Vào ngày này, những người ra ngoài chơi phần lớn là các các cặp tình nhân trẻ, họ còn tự nguyện lên sân khấu chơi trò chơi, tất cả đều là những nam thanh nữ tú chừng hai mươi tuổi. Vì thế họ chơi rất thỏa thích, dường như không phải lo lắng bất cứ điều gì.
Ở độ tuổi này, vốn cũng chẳng có gì phải lo nghĩ, nhưng riêng cô, nay nhớ lại mới biết khoảng thời gian được vui chơi thỏa thích nhất đều đã giao hết cho một người, từ đó lúc nào cũng phải sống e dè, cẩn thận, hơn nữa còn phải dẹp hết ngọt ngào và đắng cay, bởi không có ai cùng chia sẻ hoặc gánh vác, bởi đó là mối tình đơn phương, vô vọng.
Lúc này trên bục cao giữa sân khấu, ánh đèn sáng chiếu rọi từng khuôn mặt trẻ trung phơi phới, trên mỗi khuôn mặt ấy đều không che giấu được niềm vui và phấn khích, họ nắm chặt tay người bên cạnh cùng tận hưởng giây phút hân hoan như thể xung quanh không còn ai khác nữa.
Có thể do Nhiếp Lạc Ngôn nhìn quá say sưa, kết quả là chỉ nghe thấy tiếng Giang Dục Phong vang lên bên tai: “Xem ra em rất ngưỡng mộ họ?”.
Vì khoảng cách rất gần nên khiến cô giật mình, bất giác liếc anh một cái như quở trách, nhấp một ngụm bia xong mới đáp: “Đâu có”. Chỉ là bỗng có chút tiếc nuối, tiếc nuối vì bản thân chưa bao giờ được nếm trải thứ tình cảm chân thực, trong sáng trong những năm tháng ấy.
Cô không biết vị của nó thế nào, không biết trong lòng sẽ vui sướng biết bao khi được nắm tay người mình yêu đi trong vườn trường.
Trong không gian ồn ào, các trò chơi cứ lần lượt diễn ra rồi kết thúc, người tham dự cầm trong tay những phần thưởng bé nhỏ với đủ kiểu dáng, rồi mãn nguyện chạy về chỗ ngồi dưới bục.
Giang Dục Phong nói: “Nhìn bộ dạng của em say mê quá, có muốn lên đó chơi một chút không?”.
Thực ra cô không có hứng, huống hồ túm tụm với đám nữ sinh trẻ trung kia, khó tránh khỏi người ta hoài nghi cô giả nai. Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn thấy ngỡ ngàng vì thái độ vô cùng thất thường của người kia, cô nghiêng đầu nhìn anh, rồi nửa đùa nửa thật hỏi: “Những trò chơi này đều cần có hai người phối hợp, lẽ nào anh cũng muốn chơi cùng em?”.
Cô nghĩ chắc chắn anh không đồng ý, một Giang Dục Phong đường đường như vậy, sao có thể làm việc này ở nơi đông người chứ? Ai ngờ anh lại đặt chai bia xuống, rồi giơ tay kéo cô dậy, vừa cười vừa nói: “Đợi lúc nữa chúng mình giơ tay chơi nhé!”
Cô thực sự bị điệu bộ của anh làm cho sợ hãi, vội vàng rụt tay nói: “Đừng mà”. Ngồi ở dưới bục xem mọi người chơi lâu như vậy, cô biết rõ những trò chơi này luôn vượt khỏi khuôn khổ của nó, trước rất nhiều ánh mắt thế này, e rằng nếu là đôi tình nhân thật đi nữa, cũng chưa chắc đã chơi được đến cùng.
Cô lại thuộc loại chơi trò chơi rất kém. Dù cho lúc này thời gian có quay trở lại mấy năm trước thì cô cũng không thể chơi nổi.
Nhưng lúc này, cô chỉ sợ Giang Dục Phong sẽ giơ tay để tham gia trò chơi, may mà người dẫn chương trình tuyên bố: “Trò chơi kết thúc ở đây!”.
Nhiếp Lạc Ngôn lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Dục Phong cảm thấy vô cùngg buồn cười: “Em sợ gì vậy?”.
“Đương nhiên em sợ rồi!” Cô trừng mắt nhìn anh, trong tiếng nhạc rộn ràng, cô hét lớn: “Anh thì có chuyện gì mà không dám làm chứ?”. Đúng vậy, cô thực sự đã đánh giá thấp anh, cũng có thể do hai người đã chia tay khá lâu nên nhất thời quên mất, Giang Dục Phong không bao giờ làm mọi việc theo lẽ thường, chỉ cần anh nổi hứng, rất có thể sẽ làm ra những chuyện khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng phải trố mắt đứng nhìn.
Cô đang biểu đạt sự bất mãn và bất cần của mình, nhưng anh lại khẽ cúi đầu cười, như thể gặp chuyện gì vui lắm vậy. Cô và anh chạm lon bia, đôi mắt đen láy, sâu thẳm kia vì một nét cười ẩn hiện mà càng trở nên sáng rực. Anh nhếch miệng nói: “Em hiểu anh thật đấy”.
Trong giọng nói của anh mang đầy sự hấp dẫn và nam tính do chất cồn mang lại. Cô nghe thấy vậy, ánh mắt long lanh, sau đó ngửa cổ uống bia như không có việc gì.
Các bài nhạc đinh tai nhức óc cứ thế vang rền hết bài này tới bài khác, mãi mới dùng lại một lúc, anh chàng dẫn chương trình kia lại một lần nữa hớn hở lên bục.
Trước sự chờ đợi của mọi người, anh ta ra vẻ thần bí tuyên bố bắt đầu rút thưởng.
Nhiếp Lạc Ngôn theo phản xạ nhìn xuống dãy số trong tay mình, 234, rất dễ nhớ.
Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn là người từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ gặp may về tài vận, thậm chí đến cả một cái khăn mặt hay một chiếc bàn chải đánh răng cũng chưa bao giờ trúng, do vậy lần này cô cũng chỉ tham gia cho vui mà thôi.
Sau khi rút thăm xong giải Nhì và giải Ba, cô gái ngồi bàn bên cạnh vô cùng phấn khích nói với bạn trai: “Em rất muốn cặp nhẫn kia!”.
Giải Nhất là một cặp nhẫn bạch kim, nghe nói giá trị tới mấy nghìn tệ. Lúc người dẫn chương trình đưa cặp nhẫn ra, cả hội trường huyên náo hẳn lên. Nhiếp Lạc Ngôn cũng “Ồ” một tiếng như mọi người, nhưng người kia vẫn không chịu phối hợp, chỉ phát ra âm thanh đơn điệu ở phía sau.
Lúc đó cô khiêu khích hỏi: “Sao thế? Chắc anh coi thường nó lắm chứ gì?”.
Giang Dục Phong không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói: “Nếu em thực sự thích nó, chỉ cần ra ngoài mua là xong, việc gì phải làm thế”. Anh thực sự không thể hiểu nổi, bởi trước đây những món đồ trang sức anh tặng rất ít khi được cô động tới, nên có thể dễ dàng nhận thấy cô thuộc típ người không thích những thứ loại này, thế mà bây giờ sao lại phấn khích theo người ta thế chứ?
Cô lại nhìn anh, bộ dạng bực bội: “Thứ này gọi là không khí, hiểu không? Trúng giải lớn và mình tự mua, hai việc này có thể giống nhau sao?”.
Nhiếp Lạc Ngôn chẳng muốn nói gì thêm với anh nữa, cô cúi đầu bóc gói hạt dẻ cười, sau đó nghe thấy một tràng pháo tay liên hồi, giọng nói của người dẫn chương trình nghe ra còn phấn kích hơn cả việc bản thân trúng giải nhất: “Số – 2 -3 – 4!”.
“Giải nhất, số 234!… Là ai vậy? Xin mời lên bục…”
Thế là Nhiếp Lạc Ngôn, người chưa bao giờ trúng thưởng dù chỉ một hào, đã được bước lên bục trong ánh nhìn ghen tị của các cô gái có mặt ở đó. Thật sự là không thể hình dung được bản thân đã ngỡ ngàng như thế nào, nhưng rất hiển nhiên, điều khiến cô ngỡ ngàng hơn còn đang ở phía sau.
Người dẫn chương trình trước khi trao giải đã nói: “Giải Nhất của chúng tôi không thể bị lấy đi dễ dàng như thế này được. Đã là nhẫn đôi, vậy xin mời một nửa của cô gái này cùng lên đây ạ!”.
Cô cầm lấy micro, thực ra rất muốn nói: “Tôi tới đây một mình”, nhưng ở dưới bục đã có người đứng lên, nhếch miệng cười, thủng thẳng bước về hướng ánh sáng rực rỡ nhất.
Nhiếp Lạc Ngôn đứng ở trên bục nghe rất rõ, sau một hồi im lặng ngắn ngủi, ở gần đó vang lên vài tiếng cảm thán ngỡ ngàng, tiếng “Ồ” gần như cùng lúc vang lên khi cô nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim.
Cô cảm thấy hơi oán hận, vừa rồi chẳng phải anh tỏ ra rất coi thường đó sao, tại sao bây giờ lại chủ động như thế chứ? Cô còn chưa gọi, anh đã tự tới. Huống hồ, ai nói anh là “một nửa” của cô chứ?
Nhưng lúc này hai người đã đứng bên nhau, đúng là cặp kim đồng ngọc nữ, ngoại hình xứng đôi, đều thu hút mọi ánh nhìn, đến cả người dẫn chương trình cũng không giấu nổi sự ngỡ ngàng, một lúc sau mới nói: “Hai người thật xứng đôi!”.
