Translator: Huyền Vũ
Tôi tên Đổng Vũ Hãn, cha tôi là Đổng Nghiệm. Cha tôi rất đẹp trai, sống mũi rất thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ, đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra những tia sáng, khiến cho người khác chỉ cần nhìn vào là biết cha tôi là mẫu người nghiêm túc. Cha tôi khá giàu, ông kế thừa công ty của ông nội, tiền vốn ban đầu là 100 triệu. Có thể nói cha tôi rất tài giỏi… nhưng… tôi không có mẹ…
Từ lúc nhỏ tôi đã không còn mẹ rồi, thậm chí trong ký ức của tôi còn không có dấu ấn nào về hình bóng của mẹ. Bởi vì ngay từ nhỏ đã không có mẹ, cho nên tôi chưa từng bám lấy cha đòi tìm mẹ. Cũng vì thế nên cha cứ luôn khen tôi ngoan
Nhà tôi rất lớn, giống như hai ngôi biệt bự ở trong nội thành, còn có thêm một khoảng sân có chứa hồ bơi rộng lớn. Đối với những người có tiền mà nói, loại nhà lớn nhỏ thế này chỉ là tầm thường, nhưng cha tôi nói, chỉ cần hai cha con ở với nhau, thì đã đủ lớn rồi. Đúng vậy, đối với tôi, thật ra có người người nói ngôi nhà này bé nhỏ tầm thường, nhưng chỉ có cha và tôi ở, thậm chí vào ban đêm cảm thấy âm u đáng sợ, người làm trong nhà lại không phải lúc nào cũng phục vụ. Chỉ khi đến giờ mới tới quét dọn, vậy nên người giúp việc không ở cùng nhà. Cha nói “ Chỉ cần hai người chúng ta ở, như vậy là đủ rộng rồi.” hóa ra là ý như thế này, cha, sẽ không kết hôn, để cho 3 người cùng ở trong ngôi nhà này.
Nhà tôi rất to, có khá nhiều phòng. Vậy nên tôi có phòng sách riêng, phòng thể hình, phòng chơi game, phòng để quần áo, cho dù là như vậy, nhưng tôi lại không có phòng ngủ riêng. Từ nhỏ, từ lúc mà tôi còn chưa biết gì, tôi đã cùng với cha ngủ trên một giường.
Quen với việc hai người ôm nhau ngủ có gì không tốt, mùa hạ, ***g ngực của cha man mát, áp mặt vào sẽ cảm thấy hơi lạnh, rất dễ chịu. Không cần bật điều hòa cũng có thể ngủ 1 đêm yên giấc. Mùa đông, bên dưới chăn ấm, tôi bị lộ đầu ra ngoài, cha ôm lấy tôi như ôm chiếc gối vào trong lòng, cực kỳ ấm áp.
Khoảng thời gian đó trôi qua rất vui, cho dù không có mẹ, tôi cũng chưa từng cảm thấy cô đơn, cha rất thương tôi, luôn luôn coi tôi là nhất, thậm chí bất chấp công việc của bản thân, hàng ngày rất muộn mới đi làm rồi lại về sớm, luôn đi cùng tôi, tôi muốn gì cha đều có tôi thứ đó, ngay cả đó là những đòi hỏi quá đáng. Bởi vì luôn có cha bầu bạn, vậy nên đối với tôi “bạn bè” là một từ vô cùng lạ, tôi không có bạn, chỉ cần có cha bên cạnh là tôi cảm thấy mình có tất cả rồi!
Niềm hạnh phúc này chỉ duy trì đến lúc tôi 4 tuổi, rồi sau đó lại từ từ đổi thay…
Đó là một buổi chiều đầu hạ với ánh nắng mặt trời tươi đẹp, ánh nắng mặt trời ấm áp, chiếu đến con người vênh váo lười nhác. Vốn dĩ cha đang ngồi trên ghế ở ngoài sân đọc sách mắt dần dần nhắm lại, ánh mắt trời ấm áp chiếu trên gương mặt cha lan tỏa dần ra, dường như toàn bộ người cha đều bao phủ màu nắng ấm mờ ảo, đẹp như một bức tranh vẽ. Tôi nhoài người từ chiếc ghế trên lan can ngắm nhìn cha, cười đần ra…
Cha mở mắt, sau khi thấy nụ cười của tôi xong, trên mặt cha cũng nở nụ cười, thì ra khi cha cười còn tạo ra hơi thở thanh nhã dịu dàng, càng trong lành hơn.
Ngắm nụ cười mê người của cha, tôi càng cười một cách ngu ngốc hơn.
Sau đó nụ cười của cha to đột xuất trước mặt tôi, kèm theo đó là một thứ ấm ấm mềm mềm ghé vào môi, đến lúc tôi định hình được đó là môi của cha, thì lưỡi của cha đã trườn vào miệng tôi.
