Editor: Mạc Lam Như
Trong bóng tối, một điểm ánh sáng dần dần mở rộng, lấp lánh, sáng rực đến chói mắt. Mễ Khải đứng ở đó, trong phiến ánh sáng này, mà vẫy tay với tôi.
“Hạo!” Mễ Khải dần đi về phía tôi, nắm lấy tay tôi: “Anh chờ em lâu rồi.”
Trên tay truyền đến cảm giác ôn hòa, tôi kinh ngạc nhìn vào tay mình. Ngẩng đẩu lên, nhìn ánh mắt tràn ngập vui vẻ của anh, tôi ngả vào lòng anh.
“Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.” Mễ Khải nói, đồng thời vòng tay cũng chặt chẽ hơn.
Cái cảm giác ôn nhu kia giờ còn mang đến cho tôi cả hy vọng cùng ước mơ.
“Ừm!” Tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, “Em mãi mãi là của anh.”
Mễ Khải nâng mặt tôi lên, khẽ chạm vào môi tôi: “Anh cũng vậy, mãi mãi là của em.”
Tràn ngập cảm giác hạnh phúc không nói nên lời, tôi chậm rãi mở mắt, khuôn mặt còn mang theo nét cười vui vẻ. Trước mắt tôi là trần nhà trắng toát, quay đầu nhìn xung quanh, cha đang ôm lấy tôi ngủ. Trí nhớ giống như sóng triều mà trào đến.
Đêm mưa, điên cuồng chạy trốn, gió lạnh rét tới thấu xương, siêu thị sáng ngời … Còn có, cú điện thoại kia …
Tôi ngồi dậy, Mễ Khải, Mễ Khải sẽ đến đón tôi, tôi muốn hẹn địa điểm …
Thò tay đi lấy quần áo, tôi lại bị cha chẳng biết tỉnh từ lúc nào kéo trở về trong ngực.
“Tiểu Hãn, con muốn làm gì?”
Tôi ngẩng đầu, cha tiều tụy đưa mắt nhìn tôi.
Cha phóng xe đi tới, bị người bắt giữ, bị cha ôm vào ngực ngay lập tức …
Tôi sợ hãi nhìn cha, nước mắt hoảng loạn cứ thế mà trượt ra khỏi hốc mắt, toàn thân không nhịn được run rẩy.
“Thả con ra! Không muốn! Buông ra! Thả con ra ngoài! Thả con ra ngoài!” Tôi nói năng lộn xộn, thét đến chói tai, giãy giụa, kêu khóc thảm thiết.
Cha khống chế tôi đang lộn xộn, đem tôi ôm vào trong ngực, tại bên tai tôi, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hãn, con trước hết bình tĩnh chút được không? Con bây giờ chưa thể đi đâu hết, giờ phải nghỉ ngơi đã. Chờ con khỏe rồi, nơi nào cha cũng đưa con đi.”
Giằng co một hồi, tôi toàn thân không còn khí lực, giãy giụa cũng không còn, chỉ im lặng nằm trong ngực cha, trong đầu vô cùng đau nhức.
Cha nhẹ nhàng buông tôi ra, điều chỉnh gối đầu cho tôi, đắp chăn cho tôi, đồng thời ngồi dậy bên cạnh tôi, đưa tay nhè nhẹ vỗ về tôi, như muốn dỗ dành tôi đi vào giấc ngủ, làm yên lại tâm tình hỗn loạn của tôi.
Bị đau đớn kịch liệt tra tấn, tôi mơ màng dần, đầu óc lung tung nghĩ tới hiện giờ Mễ Khải, Hàn Sách, cái nơi sáng ngời kia …
Bàn tay cha hình như có ma lực. Cha chỉ nhẹ vỗ tôi một cái, mí mắt tôi như nặng xuống một phần, không chống đỡ được cơn buồn ngủ cùng đau đớn song song giày vò, hai mắt tôi gần như ngay tức khắc nhắm nghiền lại.
Tới khi tỉnh lại một lần nữa, bên ngoài đã là một mảnh đen kịt.
Tôi khởi động thân thể một chút, toàn thân vẫn vô lực như trước.
Dưới ánh trăng, gian phòng hiện vô cùng im ắng. Cha không biết đã đi đâu rồi.
Nhìn cảnh vật quen thuộc, suy nghĩ hỗn loạn của tôi rốt cuộc cũng khôi phục bình thường.
