Editor: Mạc Lam Như
Khi Dịch Tân tuy đã xa trường nhưng vẫn yêu cầu anh chàng bạo lực luôn chung thủy ở đội bóng rổ chờ cậu ấy, tôi đã cho rằng, tình yêu có thể làm cho người ta trở nên kiên cường cùng gấp đôi dũng khí.
Cùng với đó chính là ánh mắt kiên định của anh chàng bạo lực nói với tôi, sẽ chờ đến lúc bọn họ có thể tự do hạnh phúc, tôi đã nghĩ tình yêu tốt đẹp chính là những điều ngọt ngào nhất.
Nhưng mà, hết thảy những thứ đó đều không có giống như tôi nghĩ. Tình yêu chẳng những không thể đem lại dũng khí cho người khác mà còn làm cho người ta trở nên nhu nhược. Tình yêu cũng không phải là thành trì vững chắc, được phòng thủ kiên cố gì cho cam, mà ngược lại, nó lại yếu ớt đến phiền toái. Tình yêu cũng không phải đường mật ngọt ngào gì hết, mà chính là tương phản với nó, chua xót cùng khổ sở không thôi.
Tôi bắt đầu hoài nghi tình yêu. Tình yêu có thể được vun đắp, bồi dưỡng, nhưng rồi cũng không chịu được một đả kích mà trở nên yếu ớt vô lực. Thậm chí, kinh nghiệm mưa gió trong tình yêu cũng không thể nào ngăn lại được những trắc trở có thể xảy ra. Mễ Khải. Tình yêu hiện giờ của chúng tôi đang là như thế nào? Đã qua hai năm chia lìa, tôi còn nguyên niềm tin vững chắc mà ở đây đợi anh, tình yêu của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Còn anh thì sao? Anh có phải vẫn như hồi đó lúc để lại ám hiệu, tin tưởng rằng chúng tôi gương vỡ lại lành?
Một luồng khí xâm nhập từ bên ngoài lan vào bên trong cơ thể. Xe lại một lần nữa xóc nảy trên đường nhỏ.
Khuôn mặt tôi trắng bệch, tuyệt vọng bất lực. Cha nhíu chặt lông mày, trong nội tâm ẩn chứa tâm sự nặng nề.
Đến biệt thự, cha không nói gì ôm tôi xuống xe. Động tác của cha thế nhưng lại cực kỳ nhu hòa, giống như đang nâng niu bảo vật.
Tiến vào biệt thự, tôi bị đặt xuống giường lớn. Cha kéo chăn, đắp lên cho tôi.
“Con ngủ một lát đi.” Cha nhẹ giọng nói.
Tôi thuận theo nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại vô cùng lộn xộn, như thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ.
Lần thứ tư tôi mở mắt ra, cha lại đưa tay che lại.
“Đàm Hàng đã nói gì với con sao?” Thanh âm cha giống như bao trùm thân thể tôi, tay dường như còn có chút run rẩy.
Mới vừa kinh ngạc cha làm sao mà biết rõ học trưởng, tôi vừa nghĩ lại, nhớ tới bức ảnh bị thiêu hủy kia. Cha không thể nào buông tha cho bất kỳ ai mà cha cho rằng sẽ uy hiếp tới mình được.
Cũng chính bởi vì vậy, lúc cùng Mễ Khải hẹn hò, tôi mới cố chấp điên cuồng ghi chép lại từng khoảnh khắc đẹp đẽ của chúng tôi. Tuy nhiên, lúc bị cha bắt về nhà, cả căn phòng tràn ngập những bức ảnh kia, tôi đã phải lưu lại rồi.
Tôi chậm rãi lắc đầu: “Không có.”
Trong bóng tối, tôi không nhìn thấy biểu tình của cha, chỉ có thể từ hai tay run rẩy của cha cùng giọng nói có chút chột dạ của cha mà suy đoán. Có lẽ là lúc trước, khi tôi còn chưa biết, cha đã làm gì đó không tốt với học trưởng.
Trong tâm tôi giờ cảm thấy vô cùng áy náy. Chỉ có chính mình tương tư, thầm thích người ta, học trưởng cũng không biết rõ sự tình, lại bị người khác uy hiếp.
“Thật sao?” Cha mang theo sợ hãi cùng lo lắng hỏi thăm.
“Ừm. Bọn con chỉ nói về mấy chuyện lúc trước ở đội bóng rổ.” Tôi nói.
Nghe thấy như vậy, cha dường như có vẻ yên tâm, xong lại khổ sở thở dài. Sau đó, hai mắt như mang ánh sáng bỗng nhiên trùng xuống.
Tôi có chút ngạc nhiên trợn mắt một chút, cả thân người như bị chấn trụ.
Đôi mắt cha mang theo đau xót nhìn tôi. Bi thương, đau nhức, sầu bi, bất an, sợ hãi vô cùng. Cha để lộ ra cảm giác hỗn loạn, thiếu an toàn thế này là lần đầu tiên tôi được chứng kiến. Thật không ngờ tới, một người mạnh mẽ, cứng rắn và nhiều thủ đoạn như cha cũng có biểu tình thống khổ như vậy.
“Cha.” Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng. Trong mắt cha nổi lên bi thương rung động.
