Chu Kim Bảo vừa đi, trong phòng lại khôi phục im lặng. Tôi cầm mấy lon bia còn lại đi vào phòng khách, ngồi xuống đất rầu rĩ uống từng ngụm.
Tôi rốt cuộc là để ý cái gì? Câu hỏi hay. Uống sạch một lon bia, hai ba cái bóp nát ném qua một bên, âm thanh đinh đang hỗn loạn làm cho trong phòng càng thêm nặng nề.
Vu Mục, hai năm qua chiếm cứ cuộc sống của tôi, chiếm cứ suy nghĩ của tôi chỉ có một mình cậu ấy. Mà người này cũng là thứ tôi không có cách nào nắm chắc.
Cậu ấy thường hay nói yêu tôi, nhưng tình yêu a… Tôi không biết, tình yêu thật sự đã tới sao? Cũng không phải là tôi bi quan, có đôi lúc sự thật chính là sự thật, không thể trốn tránh. Nghiêng tai nghe thấy con mèo hoang cô đơn ngoài cửa sổ lại bắt đầu lì lợm hát tình ca, một đêm lạnh lẽo yên tĩnh như vầy quả là thích hợp để suy xét sự tình.
Những gì tôi biết là thế này:
Một, Vu Mục thích đàn ông
Hai, nam giới của xà tộc không thể làm 0
Ba, không có nam nhân nào có thể chịu được tình yêu kiểu Plato (là tình yêu tốt đẹp nhất, cao thượng nhất, chỉ đứng bên cạnh người yêu, yên lặng chờ đợi, không kì vọng, không chiếm hữu. Cho dù biết không có kết quả nhưng vẫn cố chấp không buông. Tới cuối cùng cũng chỉ là 1 đường dây song song, chỉ để lại những kỉ niệm tốt đẹp, xem như là vĩnh cửu)
Bốn, tôi phát hiện ra thân phận của Vu Mục là nằm ngoài dự liệu của cậu ấy
Năm, Vu Mục chỉ nói lúc thất tình sẽ có nhà thôi miên của xà tộc phụ trách giải quyết hậu quả, vậy phỏng chừng những chuyện bại lộ thân phận ngoài ý muốn như vầy sẽ không có ai quản
Sáu, cậu ta sợ bị tôi uy hiếp
Bảy, tôi cũng thích đàn ông
Mấy thứ như vầy thì có thể suy ra cái kết luận gì chứ? Tôi cười khổ, rất đơn giản thôi, Vu Mục ở chung với tôi chính là “bất đắc dĩ”. Còn tôi ni, tôi tựa như anh nông dân có vận khí tốt trong thần thoại ngày xưa vậy, đúng lúc đúng chỗ rình coi tiên nữ tắm, trộm lấy quần áo của tiên nữ, tiên nữ đành phải lưu lại. Hay có thể nói, Vu Mục chính là một cái nhân bánh từ trên trời rơi xuống, vừa đúng lúc tôi há miệng ngửa đầu ngáp, kế đó… Kế đó cứ như vậy thôi. Có lẽ tất cả chỉ là dục vọng, không can hệ đến tình yêu.
Tôi vẫn dựa vào việc mình ở trong công việc cũng coi như có chút thành tựu, tự lừa mình rằng kỳ thật chúng tôi là bình đẳng, tôi và Vu Mục là lưỡng tình tương duyệt. Mãi đến ngày đó, lúc vốn liếng duy nhất tôi có thể dùng để dối gạt bản thân cũng mất, nếu không bỏ đi thì còn chờ cái gì nữa?
Đúng vậy đúng vậy, Vu Mục thường nói yêu tôi. Nhưng yêu là một từ đơn giản đến cỡ nào chứ, nhất là từ trong miệng một nam nhân nói ra, muốn bao nhiêu dễ dàng thì có bấy nhiêu dễ dàng. Có đôi khi là vì rất hợp không khí, có đôi khi chỉ vì tâm tình tốt, nói ra tất cả đều cao hứng.
Đây chính là chỗ tôi để ý. Biết Vu Mục là một chuyện rất may mắn, vừa như cổ tích vừa như mộng cảnh. Nhưng tôi dù sao cũng có văn hóa hơn anh nông dân trong thần thoại, hiển nhiên phải suy xét, phải khách quan hỏi một câu: “Vu Mục vì sao yêu tôi?”
Tôi yêu cậu ấy, đương nhiên. Ngoại trừ thân thể của cậu ấy, thì cá tính ôn văn, cách ăn nói ưu nhã của cậu ấy đều hấp dẫn tôi. Còn tôi ni? Tôi có gì có thể hấp dẫn cậu ấy?
Nếu tình yêu có thể tới không cần lý do, vậy chẳng phải khắp cả thiên hạ đều là uyên ương sao?
Cho nên, Hạ Thu Đông mày đừng có ngốc. Sở dĩ nhắn lại với Vu Mục “Tạm thời hãy để tôi giữ lại phần ký ức chúng ta ở chung” cũng là vì để cậu ấy yên tâm, đoạn ký ức kia tôi sẽ không chia sẻ với bất kì ai, lại càng không dùng nó để uy hiếp cậu ấy.
Tôi yêu cậu ta —— tuy rằng số lần tôi nói yêu với cậu ấy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay —— cho nên hãy cho cậu ấy tự do, khoảng thời gian ngọt ngào kia dùng cách này chấm dứt cũng tốt. Ít nhất, cả hai không ai thiếu nợ ai, ở trong lòng cậu ta còn có thể lưu lại một ấn tượng tốt về tôi.
Lại uống một lon bia lót bụng, giơ tay ném cái lon rỗng vào sọt rác, một đường cong xinh đẹp, xoạt, rớt vào trong giỏ! Ân, tuy nói là mượn hơi rượu, nhưng nhìn chung tôi vẫn có dũng cảm sắp xếp rõ ràng ý nghĩ của mình, tốt lắm tốt lắm, từ nay về sau, cái tên Vu Mục này sẽ không còn là phiền nhiễu của tôi nữa.
Rửa mặt xong nằm thẳng trên giường, thuận tay cầm lên cuốn sách mới tinh trên tủ đầu giường: “Con rắn trong vườn địa đàng”. Tôi lật lật trang sách trong tay, thật là khó tin, thế mà đã mua một quyển. Đã mua thì xem một chút đi, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, xem một chút đi.
Dựa vào gối đầu, nhìn từng đoạn từng đoạn.
Ngày xửa ngày xưa, người làm vườn trong vườn địa đàng: xà tiên sinh, ái mộ Eve, hắn đem quả của cây trí tuệ đưa cho Eve, ai ngờ Eve lại đi tìm Adam chia sẻ trái cấm, vì vậy mà hai vợ chồng đều bị trục xuất khỏi vườn địa đàng. Xà tiên sinh rất đau khổ, rõ ràng là bản thân chỉ cho Eve chốn hạnh phúc, tại sao lại thành kết quả như thế?
Thượng đế hỏi xà tiên sinh: “Ngươi đã biết kết cục như này, vậy nếu cho ngươi một cơ hội lựa chọn lại thì sao?”
