Editor: Mạc Lam Như
Tôi ra ngoài một chút cho khuây khỏa, tiện thể mua chút đồ, lúc trở lại, đã nhìn thấy Mễ Khải đang đứng ở đầu cầu thang.
Anh mặc trang phục thường ngày, áo phông cùng quần jean bao lấy thân người thon dài, cao lớn càng để lộ ra khí chất cường tráng, khuôn mặt ngăm đen có chút ngây ngốc, kiểu tóc đầu đinh cho thấy vẻ cương nghị của chủ nhân nó. Tôi có cảm giác rất lâu rồi mình không gặp anh.
“Anh ở đây đợi ai sao?” Tôi đi tới phía trước chào anh.
Anh nhăn mày, nhìn tôi thật sâu một hồi mới nói: “Em gần đây bề bộn nhiều việc sao?”
Nghe xong câu hỏi này, tôi có chút chột dạ, đành ha ha hai tiếng: “Ừm, bề bộn. À cũng không.. thật sự… ừ bề bộn thật. Ha ha! Ha ha!”
“Gần đây anh không liện lạc được với em.” Trên mặt anh biểu lộ rõ sự mất mát.
Tôi không có trả lời. Kỳ thực trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn một mực né tránh anh. Bây giờ lại nhìn thấy ánh mắt anh giống như bị bỏ rơi, trong lòng tôi vô cùng khó chịu.
“Em bây giờ có rảnh không? Cùng anh ra ngoài được chứ?” Anh giọng nói mang theo cầu xin nhìn tôi.
Tôi rất muốn nói “Không được. Anh bây giờ cần phải về học tập cho tốt đã.” Nhưng cuối cùng lại gật đầu.
Mễ Khải dường như rất vui, kéo tôi, cùng đi dạo trên đường phố.
Đi qua mấy cửa hàng, tôi thấy rất nhiều thứ. Mễ Khải giống như muốn mua thứ gì đó, nhưng lại kiên quyết không ngó ngàng tới.
“Anh muốn mua cái gì sao?” Tôi thăm dò anh.
“Hai ngày nữa là sinh nhật Hàn Sách, anh muốn mua ít quà tặng cậu ấy.” Mễ Khải cười vui vẻ, “Em có biết gần đây cậu ấy thích cái gì không?”
Tôi có chút phản ứng không kịp, một ý niệm không tốt không ngừng chạy lên não: Mễ Khải sẽ không phải là thích Hàn Sách chứ.
Lắc đầu bỏ ý nghĩ đó ra, tôi tự cười bản thân thật ngốc nghếch. Đây chẳng qua là bạn bè tặng quà nhau mà thôi, mình cứ tự đi đoán đông đoán tây. Với lại, hai người bọn họ sao có thể thích nhau được chứ.
“Anh ta nói muốn mua điện thoại mới.” Tôi nhớ lại lời nói và hành động gần đây của Hàn Sách.
“Vậy thì không được rồi. Toàn bộ gia sản hiện tại của anh chỉ có 378 đồng, ngay cả linh kiện cũng không đủ tiền mua.” Mễ Khải đau khổ nói, “ Những thứ khác thì sao? Có gì rẻ hơn một chút không?”
“Quần áo mùa thu đi” Tôi nghĩ nghĩ nói.
Đi vào cửa hàng, thứ Hàn Sách luôn kêu la muốn có quần áo mới, giá những 208 đồng. Mễ Khải cũng không có nhăn mày một chút nào, liền mua.
Lúc này, tôi có chút choáng váng, sợ hãi. Trong nội tâm, cái ý nghĩ đáng sợ kia không ngừng trỗi dậy, hành động của Mễ Khải lại đang từng chút, từng chút mà chứng minh tính xác thực của nó.
Nhìn bên ngoài, Mễ Khải nói: “Nhanh chọn rồi đi thôi, em cũng đói bụng phải không? Đi ăn, hôm nay anh mời.” Một bên anh kéo lấy tôi, bên kia gọi điện thoại cho Hàn Sách: “Tôi đang ở cùng Dương Hạo. Cậu không cần chờ, hôm nay tôi mời cậu ấy ăn cơm. Ừm được, tôi nhất định sẽ đưa em ấy về nhà an toàn. Ừm, bye bye.”