“Tiểu Hãn, cha… Cha già rồi, từng ngày trôi qua đều càng trở nên già yếu. Một ngày nào đó, cha sẽ không còn ở đây chăm sóc con nữa. Đến lúc đó, con muốn tiếp xúc với ai hay muốn làm điều gì, cha đều không quản nữa rồi. Cha cái gì cũng không muốn, chỉ mong con có thể ở lại bên cha, có được không?” Cha khẩn thiết yêu cầu, lời nói mang chút khép nép, đã không còn bộ dáng ‘lôi lệ phong hành’ trong dĩ vãng (quyết định nhanh chóng, lời lẽ quyết đoán). Như vậy giống như một vị vương giả đến Tây Sơn vào lúc hoàng hôn để đưa ra lời thỉnh cầu cuối cùng.
Cha có thể thấy được thần tình hoang mang lo sợ hiện tại của tôi. Chính mình một lòng luôn nghĩ, quả thật là tôi muốn ly khai. Nếu như cha dùng sức mạnh cùng những biện pháp cứng rắn để giữ tôi lại, tôi có thể không chút lưu tình mà bỏ lại cha, quay đầu đi thẳng. Nhưng bây giờ, cha lại dùng tới biện pháp buồn bã, đau lòng, làm sao mà tôi có thể bỏ lại cha đây?
Tôi khó xử rồi. Hiện tại đối mặt với cha, tôi không đành lòng tổn thương cha. Nhưng mà lời thỉnh cầu của cha muốn vĩnh viễn bên cha, tôi không rõ phải làm sao, bởi chính tôi cũng là luôn tâm tâm niệm niệm mà nghĩ đến cha.
“Không được sao?” Không thấy tôi trả lời, biểu tình cha càng trở nên bi thương cùng tuyệt vọng.
Cha hôn lên mặt tôi, như một tín đồ thành kính với chủ mà thỉnh cầu, hy vọng bản thân có thể đổi lấy một con đường sống.
Tôi hiểu rõ cha có hành động khác thường như vậy là do lúc trước đã từng hại rất nhiều người, hiện tại chính là gieo gió gặt bão, bị báo ứng, không thể không bỏ qua tư thái, đau khổ mà cầu khẩn.
Tuy hậu quả như vậy là có lẽ cũng là hậu quả tất yếu của cha, nhưng đó dù sao cũng là cha của tôi, là người thân cận nhất của tôi trên đời. Vô luận cha đã làm ra những việc sai trái gì, tôi cũng đều tha thứ vô điều kiện cho cha. Còn nữa, cha bây giờ cũng không có làm gì quá đáng, hơn nữa hết thảy cũng phải là cha sai. Tôi làm sao lại không tha thứ cho cha chứ?
“Cha, con sẽ không rời bỏ cha.”
Tôi nhìn thấy con ngươi ảm đạm của cha sáng lên, thất lạc cùng sầu bi liền bị quét sạch, trên mặt tràn đầy dáng vẻ tươi cười vui vẻ.
Bản thân có thể mang lại cho cha ảnh hưởng lớn như vậy, tôi biết mình vô cùng quan trọng với cha.
Ôm chặt lấy cổ cha, tôi lần nữa hứa hẹn: “Con sẽ không rời xa cha, con sẽ luôn bên cạnh cha, không đi đâu hết.”
Cha cũng phản ứng lại, chăm chú vuốt ve tôi: “Cha không cần ai hết, chỉ muốn một mình Tiểu Hãn thôi.”
Đúng vậy, cha từ trước đến giờ trong mắt chỉ có tôi, lại không để người khác vào trong mắt. Tôi là người thân duy nhất của cha, cho nên cha không thể đánh mất tôi, tôi cũng không thể ly khai cha. Loại trói buộc này từ khi sinh ra đã được hình thành, có lẽ sẽ không bao giờ mất đi cho tới khi một trong hai người mất đi tính mạng mới thôi.
Thoáng cái, hành trình giải sầu một tuần chấm dứt, tôi trở lại trường học. Nhưng mà chuyến đi lần này dường như không đem lại được hiệu quả gì. Tâm tư tôi luôn mông lung, sự chú ý hoàn toàn không đặt trên bài vở.
Trường học giống như đã bỏ cuộc, không còn giáo dục thuyết giảng nữa. Cha cũng không có biện pháp. Đã từng mời những giáo sư giỏi nhất đến dạy nhưng thành tích của tôi cũng không hơn được chút nào.
Nhìn nếp nhăn giữa lông mày của cha ngày càng sâu, nội tâm tôi cùng ngày càng cảm thấy áy náy.
Thời gian tiếp tục trôi qua. Một ngày, có người tới gặp tôi, một người mà tôi nghĩ sẽ không còn được gặp lại nữa – Hàn Sách.
Khi tôi đang ngồi trong ngực cha xem ti vi, chuông cửa vang lên. Cha vỗ vỗ đầu tôi, buông tôi ra rồi tự mình đi mở cửa.
“Tiểu Hãn, có người đến tìm con.” Thanh âm cha truyền đến.
Tôi đang buồn bực, có ai đến tìm tôi chứ. Quay đầu, tôi liền trông thấy Hàn Sách một thân âu phục phẳng phiu đang đứng ở trước cửa.
Lúc ấy tôi vô cùng choáng váng, anh ta làm sao lại đến đây? Cha để cho anh ta vào sao? Ngàn vạn ý niệm trong đầu tôi nhất thời hiện lên trong đầu.
Thấy Hàn Sách cung kính hành lễ với cha, hình thức kia càng nhìn càng thấy quen mắt.
Cha không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. Hàn Sách cùng cha tôi tiến vào phòng.
Ngồi xuống bên cạnh tôi, Hàn Sách cười cười, thần sắc cũng không còn kiểu bất cần đời giống như trước đây nữa.
“Anh sao lại đến đây?” Tôi nghiêng mắt nhìn cha. Cha đang ngồi qua một bên xem báo.