Xà tiên sinh trả lời: “Tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
Thượng đế lắc đầu, ngài cảm thấy điều này chứng minh xà tiên sinh trí lực quá thấp, lưu hắn ở lại thiên đường cũng rất mất mặt bản thân, vì vậy xà tiên sinh cũng bị trục xuất khỏi vườn địa đàng, vườn hoa trong truyền thuyết kia từ đó về sau trở nên hoang vu. Xà tiên sinh dù sao cũng là một người làm vườn giỏi, sau khi rời khỏi vườn địa đàng thì dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, rốt cuộc kiến lập nên sự nghiệp, kỹ thuật làm vườn từ đó về sau được lưu truyền…
(cái thể loại xuyên tạc gì thế này o_O)
Câu chuyện viết đến đây thì chỉ mới chiếm một phần mười độ dày của cuốn sách, nếu muốn một lần đọc hết là không thể nào. Tôi cười lắc đầu, cái tên Vu Mục này, chuyện của lão tổ tông cậu ta cũng dám đem đi lừa đảo. Rúc vào trong chăn, đem sách đặt ở bên gối, tôi nhắm mắt: “Ngủ ngon, Vu Mục.”
Không biết có phải là vì tác dụng an thần của việc đọc sách trước khi ngủ hay không mà tâm tình của tôi trở nên thực thả lỏng, một đêm không mộng mị.
Thời điểm vào đông tôi càng cố gắng làm việc, cũng rất ít ngây ngốc ngẩn người, ngày tuy rằng đến nhạt nhẽo nhưng trôi qua cũng rất có ý nghĩa. Trộm lật xem bản ghi chép của mình, chuyên cần đầy đủ hơn nữa năng suất tương đối khá, tiền thưởng nhân viên xuất sắc của tháng chạy không thoát rồi, ha ha.
Âm thầm tán dương mình một trận, tôi mở máy tính bắt đầu sửa chữa thiết kế, đột nhiên chợt nghe thấy từ bàn tiếp tân ngoài cửa phòng làm việc truyền đến tiếng động không bình thường. Bận rộn nửa ngày cũng có chút mệt mỏi, tôi rón ra rón rén chạy tới cạnh cửa hi vọng nhìn thấy trò hay ho.
Trời ạ! Người kia, người đang cùng Tiểu Dương ở quầy tiếp tân cô một câu tôi một lời rõ ràng là Vu Mục mà! Mấy tháng không gặp, cậu ta hình như lại gầy hơn, theo bản năng nhìn lại tay của mình —— cũng là một cặp chân gà không có thịt.
“…Cái kia, phiền ngài nói lại lần nữa, tôi vừa rồi chưa nghe rõ ràng…” Tiểu Dương trong tay cầm điện thoại nội bộ sợ hãi nhìn Vu Mục, tay thế nào cũng không ấn xong dãy số.
“Được, tôi nói là: tôi đến tìm người yêu của tôi Hạ Thu Đông, phiền cô gọi cậu ấy ra đây.” Vu Mục… Vu Mục cậu ta nói cái gì đó?!
“… Thực xin lỗi, tiên sinh, chỗ chúng tôi đúng là có một Hạ Thu Đông, nhưng… Hạ kỹ sư là nam. Sợ là tiên sinh ngài đã tìm nhầm chỗ rồi.” Tiểu Dương mỉm cười giải thích.
Tôi một bên trốn sau chậu cảnh, một bên cầu nguyện trong lòng: Vu Mục anh mượn lừa hạ dốc liền đi…
“Không nhầm, người tôi muốn tìm là cậu ấy.”
…Kháo, không thể lại tiếp tục thờ ơ, tôi run run đẩy cửa đi ra. Tiểu Dương như là nhìn thấy chúa cứu thế, vui mừng nói: “Hạ kỹ sư, vị tiên sinh này tìm anh.”
“Đi ra ngoài nói đi.” Tôi nhỏ giọng nói với Vu Mục.
“Không cần.” Trên mặt Vu Mục đã không còn nụ cười kiên nhẫn khi đối mặt với Tiểu Dương. “Ngay tại đây đi, nói cho rõ ràng.”
Tôi hít sâu, cố gắng xem nhẹ ánh mắt của Tiểu Dương: “…Em, em rời đi là vì muốn tốt cho anh, chúng ta dù sao…”
“Dù sao cái gì?” Vu Mục thúc giục.
Kỳ thật tôi rất muốn nói hai người đàn ông, lại là nhân yêu khác biệt, về tình về lý đều không nên ở cùng một chỗ. Sau đó đột nhiên nhớ tới đây là trong công ty, còn phải bảo vệ riêng tư cho Vu Mục, tạm thời nói đại một cái lý do rách nát: “Dù sao… Hai người đàn ông thì không thể có con…”
Xung quanh truyền đến tiếng vật nặng rớt xuống đất, còn có tiếng ai đó bị sặc nước trà đang dùng sức ho khan.
“Được, đây là lý do của em?” Vu Mục cười lạnh, “Lúc ở cùng nhau sao em không nhắc anh chuyện lớn như vậy? Hiện giờ tất cả đều là vì lý do này?!”
Xong rồi xong rồi, lần này đã thật sự chọc cậu ta nổi nóng rồi. Tôi cố gắng cúi thấp đầu, không ngừng tính toán có nên đổi chỗ làm hay không?
“Đi! Theo anh về nhà!” Vu Mục dùng sức nắm cánh tay của tôi, quay đầu nói với Tiểu Dương, “Ngại quá, có lẽ khoảng thời gian tới Thu Đông sẽ không đi làm, phiền cô giúp cậu ấy xin nghỉ.”
“A… Được.” Tiểu Dương trợn mắt há mồm, giây lát sau tỉnh táo lại hỏi, “Xin… nghỉ lý do gì?”
“Nghỉ trăng mật và nghỉ sanh!” Vu Mục cũng không quay đầu lại, lớn tiếng nói to.
“Không phải… Tiểu Dương, anh từ chức! Anh từ chức!” Tôi một bên bị Vu Mục kéo đi một bên hô với Tiểu Dương, tôi… tôi cả đời này cũng không muốn bước vào cửa công ty này lần nữa!
“Hạ Thu Đông em thành thật cho anh! Lần này mang em về nhà, không phải sợ không có con sao? Anh phải làm đến khi em sinh ra đứa nhỏ mới thôi!”
Vậy… Kế tiếp… Không phải là SM chứ…?!
Bị Vu Mục ném lên ghế phụ lái, cậu ấy hung ác kéo dây an toàn cho tôi.
“…Chỉ mong cô nàng không nhận ra anh là ai…” Tôi tuy là hi vọng như thế nhưng vóc dáng mặt mũi của Vu Mục quả thật rất gây chú ý.
“Cô ấy nhận ra, anh còn ký tên cho cô ta nữa.” Vu Mục thờ ơ nói.
“Anh điên rồi…” Tôi nghẹn họng nhìn trân trối.
“Không điên bằng em! Không từ mà biệt, từ chức, bỏ nhà đi… Em cho là đang chơi games sao? Cố ý cho anh một cái nan đề? Vậy anh có thể hỏi không: anh bây giờ đã qua được cửa thứ mấy rồi? Có cần bổ sung máu hay mua thêm đồ trang bị các thứ không?” Vu Mục vừa lái xe vừa nghiến răng nói chuyện.
“Em đã nói anh cho em chút thời gian…” Tôi phải vì mình biện bạch một chút.
“Anh đã cho em rất nhiều thời gian, em có thể nói cho anh biết trước thứ anh đang chờ là loại kết quả gì được không?” Trong thanh âm của Vu Mục lộ ra bi thương.