Nhiếp Lạc Ngôn gượng cười, thầm nghĩ, có quỷ mới xứng đôi với anh ta!
Giang Dục Phong cũng cười, nét mặt thư thái, lịch sự nhìn đối phương nói lời “Cảm ơn”, sau đó đưa mắt nhìn thẳng vào Nhiếp Lạc Ngôn, giọng rất dịu dàng, du dương truyền qua micro đến khắp quán: “Vừa rồi ở dưới cô ấy còn nói, rất mong giành được phần thưởng này”.
Ông Trời có thể làm chứng, cô không hề nói như vậy!
Đón nhận ánh mắt của anh, trong lòng Nhiếp Lạc Ngôn bỗng có dự cảm chẳng lành, tiếp đó lại nghe thấy anh nói: “Tôi muốn mua nhẫn tặng cho cô ấy nhưng cô ấy không muốn, hình như chỉ thấy chiếc nhẫn trong tay anh mới là đẹp nhất”. Nhìn bộ dạng anh dường như có chút chán nản, nhưng trong nụ cười rõ ràng mang nét nuông chiều, dưới ánh đèn, vẻ dịu dàng này càng trở nên nổi bật.
Xung quanh lại vang lên những tiếng khen ngợi tấm tắc, thậm chí còn có cả tiếng huýt sáo đầy phấn khích, những cô gái có mặt tại đó chắc chắn là vừa hâm mộ vừa ghen tị với cô.
Chỉ có Nhiếp Lạc Ngôn trở thành nhân vật nữ chính thu hút mọi ánh nhìn, nhưng trong lòng lại rất rối bời.
Hai người đứng bên nhau, cô thừa cơ lén véo mạnh Giang Dục Phong một cái để cảnh cáo anh không được tiếp tục bịa chuyện nữa, nhưng bàn tay lại nhanh chóng bị anh nắm chặt. Sắc mặt vẫn không đổi, anh ôm chặt lấy cô, cô thực sự không có cách nào khách để thoát khỏi, chỉ đành ngẩng nhìn.
Người dẫn chương trình rất tinh mắt, chú ý đến từng động tác nhỏ của hai người, anh ta cười nói: “Tình cảm hai bạn tốt như vậy, hôm nay lại là lễ Tình nhân, không thể nhận xong giải thưởng rồi bỏ đi đâu đấy!”. Chắc là hiếm khi mới gặp được cặp trai tài gái sắc thế này, nên anh ta không muốn dễ dàng bỏ qua, cũng nhân tiện vì mọi người mà nghĩ cách giành lấy phúc lợi: “Tôi thấy hay là thế này, hai người hãy hôn nhau kiểu Hollywood đi, ba phút, các bạn thấy thế nào?”.
Trong giây lát, toàn bộ hội trường vang lên tiếng hò reo vang dội, còn có cả tiếng hét và tiếng huýt sáo đầy phấn khích.
Nhiếp Lạc Ngôn toát mồ hôi, nói vào micro: “Lâu như vậy, sẽ ngạt thở mất”, càng khiến mọi người cười to hơn.
Người dẫn chương trình cũng cười theo, nói rất hùng hồn: “Người đẹp đã có ý kiến như vậy, thôi thì rút ngắn thời gian một chút, một phút! Ít nhất là một phút!”.
Cô còn chưa kịp phản đối, thì Giang Dục Phong đã quyết định: “Chỉ năm giây thôi, quá lâu sẽ không thú vị, hơn nữa, cũng không cần theo kiểu Hollywood, kiểu Trung Quốc chẳng phải sẽ tuyệt hơn sao?”.
“Gì?” Cô ngạc nhiên, lập tức quay ra nhìn anh, vừa dứt lời thì đã bị anh kéo vào lòng.
Cánh tay anh ôm chặt lấy vai Nhiếp Lạc Ngôn, bờ môi ấm áp, mềm mại bỗng đặt lên môi cô, khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, đến nỗi vừa ngẩng đầu lên cô đã có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy như hai viên ngọc sáng.
Trong đôi mắt ấy nhu có hai đốm lửa nhỏ đang bập bùng nhảy múa, lại giống như hai vì sao sáng nhất trên trời khiến bất kỳ ai cũng không thể rời mắt. Đột nhiên đầu óc cô tê dại, môi anh đã kề vào môi cô, xúc cảm ấy thật quen thuộc biết bao, quen thuộc tới mức khiến cô không hề kháng cự, chỉ cảm thấy thế giới xung quanh như dừng lại vài giây, sau đó mọi thứ lại trở về nguyên trạng, tiếng reo hò ồn ào một lần nữa ập tới từ bốn phương tám hướng như nước triều dâng…
Một cô gái mảnh mai, dịu dàng bị ôm chặt bởi người đàn ông cao dong dỏng, hình bóng của hai người dưới ánh đèn trở nên vô cùng hài hòa, cảm giác mỗi đường cong đều gần kề, hòa hợp như duyên trời sắp đặt.
Phía dưới có người ngạc nhiên, có người ngưỡng mộ. Cùng lúc môi anh rời khỏi môi cô, cô đã nghiến răng nói khẽ: “…Anh là đồ khốn!”. Nhưng anh chỉ cười thản nhiên như không có chuyện gì, sau đó nhận giải Nhất từ chỗ người dẫn chương trình, rồi kéo cô xuống bục.
Đây là lần đầu tiên trong đời Nhiếp Lạc Ngôn làm chuyện này trước đông đảo mọi người, khuôn mặt nóng bừng từ khóe miệng tới tận mang tai, mặc dù đã đi xuống nhưng cô vẫn cảm thấy vô số ánh mắt đang dán chặt vào mình.
Cô nghĩ, không nên ở đây lâu nữa!
Nghĩ là làm, cô vội vàng bỏ đi như thể bỏ trốn.
May mà đi đôi bốt cao, nên Nhiếp Lạc Ngôn mới có thể đi nhanh như vậy. Lúc về tới khách sạn rồi đến trước cửa phòng, Giang Dục Phong mới đưa chiếc hộp nhung màu đỏ cho cô.
Nhưng khi mở ra xem, cô lập tức thắc mắc: “Tại sao chỉ có một chiếc?”. Trong chiếc hộp nhung chỉ còn một chiếc nhẫn nữ nằm đơn độc.
Anh chỉ rướn mày hỏi: “Em cần chiếc nhẫn nam làm gì? Anh lấy nó rồi”.
“Vừa rồi chẳng phải anh coi thường nó lắm sao?” Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy người này vô cùng thất thường, không kìm được nên dùng luôn lời của anh để trả đũa: “Nếu muốn, có thể ra ngoài mua một chiếc là xong”.
“Nhưng giờ anh đổi ý rồi”, anh cười rất đắc chí, “Hóa ra cảm giác được trúng thưởng rất tuyệt”.
Không nhắc tới thì thôi, hễ nhắc tới lại khiến cô cảm thấy xấu hổ và vô cùng tức giận.
Phải biểu diễn ôm hôn nồng cháy trước đám đông là chuyện trước đây cô chỉ nhìn thấy trong phim ảnh, hồi đó có lẽ do đang ở độ tuổi thiếu nữ trẻ trung nên cảm thấy cảnh tượng ấy rất đỗi lãng mạn và đáng để mong ước, nhưng hôm nay khi thực sự là người trong cuộc thì mới biết sự việc không giống như những gì mình tưởng tượng.
Cô không nén được giận dữ vớ lấy găng tay đánh vào người anh, nhưng anh đã nhanh nhẹn tránh được.
Anh vẫn cười: “Ở chốn công cộng, dù gì em cũng nên giả làm thục nữ đi chứ!”.
Lại còn thục nữ gì nữa? Thể diện của cô đã bị anh phá tan hết rồi!
“Em dám nói là em không hề muốn có cặp nhẫn đó không? Thực ra em nên cảm ơn anh mới phải, để hoản thành tâm nguyện của em, anh đã phải hy sinh rất lớn đấy”.
Anh nói khoác mà không ngượng miệng, cô liền giả bộ nhếch môi cười, một tay thuận thế vỗ nhẹ lên lưng anh, cố ý nói: “Vậy đã khiến anh bị ấm ức rồi”.
Thực ra đây chỉ là hành động bản năng, ý định ban đầu của cô chỉ là muốn chế giễu anh, ai ngờ ánh mắt anh khẽ nhìn xuống, rồi đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy cô.
Mùa đông lạnh lẽo của Giang Nam, cùng màn đêm mịt mùng đang ôm chặt cả thành phố này, nhưng hành lang lại ấm áp và yên ắng cô cùng.
Hơi thở của anh mỗi lúc một kề sát bên cô, khác hẳn với cảnh trong quán bar ban nãy, như thể lúc nãy chỉ là trò đùa, còn bây giờ động tác anh làm lại mang hơi hướng thăm dò đối phương.
Anh muốn hôn cô, chưa bao giờ anh muốn hôn cô một cách cẩn thận như lúc này. Đã ôm chặt cô vào lòng, nhưng anh vẫn sợ cô bỗng nhiên tức giận bỏ đi, nên cẩn thận vô cùng.
Nhưng trên thực tế, Nhiếp Lạc Ngôn cũng phản kháng lại chút ít. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng sau đó lại bị bàn tay anh nhẹ nhàng giữ lại.
