Cái cuộc sống khó chịu này a!
Thần kinh Tần Chinh trở nên căng thẳng trong nháy mắt, đầu ngón tay anh truyền sang khiến tôi cũng thực sự bị xúc động lây, đau trứng từng cơn.
Đau trứng: nam giới bị đá vào giữa hai chân thì biết =)), hình dung những hành động vô cùng vô duyên hoặc nhấn mạnh cảm giác vô vị nhạt nhẽo; hay trạng thái khó xử, theo kiểu gặp phải sự vật trái với logic thông thường.
Nếu là phút trước có lẽ tôi cũng không đau như vậy, nhưng bây giờ Tần Chinh đã là người nhà của tôi, vấn đề hàng đầu của cách mạng đã thật rõ ràng rồi, không kể Cố Thiệu đứng về phía ai, chỉ cần là người nhà bị thương tôi đều xót a!
Một câu của Cố Thiệu thu hút thành công sự chú ý của mọi người trong hội trường.
Anh có vẻ nhận ra điều ấy, ngẩng đầu nhìn đám quần chúng đang ngơ ngác, chả hiểu mô tê gì, mỉm cười nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng nôn nóng ..."
Cố Thiệu ho khan hai tiếng, mặt tuy mỉm cười nhưng lại nghiêm túc nói với Tần Chinh: “Cậu có quyền giữ im lặng, nhưng vì hạnh phúc của cậu, tôi thiện ý nhắc nhở cậu hoàn thành nốt khâu cuối cùng.”
Vẻ mặt Tần Chinh cũng nghiêm túc như vậy, anh gật gật đầu.
Theo từng câu dẫn dắt của Cố Thiệu, Tần Chinh nhấp môi, chầm chậm nói: “Tần Chinh tôi, xin thề trước Chúa, từ bây giờ trở đi tôi chỉ thương mình Chu Tiểu Kỳ, chiều cô ấy, yêu cô ấy, không lừa dối cô ấy, mỗi câu với cô ấy đều là nói thật, không ức hiếp, mắng mỏ cô ấy, mãi mãi tin cô ấy, lúc cô ấy vui vẻ tôi sẽ cùng vui vẻ, lúc cô ấy không vui tôi sẽ dỗ để cô ấy vui lên, mãi mãi cảm thấy cô ấy là người xinh đẹp nhất, nằm mơ cũng chỉ mơ thấy cô ấy, trong trái tim cũng chỉ có mình cô ấy ..."
Chúa toàn trí toàn năng a …
Cũng chỉ có ngài mới có thể khiến Tần Chinh nói ra những lời như thế thôi …
Bên dưới một đám ồn ào. Cố Thiệu hài lòng khẽ gật đầu, lại quay đầu lại nhìn tôi, cười hỏi: “Cô Tần Chu Tiểu Kỳ, cô có hài lòng không?”
Tôi gật mạnh.
Cố Thiệu nói: “Xin cho phép tôi nhắc nhở một chút, thời hạn có hiệu lực bản khế ước này là năm, không chấp nhận hủy bỏ, không có quyền bảo lưu, nếu như cuối cùng đôi bên đều xác nhận là đồng ý, vậy xin dùng nụ hôn hoàn thành công tác ký tên cuối cùng này.”
Khuôn mặt trắng nõn của Tần Chinh cũng ửng hồng rồi, trán còn lấm tấm mồ hôi, không biết là vì mệt hay bị dọa rồi. Khi anh hôn tôi, rõ ràng tôi cảm nhận được, người nóng hơn bình thường không ít.
Nhạc lại vang lên lần nữa.
Cứ như vậy bị anh chinh phục, cắt đứt đường rút lui …
Vệ Dực khoác vai Chu Duy Cẩn, lau mồ hôi lạnh, nói: “Vụ kết hôn này, thật chẳng có tí nhân quyền nào …”
Cố Thiệu quay đầu cười với cậu ta, nói: “Trên thế giới này có ba loại người, đàn ông, phụ nữ, và đàn ông đã có vợ."