Quãng đường còn lại tôi vẫn trộm quan sát vẻ mặt của cậu ấy, vài lần muốn cố lấy dũng khí phá vỡ im lặng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Cuối cùng cũng về tới nhà của tôi và Vu Mục, tôi chần chừ đứng trước cửa giống như một vị khách.
Vu Mục lạnh lùng nói: “Không cần anh hầu em thay đồ đổi giày chứ?”
Tôi cúi đầu, cứng ngắc đổi dép lê đi theo Vu Mục vào phòng khách.
“Vì sao rời khỏi anh?” Tôi ngồi trên sô pha, Vu Mục đứng trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống thẩm vấn, “Trước khi trừng phạt em, anh cho em cơ hội giải thích.”
“…” Rõ ràng có nhiều lý do như thế nhưng tôi một cái cũng nói không ra, lần đầu tiên nhìn thấy Vu Mục hung dữ như vậy, trong đầu tôi chỉ cảm thấy tủi thân đến muốn khóc.
“Nói đi. Anh đang đợi.” Vu Mục ngồi xổm người xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tôi.
Tôi dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm mặt đất nói: “Khi đó là do em mất việc, sau lại phát hiện, kỳ thật rời đi là đúng, ở cùng một chỗ với đàn ông không có lợi cho sự nghiệp của anh…”
“Em cho rằng anh để ý mấy thứ hư danh này sao? Em có biết muốn đi du lịch thế giới ngắm đền Parthenon của em cần bao nhiêu tiền không?” Vu Mục nói.
“A?” Tôi giật mình nhìn cậu ấy, đầu óc có chút theo không kịp.
“Đồ ngốc, không gia tăng cường độ quảng cáo làm sao có thể tiêu thụ tốt? Không tiêu thụ tốt làm sao có thể có đủ tiền nhanh như vậy?” Vu Mục mang vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép thở dài.
Đền Parthenon? Đó là… ảo tưởng tôi buột miệng nói, cái “chuyện tôi thấy lãng mạn nhất”, cậu ta dĩ nhiên tưởng thật, còn thực sự đi chuẩn bị! Trời, người đàn ông này thật quá tốt a! Tôi cảm thấy mình đã sắp không kiềm chế được mà cười khúc khích rồi.
“Chuyện công việc em lẽ ra nên nói cho anh biết, hai người cùng nhau nghĩ biện pháp dù sao cũng tốt hơn một mình em chịu khổ.” Vu Mục vẫn còn đang kể lể tội trạng của tôi.
“Em có lập trường và tôn nghiêm đàn ông của mình.” Tôi thì thào nói, “Em muốn đứng trên lập trường ngang hàng với anh.”
“Nói hay lắm.” Trong tiếng nói của Vu Mục nghe không ra cảm xúc gì, “Chỉ vì như vậy mà không thể cho người yêu của em cùng em chung hoạn nạn sao? Vậy em cho là tình yêu có ý nghĩa gì?”
Tình yêu? Tôi cúi đầu, em không biết, Vu Mục, em không biết.
“Tốt lắm, hiện tại đã giải quyết được một phần vấn đề.” Vu Mục không buông tha, “Sự tình không chỉ đơn giản như vậy, Thu Đông anh biết sẽ không câu nệ mấy chuyện này.”
Kinh ngạc giương mắt nhìn cậu ấy, Vu Mục mím môi bày ra bộ dáng phải kéo với tôi tới cùng. Được rồi, tôi nói. Liếm liếm môi, đem quá trình suy luận của tôi từng điều từng khoản nói ra, sau cùng nói cho cậu ấy biết câu tôi muốn nói nhất: “…Em không muốn làm khó anh.”
Vu Mục không lên tiếng, im lặng nghe tôi nói hết: “Là như thế? Hiện tại đến phiên anh giải thích.” Cậu ấy nói, “Rõ ràng nhìn thấy sách của anh trong phòng em, em chưa xem sao?”
“Xem một chút, lão tổ tông nhà anh rời khỏi vườn địa đàng.” Tôi khó hiểu, cậu ta vào túc xá của tôi khi nào chứ?
Vu Mục gật gật đầu: “Như vậy, nội dung còn lại anh kể cho em nghe.”
“Rất nhiều năm sau, một con rắn trẻ tuổi một mình lang bạt trong xã hội loài người. Có lẽ bởi vì lão tổ tông trong vấn đề tình cảm đã từng bị loài người phụ bạc, cho nên ngay từ đầu, con rắn trẻ tuổi đã quyết định phải làm một SOHO, (small office home office, chỉ những người làm việc ở nhà, freelancer) tận lực giảm bớt khả năng tiếp xúc với nhiều người. Bên cạnh phòng trọ con rắn trẻ thuê là một trường đại học, nó thường thấy một nam sinh vào buổi sáng cuối tuần hay cầm bánh mì ra bờ sông cho cá và chim ăn, sau đó bắt đầu vẽ tranh. Con rắn trẻ ở bên cửa sổ chăm chú nhìn nam sinh cả ngày, mấy tháng sau nó đi xuống lầu, đứng cách nam sinh không xa nhìn cậu ấy vẽ mặt trời mọc, vẽ bầu trời, vẽ mặt nước, vẽ cây liễu…” Vu Mục dịu dàng nhìn tôi.
“A…” Tôi không thể ngờ được sự tình lại là như vậy, hóa ra tôi đã bị tên này theo dõi từ sớm như thế sao, vậy tại sao lúc đó cậu ta không nói chuyện với tôi?
“Cứ như vậy, một người nhìn phong cảnh, một người nhìn bóng lưng, không hề có khoảnh khắc buồn chán. Đợi cho đến khi con rắn trẻ phát hiện bản thân mãnh liệt muốn nói chuyện với nam sinh này thì cậu ấy đã tốt nghiệp rời khỏi trường học rất lâu rồi. Cuối tuần bên bờ sông chỉ còn lại con rắn trẻ tịch mịch ngắm phong cảnh một mình.” Vu Mục trầm ngâm một trận, “Em biết không, Thu Đông, cái loại cảm giác trong nháy mắt lạc mất này thật sự rất tệ. Khi đó, anh mới phát hiện mình cẩn thận đến gần như hèn nhát.”
“May mắn ông trời không bạc đãi anh.” Thanh âm Vu Mục thoải mái hẳn lên, “Vào một ngày nọ, anh đi giao bản thảo cho nhà xuất bản xong thì trên đường về nhà nhìn thấy một tờ quảng cáo nhỏ.”
“Đó là quảng cáo cho thuê nhà!” Tôi tiếp lời, chuyện còn lại đại khái cũng biết là gì.
“Đúng vậy, đến gần nhìn mới biết được.” Vu Mục cười rộ lên, “Anh vẫn luôn đi theo đằng sau em, em không biết để xé tờ quảng cáo đó cần bao nhiêu sức lực đâu.”
Tôi nói mà, tại sao đi tìm tôi bàn chuyện thuê chung lại là cậu ta chứ.
“Vốn anh đúng là định sẽ một mực giấu diếm thân phận của mình, lần đầu tiên hiện ra hình rắn đích thật là ngoài ý muốn. Nhưng lần thứ hai lại không phải! Thu Đông, em xem nhẹ tửu lượng của anh rồi.” Vu Mục ngồi ở bên cạnh tôi, hôn lông mi của tôi, “Bởi vì sau khi nhìn thấy rắn em vẫn tình nguyện ở chung với anh, anh liền biết, tính cách lương thiện của em vẫn chưa hề thay đổi. Bắt đầu từ đó anh liền suy nghĩ làm sao để em mắc câu sớm một chút!”
