Editor: Mạc Lam Như
Từ lúc Lữ Nhàn Cần đi, tôi bắt đầu đem số tiền ngân hàng mình gửi lấy ra giấu kỹ. Cha cho tôi tiền tiêu vặt nhiều đến nỗi người khác cũng phải chặc lưỡi. Tôi cũng không phải là người thích tiêu tiền. Ngay từ nhỏ, tiền tiêu vặt dư thừa tôi đều đem gửi ngân hàng. Đến bây giờ đã được mấy chục vạn. Thật không nghĩ tới, một thứ vốn được tôi coi như vật ngoài thân, nay lại là một vật vô cùng trọng yếu. Cha cũng không có phát hiện, cha như vậy càng cưng chiều tôi thì mọi chuyện lại càng dễ dàng.
Anh chàng bạo lực cùng Dịch Tân có thể vì đối phương mà rời đi, Lữ Nhàn Cần cũng bị đưa tới nơi đất khách. Tôi cũng có thể rời đi. Rời khỏi cha, tới một nơi xa lạ, không người quen biết, tôi sẽ tự do tự tại vô cùng mà sống nốt phần đời còn lại.
Tôi quyết định, phải rời xa cha, đi tới một nơi không có hình bóng cha.
Không có cha, tôi có thể kết giao rất nhiều bạn bè, có thể đi dưới ánh mặt trời hòa nhập vào đám đông, có thể vui đùa một cách thoải mái, còn có thể tỏ tình với người mình thích. Tôi sẽ đến một thế giới mới tràn ngập ánh mặt trời cùng niềm vui. Từ nay về sau, chính tôi sẽ tạo ra cuộc sống hạnh phúc của mình trong thế giới ấy.
Từ đó về sau, mỗi ngày khi tan học, tôi đều chạy tới ngân hàng. Lấy ra một khoản tiền giấu vào trong cặp sách, coi như không có chuyện gì mà về nhà. Sau khi về nhà, thừa dịp cha còn đang làm việc, liền đem tiền giấu trong thư phòng.
Cuộc sống của tôi lại trở về như lúc trước, trầm mặc không nói, không tiếp xúc với ai. Tuy bên ngoài luôn là một bộ dạng lạnh như băng, nhưng sâu trong nội tâm, vì dự định tương lai mà luôn sôi sục nhiệt thành.
Không có Lữ Nhàn Cần bên cạnh, tôi vẫn sẽ thường xuyên cười. Nghĩ tới lúc trước vui vẻ cùng cô bé ở chung một chỗ, nghĩ tới tương lai mình sắp có được, tôi càng cần phải cười nhiều hơn. Luôn mang dáng vẻ tươi cười, tôi hiểu rằng, chờ đợi trong cuộc sống cũng có thể khiến ta cảm nhận được hi vọng.
Thấy tôi lại trở nên giống như lúc trước, tuy có cười nhiều hơn, nhưng cha lại thường xuyên ôm lấy tôi, trên gương mặt chứa nhiều suy nghĩ sâu xa, luôn nhìn tôi thật lâu, như muốn nhìn thấu nội tâm tôi vậy.
Nghĩ đến đây, tôi chột dạ, dừng động tác.
Ba thấy tôi rời ánh mắt, chỉ cười, hôn hôn tôi, nhẹ nhàng dụ dỗ, thì thầm bên tai tôi rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không rời xa tôi.
Mỗi lần nghe cha nói như vậy, tôi vừa mới có dũng khí để làm chuyện xấu, liền cảm thấy có chút tội lỗi. Tôi cũng rất sợ kế hoạch của chính mình bị bại lộ.
Trong lòng luôn tràn ngập hi vọng cùng lo lắng, thời gian từng ngày, từng ngày trôi qua. Cầm lấy khoản tiền tiết kiệm cuối cùng trong tay, tôi không ngăn được vui mừng tràn ngập, khóe miệng liền nhếch lên thành nụ cười thật tươi không cách nào kéo xuống được. Dưới chân mềm nhũn, tựa như chính mình đang cùng mây bay lơ lửng trên không vậy.