Tôi vội vàng tìm quần áo mặc vào, rồi xông ra khỏi phòng.
Bây giờ là lúc nào rồi? Mễ Khải còn đang chờ tôi.
Chạy tới cánh cửa bị khóa chặt, tôi mới chính thức nhận ra sự thật.
Chính mình đã bị bắt trở về, còn mong đợi cái gì mà đi ra ngoài chứ.
Nhẹ chạm vào cánh cửa lạnh như băng, ở bên kia cánh cửa, hạnh phúc chỉ còn cách tôi có mười centimet nữa thôi. Mười centimet này, sao mà lại xa xôi như vậy.
Tiến đến trước bậc thềm, tôi mệt mỏi ngồi xuống, trong nội tâm ngàn vạn lần gọi tên Mễ Khải, một lần lại một lần, câu nói yêu anh được lặp lại. Mỗi một lần lặp lại, áy náy cùng đau đớn trong lòng tôi lại càng dâng lên.
Bởi vì tôi, tiền đồ của anh cũng không còn bởi vì tôi, gia đình anh liên tục gặp chuyện bởi vì tôi, anh hiện tại ngay cả gặp mặt tôi cũng không thể.
Tại sao chính mình lại không cẩn thận, bị bắt về như vậy? Tại sao lòng tham của mình lại lớn như thế, lại còn mơ tưởng đến tình yêu xa vời? Tại sao chính mình lại cố chấp, đi tìm kiếm tự do? Hết thảy, đều là bản thân gieo gió gặt bão mà thôi.
Tôi tự oán hận chính mình, mọi thứ, tất cả mọi thứ đều là tại mình.
Quá khứ từng mảng, từng mảng hiển hiện lên trước mắt, hình ảnh Mễ Khải ngại ngùng cười, cái ôm ôn hòa, cánh tay hữu lực ấm áp, còn có lời yêu thương kia …
Đột nhiên tôi hiểu ra.
Chúng tôi là yêu nhau, tình yêu thì cần phải tôi luyện. Tình yêu đích thực sau khi trải phong ba bao táp, sẽ càng trở nên vững chắc, bền chặt.
Tôi muốn tin tưởng vào tình yêu của chúng tôi, hiện tại sự tình chính là để khảo nghiệm tình yêu này mà thôi. Kết quả của những chịu đựng này, nhất định sẽ là tình yêu tốt đẹp không gì sánh được của chúng tôi.
Không còn mê mang, không còn sợ hãi, cũng không còn bất an, tôi kiên định đứng lên.
Khải, chờ em. Tôi nhất định sẽ nghĩ cách ra ngoài lần nữa, có thể cùng anh gặp mặt. Khi đó, tôi sẽ càng thêm yêu anh, và tình yêu của chúng tôi sẽ ngày càng kiên định!
Xác định được phương hướng cho tương lai, mỗi bước chân của tôi càng thêm vững chắc.
Ngày hôm sau, khi tôi đang mặc đồng phục, cha đã kéo lấy tay tôi, ôm vào trong ngực.
“Không đi học nữa.”
Cha nói như vậy, tôi ở trong ngực cha cũng không nói gì cả.
“Cha đã nói với hiệu trưởng, Tiểu Hãn vẫn chưa theo kịp được tiến độ bài vở. Đợi đến khi nào khai giảng năm học mới, con sẽ đi học lại.”
Tôi nhắm mắt, biết rõ, đây chẳng qua chỉ là cái cớ. Tôi đã chạy được hai lần. Lần này, cha nhất định sẽ chặn cho không còn lối thoát.
Tôi chậm rãi gật đầu, bình tĩnh mà tiếp nhận hết thảy. Hiện tại, lưu ban với tôi mà nói, một điểm ý nghĩa cúng không có. Có thể cho tôi tương lai tốt đẹp, chỉ có thể là người kia, những thứ khác đều là hư vô.
Mặc kệ có như thế nào, cha cũng không thể chăm sóc tôi cả đời. Cha sẽ già đi, cũng sẽ giao cho tôi quyền lực trong công ty. Chỉ cần chính mình trụ lại cùng nhẫn nhịn, để cho cha buông lỏng phòng bị, nhất định mình và Mễ Khải có thể đến với nhau.
Cha cọ cọ đỉnh đầu tôi, khí nhiệt truyền vào tai tôi, có chút buồn buồn cùng nóng bức.