Khẩu khí thật quen thuộc, giống như hai người rất hiểu nhau. Ai có thể nghe ra kì thực bọn họ mới quen biết nhau chưa tới hai tháng.
Tôi biết mình hiện giờ rất ghen tị, có chút thất vọng cùng tức giận, còn cả bi thương nữa.
Vào tiệm ăn, tôi cùng Mễ Khải ngồi xuống. Đồ ăn được mang lên, tôi không có nói cái gì, chỉ lẳng lặng ăn.
“Gần đây bận bịu chuyện gì vậy?” Mễ Khải gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho tôi, “Chúng ta thật lâu không có nói chuyện rồi.”
Tôi nhìn khuôn mặt chất phác của anh, trong nội tâm thầm nghĩ, cái người này, khuôn mặt cũng không hẳn là ưa nhìn, cớ sao lại hấp dẫn tôi như vậy. Tôi tự nói với mình, không có việc gì đâu, một người luôn phải trải qua nhiều mối tình, tôi đây mới chỉ vướng phải một lần mà thôi. Không thể làm người yêu thì cũng có thể làm bạn. Không cần phải đau lòng, tôi còn rất nhiều thời gian, không bao lâu nữa, mình cũng sẽ tìm được người thích mình mà.
Ổn định lại tinh thần mình, tôi cười nhìn Mễ Khải: “Gần đây em bận tìm việc làm.”
Nghe xong câu trả lời của tôi, Mễ Khải cũng không nói gì thêm. Hai người cứ như vậy yên lặng ăn xong bữa cơm.
Trên đường đi về nhà, bóng đêm giờ đã che phủ, người đi trên đường ai cũng vội vã.
“Em dạo này bận đến nỗi thời gian gọi điện hay nhắn tin cho anh cũng không có sao?” Bên tai vang lên thanh âm của Mễ Khải.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đang nhìn tôi.
Tôi cúi đầu xuống, thì thào nói: “Em sợ ảnh hưởng tới việc học của anh.”, âm thanh rất nhỏ, tôi dường như cũng không nghe thấy.
“Đồ ngốc.” Thanh âm vui vẻ của Mễ Khải trên đỉnh đầu vang lên. Tiếp đó, tay của tôi bị bàn tay ôn hòa của anh nắm lấy.
“Anh cũng không phải là người không có chừng mực, việc học tập của mình anh khác biết tự sắp xếp.”
“Nhưng mà …” Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, lại như bị hút vào đôi mắt thâm thúy ấy.
“Nhưng mà cái gì mà nhưng mà? Người mà anh không thích muốn có cơ hội anh cũng không cho, giờ anh cho em đặc quyền, em không muốn sao?”
Tôi lại cúi đầu xuống lần nữa, có chút ảm đạm. Hiện tại đặc quyền như vậy còn ý nghĩa gì nữa.
“Này nhóc, em lại đang suy nghĩ cái gì?” Thấy hành động bất thường của tôi, Mễ Khải nâng mặt tôi lên, “Đừng khóc mà.”
Tôi vô thức lau lau nước mắt trên mặt, nhưng lại chẳng có gì.
“Em nhìn giống như sắp khóc.” Mễ Khải thấy vậy, giải thích.
Tôi xuất ra một bộ dạng so với khóc còn khó coi hơn: “Anh mới khóc ấy.”
“Anh nhìn thấy sẽ rất đau lòng.” Anh đưa tay trao tôi một cái ôm ấm áp.
Ở đầu đường vào cuối mùa thu có hai người đang ôm nhau, bóng hai người vì đèn đường mà như hòa làm một.
Tựa đầu vào vai Mễ Khải, tôi mang theo nước mắt, nhưng cười đến vô cùng vui vẻ: “Lời nói trêu đùa đúng là không thích hợp với anh.”
“Ừm, vậy là anh yên tâm rồi.” Anh gãi gãi đầu, vẻ mặt không tốt nhìn tôi.
