Trong đầu Đường Cam trống rỗng, lồng ngực của Lục Thương kề chặt sau lưng y, hạ thể dán sát nhau của cả hai đổ ra một lớp mồ hôi mỏng manh, tứ chi dây dưa, y phục không ngay ngắn.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của nhau, Đường Cam cảm thấy y thậm chí có thể ngửi được mùi tanh nhàn nhạt quấn quýt cùng huân hương, tiếng thở trầm thấp bên tai y khi Lục Thương tiết ra khiến cổ họng y siết lại, hai điểm trước ngực bị xoa nắn sưng lên, một tay Lục Thương còn đang nhẹ nhàng vuốt một vòng giữa ngực và bụng y, hoàn toàn nói lên hắn vẫn chưa tiêu tan hết dư vị.
Hai người không nói gì, cứ nằm như vậy, Lục Thương đột nhiên bật cười một tiếng.
Đường Cam không biết hắn có ý gì, vừa rồi y có thể rõ ràng cảm giác được Lục Thương động tình, thế nhưng ngọn nguồn phát sinh của loại động tình này là giống như y, hay là kích động nhất thời của nam nhân, Đường Cam không phân biệt được.
Giữa lúc y đang suy nghĩ lung tung, Lục Thương mở miệng: “A Đường.”
“Ừm.”
Nhưng Lục Thương không nói gì, chỉ thu cánh tay ôm chặt y hơn một ít.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức cảm xúc mãnh liệt của Đường Cam lui bước, thời điểm y lại bắt đầu lo sợ bất an, Lục Thương mới hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ta…”
“Đùng đùng.” Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, trái tim Đường Cam mới bị Lục Thương treo lên, lại bị tiếng gõ cửa dọa sợ run rẩy, Đường Cam bị sặc không khí do hít thở gấp gáp, ho thành một con tôm trong ngực Lục Thương.
“Hừ.” Lục Thương bất mãn nhíu mày, vừa vỗ lưng cho y vừa hơi tức giận hỏi: “Ai đó?”
“Ta.” Người tới cũng không khách khí, đơn giản trả lời một tiếng, nghe giọng nói hơi hung hăng kia liền biết không phải người làm trong phủ, Đường Cam kinh ngạc, là âm thanh của cô gái mà y nghe thấy tối hôm qua.
Lục Thương nhân tiện chùi chất dính trên tay vào chăn, rồi mò mẫm mặc quần đàng hoàng cho cả hai, khoác một cái áo đi chân trần đến mở cửa, Đường Cam hơi nhích qua chỗ chăn sạch, trên mặt lại nóng lên, nghĩ thầm cái chăn này không thể xài được nữa.
Đến khi người đi tới trước giường, y mới thấy rõ khuôn mặt của cô gái này, tựa như phấn điêu ngọc trác, hai mắt trong trẻo, hai búi tóc rủ xuống, trông có vẻ chỉ mới mười sáu.
Thật sự là một tiểu mỹ nhân.
“Đây là biểu muội trong nhà cô của ta, Yến Yến.” Lục Thương khoanh cánh tay nói, “Đây là Đường Cam.”
Hóa ra đây chính là biểu muội có quan hệ rất tốt với Lục Thương trong miệng của quản gia, được cả Lục trạch công nhận là thiếu phu nhân, trái tim Đường Cam lại một lần nữa tụt dốc không phanh, y đột nhiên tỉnh lại, dị dạng giữa hay chân khiến y xấu hổ, y vừa mới làm cái gì?
“Ta tới thăm ngươi, xem ngươi có đỡ hơn chút nào không?” Yến Yến đưa tay sờ vào trên trán y, nhíu mày nói: “Ngươi bị cảm lạnh à? Sao lại nóng như thế?”
Đường Cam sững sờ, chỉ nghe thấy Lục Thương nói: “Không thể nào, ta ôm hắn ngủ, trời nóng như vậy sao có thể bị cảm lạnh?”