“Tôi đi công tác, vừa vặn lại đến thành phố này, nên tôi đến thôi.” Hàn Sách gãi gãi đầu, có chút không được tự nhiên.
“Anh còn đi làm nữa. Hiện đang công tác ở đâu vậy?” Tôi nói mấy câu, giật mình vì được gặp nhau ban đầu cũng được niềm vui sướng hòa tan.
Hàn Sách liếc nhìn cha tôi, ngượng ngùng nói: “Tôi hiện đang làm việc tại công ty của cha cậu.”
Tôi giật mình nhìn về phía Hàn Sách, anh ta chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Nói ra rất dài dòng.”
Tôi lén nhìn sang cha. Cha mặt vẫn nguyên biểu tình xem báo chí khi nãy, dường như không hề để ý chúng tôi đang nói chuyện.
Khó trách sau khi Hàn Sách vào cửa đã cảm thấy thái độ của Hàn Sách đối với cha tôi rất là kỳ quái, hóa ra là cha đã trở thành ông chủ của anh ta. Cha uy hiếp người đúng là không mất quá nhiều công sức. Câu “Nói ra rất dài dòng” kia, trong đó không biết bao hàm bao nhiêu thủ đoạn rồi.
Tôi còn có một nghi vấn: “Anh biết tôi hiện ở đâu sao?” Chẳng lẽ cha không đề phòng? Cho dù có liên hệ cùng tôi, cũng không thành vấn đề?
“Mễ Khải nói cho tôi biết.” Lúc nói lời này, ánh mắt Hàn Sách lập lòe bất định.
“Đúng rồi, anh ấy đã tới đây.” Tôi ấp úng nói, “Anh ấy gần đây sao rồi? Đã gần hai năm tôi không có tin tức của anh ấy.” Nói xong, tôi nhìn sang cha, xem phản ứng của cha.
Hàn Sách lộ ta bộ dạng khó xử, chà xát góc áo, gian an mở miệng: “Cậu ta, đã có bạn gái.”
Một câu này tựa như sấm sét giữa trời quang, tôi tại chỗ mặt mũi trắng bệch. Cảm giác trời sập xuống có lẽ cũng không hơn gì cái này. Hai năm vững chắc, đã bị một câu nói kia hóa thành hư vô.
Cha nghe xong, buông báo xuống, bình tĩnh nhìn tôi.
Hàn Sách cũng là lộ ra vẻ mặt khó xử. Nhìn khuôn mặt trắng bệch của tôi, an ủi hay mặc kệ cũng không xong, chỉ có thể làm là lo lắng.
Từng đợt choáng váng như đánh úp lại. Tôi nhắm mắt, tự lừa mình dối người mà nói: “Là cha tôi bảo anh nói vậy đúng không? Giờ anh là nhân viên của cha, cha bảo anh làm cái gì anh cũng phải làm cái đó mà. Đây không phải là sự thật đúng không? Là cha tôi bảo anh làm vậy, đúng không?” Tôi mở mắt ra, kích động nắm lấy cánh tay Hàn Sách.
“Cậu, tỉnh táo lại một chút.” Hàn Sách kéo tay tôi xuống, nắm lại trong tay mình, “Tôi biết là cậu rất đau lòng, nhưng việc này với cha cậu là không liên quan. Đây là Mễ Khải, Mễ Khải nói cho tôi biết.”
Tôi mở to hai mắt, không dám tin nhìn người trước mặt mình: “Anh gạt tôi. Mễ Khải sẽ không bao giờ thay đổi. Anh ấy sẽ chờ tôi.”
Tôi mãnh liệt quay đầu, trừng mắt về phía cha, không khống chế được thanh âm mà nói lớn: “Là cha, là cha làm cho Mễ Khải nói thế với Hàn Sách! Cha có thể bức Mễ Khải chia tay với con thì cha cũng có thể khiến anh ấy nói như vậy! Là cha! Hết thảy đều là do cha đã động tay động chân.” Kêu khóc cùng sợ hãi, tôi khóc nấc lên.
Thần sắc cha hiện lên bi thương, cha chỉ yên lặng không nói.
Tôi lần nữa lôi kéo cánh tay Hàn Sách, tựa như trong biển lớn mênh mông mà bắt được thanh gỗ cứu mạng, cầm chặt không buông: “Mấy người liên kết lại lừa gạt tôi đúng không? Hàn Sách, tôi biết rõ đối với anh tôi giống như người thân, anh sẽ không lừa gạt tôi. Nói cho tôi biết, là mấy người đang lừa gạt tôi. Mễ Khải, anh ấy sẽ không vứt bỏ tôi đâu!”
Hàn Sách nhíu máy, khổ sở nhìn tôi: “Vũ Hãn, cậu trước hết tỉnh táo lại, nghe tôi nói đã.”
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Hàn Sách, tôi cố tự trấn định, nhẹ gật đầu.
“Ngày đó, cậu gọi điện cho tôi, tôi đã lập tức lên đường tìm Mễ Khải. Tới được nhà cậu ấy, cha của cậu đã phái người đưa cậu ấy đi. Sau đó, tôi cũng bị bắt được. Bị bọn họ đưa đi, xử lý thủ tục chuyển trường, chuyển tới một trường Đại học khác. Bọn họ lấy mất di động của tôi, còn nói, có một vị trí trong công ty điện khí Minh Thiên, muốn tôi học hành cho tốt, đợi đến khi tốt nghiệp thì đến đó công tác. Còn nữa, họ nói Mễ Khải bị đưa đi du học ở nước ngoài rồi, người ta tiền đồ sáng lạn như vậy, cũng không cần tôi quan tâm.”