Cách một lớp khăn mỏng, ngón tay anh hơi lạnh, cảm giác lạnh đó nhanh chóng truyền xuống cổ khiến cô rụt vai rồi rùng mình một cái.
Giang Dục Phong hình như rất mãn nguyện khi thấy Nhiếp Lạc Ngôn lộ rõ vẻ đau khổ mím chặt môi, trong đôi mắt dài đẹp kia lấp lánh nụ cười tươi sáng, nhân lúc đối phương còn đang ngỡ ngàng, anh liền cúi xuống hôn cô.
Môi anh miết trên môi cô, không thể nói rõ rốt cuộc đó là sự dịu dàng hay bá đạo, cưỡng ép hay thăm dò… mùi thơm quen thuộc mà dìu dịu của thuốc lá cứ thế ập tới. Sau giây phút trái tim loạn nhịp, cô như bị trúng tà, chỉ nhắm mắt theo bản năng, không hề chống cự, trái lại còn lần mò quét thẻ vào phòng.
“Tạch” một tiếng, cánh cửa đã mở.
Anh vừa ôm vừa đẩy cô vào trong, tấm thảm dày mềm mại in những vết chân liêu xiêu của hai người, sau đó lại trở về nguyên dạng.
Ngay cả đèn cũng không bật, cô nghe thấy hơi thở của cả hai, của anh, của cô, đang quyện vào nhau trong bóng tối, dường như có sức mạnh phối hợp kinh người.
Găng tay, khăn quàng, áo khoác… tất cả đều vứt bừa trên sàn, từ cửa tới tận giường, anh vẫn đang hôn cô say đắm, dùng rất nhiều kỹ thuật cao siêu để kích thích mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể cô. Cô bám lấy vai anh, vừa đón nhận vừa phối hợp, cuối cùng chỉ còn mơ mơ hồ hồ nhớ ra, lần trước sau khi say rượu có lẽ cũng thế này, trong sự quyến rũ và những nụ hôn nồng cháy, cô đã lên giường của anh trong trạng thái ý thức không rõ ràng.
Nhưng lần này không như vậy.
Cô hoàn toàn tỉnh táo. Trong quán bar cô chỉ uống hai lon Heineken, nên không thể say tới mức thần trí không tỉnh táo. Giờ phút này, trên giường nệm mềm mại cùng vòng tay ấm áp của anh, cô tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Nhiếp Lạc Ngôn chưa bao giờ tỉnh táo như giây phút này để nhận thức việc mình đang làm.
Cô hoàn toàn không quên quan hệ hiện giờ của họ, một đôi tình nhân đã chia tay từ lâu. Nhưng khi bị anh đè xuống, cơ thể cô như bị cám dỗ, đưa tay ôm lấy vòng eo trần của anh, hành động thất bại lùi bước đã tiến gần đến phối hợp một cách không tự chủ, cơ thể cô nhờ những ngón tay linh hoạt của anh nhanh chóng trở nên nóng bỏng, như thể lửa trên thảo nguyên đang lan rộng.
Hơi thở đàn ông vừa sảng khoái vừa mạnh mẽ như nước triều cứ thế ùa tới rồi cuốn đi mọi thứ, dường như còn cuốn đi cả lý trí khiến cô tạm thời quên đi mọi người và mọi việc, thứ duy nhất còn lại chỉ là phản ứng bản năng nguyên thủy nhất.
Cô không thể đẩy anh, cũng không muốn đẩy anh đi.
Khoảnh khắc anh đặt nụ hôn nóng bỏng lên vai khiến cô chợt nhận ra, hóa ra mình rất nhớ anh.
Hóa ra cô vẫn nhớ tới anh, cô không phân biệt được đó là nỗi nhớ về thể xác hay linh hồn, nói tóm lại, cô nhớ người đàn ông này.
Không biết sau bao lâu, cuối cùng anh cũng dừng lại, trên giường chiếu bừa bộn, hơi thở của hai người dần chuyển từ trạng thái nặng nề sang ổn định. Trong bóng tối, cô chỉ cảm thấy mệt rã rời, không muốn nói dù chỉ một câu, thậm chí ngay cả việc cử động cũng không muốn, cuối cùng bị anh ôm chặt vào lòng rồi ngủ thiếp đi.
Buổi sáng tỉnh dậy, thấy mình vẫn trong tư thế tối hôm qua, có thể lúc nửa đêm cô cũng trở mình, nhưng không biết tại sao, dường như cô luôn bị bó chặt trong hai cánh tay thon dài kia.
Cô cảm thấy một bên chân tê dại, nhưng nếu khẽ động đậy thì người bên cạnh sẽ bị thức giấc.
Cô quay đầu lại nói: “Sáng rồi!”.
Giang Dục Phong nheo nheo mắt, anh ngỡ ngàng nhận ra phản ứng của cô lần này khác hẳn với lần trước.
Còn nhớ hôm đó, lúc cô phát hiện mình nằm trên giường anh, có lẽ cô chỉ mong sao mình có thể ngay lập tức biến thành một chú chim đà điểu, mãi mãi vùi mặt trong cát.
Nhưng hiện giờ, cô bình thản gỡ cánh tay anh đang kẹp chặt ra, sau đó ôm chăn, ngồi dậy đi nhặt quần áo.
“Em dậy sớm như vậy làm gì?” Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay mà tối qua quên không tháo, mới bảy rưỡi, cả thành phố vẫn đang ở trạng thái ngái ngủ.
“Mau mặc vào đi”, Nhiếp Lạc Ngôn vứt áo sơ mi về phía anh.
Anh chỉ cúi đầu nhìn, dường như khẽ chau mày bất mãn: “Em vội gì à?”.
“Đương nhiên là vội rồi, tranh thủ lúc nhân viên của anh chưa dậy, anh mau về phòng của mình đi!”
Anh vẫn không nhúc nhích, môi hơi trề xuống.
Cô sốt ruột nhìn, nhưng chỉ thấy anh thản nhiên hỏi lại: “Sao vậy? Em cảm thấy thế này xấu hổ tới mức không thể nhìn mặt ai được sao?”.
Bởi quá hiểu anh, nên ngữ khí ấy khiến Nhiếp Lạc Ngôn bất giác rùng mình, nhưng cô vẫn cố trấn tĩnh nói: “Là em nghĩ cho anh thôi. Ngộ nhỡ bị cấp dưới bắt gặp, e là sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng của anh”.
Anh cười khẩy một cái, rồi nửa đùa nửa thật nói: “Đa tạ”, vừa chậm rãi ngồi dậy mặc quần áo, vừa hỏi: “Xem ra tối qua chỉ được coi là tình một đêm?”.
Bóng người nhỏ bé đang khom lưng nhặt quần áo kia khẽ sững lại, Nhiếp Lạc Ngôn chau mày, cúi đầu nhìn tấm thảm màu xám, khó khăn lắm mới nhặt được chiếc váy lông cừu nhàu nhĩ lên, nhất thời chẳng thèm quay đầu lại, chỉ nói: “Nếu không phải vậy thì anh cho là gì?”.
Lúc ngồi ở nhà ăn tầng hai, Linda thầm bình luận về không khí trước mắt đến vô số lần: Kỳ dị!
Thực ra không những kỳ dị mà còn ức chế!
Được ngồi chung bàn với đôi trai tài gái sắc nổi bật này, vốn phải là chuyện vui vẻ, nhưng hiện giờ lại khiến cô cảm thấy khó chịu như ngồi trên thảm đầy kim.
Cô rất hối hận, nghìn lần không nên, vạn lần không nên, nếu biết trước thế này thì đã sớm từ chối cuộc hẹn với Giang Dục Phong, không cùng ngồi ăn sáng với họ. Cuối cùng nghĩ ngợi một lát, cô mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Giang, có cần tôi rót cho anh một ly cà phê không?”.
Không khí trầm lắng cuối cùng cũng được phá bỏ một chút, bởi Giang Dục Phong đã nói câu đầu tiên từ lúc xuống lầu: “Không cần”.
Tuy chỉ có hai từ ngắn ngủi, nhưng Linda giống như nhận được lệnh đặc xá vậy, lập tức đứng dậy nói: “Thế Lạc Ngôn thì sao? Tôi định đi lấy nước hoa quả, nếu cô cần tôi sẽ lấy giúp cô một ly”.
“Ồ, không cần đâu, cảm ơn cô!” Cô gái từ nãy tới giờ ngồi lặng thinh lúc này dường như do dự một lát rồi đứng dậy, như không có chuyện gì cười nói: “Tôi và cô cùng đi, xem xem có thứ gì có thể ăn được không”.
“Ừm.” Bất kể thế nào, Linda cũng nhanh chóng tóm lấy cơ hội để thoát khỏi nơi có vẻ yên bình nhưng thực chất lại vô cùng ảm đạm này.
Linda và Nhiếp Lạc Ngôn không biết nhau nhiều, mặc dù Nhiếp Lạc Ngôn là bạn gái chính thức của sếp cô gần hai năm, nhưng do Nhiếp Lạc Ngôn rất ít khi tới công ty, nên cô không có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Chỉ biết là sau khi sếp chia tay với Nhiếp Lạc Ngôn thì liên tục xuất hiện những tin đồn mới, nhưng tất cả các mối tình ấy đều không lâu, có cảm giác chỉ loáng một cái đã biến mất.
Thực ra các nữ nhân viên cấp dưới cũng bàn tán xôn xao, nói là tốc độ thay bạn gái của Giang Dục Phong quá nhanh, nhưng càng như vậy, họ lại càng thèm muốn anh, dường như vào giai đoạn này công tử bột giống như anh là sinh vật được nhiều người ưa chuộng nhất vậy, chỉ bởi anh có thể đem đến cho các cô nàng những mơ tưởng ngây thơ nhất. Người nào cũng muốn là người cuối cùng của anh, nhưng tới giờ vẫn chưa có ai thành công.