“…” Đường Cam không biết làm sao Lục Thương có thể như không có chuyện gì xảy ra mà nói những câu này với một cô gái, y vội vàng ngồi dậy, vẫy tay giải thích: “Không phải!”
Đường Cam quên mất cổ áo còn mở, y phục liền trượt xuống khi vừa ngồi dậy, hai hạt đậu đo đỏ do bị Lục Thương xoa nắn lộ ra, tình cảnh này còn khó rũ sạch hơn chuyện “ôm ngủ”.
“Khụ.” Lục Thương giấu đầu hở đuôi nắm tay ho khan một tiếng, Yến Yến nhanh chóng nhắm mắt lại phi lễ chớ nhìn, nàng chìa một tay về phía Đường Cam: “Đường công tử, để ta bắt mạch cho ngươi.” Âm thanh có chút nghiến răng nghiến lợi.
Đường Cam luống cuống tay chân buộc y phục thật kín, do dự nói: “Chuyện này…”
“Yên tâm đi, ta có học một chút y thuật, ngày hôm qua chính là ta giúp ngươi bắt mạch kê thuốc đó.”
Hóa ra người ngày hôm qua đặt tay y lại vào trong chăn là nàng, Đường Cam đưa tay ra, đặt dưới ngón tay của Yến Yến.
Yến Yến nhắm mắt lại trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên nhướng hàng mày mảnh khảnh, nhíu mi tâm, nàng buông tay Đường Cam ra, quay người cười lạnh một tiếng.
“Là bị cảm lạnh sao?” Lục Thương không yên tâm hỏi.
“Lục Thương, người ta còn đang bị bệnh, ngươi cũng xuống tay được.” Yến Yến lườm một cái, phất ống tay áo rời đi.
“…” Chắc chắc chẩn bệnh ra cái gì rồi, Đường Cam mới dứt khỏi tình sự, khí huyết khẳng định có chút mãnh liệt, Yến Yến chỉ cần bắt mạch một cái liền biết đầu đuôi lý do Đường Cam nóng người, Lục Thương đột nhiên cảm thấy đỏ ửng mặt già, lúng túng vì bị muội muội nói toạc ra, hắn đưa tay sờ mũi, mắng một câu: “Tiểu nha đầu tinh ranh này.”
Thân mật trong giọng nói khiến Đường Cam ngây người, chậm chạp mở miệng hỏi: “”Nàng trở về cùng với ngươi sao?””
Lục Thương không ngờ tới y sẽ hỏi cái này, hắn nghĩ đến cái gì đó mà bật cười một tiếng: “”Ừm, nàng đến là để…”
“Hai người… Sắp thành thân sao?” Đường Cam hơi ngẩng đầu nhìn Lục Thương đang đứng bên giường, từng chút một trong lòng nguội xuống.
Lục Thương bị y cắt ngang câu chuyện, không rõ vì sao lại chớp mắt mấy cái, rồi rất nhanh cười cười một tiếng, nói: “Ai nói cho ngươi biết chúng ta muốn thành thân?”
“Quản gia nói.”” Đường Cam ủ rũ cúi đầu nói, Lục Thương ngồi xuống mép giường, hỏi, “Ông ấy còn nói cái gì?”
Vành mắt Đường Cam hơi tỏa nhiệt, đầu mũi chua xót: “Nói ngươi và Yến cô nương là thanh mai trúc mã, đợi ngươi cưới nàng về làm thiếu phu nhân.”
“Ngươi tin à?” Lục Thương bật cười, bản thân Đường Cam cũng không nghe ra trong giọng nói của mình có bao nhiêu hờn tủi, trong lòng Lục Thương như nhũn ra, vừa không khỏi thấy oan uổng thay cho bản thân.
Quản gia từng bó tuổi rồi nhưng sao lại cứ thích nói hưu nói vượn như thế, lão đầu này không có chút chín chắn nào.