Nói đến đây, Hàn Sách lén nhìn thần sắc của tôi, xác nhận tôi đã tỉnh táo lại, tiếp tục nói: “Bọn họ vừa đi, tôi đã lên đường tới đây, ở trên đường phố mà tìm cậu khắp nơi, nhưng mà thế nào cũng không tìm thấy. Mặc dù tôi biết cậu hiện đang ở trong thành phố này, nhưng ở đây lớn như vậy, tôi lại không có người quen biết, tôi tìm vài ngày rồi lại tới nhà Mễ Khải, muốn xem xem cậu ấy có phải là đã thực sự bị đưa nước ngoài rồi hay không. Đến nhà cậu ấy, bố mẹ Mễ Khải vẫn còn đang vô cùng vui sướng vì việc du học này. Tôi muốn hỏi cách liên lạc với cậu ấy, bọn họ nói rằng cậu ấy đi rất vội, cụ thể là trường nào cũng không biết, hiện chỉ chờ cậu ấy tự liên lạc lại với họ thôi. Khi đó, tôi mới thật sự tin là Mễ Khải đã đi nước ngoài.”
Nghe đến đó, tôi quay đầu nhìn cha, cha cũng đang nhìn về phía tôi, trong ánh mắt lộ ra thần sắc bi thương. Tôi tạm thời bỏ qua ánh mắt đau khổ kia, tiếp tục nghe Hàn Sách nói tiếp.
“Sau khi tôi tốt nghiệp, quả nhiên được nhận vào làm tại Minh Thiên. Rồi đến một tuần trước, công ty cho tôi đi công tác. Đêm hôm đó, Mễ Khải gọi điện cho tôi. Cậu ấy nói cho tôi biết địa chỉ của cậu, kể về tình hình gần đây của cậu ấy, rồi sau đó tự nói ra việc mình có bạn gái. Mễ Khải nói bọn họ hẹn hò với nhau cũng gần được hai năm rồi.”
Nghe Hàn Sách nói xong, tôi tuyệt vọng rồi. Hóa ra hai năm kiên quyết chờ đợi của tôi thế mà lại biến thành vô ích. Mễ Khải vừa ra nước ngoài, liền có bạn gái mới. Chính mình không biết, lại cư nhiên mà ngốc nghếch chờ đợi ở đây. Ngu ngốc như vậy thế nhưng lại là tôi cam tâm tình nguyện.
Lúc này tôi cũng đã hiểu rõ, vì sao cha dứt khoát thu nạp họ. Bởi vì, đừng nói Hàn Sách, mà ngay cả Mễ Khải, là người có uy hiếp lớn nhất đối với cha, nay cũng đã hạ vũ khí đầu hàng hết rồi. Trên đời nảy, hẳn là sẽ không còn ai tới để tranh cướp tôi với cha nữa.
Mễ Khải đã có bạn gái. Việc này đối với cha không còn nghi ngờ gì, chính là một viên thuốc an thần cực tốt. Có lẽ cha đã sớm biết việc này, cho nên, tất cả canh phòng nghiêm ngặt với tôi đều bị hủy bỏ.
Chính mình thật sự quá ngu ngốc không biết gì, một lòng thầm nghĩ tới tương lai tươi đẹp cùng Mễ Khải, một chút cũng không nhìn rõ thực tại tàn khốc, bản thân cư nhiên lại đắm chìm trong mộng đẹp.
Tôi che mặt, khóc không thành tiếng.
Cha ôm lấy tôi, liếc nhìn đầy ẩn ý với Hàn Sách. Anh ta lập tức tiếp thu, tự giác rời đi.
Có thể được cảm giác ôn hòa cùng ôn nhu bao phủ, ủy khuất trong tâm mãnh liệt trào ra, tôi khóc càng dữ dội hơn.
Khóc đến nấc cả lên, tôi mới không thể không ngừng lại, chỉ còn thút thít, nỉ non.
Giương mắt nhìn cha, cha hiện lại đang dịu dàng, bao dung mà nhìn tôi.
Ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng chờ đợi của cha làm tôi vừa ngưng khóc, nước mắt lại một lần nữa trào ra.
“Cha.” Tôi nhẹ nhàng gọi.
“Ừ?” Cha cũng nhẹ giọng đáp lại, bên trong lại là đau lòng vô hạn.
“Mễ Khải thật sự có bạn gái từ lâu rồi phải không?”
Cha ôm tôi chặt hơn, nhẹ gật đầu một cái.
“Cha cũng biết anh ấy có bạn gái lâu rồi?”
Cha siết chặt vòng tay, ôm tôi chặt hơn một chút, lại nhẹ gật đầu.
Tôi cười khẽ, hóa ra tất cả mọi người, chỉ có mình tôi là một mực mơ mơ màng màng, không biết gì.
“Cha, con xin lỗi, là con đã luôn nghi ngờ cha.” Khẽ vuốt lấy khuôn mặt cha, “Con làm cha phải đau lòng rồi.”
“Tiểu Hãn không cần phải xin lỗi cha. Con cũng không nên tự trách bản thân.” Cha vừa nói, vừa hôn lên trán tôi, mỗi động tác đều tràn đầy thương tiếc.
Tôi lẳng lặng nhắm mắt lại, mặc cha tùy ý hôn môi. Chỉ có như vậy mới làm tiêu tan đi phần nào áy náy trong lòng tôi. Bởi vì tôi lại một lần nữa dùng hành động của mình tự mình huyễn hoặc bản thân, để cho tâm cha vẫn một lòng yêu tôi, thấy rõ rằng lòng tôi vốn còn duy nhất một người, nay bị đả kích tới tan nát …
Khi Dịch Tân tuy đã xa trường nhưng vẫn yêu cầu anh chàng bạo lực luôn chung thủy ở đội bóng rổ chờ cậu ấy, tôi đã cho rằng, tình yêu có thể làm cho người ta trở nên kiên cường cùng gấp đôi dũng khí.