Do vậy lần này thấy anh dẫn theo Nhiếp Lạc Ngôn đi cùng, Linda mới cảm thấy kỳ lạ. Cô tưởng họ đã làm lành với nhau rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không thể nào, bởi đây không phải là tác phong của Giang Dục Phong, hơn nữa, vừa rồi hai người đều có tâm trạng, đến cả việc giao lưu cơ bản cũng không có.
Ăn sáng xong, cả đoàn lên xe do phía đối tác chuẩn bị để đi bàn công việc chính. Đoàn nhân viên năm, sáu người, thì đã có tới ba cô gái. Ngồi trong xe, mấy cô nàng ngồi dãy ghế sau giở báo ra đọc để giết thời gian.
Giang Dục Phong là người dễ tính, hoàn toàn không muốn lên mặt ông chủ. Anh loáng thoáng nghe tiếng bình luận chốc chốc lại vọng tới từ phía sau.
Miếng ngon phải chia sẻ cho mọi người, huống hồ lại là những tin tức lá cải kia.
Một cô trong số nhân viên nữ giở tới trang giải trí, đưa mắt nhìn qua rồi khẽ nói: “Bạch Nghiên Nghiên lại bị những tay săn ảnh chụp trôm đấy”.
Một người khác tò mò: “Chuyện gì thế?”.
“Này, cậu xem đi, dòng chữ in đậm to đùng đấy: Đêm hôm khuya khoắt hẹn hò người đàn ông thần bí, hai người thân mật bước ra khỏi nhà hàng”, sau đó giở rộng tờ báo ra để những người có hứng thú có thể nhìn thấy.
Quả nhiên là nữ minh tinh đang nổi, Bạch Nghiên Nghiên, cô ta mặc chiếc áo khoác len màu trắng ngà và đôi bốt cao cùng màu, đầu đội mũ len móc màu trắng, mái tóc dài buông ngang lưng, mặc dù bị chụp trộm trong bóng tối, nhưng vẫn đẹp và thời trang vô cùng. Cô nàng rất ăn ảnh, dường như có tố chất ngôi sao bẩm sinh. Có lẽ vì trời tối, nên cô nàng không đeo kính râm, nên người ta có thể dễ dàng nhận ra, cô đang mỉm cười, tất cả đều là những bức ảnh cô nàng cười vui vẻ, nguyên nhân chính chắc là vì đi cạnh người đàn ông trẻ tuổi kia.
Lúc trước cả đám nhân viên còn bàn tán xôn xao, vậy mà bây giờ lại đột nhiên im phăng phắc. Khoang xe rộng rãi bỗng chốc trở nên vô cùng im ắng.
Không biết có phải đám thợ săn ảnh thực sự không nhận ra, hay có ẩn tình gì khác mà lời lẽ trong cả bài báo rất mơ hồ, hoàn toàn không đề cập tới tên, thân phận cùng bất kỳ thông tin có liên quan nào tới người đàn ông bí ẩn kia, không những thế, trong những bức ảnh được chọn ra, khuôn mặt người đàn ông kia đều được chụp không rõ.
Nhưng thực sự là không hề khó nhận, ít nhất đối với những người ngồi trong xe mà nói, họ còn rất dễ nhận ra. Họ hiểu rõ anh còn hơn cả cô Bạch Nghiên Nghiên kia.
Tiếng bàn tán đột nhiên dừng lại, Giang Dục Phong nhanh chóng nhận ra có gì bất thường, anh quay lại nhìn, người cầm tờ báo kia vẫn đang trong trạng thái ngỡ ngàng, tưởng rằng ông chủ cũng muốn xem ảnh bị chụp trộm của mình, liền vội vàng đưa tờ báo về phía anh. Sau đó cô nàng thấy Giang Dục Phong nhíu mày, liền liến thoắng giải thích: “Đây là tờ báo hôm qua em mượn về từ chỗ chị Nhiếp”.
Thảo nào, có lẽ đã đọc tin này rồi nên thái độ của cô đối với anh mới thất thường như vậy.
Thực ra cô nhân viên đó chỉ muốn chứng minh mình trong sạch, như kiểu làm vậy là có thể rũ bỏ hết trách nhiệm, hay ít ra thì cũng có thể chứng minh mình hoàn toàn không phải người truyền tin lá cải, tránh được việc sếp vì xấu hổ khi bị chụp trộm mà trút giận lên đầu cô.
Nhưng sự lo lắng của cô nàng hiển nhiên hơi thừa, Giang Dục Phong sau khi nghe xong chỉ im lặng một lát, rồi đưa lại tờ báo một cách vô hồn.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy giọng của anh ở hàng ghế trước: “Loại báo lỗi thời thế này, chẳng có gì hay ho cả”.
Giọng nói thờ ơ, nhưng nghe ra chẳng giống với mệnh lệnh chút nào, thậm chí còn ôn hòa hơn cả khi giao công việc ngày thường ở công ty. Cô nhân viên sững người một lát rồi ngây ngô “Ồ” một tiếng, sau đó vội vàng gập tờ báo kia lại, rồi nhét xuống dưới ghế ngồi của mình.
Linda lia ánh mắt sang bên, phần vừa như nhắc nhở phần vừa như chán nản, cô nàng kia mới chợt nhận ra: Vừa rồi mình hơi căng thẳng, dường như nói gì đó không đúng…
Nhiếp Lạc Ngôn một mình ngồi ở khách sạn lên mạng.
Cô vốn định tranh thủ ngày rảnh việc này sẽ đi dạo phố, không ngờ lúc chuẩn bị ra khỏi cửa thì trời bất ngờ đổ mưa. Ban đầu chỉ là mưa phùn, sau đó càng lúc càng nặng hạt, rồi dai dẳng tới tận lúc ăn trưa, xem ra vẫn không có dấu hiệu tạnh hẳn.
Buổi chiều, bầu trời tối sầm, những giọt mưa tí tách rơi trên ô cửa kính, khắp nơi một màu u ám. Vị trí căn phòng cô ở đẹp vô cùng, từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể thấy mặt hồ bị bao phủ bởi một lớp sương dày đặc, thật giống với cảnh tượng được miêu tả trong sách, khói sóng mịt mù.
Nhiếp Lạc Ngôn ngắm phong cảnh một lát rồi chạy tới trước máy tính tìm và tải trò chơi, lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.
Biết người đó là ai, nhưng sau khi mở cửa ra, cô vẫn hỏi: “Sao anh lại tới đây?”.
“Công việc xong xuôi rồi, đương nhiên phải về chứ.” Dường như tâm trạng của người đó đã tốt hơn đôi chút so với buổi sáng, anh chàng lại bắt đầu làm mưa làm gió: “Rót cho anh cốc nước”.
Cô cũng tiện tay lấy cốc rồi rót nước cho anh, lúc đến gần mới thấy thoang thoảng mùi rượu.
“Sáng sớm mai sẽ đi Ô Trấn”. Giang Dục Phong ngồi xuống sô pha nói.
“Nhưng trời đang mưa”, cô hơi lo lắng, đường sẽ khó đi.
Nhưng anh chẳng muốn nói gì thêm, cứ thế dựa vào ghế sô pha, đôi mắt khẽ nhắm, điệu bộ biếng nhác, chẳng động đậy gì nữa.
Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ, đàn ông bây giờ, đặc biệt đám đàn ông được gọi là người làm ăn, đều chẳng có phép tắc gì cả. Trời còn sáng thế mà đã uống rượu tới mức này.
Giang Dục Phong vẫn cầm chặt cốc nước trong tay, Nhiếp Lạc Ngôn còn đang suy nghĩ xem có nên tới đó lấy nó ra không thì anh đột nhiên lên tiếng: “Sao lạnh thế này?”.
Cô sực nhớ ra mình chưa đóng cửa sổ. Vừa rồi ngắm phong cảnh nên cô hơi hé cửa. Lúc này anh đang ngồi cạnh cửa, đương nhiên là cảm thấy lạnh. Cô bước tới đóng cửa, thấy dáng vẻ anh như sắp ngủ thiếp đi, liền nhắc: “Mau về phòng của mình mà ngủ”.
Anh không đếm xỉa tới cô, thậm chí còn chẳng thèm động đậy.
Nhiếp Lạc Ngôn chờ một lát, chẳng có cách nào, đành phải lấy cốc nước trong tay Giang Dục Phong ra, nhưng cô vô tình chạm vào ngón tay anh, cảm giác hơi lạnh. Thực ra, thể chất của anh lúc nào cũng vậy, tuy rất ít khi uống say, nhưng điều kỳ lạ là, chỉ cần uống nhiều rượu một chút là nhiệt độ cơ thể sẽ hạ xuống. Bởi thế trước đây cô không thích anh ra ngoài giao thiệp, vì khi về, anh sẽ dùng bàn tay lạnh như băng của mình ôm cô. Mùa hè thì không cần nói, nhưng mùa đông cũng vậy, dường như lúc nào anh cũng coi cô là lò sưởi.
Cho dù cô có chống cự cũng vô dụng, phần đa là anh làm theo ý mình, thậm chí có lần còn dùng bạo lực, giơ tay bịt luôn cái miệng hay oán thán của cô lại, tới tận khi cô ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng, cam tâm tình nguyện để anh ôm chặt mới thôi.