“Anh nhìn em làm gì?”
“Em lớn lên nhìn rất đẹp.”
“Em cũng không phải là con gái.”
“…” Anh có chút khó xử, lo lắng, còn có chút khẩn trương.
“Được rồi, em không giận anh đâu.” Tôi cười nói.
Đêm cuối mùa thu này, là thời điểm vui sướng nhất của tôi, cũng là đêm hạnh phúc nhất. Có chút nuối tiếc chính là ý nghĩ ban đầu ngốc nghếch của tôi.
Sau ngày hôm đó, tôi và Mễ Khải bắt đầu hẹn hò.
Ngày sinh nhật Hàn Sách, chúng tôi công khai quan hệ với Hàn Sách, làm anh ta thiếu chút nữa bổ nhào khỏi ghế.
“Cậu xem ra cũng không tệ lắm, đem bạn thân tôi giao cho cậu, cũng có chút yên tâm.” Hàn Sách vỗ vai Mễ Khải, đang mặc trên người chính là bộ quần áo mùa thu giá 208 đồng. Hóa ra ‘ bắt người trước hết phải bắt ngựa’. (ý bảo muốn lấy vợ thì phải lấy lòng người nhà vợ trước ấy mà:”>)
“Nào, còn em trai, có cái gì hiếu kính anh trai không?” Hàn Sách một vẻ mặt thèm thuồng chảy nước miếng mà nhìn tôi.
Lườm anh ta một cái, tiệc sinh nhật này, hiện tại toàn bộ đều là tôi bao.
Ném bộ điện thoại cho anh ta, Hàn Sách cười hì hì tiếp nhận: “Bách niên giai lão.” Anh ta chúc phúc một câu rồi vọt về phía bạn mà bắt đầu khoe khoang.
“Cái gì mà bách niên giai lão? Đây cũng không phải kết hôn!”
Mễ Khải ôm lấy vai tôi, chúng tôi cùng nhìn nhau cười. Mặc kệ có chuyện gì, dù sao tôi cũng đã được người ‘bạn thân’ gần gũi nhất của mình chúc phúc.
Tôi ra ngoài một chút cho khuây khỏa, tiện thể mua chút đồ, lúc trở lại, đã nhìn thấy Mễ Khải đang đứng ở đầu cầu thang.
Anh mặc trang phục thường ngày, áo phông cùng quần jean bao lấy thân người thon dài, cao lớn càng để lộ ra khí chất cường tráng, khuôn mặt ngăm đen có chút ngây ngốc, kiểu tóc đầu đinh cho thấy vẻ cương nghị của chủ nhân nó. Tôi có cảm giác rất lâu rồi mình không gặp anh.
“Anh ở đây đợi ai sao?” Tôi đi tới phía trước chào anh.
Anh nhăn mày, nhìn tôi thật sâu một hồi mới nói: “Em gần đây bề bộn nhiều việc sao?”
Nghe xong câu hỏi này, tôi có chút chột dạ, đành ha ha hai tiếng: “Ừm, bề bộn. À cũng không.. thật sự… ừ bề bộn thật. Ha ha! Ha ha!”
“Gần đây anh không liện lạc được với em.” Trên mặt anh biểu lộ rõ sự mất mát.
Tôi không có trả lời. Kỳ thực trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn một mực né tránh anh. Bây giờ lại nhìn thấy ánh mắt anh giống như bị bỏ rơi, trong lòng tôi vô cùng khó chịu.
“Em bây giờ có rảnh không? Cùng anh ra ngoài được chứ?” Anh giọng nói mang theo cầu xin nhìn tôi.
Tôi rất muốn nói “Không được. Anh bây giờ cần phải về học tập cho tốt đã.” Nhưng cuối cùng lại gật đầu.
Mễ Khải dường như rất vui, kéo tôi, cùng đi dạo trên đường phố.
Đi qua mấy cửa hàng, tôi thấy rất nhiều thứ. Mễ Khải giống như muốn mua thứ gì đó, nhưng lại kiên quyết không ngó ngàng tới.
“Anh muốn mua cái gì sao?” Tôi thăm dò anh.