Cùng với đó chính là ánh mắt kiên định của anh chàng bạo lực nói với tôi, sẽ chờ đến lúc bọn họ có thể tự do hạnh phúc, tôi đã nghĩ tình yêu tốt đẹp chính là những điều ngọt ngào nhất.
Nhưng mà, hết thảy những thứ đó đều không có giống như tôi nghĩ. Tình yêu chẳng những không thể đem lại dũng khí cho người khác mà còn làm cho người ta trở nên nhu nhược. Tình yêu cũng không phải là thành trì vững chắc, được phòng thủ kiên cố gì cho cam, mà ngược lại, nó lại yếu ớt đến phiền toái. Tình yêu cũng không phải đường mật ngọt ngào gì hết, mà chính là tương phản với nó, chua xót cùng khổ sở không thôi.
Tôi bắt đầu hoài nghi tình yêu. Tình yêu có thể được vun đắp, bồi dưỡng, nhưng rồi cũng không chịu được một đả kích mà trở nên yếu ớt vô lực. Thậm chí, kinh nghiệm mưa gió trong tình yêu cũng không thể nào ngăn lại được những trắc trở có thể xảy ra. Mễ Khải. Tình yêu hiện giờ của chúng tôi đang là như thế nào? Đã qua hai năm chia lìa, tôi còn nguyên niềm tin vững chắc mà ở đây đợi anh, tình yêu của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Còn anh thì sao? Anh có phải vẫn như hồi đó lúc để lại ám hiệu, tin tưởng rằng chúng tôi gương vỡ lại lành?
Một luồng khí xâm nhập từ bên ngoài lan vào bên trong cơ thể. Xe lại một lần nữa xóc nảy trên đường nhỏ.
Khuôn mặt tôi trắng bệch, tuyệt vọng bất lực. Cha nhíu chặt lông mày, trong nội tâm ẩn chứa tâm sự nặng nề.
Đến biệt thự, cha không nói gì ôm tôi xuống xe. Động tác của cha thế nhưng lại cực kỳ nhu hòa, giống như đang nâng niu bảo vật.
Tiến vào biệt thự, tôi bị đặt xuống giường lớn. Cha kéo chăn, đắp lên cho tôi.
“Con ngủ một lát đi.” Cha nhẹ giọng nói.
Tôi thuận theo nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại vô cùng lộn xộn, như thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ.
Lần thứ tư tôi mở mắt ra, cha lại đưa tay che lại.
“Đàm Hàng đã nói gì với con sao?” Thanh âm cha giống như bao trùm thân thể tôi, tay dường như còn có chút run rẩy.
Mới vừa kinh ngạc cha làm sao mà biết rõ học trưởng, tôi vừa nghĩ lại, nhớ tới bức ảnh bị thiêu hủy kia. Cha không thể nào buông tha cho bất kỳ ai mà cha cho rằng sẽ uy hiếp tới mình được.
Cũng chính bởi vì vậy, lúc cùng Mễ Khải hẹn hò, tôi mới cố chấp điên cuồng ghi chép lại từng khoảnh khắc đẹp đẽ của chúng tôi. Tuy nhiên, lúc bị cha bắt về nhà, cả căn phòng tràn ngập những bức ảnh kia, tôi đã phải lưu lại rồi.
Tôi chậm rãi lắc đầu: “Không có.”
Trong bóng tối, tôi không nhìn thấy biểu tình của cha, chỉ có thể từ hai tay run rẩy của cha cùng giọng nói có chút chột dạ của cha mà suy đoán. Có lẽ là lúc trước, khi tôi còn chưa biết, cha đã làm gì đó không tốt với học trưởng.
Trong tâm tôi giờ cảm thấy vô cùng áy náy. Chỉ có chính mình tương tư, thầm thích người ta, học trưởng cũng không biết rõ sự tình, lại bị người khác uy hiếp.
“Thật sao?” Cha mang theo sợ hãi cùng lo lắng hỏi thăm.
“Ừm. Bọn con chỉ nói về mấy chuyện lúc trước ở đội bóng rổ.” Tôi nói.
Nghe thấy như vậy, cha dường như có vẻ yên tâm, xong lại khổ sở thở dài. Sau đó, hai mắt như mang ánh sáng bỗng nhiên trùng xuống.
Tôi có chút ngạc nhiên trợn mắt một chút, cả thân người như bị chấn trụ.
Đôi mắt cha mang theo đau xót nhìn tôi. Bi thương, đau nhức, sầu bi, bất an, sợ hãi vô cùng. Cha để lộ ra cảm giác hỗn loạn, thiếu an toàn thế này là lần đầu tiên tôi được chứng kiến. Thật không ngờ tới, một người mạnh mẽ, cứng rắn và nhiều thủ đoạn như cha cũng có biểu tình thống khổ như vậy.
“Cha.” Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng. Trong mắt cha nổi lên bi thương rung động.
“Tiểu Hãn, cha… Cha già rồi, từng ngày trôi qua đều càng trở nên già yếu. Một ngày nào đó, cha sẽ không còn ở đây chăm sóc con nữa. Đến lúc đó, con muốn tiếp xúc với ai hay muốn làm điều gì, cha đều không quản nữa rồi. Cha cái gì cũng không muốn, chỉ mong con có thể ở lại bên cha, có được không?” Cha khẩn thiết yêu cầu, lời nói mang chút khép nép, đã không còn bộ dáng ‘lôi lệ phong hành’ trong dĩ vãng (quyết định nhanh chóng, lời lẽ quyết đoán). Như vậy giống như một vị vương giả đến Tây Sơn vào lúc hoàng hôn để đưa ra lời thỉnh cầu cuối cùng.