Tôi thuận theo tiếp nhận, dịu dàng ngoan ngoãn như một chú cừu non.
Cha đối với biểu hiện của tôi thì vô cùng hài lòng, tại bên cạnh tai tôi khẽ cười một tiếng: “Tiểu Hãn lớn lên, tính tình đều thay đổi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn cha, nhẹ hỏi: “Cha không thích con giống như bây giờ sao?”
Tôi thấy trong mắt cha, thoáng lóe lên tinh quang, cúi người, ghé lại gần mặt tôi.
“Con, tiểu yêu tinh hấp dẫn này, cẩn thận không chừng bị cha ăn sạch.”
Tôi nhắm mắt lại, hai tay choàng qua cổ cha. Lần đầu tiên tôi chủ động hôn cha.
Hôn cùng dây dưa một hồi so với trong tưởng tượng còn có phần nóng bỏng hơn.
Cha buông tôi ra, không thể tin được mà nhìn tôi.
Ánh mắt nóng bỏng đảo qua đôi mắt bị sương mù bao phủ, đôi môi hé mở của tôi, còn có, vạt áo còn vài nút chưa cài …
Tôi cảm giác được, hô hấp của cha ngày càng trở nên gấp gáp, tôi chậm rãi nhắm mắt lại. Mà ngoài ý muốn của tôi, cha lại quay đi, ngồi xuống bên giường.
“Cha?” Tôi khó hiểu nhìn cha.
Cha nặng nề thở dài, đưa tay ra cài nốt y phục cho tôi.
Cảnh tượng không thể tin được trước mắt khiến tôi có chút sởn gai ốc, không có phản ứng nhìn cha cài nốt cúc áo cho tôi.
Cha sờ sờ đầu tôi, ôn nhu nói: “Hôm nay con muốn ăn cái gì? Cha làm cho con.”
Thấy tôi im lặng thật lâu, cha vỗ vỗ vào mặt tôi: “Mau đi rửa mặt. Ăn mặc gọn gàng một chút, hôm nay nhà ta có khách.”, rồi cha mới rời khỏi phòng ngủ.
Kéo cổ áo, lại nhìn ra cửa phòng không còn một ai, tôi triệt để choáng váng.
Trong bóng tối, một điểm ánh sáng dần dần mở rộng, lấp lánh, sáng rực đến chói mắt. Mễ Khải đứng ở đó, trong phiến ánh sáng này, mà vẫy tay với tôi.
“Hạo!” Mễ Khải dần đi về phía tôi, nắm lấy tay tôi: “Anh chờ em lâu rồi.”
Trên tay truyền đến cảm giác ôn hòa, tôi kinh ngạc nhìn vào tay mình. Ngẩng đẩu lên, nhìn ánh mắt tràn ngập vui vẻ của anh, tôi ngả vào lòng anh.
“Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.” Mễ Khải nói, đồng thời vòng tay cũng chặt chẽ hơn.
Cái cảm giác ôn nhu kia giờ còn mang đến cho tôi cả hy vọng cùng ước mơ.
“Ừm!” Tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, “Em mãi mãi là của anh.”
Mễ Khải nâng mặt tôi lên, khẽ chạm vào môi tôi: “Anh cũng vậy, mãi mãi là của em.”
Tràn ngập cảm giác hạnh phúc không nói nên lời, tôi chậm rãi mở mắt, khuôn mặt còn mang theo nét cười vui vẻ. Trước mắt tôi là trần nhà trắng toát, quay đầu nhìn xung quanh, cha đang ôm lấy tôi ngủ. Trí nhớ giống như sóng triều mà trào đến.
Đêm mưa, điên cuồng chạy trốn, gió lạnh rét tới thấu xương, siêu thị sáng ngời … Còn có, cú điện thoại kia …
Tôi ngồi dậy, Mễ Khải, Mễ Khải sẽ đến đón tôi, tôi muốn hẹn địa điểm …
Thò tay đi lấy quần áo, tôi lại bị cha chẳng biết tỉnh từ lúc nào kéo trở về trong ngực.
“Tiểu Hãn, con muốn làm gì?”
Tôi ngẩng đầu, cha tiều tụy đưa mắt nhìn tôi.
Cha phóng xe đi tới, bị người bắt giữ, bị cha ôm vào ngực ngay lập tức …
Tôi sợ hãi nhìn cha, nước mắt hoảng loạn cứ thế mà trượt ra khỏi hốc mắt, toàn thân không nhịn được run rẩy.