Vệ Dực nói: “Phong thủy luân phiên chuyển, hôm nay nhìn người ta bị xui xẻo, anh cũng sẽ có ngày như vậy.”
Cố Thiệu xoa xoa cằm, chẳng nhằm nhò gì cười nói: “Vậy cũng không tồi.”
Vẫn là Chu Duy Cẩn và tôi hai chị em ăn ý nhau, nó nói: “Vụ kết hôn này chả khác gì trường chinh, trèo đèo lội suối, vượt thảo nguyên, cuối cùng cũng có thể bái sư.”
Nghe được những câu này, tim tôi trầm xuống.
Qủa nhiên, Cố Thiệu nói hộ lòng tôi. “Còn chưa xong đâu, tối nay còn phải đối phó bàn khách, đợi chiến trường dọn dẹp xong rồi, mới có thể bắt đầu đại nghiệp kiến quốc.”
Cố Thiệu cũng coi như được dễ chịu, anh cùng lắm cũng chỉ phải hỗ trợ tiếp đón khách, Chu Duy Cẩn phải đi theo tôi kính rượu từng bàn một, vừa nghe thấy thế, khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc biến thành tái mét.
Kết hôn cũng giống kiến quốc, đều chả dễ dàng gì! Phải chống lại bọn yêu ma quỷ quái, gạt bỏ gian nan hiểm trở, phải đánh ngoài dẹp trong, phải đoàn kết phải ăn ý, không dễ dàng gì mới xây dựng được đất nước, rồi lại phải đặt ra hiến pháp, gia pháp, so với giữ vững giang sơn, tranh đấu giành thiên hạ vẫn coi là dễ dàng. Chưa từng nghĩ, bất cẩn định ra quốc sách hồ đồ, vất vả cực nhọc mười mấy năm giời, một đêm trước giải phóng ...
Cố Thiệu nói với Tần Chinh: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần tiếp tục cố gắng.”
Khóe mắt Tần Chinh giật giật, anh bất đắc dĩ liếc nhìn tôi một cái.
Tôi cười với anh, trốn đi tìm Thẩm Phong. Khóe mắt nó đỏ hoe, thấy tôi liền mất tự nhiên quay mặt đi, chớp chớp mắt mới quay lại nhìn tôi, thô lỗ lớn tiếng nói: “Không đi tiếp đón khách, đến đây làm gì?”
Tôi đè thấp giọng nói: “Đợi đến khi tao ném cầu hoa, mày nhất định phải đón được, tao sẽ hướng về phía mày mà ném!"
Thẩm Phong cười nhạt. “Ai thèm cầu hoa! Đón được cầu hoa sẽ nhất định kết hôn sao? Đây là mày phong kiến, là mê tín, là chủ nghĩa duy tâm chủ quan!"
Tôi ngả đầu vào vai nó rơm rớm muốn khóc. “Hu hu hu hu … Phong Phong, mày nhẫn tâm thấy tao đau lòng ư … Hôm nay là ngày lành của tao, mày cứ vô tình cự tuyệt tao như vậy … Hu hu hu hu … Không phải chỉ là một cái cầu hoa thôi sao …”
“Không phải chỉ là một cái cầu hoa thôi sao …” Thẩm Phong bất đắc dĩ vỗ vô vai tôi, “Được rồi, được rồi, mày ném tao đón liền.”
“Nếu tao ném không chuẩn mày cũng phải cướp lấy!” Tôi chêm một câu.
“Được rồi..." Cái tay đang vỗ vai tôi dừng một chút, Thẩm Phong bỗng nói, “Nhìn thấy quỷ …”
“Hả?” Tôi nghi hoặc giương mắt nhìn nó, sau đó nhìn lại theo hướng ánh mắt nó, nói, “Đúng là gặp quỷ …”
Lễ cưới này mời không ít bạn học trung học, cho nên nhìn thấy họ tôi tuyệt đối không ngạc nhiên, ngạc nhiên là bạn học Bạch Vi cũng tới …
Tôi thật là khinh bỉ cô ta, cô ta làm sao mà có thể bền gan vững chí, kiên cường bất khuất càng bại càng hăng như thế được a! Da mặt cô ta lột xuống cũng đủ để tôi đóng gói cái bánh gato chín tầng kia!