Cha có thể thấy được thần tình hoang mang lo sợ hiện tại của tôi. Chính mình một lòng luôn nghĩ, quả thật là tôi muốn ly khai. Nếu như cha dùng sức mạnh cùng những biện pháp cứng rắn để giữ tôi lại, tôi có thể không chút lưu tình mà bỏ lại cha, quay đầu đi thẳng. Nhưng bây giờ, cha lại dùng tới biện pháp buồn bã, đau lòng, làm sao mà tôi có thể bỏ lại cha đây?
Tôi khó xử rồi. Hiện tại đối mặt với cha, tôi không đành lòng tổn thương cha. Nhưng mà lời thỉnh cầu của cha muốn vĩnh viễn bên cha, tôi không rõ phải làm sao, bởi chính tôi cũng là luôn tâm tâm niệm niệm mà nghĩ đến cha.
“Không được sao?” Không thấy tôi trả lời, biểu tình cha càng trở nên bi thương cùng tuyệt vọng.
Cha hôn lên mặt tôi, như một tín đồ thành kính với chủ mà thỉnh cầu, hy vọng bản thân có thể đổi lấy một con đường sống.
Tôi hiểu rõ cha có hành động khác thường như vậy là do lúc trước đã từng hại rất nhiều người, hiện tại chính là gieo gió gặt bão, bị báo ứng, không thể không bỏ qua tư thái, đau khổ mà cầu khẩn.
Tuy hậu quả như vậy là có lẽ cũng là hậu quả tất yếu của cha, nhưng đó dù sao cũng là cha của tôi, là người thân cận nhất của tôi trên đời. Vô luận cha đã làm ra những việc sai trái gì, tôi cũng đều tha thứ vô điều kiện cho cha. Còn nữa, cha bây giờ cũng không có làm gì quá đáng, hơn nữa hết thảy cũng phải là cha sai. Tôi làm sao lại không tha thứ cho cha chứ?
“Cha, con sẽ không rời bỏ cha.”
Tôi nhìn thấy con ngươi ảm đạm của cha sáng lên, thất lạc cùng sầu bi liền bị quét sạch, trên mặt tràn đầy dáng vẻ tươi cười vui vẻ.
Bản thân có thể mang lại cho cha ảnh hưởng lớn như vậy, tôi biết mình vô cùng quan trọng với cha.
Ôm chặt lấy cổ cha, tôi lần nữa hứa hẹn: “Con sẽ không rời xa cha, con sẽ luôn bên cạnh cha, không đi đâu hết.”
Cha cũng phản ứng lại, chăm chú vuốt ve tôi: “Cha không cần ai hết, chỉ muốn một mình Tiểu Hãn thôi.”
Đúng vậy, cha từ trước đến giờ trong mắt chỉ có tôi, lại không để người khác vào trong mắt. Tôi là người thân duy nhất của cha, cho nên cha không thể đánh mất tôi, tôi cũng không thể ly khai cha. Loại trói buộc này từ khi sinh ra đã được hình thành, có lẽ sẽ không bao giờ mất đi cho tới khi một trong hai người mất đi tính mạng mới thôi.
Thoáng cái, hành trình giải sầu một tuần chấm dứt, tôi trở lại trường học. Nhưng mà chuyến đi lần này dường như không đem lại được hiệu quả gì. Tâm tư tôi luôn mông lung, sự chú ý hoàn toàn không đặt trên bài vở.
Trường học giống như đã bỏ cuộc, không còn giáo dục thuyết giảng nữa. Cha cũng không có biện pháp. Đã từng mời những giáo sư giỏi nhất đến dạy nhưng thành tích của tôi cũng không hơn được chút nào.
Nhìn nếp nhăn giữa lông mày của cha ngày càng sâu, nội tâm tôi cùng ngày càng cảm thấy áy náy.
Thời gian tiếp tục trôi qua. Một ngày, có người tới gặp tôi, một người mà tôi nghĩ sẽ không còn được gặp lại nữa – Hàn Sách.
Khi tôi đang ngồi trong ngực cha xem ti vi, chuông cửa vang lên. Cha vỗ vỗ đầu tôi, buông tôi ra rồi tự mình đi mở cửa.
“Tiểu Hãn, có người đến tìm con.” Thanh âm cha truyền đến.
Tôi đang buồn bực, có ai đến tìm tôi chứ. Quay đầu, tôi liền trông thấy Hàn Sách một thân âu phục phẳng phiu đang đứng ở trước cửa.
Lúc ấy tôi vô cùng choáng váng, anh ta làm sao lại đến đây? Cha để cho anh ta vào sao? Ngàn vạn ý niệm trong đầu tôi nhất thời hiện lên trong đầu.
Thấy Hàn Sách cung kính hành lễ với cha, hình thức kia càng nhìn càng thấy quen mắt.
Cha không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. Hàn Sách cùng cha tôi tiến vào phòng.
Ngồi xuống bên cạnh tôi, Hàn Sách cười cười, thần sắc cũng không còn kiểu bất cần đời giống như trước đây nữa.
“Anh sao lại đến đây?” Tôi nghiêng mắt nhìn cha. Cha đang ngồi qua một bên xem báo.