“Thả con ra! Không muốn! Buông ra! Thả con ra ngoài! Thả con ra ngoài!” Tôi nói năng lộn xộn, thét đến chói tai, giãy giụa, kêu khóc thảm thiết.
Cha khống chế tôi đang lộn xộn, đem tôi ôm vào trong ngực, tại bên tai tôi, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hãn, con trước hết bình tĩnh chút được không? Con bây giờ chưa thể đi đâu hết, giờ phải nghỉ ngơi đã. Chờ con khỏe rồi, nơi nào cha cũng đưa con đi.”
Giằng co một hồi, tôi toàn thân không còn khí lực, giãy giụa cũng không còn, chỉ im lặng nằm trong ngực cha, trong đầu vô cùng đau nhức.
Cha nhẹ nhàng buông tôi ra, điều chỉnh gối đầu cho tôi, đắp chăn cho tôi, đồng thời ngồi dậy bên cạnh tôi, đưa tay nhè nhẹ vỗ về tôi, như muốn dỗ dành tôi đi vào giấc ngủ, làm yên lại tâm tình hỗn loạn của tôi.
Bị đau đớn kịch liệt tra tấn, tôi mơ màng dần, đầu óc lung tung nghĩ tới hiện giờ Mễ Khải, Hàn Sách, cái nơi sáng ngời kia …
Bàn tay cha hình như có ma lực. Cha chỉ nhẹ vỗ tôi một cái, mí mắt tôi như nặng xuống một phần, không chống đỡ được cơn buồn ngủ cùng đau đớn song song giày vò, hai mắt tôi gần như ngay tức khắc nhắm nghiền lại.
Tới khi tỉnh lại một lần nữa, bên ngoài đã là một mảnh đen kịt.
Tôi khởi động thân thể một chút, toàn thân vẫn vô lực như trước.
Dưới ánh trăng, gian phòng hiện vô cùng im ắng. Cha không biết đã đi đâu rồi.
Nhìn cảnh vật quen thuộc, suy nghĩ hỗn loạn của tôi rốt cuộc cũng khôi phục bình thường.
Tôi vội vàng tìm quần áo mặc vào, rồi xông ra khỏi phòng.
Bây giờ là lúc nào rồi? Mễ Khải còn đang chờ tôi.
Chạy tới cánh cửa bị khóa chặt, tôi mới chính thức nhận ra sự thật.
Chính mình đã bị bắt trở về, còn mong đợi cái gì mà đi ra ngoài chứ.
Nhẹ chạm vào cánh cửa lạnh như băng, ở bên kia cánh cửa, hạnh phúc chỉ còn cách tôi có mười centimet nữa thôi. Mười centimet này, sao mà lại xa xôi như vậy.
Tiến đến trước bậc thềm, tôi mệt mỏi ngồi xuống, trong nội tâm ngàn vạn lần gọi tên Mễ Khải, một lần lại một lần, câu nói yêu anh được lặp lại. Mỗi một lần lặp lại, áy náy cùng đau đớn trong lòng tôi lại càng dâng lên.
Bởi vì tôi, tiền đồ của anh cũng không còn bởi vì tôi, gia đình anh liên tục gặp chuyện bởi vì tôi, anh hiện tại ngay cả gặp mặt tôi cũng không thể.
Tại sao chính mình lại không cẩn thận, bị bắt về như vậy? Tại sao lòng tham của mình lại lớn như thế, lại còn mơ tưởng đến tình yêu xa vời? Tại sao chính mình lại cố chấp, đi tìm kiếm tự do? Hết thảy, đều là bản thân gieo gió gặt bão mà thôi.
Tôi tự oán hận chính mình, mọi thứ, tất cả mọi thứ đều là tại mình.
Quá khứ từng mảng, từng mảng hiển hiện lên trước mắt, hình ảnh Mễ Khải ngại ngùng cười, cái ôm ôn hòa, cánh tay hữu lực ấm áp, còn có lời yêu thương kia …
Đột nhiên tôi hiểu ra.
Chúng tôi là yêu nhau, tình yêu thì cần phải tôi luyện. Tình yêu đích thực sau khi trải phong ba bao táp, sẽ càng trở nên vững chắc, bền chặt.