“Hai ngày nữa là sinh nhật Hàn Sách, anh muốn mua ít quà tặng cậu ấy.” Mễ Khải cười vui vẻ, “Em có biết gần đây cậu ấy thích cái gì không?”
Tôi có chút phản ứng không kịp, một ý niệm không tốt không ngừng chạy lên não: Mễ Khải sẽ không phải là thích Hàn Sách chứ.
Lắc đầu bỏ ý nghĩ đó ra, tôi tự cười bản thân thật ngốc nghếch. Đây chẳng qua là bạn bè tặng quà nhau mà thôi, mình cứ tự đi đoán đông đoán tây. Với lại, hai người bọn họ sao có thể thích nhau được chứ.
“Anh ta nói muốn mua điện thoại mới.” Tôi nhớ lại lời nói và hành động gần đây của Hàn Sách.
“Vậy thì không được rồi. Toàn bộ gia sản hiện tại của anh chỉ có 378 đồng, ngay cả linh kiện cũng không đủ tiền mua.” Mễ Khải đau khổ nói, “ Những thứ khác thì sao? Có gì rẻ hơn một chút không?”
“Quần áo mùa thu đi” Tôi nghĩ nghĩ nói.
Đi vào cửa hàng, thứ Hàn Sách luôn kêu la muốn có quần áo mới, giá những 208 đồng. Mễ Khải cũng không có nhăn mày một chút nào, liền mua.
Lúc này, tôi có chút choáng váng, sợ hãi. Trong nội tâm, cái ý nghĩ đáng sợ kia không ngừng trỗi dậy, hành động của Mễ Khải lại đang từng chút, từng chút mà chứng minh tính xác thực của nó.
Nhìn bên ngoài, Mễ Khải nói: “Nhanh chọn rồi đi thôi, em cũng đói bụng phải không? Đi ăn, hôm nay anh mời.” Một bên anh kéo lấy tôi, bên kia gọi điện thoại cho Hàn Sách: “Tôi đang ở cùng Dương Hạo. Cậu không cần chờ, hôm nay tôi mời cậu ấy ăn cơm. Ừm được, tôi nhất định sẽ đưa em ấy về nhà an toàn. Ừm, bye bye.”
Khẩu khí thật quen thuộc, giống như hai người rất hiểu nhau. Ai có thể nghe ra kì thực bọn họ mới quen biết nhau chưa tới hai tháng.
Tôi biết mình hiện giờ rất ghen tị, có chút thất vọng cùng tức giận, còn cả bi thương nữa.
Vào tiệm ăn, tôi cùng Mễ Khải ngồi xuống. Đồ ăn được mang lên, tôi không có nói cái gì, chỉ lẳng lặng ăn.
“Gần đây bận bịu chuyện gì vậy?” Mễ Khải gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho tôi, “Chúng ta thật lâu không có nói chuyện rồi.”
Tôi nhìn khuôn mặt chất phác của anh, trong nội tâm thầm nghĩ, cái người này, khuôn mặt cũng không hẳn là ưa nhìn, cớ sao lại hấp dẫn tôi như vậy. Tôi tự nói với mình, không có việc gì đâu, một người luôn phải trải qua nhiều mối tình, tôi đây mới chỉ vướng phải một lần mà thôi. Không thể làm người yêu thì cũng có thể làm bạn. Không cần phải đau lòng, tôi còn rất nhiều thời gian, không bao lâu nữa, mình cũng sẽ tìm được người thích mình mà.
Ổn định lại tinh thần mình, tôi cười nhìn Mễ Khải: “Gần đây em bận tìm việc làm.”
Nghe xong câu trả lời của tôi, Mễ Khải cũng không nói gì thêm. Hai người cứ như vậy yên lặng ăn xong bữa cơm.
Trên đường đi về nhà, bóng đêm giờ đã che phủ, người đi trên đường ai cũng vội vã.
“Em dạo này bận đến nỗi thời gian gọi điện hay nhắn tin cho anh cũng không có sao?” Bên tai vang lên thanh âm của Mễ Khải.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đang nhìn tôi.