Về đến nhà, cha thấy tôi cười đến sáng lạn, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc. Tôi chưa kịp buông cặp, người đã ở trong ***g ngực cha rồi.
“Có chuyện gì tốt sao? Con cười vui vẻ như vậy.” Cha hôn mắt cùng môi tôi.
“Không có gì.” Tôi thu lại vui vẻ, giãy giãy, tìm cách thoát ra khỏi cái ôm của cha.
Cảm nhận được sự thay đổi của tôi cùng việc tôi né tránh, cha dừng hôn môi tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Sao lại không cười nữa rồi?”
“Con.. Không có…”
Tôi cố giấu, đồng thời rời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng vẫn là bị cha phát hiện.
“Nhìn thẳng vào mắt cha. Trả lời cha. Vì sao thấy cha lại không vui nữa?” Chống lại ánh mắt cha, trong mắt cha nồng đậm bi thương, “Không muốn cha ôm con sao? Vì sao lại muốn tránh cha?” Ánh mắt bi thương của cha dần biến thành phẫn nộ, “Có phải con lại giấu cha đi hẹn hò với bạn gái?”
“Con, con không có.” Tôi bối rối giải thích, e sợ lửa giận của cha sẽ tràn lên người mình.
“Thật không?” Cha nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi cúi đầu xuống, khẽ gật, cũng cảm giác được cha buông lỏng hai tay, lại tăng lực ôm. Cha như trút được gánh nặng, thở dài một hơi. Đồng thời cha truyền đến tai tôi âm thanh thì thào khe khẽ: “Tiểu Hãn là con của cha, không được lừa gạt cha. Cha yêu Tiểu Hãn như vậy, thực xin lỗi Tiểu Hãn chuyện vừa rồi. Cha là yêu con nhất …”
Tôi chấn kinh. Sự việc tôi vẫn đang một mực trốn tránh cuối cùng cũng phát sinh, bị chính cha nói ra. Tôi cảm thấy như có một bàn tay bắt lấy tâm tôi, hung hăng tráo trở, dùng sức đè ép. Tim bỗng chốc nhói lên.
Tôi rất sợ hãi. Chính tôi một mực không dám đối mặt với tình cảm này, vậy mà lại bị cha đơn giản nói ra như vậy.
Tôi nghĩ muốn hô lên thật to, run rẩy bờ môi, cuối cùng lại hóa thành nức nở nghẹn ngào, nước mắt cũng trào ra, không ngăn được. Trước mặt đột nhiên tối sầm, tôi bất tỉnh ngã vào lòng cha.
Chờ đến khi tôi tỉnh lại, đã đang nằm trên giường lớn, đối mặt với trần nhà quen thuộc.
“Con tỉnh rồi.” Thanh âm của cha truyền vào tai. Quay đầu nhìn, cha đang cầm tay tôi, vẻ mặt lo lắng.
“Con có phải có chỗ nào không khỏe?”
Tôi mờ mịt quay đầu lại, nhìn trần nhà, nhẹ lắc đầu.
“Vừa rồi bác sĩ Lục đến khám, nói con là đang có tâm bệnh.” Cha dừng một chút, thấy tôi không có phản ứng gì, nói tiếp, “Có phải đã xảy ra chuyện gì làm con không dám nói ra, làm con rất sợ hãi cùng áp lực lớn? Có người khi dễ con phải không?”
Tôi lại lắc đầu lần nữa.
“Nói cho cha. Không sao đâu, không cần phải sợ. Có cha ở đây, cha sẽ bảo vệ con.”
Lời nói của cha khiến tôi dở khóc dở cười. Nhắm mắt lại, tôi chậm rãi nói: “Không có gì, chỉ là áp lực học tập hơi lớn thôi.”
Tôi có thể tưởng tượng ra biểu tình yên tâm của cha.