Ân, tại sao tôi lại cảm thấy hóa ra bản thân mình bị cái nhân bánh này gài bẫy nhỉ…
“Biện pháp nghĩ ra được chính là để em biết anh là rắn, để em biết anh rất đáng thương, quân đau thương tất chiến thắng thôi!” Vu Mục đối với biện pháp của mình rất hài lòng, “Em quả nhiên không làm anh thất vọng. Biết kết cục của câu chuyện không? Con rắn trẻ và nam sinh cùng nhau hạnh phúc sống trong vườn địa đàng, Thu Đông, em đã dẫn anh đến thiên đường.”
“… Anh đem mấy thứ này viết hết vào trong sách à?” Tên Vu Mục này, lá gan rất lớn a!
“Đương nhiên, quyển sách này chính là viết cho em. Tất cả anh đều muốn cho em biết.” Nói tới đây Vu Mục lại nghiêm túc, “Ai biết sách phát hành, em cũng đi mất. Còn dám hoài nghi chân tình của anh! Cái này tuyệt đối không tha cho em!”
“Nhưng mà ai bảo anh không chịu nói rõ.” Tôi mạnh miệng, “Chính sách đau thương của anh đương nhiên sẽ khiến em suy nghĩ như vậy.”
“Đồ ngốc! Anh đánh cược em không hề qua được kì thi văn!” Vu Mục giận không kềm được, “Em có nắm được trọng điểm không?! Anh đem bí mật cuối cùng của mình nói cho em biết! Anh đem tất cả những gì không thể nói đều nói hết! Anh đem mạng của mình giao vào tay em! Anh đời này trừ em ra không hề muốn tìm người khác! Anh yêu em cái đồ ngớ ngẩn này!”
Người này vừa mắng tôi vừa thổ lộ, nghe vào trong tai thật đúng là có một loại cảm thụ độc đáo, tôi nghĩ nghĩ vẫn là không cam lòng: “…Suy luận của em có vấn đề sao?”
“Vấn đề lớn!” Thanh âm của Vu Mục lại cao thêm mười mấy đề-xi-ben, “Em bỏ qua điều kiện quan trọng nhất! Kết luận đưa ra đều là rác rưởi! Em như thế nào không ngẫm lại, lần ra ngoài picnic đó, em đã bị con rắn đói khát kia theo dõi, chỉ cần anh không quan tâm, em liền chờ nhân viên kiểm lâm kiểm kê di vật đi! Nhưng anh đã làm gì? Anh dùng thân phận của mình uy hiếp nó, mang em đi ra!”
“… Nga…” Sao tôi không nghĩ tới nhỉ?
“Nga cái gì mà nga?! Còn nữa, anh làm nhà văn, mỗi ngày đều phải điều chỉnh tình hình sáng tác của mình phù hợp với thời gian của em, em cho là cái này dễ làm lắm sao? Dạ dày em vốn không tốt, anh đi học nấu ăn, chuyên môn tìm mấy món tốt cho dạ dày để em ăn, em tự ngẫm lại xem, đã bao lâu rồi mình không có đau dạ dày?! Anh chọn nghề tự do chính là vì để tiện sắp xếp thời gian, vốn dĩ mùa đông hàng năm anh đều về nhà, hai năm nay vì em mà anh đánh cược tính mạng ở bên cạnh em!
Khoảng thời gian này, còn nhờ Chu Kim Bảo đi thăm em, dặn dò em ăn uống tử tế! Hao hết tâm tư tra tìm được địa chỉ của em! Lại không muốn phá hỏng giao hẹn, nên vẫn nhẫn nhịn không đi quấy rầy em, nửa đêm nhìn thấy phòng em còn sáng đèn thì liền lo lắng! Nhìn thấy em công việc ổn định nhưng lại không định về nhà, anh mới nhận ra bản thân có lẽ đã trúng kế hoãn binh của em!”
“Là vậy sao…” Thật sự, thật sự rất cảm động. Hóa ra lại là như vậy, hắc hắc.
Ôm cổ Vu Mục, treo mình lên người con rắn đang phẫn nộ này: “Sớm nói đi, em tuyệt không muốn rời khỏi anh, em cũng luôn nhớ anh mà.”
“Mừng là em vẫn còn đeo cái này.” Quả nhiên vẫn là như cũ, tôi vừa dịu dàng Vu Mục liền chịu không nổi, cậu ta than nhẹ một tiếng, tay dán trên ngực tôi chơi đùa với mặt dây chuyền, “Thu Đông, em biết không? Xã hội loài người và xà tộc là hai không gian song song, từ lúc anh bước vào xã hội loài người thì liền đại biểu anh cùng với thân phận ban sơ không còn liên hệ gì, từ nay về sau là một người thường không quyền không thế. Nếu như không có em, anh ở đây cũng không có ý nghĩa gì.” Giọng nói của Vu Mục bắt đầu mềm dịu, “Anh nói rồi dây chuyền này đại biểu rằng: ‘Đem bộ phận yếu ớt nhất của anh giao cho em bảo vệ’. Điều này cũng tại anh, phải sớm biết nói quá văn hoa em nghe không hiểu, nói trắng ra tâm của anh là của em. Trừ em ra, anh không biết mình nên vì ai mà kiên cường. Nói như vậy, em hiểu chưa?”
…Làm sao còn không hiểu được? Tôi dụi đầu vào ngực Vu Mục, con rắn này, tiên nhân này, nhân bánh này, ha ha, cậu ta là của tôi! Là của tôi!
Vu Mục vò loạn đầu tôi, nâng cằm tôi lên dùng sức hôn, đầu lưỡi ở trong miệng tôi chuyển động dây dưa, linh hồn ở nơi sâu thẳm run rẩy không ngừng…
Có một loại cảm giác kêu là “hạnh phúc đến muốn khóc”. Bạn tin không, tôi thật sự cảm nhận được… Hơn nữa, tôi đã biết vì sao những đoạn tình cảm trước khi gặp Vu Mục đều không hoàn chỉnh, đó là vì ông trời muốn tôi chờ một người, mạnh mẽ, dịu dàng… Ông trời muốn tôi chỉ yêu một mình cậu ấy, cũng muốn cậu ấy yêu tôi… cả đời!
Đồng chí Hạ Thu Đông thế nào cũng muốn viết lời cuối sách, Jo mỗ bất đắc dĩ đành phải vừa nghe hắn lải nhải vừa gõ bàn phím:
Lại nói chút lời uyên thâm.
Hai người ở cùng một chỗ, bất luận là nam nam, nữ nữ, nam nữ (thứ tự sắp xếp tuyệt đối không phân biệt trước sau), đều hy vọng được hạnh phúc ngọt ngào; nhưng trong cuộc sống sẽ luôn có chút chuyện nhỏ, khảo nghiệm từng phân chân tình, ân… Chỉ có chân tình còn chưa đủ, còn có kiên trì chấp nhất; giữa hai bên cũng không thể có bất kỳ giấu diếm nào.