“Các ngươi đều đến tuổi lập gia đình, nam chưa cưới nữ chưa gả, cảm tình sâu đậm, tại sao ta lại không tin?” Đường Cam nghiêng đầu không nhìn hắn, cắn môi đến trắng bệch.
Lục Thương bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Ta và Yến Yến quả thực đều muốn trải qua một đời.”
Hai mắt Đường Cam mịt mờ, trái tim như bị đao cắt.
“Nhưng không phải là với nhau.” Lục Thương chậm rãi nói rõ ràng từng chữ, tựa như sợ Đường Cam nghe không rõ.
“Cái gì…?” Đường Cam bất chợt quay đầu lại, đôi mắt rưng rưng không thấy rõ nét mặt của Lục Thương, chỉ cảm thấy hắn đang chậm rãi đến gần, khoảng cách dừng lại tại chóp mũi với nhau.
Đôi môi Lục Thương gần trong gan tấc, Đường Cam rụt lại theo bản năng, nhưng sau gáy đã bị giữ lại.
“Vốn muốn chọn một ngày lành cảnh đẹp bày tỏ với ngươi, thế nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa rồi, nghe ta nói này.” Lục Thương cười khẽ, thủ thỉ từng chút từng chút.
“Có một người, ba năm trước được ta cõng ra khỏi ổ cướp, bụi đất trên thân hắn dính hết lên người ta.”
“Hắn trọ lại Mộc Tê trấn, mở một cửa hàng điểm tâm nho nhỏ, làm ra những chiếc bánh ngon nhất mà ta từng được ăn, từ họ đến tên của hắn đều rất ngọt.”
(*) Cam trong tên Đường Cam có nghĩa là ngọt.
“Ngay từ lúc hắn không dám mở mắt nhìn, ta vừa gặp đã thương hắn rồi, chỉ tiếc hắn lại là một tên tham tiền, ta ngồi trong cửa hàng của hắn cả ngày, hắn đều làm như không thấy, trong mắt chỉ có bạc mà thôi.”
“Ngọc của hắn ta mang theo bên người, xin đại sư trong chùa khai quang, bảo vệ cho hắn một đời yên vui, nhưng ta đang rầu rĩ khi nào mới trả lại cho hắn được.”
“Rời đi chuyến này, ta rất nhớ hắn, không ngừng không nghỉ chạy về, nhưng về đến nơi lại nhận được một con ma ốm té xỉu, khiến ta vừa giận vừa sợ.”
“Rõ ràng đồng ý cùng ta làm chuyện đó, nhưng đảo mắt liền muốn ta đi cưới người khác, thật lòng gan dạ sắt mà.”
“Hắn tên là Đường Cam, năm nay hai mươi, ta hay gọi hắn là A Đường.”
“A Đường, người thương trong lòng ta là ngươi, quản gia có mắt như mù, ta làm sao có thể thích một đứa con gái dữ dằn như Yến Yến được chứ, ngươi oan uổng chết ta rồi.”
Lục Thương rũ mi mắt, giả bộ oan ức, nước mắt Đường Cam đã chảy xuống từ lâu, những hạt nước mắt đọng lại trên cằm, Lục Thương duỗi đầu lưỡi liếm đi, chậc lưỡi nói: “Nước mắt không ngọt, sau này ta sẽ không để cho ngươi khóc thêm một lần nào nữa.” Hắn giơ tay ôm Đường Cam vào trong lòng, trầm giọng hỏi: “Ta đã nói xong rồi, ngươi nghe rõ hết chưa?”
Đường Cam ngơ ngác, hô hấp nhẹ khe khẽ, Lục Thương hôn một cái trên vành tai y: “Nghe rõ thì ngươi ôm ta một cái, không nghe rõ ta liền nói lại cho ngươi nghe thêm một lần nữa.”
Lục Thương cảm thấy có đôi tay đang dần dần bám vào trên lưng của hắn, khiến cho khóe môi hắn cũng từ từ câu lên.
