Bởi vì sảy ra chuyện “Mang bầu”, cho nên, Trang Tỉnh Tư đành phải gọi điện thoại nói cho Cổ Hâm Hâm biết, sắp tới cô không thể ra nước ngoài.
Không biết vì cái gì, từ ngày Phong Kiếm Trì nói cho cô biết Olga Duy Á đã quay về Italy, tâm tình của cô luôn luôn rất HIGH, nhịn không được lại chơi trò trước kia hay chơi.
“Tiểu Tư!” Giọng nói kéo dài thể hiện Phong Kiếm Trì vô cùng mất hứng. Trời ạ! May mắn cô không thật sự mang thai, nếu không con hắn sớm bị cô nhảy rơi mất. Nha đầu kia thật đúng là không biết trời cao đất dầy, cô hiện tại “cho rằng” mình mang thai, mà vẫn còn làm chuyện thương tổn tới mình, nghĩ đến đây, cơn tức trong hắn nhịn không được bốc cao.
“Dọa chết người! Làm sao vậy?” Cô hoảng sợ, tiếng hét so với giọng hắn còn lớn hơn.
“Làm sao vậy? Anh mới là người nên hỏi em đang làm gì!” Phong Kiếm Trì trầm mặt, đây là lần đầu tiên hắn chính thức cảm thấy tức giận đối với cô như vậy.
“Tôi đâu có làm gì? Chơi một chút cũng không được a! Keo kiệt!” Cô hất tóc sang hai bên má. Định so hung ác phải không? Trang Tỉnh Tư cô còn chứ từng thua ai đâu đó!
“Chơi đùa? Em có biết như vậy có thể sẽ chơi rụng cái mạng nhỏ trong bụng em không?” Nếu như cô thật sự mang thai như lời hắn nói.
“Anh quát to thế để làm chi? Anh có biết là anh vừa dọa tôi không? Nếu làm cục cưng trong bụng tôi sợ rớt ra thì làm sao bây giờ?” Cô đem đứa nhỏ ra dọa hắn.
Rất tốt! Cô còn nhớ tới cục cưng, cô sợ cục cưng bị hắn dọa rơi, lại không sợ nhi đồng bị cô chơi rụng hả?
“Không cần anh dọa, cục cưng từ lúc em bắt đầu “Chơi đùa” trò không muốn sống kia đã bị em chơi rớt rồi.” Hắn lạnh lùng nói.
Trang Tỉnh Tư này mới giật mình hiểu ra mình đã phạm vào một sai lầm ngớ ngẩn, cuối cùng cũng mới hiểu hắn tức giận cái gì.
“A —— làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cục cưng không sao chứ?” Cô gấp đến độ chạy loạn xung quanh. Trời ạ! Cô không phải cố ý, cô thật sự đã quên mình mang thai, bởi vì hoàn toàn không có cảm giác gì, cho nên cô… Đã quên!
Phong Kiếm Trì không thể tin khi nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng của cô, trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ, vì thế hắn to gan chứng thực, “Chẳng lẽ là… Em đã quên?” Chỉ mong vợ hắn không ngốc đến loại này.
Sự thật chứng minh, cô chính là ngu ngốc như vậy.
Cô đáng thương gật đầu, mắt hạnh chứa đầy nước mắt, nước mắt cũng sắp thành giọt rơi xuống, chỉ là cô cố nén, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.
Làm sao bây giờ?” Cô gấp đến mức kéo tay hắn, muốn hắn nghĩ biện pháp.
Lần đầu tiên thấy bộ dạng nhu nhược yếu đuối của cô, cảm giác đau lòng và không nỡ ở trong tim hắn từ từ mở ra, thành từng vòng gợn sóng, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn… Hắn không ngăn cản được loại cảm xúc này lan tràn.
Nhận biết này khiến cho hắn lâm vào chấn động, hắn vẫn cho rằng cảm giác của hắn đối với cô là thích thú hơn là yêu, trên thực tế, từ trước tới giờ hắn cũng không nghĩ tới việc cùng với ai đó nói chuyện yêu đươcg, sở dĩ hắn lấy cô làm vợ, hoàn toàn là bởi vì thích thú với tính cáchhay thay đổi thú vị của cô.
Mà cô quả thực cũng không khiến hắn thất vọng, cuộc sống có cô, hắn mỗi ngày đều tuyệt luân vô cùng, nghe cô nói câu nào, làm một chuyện, nhìn vẻ mặt phong phú và ngôn từ cũng đủ để cho hắn vui vẻ cả ngày.
Nhưng mà, hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn sẽ… Yêu cô!
Trang Tỉnh Tư thấy hắn không nói tiếng nào, nghĩ đến cục cưng thật sự bị cô “Chơi” rớt, cố nén đã lâu nước mắt cũng không nhịn được nữa rơi xuống.
“Oa… Tôi thật sự giết cục cưng của tôi, cục cưng của tôi không còn nữa!” Tiếng khóc này chỉ có thể dùng từ kinh thiên động địa để hình dung, giống như như vậy mới có thể biểu đạt cảm xúc cực kỳ bi ai của cô.
Phong Kiếm Trì bị tiếng khóc của cô đánh thức, hắn vừa lấy lại tinh thần vừa nhìn, chỉ thấy cô bé trước mắt đã sớm đau lòng khóc thành tiếng, tiếp tục nghe một chút trong miệng cô kêu gào câu gì đó, hắn có chút dở khóc dở cười.
“Tiểu Tư, đừng khóc!” Hắn muốn nói với cô đứa bé không có bị cô “Chơi” rụng, nhưng tiếng khóc của cô như sấm bên tai, hắn tin giờ nói gì cô cũng không nghe thấy. Hắn chỉ có thể đem cô ôm vào trong lòng, cho cô khóc đủ vốn.