Vào ngày này, những người ra ngoài chơi phần lớn là các các cặp tình nhân trẻ, họ còn tự nguyện lên sân khấu chơi trò chơi, tất cả đều là những nam thanh nữ tú chừng hai mươi tuổi. Vì thế họ chơi rất thỏa thích, dường như không phải lo lắng bất cứ điều gì.
Ở độ tuổi này, vốn cũng chẳng có gì phải lo nghĩ, nhưng riêng cô, nay nhớ lại mới biết khoảng thời gian được vui chơi thỏa thích nhất đều đã giao hết cho một người, từ đó lúc nào cũng phải sống e dè, cẩn thận, hơn nữa còn phải dẹp hết ngọt ngào và đắng cay, bởi không có ai cùng chia sẻ hoặc gánh vác, bởi đó là mối tình đơn phương, vô vọng.
Lúc này trên bục cao giữa sân khấu, ánh đèn sáng chiếu rọi từng khuôn mặt trẻ trung phơi phới, trên mỗi khuôn mặt ấy đều không che giấu được niềm vui và phấn khích, họ nắm chặt tay người bên cạnh cùng tận hưởng giây phút hân hoan như thể xung quanh không còn ai khác nữa.
Có thể do Nhiếp Lạc Ngôn nhìn quá say sưa, kết quả là chỉ nghe thấy tiếng Giang Dục Phong vang lên bên tai: “Xem ra em rất ngưỡng mộ họ?”.
Vì khoảng cách rất gần nên khiến cô giật mình, bất giác liếc anh một cái như quở trách, nhấp một ngụm bia xong mới đáp: “Đâu có”. Chỉ là bỗng có chút tiếc nuối, tiếc nuối vì bản thân chưa bao giờ được nếm trải thứ tình cảm chân thực, trong sáng trong những năm tháng ấy.
Cô không biết vị của nó thế nào, không biết trong lòng sẽ vui sướng biết bao khi được nắm tay người mình yêu đi trong vườn trường.
Trong không gian ồn ào, các trò chơi cứ lần lượt diễn ra rồi kết thúc, người tham dự cầm trong tay những phần thưởng bé nhỏ với đủ kiểu dáng, rồi mãn nguyện chạy về chỗ ngồi dưới bục.
Giang Dục Phong nói: “Nhìn bộ dạng của em say mê quá, có muốn lên đó chơi một chút không?”.
Thực ra cô không có hứng, huống hồ túm tụm với đám nữ sinh trẻ trung kia, khó tránh khỏi người ta hoài nghi cô giả nai. Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn thấy ngỡ ngàng vì thái độ vô cùng thất thường của người kia, cô nghiêng đầu nhìn anh, rồi nửa đùa nửa thật hỏi: “Những trò chơi này đều cần có hai người phối hợp, lẽ nào anh cũng muốn chơi cùng em?”.
Cô nghĩ chắc chắn anh không đồng ý, một Giang Dục Phong đường đường như vậy, sao có thể làm việc này ở nơi đông người chứ? Ai ngờ anh lại đặt chai bia xuống, rồi giơ tay kéo cô dậy, vừa cười vừa nói: “Đợi lúc nữa chúng mình giơ tay chơi nhé!”
Cô thực sự bị điệu bộ của anh làm cho sợ hãi, vội vàng rụt tay nói: “Đừng mà”. Ngồi ở dưới bục xem mọi người chơi lâu như vậy, cô biết rõ những trò chơi này luôn vượt khỏi khuôn khổ của nó, trước rất nhiều ánh mắt thế này, e rằng nếu là đôi tình nhân thật đi nữa, cũng chưa chắc đã chơi được đến cùng.
Cô lại thuộc loại chơi trò chơi rất kém. Dù cho lúc này thời gian có quay trở lại mấy năm trước thì cô cũng không thể chơi nổi.
Nhưng lúc này, cô chỉ sợ Giang Dục Phong sẽ giơ tay để tham gia trò chơi, may mà người dẫn chương trình tuyên bố: “Trò chơi kết thúc ở đây!”.
Nhiếp Lạc Ngôn lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Dục Phong cảm thấy vô cùngg buồn cười: “Em sợ gì vậy?”.
“Đương nhiên em sợ rồi!” Cô trừng mắt nhìn anh, trong tiếng nhạc rộn ràng, cô hét lớn: “Anh thì có chuyện gì mà không dám làm chứ?”. Đúng vậy, cô thực sự đã đánh giá thấp anh, cũng có thể do hai người đã chia tay khá lâu nên nhất thời quên mất, Giang Dục Phong không bao giờ làm mọi việc theo lẽ thường, chỉ cần anh nổi hứng, rất có thể sẽ làm ra những chuyện khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng phải trố mắt đứng nhìn.
Cô đang biểu đạt sự bất mãn và bất cần của mình, nhưng anh lại khẽ cúi đầu cười, như thể gặp chuyện gì vui lắm vậy. Cô và anh chạm lon bia, đôi mắt đen láy, sâu thẳm kia vì một nét cười ẩn hiện mà càng trở nên sáng rực. Anh nhếch miệng nói: “Em hiểu anh thật đấy”.
Trong giọng nói của anh mang đầy sự hấp dẫn và nam tính do chất cồn mang lại. Cô nghe thấy vậy, ánh mắt long lanh, sau đó ngửa cổ uống bia như không có việc gì.
Các bài nhạc đinh tai nhức óc cứ thế vang rền hết bài này tới bài khác, mãi mới dùng lại một lúc, anh chàng dẫn chương trình kia lại một lần nữa hớn hở lên bục.
Trước sự chờ đợi của mọi người, anh ta ra vẻ thần bí tuyên bố bắt đầu rút thưởng.
Nhiếp Lạc Ngôn theo phản xạ nhìn xuống dãy số trong tay mình, , rất dễ nhớ.
Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn là người từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ gặp may về tài vận, thậm chí đến cả một cái khăn mặt hay một chiếc bàn chải đánh răng cũng chưa bao giờ trúng, do vậy lần này cô cũng chỉ tham gia cho vui mà thôi.
Sau khi rút thăm xong giải Nhì và giải Ba, cô gái ngồi bàn bên cạnh vô cùng phấn khích nói với bạn trai: “Em rất muốn cặp nhẫn kia!”.
Giải Nhất là một cặp nhẫn bạch kim, nghe nói giá trị tới mấy nghìn tệ. Lúc người dẫn chương trình đưa cặp nhẫn ra, cả hội trường huyên náo hẳn lên. Nhiếp Lạc Ngôn cũng “Ồ” một tiếng như mọi người, nhưng người kia vẫn không chịu phối hợp, chỉ phát ra âm thanh đơn điệu ở phía sau.
Lúc đó cô khiêu khích hỏi: “Sao thế? Chắc anh coi thường nó lắm chứ gì?”.
Giang Dục Phong không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói: “Nếu em thực sự thích nó, chỉ cần ra ngoài mua là xong, việc gì phải làm thế”. Anh thực sự không thể hiểu nổi, bởi trước đây những món đồ trang sức anh tặng rất ít khi được cô động tới, nên có thể dễ dàng nhận thấy cô thuộc típ người không thích những thứ loại này, thế mà bây giờ sao lại phấn khích theo người ta thế chứ?
Cô lại nhìn anh, bộ dạng bực bội: “Thứ này gọi là không khí, hiểu không? Trúng giải lớn và mình tự mua, hai việc này có thể giống nhau sao?”.
Nhiếp Lạc Ngôn chẳng muốn nói gì thêm với anh nữa, cô cúi đầu bóc gói hạt dẻ cười, sau đó nghe thấy một tràng pháo tay liên hồi, giọng nói của người dẫn chương trình nghe ra còn phấn kích hơn cả việc bản thân trúng giải nhất: “Số – - – !”.
“Giải nhất, số !… Là ai vậy? Xin mời lên bục…”
Thế là Nhiếp Lạc Ngôn, người chưa bao giờ trúng thưởng dù chỉ một hào, đã được bước lên bục trong ánh nhìn ghen tị của các cô gái có mặt ở đó. Thật sự là không thể hình dung được bản thân đã ngỡ ngàng như thế nào, nhưng rất hiển nhiên, điều khiến cô ngỡ ngàng hơn còn đang ở phía sau.
Người dẫn chương trình trước khi trao giải đã nói: “Giải Nhất của chúng tôi không thể bị lấy đi dễ dàng như thế này được. Đã là nhẫn đôi, vậy xin mời một nửa của cô gái này cùng lên đây ạ!”.
Cô cầm lấy micro, thực ra rất muốn nói: “Tôi tới đây một mình”, nhưng ở dưới bục đã có người đứng lên, nhếch miệng cười, thủng thẳng bước về hướng ánh sáng rực rỡ nhất.
Nhiếp Lạc Ngôn đứng ở trên bục nghe rất rõ, sau một hồi im lặng ngắn ngủi, ở gần đó vang lên vài tiếng cảm thán ngỡ ngàng, tiếng “Ồ” gần như cùng lúc vang lên khi cô nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim.
Cô cảm thấy hơi oán hận, vừa rồi chẳng phải anh tỏ ra rất coi thường đó sao, tại sao bây giờ lại chủ động như thế chứ? Cô còn chưa gọi, anh đã tự tới. Huống hồ, ai nói anh là “một nửa” của cô chứ?
Nhưng lúc này hai người đã đứng bên nhau, đúng là cặp kim đồng ngọc nữ, ngoại hình xứng đôi, đều thu hút mọi ánh nhìn, đến cả người dẫn chương trình cũng không giấu nổi sự ngỡ ngàng, một lúc sau mới nói: “Hai người thật xứng đôi!”.