Cha nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, mang theo vẻ mặt áy náy nói: “Việc này cha đã quá miễn cưỡng con rồi. Nếu con cảm thấy áp lực quá lớn, không cần thi Bắc Đại cũng được. Con từ nhỏ thân thể đã không tốt. Cố gắng hết sức là tốt rồi, đừng làm hại tới thân thể. Chỉ cần con có thể thoài mái, thì thế nào cha cũng chấp nhận được.”
Nhìn khuôn mặt cha, tôi cảm thấy đó như một khuôn mặt lạ lẫm. Chẳng lẽ từ trước tới giờ cha không biết rằng tôi chưa từng sung sướng sao? Từ khi cùng cha làm tình, bao vui vẻ khoái hoạt của tôi đều đã bị cha tước đoạt rồi. Lúc trước tôi sùng bái cùng ngưỡng mộ cha biết bao, giờ đây cha chỉ như một quái vật khủng bố, diện mạo dữ tợn.
Sắc mặt tôi dần trắng bệch, cha rất khẩn trương: “Con nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngày mai đừng đi học, cha sẽ chăm sóc con.”
Cha vừa mới nói xong, tôi đã ngồi dậy, làm cha có chút kinh ngạc.
“Con không sao, không có nghiêm trọng như cha tưởng tượng đâu, con rất khỏe.” Xỏ dép vào, tôi đi về phía phòng khách, “Con đi thu dọn đồ.”
Mặc kệ hành động bất bình thường của tôi trong mắt cha, tôi ở phòng khách tìm chiếc cặp rơi xuống lúc bị cha ôm, vội vã đi tới thư phòng, đóng rồi khóa trái cửa lại.
Tôi đem cặp sách đổ ra, lấy tiền giấu kĩ rồi lại nhét toàn bộ đồ đạc rơi vãi vào cặp sách. Kéo khóa lại, tựa như trút được gánh nặng, tôi ngã ngồi trên mặt đất, sững sờ nhìn chằm chằm vào không trung.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng đập cửa mạnh mẽ của cha, tôi mới lấy lại tinh thần.
Cùng tiếng đập cửa còn có âm thanh lo lắng của cha: “Tiểu Hãn, làm sao vậy? Mau mở cửa! Tiểu Hãn!”
“Không, không có việc gì. Con ra ngay đây.” Lảo đảo đứng lên, cầm cặp sách nhét vào chỗ giấu bí mật. Kỳ thật, chỗ giấu bí mật của tôi thật quá dễ bị bại lộ, ngay tại tủ phía dưới cùng của giá sách. Cha không phát hiện ra là bởi vì cha thường không hay tới thư phòng.
Vừa mở cửa, cha đã kéo lấy tôi, quay ra nhìn trái phải một hồi, thập phần lo lắng: “Con sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao? Vì sao lại đóng cửa? Cha gõ cửa lâu như vậy, con một tiếng trả lời cũng không có, cha thật rất lo lắng. Sao lại khóa cửa? Con xảy ra chuyện gì rồi? Cha không vào được thì làm thế nào?”
Tôi trầm mặc một hồi, với dự định ngày mai rời đi có chút do dự. Cha lo lắng cho tôi như vậy, sau khi tôi rời đi, cha sẽ như thế nào?
“Không, con đang ngẩn người nên không có chú ý.” Lắc đầu, bỏ qua những phiền não đang dấy lên, một lần nữa tôi kiên định rời nhà đi.
Tôi tự nói với mình, cũng là bởi vì cha yêu tôi, điều đó không đúng, tôi mới phải rời đi. Cha càng lo lắng cho tôi, tôi càng không thể ở lại.
“Không có việc gì là tốt rồi, đi ăn cơm thôi. Con còn chưa có ăn cơm.” Đón lấy mấy tiếng thở dài truyền vào trong tai, toàn bộ tâm tôi như bị giữ chặt.
