Lăng Vi mặc trang phục loli bồng bềnh, đầu đội hoa cài đáng yêu, còn mở to đôi mắt ngập nước, vô cùng đáng thương nói với Tạ Thanh Nghiên: “Đại thiếu gia, cứu em!”
Tạ Thanh Nghiên dưới tình huống không hề phòng bị, đột nhiên bị tập kích, loại cảm giác này y như lần trước nhìn thấy cô ở trong video mặc đồ mèo vậy, chỉ cần nhìn một cái thôi đã cảm thấy máu trên toàn thân đang sôi lên, có cảm giác mạch máu sắp vỡ ra……
Anh âm thầm sờ sờ cái mũi, vẫn tốt, đã từng bị đột kích một lần, lần thứ hai cũng không mất khống chế như lần trước, năng lực kháng đả kích của anh vẫn rất ưu tú, chỉ có hơi…… muốn cứng, vì thế anh lôi hành lý dịch ra phía trước để che hạ bộ lại, tỏ vẻ trấn định hỏi: “Hôm nay lại là kịch bản gì vậy?”
Lăng Vi khẩn trương quay đầu lại nhìn một cái, rất sợ mẹ chồng Tạ ác độc sẽ đuổi theo, sau đó dựa gần Tạ Thanh Nghiên hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Hầu gái xinh đẹp của tổng tài bá đạo, chị A Tuệ viết kịch bản.
”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, lui ra phía sau một bước cẩn thận nhìn cô hầu gái xinh đẹp này từ đầu đến chân một lần, vừa lòng gật đầu nói: “Cái tên lần này không tồi.
”
“Chị A Tuệ là cao thủ thâm tàng bất lộ, ngày thường dì ấy đọc tiểu thuyết ngôn tình, nghe nói đã đọc từ hai mươi năm trở lên, xem ra lão Nghiêm muốn cướp quyền biên kịch về có chút phiền toái.
” Lúc trước cô còn khoác lác nói sẽ giúp ông, bây giờ xem ra rất mong lung, chị A Tuệ chắc chắn đã trở thành tân sủng của mẹ Tạ rồi.
Tạ Thanh Nghiên như có điều suy nghĩ, nói: “Hầu gái xinh đẹp của tổng tài bá đạo, nói như vậy, chúng ta yêu nhau?”
Lăng Vi liên tục gật đầu, nói: “Vừa rồi tôi đi đưa trà, mẹ chồng ác độc nói sao anh lại coi trọng một người chân tay vụng về như tôi, chứng minh đúng là chúng ta đã yêu nhau.
”
Tạ Thanh Nghiên hiểu rõ gật gật đầu, Sau đó đặt mọi thứ ở trong tay lên trên cái tủ bên cạnh.
Lăng Vi nhìn động tác của anh,không hiểu sao ngoài miệng lại nửa thật nửa giả nói: “Đại thiếu gia, anh mau cứu em ra ngoài đi, em không thể ở đây nữa!”
Chỉ thấy Tạ Thanh Nghiên thong thả ung dung cởi bỏ cổ tay áo sơ mi, lại cẩn thận xắn lên trên hai cái, sau đó tiến lên một bước đi đến bên cạnh cô, hơi cong lưng xuống, vươn cánh tay ra, dùng sức bế ngang cô lên.
Lăng Vi: “…… Làm gì vậy?”
“Không phải chúng ta yêu nhau sao?” Anh nói rất đương nhiên, sau đó còn bế cô nhún lên nhún xuống, “Bảo bảo, em thật đáng yêu.
” Mượn cơ hội nói ra câu này, nhưng lại là tiếng lòng chân thật của anh, mặc kệ lần trước giả làm mèo, hay là lần này giả làm hầu gái, đều manh đến mức làm tim anh phải run lên, chỉ muốn ôm vào trong ngực ** một phen.