Nhiếp Lạc Ngôn gượng cười, thầm nghĩ, có quỷ mới xứng đôi với anh ta!
Giang Dục Phong cũng cười, nét mặt thư thái, lịch sự nhìn đối phương nói lời “Cảm ơn”, sau đó đưa mắt nhìn thẳng vào Nhiếp Lạc Ngôn, giọng rất dịu dàng, du dương truyền qua micro đến khắp quán: “Vừa rồi ở dưới cô ấy còn nói, rất mong giành được phần thưởng này”.
Ông Trời có thể làm chứng, cô không hề nói như vậy!
Đón nhận ánh mắt của anh, trong lòng Nhiếp Lạc Ngôn bỗng có dự cảm chẳng lành, tiếp đó lại nghe thấy anh nói: “Tôi muốn mua nhẫn tặng cho cô ấy nhưng cô ấy không muốn, hình như chỉ thấy chiếc nhẫn trong tay anh mới là đẹp nhất”. Nhìn bộ dạng anh dường như có chút chán nản, nhưng trong nụ cười rõ ràng mang nét nuông chiều, dưới ánh đèn, vẻ dịu dàng này càng trở nên nổi bật.
Xung quanh lại vang lên những tiếng khen ngợi tấm tắc, thậm chí còn có cả tiếng huýt sáo đầy phấn khích, những cô gái có mặt tại đó chắc chắn là vừa hâm mộ vừa ghen tị với cô.
Chỉ có Nhiếp Lạc Ngôn trở thành nhân vật nữ chính thu hút mọi ánh nhìn, nhưng trong lòng lại rất rối bời.
Hai người đứng bên nhau, cô thừa cơ lén véo mạnh Giang Dục Phong một cái để cảnh cáo anh không được tiếp tục bịa chuyện nữa, nhưng bàn tay lại nhanh chóng bị anh nắm chặt. Sắc mặt vẫn không đổi, anh ôm chặt lấy cô, cô thực sự không có cách nào khách để thoát khỏi, chỉ đành ngẩng nhìn.
Người dẫn chương trình rất tinh mắt, chú ý đến từng động tác nhỏ của hai người, anh ta cười nói: “Tình cảm hai bạn tốt như vậy, hôm nay lại là lễ Tình nhân, không thể nhận xong giải thưởng rồi bỏ đi đâu đấy!”. Chắc là hiếm khi mới gặp được cặp trai tài gái sắc thế này, nên anh ta không muốn dễ dàng bỏ qua, cũng nhân tiện vì mọi người mà nghĩ cách giành lấy phúc lợi: “Tôi thấy hay là thế này, hai người hãy hôn nhau kiểu Hollywood đi, ba phút, các bạn thấy thế nào?”.
Trong giây lát, toàn bộ hội trường vang lên tiếng hò reo vang dội, còn có cả tiếng hét và tiếng huýt sáo đầy phấn khích.
Nhiếp Lạc Ngôn toát mồ hôi, nói vào micro: “Lâu như vậy, sẽ ngạt thở mất”, càng khiến mọi người cười to hơn.
Người dẫn chương trình cũng cười theo, nói rất hùng hồn: “Người đẹp đã có ý kiến như vậy, thôi thì rút ngắn thời gian một chút, một phút! Ít nhất là một phút!”.
Cô còn chưa kịp phản đối, thì Giang Dục Phong đã quyết định: “Chỉ năm giây thôi, quá lâu sẽ không thú vị, hơn nữa, cũng không cần theo kiểu Hollywood, kiểu Trung Quốc chẳng phải sẽ tuyệt hơn sao?”.
“Gì?” Cô ngạc nhiên, lập tức quay ra nhìn anh, vừa dứt lời thì đã bị anh kéo vào lòng.
Cánh tay anh ôm chặt lấy vai Nhiếp Lạc Ngôn, bờ môi ấm áp, mềm mại bỗng đặt lên môi cô, khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, đến nỗi vừa ngẩng đầu lên cô đã có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy như hai viên ngọc sáng.
Trong đôi mắt ấy nhu có hai đốm lửa nhỏ đang bập bùng nhảy múa, lại giống như hai vì sao sáng nhất trên trời khiến bất kỳ ai cũng không thể rời mắt. Đột nhiên đầu óc cô tê dại, môi anh đã kề vào môi cô, xúc cảm ấy thật quen thuộc biết bao, quen thuộc tới mức khiến cô không hề kháng cự, chỉ cảm thấy thế giới xung quanh như dừng lại vài giây, sau đó mọi thứ lại trở về nguyên trạng, tiếng reo hò ồn ào một lần nữa ập tới từ bốn phương tám hướng như nước triều dâng…
Một cô gái mảnh mai, dịu dàng bị ôm chặt bởi người đàn ông cao dong dỏng, hình bóng của hai người dưới ánh đèn trở nên vô cùng hài hòa, cảm giác mỗi đường cong đều gần kề, hòa hợp như duyên trời sắp đặt.
Phía dưới có người ngạc nhiên, có người ngưỡng mộ. Cùng lúc môi anh rời khỏi môi cô, cô đã nghiến răng nói khẽ: “…Anh là đồ khốn!”. Nhưng anh chỉ cười thản nhiên như không có chuyện gì, sau đó nhận giải Nhất từ chỗ người dẫn chương trình, rồi kéo cô xuống bục.
Đây là lần đầu tiên trong đời Nhiếp Lạc Ngôn làm chuyện này trước đông đảo mọi người, khuôn mặt nóng bừng từ khóe miệng tới tận mang tai, mặc dù đã đi xuống nhưng cô vẫn cảm thấy vô số ánh mắt đang dán chặt vào mình.
Cô nghĩ, không nên ở đây lâu nữa!
Nghĩ là làm, cô vội vàng bỏ đi như thể bỏ trốn.
May mà đi đôi bốt cao, nên Nhiếp Lạc Ngôn mới có thể đi nhanh như vậy. Lúc về tới khách sạn rồi đến trước cửa phòng, Giang Dục Phong mới đưa chiếc hộp nhung màu đỏ cho cô.
Nhưng khi mở ra xem, cô lập tức thắc mắc: “Tại sao chỉ có một chiếc?”. Trong chiếc hộp nhung chỉ còn một chiếc nhẫn nữ nằm đơn độc.
Anh chỉ rướn mày hỏi: “Em cần chiếc nhẫn nam làm gì? Anh lấy nó rồi”.
“Vừa rồi chẳng phải anh coi thường nó lắm sao?” Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy người này vô cùng thất thường, không kìm được nên dùng luôn lời của anh để trả đũa: “Nếu muốn, có thể ra ngoài mua một chiếc là xong”.
“Nhưng giờ anh đổi ý rồi”, anh cười rất đắc chí, “Hóa ra cảm giác được trúng thưởng rất tuyệt”.
Không nhắc tới thì thôi, hễ nhắc tới lại khiến cô cảm thấy xấu hổ và vô cùng tức giận.
Phải biểu diễn ôm hôn nồng cháy trước đám đông là chuyện trước đây cô chỉ nhìn thấy trong phim ảnh, hồi đó có lẽ do đang ở độ tuổi thiếu nữ trẻ trung nên cảm thấy cảnh tượng ấy rất đỗi lãng mạn và đáng để mong ước, nhưng hôm nay khi thực sự là người trong cuộc thì mới biết sự việc không giống như những gì mình tưởng tượng.
Cô không nén được giận dữ vớ lấy găng tay đánh vào người anh, nhưng anh đã nhanh nhẹn tránh được.
Anh vẫn cười: “Ở chốn công cộng, dù gì em cũng nên giả làm thục nữ đi chứ!”.
Lại còn thục nữ gì nữa? Thể diện của cô đã bị anh phá tan hết rồi!
“Em dám nói là em không hề muốn có cặp nhẫn đó không? Thực ra em nên cảm ơn anh mới phải, để hoản thành tâm nguyện của em, anh đã phải hy sinh rất lớn đấy”.
Anh nói khoác mà không ngượng miệng, cô liền giả bộ nhếch môi cười, một tay thuận thế vỗ nhẹ lên lưng anh, cố ý nói: “Vậy đã khiến anh bị ấm ức rồi”.
Thực ra đây chỉ là hành động bản năng, ý định ban đầu của cô chỉ là muốn chế giễu anh, ai ngờ ánh mắt anh khẽ nhìn xuống, rồi đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy cô.
Mùa đông lạnh lẽo của Giang Nam, cùng màn đêm mịt mùng đang ôm chặt cả thành phố này, nhưng hành lang lại ấm áp và yên ắng cô cùng.
Hơi thở của anh mỗi lúc một kề sát bên cô, khác hẳn với cảnh trong quán bar ban nãy, như thể lúc nãy chỉ là trò đùa, còn bây giờ động tác anh làm lại mang hơi hướng thăm dò đối phương.
Anh muốn hôn cô, chưa bao giờ anh muốn hôn cô một cách cẩn thận như lúc này. Đã ôm chặt cô vào lòng, nhưng anh vẫn sợ cô bỗng nhiên tức giận bỏ đi, nên cẩn thận vô cùng.
Nhưng trên thực tế, Nhiếp Lạc Ngôn cũng phản kháng lại chút ít. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng sau đó lại bị bàn tay anh nhẹ nhàng giữ lại.