“A Trì… Sao, làm sao bây giờ vậy? Cục cưng… Cục cưng có hận tôi giết nó không?”
Cô vừa khóc vừa nói một tràng, Phong Kiếm Trì là có nghe nhưng không có hiểu, hắn chỉ có thể vỗ vỗ vai cô, đợi cô bình tĩnh trở lại.
Rất lâu sau đó, cô cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, vùi đầu vào ngực hắn rầu rĩ nói: “A Trì, chúng ta nhất định phải an táng cho con thật tốt.” Nói xong, cô lại nghẹn ngào. Đứa con thứ nhất của cô đã bị cô “Chơi” rớt, có lẽ cả đời này cô sẽ sống trong ân hận.
“Tiểu Tư, đừng đau lòng, em bé căn bản không có chuyện gì a!” Phải nói căn bản không em bé mới đúng.
Trang Tỉnh Tư ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lên.
“Làm sao anh biết?”
“Ách…” Cũng không thể thành thật nói cho cô biết, cô căn bản không có mang thai, thì làm sao có thể sinh non đây! “Ách… Bởi vì em không có chảy máu a!” Hắn tự nhận so với cô thông minh hơn rất nhiều, hẳn là không có lừa cô quá đáng nhỉ.
“Đúng rồi!” Cô đưa tay lau lung tung nước mắt, nước mũi, nhìn mãi không thấy giấy lau hay khăn mặt, cô tự tiện kéo áo sơ mi của hắn lau lau nước mũi, quệt quệt mặt, cô một cái khuôn mặt sạch, đổi lại hắn có một cái áo nhăn nhúm toàn nước mũi, nước mắt. “Anh có đôi khi vô cùng thông minh nha!”
Hắn không dám ngăn cản cô, tránh lại chọc đến “lông” cô, chỉ có thể bó tay để mặc cho cô lau, chờ sau khi cô lau xong, tâm tình ổn định rất nhiều, hắn mới tuyên bố, “Trước tiên em đi rửa mặt, đợi chút nữa chúng ta đến nhà em.”
“Cái gì? Tại sao phải về nhà?” Trang Tỉnh Tư xoa xoa con mắt sưng đỏ, có lẽ là vừa mới mất nhiều nước mắt lắm, hại cô bây giờ cảm thấy hai mắt khô khốc ngưa ngứa.
“Là về nhà mẹ đẻ.” Hắn không thích cô đem nơi đó trở thành “Nhà của cô”, cô đã gả cho hắn, nơi này mới là nhà của cô. Hắn kéo cô xuống tay không ngừng vân vê, “Đừng xoa.”
“Nhưng mà rất ngứa!” Cô bỏ tay hắn ra, tiếp tục dụi mắt.
“Mắt của em quá khô, chờ chút nữa anh sẽ nhỏ thuốc nhỏ mắt cho em, sẽ không ngứa nữa.” Hắn lại kéo tay cô xuống, đau lòng thấy mắt của cô đều bị cô dụi đỏ.
“Anh còn chưa nói vì sao phải về nhà?” Cô rất không muốn về, bởi vì cô sợ vừa về, ông nội lại sẽ bắt đầu tra tấn người bằng hàng tràng giáo huấn kia, cô không thể chịu nổi.
“Ông nội nói muốn gặp em.”
“Có cái gì đẹp?” Đã nhìn hơn hai mươi năm còn xem chưa chán à?
“Em về cho ông nội nhìn một chút thôi! Ông nói đã lâu không nhìn thấy em, vừa lúc anh cũng có công việc cần bàn.” Hắn dụ dỗ cô.
“Mới hơn hai tháng không gặp, có cái gì mà nhớ quá.” Tuy là oán hận như vậy, nhưng cuối cùng cô không tiếp tục tỏ vẻ phản đối.
Còn chưa bước vào phòng khách, Trang Tỉnh Tư liền hối hận, bởi vì cô nghe thấy một giọng nói cô không muốn nghe chút nào. Cô ngừng bước, bắt đầu đi bước một lui về sau.
“Tôi đổi ý, tôi không muốn vào cho ông nội nhìn.” Cô xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng hận chính là, hắn sớm đã ôm eo của cô.
“Vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý?” Hắn cười đến thật ôn hòa.
“Tôi đột nhiên nhớ tới quần áo của tôi không hợp nghi lễ, tóc cũng rối, nếu ông nội thấy, nhất định sẽ tức điên.” Cô sống chết muốn tách tay hắn ra, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích chút nào.
“Quần áo của em vô cùng hợp. Đến đây đi! Mọi người đang chờ em đó!” Hắn tươi cười chân thành nói.
Mọi người? Cái gì mọi người? Không phải chỉ có ông nội muốn gặp cô sao? Khi nào thì biến thành mọi người?
“Tôi không muốn!”
Liều mạng giãy dụa không có nửa điểm hiệu quả, nhưng cô vẫn không chịu ngoan ngoãn, làm cho Phong Kiếm Trì không thể không thả lỏng tay, hai tay hắn chậm rãi ôm lấy eo cô.
Trang Tỉnh Tư cảm thấy có chút quen thuộc khác thường, còn không kịp tự hỏi có chuyện gì xảy ra, chân của cô đã chậm rãi cách mặt đất, một giây sau ——
“A ——” muốn giết người!
“Xem ra em rất nhớ khoảng khắc này, bằng không sao lại luôn không nghe lời chứ?”
Cô giống một người đang bay chống trọi giữa không trung, mặc dù cách mặt đất không quá mấy chục cen-ti-mét, cô vẫn choáng váng.
Ông trời, cô nôn ra mất!
