Giang Dục Phong ngủ chưa được bao lâu thì đột nhiên hốt hoảng tỉnh dậy, căn phòng tối om, rèm cửa được kéo kín, ngay cả chỗ giao nhau giữa rèm cửa và nền nhà cũng là một màu đen, hiển nhiên không thể thấy được ánh trăng bên ngoài.
Anh nằm yên, bởi trái tim vẫn đập rất mạnh, cứ thình thịch, thình thịch trong khoang ngực mà không hề thương tiếc, kéo theo cơn đau âm ỉ.
Giang Dục Phong đã quên ngay cơn ác mộng khiến anh trở nên sợ hãi đến thế, cũng chẳng mơ mộng gì thêm nữa, bởi dù đã cố gắng nhíu mày hồi tưởng lại hồi lâu mà vẫn không nhớ được gì.
Vài phút sau, sự hốt hoảng trong lòng mới dần nguôi, anh chậm rãi đứng dậy và chợt nhận ra không biết mình đang ở đâu thế này.
Thật bất ngờ, cô ấy lại không tức tối gọi anh dậy rồi đuổi đi hay sao?
Thậm chí, cô còn tốt bụng đắp cho anh một chiếc chăn mỏng? Sáng nay, cô còn nổi giận đùng đùng trong điện thoại và mắng anh là đồ biến thái mà.
Giọng nói của Nhiếp Lạc Ngôn quả thực rất to, đám cán bộ cấp dưới có mặt ở đó chỉ biết liếc mắt nhìn nhau với thái độ vô cùng kỳ cục, rõ ràng người nào người nấy đều ôm một bụng hoài nghi nhưng vẫn không dám biểu lộ ra lời. Cuối cùng anh đành đưa điện thoại cho nữ thư ký, rồi hờ hững tuyên bố hủy thời gian nghỉ như đã định thành tiếp tục họp, sau đó lạnh lùng đưa mắt nhìn xung quanh, đám nhân viên lập tức chấm dứt hành động hóng hớt, sắc mặt ai cũng lộ vẻ đau khổ.
Nhìn vào di động mới biết đêm đã khuya, Giang Dục Phong không bật đèn mà cứ dò dẫm đi về phía phòng ngủ. Bởi đã nhiều lần qua đêm ở đây, nên anh rất quen đường thuộc lối.
Anh cũng hiểu rõ Nhiếp Lạc Ngôn, thậm chí còn biết cả một số thói quen nhỏ nhặt của cô, ví như lúc ngủ cô rất sợ ánh sáng và âm thanh, rồi cả thói quen không bao giờ đóng chặt cửa phòng nữa.
Anh từng trêu đùa cô: “Em mắc chứng sợ không gian khép kín sao?”. Nhưng lại nghĩ hình như không phải, bởi lúc đi thang máy cô không hề tỏ ra sợ hãi.
Cô liền đáp gọn lỏn: “Không thông gió, em không thể ngủ được”.
Anh nói: “Vậy mở cửa sổ không được sao?”.
“Mở cửa sổ em lại sợ tiếng động.” Tiếp đó hùng dũng tiến về phía trước mở cánh cửa phòng vừa bị anh đóng chặt, rồi lại trở về giường ngủ.
Đối với thói quen ấy, anh chẳng bận tâm, bởi về phương diện này thì anh chẳng có thói quen đặc biệt nào. Anh hoàn toàn có thể chiều theo ý cô.
Quả nhiên, cánh cửa khép hờ, khẽ đẩy đã mở ra.
Giang Dục Phong đứng bên cửa, không tiến về phía trước thêm bước nào nữa, nhờ ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, anh chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người đang quấn chặt chăn nằm trên giường.
Hình như chỉ những lúc thế này, cô mới tỏ ra ngoan ngoãn, giống như một chút mèo con đang cuộn mình ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn.
Cô lúc này khác hẳn với bộ dạng khi tranh chấp với anh, cũng chẳng giống những lúc hùng hùng giận dữ như thể mất lý trí. Cũng giống như bao đêm trước, cô hay cuộn tròn trong lòng anh, bàn tay mêm mại trắng ngần khẽ nắm cánh tay, hoặc nắm vạt áo anh tới tận sáng.
Thực ra cũng có một thời gian cô ngủ không tốt, hay nói mơ, cuộn tròn trong chăn, thậm chí còn đạp anh lúc đang mơ ngủ, có thể nói là ngủ không yên giấc. Có mấy lần anh không thể không tỉnh dậy lúc đêm khuya thanh vắng, nhưng lại không thể làm gì cô, chỉ sang phòng khác ngủ một mình. Bởi dạo đó việc làm ăn rất bận rộn, anh luôn cảm thấy thiếu ngủ trầm trọng.
Nhưng cô không chịu buông tha, nửa đêm lại gõ cửa phòng khách thì thầm: “Em không thấy anh đâu cả…”, giọng nói mơ mơ hồ hồ, nghe là biết còn chưa tỉnh táo, chắc rằng cô dậy đi vệ sinh và phát hiện anh không còn nằm bên.
Giang Dục Phong chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, bởi nếu giả vờ không động đậy, cô sẽ đứng thi gan ở cửa, thế là anh đành phải trở lại tiếp tục ngủ cùng cô.
Trong đêm tối tịch mịch, hơi thở của cô cứ nhẹ nhàng phả vào cổ anh, cảm giác hệt như những chiếc kẹo bông mà hồi nhỏ anh từng ăn, mang vị ngọt thanh thanh, vừa ấm áp vừa vương vấn.