Trong đầu Đường Cam trống rỗng, lồng ngực của Lục Thương kề chặt sau lưng y, hạ thể dán sát nhau của cả hai đổ ra một lớp mồ hôi mỏng manh, tứ chi dây dưa, y phục không ngay ngắn.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của nhau, Đường Cam cảm thấy y thậm chí có thể ngửi được mùi tanh nhàn nhạt quấn quýt cùng huân hương, tiếng thở trầm thấp bên tai y khi Lục Thương tiết ra khiến cổ họng y siết lại, hai điểm trước ngực bị xoa nắn sưng lên, một tay Lục Thương còn đang nhẹ nhàng vuốt một vòng giữa ngực và bụng y, hoàn toàn nói lên hắn vẫn chưa tiêu tan hết dư vị.
Hai người không nói gì, cứ nằm như vậy, Lục Thương đột nhiên bật cười một tiếng.
Đường Cam không biết hắn có ý gì, vừa rồi y có thể rõ ràng cảm giác được Lục Thương động tình, thế nhưng ngọn nguồn phát sinh của loại động tình này là giống như y, hay là kích động nhất thời của nam nhân, Đường Cam không phân biệt được.
Giữa lúc y đang suy nghĩ lung tung, Lục Thương mở miệng: “A Đường.”
“Ừm.”
Nhưng Lục Thương không nói gì, chỉ thu cánh tay ôm chặt y hơn một ít.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức cảm xúc mãnh liệt của Đường Cam lui bước, thời điểm y lại bắt đầu lo sợ bất an, Lục Thương mới hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ta…”
“Đùng đùng.” Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, trái tim Đường Cam mới bị Lục Thương treo lên, lại bị tiếng gõ cửa dọa sợ run rẩy, Đường Cam bị sặc không khí do hít thở gấp gáp, ho thành một con tôm trong ngực Lục Thương.
“Hừ.” Lục Thương bất mãn nhíu mày, vừa vỗ lưng cho y vừa hơi tức giận hỏi: “Ai đó?”
“Ta.” Người tới cũng không khách khí, đơn giản trả lời một tiếng, nghe giọng nói hơi hung hăng kia liền biết không phải người làm trong phủ, Đường Cam kinh ngạc, là âm thanh của cô gái mà y nghe thấy tối hôm qua.
Lục Thương nhân tiện chùi chất dính trên tay vào chăn, rồi mò mẫm mặc quần đàng hoàng cho cả hai, khoác một cái áo đi chân trần đến mở cửa, Đường Cam hơi nhích qua chỗ chăn sạch, trên mặt lại nóng lên, nghĩ thầm cái chăn này không thể xài được nữa.
Đến khi người đi tới trước giường, y mới thấy rõ khuôn mặt của cô gái này, tựa như phấn điêu ngọc trác, hai mắt trong trẻo, hai búi tóc rủ xuống, trông có vẻ chỉ mới mười sáu.
Thật sự là một tiểu mỹ nhân.
“Đây là biểu muội trong nhà cô của ta, Yến Yến.” Lục Thương khoanh cánh tay nói, “Đây là Đường Cam.”
Hóa ra đây chính là biểu muội có quan hệ rất tốt với Lục Thương trong miệng của quản gia, được cả Lục trạch công nhận là thiếu phu nhân, trái tim Đường Cam lại một lần nữa tụt dốc không phanh, y đột nhiên tỉnh lại, dị dạng giữa hay chân khiến y xấu hổ, y vừa mới làm cái gì?
“Ta tới thăm ngươi, xem ngươi có đỡ hơn chút nào không?” Yến Yến đưa tay sờ vào trên trán y, nhíu mày nói: “Ngươi bị cảm lạnh à? Sao lại nóng như thế?”
Đường Cam sững sờ, chỉ nghe thấy Lục Thương nói: “Không thể nào, ta ôm hắn ngủ, trời nóng như vậy sao có thể bị cảm lạnh?”