Tôi muốn tin tưởng vào tình yêu của chúng tôi, hiện tại sự tình chính là để khảo nghiệm tình yêu này mà thôi. Kết quả của những chịu đựng này, nhất định sẽ là tình yêu tốt đẹp không gì sánh được của chúng tôi.
Không còn mê mang, không còn sợ hãi, cũng không còn bất an, tôi kiên định đứng lên.
Khải, chờ em. Tôi nhất định sẽ nghĩ cách ra ngoài lần nữa, có thể cùng anh gặp mặt. Khi đó, tôi sẽ càng thêm yêu anh, và tình yêu của chúng tôi sẽ ngày càng kiên định!
Xác định được phương hướng cho tương lai, mỗi bước chân của tôi càng thêm vững chắc.
Ngày hôm sau, khi tôi đang mặc đồng phục, cha đã kéo lấy tay tôi, ôm vào trong ngực.
“Không đi học nữa.”
Cha nói như vậy, tôi ở trong ngực cha cũng không nói gì cả.
“Cha đã nói với hiệu trưởng, Tiểu Hãn vẫn chưa theo kịp được tiến độ bài vở. Đợi đến khi nào khai giảng năm học mới, con sẽ đi học lại.”
Tôi nhắm mắt, biết rõ, đây chẳng qua chỉ là cái cớ. Tôi đã chạy được hai lần. Lần này, cha nhất định sẽ chặn cho không còn lối thoát.
Tôi chậm rãi gật đầu, bình tĩnh mà tiếp nhận hết thảy. Hiện tại, lưu ban với tôi mà nói, một điểm ý nghĩa cúng không có. Có thể cho tôi tương lai tốt đẹp, chỉ có thể là người kia, những thứ khác đều là hư vô.
Mặc kệ có như thế nào, cha cũng không thể chăm sóc tôi cả đời. Cha sẽ già đi, cũng sẽ giao cho tôi quyền lực trong công ty. Chỉ cần chính mình trụ lại cùng nhẫn nhịn, để cho cha buông lỏng phòng bị, nhất định mình và Mễ Khải có thể đến với nhau.
Cha cọ cọ đỉnh đầu tôi, khí nhiệt truyền vào tai tôi, có chút buồn buồn cùng nóng bức.
Tôi thuận theo tiếp nhận, dịu dàng ngoan ngoãn như một chú cừu non.
Cha đối với biểu hiện của tôi thì vô cùng hài lòng, tại bên cạnh tai tôi khẽ cười một tiếng: “Tiểu Hãn lớn lên, tính tình đều thay đổi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn cha, nhẹ hỏi: “Cha không thích con giống như bây giờ sao?”
Tôi thấy trong mắt cha, thoáng lóe lên tinh quang, cúi người, ghé lại gần mặt tôi.
“Con, tiểu yêu tinh hấp dẫn này, cẩn thận không chừng bị cha ăn sạch.”
Tôi nhắm mắt lại, hai tay choàng qua cổ cha. Lần đầu tiên tôi chủ động hôn cha.
Hôn cùng dây dưa một hồi so với trong tưởng tượng còn có phần nóng bỏng hơn.
Cha buông tôi ra, không thể tin được mà nhìn tôi.
Ánh mắt nóng bỏng đảo qua đôi mắt bị sương mù bao phủ, đôi môi hé mở của tôi, còn có, vạt áo còn vài nút chưa cài …
Tôi cảm giác được, hô hấp của cha ngày càng trở nên gấp gáp, tôi chậm rãi nhắm mắt lại. Mà ngoài ý muốn của tôi, cha lại quay đi, ngồi xuống bên giường.
“Cha?” Tôi khó hiểu nhìn cha.
Cha nặng nề thở dài, đưa tay ra cài nốt y phục cho tôi.
Cảnh tượng không thể tin được trước mắt khiến tôi có chút sởn gai ốc, không có phản ứng nhìn cha cài nốt cúc áo cho tôi.
Cha sờ sờ đầu tôi, ôn nhu nói: “Hôm nay con muốn ăn cái gì? Cha làm cho con.”
Thấy tôi im lặng thật lâu, cha vỗ vỗ vào mặt tôi: “Mau đi rửa mặt. Ăn mặc gọn gàng một chút, hôm nay nhà ta có khách.”, rồi cha mới rời khỏi phòng ngủ.
Kéo cổ áo, lại nhìn ra cửa phòng không còn một ai, tôi triệt để choáng váng.