Cũng không biết đứng bên cửa bao lâu Giang Dục Phong mới định thần lại. Lúc khóa cửa nhà để rời đi, anh bỗng nhớ tới cảnh tượng lần đầu họ gặp nhau.
Nhiếp Lạc Ngôn lúc đó đang đứng cùng mấy người bạn học khác của mình, cô nổi bật với dáng người cao cùng khuôn mặt xinh đẹp, khiến bất kỳ ai đi qua cũng phải để mắt tới. Đứng cách khá xa, anh chỉ vô tình nhìn thấy cô đang nghiêng đầu tươi cười với đám bạn, mái tóc mượt mà, đen nhánh buông sau lưng, khẽ đung đưa theo từng động tác, khiến cô trở nên vô cùng quyến rũ. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh chính là kiểu tóc này không hợp với cô. Thật nực cười, sao anh lại nẩy ra ý nghĩ vô vị tới vậy?
Nhưng lần thứ hai gặp lại, cô lại đã thay kiểu tóc khác, mái tóc dài đã được cắt, ép thẳng và lững lờ buông trên bờ vai. Anh rất thích, sau này cũng không bao giờ tán thành việc cô uốn tóc xoăn nữa.
Do vậy giữa họ đã xảy ra những xung đột nho nhỏ, khiến Nhiếp Lạc Ngôn tức tối đến mức có một thời gian liên tục trách anh độc đoán, toàn gọi anh là bạo chúa.
Thực ra, ngay cả anh cũng thấy mình kỳ lạ, đã từng tiếp xúc với bao nhiêu phụ nữ, nhưng chưa bao giờ rảnh rỗi tới mức có thời gian can thiệp tới chuyện đối phương để kiểu tóc thế nào. Tuy biết mình hơi nhiều chuyện nhưng anh vẫn có cảm giác để tóc thẳng thì dáng vẻ và khí chất của cô mới tương xứng.
Đến khí chất của một cô gái cũng được anh để tâm tới, xem ra anh quả thực quá vô vị rồi.
Ngày hôm sau, Nhiếp Lạc Ngôn vừa tới công ty đã nhận được một bó hoa, lúc giao quà, em tiếp tân còn nở nụ cười đầy ngượng mộ.
Chung Hiểu Linh bỏ dở công việc đang làm, vội vàng ngẩng đầu “ồ” một tiếng. “Bó hoa rum[1] này đẹp thật đấy, vẫn còn long lanh những hạt sương. Không biết là nhân sĩ nào có tình ý tặng vậy? Lại còn hiểu cả sợ thích kỳ lạ của cậu nữa cơ đấy!”
[1] Hoa rum: Tên tiếng Anh là Arum, còn được gọi là cây chân bê vì bông hoa trông phảng phất như móng của một chú bê con. Hoa rum được tượng trưng cho cảm nhận sâu sắc về tình yêu.
“Vô danh.” Nhiếp Lạc Ngôn cũng cảm thấy lạ, cô lật đi lật lại bó hoa nhưng vẫn không tìm được danh thiếp, người tặng hoa thậm chí còn chẳng để lại tên. Cô mệt mỏi day huyệt thái dương. “Hiện giờ mình chẳng còn tâm trạng nào để chơi trò đoán già đoán non này, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã có hai vị khách hàng quen lặn mất tăm, cậu có nghĩ Kyle sẽ tức giận tới mức cắt luôn tiền thưởng tháng này của mình không?”
“Không tới mức đó đâu!” Chung Hiểu Linh thở dài nói tiếp: “Tình hình của mình với cậu cũng giống nhau thôi. Đều là khách hàng nhảy nhầm chỗ, cho dù mình có làm gì thì cũng không thể đáp ứng được yêu cầu của họ, do vậy họ muốn thay đổi đối tác cũng là chuyện bình thường”.
Nhiếp Lạc Ngôn khẽ nhíu mày nhìn món quà bất ngờ kia, buồn bã đáp: “Có lẽ vậy”.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thực ra chuyện này cũng không khó đoán, bởi trước đây người hay tặng hoa này cho cô chính là Giang Dục Phong. Nói chính xác hơn thì đó là cô thư ký năng nổ, được việc của Giang Dục Phong.
Quả nhiên, chưa tới năm phút sau đã thấy chuông điện thoại vọng tới.
“Em đã nhận được hoa anh bảo Linda chuẩn bị chưa?”, giọng anh hào hứng, có vẻ những mệt mỏi của ngày hôm qua đã được rũ sạch.
Nhiếp Lạc Ngôn nghi ngờ nhíu mày: “Anh muốn gì?”.
“Em thật là, sao em lại có tính đa nghi như vậy? Thứ em nhận được là hoa chứ có phải bom đâu, có cần cảnh giác thế không?”
“Anh tặng em một quả bom có khi lại hay hơn…” Nhiếp Lạc Ngôn thấy cô nàng Chung Hiểu Linh, bà tám thứ thiệt, lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía mình, liền vội cầm di động đi ra ngoài, vừa đi vừa thì thầm: “Bây giờ chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, anh tặng hoa cho em để làm gì chứ?”. Có một đạo lý mà cô luôn khắc cốt ghi tâm: Vô duyên vô cớ tìm tới, không phải gian phu thì là trộm!
Kết quả là người ở đầu dây bên kia dừng lại hai giây, sau đó buột miệng nói như một lẽ đương nhiên: “Thì cứ coi như lời cảm ơn vì tối qua em đã phục vụ anh chu đáo, anh vô cùng hài lòng”.
Cô sững người, mới sáng ra đã phải đứng ở phòng trà không một bóng người với cơn tức tối: “Nào có phục vụ gì chứ! Sự tưởng tượng của anh thật hèn hạ!”.