Lăng Vi sợ anh cứ nhún cô sẽ bị ngã xuống, chỉ có thể vươn tay ôm chặt cổ anh lại, thân thể hai người dán sát vào nhau, thậm chí cô còn ngửi thấy rõ ràng mùi hương nhè nhẹ tươi mát trên người anh, đồng thời cũng có thể dễ dàng cảm nhận được lồng ngực của anh có hơi chấn động, đó là nơi cách gần với trái tim của anh nhất.
Mặc dù không đọc được tâm tư của Tạ Thanh Nghiên, nhưng cô vẫn cảm thấy có hơi ngượng ngùng cùng với một tia ngọt ngào, được cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy, được anh ôm chặt vào trong lồng ngực của mình, loại cảm giác độc chiếm này làm cô có chút trầm mê.
“A hèm!” Mẹ chồng họ Tạ ác độc đứng ở cách đó không xa nặng nề hừ một tiếng, muốn đánh động sự chú ý của hai người, biết sao được hai người tình nồng mật ý quá mức, ngay cả khi bà ho khan mấy tiếng cũng không liếc mắt nhìn bà một cái, mẹ chồng Tạ ác độc cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể lại cao giọng một lần nữa, “A hèm!!”
Lúc này Tạ Thanh Nghiên mới đưa mắt nhìn mẹ mình, “Cổ họng của mẹ không thoải mái sao?”
Mẹ chồng họ Tạ ác độc:……
Lăng Vi:……
Mẹ chồng họ Tạ ác độc lộ ra vẻ căng thẳng, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ một cái, nói: “Trước mặt công chúng ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì, huống chi cô ta chỉ là một hầu gái.
”
Lăng Vi nghe thấy giọng điệu khinh miệt ngữ của bà, khổ sở mím môi cúi đầu xuống, cũng không dám đối diện với Tạ Thanh Nghiên, sợ anh cũng ghét bỏ thân phận của cô.
Chỉ nghe Tạ Thanh Nghiên nói với bà: “Cho dù là hầu gái, thì cũng là hầu gái đáng yêu nhất trên thế giới, con yêu cô ấy muốn chết.
” Nói xong còn dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu nhìn cô, “Bảo bối, hôn một cái đi.
”
Lăng Vi nâng mí mắt lên nhìn vào mắt anh, đối diện gần gũi như thế, làm cô dễ dàng đọc ra ý trêu chọc trong đáy mắt của anh, Lăng Vi chớp chớp mắt, nghịch ngợm cười, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nâng môi lên trực tiếp hôn lên bờ môi mỏng của anh, còn không nhanh không chậm dừng lại hai giây, để mọi người nhìn thấy rõ ràng.
Tạ Thanh Nghiên:……
Khi Lăng Vi rời khỏi môi anh, cô còn có thể nghe thấy rõ ràng hô hấp rối loạn của anh.
Sau khi cách xa ra, ánh mắt của hai người lại giao nhau một lần nữa, Lăng Vi cong môi đắc ý nở nụ cười, bày ra bộ dáng khiêu khích, còn không phải chỉ đùa giỡn thôi sao, ai mà không biết chứ!
Trong ánh mắt sâu thẳm của Tạ Thanh Nghiên lóe lên tia sáng, nụ cười mang theo ý vị sâu xa.
Những người khác không chịu chấn động lớn như Tạ Thanh Nghiên, dù sao ở trong mắt bọn họ, này hai người đã ngủ cùng một phòng, là bạn trai bạn gái hàng thật giá thật, tiểu biệt thắng tân hôn (*) mà, dính nhau một chút cũng là bình thường, nhưng cứ mãi đứng đưa mắt nhìn nhau cũng không tốt.
[(*) Tiểu biệt thắng tân hôn: để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn]
Mẹ chồng Tạ ác độc bị hạ thấp mặt mũi cho nên rất tức giận, nổi giận đùng đùng chỉ vào Tạ Thanh Nghiên nói: “Đứa con bất hiếu này, lại đây cho mẹ!” Nói xong liền xoay người trở lại phòng khách.