“Cô bé đáng thương.” Hắn nói là nói như vậy, nhưng trong giọng nói vui sướng đắc ý khi người gặp họa cũng đến tròn mười phần. “Xem ra vợ yêu của anh quyết định ngoan ngoãn cùng anh đi gặp mọi người, có phải không?” Hắn thu tay, đem cô ôm vào ngực, thừa dịp cô vẫn trong trạng thái si ngốc, không thể phản kháng thì nhanh chóng đem cô ôm vào phòng khách.
Cách xuất hiện đặc biệt như vậy, đương nhiên thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác. Trang Tỉnh Tư trở lai bình thường, liền phát hiện chính mình đang đối mặt với một quẫn cảnh đại thế kỷ —— cô, Trang Tỉnh Tư, ở trước mặt mọi người lại bị một người đàn ông ôm!
Cô giãy dụa nhảy ra khỏi ngực hắn, muốn làm như chưa sảy ra chuyện gì. Có điều, nghe tiếng cười của những người xung quanh, căn bản cô làm điều thừa, giấu đầu hở đuôi.
“A! Đi X hắn!” Cô đau đầu vỗ vỗ trán mình, hối hận thấp giọng nguyền rủa một câu. Sớm biết rằng ông nội muốn gặp cô tuyệt nhiên không có chuyện gì tốt đẹp, mà cái gã xấu xa này vẫn lừa gạt cô!
“Phong phu nhân thân mến, em không nên mắng những lời thô tục, em đã quên em muốn sinh một cục cưng ngoan ngoãn nhất thế giới sao?” Hắn ghé bên tai cô đùa giỡn nói.
“Không cần dùng lời của tôi dọa tôi!” Cô cong lên miệng, giờ phút này quẫn cảnh hoàn toàn khiến cô lo lắng, không nghĩ đến việc dưỡng thai.
“Em lại nhớ đến phong cảnh trên cao? Tiểu Tư?” Hắn cười, đưa tay lên xiết chặt eo cô.
“Hắc!” Nhưng lúc này thật ra cô đang đánh đòn phủ đầu, rất không ôn nhu dùng hai tay ghìm chặt cổ hắn.
“Tiểu Tư, em muốn bóp chết anh sao?” Hắn buồn cười hỏi.
“Nếu anh đồng ý không bao giờ được tiếp tục ý đồ làm tôi ngã chết, tôi cũng sẽ không bóp chết anh.” Muốn nói điều kiện cô cũng sẽ nói, mỗi lần đều là hắn vơ vét tài sản của cô, ăn cô nhiều đến mệt a!
“Uh hừ!” Hắn không cần hừ một tiếng.
“Nghe thấy không? Không cho phép tiếp tục làm như vậy!” Hắn chẳng hề để ý đến dáng vẻ đang hết sức tức giận của cô. Hắn nghĩ cô không dám bóp chết hắn sao? Hừ! Cô chỉ xiết chặt ngón tay… Xiết chặt…
Kỳ quái? Sao cô không dùng lực được? Việc này rõ ràng rất đơn giản...
Phong Kiếm Trì thở dài, nhẹ nhàng kéo đôi tay chẳng có chút lực nào của cô xuống.
“Tiểu Tư, em như vậy thì bóp không chết anh đâu, em phải lại dùng lực nhiều một chút.” Hắn làm sao có thể không nhìn ra cô đang do dự, này cô bé ngốc nghếc này rõ ràng đối với hắn động tâm, nhưng bản thân lại không phát hiện ra.
“Anh… Anh đừng cho là tôi không ra tay được, tôi chỉ phải… Tôi chỉ phải… Không muốn vì anh mà phải ngồi tù thôi.” Lời của cô nghe không có chút sức thuyết phục nào. Trời ạ! Cô thật sự không ra tay được, cô rõ ràng chạm thấy mạch của hắn, chỉ là, vừa nghĩ tới việc mạch kia có thể sẽ ngừng đập, khiến cô không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Cô cúi đầu nhìn tay mình, lòng bàn tay còn để lại một chút cảm giác ấm áp từ trên cổ hắn, cô khống chế không nổi lại run rẩy.
“Tiểu Tư?”
Hắn gọi khiến cô bất ngờ buông tay, có chút cuống quít ngẩng đầu lên.
“Cái gì?”
“Làm sao vậy?” Hắn lo lắng nhìn cô, vừa mới lúc nãy cô còn nhìn chằm chằm vào hai tay mình một lúc lâu, hắn còn tưởng rằng cô làm sao. Lần đầu tiên cô có hành động khác thường như vậy.
Cô lập tức lắc đầu, “Không có!” Nhìn vào mắt của hắn, cô không dám chắc là mình không thấy sự ôn nhu trong mắt hắn.
“Phong!” Đột nhiên, một giọng nói mềm mại với thứ tiếng Trung ngượng ngịu vang lên.
Trang Tỉnh Tư trơ mắt nhìn Olga Duy Á vùi đầu vào lòng chồng cô, một câu cũng nói không nên lời. Trong lòng cô có một cái giọng nói đang gào thét, đến đây đến đây, hai người yêu nhau cuối cùng quyết định cần mọi người hiểu và thông cảm sao?
Cô chỉ cảm thấy trái tim mình đang từng chút từng chút một bị xé nát, mà cô lại không có cánh nào ngăn cản.
Lúc nãy ở ngoài cửa cô nghe thấy giọng nói của cô gái này nên mới không muốn vào, thì ra đó là dự cảm, biết trước cô vào đây sẽ phải chịu đựng cảm giác đau đớn này.