“Thế à? Vậy mà sáng sớm nay lúc anh dặn dò Linda viết thiệp, hình như cô ấy không cảm thấy có gì bất ổn.”
Anh ta còn kể cho thư ký biết nữa sao? Cô tức tới mức nổ đom đóm mắt, nhất thời quên mất thực ra trong bó hoa không hề có thiệp đi kèm, chỉ biết hằm hằm nghiến răng đáp: “Đáng ra tối qua tôi nên đuổi thẳng cổ anh ra ngoài mới phải! Thật ghê tởm!”.
Anh bỏ ngoài tai những lời cô nói, vẫn vui vẻ tiếp lời: “Mai em có rảnh không? Cùng đi ăn tối nhé!”.
Cô xị mặt từ chối: “Không rảnh”.
“Nếu ngay cả anh còn có thể thu xếp được thời gian thì chắc em cũng có thể.”
Cô vẫn kiên quyết: “Không rảnh”, giọng nói rập khuôn máy móc như đang giận dỗi.
Họ lại im lặng một hồi, dường như còn nghe thấy Giang Dục Phong khẽ cười ở đầu dây bên kia, cô nghĩ một lát rồi lạnh lùng nói: “Vừa tặng hoa lại còn mời cơm, rốt cuộc anh muốn làm gì? Lẽ nào anh đang lên kế hoạch theo đuổi tôi một lần nữa?”.
Không ngờ phản ứng của anh còn nhanh hơn cô: “Nhiếp tiểu thư, có vẻ cô dùng sai từ rồi. Đâu phải một lần nữa, bởi tôi nhớ là từ trước tới giờ tôi có chủ động theo đuổi cô khi nào đâu”.
Lần này cô nghe thấy anh cười thật, tiếng cười rất sảng khoái, nhưng khiến cô hận tới mức chỉ mong sao xông tới bóp cổ anh. “Lẽ nào anh đã quên hồi xưa là ai theo đuổi ai trước?”
Nhiếp Lạc Ngôn tay vẫn cầm điện thoại, xị mặt quay về chỗ ngồi.
Chung Hiểu Linh quan sát sắc mặt cô một hồi, bỗng cười hỏi: “Bạn trai cũ à?”.
Nhiếp Lạc Ngôn có chút sững sờ: “Sao cậu biết?”.
Chung Hiểu Linh bỗng sáng bừng đôi mắt, hét toáng lên: “Ôi! Là bạn trai cũ thật chứ? Có thật là Giang Dục Phong gọi tới không? Hoa cũng là anh ấy tặng chứ? Anh ấy muốn làm gì? Có phải muốn nối lại không?”. Cô nàng vứt luôn bút chì, thước kẻ, dán mắt vào Nhiếp Lạc Ngôn. “Đã lâu không thấy anh ấy xuất hiện dưới công ty chúng mình rồi. Hai hôm trước mình vừa nhìn thấy anh ấy trên tạp chí, đám chị em phòng Tài vụ còn túm năm tụm ba bàn luận, nói là cậu đã để tuột mất một đại gia, ai cũng xót xa tiếc nuối, nói cậu chẳng có tầm nhìn gì cả.”
Sắc mặt Nhiếp Lạc Ngôn càng trở nên khó coi, tại sao lại nói cô không có tầm nhìn chứ? Đám con gái dại trai kia đúng là chưa được tận mắt chứng kiến thần tượng trong tim sụp đổ. Khi ở cùng Giang Dục Phong, cô luôn cảm thấy tế bào não của mình hằng ngày đều vì lý do này lý do nọ mà tiêu hao đi vô số, nếu cứ kéo dài như thế thì liệu tuổi thọ của cô có bị rút ngắn mười mấy năm không nhỉ?
“Giờ anh ấy lại tặng hoa, còn là loại hoa rum mà cậu thích. Mau nói đi, có phải anh ấy muốn theo đuổi cậu, muốn nối tình xưa không?”
Câu nói này vừa hay chạm vào nỗi đau của Nhiếp Lạc Ngôn, cô trề môi, xị mặt nói: “Không”, sau đó im lặng và vùi đầu vào công việc.
Chung Hiểu Linh hoài nghi nhìn cô hồi lâu, rồi thở dài một tiếng, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Hôm sau, trong bữa ăn Nhiếp Lạc Ngôn vừa nghi ngờ vừa bất bình nói: “Cậu nói xem có phải bọn họ uống nhầm thuốc khiến đầu óc mụ mẫm hết rồi không? Mới gặp Giang Dục Phong có mấy lần, vậy mà ai cũng ca ngợi anh ta hết mức, như kiểu được đi cùng anh ta chính là phúc khí to lớn từ đời trước để lại vậy. Thật nực cười!”. Cô dừng lại uống ngụm trà rồi cười khẩy. “Thật quá nực cười!”
Còn thính giả duy nhất của cô chỉ tập trung vào hai món khoái khẩu của mình là chả cua và sườn chua ngọt, kiên nhẫn chờ đợi cô xả stress xong, mới thủng thẳng nói: “Tại sao gần đây tần suất cái tên Giang Dục Phong được phát ra từ miệng cậu càng ngày càng nhiều vậy?”. Tần Thiểu Trân nheo mắt, tươi cười: “Lẽ nào đây là dấu hiệu báo trước của việc nối lại tình xưa?”.
Nhiếp Lạc Ngôn suýt thì sặc nước. Tại sao cô có thể quên điều này chứ? Thực ra Tần Thiểu Trân mới là người ủng hộ Giang Dục Phong một cách trung thành nhất, mạnh mẽ nhất.