“Tôi đi công tác, vừa vặn lại đến thành phố này, nên tôi đến thôi.” Hàn Sách gãi gãi đầu, có chút không được tự nhiên.
“Anh còn đi làm nữa. Hiện đang công tác ở đâu vậy?” Tôi nói mấy câu, giật mình vì được gặp nhau ban đầu cũng được niềm vui sướng hòa tan.
Hàn Sách liếc nhìn cha tôi, ngượng ngùng nói: “Tôi hiện đang làm việc tại công ty của cha cậu.”
Tôi giật mình nhìn về phía Hàn Sách, anh ta chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Nói ra rất dài dòng.”
Tôi lén nhìn sang cha. Cha mặt vẫn nguyên biểu tình xem báo chí khi nãy, dường như không hề để ý chúng tôi đang nói chuyện.
Khó trách sau khi Hàn Sách vào cửa đã cảm thấy thái độ của Hàn Sách đối với cha tôi rất là kỳ quái, hóa ra là cha đã trở thành ông chủ của anh ta. Cha uy hiếp người đúng là không mất quá nhiều công sức. Câu “Nói ra rất dài dòng” kia, trong đó không biết bao hàm bao nhiêu thủ đoạn rồi.
Tôi còn có một nghi vấn: “Anh biết tôi hiện ở đâu sao?” Chẳng lẽ cha không đề phòng? Cho dù có liên hệ cùng tôi, cũng không thành vấn đề?
“Mễ Khải nói cho tôi biết.” Lúc nói lời này, ánh mắt Hàn Sách lập lòe bất định.
“Đúng rồi, anh ấy đã tới đây.” Tôi ấp úng nói, “Anh ấy gần đây sao rồi? Đã gần hai năm tôi không có tin tức của anh ấy.” Nói xong, tôi nhìn sang cha, xem phản ứng của cha.
Hàn Sách lộ ta bộ dạng khó xử, chà xát góc áo, gian an mở miệng: “Cậu ta, đã có bạn gái.”
Một câu này tựa như sấm sét giữa trời quang, tôi tại chỗ mặt mũi trắng bệch. Cảm giác trời sập xuống có lẽ cũng không hơn gì cái này. Hai năm vững chắc, đã bị một câu nói kia hóa thành hư vô.
Cha nghe xong, buông báo xuống, bình tĩnh nhìn tôi.
Hàn Sách cũng là lộ ra vẻ mặt khó xử. Nhìn khuôn mặt trắng bệch của tôi, an ủi hay mặc kệ cũng không xong, chỉ có thể làm là lo lắng.
Từng đợt choáng váng như đánh úp lại. Tôi nhắm mắt, tự lừa mình dối người mà nói: “Là cha tôi bảo anh nói vậy đúng không? Giờ anh là nhân viên của cha, cha bảo anh làm cái gì anh cũng phải làm cái đó mà. Đây không phải là sự thật đúng không? Là cha tôi bảo anh làm vậy, đúng không?” Tôi mở mắt ra, kích động nắm lấy cánh tay Hàn Sách.
“Cậu, tỉnh táo lại một chút.” Hàn Sách kéo tay tôi xuống, nắm lại trong tay mình, “Tôi biết là cậu rất đau lòng, nhưng việc này với cha cậu là không liên quan. Đây là Mễ Khải, Mễ Khải nói cho tôi biết.”
Tôi mở to hai mắt, không dám tin nhìn người trước mặt mình: “Anh gạt tôi. Mễ Khải sẽ không bao giờ thay đổi. Anh ấy sẽ chờ tôi.”
Tôi mãnh liệt quay đầu, trừng mắt về phía cha, không khống chế được thanh âm mà nói lớn: “Là cha, là cha làm cho Mễ Khải nói thế với Hàn Sách! Cha có thể bức Mễ Khải chia tay với con thì cha cũng có thể khiến anh ấy nói như vậy! Là cha! Hết thảy đều là do cha đã động tay động chân.” Kêu khóc cùng sợ hãi, tôi khóc nấc lên.
Thần sắc cha hiện lên bi thương, cha chỉ yên lặng không nói.
Tôi lần nữa lôi kéo cánh tay Hàn Sách, tựa như trong biển lớn mênh mông mà bắt được thanh gỗ cứu mạng, cầm chặt không buông: “Mấy người liên kết lại lừa gạt tôi đúng không? Hàn Sách, tôi biết rõ đối với anh tôi giống như người thân, anh sẽ không lừa gạt tôi. Nói cho tôi biết, là mấy người đang lừa gạt tôi. Mễ Khải, anh ấy sẽ không vứt bỏ tôi đâu!”
Hàn Sách nhíu máy, khổ sở nhìn tôi: “Vũ Hãn, cậu trước hết tỉnh táo lại, nghe tôi nói đã.”
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Hàn Sách, tôi cố tự trấn định, nhẹ gật đầu.
“Ngày đó, cậu gọi điện cho tôi, tôi đã lập tức lên đường tìm Mễ Khải. Tới được nhà cậu ấy, cha của cậu đã phái người đưa cậu ấy đi. Sau đó, tôi cũng bị bắt được. Bị bọn họ đưa đi, xử lý thủ tục chuyển trường, chuyển tới một trường Đại học khác. Bọn họ lấy mất di động của tôi, còn nói, có một vị trí trong công ty điện khí Minh Thiên, muốn tôi học hành cho tốt, đợi đến khi tốt nghiệp thì đến đó công tác. Còn nữa, họ nói Mễ Khải bị đưa đi du học ở nước ngoài rồi, người ta tiền đồ sáng lạn như vậy, cũng không cần tôi quan tâm.”