Tôi nhìn thấy, Tần Chinh cũng thấy rồi.
Chuyện tí ti giữa Bạch Vi và Tần Chinh chẳng thành vấn đề, trong mấy người ở đây chỉ có Chu Duy Cẩn là ở trạng thái hoàn toàn mờ mịt, nhưng mà nó vẫn nhận thấy ánh nhìn của chúng tôi, nó nhìn qua, ngẩn người nói: “Ô, đó không phải người của tiệm chụp ảnh sao? Chụp ảnh trong hôn lễ hai người cũng mời tiệm đó hả? Đại Kỳ không phải đã bảo là không thích sao?”
Tôi dường như là đã quên nói với nó về chuyện này. “Đó là Bạch Vi, bạn học trung học của Tần Chinh.”
Chu Duy Cẩn bấy giờ mới vỡ lẽ. “Hóa ra còn có quan hệ này nữa … Bạch Vi…. Tên thật quen tai …”
“Phải” Tôi cười tủm tỉm nói, “Lúc học trung học, cô ấy là nhân vật phong vân, tính ra cũng là chị khóa trên của mày.”
Nhân vật phong vân: chỉ những người có quyền thế mà lời nói và hành động có thể ảnh hưởng tới đại cục.
Chu Duy Cẩn nhà chúng tôi tuy là người thì có lúc hơi chập cheng tí, nhưng mà khuôn mặt này dù để kiểu tóc nào cũng vẫn đẹp, hơn nữa lại mang thân phận phú nhị đại, lại có nghĩa khí, lúc học trung học trai gái đều chết, già trẻ không tha, lúc học cấp II còn có bà chị học cấp III chạy tới trường ngắm trộm nó, còn chưa nhập học cấp III, mà thư tình, thư hẹn trước vẫn chưa khi nào gián đoạn.
Bây giờ còn chưa tốt nghiệp đại học, có lẽ giấy đăng ký kết hôn (hôn thư) cũng đã được chuẩn bị trước rồi …
Đám chị chị em em tới tham gia tiệc cưới này, chỉ sợ là không ít người muốn cướp cầu hoa trước rồi tiện tay vơ phù rể, tôi cảm thấy trừ Chu Duy Cẩn ra, hai người còn lại đều là trai lớn nên dựng vợ rồi.
Nhưng mà rõ ràng là, độ nổi tiếng, được ưa chuộng của Chu Duy Cẩn đều cao hơn hai người còn lại …
Quả nhiên …. là sức hấp dẫn của tiền tài ư…
Bạch Vi tiến tới chúc mừng tôi, thái độ lại cực kỳ tự nhiên thoải mái, vì cái bộ dạng này tôi lại càng phục cô ta. Qủa nhiên núi cao còn có núi cao hơn.
Bạch Vi tới bàn đăng ký khách ký tên, đưa tiền mừng, tôi đếm một chút, oái một tiếng.
Tần Chinh cúi đầu hỏi tôi: “Sao vậy?”
“Không ổn …” Tôi khóc không ra nước mắt, "Thông minh cả đời lại hồ đồ phút chốc. Hôm nay cô ta mừng tiền, sau này cô ta kết hôn mình lại phải mừng nhiều hơn! Kết hôn trước chịu thiệt a!”
Hôm nay khách đưa bao nhiêu tiền mừng đều ghi lại, về sau người ta kết hôn vì thể diện mình lại phải mừng chỉ có nhiều hơn chứ chẳng thể ít đi! Tôi chịu thiệt, chịu thiệt …
Để hòa vốn chỉ có thể cầu mong hai việc. Thứ nhất, lạm phát, tiền bị giảm giá trị, thứ hai, cô ta không gả đi được …
Vẫn là nguyền rủa cô ta không gả đi được thôi …
Tần Chinh cười nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Vệ Dực.” Bạch Vi tới bên cạnh Vệ Dực, mặt tươi cười, “Em vừa mới biết anh làm phù rể cho Tần Chinh.”