Không cùng chí hướng thì không thể tiếp tục nói chuyện được, cô đành ngừng tranh luận và tập trung ăn uống.
Chả cua thơm ngon, tôm viên chín tới, ngoài ra còn có món canh sò mà cô yêu thích nhất, chỉ dựa vào mùi vị của món ăn cô cũng có thể đoán ra bữa ăn này do đầu bếp nào thực hiện. Nguyên nhân chính là trước đây đã từng được thưởng thức nhiều lần, nhiều tới mức một người mù phương hướng như cô nhắm mắt cũng có thể đi từ cửa tới nhà vệ sinh được.
Tần Thiểu Trân mãn nguyện nói: “Ông chủ ở đây thực sự rất nể mặt cậu đấy, tới lúc này rồi mà còn dành riêng phòng VIP cho cậu”.
Cô đáp: “Khách quen mà”.
Thực ra bản thân Nhiếp Lạc Ngôn biết lý do trên chưa đủ sức thuyết phục, có lẽ ông chủ nể mặt một người khác, đó là người đàn ông đã vô số lần dẫn cô tới nơi này.
Giang Dục Phong và ông chủ nhà hàng này vô cùng thân thiết, thân tới mức có thể gọi là huynh đệ. Ông chủ người Hồng Kông rất có đầu óc kinh doanh kia không biểu hiện gì lắm trong lần đầu gặp cô, ông ta chỉ khách sáo gật đầu chào rồi coi cô như những vị khách bình thường khác mà thôi.
Mãi đến hơn nửa năm sau, có một lần Nhiếp Lạc Ngôn tới đây ngồi cả buổi chiều, kết quả thật bất ngờ, cô được tặng một suất đồ ăn nhẹ và tách trà chiều, thật phong phú mà cũng vô cùng tinh tế, chẳng cần hỏi cũng biết giá của nó không rẻ chút nào.
Sau này cô có nhắc lại việc đó cho Giang Dục Phong nghe, anh chỉ nửa đùa nửa thật: “Người ta là người làm ăn nổi tiếng biết tính toán, bình thường chẳng ai có thể kiếm chác được gì từ chỗ ông ấy, nên có thể nhận thấy em rất có sức hấp dẫn”.
Đương nhiên cô sẽ không để anh qua mặt dễ dàng như vậy, suy nghĩ một lát, cuối cùng rút ra kết luận mà bản thân tự cho là chính xác: “Chắc chắn ông ta không ngờ Giang tiên sinh đây lại có thể duy trì mối quan hệ quá nửa năm với một cô gái? Ông ta cho em chút ân huệ, có lẽ là do cảm thấy em là một kỳ tích thôi”.
Giang Dục Phong lườm cô một cái, khuôn mặt thoáng lộ vẻ giả tạo, sau đó lại cười nói: “Không ngờ cũng có lúc em nhanh nhạy thật đấy!”, chẳng biết có phải anh khen thật lòng không nữa.
Thực ra cô là người nhạy bén với cuộc sống, chỉ đôi khi ở bên anh, cô mới điên điên khùng khùng một chút.
Cũng như lúc này, trong lòng cô biết rõ rằng, có thể đặt được chỗ ở cái nhà hàng tuy nhỏ như tinh tế và đông khách này, không những thế còn được ngồi trong phòng VIP được ngắm phong cảnh đẹp thế này, là một chuyện không hề dễ dàng.
Lúc thanh toán, nhân viên phục vụ đã rời đi rất lâu, khi quay lại còn chủ động giảm giá cho cô.
Nhiếp Lạc Ngôn không thể kìm nổi nỗi tò mò, liền hỏi: “Ông chủ có ở đây không? Bây giờ có thể mời ông ấy ra đây một chút không?”.
Nhân viên phục vụ trẻ trung, đẹp trai, vận trên mình áo sơ mi trắng kết hợp với gi lê đen trong bộ dạng rất hào hứng, cậu ta khẽ cười rồi nói rành mạch bằng tiếng phổ thông: “Ông chủ đang ở Hồng Kông”.
Cô sững người, càng thấy kỳ lạ.
Cậu phục vụ nói tiếp: “Có điều, ông Giang ở phòng VIP số ba có nói, nếu cô Nhiếp có thời gian và hứng thú thì lát nữa qua bên đó”.
Nhiếp Lạc Ngôn còn chưa kịp định thần thì đã thấy bên tai vọng tới một tiếng cười khẽ, Tần Thiểu Trân mặt mũi hớn hở hét lên: “Quả nhiên mình không nhìn lầm người. Anh ấy thậm chí còn có thể đoán chính xác tối nay cậu ăn ở đâu, thật thần kỳ quá! Mau tìm anh ấy đi, hay cậu thử tìm xem trên người có bị gắn thiết bị theo dõi không?”.
Thần kỳ cái gì chứ? Nhiếp Lạc Ngôn cầm túi xách bước đi. Chẳng qua chỉ là đã quá quen như thế.
Chắc chắn anh nắm được thói quen cũng như sở thích của cô, bởi vào ngày này hằng năm và tất cả những ngày kỷ niệm lớn nhỏ khác, cô đều tổ chức ở đây.
Trên đường về, màn đêm đã buông, Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cô dựa vào cửa xe, im lặng nghe bài hát với những ca từ lạ phát ra từ radio. Nữ ca sĩ có chất giọng lả lơi trong treo, nhưng lại giống như lời nói mê, cứ lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác.
Cảnh vật cứ thế lướt qua trước mắt, cô bỗng cảm thấy buồn ngủ như có thể thiếp đi bất cứ lúc nào, nhưng một nơi nào đó trong não lại đang tích cực hoạt động.
