và tâm tình.
Có câu tương tự, chẳng hạn như câu tục ngữ "Tương trục tâm sinh", được hiểu là "Người có vẻ ngoài không đẹp sẽ được lòng người khác nhờ đức độ và tài năng xuất chúng." (theo baike)
Chuyện Hà Tâm Ý đạt được điểm trong vòng một ngày đã lan truyền hết trung học Thủ Minh, thậm chí học sinh cuối cấp cũng chạy xuống ngó xem vị học thần nhảy vượt bậc này.
Diệp Vệ Quốc thì vui như nở hoa, sắc mặt còn hồng hào thêm vài phần, Hà Tâm Ý bỗng chốc trở thành báu vật trong mắt từng giáo viên bộ môn ở lớp Một của trường Thủ Minh.
Tin tức này chấn động cả Thủ Minh, ngoại trừ Lâm Như Hứa.
Trên mặt của Hà Tâm Ý vẫn luôn ôn hòa không có biểu cảm thừa, lạnh lạnh lùng lùng, nốt ruồi dưới mắt phải rơi vào tầm nhìn của Lâm Như Hứa.
Hắn lại cảm thấy Hà Tâm Ý phải là như thế..