Hai người bọn họ dùng tiếng Italy nói chuyện với nhau trong chốc lát, Olga Duy Á đột nhiên quay sang Trang Tỉnh Tư, vẻ mặt tươi cười đưa tay nắm lấy tay cô, lấy một giọng nói mềm mại nói mấy câu.
Trang Tỉnh Tư vẻ mặt mờ mịt nhìn cô ta, lại nhìn Phong Kiếm Trì. Người ta nói “không đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười”, hai người bọn họ đều cười, cho nên, cô cũng chỉ miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Cô ta nói cái gì?” Cô nghe không hiểu, cô tự nhận năng lực lý giải rất mạnh nhưng lúc này hoàn toàn không sử dụng đến, chỉ vì suy nghĩ của cô đã loạn hết rồi.
“Cô ấy nói lại gặp mặt, thật xin lỗi lần trước không chính thức cùng em chào hỏi.” Phong Kiếm Trì đảm đương trách nhiệm phiên dịch.
“A! Không sao.” Cô dùng tiếng Anh trả lời. Lần đầu tiên trong đời cô cười giả dối như thế, nói ra những lời cũng rất giả, nhưng cô rất bất ngờ khi Olga Duy Á nói ra những lời này, có tiểu tam nào muốn cướp chồng người ta lại lễ phép chào hỏi đây? Điều này làm cho cô muốn cười… Trên thực tế, cô chủ yếu muốn rõ đến tột cùng cô muốn khóc hay muốn cười, bởi vì cô phát hiện mình tuyệt nhiên không chán ghét vị mỹ nữ cướp chồng của cô này, không, phải nói cô ấy làm cho không người nào có thể chán ghét cô ấy.
Cô cố gắng áp chế ghen tuông không ngừng nảy nở trong lòng, thật lâu mới để vẻ mặt của mình như bình thường. Cô ngẩng đầu, ngoài anh hai của cô ở ngoài, tất cả người nhà của cô đều ngồi ở trên ghế sa lon, còn có mấy người, cho tới bây giờ cô chưa từng gặp qua, nhưng cả trai lẫn gái đều là người Italy, mà trong đó cô chỉ biết được một người —— đồ thủ lĩnh hắc đạo Italy chết tiệt!
“Anh tới nhà tôi làm gì?” Trang Tỉnh Tư hai tay chống eo vọt tới trước mặt Lawrence. Vừa hay tâm tình của cô khó chịu, chính là do hắn đưa tới cửa, không mắng vô ích.
“Tiểu Tư, làm sao con có thể vô lễ với khách như vậy?” Trang lão thái gia dựng râu trừng mắt mắng cháu gái, ông còn tưởng rằng sau khi cháu gái lập gia đình sẽ ngoan ngãn đi một ít, không nghĩ tới cô ngược lại càng ngày càng láo xược!
“Ông nội, ông không biết hắn sống dễ chịu, cũng đã có vợ rồi, còn ở bên ngoài có người khác, thật không biết xấu hổ!” Cô chỉ vào mũi Lawrence mắng chửi.
Lawrence nâng nâng mày rậm nói với bạn tốt: “Xem ra vợ cậu rất bất mãn với mình?”
“Cô ấy chỉ thích đùa thôi.” Phong Kiếm Trì thản nhiên nói, hắn tự tay đem Trang Tỉnh Tư ôm đến góc phòng, nho nhỏ dạy dỗ một chút. “Tiểu Tư, không thể như vậy, người tới là khách, em cần tôn trọng người ta.”
“Hắn tới nhà tôi làm gì?” Cô khẩu khí vẫn là thực hướng.
“Tiểu Tư, anh đã nói rồi, nơi này đã không phải là nhà em. Huống hồ, hắn hôm nay đến là giúp Olga Duy Á bàn hôn sự, em đừng gây chuyện, được không?”
Nghe vậy, Trang Tỉnh Tư cho dù có nhiều ủy khuất hơn nữa cũng nói không nên lời. Người ta cũng đã tỏ rõ là tới bàn hôn sự, nói cách khác, cô đã trở thành người vợ bị ruồng bỏ rồi, làm gì có tư cách ở trong này ồn ào.
Cô nặng nề gật đầu, dẫn đầu trở về ghế sa lon ngồi xuống.
Trang Tỉnh Tư an phận ngồi lẳng lặng, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không có. Việc này đối với cô mà nói là cực không tầm thường, không khỏi khiến cho Phong Kiếm Trì chú ý.
“Làm sao vậy? Sao không nói câu nào?” An tĩnh như vậy một chút cũng không giống cô.
“Không phải anh muốn tôi đừng nói gì sao?” Cô miễn cưỡng nói, một chút cũng không động dậy nổi.
“Anh không có muốn em đừng nói chuyện a!” Phong Kiếm Trì nhăn lại mi.
Trang Tỉnh Tư nhìn hắn một cái, lập tức lại cúi đầu tự chơi với ngón tay của mình.
“Không có thôi! Các người đang bàn hôn sự, tôi không làm phiền mọi người, tôi đi ra ngoài trước.” Cô muốn mau rời khỏi nơi này, bởi vì cô cảm thấy nước mắt của mình dường như sắp rơi. Cô chưa từng trải qua loại cảm giác này, chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa bực bội lại khó chịu.
Phong Kiếm Trì còn chưa kịp ngăn cản, Trang lão thái gia liền mở miệng mắng trước, “Tiểu Tư, tất cả mọi người đang bàn hôn sự của anh hai con, con muốn đi đâu??”
Trang Tỉnh Tư trợn mắt to.
“Anh hai? Làm cái quỷ gì? Không phải anh…” Miệng của cô bị che, sau đó cô nghe thấy Phong Kiếm Trì nói với ông nội: “Ông nội, ngại quá, con có vài lời muốn nói với Tiểu Tư, sẽ quay lại ngay.”