Thực sự, tới giờ cô vẫn không thể hiểu nổi, cũng không biết rốt cuộc Giang Dục Phong muốn gì. Lẽ nào anh cũng cảm thấy ngày tháng trôi qua thật vô vị, nên muốn tìm một người để giải khuây? Còn cô vừa hay lại ở ngay cạnh nên trở thành ứng cử viên sáng giá?
Bởi trông anh hoàn toàn không giống với loại đàn ông vấn vương tình cũ. Trên thế giới này nếu thực sự tồn tại loại đàn ông si tình, thì người đó tuyệt đối không thể là Giang Dục Phong.
Thái độ đối xử của anh đối với cô trước đây quá ư tùy hứng, nên Nhiếp Lạc Ngôn không dám chắc giữa hai người thực sự đã từng tồn tại tình cảm nam nữ.
Cô không thích ồn áo náo nhiệt, nên anh hay để cô ở nhà, một mình ra ngoài tiếp khách. Những lúc cô muốn đi du lịch thì anh không có thời gian, chỉ để lại thẻ tín dụng cho cô rồi cưng nựng: “Tìm hai người bạn thân đi cùng, chơi thoải mái cưng nhé!”. Những ngày cô ra ngoài, anh cũng rất ít khi chủ động gọi điện cho cô. Có một lần, bố mẹ từ miền quê xa xôi lặn lội tới thăm cô, thư ký của Giang Dục Phong đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ, ăn, mặc cũng như đi lại, nhưng không hề thấy mặt anh đâu.
Lần đó mẹ đã tò mò: “Là bạn trai con chuẩn bị đấy ư? Khi nào sắp xếp cho bố mẹ gặp mặt nhé!”.
Nhiếp Lạc Ngôn đã tìm mọi lý do để khất lần, bởi trong lòng cô xác định rõ, cô sẽ chỉ chính thức giới thiệu vị hôn phu của mình với bố mẹ, còn anh chàng Giang Dục Phong kia, rõ ràng cô và anh sẽ chẳng thể đi đến hôn nhân.
Thậm chí, chưa đầy ba tháng sau, hai người đã chia tay. Bởi vậy có thể thấy, cô vẫn là người sáng suốt.
May mà qua sinh nhật cô, Giang Dục Phong không có thêm bất kỳ hành động nào, cũng không còn tặng hoa tới văn phòng cô nữa.
Còn bó hoa rum kia, bởi là người rất yêu hoa nên Nhiếp Lạc Ngôn không nỡ vứt bỏ. Cô kiếm về một chiếc lọ thủy tinh đơn giản rồi cắm bó hoa vào đó, thỉnh thoảng đồng nghiệp đi qua nhìn thấy, liền dừng bước tán chuyện vài câu.
Có người nói: “Này, hiện giờ đang thịnh hành mốt chơi hoa trong văn phòng sao? Hai hôm trước mình vừa nhìn thấy bên phòng Tài vụ có người mang chậu cảnh tới. Đặt cây cảnh trong những căn phòng đơn điệu là có hiệu quả lắm đấy!”
Cũng có người hỏi: “Sao không cắm hoa ly hay hoa gì khác cho thơm hơn? Hoặc trồng những loại cây khiến đầu óc mình tỉnh táo cũng được?”.
Thậm chí còn có người hỏi thẳng: “Ai tặng đấy?”.
Mỗi lần gặp phải tình huống như thế, Nhiếp Lạc Ngôn đành lấp liếm nói đó là một người bạn bình thường.
Bởi công ty rất đông nhân viên nữ, mà những nơi như thế thì tất nhiên là không bí mật nào có thể tồn tại vĩnh viễn, Nhiếp Lạc Ngôn cũng chẳng kỳ vọng nàng lễ tân sẽ giữ kín như bưng chuyện hôm trước cô nhận được bó hoa, bởi thế tốt nhất vẫn nên thẳng thắn một chút.
Đương nhiên, cũng không phải thẳng thắn vô điều kiện. Trước đây cô rất hiếm khi nhắc tới cái tên Giang Dục Phong trước mặt họ, và bây giờ thì càng không nên làm vậy.
Trái ngược hẳn với không khí thoải mái của đám nhân viên, tâm trạng Giám đốc Kyle từ sau chuyến công tác lần trước có vẻ không được tốt. Anh vốn là người niềm nở, nhưng tâm trạng hiện giờ rất thất thường, chốc chốc lại gọi nhân viên vào nói chuyện riêng mười mấy phút, có khi tới cả hai tiếng đồng hồ, khiến tinh thần người nào người nấy lúc đi ra khỏi phòng ông chủ đều nặng nề, ảm đạm.
Nhiếp Lạc Ngôn tự nhủ: “Không biết lúc nào sẽ tới lượt mình”.
“Ừ… không biết nữa.” Chung Hiểu Linh tỏ vẻ thờ ơ, nhân lúc rảnh rỗi, cô cắm đầu vào điện thoại, liên tục nhắn tin.
Trong văn phòng bé nhỏ chốc chốc lại vang lên tiếng tin nhắn điện thoại, Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy hơi kỳ lạ, liền trêu đùa: “Thật hiếm có, lại có chuyện không gây hứng thú cho cậu cơ à? Này, cậu nói đi, liệu mọi việc có liên quan tới chuyện khách hàng của bọn mình liên tiếp bị công ty khác nẫng tay trên không?”.
Mí mắt Chung Hiểu Linh vẫn không hề động đậy, cô vui vẻ. “Ừm,… không rõ nữa”, nghĩ một hồi lại nói tiếp: “Sao cậu bi quan như vậy? Nói không chừng cuối năm lại được tăng lương ấy chứ?”.