“…” Đường Cam không biết làm sao Lục Thương có thể như không có chuyện gì xảy ra mà nói những câu này với một cô gái, y vội vàng ngồi dậy, vẫy tay giải thích: “Không phải!”
Đường Cam quên mất cổ áo còn mở, y phục liền trượt xuống khi vừa ngồi dậy, hai hạt đậu đo đỏ do bị Lục Thương xoa nắn lộ ra, tình cảnh này còn khó rũ sạch hơn chuyện “ôm ngủ”.
“Khụ.” Lục Thương giấu đầu hở đuôi nắm tay ho khan một tiếng, Yến Yến nhanh chóng nhắm mắt lại phi lễ chớ nhìn, nàng chìa một tay về phía Đường Cam: “Đường công tử, để ta bắt mạch cho ngươi.” Âm thanh có chút nghiến răng nghiến lợi.
Đường Cam luống cuống tay chân buộc y phục thật kín, do dự nói: “Chuyện này…”
“Yên tâm đi, ta có học một chút y thuật, ngày hôm qua chính là ta giúp ngươi bắt mạch kê thuốc đó.”
Hóa ra người ngày hôm qua đặt tay y lại vào trong chăn là nàng, Đường Cam đưa tay ra, đặt dưới ngón tay của Yến Yến.
Yến Yến nhắm mắt lại trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên nhướng hàng mày mảnh khảnh, nhíu mi tâm, nàng buông tay Đường Cam ra, quay người cười lạnh một tiếng.
“Là bị cảm lạnh sao?” Lục Thương không yên tâm hỏi.
“Lục Thương, người ta còn đang bị bệnh, ngươi cũng xuống tay được.” Yến Yến lườm một cái, phất ống tay áo rời đi.
“…” Chắc chắc chẩn bệnh ra cái gì rồi, Đường Cam mới dứt khỏi tình sự, khí huyết khẳng định có chút mãnh liệt, Yến Yến chỉ cần bắt mạch một cái liền biết đầu đuôi lý do Đường Cam nóng người, Lục Thương đột nhiên cảm thấy đỏ ửng mặt già, lúng túng vì bị muội muội nói toạc ra, hắn đưa tay sờ mũi, mắng một câu: “Tiểu nha đầu tinh ranh này.”
Thân mật trong giọng nói khiến Đường Cam ngây người, chậm chạp mở miệng hỏi: “”Nàng trở về cùng với ngươi sao?””
Lục Thương không ngờ tới y sẽ hỏi cái này, hắn nghĩ đến cái gì đó mà bật cười một tiếng: “”Ừm, nàng đến là để…”
“Hai người… Sắp thành thân sao?” Đường Cam hơi ngẩng đầu nhìn Lục Thương đang đứng bên giường, từng chút một trong lòng nguội xuống.
Lục Thương bị y cắt ngang câu chuyện, không rõ vì sao lại chớp mắt mấy cái, rồi rất nhanh cười cười một tiếng, nói: “Ai nói cho ngươi biết chúng ta muốn thành thân?”
“Quản gia nói.”” Đường Cam ủ rũ cúi đầu nói, Lục Thương ngồi xuống mép giường, hỏi, “Ông ấy còn nói cái gì?”
Vành mắt Đường Cam hơi tỏa nhiệt, đầu mũi chua xót: “Nói ngươi và Yến cô nương là thanh mai trúc mã, đợi ngươi cưới nàng về làm thiếu phu nhân.”
“Ngươi tin à?” Lục Thương bật cười, bản thân Đường Cam cũng không nghe ra trong giọng nói của mình có bao nhiêu hờn tủi, trong lòng Lục Thương như nhũn ra, vừa không khỏi thấy oan uổng thay cho bản thân.
Quản gia từng bó tuổi rồi nhưng sao lại cứ thích nói hưu nói vượn như thế, lão đầu này không có chút chín chắn nào.