Một giây sau, cô đã bị tha ra ngoài.
Không biết vì cái gì, từ ngày Phong Kiếm Trì nói cho cô biết Olga Duy Á đã quay về Italy, tâm tình của cô luôn luôn rất HIGH, nhịn không được lại chơi trò trước kia hay chơi.
“Tiểu Tư!” Giọng nói kéo dài thể hiện Phong Kiếm Trì vô cùng mất hứng. Trời ạ! May mắn cô không thật sự mang thai, nếu không con hắn sớm bị cô nhảy rơi mất. Nha đầu kia thật đúng là không biết trời cao đất dầy, cô hiện tại “cho rằng” mình mang thai, mà vẫn còn làm chuyện thương tổn tới mình, nghĩ đến đây, cơn tức trong hắn nhịn không được bốc cao.
“Dọa chết người! Làm sao vậy?” Cô hoảng sợ, tiếng hét so với giọng hắn còn lớn hơn.
“Làm sao vậy? Anh mới là người nên hỏi em đang làm gì!” Phong Kiếm Trì trầm mặt, đây là lần đầu tiên hắn chính thức cảm thấy tức giận đối với cô như vậy.
“Tôi đâu có làm gì? Chơi một chút cũng không được a! Keo kiệt!” Cô hất tóc sang hai bên má. Định so hung ác phải không? Trang Tỉnh Tư cô còn chứ từng thua ai đâu đó!
“Chơi đùa? Em có biết như vậy có thể sẽ chơi rụng cái mạng nhỏ trong bụng em không?” Nếu như cô thật sự mang thai như lời hắn nói.
“Anh quát to thế để làm chi? Anh có biết là anh vừa dọa tôi không? Nếu làm cục cưng trong bụng tôi sợ rớt ra thì làm sao bây giờ?” Cô đem đứa nhỏ ra dọa hắn.
Rất tốt! Cô còn nhớ tới cục cưng, cô sợ cục cưng bị hắn dọa rơi, lại không sợ nhi đồng bị cô chơi rụng hả?
“Không cần anh dọa, cục cưng từ lúc em bắt đầu “Chơi đùa” trò không muốn sống kia đã bị em chơi rớt rồi.” Hắn lạnh lùng nói.
Trang Tỉnh Tư này mới giật mình hiểu ra mình đã phạm vào một sai lầm ngớ ngẩn, cuối cùng cũng mới hiểu hắn tức giận cái gì.
“A —— làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cục cưng không sao chứ?” Cô gấp đến độ chạy loạn xung quanh. Trời ạ! Cô không phải cố ý, cô thật sự đã quên mình mang thai, bởi vì hoàn toàn không có cảm giác gì, cho nên cô… Đã quên!
Phong Kiếm Trì không thể tin khi nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng của cô, trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ, vì thế hắn to gan chứng thực, “Chẳng lẽ là… Em đã quên?” Chỉ mong vợ hắn không ngốc đến loại này.
Sự thật chứng minh, cô chính là ngu ngốc như vậy.
Cô đáng thương gật đầu, mắt hạnh chứa đầy nước mắt, nước mắt cũng sắp thành giọt rơi xuống, chỉ là cô cố nén, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.
Làm sao bây giờ?” Cô gấp đến mức kéo tay hắn, muốn hắn nghĩ biện pháp.
Lần đầu tiên thấy bộ dạng nhu nhược yếu đuối của cô, cảm giác đau lòng và không nỡ ở trong tim hắn từ từ mở ra, thành từng vòng gợn sóng, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn… Hắn không ngăn cản được loại cảm xúc này lan tràn.
Nhận biết này khiến cho hắn lâm vào chấn động, hắn vẫn cho rằng cảm giác của hắn đối với cô là thích thú hơn là yêu, trên thực tế, từ trước tới giờ hắn cũng không nghĩ tới việc cùng với ai đó nói chuyện yêu đươcg, sở dĩ hắn lấy cô làm vợ, hoàn toàn là bởi vì thích thú với tính cáchhay thay đổi thú vị của cô.
Mà cô quả thực cũng không khiến hắn thất vọng, cuộc sống có cô, hắn mỗi ngày đều tuyệt luân vô cùng, nghe cô nói câu nào, làm một chuyện, nhìn vẻ mặt phong phú và ngôn từ cũng đủ để cho hắn vui vẻ cả ngày.
Nhưng mà, hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn sẽ… Yêu cô!
Trang Tỉnh Tư thấy hắn không nói tiếng nào, nghĩ đến cục cưng thật sự bị cô “Chơi” rớt, cố nén đã lâu nước mắt cũng không nhịn được nữa rơi xuống.
“Oa… Tôi thật sự giết cục cưng của tôi, cục cưng của tôi không còn nữa!” Tiếng khóc này chỉ có thể dùng từ kinh thiên động địa để hình dung, giống như như vậy mới có thể biểu đạt cảm xúc cực kỳ bi ai của cô.
Phong Kiếm Trì bị tiếng khóc của cô đánh thức, hắn vừa lấy lại tinh thần vừa nhìn, chỉ thấy cô bé trước mắt đã sớm đau lòng khóc thành tiếng, tiếp tục nghe một chút trong miệng cô kêu gào câu gì đó, hắn có chút dở khóc dở cười.
“Tiểu Tư, đừng khóc!” Hắn muốn nói với cô đứa bé không có bị cô “Chơi” rụng, nhưng tiếng khóc của cô như sấm bên tai, hắn tin giờ nói gì cô cũng không nghe thấy. Hắn chỉ có thể đem cô ôm vào trong lòng, cho cô khóc đủ vốn.