Đêm nay, lần đầu tiên tôi bị mất ngủ. Vừa nhắm mắt lại, tương lai hạnh phúc cùng hình ảnh khuôn mặt lo lắng của cha lần lượt xuất hiện trong óc, dây dưa, vặn vẹo …
Từ lúc Lữ Nhàn Cần đi, tôi bắt đầu đem số tiền ngân hàng mình gửi lấy ra giấu kỹ. Cha cho tôi tiền tiêu vặt nhiều đến nỗi người khác cũng phải chặc lưỡi. Tôi cũng không phải là người thích tiêu tiền. Ngay từ nhỏ, tiền tiêu vặt dư thừa tôi đều đem gửi ngân hàng. Đến bây giờ đã được mấy chục vạn. Thật không nghĩ tới, một thứ vốn được tôi coi như vật ngoài thân, nay lại là một vật vô cùng trọng yếu. Cha cũng không có phát hiện, cha như vậy càng cưng chiều tôi thì mọi chuyện lại càng dễ dàng.
Anh chàng bạo lực cùng Dịch Tân có thể vì đối phương mà rời đi, Lữ Nhàn Cần cũng bị đưa tới nơi đất khách. Tôi cũng có thể rời đi. Rời khỏi cha, tới một nơi xa lạ, không người quen biết, tôi sẽ tự do tự tại vô cùng mà sống nốt phần đời còn lại.
Tôi quyết định, phải rời xa cha, đi tới một nơi không có hình bóng cha.
Không có cha, tôi có thể kết giao rất nhiều bạn bè, có thể đi dưới ánh mặt trời hòa nhập vào đám đông, có thể vui đùa một cách thoải mái, còn có thể tỏ tình với người mình thích. Tôi sẽ đến một thế giới mới tràn ngập ánh mặt trời cùng niềm vui. Từ nay về sau, chính tôi sẽ tạo ra cuộc sống hạnh phúc của mình trong thế giới ấy.
Từ đó về sau, mỗi ngày khi tan học, tôi đều chạy tới ngân hàng. Lấy ra một khoản tiền giấu vào trong cặp sách, coi như không có chuyện gì mà về nhà. Sau khi về nhà, thừa dịp cha còn đang làm việc, liền đem tiền giấu trong thư phòng.
Cuộc sống của tôi lại trở về như lúc trước, trầm mặc không nói, không tiếp xúc với ai. Tuy bên ngoài luôn là một bộ dạng lạnh như băng, nhưng sâu trong nội tâm, vì dự định tương lai mà luôn sôi sục nhiệt thành.
Không có Lữ Nhàn Cần bên cạnh, tôi vẫn sẽ thường xuyên cười. Nghĩ tới lúc trước vui vẻ cùng cô bé ở chung một chỗ, nghĩ tới tương lai mình sắp có được, tôi càng cần phải cười nhiều hơn. Luôn mang dáng vẻ tươi cười, tôi hiểu rằng, chờ đợi trong cuộc sống cũng có thể khiến ta cảm nhận được hi vọng.
Thấy tôi lại trở nên giống như lúc trước, tuy có cười nhiều hơn, nhưng cha lại thường xuyên ôm lấy tôi, trên gương mặt chứa nhiều suy nghĩ sâu xa, luôn nhìn tôi thật lâu, như muốn nhìn thấu nội tâm tôi vậy.
Nghĩ đến đây, tôi chột dạ, dừng động tác.
Ba thấy tôi rời ánh mắt, chỉ cười, hôn hôn tôi, nhẹ nhàng dụ dỗ, thì thầm bên tai tôi rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không rời xa tôi.
Mỗi lần nghe cha nói như vậy, tôi vừa mới có dũng khí để làm chuyện xấu, liền cảm thấy có chút tội lỗi. Tôi cũng rất sợ kế hoạch của chính mình bị bại lộ.
Trong lòng luôn tràn ngập hi vọng cùng lo lắng, thời gian từng ngày, từng ngày trôi qua. Cầm lấy khoản tiền tiết kiệm cuối cùng trong tay, tôi không ngăn được vui mừng tràn ngập, khóe miệng liền nhếch lên thành nụ cười thật tươi không cách nào kéo xuống được. Dưới chân mềm nhũn, tựa như chính mình đang cùng mây bay lơ lửng trên không vậy.