Những điều này đều là nói từ kinh nghiệm, bởi vì cho tới hôm nay, tôi vẫn còn cùng thanh xà của mình sống chung một chỗ…
Chu Kim Bảo vừa đi, trong phòng lại khôi phục im lặng. Tôi cầm mấy lon bia còn lại đi vào phòng khách, ngồi xuống đất rầu rĩ uống từng ngụm.
Tôi rốt cuộc là để ý cái gì? Câu hỏi hay. Uống sạch một lon bia, hai ba cái bóp nát ném qua một bên, âm thanh đinh đang hỗn loạn làm cho trong phòng càng thêm nặng nề.
Vu Mục, hai năm qua chiếm cứ cuộc sống của tôi, chiếm cứ suy nghĩ của tôi chỉ có một mình cậu ấy. Mà người này cũng là thứ tôi không có cách nào nắm chắc.
Cậu ấy thường hay nói yêu tôi, nhưng tình yêu a… Tôi không biết, tình yêu thật sự đã tới sao? Cũng không phải là tôi bi quan, có đôi lúc sự thật chính là sự thật, không thể trốn tránh. Nghiêng tai nghe thấy con mèo hoang cô đơn ngoài cửa sổ lại bắt đầu lì lợm hát tình ca, một đêm lạnh lẽo yên tĩnh như vầy quả là thích hợp để suy xét sự tình.
Những gì tôi biết là thế này:
Một, Vu Mục thích đàn ông
Hai, nam giới của xà tộc không thể làm
Ba, không có nam nhân nào có thể chịu được tình yêu kiểu Plato (là tình yêu tốt đẹp nhất, cao thượng nhất, chỉ đứng bên cạnh người yêu, yên lặng chờ đợi, không kì vọng, không chiếm hữu. Cho dù biết không có kết quả nhưng vẫn cố chấp không buông. Tới cuối cùng cũng chỉ là đường dây song song, chỉ để lại những kỉ niệm tốt đẹp, xem như là vĩnh cửu)
Bốn, tôi phát hiện ra thân phận của Vu Mục là nằm ngoài dự liệu của cậu ấy
Năm, Vu Mục chỉ nói lúc thất tình sẽ có nhà thôi miên của xà tộc phụ trách giải quyết hậu quả, vậy phỏng chừng những chuyện bại lộ thân phận ngoài ý muốn như vầy sẽ không có ai quản
Sáu, cậu ta sợ bị tôi uy hiếp
Bảy, tôi cũng thích đàn ông
Mấy thứ như vầy thì có thể suy ra cái kết luận gì chứ? Tôi cười khổ, rất đơn giản thôi, Vu Mục ở chung với tôi chính là “bất đắc dĩ”. Còn tôi ni, tôi tựa như anh nông dân có vận khí tốt trong thần thoại ngày xưa vậy, đúng lúc đúng chỗ rình coi tiên nữ tắm, trộm lấy quần áo của tiên nữ, tiên nữ đành phải lưu lại. Hay có thể nói, Vu Mục chính là một cái nhân bánh từ trên trời rơi xuống, vừa đúng lúc tôi há miệng ngửa đầu ngáp, kế đó… Kế đó cứ như vậy thôi. Có lẽ tất cả chỉ là dục vọng, không can hệ đến tình yêu.
Tôi vẫn dựa vào việc mình ở trong công việc cũng coi như có chút thành tựu, tự lừa mình rằng kỳ thật chúng tôi là bình đẳng, tôi và Vu Mục là lưỡng tình tương duyệt. Mãi đến ngày đó, lúc vốn liếng duy nhất tôi có thể dùng để dối gạt bản thân cũng mất, nếu không bỏ đi thì còn chờ cái gì nữa?
Đúng vậy đúng vậy, Vu Mục thường nói yêu tôi. Nhưng yêu là một từ đơn giản đến cỡ nào chứ, nhất là từ trong miệng một nam nhân nói ra, muốn bao nhiêu dễ dàng thì có bấy nhiêu dễ dàng. Có đôi khi là vì rất hợp không khí, có đôi khi chỉ vì tâm tình tốt, nói ra tất cả đều cao hứng.
Đây chính là chỗ tôi để ý. Biết Vu Mục là một chuyện rất may mắn, vừa như cổ tích vừa như mộng cảnh. Nhưng tôi dù sao cũng có văn hóa hơn anh nông dân trong thần thoại, hiển nhiên phải suy xét, phải khách quan hỏi một câu: “Vu Mục vì sao yêu tôi?”
Tôi yêu cậu ấy, đương nhiên. Ngoại trừ thân thể của cậu ấy, thì cá tính ôn văn, cách ăn nói ưu nhã của cậu ấy đều hấp dẫn tôi. Còn tôi ni? Tôi có gì có thể hấp dẫn cậu ấy?
Nếu tình yêu có thể tới không cần lý do, vậy chẳng phải khắp cả thiên hạ đều là uyên ương sao?
Cho nên, Hạ Thu Đông mày đừng có ngốc. Sở dĩ nhắn lại với Vu Mục “Tạm thời hãy để tôi giữ lại phần ký ức chúng ta ở chung” cũng là vì để cậu ấy yên tâm, đoạn ký ức kia tôi sẽ không chia sẻ với bất kì ai, lại càng không dùng nó để uy hiếp cậu ấy.
Tôi yêu cậu ta —— tuy rằng số lần tôi nói yêu với cậu ấy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay —— cho nên hãy cho cậu ấy tự do, khoảng thời gian ngọt ngào kia dùng cách này chấm dứt cũng tốt. Ít nhất, cả hai không ai thiếu nợ ai, ở trong lòng cậu ta còn có thể lưu lại một ấn tượng tốt về tôi.
Lại uống một lon bia lót bụng, giơ tay ném cái lon rỗng vào sọt rác, một đường cong xinh đẹp, xoạt, rớt vào trong giỏ! Ân, tuy nói là mượn hơi rượu, nhưng nhìn chung tôi vẫn có dũng cảm sắp xếp rõ ràng ý nghĩ của mình, tốt lắm tốt lắm, từ nay về sau, cái tên Vu Mục này sẽ không còn là phiền nhiễu của tôi nữa.
Rửa mặt xong nằm thẳng trên giường, thuận tay cầm lên cuốn sách mới tinh trên tủ đầu giường: “Con rắn trong vườn địa đàng”. Tôi lật lật trang sách trong tay, thật là khó tin, thế mà đã mua một quyển. Đã mua thì xem một chút đi, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, xem một chút đi.
Dựa vào gối đầu, nhìn từng đoạn từng đoạn.
Ngày xửa ngày xưa, người làm vườn trong vườn địa đàng: xà tiên sinh, ái mộ Eve, hắn đem quả của cây trí tuệ đưa cho Eve, ai ngờ Eve lại đi tìm Adam chia sẻ trái cấm, vì vậy mà hai vợ chồng đều bị trục xuất khỏi vườn địa đàng. Xà tiên sinh rất đau khổ, rõ ràng là bản thân chỉ cho Eve chốn hạnh phúc, tại sao lại thành kết quả như thế?
Thượng đế hỏi xà tiên sinh: “Ngươi đã biết kết cục như này, vậy nếu cho ngươi một cơ hội lựa chọn lại thì sao?”