Cách một lớp khăn mỏng, ngón tay anh hơi lạnh, cảm giác lạnh đó nhanh chóng truyền xuống cổ khiến cô rụt vai rồi rùng mình một cái.
Giang Dục Phong hình như rất mãn nguyện khi thấy Nhiếp Lạc Ngôn lộ rõ vẻ đau khổ mím chặt môi, trong đôi mắt dài đẹp kia lấp lánh nụ cười tươi sáng, nhân lúc đối phương còn đang ngỡ ngàng, anh liền cúi xuống hôn cô.
Môi anh miết trên môi cô, không thể nói rõ rốt cuộc đó là sự dịu dàng hay bá đạo, cưỡng ép hay thăm dò… mùi thơm quen thuộc mà dìu dịu của thuốc lá cứ thế ập tới. Sau giây phút trái tim loạn nhịp, cô như bị trúng tà, chỉ nhắm mắt theo bản năng, không hề chống cự, trái lại còn lần mò quét thẻ vào phòng.
“Tạch” một tiếng, cánh cửa đã mở.
Anh vừa ôm vừa đẩy cô vào trong, tấm thảm dày mềm mại in những vết chân liêu xiêu của hai người, sau đó lại trở về nguyên dạng.
Ngay cả đèn cũng không bật, cô nghe thấy hơi thở của cả hai, của anh, của cô, đang quyện vào nhau trong bóng tối, dường như có sức mạnh phối hợp kinh người.
Găng tay, khăn quàng, áo khoác… tất cả đều vứt bừa trên sàn, từ cửa tới tận giường, anh vẫn đang hôn cô say đắm, dùng rất nhiều kỹ thuật cao siêu để kích thích mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể cô. Cô bám lấy vai anh, vừa đón nhận vừa phối hợp, cuối cùng chỉ còn mơ mơ hồ hồ nhớ ra, lần trước sau khi say rượu có lẽ cũng thế này, trong sự quyến rũ và những nụ hôn nồng cháy, cô đã lên giường của anh trong trạng thái ý thức không rõ ràng.
Nhưng lần này không như vậy.
Cô hoàn toàn tỉnh táo. Trong quán bar cô chỉ uống hai lon Heineken, nên không thể say tới mức thần trí không tỉnh táo. Giờ phút này, trên giường nệm mềm mại cùng vòng tay ấm áp của anh, cô tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Nhiếp Lạc Ngôn chưa bao giờ tỉnh táo như giây phút này để nhận thức việc mình đang làm.
Cô hoàn toàn không quên quan hệ hiện giờ của họ, một đôi tình nhân đã chia tay từ lâu. Nhưng khi bị anh đè xuống, cơ thể cô như bị cám dỗ, đưa tay ôm lấy vòng eo trần của anh, hành động thất bại lùi bước đã tiến gần đến phối hợp một cách không tự chủ, cơ thể cô nhờ những ngón tay linh hoạt của anh nhanh chóng trở nên nóng bỏng, như thể lửa trên thảo nguyên đang lan rộng.
Hơi thở đàn ông vừa sảng khoái vừa mạnh mẽ như nước triều cứ thế ùa tới rồi cuốn đi mọi thứ, dường như còn cuốn đi cả lý trí khiến cô tạm thời quên đi mọi người và mọi việc, thứ duy nhất còn lại chỉ là phản ứng bản năng nguyên thủy nhất.
Cô không thể đẩy anh, cũng không muốn đẩy anh đi.
Khoảnh khắc anh đặt nụ hôn nóng bỏng lên vai khiến cô chợt nhận ra, hóa ra mình rất nhớ anh.
Hóa ra cô vẫn nhớ tới anh, cô không phân biệt được đó là nỗi nhớ về thể xác hay linh hồn, nói tóm lại, cô nhớ người đàn ông này.
Không biết sau bao lâu, cuối cùng anh cũng dừng lại, trên giường chiếu bừa bộn, hơi thở của hai người dần chuyển từ trạng thái nặng nề sang ổn định. Trong bóng tối, cô chỉ cảm thấy mệt rã rời, không muốn nói dù chỉ một câu, thậm chí ngay cả việc cử động cũng không muốn, cuối cùng bị anh ôm chặt vào lòng rồi ngủ thiếp đi.
Buổi sáng tỉnh dậy, thấy mình vẫn trong tư thế tối hôm qua, có thể lúc nửa đêm cô cũng trở mình, nhưng không biết tại sao, dường như cô luôn bị bó chặt trong hai cánh tay thon dài kia.
Cô cảm thấy một bên chân tê dại, nhưng nếu khẽ động đậy thì người bên cạnh sẽ bị thức giấc.
Cô quay đầu lại nói: “Sáng rồi!”.
Giang Dục Phong nheo nheo mắt, anh ngỡ ngàng nhận ra phản ứng của cô lần này khác hẳn với lần trước.
Còn nhớ hôm đó, lúc cô phát hiện mình nằm trên giường anh, có lẽ cô chỉ mong sao mình có thể ngay lập tức biến thành một chú chim đà điểu, mãi mãi vùi mặt trong cát.
Nhưng hiện giờ, cô bình thản gỡ cánh tay anh đang kẹp chặt ra, sau đó ôm chăn, ngồi dậy đi nhặt quần áo.
“Em dậy sớm như vậy làm gì?” Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay mà tối qua quên không tháo, mới bảy rưỡi, cả thành phố vẫn đang ở trạng thái ngái ngủ.
“Mau mặc vào đi”, Nhiếp Lạc Ngôn vứt áo sơ mi về phía anh.
Anh chỉ cúi đầu nhìn, dường như khẽ chau mày bất mãn: “Em vội gì à?”.
“Đương nhiên là vội rồi, tranh thủ lúc nhân viên của anh chưa dậy, anh mau về phòng của mình đi!”
Anh vẫn không nhúc nhích, môi hơi trề xuống.
Cô sốt ruột nhìn, nhưng chỉ thấy anh thản nhiên hỏi lại: “Sao vậy? Em cảm thấy thế này xấu hổ tới mức không thể nhìn mặt ai được sao?”.
Bởi quá hiểu anh, nên ngữ khí ấy khiến Nhiếp Lạc Ngôn bất giác rùng mình, nhưng cô vẫn cố trấn tĩnh nói: “Là em nghĩ cho anh thôi. Ngộ nhỡ bị cấp dưới bắt gặp, e là sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng của anh”.
Anh cười khẩy một cái, rồi nửa đùa nửa thật nói: “Đa tạ”, vừa chậm rãi ngồi dậy mặc quần áo, vừa hỏi: “Xem ra tối qua chỉ được coi là tình một đêm?”.
Bóng người nhỏ bé đang khom lưng nhặt quần áo kia khẽ sững lại, Nhiếp Lạc Ngôn chau mày, cúi đầu nhìn tấm thảm màu xám, khó khăn lắm mới nhặt được chiếc váy lông cừu nhàu nhĩ lên, nhất thời chẳng thèm quay đầu lại, chỉ nói: “Nếu không phải vậy thì anh cho là gì?”.
Lúc ngồi ở nhà ăn tầng hai, Linda thầm bình luận về không khí trước mắt đến vô số lần: Kỳ dị!
Thực ra không những kỳ dị mà còn ức chế!
Được ngồi chung bàn với đôi trai tài gái sắc nổi bật này, vốn phải là chuyện vui vẻ, nhưng hiện giờ lại khiến cô cảm thấy khó chịu như ngồi trên thảm đầy kim.
Cô rất hối hận, nghìn lần không nên, vạn lần không nên, nếu biết trước thế này thì đã sớm từ chối cuộc hẹn với Giang Dục Phong, không cùng ngồi ăn sáng với họ. Cuối cùng nghĩ ngợi một lát, cô mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Giang, có cần tôi rót cho anh một ly cà phê không?”.
Không khí trầm lắng cuối cùng cũng được phá bỏ một chút, bởi Giang Dục Phong đã nói câu đầu tiên từ lúc xuống lầu: “Không cần”.
Tuy chỉ có hai từ ngắn ngủi, nhưng Linda giống như nhận được lệnh đặc xá vậy, lập tức đứng dậy nói: “Thế Lạc Ngôn thì sao? Tôi định đi lấy nước hoa quả, nếu cô cần tôi sẽ lấy giúp cô một ly”.
“Ồ, không cần đâu, cảm ơn cô!” Cô gái từ nãy tới giờ ngồi lặng thinh lúc này dường như do dự một lát rồi đứng dậy, như không có chuyện gì cười nói: “Tôi và cô cùng đi, xem xem có thứ gì có thể ăn được không”.
“Ừm.” Bất kể thế nào, Linda cũng nhanh chóng tóm lấy cơ hội để thoát khỏi nơi có vẻ yên bình nhưng thực chất lại vô cùng ảm đạm này.
Linda và Nhiếp Lạc Ngôn không biết nhau nhiều, mặc dù Nhiếp Lạc Ngôn là bạn gái chính thức của sếp cô gần hai năm, nhưng do Nhiếp Lạc Ngôn rất ít khi tới công ty, nên cô không có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Chỉ biết là sau khi sếp chia tay với Nhiếp Lạc Ngôn thì liên tục xuất hiện những tin đồn mới, nhưng tất cả các mối tình ấy đều không lâu, có cảm giác chỉ loáng một cái đã biến mất.
Thực ra các nữ nhân viên cấp dưới cũng bàn tán xôn xao, nói là tốc độ thay bạn gái của Giang Dục Phong quá nhanh, nhưng càng như vậy, họ lại càng thèm muốn anh, dường như vào giai đoạn này công tử bột giống như anh là sinh vật được nhiều người ưa chuộng nhất vậy, chỉ bởi anh có thể đem đến cho các cô nàng những mơ tưởng ngây thơ nhất. Người nào cũng muốn là người cuối cùng của anh, nhưng tới giờ vẫn chưa có ai thành công.