Về đến nhà, cha thấy tôi cười đến sáng lạn, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc. Tôi chưa kịp buông cặp, người đã ở trong ***g ngực cha rồi.
“Có chuyện gì tốt sao? Con cười vui vẻ như vậy.” Cha hôn mắt cùng môi tôi.
“Không có gì.” Tôi thu lại vui vẻ, giãy giãy, tìm cách thoát ra khỏi cái ôm của cha.
Cảm nhận được sự thay đổi của tôi cùng việc tôi né tránh, cha dừng hôn môi tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Sao lại không cười nữa rồi?”
“Con.. Không có…”
Tôi cố giấu, đồng thời rời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng vẫn là bị cha phát hiện.
“Nhìn thẳng vào mắt cha. Trả lời cha. Vì sao thấy cha lại không vui nữa?” Chống lại ánh mắt cha, trong mắt cha nồng đậm bi thương, “Không muốn cha ôm con sao? Vì sao lại muốn tránh cha?” Ánh mắt bi thương của cha dần biến thành phẫn nộ, “Có phải con lại giấu cha đi hẹn hò với bạn gái?”
“Con, con không có.” Tôi bối rối giải thích, e sợ lửa giận của cha sẽ tràn lên người mình.
“Thật không?” Cha nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi cúi đầu xuống, khẽ gật, cũng cảm giác được cha buông lỏng hai tay, lại tăng lực ôm. Cha như trút được gánh nặng, thở dài một hơi. Đồng thời cha truyền đến tai tôi âm thanh thì thào khe khẽ: “Tiểu Hãn là con của cha, không được lừa gạt cha. Cha yêu Tiểu Hãn như vậy, thực xin lỗi Tiểu Hãn chuyện vừa rồi. Cha là yêu con nhất …”
Tôi chấn kinh. Sự việc tôi vẫn đang một mực trốn tránh cuối cùng cũng phát sinh, bị chính cha nói ra. Tôi cảm thấy như có một bàn tay bắt lấy tâm tôi, hung hăng tráo trở, dùng sức đè ép. Tim bỗng chốc nhói lên.
Tôi rất sợ hãi. Chính tôi một mực không dám đối mặt với tình cảm này, vậy mà lại bị cha đơn giản nói ra như vậy.
Tôi nghĩ muốn hô lên thật to, run rẩy bờ môi, cuối cùng lại hóa thành nức nở nghẹn ngào, nước mắt cũng trào ra, không ngăn được. Trước mặt đột nhiên tối sầm, tôi bất tỉnh ngã vào lòng cha.
Chờ đến khi tôi tỉnh lại, đã đang nằm trên giường lớn, đối mặt với trần nhà quen thuộc.
“Con tỉnh rồi.” Thanh âm của cha truyền vào tai. Quay đầu nhìn, cha đang cầm tay tôi, vẻ mặt lo lắng.
“Con có phải có chỗ nào không khỏe?”
Tôi mờ mịt quay đầu lại, nhìn trần nhà, nhẹ lắc đầu.
“Vừa rồi bác sĩ Lục đến khám, nói con là đang có tâm bệnh.” Cha dừng một chút, thấy tôi không có phản ứng gì, nói tiếp, “Có phải đã xảy ra chuyện gì làm con không dám nói ra, làm con rất sợ hãi cùng áp lực lớn? Có người khi dễ con phải không?”
Tôi lại lắc đầu lần nữa.
“Nói cho cha. Không sao đâu, không cần phải sợ. Có cha ở đây, cha sẽ bảo vệ con.”
Lời nói của cha khiến tôi dở khóc dở cười. Nhắm mắt lại, tôi chậm rãi nói: “Không có gì, chỉ là áp lực học tập hơi lớn thôi.”
Tôi có thể tưởng tượng ra biểu tình yên tâm của cha.