Xà tiên sinh trả lời: “Tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
Thượng đế lắc đầu, ngài cảm thấy điều này chứng minh xà tiên sinh trí lực quá thấp, lưu hắn ở lại thiên đường cũng rất mất mặt bản thân, vì vậy xà tiên sinh cũng bị trục xuất khỏi vườn địa đàng, vườn hoa trong truyền thuyết kia từ đó về sau trở nên hoang vu. Xà tiên sinh dù sao cũng là một người làm vườn giỏi, sau khi rời khỏi vườn địa đàng thì dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, rốt cuộc kiến lập nên sự nghiệp, kỹ thuật làm vườn từ đó về sau được lưu truyền…
(cái thể loại xuyên tạc gì thế này o_O)
Câu chuyện viết đến đây thì chỉ mới chiếm một phần mười độ dày của cuốn sách, nếu muốn một lần đọc hết là không thể nào. Tôi cười lắc đầu, cái tên Vu Mục này, chuyện của lão tổ tông cậu ta cũng dám đem đi lừa đảo. Rúc vào trong chăn, đem sách đặt ở bên gối, tôi nhắm mắt: “Ngủ ngon, Vu Mục.”
Không biết có phải là vì tác dụng an thần của việc đọc sách trước khi ngủ hay không mà tâm tình của tôi trở nên thực thả lỏng, một đêm không mộng mị.
Thời điểm vào đông tôi càng cố gắng làm việc, cũng rất ít ngây ngốc ngẩn người, ngày tuy rằng đến nhạt nhẽo nhưng trôi qua cũng rất có ý nghĩa. Trộm lật xem bản ghi chép của mình, chuyên cần đầy đủ hơn nữa năng suất tương đối khá, tiền thưởng nhân viên xuất sắc của tháng chạy không thoát rồi, ha ha.
Âm thầm tán dương mình một trận, tôi mở máy tính bắt đầu sửa chữa thiết kế, đột nhiên chợt nghe thấy từ bàn tiếp tân ngoài cửa phòng làm việc truyền đến tiếng động không bình thường. Bận rộn nửa ngày cũng có chút mệt mỏi, tôi rón ra rón rén chạy tới cạnh cửa hi vọng nhìn thấy trò hay ho.
Trời ạ! Người kia, người đang cùng Tiểu Dương ở quầy tiếp tân cô một câu tôi một lời rõ ràng là Vu Mục mà! Mấy tháng không gặp, cậu ta hình như lại gầy hơn, theo bản năng nhìn lại tay của mình —— cũng là một cặp chân gà không có thịt.
“…Cái kia, phiền ngài nói lại lần nữa, tôi vừa rồi chưa nghe rõ ràng…” Tiểu Dương trong tay cầm điện thoại nội bộ sợ hãi nhìn Vu Mục, tay thế nào cũng không ấn xong dãy số.
“Được, tôi nói là: tôi đến tìm người yêu của tôi Hạ Thu Đông, phiền cô gọi cậu ấy ra đây.” Vu Mục… Vu Mục cậu ta nói cái gì đó?!
“… Thực xin lỗi, tiên sinh, chỗ chúng tôi đúng là có một Hạ Thu Đông, nhưng… Hạ kỹ sư là nam. Sợ là tiên sinh ngài đã tìm nhầm chỗ rồi.” Tiểu Dương mỉm cười giải thích.
Tôi một bên trốn sau chậu cảnh, một bên cầu nguyện trong lòng: Vu Mục anh mượn lừa hạ dốc liền đi…
“Không nhầm, người tôi muốn tìm là cậu ấy.”
…Kháo, không thể lại tiếp tục thờ ơ, tôi run run đẩy cửa đi ra. Tiểu Dương như là nhìn thấy chúa cứu thế, vui mừng nói: “Hạ kỹ sư, vị tiên sinh này tìm anh.”
“Đi ra ngoài nói đi.” Tôi nhỏ giọng nói với Vu Mục.
“Không cần.” Trên mặt Vu Mục đã không còn nụ cười kiên nhẫn khi đối mặt với Tiểu Dương. “Ngay tại đây đi, nói cho rõ ràng.”
Tôi hít sâu, cố gắng xem nhẹ ánh mắt của Tiểu Dương: “…Em, em rời đi là vì muốn tốt cho anh, chúng ta dù sao…”
“Dù sao cái gì?” Vu Mục thúc giục.
Kỳ thật tôi rất muốn nói hai người đàn ông, lại là nhân yêu khác biệt, về tình về lý đều không nên ở cùng một chỗ. Sau đó đột nhiên nhớ tới đây là trong công ty, còn phải bảo vệ riêng tư cho Vu Mục, tạm thời nói đại một cái lý do rách nát: “Dù sao… Hai người đàn ông thì không thể có con…”
Xung quanh truyền đến tiếng vật nặng rớt xuống đất, còn có tiếng ai đó bị sặc nước trà đang dùng sức ho khan.
“Được, đây là lý do của em?” Vu Mục cười lạnh, “Lúc ở cùng nhau sao em không nhắc anh chuyện lớn như vậy? Hiện giờ tất cả đều là vì lý do này?!”
Xong rồi xong rồi, lần này đã thật sự chọc cậu ta nổi nóng rồi. Tôi cố gắng cúi thấp đầu, không ngừng tính toán có nên đổi chỗ làm hay không?
“Đi! Theo anh về nhà!” Vu Mục dùng sức nắm cánh tay của tôi, quay đầu nói với Tiểu Dương, “Ngại quá, có lẽ khoảng thời gian tới Thu Đông sẽ không đi làm, phiền cô giúp cậu ấy xin nghỉ.”
“A… Được.” Tiểu Dương trợn mắt há mồm, giây lát sau tỉnh táo lại hỏi, “Xin… nghỉ lý do gì?”
“Nghỉ trăng mật và nghỉ sanh!” Vu Mục cũng không quay đầu lại, lớn tiếng nói to.
“Không phải… Tiểu Dương, anh từ chức! Anh từ chức!” Tôi một bên bị Vu Mục kéo đi một bên hô với Tiểu Dương, tôi… tôi cả đời này cũng không muốn bước vào cửa công ty này lần nữa!
“Hạ Thu Đông em thành thật cho anh! Lần này mang em về nhà, không phải sợ không có con sao? Anh phải làm đến khi em sinh ra đứa nhỏ mới thôi!”
Vậy… Kế tiếp… Không phải là SM chứ…?!
Bị Vu Mục ném lên ghế phụ lái, cậu ấy hung ác kéo dây an toàn cho tôi.
“…Chỉ mong cô nàng không nhận ra anh là ai…” Tôi tuy là hi vọng như thế nhưng vóc dáng mặt mũi của Vu Mục quả thật rất gây chú ý.
“Cô ấy nhận ra, anh còn ký tên cho cô ta nữa.” Vu Mục thờ ơ nói.
“Anh điên rồi…” Tôi nghẹn họng nhìn trân trối.
“Không điên bằng em! Không từ mà biệt, từ chức, bỏ nhà đi… Em cho là đang chơi games sao? Cố ý cho anh một cái nan đề? Vậy anh có thể hỏi không: anh bây giờ đã qua được cửa thứ mấy rồi? Có cần bổ sung máu hay mua thêm đồ trang bị các thứ không?” Vu Mục vừa lái xe vừa nghiến răng nói chuyện.
“Em đã nói anh cho em chút thời gian…” Tôi phải vì mình biện bạch một chút.
“Anh đã cho em rất nhiều thời gian, em có thể nói cho anh biết trước thứ anh đang chờ là loại kết quả gì được không?” Trong thanh âm của Vu Mục lộ ra bi thương.