“A Trì… Sao, làm sao bây giờ vậy? Cục cưng… Cục cưng có hận tôi giết nó không?”
Cô vừa khóc vừa nói một tràng, Phong Kiếm Trì là có nghe nhưng không có hiểu, hắn chỉ có thể vỗ vỗ vai cô, đợi cô bình tĩnh trở lại.
Rất lâu sau đó, cô cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, vùi đầu vào ngực hắn rầu rĩ nói: “A Trì, chúng ta nhất định phải an táng cho con thật tốt.” Nói xong, cô lại nghẹn ngào. Đứa con thứ nhất của cô đã bị cô “Chơi” rớt, có lẽ cả đời này cô sẽ sống trong ân hận.
“Tiểu Tư, đừng đau lòng, em bé căn bản không có chuyện gì a!” Phải nói căn bản không em bé mới đúng.
Trang Tỉnh Tư ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lên.
“Làm sao anh biết?”
“Ách…” Cũng không thể thành thật nói cho cô biết, cô căn bản không có mang thai, thì làm sao có thể sinh non đây! “Ách… Bởi vì em không có chảy máu a!” Hắn tự nhận so với cô thông minh hơn rất nhiều, hẳn là không có lừa cô quá đáng nhỉ.
“Đúng rồi!” Cô đưa tay lau lung tung nước mắt, nước mũi, nhìn mãi không thấy giấy lau hay khăn mặt, cô tự tiện kéo áo sơ mi của hắn lau lau nước mũi, quệt quệt mặt, cô một cái khuôn mặt sạch, đổi lại hắn có một cái áo nhăn nhúm toàn nước mũi, nước mắt. “Anh có đôi khi vô cùng thông minh nha!”
Hắn không dám ngăn cản cô, tránh lại chọc đến “lông” cô, chỉ có thể bó tay để mặc cho cô lau, chờ sau khi cô lau xong, tâm tình ổn định rất nhiều, hắn mới tuyên bố, “Trước tiên em đi rửa mặt, đợi chút nữa chúng ta đến nhà em.”
“Cái gì? Tại sao phải về nhà?” Trang Tỉnh Tư xoa xoa con mắt sưng đỏ, có lẽ là vừa mới mất nhiều nước mắt lắm, hại cô bây giờ cảm thấy hai mắt khô khốc ngưa ngứa.
“Là về nhà mẹ đẻ.” Hắn không thích cô đem nơi đó trở thành “Nhà của cô”, cô đã gả cho hắn, nơi này mới là nhà của cô. Hắn kéo cô xuống tay không ngừng vân vê, “Đừng xoa.”
“Nhưng mà rất ngứa!” Cô bỏ tay hắn ra, tiếp tục dụi mắt.
“Mắt của em quá khô, chờ chút nữa anh sẽ nhỏ thuốc nhỏ mắt cho em, sẽ không ngứa nữa.” Hắn lại kéo tay cô xuống, đau lòng thấy mắt của cô đều bị cô dụi đỏ.
“Anh còn chưa nói vì sao phải về nhà?” Cô rất không muốn về, bởi vì cô sợ vừa về, ông nội lại sẽ bắt đầu tra tấn người bằng hàng tràng giáo huấn kia, cô không thể chịu nổi.
“Ông nội nói muốn gặp em.”
“Có cái gì đẹp?” Đã nhìn hơn hai mươi năm còn xem chưa chán à?
“Em về cho ông nội nhìn một chút thôi! Ông nói đã lâu không nhìn thấy em, vừa lúc anh cũng có công việc cần bàn.” Hắn dụ dỗ cô.
“Mới hơn hai tháng không gặp, có cái gì mà nhớ quá.” Tuy là oán hận như vậy, nhưng cuối cùng cô không tiếp tục tỏ vẻ phản đối.
Còn chưa bước vào phòng khách, Trang Tỉnh Tư liền hối hận, bởi vì cô nghe thấy một giọng nói cô không muốn nghe chút nào. Cô ngừng bước, bắt đầu đi bước một lui về sau.
“Tôi đổi ý, tôi không muốn vào cho ông nội nhìn.” Cô xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng hận chính là, hắn sớm đã ôm eo của cô.
“Vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý?” Hắn cười đến thật ôn hòa.
“Tôi đột nhiên nhớ tới quần áo của tôi không hợp nghi lễ, tóc cũng rối, nếu ông nội thấy, nhất định sẽ tức điên.” Cô sống chết muốn tách tay hắn ra, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích chút nào.
“Quần áo của em vô cùng hợp. Đến đây đi! Mọi người đang chờ em đó!” Hắn tươi cười chân thành nói.
Mọi người? Cái gì mọi người? Không phải chỉ có ông nội muốn gặp cô sao? Khi nào thì biến thành mọi người?
“Tôi không muốn!”
Liều mạng giãy dụa không có nửa điểm hiệu quả, nhưng cô vẫn không chịu ngoan ngoãn, làm cho Phong Kiếm Trì không thể không thả lỏng tay, hai tay hắn chậm rãi ôm lấy eo cô.
Trang Tỉnh Tư cảm thấy có chút quen thuộc khác thường, còn không kịp tự hỏi có chuyện gì xảy ra, chân của cô đã chậm rãi cách mặt đất, một giây sau ——
“A ——” muốn giết người!
“Xem ra em rất nhớ khoảng khắc này, bằng không sao lại luôn không nghe lời chứ?”
Cô giống một người đang bay chống trọi giữa không trung, mặc dù cách mặt đất không quá mấy chục cen-ti-mét, cô vẫn choáng váng.
Ông trời, cô nôn ra mất!