Vệ Dực nhìn cô ta một cái, cười nói: “Đúng vậy thịnh tình không thể từ chối.”
Chậc… Nói cứ như là tôi cầu xin cậu ta vậy, rõ ràng là cậu ta dùng tiền đút lót mới được.
“Mấy hôm trước em về thành phố X bàn giao công việc, cho nên không tới bệnh viện thăm anh được, ngại quá.”
Vệ Dực thản nhiên cười nói: “Không sao.”
Bạch Vi nhìn cậu ta chằm chằm một lát, nhíu mày hỏi: “Anh hình như hơi thay đổi rồi nhỉ?”
“Thay đổi cái gì?” Vệ Dực liếc cô ta một cái, không phải quá thân thiết, cũng không lạnh nhạt quá đáng, chỉ chỉ cái bàn cách đó không xa nói, “Đó chắc là bạn học của em nhỉ, em tới ngồi đó trước đi, anh ở đây tiếp đón khách.”
Bạch Vi gắng gượng nở nụ cười, nắm chặt túi xách, xoay người bước tới cái bàn kia.
Nhìn qua, nhân duyên của Bạch Vi cũng chẳng tốt đẹp gì, hình như lúc học trung học cũng mang dáng vẻ xinh đẹp thế này, học lẫn hành đều giỏi giang như bông hoa trên đỉnh núi, không dễ dàng tiếp cận.
Vài bạn học trung học nữ của Tần Chinh tới chạm cốc cùng tôi, cười nói: “Năm đó Tần Chinh đắt giá thế nào a, thư tình đều nhét đầy bao tải, không ngờ là cuối cùng lại bị nữ sinh trường khác trói mất.”
Tôi cười không nói, nghe các cô ấy nói chuyện, khóe mắt liếc thấy Chu Duy Cẩn đang bước tới, bèn kéo nó tới giới thiệu với những người khác.
Chu Duy Cẩn miễn cưỡng chào hỏi các cô ấy, ngầm trừng mắt liếc tôi một cái.
Một nữ sinh trong đó cười nói: “Lúc tốt nghiệp cấp III, Tần Chinh nhận được rất nhiều thư tình, có điều một lá cậu ta cũng không đọc, ném thẳng đi, vẫn là qua tay tôi tiêu hủy. Nghe nói Bạch Vi cũng viết thư tình cho cậu ấy …” Sau đó còn nói một câu rất nhanh, đợi người ấy tự mình phản ứng lại thì lời không nên nói cũng đã thốt ra rồi, cũng đã muộn rồi.
Bạch Vi cũng nghe thấy câu nói kia, cười cười không đáp lại.
Chu Duy Cẩn nhìn cô ta vài lần, đột nhiên mắt sáng lên, sắc mặt lại hơi sa sầm, kéo tôi sang một bên thì thầm.
“Đại Kỳ, lần trước bà bảo Tần Chinh ngoại tình, có phải chính là cô Bạch Vi kia hay không?”
Tôi trợn trừng mắt, “Đã nói là hiểu lầm.”
Chu Duy Cẩn hừ lạnh một tiếng: "Bạch Vi từng viết thư tình cho Tần Chinh.”
“Anh ấy lại đâu có nhận”
“Đấy là vì tôi nhận được …” Chu Duy Cẩn khẽ cắn môi, ra vẻ dữ dằn, nói. “Lá thư đó của anh ta … đưa đến chỗ tôi …”
“Gì?” Tôi trừng mắt nhìn, “Tao hơi lơ mơ …”
Chu Duy Cẩn nói: “Khi trước Bạch Vi viết cho Tần Chinh lá thư này, bị người khác đưa lầm đến chỗ tôi!”