Quãng đường còn lại tôi vẫn trộm quan sát vẻ mặt của cậu ấy, vài lần muốn cố lấy dũng khí phá vỡ im lặng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Cuối cùng cũng về tới nhà của tôi và Vu Mục, tôi chần chừ đứng trước cửa giống như một vị khách.
Vu Mục lạnh lùng nói: “Không cần anh hầu em thay đồ đổi giày chứ?”
Tôi cúi đầu, cứng ngắc đổi dép lê đi theo Vu Mục vào phòng khách.
“Vì sao rời khỏi anh?” Tôi ngồi trên sô pha, Vu Mục đứng trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống thẩm vấn, “Trước khi trừng phạt em, anh cho em cơ hội giải thích.”
“…” Rõ ràng có nhiều lý do như thế nhưng tôi một cái cũng nói không ra, lần đầu tiên nhìn thấy Vu Mục hung dữ như vậy, trong đầu tôi chỉ cảm thấy tủi thân đến muốn khóc.
“Nói đi. Anh đang đợi.” Vu Mục ngồi xổm người xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tôi.
Tôi dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm mặt đất nói: “Khi đó là do em mất việc, sau lại phát hiện, kỳ thật rời đi là đúng, ở cùng một chỗ với đàn ông không có lợi cho sự nghiệp của anh…”
“Em cho rằng anh để ý mấy thứ hư danh này sao? Em có biết muốn đi du lịch thế giới ngắm đền Parthenon của em cần bao nhiêu tiền không?” Vu Mục nói.
“A?” Tôi giật mình nhìn cậu ấy, đầu óc có chút theo không kịp.
“Đồ ngốc, không gia tăng cường độ quảng cáo làm sao có thể tiêu thụ tốt? Không tiêu thụ tốt làm sao có thể có đủ tiền nhanh như vậy?” Vu Mục mang vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép thở dài.
Đền Parthenon? Đó là… ảo tưởng tôi buột miệng nói, cái “chuyện tôi thấy lãng mạn nhất”, cậu ta dĩ nhiên tưởng thật, còn thực sự đi chuẩn bị! Trời, người đàn ông này thật quá tốt a! Tôi cảm thấy mình đã sắp không kiềm chế được mà cười khúc khích rồi.
“Chuyện công việc em lẽ ra nên nói cho anh biết, hai người cùng nhau nghĩ biện pháp dù sao cũng tốt hơn một mình em chịu khổ.” Vu Mục vẫn còn đang kể lể tội trạng của tôi.
“Em có lập trường và tôn nghiêm đàn ông của mình.” Tôi thì thào nói, “Em muốn đứng trên lập trường ngang hàng với anh.”
“Nói hay lắm.” Trong tiếng nói của Vu Mục nghe không ra cảm xúc gì, “Chỉ vì như vậy mà không thể cho người yêu của em cùng em chung hoạn nạn sao? Vậy em cho là tình yêu có ý nghĩa gì?”
Tình yêu? Tôi cúi đầu, em không biết, Vu Mục, em không biết.
“Tốt lắm, hiện tại đã giải quyết được một phần vấn đề.” Vu Mục không buông tha, “Sự tình không chỉ đơn giản như vậy, Thu Đông anh biết sẽ không câu nệ mấy chuyện này.”
Kinh ngạc giương mắt nhìn cậu ấy, Vu Mục mím môi bày ra bộ dáng phải kéo với tôi tới cùng. Được rồi, tôi nói. Liếm liếm môi, đem quá trình suy luận của tôi từng điều từng khoản nói ra, sau cùng nói cho cậu ấy biết câu tôi muốn nói nhất: “…Em không muốn làm khó anh.”
Vu Mục không lên tiếng, im lặng nghe tôi nói hết: “Là như thế? Hiện tại đến phiên anh giải thích.” Cậu ấy nói, “Rõ ràng nhìn thấy sách của anh trong phòng em, em chưa xem sao?”
“Xem một chút, lão tổ tông nhà anh rời khỏi vườn địa đàng.” Tôi khó hiểu, cậu ta vào túc xá của tôi khi nào chứ?
Vu Mục gật gật đầu: “Như vậy, nội dung còn lại anh kể cho em nghe.”
“Rất nhiều năm sau, một con rắn trẻ tuổi một mình lang bạt trong xã hội loài người. Có lẽ bởi vì lão tổ tông trong vấn đề tình cảm đã từng bị loài người phụ bạc, cho nên ngay từ đầu, con rắn trẻ tuổi đã quyết định phải làm một SOHO, (small office home office, chỉ những người làm việc ở nhà, freelancer) tận lực giảm bớt khả năng tiếp xúc với nhiều người. Bên cạnh phòng trọ con rắn trẻ thuê là một trường đại học, nó thường thấy một nam sinh vào buổi sáng cuối tuần hay cầm bánh mì ra bờ sông cho cá và chim ăn, sau đó bắt đầu vẽ tranh. Con rắn trẻ ở bên cửa sổ chăm chú nhìn nam sinh cả ngày, mấy tháng sau nó đi xuống lầu, đứng cách nam sinh không xa nhìn cậu ấy vẽ mặt trời mọc, vẽ bầu trời, vẽ mặt nước, vẽ cây liễu…” Vu Mục dịu dàng nhìn tôi.
“A…” Tôi không thể ngờ được sự tình lại là như vậy, hóa ra tôi đã bị tên này theo dõi từ sớm như thế sao, vậy tại sao lúc đó cậu ta không nói chuyện với tôi?
“Cứ như vậy, một người nhìn phong cảnh, một người nhìn bóng lưng, không hề có khoảnh khắc buồn chán. Đợi cho đến khi con rắn trẻ phát hiện bản thân mãnh liệt muốn nói chuyện với nam sinh này thì cậu ấy đã tốt nghiệp rời khỏi trường học rất lâu rồi. Cuối tuần bên bờ sông chỉ còn lại con rắn trẻ tịch mịch ngắm phong cảnh một mình.” Vu Mục trầm ngâm một trận, “Em biết không, Thu Đông, cái loại cảm giác trong nháy mắt lạc mất này thật sự rất tệ. Khi đó, anh mới phát hiện mình cẩn thận đến gần như hèn nhát.”
“May mắn ông trời không bạc đãi anh.” Thanh âm Vu Mục thoải mái hẳn lên, “Vào một ngày nọ, anh đi giao bản thảo cho nhà xuất bản xong thì trên đường về nhà nhìn thấy một tờ quảng cáo nhỏ.”
“Đó là quảng cáo cho thuê nhà!” Tôi tiếp lời, chuyện còn lại đại khái cũng biết là gì.
“Đúng vậy, đến gần nhìn mới biết được.” Vu Mục cười rộ lên, “Anh vẫn luôn đi theo đằng sau em, em không biết để xé tờ quảng cáo đó cần bao nhiêu sức lực đâu.”
Tôi nói mà, tại sao đi tìm tôi bàn chuyện thuê chung lại là cậu ta chứ.
“Vốn anh đúng là định sẽ một mực giấu diếm thân phận của mình, lần đầu tiên hiện ra hình rắn đích thật là ngoài ý muốn. Nhưng lần thứ hai lại không phải! Thu Đông, em xem nhẹ tửu lượng của anh rồi.” Vu Mục ngồi ở bên cạnh tôi, hôn lông mi của tôi, “Bởi vì sau khi nhìn thấy rắn em vẫn tình nguyện ở chung với anh, anh liền biết, tính cách lương thiện của em vẫn chưa hề thay đổi. Bắt đầu từ đó anh liền suy nghĩ làm sao để em mắc câu sớm một chút!”