“Cô bé đáng thương.” Hắn nói là nói như vậy, nhưng trong giọng nói vui sướng đắc ý khi người gặp họa cũng đến tròn mười phần. “Xem ra vợ yêu của anh quyết định ngoan ngoãn cùng anh đi gặp mọi người, có phải không?” Hắn thu tay, đem cô ôm vào ngực, thừa dịp cô vẫn trong trạng thái si ngốc, không thể phản kháng thì nhanh chóng đem cô ôm vào phòng khách.
Cách xuất hiện đặc biệt như vậy, đương nhiên thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác. Trang Tỉnh Tư trở lai bình thường, liền phát hiện chính mình đang đối mặt với một quẫn cảnh đại thế kỷ —— cô, Trang Tỉnh Tư, ở trước mặt mọi người lại bị một người đàn ông ôm!
Cô giãy dụa nhảy ra khỏi ngực hắn, muốn làm như chưa sảy ra chuyện gì. Có điều, nghe tiếng cười của những người xung quanh, căn bản cô làm điều thừa, giấu đầu hở đuôi.
“A! Đi X hắn!” Cô đau đầu vỗ vỗ trán mình, hối hận thấp giọng nguyền rủa một câu. Sớm biết rằng ông nội muốn gặp cô tuyệt nhiên không có chuyện gì tốt đẹp, mà cái gã xấu xa này vẫn lừa gạt cô!
“Phong phu nhân thân mến, em không nên mắng những lời thô tục, em đã quên em muốn sinh một cục cưng ngoan ngoãn nhất thế giới sao?” Hắn ghé bên tai cô đùa giỡn nói.
“Không cần dùng lời của tôi dọa tôi!” Cô cong lên miệng, giờ phút này quẫn cảnh hoàn toàn khiến cô lo lắng, không nghĩ đến việc dưỡng thai.
“Em lại nhớ đến phong cảnh trên cao? Tiểu Tư?” Hắn cười, đưa tay lên xiết chặt eo cô.
“Hắc!” Nhưng lúc này thật ra cô đang đánh đòn phủ đầu, rất không ôn nhu dùng hai tay ghìm chặt cổ hắn.
“Tiểu Tư, em muốn bóp chết anh sao?” Hắn buồn cười hỏi.
“Nếu anh đồng ý không bao giờ được tiếp tục ý đồ làm tôi ngã chết, tôi cũng sẽ không bóp chết anh.” Muốn nói điều kiện cô cũng sẽ nói, mỗi lần đều là hắn vơ vét tài sản của cô, ăn cô nhiều đến mệt a!
“Uh hừ!” Hắn không cần hừ một tiếng.
“Nghe thấy không? Không cho phép tiếp tục làm như vậy!” Hắn chẳng hề để ý đến dáng vẻ đang hết sức tức giận của cô. Hắn nghĩ cô không dám bóp chết hắn sao? Hừ! Cô chỉ xiết chặt ngón tay… Xiết chặt…
Kỳ quái? Sao cô không dùng lực được? Việc này rõ ràng rất đơn giản...
Phong Kiếm Trì thở dài, nhẹ nhàng kéo đôi tay chẳng có chút lực nào của cô xuống.
“Tiểu Tư, em như vậy thì bóp không chết anh đâu, em phải lại dùng lực nhiều một chút.” Hắn làm sao có thể không nhìn ra cô đang do dự, này cô bé ngốc nghếc này rõ ràng đối với hắn động tâm, nhưng bản thân lại không phát hiện ra.
“Anh… Anh đừng cho là tôi không ra tay được, tôi chỉ phải… Tôi chỉ phải… Không muốn vì anh mà phải ngồi tù thôi.” Lời của cô nghe không có chút sức thuyết phục nào. Trời ạ! Cô thật sự không ra tay được, cô rõ ràng chạm thấy mạch của hắn, chỉ là, vừa nghĩ tới việc mạch kia có thể sẽ ngừng đập, khiến cô không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Cô cúi đầu nhìn tay mình, lòng bàn tay còn để lại một chút cảm giác ấm áp từ trên cổ hắn, cô khống chế không nổi lại run rẩy.
“Tiểu Tư?”
Hắn gọi khiến cô bất ngờ buông tay, có chút cuống quít ngẩng đầu lên.
“Cái gì?”
“Làm sao vậy?” Hắn lo lắng nhìn cô, vừa mới lúc nãy cô còn nhìn chằm chằm vào hai tay mình một lúc lâu, hắn còn tưởng rằng cô làm sao. Lần đầu tiên cô có hành động khác thường như vậy.
Cô lập tức lắc đầu, “Không có!” Nhìn vào mắt của hắn, cô không dám chắc là mình không thấy sự ôn nhu trong mắt hắn.
“Phong!” Đột nhiên, một giọng nói mềm mại với thứ tiếng Trung ngượng ngịu vang lên.
Trang Tỉnh Tư trơ mắt nhìn Olga Duy Á vùi đầu vào lòng chồng cô, một câu cũng nói không nên lời. Trong lòng cô có một cái giọng nói đang gào thét, đến đây đến đây, hai người yêu nhau cuối cùng quyết định cần mọi người hiểu và thông cảm sao?
Cô chỉ cảm thấy trái tim mình đang từng chút từng chút một bị xé nát, mà cô lại không có cánh nào ngăn cản.
Lúc nãy ở ngoài cửa cô nghe thấy giọng nói của cô gái này nên mới không muốn vào, thì ra đó là dự cảm, biết trước cô vào đây sẽ phải chịu đựng cảm giác đau đớn này.
Hai người bọn họ dùng tiếng Italy nói chuyện với nhau trong chốc lát, Olga Duy Á đột nhiên quay sang Trang Tỉnh Tư, vẻ mặt tươi cười đưa tay nắm lấy tay cô, lấy một giọng nói mềm mại nói mấy câu.