Nhiếp Lạc Ngôn phì cười: “Là cậu quá lạc quan mới đúng, cô bạn thân mến ạ”.
Quả nhiên chiều hôm đó, cô bị triệu tập tới văn phòng giám đốc.
Hai người ngồi đối diện, Nhiếp Lạc Ngôn vô cùng thành khẩn: “Gần đây sự việc mấy khách hàng…”. Nào ngờ cô chưa kịp nói xong đã bị ngắt lời, Kyle xua tay nói: “Hôm nay gọi cô tới không phải để nói chuyện này”. Anh ta khẽ cười với nét mặt có thể nói là dễ chịu nhất trong thời gian gần đây, rồi đẩy một xấp hợp đồng tới trước mặt cô.
“Cô xem đi!”, anh ta nói, “Nếu không có vấn đề gì, sẽ do cô phụ trách”.
Nhiếp Lạc Ngôn không hiểu, giở ra xem mới biết đó chính là hợp đồng ủy thác thiết kế.
“Tôi sao?” Cô hơi khó xử, bởi hiện tại vẫn còn một vài nhiệm vụ khác chưa hoàn thành.
Kyle tiếp lời: “Tôi đã xem xét kỹ, có vẻ hiện giờ cô có một bản thiết kế đã vào giai đoạn hoàn thiện, ngoài ra mấy hợp đồng mới nhận được hai hôm trước có thể chuyển giao cho Tiểu Chung làm, cô chỉ cần tập trung làm hợp đồng này thôi”. Anh ta dừng lại một lát, như thể ra quyết định cuối cùng: “Cứ làm vậy đi, lát nữa cô gọi Tiểu Chung vào đây, tôi sẽ bàn giao cho cô ấy”. Xem ra, rõ ràng anh ta muốn cô tập trung vào hợp đồng này rồi.
Về phòng, Nhiếp Lạc Ngôn còn giở hợp đồng đó ra xem kỹ lại một lượt. Số lượng căn hộ chờ thiết kế hoàn thiện không những rất nhiều, mà khu vực cũng rất tốt, từ khu vực vàng CBD hiện tại cô đang ở đi tới đó chỉ mất hai chặng tàu điện ngầm.
Mấy năm gần đây, thành phố phát triển như vũ bão, mặc dù chính quyền không ngừng tuyên truyền phải khống chế nhưng giá cả vẫn tăng với tốc độ chóng mặt, chính vì vậy mà giá nhà đã leo tới mức ngất ngưởng. Đối với người dân có thu nhập thông thường mà nói, việc mua được nhà là mơ ước không thể thực hiện nổi. Từ đó có thể thấy, người chủ của hợp đồng này rất giàu có, xem ra yêu cầu cũng rất cao, bởi các điều khoản kèm theo phía sau hợp đồng được liệt kê dày đặc tới mức thái quá, khiến người khác nhìn vào mà hoa mắt chóng mặt.
Nhưng ngoài điều này ra, trong ba trang hợp đồng ngắn ngủi không thể nhận ra điểm khác biệt nào của vị khách này với những vị khác.
Tính từ lúc thực tập tới nay, cô đã làm việc ở đây được ba, bốn năm, đương nhiên có thể hiểu rõ tính khí của sếp.
Mới ba mươi ba tuổi, Kyle đã được kế nhiệm việc kinh doanh của bố, trước tình hình không được mọi người nể phục, anh đã đưa công ty chuyển ngoặt lên đỉnh cao, nghiệp vụ của công ty ngày càng lớn mạnh, đặc biệt là hai năm lại đây, tốc độ phát triển có thể nói là thần tốc. Đương nhiên, quan hệ cũng ngày càng được mở rộng, có mối quan hệ với đủ hạng người. Nhưng, đây là lần đầu tiên Nhiếp Lạc Ngôn thấy sếp mượn chuyện công để bàn việc riêng như thế. Đối phương chắc chắn là người quen, hoặc ít ra cũng có quan hệ bạn bè, nếu không thì sếp không thể dễ dàng phá vỡ nội quy mà đảo lộn trật tự bảng sắp xếp các công việc cần giải quyết của công ty như thế.
Ba ngày sau, cuối cùng cô cũng nhìn thấy vị khách bí mật trong dãy nhà cao cấp thuộc khu vực vàng của thành phố.
Nhiếp Lạc Ngôn vô cùng bất ngờ, bởi đối phương là một cô gái xinh đẹp, nếu chỉ xét từ góc độ diện mạo và trang điểm, e rằng vẫn là vị thành niên.
Lẽ nào chính cô ta đã khiến Kyle vốn luôn chí công vô tư kia phá vỡ quy luật?
Nhiếp Lạc Ngôn chau mày, ngắm chữ ký trên trang cuối trong bản hợp đồng, cô hỏi để xác định lại: “Xin hỏi, cô chính là Ninh Song Song?”.
“Có việc gì vậy?” Cô gái trẻ dường như hơi mất kiên nhẫn, liền quay sang nhìn Nhiếp Lạc Ngôn một lượt, rồi hất cằm, rướn mắt kiêu ngạo. “Cô chính là Nhiếp Lạc Ngôn?”
“Tôi đây!”, Nhiếp Lạc Ngôn cười đáp lại và đưa danh thiếp như thường lệ.