Ân, tại sao tôi lại cảm thấy hóa ra bản thân mình bị cái nhân bánh này gài bẫy nhỉ…
“Biện pháp nghĩ ra được chính là để em biết anh là rắn, để em biết anh rất đáng thương, quân đau thương tất chiến thắng thôi!” Vu Mục đối với biện pháp của mình rất hài lòng, “Em quả nhiên không làm anh thất vọng. Biết kết cục của câu chuyện không? Con rắn trẻ và nam sinh cùng nhau hạnh phúc sống trong vườn địa đàng, Thu Đông, em đã dẫn anh đến thiên đường.”
“… Anh đem mấy thứ này viết hết vào trong sách à?” Tên Vu Mục này, lá gan rất lớn a!
“Đương nhiên, quyển sách này chính là viết cho em. Tất cả anh đều muốn cho em biết.” Nói tới đây Vu Mục lại nghiêm túc, “Ai biết sách phát hành, em cũng đi mất. Còn dám hoài nghi chân tình của anh! Cái này tuyệt đối không tha cho em!”
“Nhưng mà ai bảo anh không chịu nói rõ.” Tôi mạnh miệng, “Chính sách đau thương của anh đương nhiên sẽ khiến em suy nghĩ như vậy.”
“Đồ ngốc! Anh đánh cược em không hề qua được kì thi văn!” Vu Mục giận không kềm được, “Em có nắm được trọng điểm không?! Anh đem bí mật cuối cùng của mình nói cho em biết! Anh đem tất cả những gì không thể nói đều nói hết! Anh đem mạng của mình giao vào tay em! Anh đời này trừ em ra không hề muốn tìm người khác! Anh yêu em cái đồ ngớ ngẩn này!”
Người này vừa mắng tôi vừa thổ lộ, nghe vào trong tai thật đúng là có một loại cảm thụ độc đáo, tôi nghĩ nghĩ vẫn là không cam lòng: “…Suy luận của em có vấn đề sao?”
“Vấn đề lớn!” Thanh âm của Vu Mục lại cao thêm mười mấy đề-xi-ben, “Em bỏ qua điều kiện quan trọng nhất! Kết luận đưa ra đều là rác rưởi! Em như thế nào không ngẫm lại, lần ra ngoài picnic đó, em đã bị con rắn đói khát kia theo dõi, chỉ cần anh không quan tâm, em liền chờ nhân viên kiểm lâm kiểm kê di vật đi! Nhưng anh đã làm gì? Anh dùng thân phận của mình uy hiếp nó, mang em đi ra!”
“… Nga…” Sao tôi không nghĩ tới nhỉ?
“Nga cái gì mà nga?! Còn nữa, anh làm nhà văn, mỗi ngày đều phải điều chỉnh tình hình sáng tác của mình phù hợp với thời gian của em, em cho là cái này dễ làm lắm sao? Dạ dày em vốn không tốt, anh đi học nấu ăn, chuyên môn tìm mấy món tốt cho dạ dày để em ăn, em tự ngẫm lại xem, đã bao lâu rồi mình không có đau dạ dày?! Anh chọn nghề tự do chính là vì để tiện sắp xếp thời gian, vốn dĩ mùa đông hàng năm anh đều về nhà, hai năm nay vì em mà anh đánh cược tính mạng ở bên cạnh em!
Khoảng thời gian này, còn nhờ Chu Kim Bảo đi thăm em, dặn dò em ăn uống tử tế! Hao hết tâm tư tra tìm được địa chỉ của em! Lại không muốn phá hỏng giao hẹn, nên vẫn nhẫn nhịn không đi quấy rầy em, nửa đêm nhìn thấy phòng em còn sáng đèn thì liền lo lắng! Nhìn thấy em công việc ổn định nhưng lại không định về nhà, anh mới nhận ra bản thân có lẽ đã trúng kế hoãn binh của em!”
“Là vậy sao…” Thật sự, thật sự rất cảm động. Hóa ra lại là như vậy, hắc hắc.
Ôm cổ Vu Mục, treo mình lên người con rắn đang phẫn nộ này: “Sớm nói đi, em tuyệt không muốn rời khỏi anh, em cũng luôn nhớ anh mà.”
“Mừng là em vẫn còn đeo cái này.” Quả nhiên vẫn là như cũ, tôi vừa dịu dàng Vu Mục liền chịu không nổi, cậu ta than nhẹ một tiếng, tay dán trên ngực tôi chơi đùa với mặt dây chuyền, “Thu Đông, em biết không? Xã hội loài người và xà tộc là hai không gian song song, từ lúc anh bước vào xã hội loài người thì liền đại biểu anh cùng với thân phận ban sơ không còn liên hệ gì, từ nay về sau là một người thường không quyền không thế. Nếu như không có em, anh ở đây cũng không có ý nghĩa gì.” Giọng nói của Vu Mục bắt đầu mềm dịu, “Anh nói rồi dây chuyền này đại biểu rằng: ‘Đem bộ phận yếu ớt nhất của anh giao cho em bảo vệ’. Điều này cũng tại anh, phải sớm biết nói quá văn hoa em nghe không hiểu, nói trắng ra tâm của anh là của em. Trừ em ra, anh không biết mình nên vì ai mà kiên cường. Nói như vậy, em hiểu chưa?”
…Làm sao còn không hiểu được? Tôi dụi đầu vào ngực Vu Mục, con rắn này, tiên nhân này, nhân bánh này, ha ha, cậu ta là của tôi! Là của tôi!
Vu Mục vò loạn đầu tôi, nâng cằm tôi lên dùng sức hôn, đầu lưỡi ở trong miệng tôi chuyển động dây dưa, linh hồn ở nơi sâu thẳm run rẩy không ngừng…
Có một loại cảm giác kêu là “hạnh phúc đến muốn khóc”. Bạn tin không, tôi thật sự cảm nhận được… Hơn nữa, tôi đã biết vì sao những đoạn tình cảm trước khi gặp Vu Mục đều không hoàn chỉnh, đó là vì ông trời muốn tôi chờ một người, mạnh mẽ, dịu dàng… Ông trời muốn tôi chỉ yêu một mình cậu ấy, cũng muốn cậu ấy yêu tôi… cả đời!
Đồng chí Hạ Thu Đông thế nào cũng muốn viết lời cuối sách, Jo mỗ bất đắc dĩ đành phải vừa nghe hắn lải nhải vừa gõ bàn phím:
Lại nói chút lời uyên thâm.
Hai người ở cùng một chỗ, bất luận là nam nam, nữ nữ, nam nữ (thứ tự sắp xếp tuyệt đối không phân biệt trước sau), đều hy vọng được hạnh phúc ngọt ngào; nhưng trong cuộc sống sẽ luôn có chút chuyện nhỏ, khảo nghiệm từng phân chân tình, ân… Chỉ có chân tình còn chưa đủ, còn có kiên trì chấp nhất; giữa hai bên cũng không thể có bất kỳ giấu diếm nào.
Những điều này đều là nói từ kinh nghiệm, bởi vì cho tới hôm nay, tôi vẫn còn cùng thanh xà của mình sống chung một chỗ…