Trang Tỉnh Tư vẻ mặt mờ mịt nhìn cô ta, lại nhìn Phong Kiếm Trì. Người ta nói “không đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười”, hai người bọn họ đều cười, cho nên, cô cũng chỉ miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Cô ta nói cái gì?” Cô nghe không hiểu, cô tự nhận năng lực lý giải rất mạnh nhưng lúc này hoàn toàn không sử dụng đến, chỉ vì suy nghĩ của cô đã loạn hết rồi.
“Cô ấy nói lại gặp mặt, thật xin lỗi lần trước không chính thức cùng em chào hỏi.” Phong Kiếm Trì đảm đương trách nhiệm phiên dịch.
“A! Không sao.” Cô dùng tiếng Anh trả lời. Lần đầu tiên trong đời cô cười giả dối như thế, nói ra những lời cũng rất giả, nhưng cô rất bất ngờ khi Olga Duy Á nói ra những lời này, có tiểu tam nào muốn cướp chồng người ta lại lễ phép chào hỏi đây? Điều này làm cho cô muốn cười… Trên thực tế, cô chủ yếu muốn rõ đến tột cùng cô muốn khóc hay muốn cười, bởi vì cô phát hiện mình tuyệt nhiên không chán ghét vị mỹ nữ cướp chồng của cô này, không, phải nói cô ấy làm cho không người nào có thể chán ghét cô ấy.
Cô cố gắng áp chế ghen tuông không ngừng nảy nở trong lòng, thật lâu mới để vẻ mặt của mình như bình thường. Cô ngẩng đầu, ngoài anh hai của cô ở ngoài, tất cả người nhà của cô đều ngồi ở trên ghế sa lon, còn có mấy người, cho tới bây giờ cô chưa từng gặp qua, nhưng cả trai lẫn gái đều là người Italy, mà trong đó cô chỉ biết được một người —— đồ thủ lĩnh hắc đạo Italy chết tiệt!
“Anh tới nhà tôi làm gì?” Trang Tỉnh Tư hai tay chống eo vọt tới trước mặt Lawrence. Vừa hay tâm tình của cô khó chịu, chính là do hắn đưa tới cửa, không mắng vô ích.
“Tiểu Tư, làm sao con có thể vô lễ với khách như vậy?” Trang lão thái gia dựng râu trừng mắt mắng cháu gái, ông còn tưởng rằng sau khi cháu gái lập gia đình sẽ ngoan ngãn đi một ít, không nghĩ tới cô ngược lại càng ngày càng láo xược!
“Ông nội, ông không biết hắn sống dễ chịu, cũng đã có vợ rồi, còn ở bên ngoài có người khác, thật không biết xấu hổ!” Cô chỉ vào mũi Lawrence mắng chửi.
Lawrence nâng nâng mày rậm nói với bạn tốt: “Xem ra vợ cậu rất bất mãn với mình?”
“Cô ấy chỉ thích đùa thôi.” Phong Kiếm Trì thản nhiên nói, hắn tự tay đem Trang Tỉnh Tư ôm đến góc phòng, nho nhỏ dạy dỗ một chút. “Tiểu Tư, không thể như vậy, người tới là khách, em cần tôn trọng người ta.”
“Hắn tới nhà tôi làm gì?” Cô khẩu khí vẫn là thực hướng.
“Tiểu Tư, anh đã nói rồi, nơi này đã không phải là nhà em. Huống hồ, hắn hôm nay đến là giúp Olga Duy Á bàn hôn sự, em đừng gây chuyện, được không?”
Nghe vậy, Trang Tỉnh Tư cho dù có nhiều ủy khuất hơn nữa cũng nói không nên lời. Người ta cũng đã tỏ rõ là tới bàn hôn sự, nói cách khác, cô đã trở thành người vợ bị ruồng bỏ rồi, làm gì có tư cách ở trong này ồn ào.
Cô nặng nề gật đầu, dẫn đầu trở về ghế sa lon ngồi xuống.
Trang Tỉnh Tư an phận ngồi lẳng lặng, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không có. Việc này đối với cô mà nói là cực không tầm thường, không khỏi khiến cho Phong Kiếm Trì chú ý.
“Làm sao vậy? Sao không nói câu nào?” An tĩnh như vậy một chút cũng không giống cô.
“Không phải anh muốn tôi đừng nói gì sao?” Cô miễn cưỡng nói, một chút cũng không động dậy nổi.
“Anh không có muốn em đừng nói chuyện a!” Phong Kiếm Trì nhăn lại mi.
Trang Tỉnh Tư nhìn hắn một cái, lập tức lại cúi đầu tự chơi với ngón tay của mình.
“Không có thôi! Các người đang bàn hôn sự, tôi không làm phiền mọi người, tôi đi ra ngoài trước.” Cô muốn mau rời khỏi nơi này, bởi vì cô cảm thấy nước mắt của mình dường như sắp rơi. Cô chưa từng trải qua loại cảm giác này, chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa bực bội lại khó chịu.
Phong Kiếm Trì còn chưa kịp ngăn cản, Trang lão thái gia liền mở miệng mắng trước, “Tiểu Tư, tất cả mọi người đang bàn hôn sự của anh hai con, con muốn đi đâu??”
Trang Tỉnh Tư trợn mắt to.
“Anh hai? Làm cái quỷ gì? Không phải anh…” Miệng của cô bị che, sau đó cô nghe thấy Phong Kiếm Trì nói với ông nội: “Ông nội, ngại quá, con có vài lời muốn nói với Tiểu Tư, sẽ quay lại ngay.”
Một giây sau, cô đã bị tha ra ngoài.