“Các ngươi đều đến tuổi lập gia đình, nam chưa cưới nữ chưa gả, cảm tình sâu đậm, tại sao ta lại không tin?” Đường Cam nghiêng đầu không nhìn hắn, cắn môi đến trắng bệch.
Lục Thương bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Ta và Yến Yến quả thực đều muốn trải qua một đời.”
Hai mắt Đường Cam mịt mờ, trái tim như bị đao cắt.
“Nhưng không phải là với nhau.” Lục Thương chậm rãi nói rõ ràng từng chữ, tựa như sợ Đường Cam nghe không rõ.
“Cái gì…?” Đường Cam bất chợt quay đầu lại, đôi mắt rưng rưng không thấy rõ nét mặt của Lục Thương, chỉ cảm thấy hắn đang chậm rãi đến gần, khoảng cách dừng lại tại chóp mũi với nhau.
Đôi môi Lục Thương gần trong gan tấc, Đường Cam rụt lại theo bản năng, nhưng sau gáy đã bị giữ lại.
“Vốn muốn chọn một ngày lành cảnh đẹp bày tỏ với ngươi, thế nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa rồi, nghe ta nói này.” Lục Thương cười khẽ, thủ thỉ từng chút từng chút.
“Có một người, ba năm trước được ta cõng ra khỏi ổ cướp, bụi đất trên thân hắn dính hết lên người ta.”
“Hắn trọ lại Mộc Tê trấn, mở một cửa hàng điểm tâm nho nhỏ, làm ra những chiếc bánh ngon nhất mà ta từng được ăn, từ họ đến tên của hắn đều rất ngọt.”
() Cam trong tên Đường Cam có nghĩa là ngọt.
“Ngay từ lúc hắn không dám mở mắt nhìn, ta vừa gặp đã thương hắn rồi, chỉ tiếc hắn lại là một tên tham tiền, ta ngồi trong cửa hàng của hắn cả ngày, hắn đều làm như không thấy, trong mắt chỉ có bạc mà thôi.”
“Ngọc của hắn ta mang theo bên người, xin đại sư trong chùa khai quang, bảo vệ cho hắn một đời yên vui, nhưng ta đang rầu rĩ khi nào mới trả lại cho hắn được.”
“Rời đi chuyến này, ta rất nhớ hắn, không ngừng không nghỉ chạy về, nhưng về đến nơi lại nhận được một con ma ốm té xỉu, khiến ta vừa giận vừa sợ.”
“Rõ ràng đồng ý cùng ta làm chuyện đó, nhưng đảo mắt liền muốn ta đi cưới người khác, thật lòng gan dạ sắt mà.”
“Hắn tên là Đường Cam, năm nay hai mươi, ta hay gọi hắn là A Đường.”
“A Đường, người thương trong lòng ta là ngươi, quản gia có mắt như mù, ta làm sao có thể thích một đứa con gái dữ dằn như Yến Yến được chứ, ngươi oan uổng chết ta rồi.”
Lục Thương rũ mi mắt, giả bộ oan ức, nước mắt Đường Cam đã chảy xuống từ lâu, những hạt nước mắt đọng lại trên cằm, Lục Thương duỗi đầu lưỡi liếm đi, chậc lưỡi nói: “Nước mắt không ngọt, sau này ta sẽ không để cho ngươi khóc thêm một lần nào nữa.” Hắn giơ tay ôm Đường Cam vào trong lòng, trầm giọng hỏi: “Ta đã nói xong rồi, ngươi nghe rõ hết chưa?”
Đường Cam ngơ ngác, hô hấp nhẹ khe khẽ, Lục Thương hôn một cái trên vành tai y: “Nghe rõ thì ngươi ôm ta một cái, không nghe rõ ta liền nói lại cho ngươi nghe thêm một lần nữa.”
Lục Thương cảm thấy có đôi tay đang dần dần bám vào trên lưng của hắn, khiến cho khóe môi hắn cũng từ từ câu lên.