Do vậy lần này thấy anh dẫn theo Nhiếp Lạc Ngôn đi cùng, Linda mới cảm thấy kỳ lạ. Cô tưởng họ đã làm lành với nhau rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không thể nào, bởi đây không phải là tác phong của Giang Dục Phong, hơn nữa, vừa rồi hai người đều có tâm trạng, đến cả việc giao lưu cơ bản cũng không có.
Ăn sáng xong, cả đoàn lên xe do phía đối tác chuẩn bị để đi bàn công việc chính. Đoàn nhân viên năm, sáu người, thì đã có tới ba cô gái. Ngồi trong xe, mấy cô nàng ngồi dãy ghế sau giở báo ra đọc để giết thời gian.
Giang Dục Phong là người dễ tính, hoàn toàn không muốn lên mặt ông chủ. Anh loáng thoáng nghe tiếng bình luận chốc chốc lại vọng tới từ phía sau.
Miếng ngon phải chia sẻ cho mọi người, huống hồ lại là những tin tức lá cải kia.
Một cô trong số nhân viên nữ giở tới trang giải trí, đưa mắt nhìn qua rồi khẽ nói: “Bạch Nghiên Nghiên lại bị những tay săn ảnh chụp trôm đấy”.
Một người khác tò mò: “Chuyện gì thế?”.
“Này, cậu xem đi, dòng chữ in đậm to đùng đấy: Đêm hôm khuya khoắt hẹn hò người đàn ông thần bí, hai người thân mật bước ra khỏi nhà hàng”, sau đó giở rộng tờ báo ra để những người có hứng thú có thể nhìn thấy.
Quả nhiên là nữ minh tinh đang nổi, Bạch Nghiên Nghiên, cô ta mặc chiếc áo khoác len màu trắng ngà và đôi bốt cao cùng màu, đầu đội mũ len móc màu trắng, mái tóc dài buông ngang lưng, mặc dù bị chụp trộm trong bóng tối, nhưng vẫn đẹp và thời trang vô cùng. Cô nàng rất ăn ảnh, dường như có tố chất ngôi sao bẩm sinh. Có lẽ vì trời tối, nên cô nàng không đeo kính râm, nên người ta có thể dễ dàng nhận ra, cô đang mỉm cười, tất cả đều là những bức ảnh cô nàng cười vui vẻ, nguyên nhân chính chắc là vì đi cạnh người đàn ông trẻ tuổi kia.
Lúc trước cả đám nhân viên còn bàn tán xôn xao, vậy mà bây giờ lại đột nhiên im phăng phắc. Khoang xe rộng rãi bỗng chốc trở nên vô cùng im ắng.
Không biết có phải đám thợ săn ảnh thực sự không nhận ra, hay có ẩn tình gì khác mà lời lẽ trong cả bài báo rất mơ hồ, hoàn toàn không đề cập tới tên, thân phận cùng bất kỳ thông tin có liên quan nào tới người đàn ông bí ẩn kia, không những thế, trong những bức ảnh được chọn ra, khuôn mặt người đàn ông kia đều được chụp không rõ.
Nhưng thực sự là không hề khó nhận, ít nhất đối với những người ngồi trong xe mà nói, họ còn rất dễ nhận ra. Họ hiểu rõ anh còn hơn cả cô Bạch Nghiên Nghiên kia.
Tiếng bàn tán đột nhiên dừng lại, Giang Dục Phong nhanh chóng nhận ra có gì bất thường, anh quay lại nhìn, người cầm tờ báo kia vẫn đang trong trạng thái ngỡ ngàng, tưởng rằng ông chủ cũng muốn xem ảnh bị chụp trộm của mình, liền vội vàng đưa tờ báo về phía anh. Sau đó cô nàng thấy Giang Dục Phong nhíu mày, liền liến thoắng giải thích: “Đây là tờ báo hôm qua em mượn về từ chỗ chị Nhiếp”.
Thảo nào, có lẽ đã đọc tin này rồi nên thái độ của cô đối với anh mới thất thường như vậy.
Thực ra cô nhân viên đó chỉ muốn chứng minh mình trong sạch, như kiểu làm vậy là có thể rũ bỏ hết trách nhiệm, hay ít ra thì cũng có thể chứng minh mình hoàn toàn không phải người truyền tin lá cải, tránh được việc sếp vì xấu hổ khi bị chụp trộm mà trút giận lên đầu cô.
Nhưng sự lo lắng của cô nàng hiển nhiên hơi thừa, Giang Dục Phong sau khi nghe xong chỉ im lặng một lát, rồi đưa lại tờ báo một cách vô hồn.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy giọng của anh ở hàng ghế trước: “Loại báo lỗi thời thế này, chẳng có gì hay ho cả”.
Giọng nói thờ ơ, nhưng nghe ra chẳng giống với mệnh lệnh chút nào, thậm chí còn ôn hòa hơn cả khi giao công việc ngày thường ở công ty. Cô nhân viên sững người một lát rồi ngây ngô “Ồ” một tiếng, sau đó vội vàng gập tờ báo kia lại, rồi nhét xuống dưới ghế ngồi của mình.
Linda lia ánh mắt sang bên, phần vừa như nhắc nhở phần vừa như chán nản, cô nàng kia mới chợt nhận ra: Vừa rồi mình hơi căng thẳng, dường như nói gì đó không đúng…
Nhiếp Lạc Ngôn một mình ngồi ở khách sạn lên mạng.
Cô vốn định tranh thủ ngày rảnh việc này sẽ đi dạo phố, không ngờ lúc chuẩn bị ra khỏi cửa thì trời bất ngờ đổ mưa. Ban đầu chỉ là mưa phùn, sau đó càng lúc càng nặng hạt, rồi dai dẳng tới tận lúc ăn trưa, xem ra vẫn không có dấu hiệu tạnh hẳn.
Buổi chiều, bầu trời tối sầm, những giọt mưa tí tách rơi trên ô cửa kính, khắp nơi một màu u ám. Vị trí căn phòng cô ở đẹp vô cùng, từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể thấy mặt hồ bị bao phủ bởi một lớp sương dày đặc, thật giống với cảnh tượng được miêu tả trong sách, khói sóng mịt mù.
Nhiếp Lạc Ngôn ngắm phong cảnh một lát rồi chạy tới trước máy tính tìm và tải trò chơi, lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.
Biết người đó là ai, nhưng sau khi mở cửa ra, cô vẫn hỏi: “Sao anh lại tới đây?”.
“Công việc xong xuôi rồi, đương nhiên phải về chứ.” Dường như tâm trạng của người đó đã tốt hơn đôi chút so với buổi sáng, anh chàng lại bắt đầu làm mưa làm gió: “Rót cho anh cốc nước”.
Cô cũng tiện tay lấy cốc rồi rót nước cho anh, lúc đến gần mới thấy thoang thoảng mùi rượu.
“Sáng sớm mai sẽ đi Ô Trấn”. Giang Dục Phong ngồi xuống sô pha nói.
“Nhưng trời đang mưa”, cô hơi lo lắng, đường sẽ khó đi.
Nhưng anh chẳng muốn nói gì thêm, cứ thế dựa vào ghế sô pha, đôi mắt khẽ nhắm, điệu bộ biếng nhác, chẳng động đậy gì nữa.
Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ, đàn ông bây giờ, đặc biệt đám đàn ông được gọi là người làm ăn, đều chẳng có phép tắc gì cả. Trời còn sáng thế mà đã uống rượu tới mức này.
Giang Dục Phong vẫn cầm chặt cốc nước trong tay, Nhiếp Lạc Ngôn còn đang suy nghĩ xem có nên tới đó lấy nó ra không thì anh đột nhiên lên tiếng: “Sao lạnh thế này?”.
Cô sực nhớ ra mình chưa đóng cửa sổ. Vừa rồi ngắm phong cảnh nên cô hơi hé cửa. Lúc này anh đang ngồi cạnh cửa, đương nhiên là cảm thấy lạnh. Cô bước tới đóng cửa, thấy dáng vẻ anh như sắp ngủ thiếp đi, liền nhắc: “Mau về phòng của mình mà ngủ”.
Anh không đếm xỉa tới cô, thậm chí còn chẳng thèm động đậy.
Nhiếp Lạc Ngôn chờ một lát, chẳng có cách nào, đành phải lấy cốc nước trong tay Giang Dục Phong ra, nhưng cô vô tình chạm vào ngón tay anh, cảm giác hơi lạnh. Thực ra, thể chất của anh lúc nào cũng vậy, tuy rất ít khi uống say, nhưng điều kỳ lạ là, chỉ cần uống nhiều rượu một chút là nhiệt độ cơ thể sẽ hạ xuống. Bởi thế trước đây cô không thích anh ra ngoài giao thiệp, vì khi về, anh sẽ dùng bàn tay lạnh như băng của mình ôm cô. Mùa hè thì không cần nói, nhưng mùa đông cũng vậy, dường như lúc nào anh cũng coi cô là lò sưởi.
Cho dù cô có chống cự cũng vô dụng, phần đa là anh làm theo ý mình, thậm chí có lần còn dùng bạo lực, giơ tay bịt luôn cái miệng hay oán thán của cô lại, tới tận khi cô ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng, cam tâm tình nguyện để anh ôm chặt mới thôi.