Vào buổi chiều đầu hạ với ánh mặt trời ấm áp năm 4 tuổi đó, cha dùng đôi môi mãnh liệt ghê gớm của mình cướp đi nụ hôn đầu của tôi. Từ đó trở đi cha chẳng còn do dự kiêng kị hôn môi tôi, mỗi một lần hôn là 10 phút nhiệt thành quyết liệt, thật giống như cha muốn dùng nó để nuốt chửng tôi, cứ như vậy, cơn ác mộng của đời tôi bắt đầu…
Tôi tên Đổng Vũ Hãn, cha tôi là Đổng Nghiệm. Cha tôi rất đẹp trai, sống mũi rất thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ, đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra những tia sáng, khiến cho người khác chỉ cần nhìn vào là biết cha tôi là mẫu người nghiêm túc. Cha tôi khá giàu, ông kế thừa công ty của ông nội, tiền vốn ban đầu là 100 triệu. Có thể nói cha tôi rất tài giỏi… nhưng… tôi không có mẹ…
Từ lúc nhỏ tôi đã không còn mẹ rồi, thậm chí trong ký ức của tôi còn không có dấu ấn nào về hình bóng của mẹ. Bởi vì ngay từ nhỏ đã không có mẹ, cho nên tôi chưa từng bám lấy cha đòi tìm mẹ. Cũng vì thế nên cha cứ luôn khen tôi ngoan
Nhà tôi rất lớn, giống như hai ngôi biệt bự ở trong nội thành, còn có thêm một khoảng sân có chứa hồ bơi rộng lớn. Đối với những người có tiền mà nói, loại nhà lớn nhỏ thế này chỉ là tầm thường, nhưng cha tôi nói, chỉ cần hai cha con ở với nhau, thì đã đủ lớn rồi. Đúng vậy, đối với tôi, thật ra có người người nói ngôi nhà này bé nhỏ tầm thường, nhưng chỉ có cha và tôi ở, thậm chí vào ban đêm cảm thấy âm u đáng sợ, người làm trong nhà lại không phải lúc nào cũng phục vụ. Chỉ khi đến giờ mới tới quét dọn, vậy nên người giúp việc không ở cùng nhà. Cha nói “ Chỉ cần hai người chúng ta ở, như vậy là đủ rộng rồi.” hóa ra là ý như thế này, cha, sẽ không kết hôn, để cho 3 người cùng ở trong ngôi nhà này.
Nhà tôi rất to, có khá nhiều phòng. Vậy nên tôi có phòng sách riêng, phòng thể hình, phòng chơi game, phòng để quần áo, cho dù là như vậy, nhưng tôi lại không có phòng ngủ riêng. Từ nhỏ, từ lúc mà tôi còn chưa biết gì, tôi đã cùng với cha ngủ trên một giường.
Quen với việc hai người ôm nhau ngủ có gì không tốt, mùa hạ, ***g ngực của cha man mát, áp mặt vào sẽ cảm thấy hơi lạnh, rất dễ chịu. Không cần bật điều hòa cũng có thể ngủ 1 đêm yên giấc. Mùa đông, bên dưới chăn ấm, tôi bị lộ đầu ra ngoài, cha ôm lấy tôi như ôm chiếc gối vào trong lòng, cực kỳ ấm áp.
Khoảng thời gian đó trôi qua rất vui, cho dù không có mẹ, tôi cũng chưa từng cảm thấy cô đơn, cha rất thương tôi, luôn luôn coi tôi là nhất, thậm chí bất chấp công việc của bản thân, hàng ngày rất muộn mới đi làm rồi lại về sớm, luôn đi cùng tôi, tôi muốn gì cha đều có tôi thứ đó, ngay cả đó là những đòi hỏi quá đáng. Bởi vì luôn có cha bầu bạn, vậy nên đối với tôi “bạn bè” là một từ vô cùng lạ, tôi không có bạn, chỉ cần có cha bên cạnh là tôi cảm thấy mình có tất cả rồi!
Niềm hạnh phúc này chỉ duy trì đến lúc tôi 4 tuổi, rồi sau đó lại từ từ đổi thay…
Đó là một buổi chiều đầu hạ với ánh nắng mặt trời tươi đẹp, ánh nắng mặt trời ấm áp, chiếu đến con người vênh váo lười nhác. Vốn dĩ cha đang ngồi trên ghế ở ngoài sân đọc sách mắt dần dần nhắm lại, ánh mắt trời ấm áp chiếu trên gương mặt cha lan tỏa dần ra, dường như toàn bộ người cha đều bao phủ màu nắng ấm mờ ảo, đẹp như một bức tranh vẽ. Tôi nhoài người từ chiếc ghế trên lan can ngắm nhìn cha, cười đần ra…
Cha mở mắt, sau khi thấy nụ cười của tôi xong, trên mặt cha cũng nở nụ cười, thì ra khi cha cười còn tạo ra hơi thở thanh nhã dịu dàng, càng trong lành hơn.
Ngắm nụ cười mê người của cha, tôi càng cười một cách ngu ngốc hơn.
Sau đó nụ cười của cha to đột xuất trước mặt tôi, kèm theo đó là một thứ ấm ấm mềm mềm ghé vào môi, đến lúc tôi định hình được đó là môi của cha, thì lưỡi của cha đã trườn vào miệng tôi.
Vào buổi chiều đầu hạ với ánh mặt trời ấm áp năm 4 tuổi đó, cha dùng đôi môi mãnh liệt ghê gớm của mình cướp đi nụ hôn đầu của tôi. Từ đó trở đi cha chẳng còn do dự kiêng kị hôn môi tôi, mỗi một lần hôn là 10 phút nhiệt thành quyết liệt, thật giống như cha muốn dùng nó để nuốt chửng tôi, cứ như vậy, cơn ác mộng của đời tôi bắt đầu…