Tôi cúi đầu xuống, thì thào nói: “Em sợ ảnh hưởng tới việc học của anh.”, âm thanh rất nhỏ, tôi dường như cũng không nghe thấy.
“Đồ ngốc.” Thanh âm vui vẻ của Mễ Khải trên đỉnh đầu vang lên. Tiếp đó, tay của tôi bị bàn tay ôn hòa của anh nắm lấy.
“Anh cũng không phải là người không có chừng mực, việc học tập của mình anh khác biết tự sắp xếp.”
“Nhưng mà …” Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, lại như bị hút vào đôi mắt thâm thúy ấy.
“Nhưng mà cái gì mà nhưng mà? Người mà anh không thích muốn có cơ hội anh cũng không cho, giờ anh cho em đặc quyền, em không muốn sao?”
Tôi lại cúi đầu xuống lần nữa, có chút ảm đạm. Hiện tại đặc quyền như vậy còn ý nghĩa gì nữa.
“Này nhóc, em lại đang suy nghĩ cái gì?” Thấy hành động bất thường của tôi, Mễ Khải nâng mặt tôi lên, “Đừng khóc mà.”
Tôi vô thức lau lau nước mắt trên mặt, nhưng lại chẳng có gì.
“Em nhìn giống như sắp khóc.” Mễ Khải thấy vậy, giải thích.
Tôi xuất ra một bộ dạng so với khóc còn khó coi hơn: “Anh mới khóc ấy.”
“Anh nhìn thấy sẽ rất đau lòng.” Anh đưa tay trao tôi một cái ôm ấm áp.
Ở đầu đường vào cuối mùa thu có hai người đang ôm nhau, bóng hai người vì đèn đường mà như hòa làm một.
Tựa đầu vào vai Mễ Khải, tôi mang theo nước mắt, nhưng cười đến vô cùng vui vẻ: “Lời nói trêu đùa đúng là không thích hợp với anh.”
“Ừm, vậy là anh yên tâm rồi.” Anh gãi gãi đầu, vẻ mặt không tốt nhìn tôi.
“Anh nhìn em làm gì?”
“Em lớn lên nhìn rất đẹp.”
“Em cũng không phải là con gái.”
“…” Anh có chút khó xử, lo lắng, còn có chút khẩn trương.
“Được rồi, em không giận anh đâu.” Tôi cười nói.
Đêm cuối mùa thu này, là thời điểm vui sướng nhất của tôi, cũng là đêm hạnh phúc nhất. Có chút nuối tiếc chính là ý nghĩ ban đầu ngốc nghếch của tôi.
Sau ngày hôm đó, tôi và Mễ Khải bắt đầu hẹn hò.
Ngày sinh nhật Hàn Sách, chúng tôi công khai quan hệ với Hàn Sách, làm anh ta thiếu chút nữa bổ nhào khỏi ghế.
“Cậu xem ra cũng không tệ lắm, đem bạn thân tôi giao cho cậu, cũng có chút yên tâm.” Hàn Sách vỗ vai Mễ Khải, đang mặc trên người chính là bộ quần áo mùa thu giá 208 đồng. Hóa ra ‘ bắt người trước hết phải bắt ngựa’. (ý bảo muốn lấy vợ thì phải lấy lòng người nhà vợ trước ấy mà:”>)
“Nào, còn em trai, có cái gì hiếu kính anh trai không?” Hàn Sách một vẻ mặt thèm thuồng chảy nước miếng mà nhìn tôi.
Lườm anh ta một cái, tiệc sinh nhật này, hiện tại toàn bộ đều là tôi bao.
Ném bộ điện thoại cho anh ta, Hàn Sách cười hì hì tiếp nhận: “Bách niên giai lão.” Anh ta chúc phúc một câu rồi vọt về phía bạn mà bắt đầu khoe khoang.
“Cái gì mà bách niên giai lão? Đây cũng không phải kết hôn!”
Mễ Khải ôm lấy vai tôi, chúng tôi cùng nhìn nhau cười. Mặc kệ có chuyện gì, dù sao tôi cũng đã được người ‘bạn thân’ gần gũi nhất của mình chúc phúc.