Xem ra đối phương có hứng thú với con người cô hơn, cô nàng giơ bàn tay thon dài kẹp lấy danh thiếp, nhưng lại chẳng ngó ngàng tới nó, đứng cách hai mét với thái độ cao ngạo, rồi tiếp tục nhìn cô chằm chặp hồi lâu, ánh mắt lộ rõ ý muốn thẩm tra đối phương.
Nhiếp Lạc Ngôn bất giác than vãn trong lòng.
Trực giác mách bảo cô nàng Ninh Song Song này chẳng dễ chơi chút nào. Chắc là con nhà giàu, được bao người nâng niu, cung phụng, cho nên chẳng coi ai ra gì. Như chính lúc này, cô đang đứng trước mặt và bị cô ta không khách khí đánh mắt dò xét từ đầu tới chân.
Đây đâu giống với cuộc gặp mặt giữa một kiến trúc sư và khách hang!
Vào nghề đã lâu như vậy, cũng đã từng gặp những khách hàng nam dung tục, có gã háo sắc, có gã chỉ muốn tìm cơ hội kiếm chác chút đỉnh, nhưng cho dù là loại người nào thì cũng chưa bao giờ dám nhìn cô chòng chọc như thế.
Vậy mà một nữ sinh như Ninh Song Song vận trên mình bộ đồ thể thao rộng rãi cùng chiêc mũ bóng chày, thấp hơn cô nửa cái đầu lại dám vô lễ như vậy.
Nhiếp Lạc Ngôn không thể chịu đựng thêm được nữa, cô nhíu mày hỏi: “Cô có thể nói cho tôi biết là tôi có gì đẹp mà cô nhìn mãi vậy?”. Có lẽ do nghĩ tới vấn đề tuổi tác, hoặc cũng có thể do nghĩ tới vấn đề cơm áo của bố mẹ, nên giọng điệu của cô vẫn khá chậm rãi.
“Chẳng có gì đẹp cả.” Ninh Song Song nhún vai kiểu cách, miệng nhai kẹo cao su rồi thổi một quả bóng rất to, cuối cùng thủng thẳng đáp: “Chỉ là hơi tò mò chút thôi”.
Thực ra giọng cô bé rất hay, bởi đó là chất giọng trong trẻo vui tai chỉ có ở các thiếu nữ, chỉ tiếc là giọng điệu hơi hách dịch.
Nhiếp Lạc Ngôn cũng không muốn so đo với cô bé, chỉ tiếp tục truy hỏi: “Tò mò gì vậy?”.
Ninh Song Song như thể bỏ câu hỏi của cô ngoài tai, đôi mắt đen láy khẽ chuyển động. “Kyle chưa nói cho cô biết về quan hệ giữa tôi và anh ấy sao?”
Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ một hồi, thản nhiên đáp: “Chưa”.
Khuôn mặt linh hoạt, trẻ trung kia nhanh chóng lộ vẻ bất mãn, cô bé rướn mày xác định lại lần nữa: “Thực sự chưa nói chút gì sao? Anh ấy thậm chí còn chưa nói với cô tôi là ai sao?”.
“Đúng thế”, Nhiếp Lạc Ngôn xác định lại, “Hoàn toàn chưa nói gì”.
Tưởng đối phương sẽ thất vọng, ai ngờ cô bé lại phá lên cười rồi lẩm bẩm câu gì đó. Sau đó cô bé nói tiếp: “Vậy tôi sẽ tự giới thiệu một chút nhé! Ừm… nói thế nào đây? Tôi là bạn của anh ấy, nhưng quan hệ của chúng tôi khá đặc biệt. Cô hiểu không?”
Nhiếp Lạc Ngôn khẽ cười đáp: “Ừm”.
Ninh Song Song chớp chớp mắt như thể không tin tưởng lắm. “Cô thực sự có thể hiểu mối quan hệ này đặc biệt như thế nào sao?”
“Ừm.” Nhiếp Lạc Ngôn thấy nét biểu cảm của cô bé vô cùng sinh động và rất thú vị, nên không nỡ đả kích. Thực ra, cho dù cô bé có là con riêng của Kyle đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan tới cô.
Ninh Song Song tiếp tục nhìn cô chòng chọc rồi bỗng mím môi hỏi: “Này, con người cô cũng chẳng thú vị chút nào”. Lần này, điệu bộ tỏ rõ sự bất mãn, cô bé khoanh tay trước ngực khiến dáng vẻ càng trở nên cao ngạo. “Tôi đã nói tới mức đó mà cô chẳng tò mò chút gì sao? Tôi cùng không tin cô thông minh tới mức có thể đoán ra. Nên, tôi nghĩ nếu tính cách của cô cứng nhắc, cổ lỗ, vậy thì chắc chắn cô sẽ khoog tin lời tôi nói.” Cô bé dừng lại một chút mới nói tiếp: “Thực ra tôi lại mong đó là nguyên nhân thứ hai cơ”.
“Tại sao?”, cuối cùng Nhiếp Lạc Ngôn cũng có chút hứng thú, “Tính cách của tôi cứng nhắc, cổ lỗ thì có liên quan gì tới cô?”.
Ninh Song Song như sững người một lát, rồi nhanh chóng tiếp lời: “Đương nhiên chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ đang nghĩ, căn nhà lớn như vậy, chắc sẽ rất mất thời gian cho việc thiết kế. Trong thời gian này tôi chỉ hy vọng nhà thiết kế của tôi có tính cách dễ chịu một chút, như thế mọi người sẽ dễ hiểu nhau hơn”.
Trước câu nói của cô bé, Nhiếp Lạc Ngôn liền bắt đầu những công việc như thường lệ, cô mở laptop ra rồi nói: “Giờ cô có thể nói qua về ý tưởng của mình không? Ví như quan điểm chủ yếu và phong cách thiết kế”.