Tạ Thanh Nghiên cười cười, lúc này mới buông Lăng Vi xuống, lại ở bên tai cô nói: “Tối nay sẽ tính sổ với em.
”
Câu này chắc là chỉ chuyện hôn môi bất ngờ vừa mới xảy ra, Lăng Vi che miệng cười trộm.
Thấy hai mẹ con Tạ gia đi vào phòng khách, A Tuệ lại bưng hai ly trà ra tới đưa cho Lăng Vi, “Mau đưa cho đại thiếu gia đi.
”
Lần này Lăng Vi đã học thông minh, thử độ ấm trước, phát hiện cũng vừa đủ, lúc này mới bưng trà đi vào, cô bưng tới trước mặt mẹ chồng họ Tạ ác độc trước, “Mời bà chủ uống trà.
” Kết quả ngay cả một ánh mắt mẹ chồng ác cũng không thưởng cho cô, Lăng Vi đành phải bưng một ly trà khác đưa đến trước mặt Tạ Thanh Nghiên, nói: “Mời đại thiếu gia uống trà.
”
“Bảo bối ngoan, qua bên này ngồi.
” Nói xong anh vô cùng tự nhiên vỗ vỗ chân mình, ý bảo cô ngồi lên.
Lăng Vi nhìn thoáng qua cái sô pha rộng rãi thoải mái, lại nhìn sang chân anh, cũng không do dự gì nhiều ngồi lên trên đùi anh.
Mẹ chồng Tạ ác độc ngậm một miệng trà vẫn chưa kịp nuốt xuống, nhìn thấy tình hình này liền “Phốc” một tiếng, thiếu chút nữa đã phun nước trà ra, ngay sau đó đập bàn bốp bốp bốp, “Tạ Thanh Nghiên, con muốn chọc giận mẹ đúng không, không phải chỉ là một người hầu thôi sao, con lại coi cô ta như bảo vật.
”
Ý cười trên mặt Tạ Thanh Nghiên càng sâu, bày ra bộ dạng đại thiếu gia phong lưu vô lại, nói: “Không sai, cô ấy chính là bảo bối của con, còn nữa, mọi người đừng nhân lúc con không có ở đây tùy tiện sai sử cô ấy, cô giống với những người khác sao?”
“Tại sao cô ta không giống?” Mẹ chồng Tạ ác độc hùng hổ doạ người.
Lăng Vi rất muốn trả lời một câu: Váy và người đều không giống!
Tạ Thanh Nghiên làm như đương nhiên nói, “Đương nhiên không giống, cô ấy là con dâu tương lai của mẹ, người khác có phải không?”
Mẹ chồng Tạ ác độc trừng lớn hai mắt, “Cô ta sao, một đứa hầu gái?! Như vậy còn vọng tưởng gả vào nhà giàu sao?”
Ý cười trong mắt Lăng Vi dần dần nhạt đi, thay vào đó là một tia thương cảm bất đắc dĩ, cô ngẩng đầu bi thương nhìn Tạ Thanh Nghiên, “Đại thiếu gia, hay là chúng ta thôi đi, em…… em không xứng với anh.
” Nói xong liền thương tâm muốn chết che mặt mình lại.
Tạ Thanh Nghiên cau mày, kéo tay cô ra, dùng bàn tay to của mình nâng mặt cô lên, vẻ thâm tình trong mắt gần như sắp tràn ra ngoài, anh khổ sở nói: “Sao em có thể nói từ bỏ liền từ bỏ? Chúng ta yêu nhau như thế, cho dù em không suy nghĩ cho tương lai của chúng ta, em cũng nên ngẫm lại cho đứa nhỏ trong bụng em chứ, chẳng lẽ em hy vọng nó vừa sinh ra đã không có ba sao?”
Mẹ chồng Tạ ác độc ở đối diện đưa hai tay che ngực, động tác giống như tái phát bệnh tim.
Lăng Vi trừng lớn hai mắt: wtf????? Đứa nhỏ??? Đứa nhỏ ở đâu ra!!!!!!.