Nói đến đây, Hàn Sách lén nhìn thần sắc của tôi, xác nhận tôi đã tỉnh táo lại, tiếp tục nói: “Bọn họ vừa đi, tôi đã lên đường tới đây, ở trên đường phố mà tìm cậu khắp nơi, nhưng mà thế nào cũng không tìm thấy. Mặc dù tôi biết cậu hiện đang ở trong thành phố này, nhưng ở đây lớn như vậy, tôi lại không có người quen biết, tôi tìm vài ngày rồi lại tới nhà Mễ Khải, muốn xem xem cậu ấy có phải là đã thực sự bị đưa nước ngoài rồi hay không. Đến nhà cậu ấy, bố mẹ Mễ Khải vẫn còn đang vô cùng vui sướng vì việc du học này. Tôi muốn hỏi cách liên lạc với cậu ấy, bọn họ nói rằng cậu ấy đi rất vội, cụ thể là trường nào cũng không biết, hiện chỉ chờ cậu ấy tự liên lạc lại với họ thôi. Khi đó, tôi mới thật sự tin là Mễ Khải đã đi nước ngoài.”
Nghe đến đó, tôi quay đầu nhìn cha, cha cũng đang nhìn về phía tôi, trong ánh mắt lộ ra thần sắc bi thương. Tôi tạm thời bỏ qua ánh mắt đau khổ kia, tiếp tục nghe Hàn Sách nói tiếp.
“Sau khi tôi tốt nghiệp, quả nhiên được nhận vào làm tại Minh Thiên. Rồi đến một tuần trước, công ty cho tôi đi công tác. Đêm hôm đó, Mễ Khải gọi điện cho tôi. Cậu ấy nói cho tôi biết địa chỉ của cậu, kể về tình hình gần đây của cậu ấy, rồi sau đó tự nói ra việc mình có bạn gái. Mễ Khải nói bọn họ hẹn hò với nhau cũng gần được hai năm rồi.”
Nghe Hàn Sách nói xong, tôi tuyệt vọng rồi. Hóa ra hai năm kiên quyết chờ đợi của tôi thế mà lại biến thành vô ích. Mễ Khải vừa ra nước ngoài, liền có bạn gái mới. Chính mình không biết, lại cư nhiên mà ngốc nghếch chờ đợi ở đây. Ngu ngốc như vậy thế nhưng lại là tôi cam tâm tình nguyện.
Lúc này tôi cũng đã hiểu rõ, vì sao cha dứt khoát thu nạp họ. Bởi vì, đừng nói Hàn Sách, mà ngay cả Mễ Khải, là người có uy hiếp lớn nhất đối với cha, nay cũng đã hạ vũ khí đầu hàng hết rồi. Trên đời nảy, hẳn là sẽ không còn ai tới để tranh cướp tôi với cha nữa.
Mễ Khải đã có bạn gái. Việc này đối với cha không còn nghi ngờ gì, chính là một viên thuốc an thần cực tốt. Có lẽ cha đã sớm biết việc này, cho nên, tất cả canh phòng nghiêm ngặt với tôi đều bị hủy bỏ.
Chính mình thật sự quá ngu ngốc không biết gì, một lòng thầm nghĩ tới tương lai tươi đẹp cùng Mễ Khải, một chút cũng không nhìn rõ thực tại tàn khốc, bản thân cư nhiên lại đắm chìm trong mộng đẹp.
Tôi che mặt, khóc không thành tiếng.
Cha ôm lấy tôi, liếc nhìn đầy ẩn ý với Hàn Sách. Anh ta lập tức tiếp thu, tự giác rời đi.
Có thể được cảm giác ôn hòa cùng ôn nhu bao phủ, ủy khuất trong tâm mãnh liệt trào ra, tôi khóc càng dữ dội hơn.
Khóc đến nấc cả lên, tôi mới không thể không ngừng lại, chỉ còn thút thít, nỉ non.
Giương mắt nhìn cha, cha hiện lại đang dịu dàng, bao dung mà nhìn tôi.
Ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng chờ đợi của cha làm tôi vừa ngưng khóc, nước mắt lại một lần nữa trào ra.
“Cha.” Tôi nhẹ nhàng gọi.
“Ừ?” Cha cũng nhẹ giọng đáp lại, bên trong lại là đau lòng vô hạn.
“Mễ Khải thật sự có bạn gái từ lâu rồi phải không?”
Cha ôm tôi chặt hơn, nhẹ gật đầu một cái.
“Cha cũng biết anh ấy có bạn gái lâu rồi?”
Cha siết chặt vòng tay, ôm tôi chặt hơn một chút, lại nhẹ gật đầu.
Tôi cười khẽ, hóa ra tất cả mọi người, chỉ có mình tôi là một mực mơ mơ màng màng, không biết gì.
“Cha, con xin lỗi, là con đã luôn nghi ngờ cha.” Khẽ vuốt lấy khuôn mặt cha, “Con làm cha phải đau lòng rồi.”
“Tiểu Hãn không cần phải xin lỗi cha. Con cũng không nên tự trách bản thân.” Cha vừa nói, vừa hôn lên trán tôi, mỗi động tác đều tràn đầy thương tiếc.
Tôi lẳng lặng nhắm mắt lại, mặc cha tùy ý hôn môi. Chỉ có như vậy mới làm tiêu tan đi phần nào áy náy trong lòng tôi. Bởi vì tôi lại một lần nữa dùng hành động của mình tự mình huyễn hoặc bản thân, để cho tâm cha vẫn một lòng yêu tôi, thấy rõ rằng lòng tôi vốn còn duy nhất một người, nay bị đả kích tới tan nát …