Tôi hít sâu một hơi, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Chu Duy Cẩn nói vẻ đương nhiên: “Đương nhiên là vứt đi. Mẹ nó, mệt ông đây thích nó như vậy, kết quả là viết cho người khác …”
Có ai muốn biết thiên tình sử của bạn Cẩn không? ;;)
Tôi trầm ngâm một lát nói: “Cho nên mày ghét Tần Chinh nhiều năm như vậy …”
Tần Chinh … Thật là oan quá … Oan hơn cả Đậu Nga a …()
“Cho nên Đại Kỳ, thật không thành vấn đề à?” Chu Duy Cẩn liếc mắt nhìn Bạch Vi một cái, nhíu nhíu mày, “Tần Chinh thật không sao ư?”
“Không thành vấn đề, tin tao đi!” Tôi vỗ vỗ vai nó, cảm thấy tuy là Tần Chinh nhận được thư cũng sẽ chẳng có gì thay đổi cả, nhưng mà nếu để Bạch Vi biết được lá thư này của cô ta bị Chu Duy Cẩn nhà tôi hủy đi, có khi lại nảy ra chút chuyện không hay. "Mày cũng giúp chúng tao giữ thang bỏ trốn rồi, cũng gọi anh rể rồi, bây giờ hối hận cũng đã muộn.”
Tôi cười tủm tỉm nói: “Nhận rồi thì nhịn đi.”
Bạch Vi có lẽ cũng đã chết tâm với Tần Chinh rồi, nhìn kiểu này là muốn quay đầu ăn cỏ cũ rồi, bước tiếp theo tốt nhất là kéo Vệ Dực trở về.
Vệ Dực có chịu để cô ta ăn hay không là chuyện của hai người họ, trước mắt chị không đếm xỉa tới họ, việc ném cầu hoa cho Tiểu Phong Phong quan trọng hơn.
Lúc ném cầu hoa, các cô gái chưa kết hôn đứng ở một bên, tôi nhìn bên đó dáng vẻ như sói, như hổ đói vồ mồi, bèn nhỏ giọng bàn bạc với Thẩm Phong.
“Đợi chút nữa tao ném về phía đông, mày đứng ngoài vòng về hướng đông, tao ra tay một cái mày phải chạy, hiểu chưa?”
Thẩm Phong không nói gì gật gật đầu, nhịn không được lại nói: “Nếu đón được cầu hoa mà có thể kết hôn thì thế giới này không lắm gái ế như vậy.”
“Ngoan…” Tôi xoa xoa mặt nó, nó ghét bỏ né ra, “Yêu – cái thứ này a, giống như ma ấy, tin ắt có, không tin ắt không. Mày phải tin, phải tin cơ …”
Nó im lặng nhìn tôi một lúc lâu, nhận lệnh chạy về phía đông của đám người kia.
Tim tôi đập tăng tốc, xoay người đưa lưng về phía mọi người, mắt khép lại, gắng sức ném cầu hoa về phía đã định sẵn.
Trong phút chốc, thiên binh vạn mã phi lên khiến tôi không có trứng mà cũng đau, tôi quay đầu lại, vừa nhìn thấy nhịn không nổi muốn phun một ngụm máu.
Qủa nhiên quay lưng lại nhằm hướng không chuẩn, ném cầu hoa về phía đám đàn ông đang xếp hàng, mấy ông này đều né hết ( nghe nói nếu như điều kiện cho phép, đàn ông đều không thích kết hôn …) Vệ Dực chậm tay chậm chân, lảo đảo một chút, đón phải cầu hoa, còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã bị một trận tập kích cực kỳ dã man. Thẩm Phong đi giày cao gót chạy nhanh quá không phanh lại được, đầu đụng trúng cằm cậu ta, cậu ta kêu thảm một tiếng lùi hai bước, cầu hoa trong tay bị Thẩm Phong cướp mất.
Thẩm Phong trừng mắt cậu ta, nắm chặt cầu hoa trong tay, xuống tay ác độc bứt cầu hoa lả tả như hoa cúc tàn rụng.
“Đại lão gia, cậu cướp cầu hoa làm gì?”
Vệ Dực đau không nói lên lời, lấy tay che miệng, mắt đã ươn ướt, muốn thanh minh vài câu, bắt gặp ánh mắt tràn ngập sát khí của Thẩm Phong, lại ngậm miệng …
Thật ra tôi … có thể đồng cảm với nỗi yếu ớt này …