Cha nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, mang theo vẻ mặt áy náy nói: “Việc này cha đã quá miễn cưỡng con rồi. Nếu con cảm thấy áp lực quá lớn, không cần thi Bắc Đại cũng được. Con từ nhỏ thân thể đã không tốt. Cố gắng hết sức là tốt rồi, đừng làm hại tới thân thể. Chỉ cần con có thể thoài mái, thì thế nào cha cũng chấp nhận được.”
Nhìn khuôn mặt cha, tôi cảm thấy đó như một khuôn mặt lạ lẫm. Chẳng lẽ từ trước tới giờ cha không biết rằng tôi chưa từng sung sướng sao? Từ khi cùng cha làm tình, bao vui vẻ khoái hoạt của tôi đều đã bị cha tước đoạt rồi. Lúc trước tôi sùng bái cùng ngưỡng mộ cha biết bao, giờ đây cha chỉ như một quái vật khủng bố, diện mạo dữ tợn.
Sắc mặt tôi dần trắng bệch, cha rất khẩn trương: “Con nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngày mai đừng đi học, cha sẽ chăm sóc con.”
Cha vừa mới nói xong, tôi đã ngồi dậy, làm cha có chút kinh ngạc.
“Con không sao, không có nghiêm trọng như cha tưởng tượng đâu, con rất khỏe.” Xỏ dép vào, tôi đi về phía phòng khách, “Con đi thu dọn đồ.”
Mặc kệ hành động bất bình thường của tôi trong mắt cha, tôi ở phòng khách tìm chiếc cặp rơi xuống lúc bị cha ôm, vội vã đi tới thư phòng, đóng rồi khóa trái cửa lại.
Tôi đem cặp sách đổ ra, lấy tiền giấu kĩ rồi lại nhét toàn bộ đồ đạc rơi vãi vào cặp sách. Kéo khóa lại, tựa như trút được gánh nặng, tôi ngã ngồi trên mặt đất, sững sờ nhìn chằm chằm vào không trung.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng đập cửa mạnh mẽ của cha, tôi mới lấy lại tinh thần.
Cùng tiếng đập cửa còn có âm thanh lo lắng của cha: “Tiểu Hãn, làm sao vậy? Mau mở cửa! Tiểu Hãn!”
“Không, không có việc gì. Con ra ngay đây.” Lảo đảo đứng lên, cầm cặp sách nhét vào chỗ giấu bí mật. Kỳ thật, chỗ giấu bí mật của tôi thật quá dễ bị bại lộ, ngay tại tủ phía dưới cùng của giá sách. Cha không phát hiện ra là bởi vì cha thường không hay tới thư phòng.
Vừa mở cửa, cha đã kéo lấy tôi, quay ra nhìn trái phải một hồi, thập phần lo lắng: “Con sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao? Vì sao lại đóng cửa? Cha gõ cửa lâu như vậy, con một tiếng trả lời cũng không có, cha thật rất lo lắng. Sao lại khóa cửa? Con xảy ra chuyện gì rồi? Cha không vào được thì làm thế nào?”
Tôi trầm mặc một hồi, với dự định ngày mai rời đi có chút do dự. Cha lo lắng cho tôi như vậy, sau khi tôi rời đi, cha sẽ như thế nào?
“Không, con đang ngẩn người nên không có chú ý.” Lắc đầu, bỏ qua những phiền não đang dấy lên, một lần nữa tôi kiên định rời nhà đi.
Tôi tự nói với mình, cũng là bởi vì cha yêu tôi, điều đó không đúng, tôi mới phải rời đi. Cha càng lo lắng cho tôi, tôi càng không thể ở lại.
“Không có việc gì là tốt rồi, đi ăn cơm thôi. Con còn chưa có ăn cơm.” Đón lấy mấy tiếng thở dài truyền vào trong tai, toàn bộ tâm tôi như bị giữ chặt.
Đêm nay, lần đầu tiên tôi bị mất ngủ. Vừa nhắm mắt lại, tương lai hạnh phúc cùng hình ảnh khuôn mặt lo lắng của cha lần lượt xuất hiện trong óc, dây dưa, vặn vẹo …