“Xin hãy chờ một lát.”
Giang Dục Phong ngủ chưa được bao lâu thì đột nhiên hốt hoảng tỉnh dậy, căn phòng tối om, rèm cửa được kéo kín, ngay cả chỗ giao nhau giữa rèm cửa và nền nhà cũng là một màu đen, hiển nhiên không thể thấy được ánh trăng bên ngoài.
Anh nằm yên, bởi trái tim vẫn đập rất mạnh, cứ thình thịch, thình thịch trong khoang ngực mà không hề thương tiếc, kéo theo cơn đau âm ỉ.
Giang Dục Phong đã quên ngay cơn ác mộng khiến anh trở nên sợ hãi đến thế, cũng chẳng mơ mộng gì thêm nữa, bởi dù đã cố gắng nhíu mày hồi tưởng lại hồi lâu mà vẫn không nhớ được gì.
Vài phút sau, sự hốt hoảng trong lòng mới dần nguôi, anh chậm rãi đứng dậy và chợt nhận ra không biết mình đang ở đâu thế này.
Thật bất ngờ, cô ấy lại không tức tối gọi anh dậy rồi đuổi đi hay sao?
Thậm chí, cô còn tốt bụng đắp cho anh một chiếc chăn mỏng? Sáng nay, cô còn nổi giận đùng đùng trong điện thoại và mắng anh là đồ biến thái mà.
Giọng nói của Nhiếp Lạc Ngôn quả thực rất to, đám cán bộ cấp dưới có mặt ở đó chỉ biết liếc mắt nhìn nhau với thái độ vô cùng kỳ cục, rõ ràng người nào người nấy đều ôm một bụng hoài nghi nhưng vẫn không dám biểu lộ ra lời. Cuối cùng anh đành đưa điện thoại cho nữ thư ký, rồi hờ hững tuyên bố hủy thời gian nghỉ như đã định thành tiếp tục họp, sau đó lạnh lùng đưa mắt nhìn xung quanh, đám nhân viên lập tức chấm dứt hành động hóng hớt, sắc mặt ai cũng lộ vẻ đau khổ.
Nhìn vào di động mới biết đêm đã khuya, Giang Dục Phong không bật đèn mà cứ dò dẫm đi về phía phòng ngủ. Bởi đã nhiều lần qua đêm ở đây, nên anh rất quen đường thuộc lối.
Anh cũng hiểu rõ Nhiếp Lạc Ngôn, thậm chí còn biết cả một số thói quen nhỏ nhặt của cô, ví như lúc ngủ cô rất sợ ánh sáng và âm thanh, rồi cả thói quen không bao giờ đóng chặt cửa phòng nữa.
Anh từng trêu đùa cô: “Em mắc chứng sợ không gian khép kín sao?”. Nhưng lại nghĩ hình như không phải, bởi lúc đi thang máy cô không hề tỏ ra sợ hãi.
Cô liền đáp gọn lỏn: “Không thông gió, em không thể ngủ được”.
Anh nói: “Vậy mở cửa sổ không được sao?”.
“Mở cửa sổ em lại sợ tiếng động.” Tiếp đó hùng dũng tiến về phía trước mở cánh cửa phòng vừa bị anh đóng chặt, rồi lại trở về giường ngủ.
Đối với thói quen ấy, anh chẳng bận tâm, bởi về phương diện này thì anh chẳng có thói quen đặc biệt nào. Anh hoàn toàn có thể chiều theo ý cô.
Quả nhiên, cánh cửa khép hờ, khẽ đẩy đã mở ra.
Giang Dục Phong đứng bên cửa, không tiến về phía trước thêm bước nào nữa, nhờ ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, anh chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người đang quấn chặt chăn nằm trên giường.
Hình như chỉ những lúc thế này, cô mới tỏ ra ngoan ngoãn, giống như một chút mèo con đang cuộn mình ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn.
Cô lúc này khác hẳn với bộ dạng khi tranh chấp với anh, cũng chẳng giống những lúc hùng hùng giận dữ như thể mất lý trí. Cũng giống như bao đêm trước, cô hay cuộn tròn trong lòng anh, bàn tay mêm mại trắng ngần khẽ nắm cánh tay, hoặc nắm vạt áo anh tới tận sáng.
Thực ra cũng có một thời gian cô ngủ không tốt, hay nói mơ, cuộn tròn trong chăn, thậm chí còn đạp anh lúc đang mơ ngủ, có thể nói là ngủ không yên giấc. Có mấy lần anh không thể không tỉnh dậy lúc đêm khuya thanh vắng, nhưng lại không thể làm gì cô, chỉ sang phòng khác ngủ một mình. Bởi dạo đó việc làm ăn rất bận rộn, anh luôn cảm thấy thiếu ngủ trầm trọng.
Nhưng cô không chịu buông tha, nửa đêm lại gõ cửa phòng khách thì thầm: “Em không thấy anh đâu cả…”, giọng nói mơ mơ hồ hồ, nghe là biết còn chưa tỉnh táo, chắc rằng cô dậy đi vệ sinh và phát hiện anh không còn nằm bên.
Giang Dục Phong chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, bởi nếu giả vờ không động đậy, cô sẽ đứng thi gan ở cửa, thế là anh đành phải trở lại tiếp tục ngủ cùng cô.
Trong đêm tối tịch mịch, hơi thở của cô cứ nhẹ nhàng phả vào cổ anh, cảm giác hệt như những chiếc kẹo bông mà hồi nhỏ anh từng ăn, mang vị ngọt thanh thanh, vừa ấm áp vừa vương vấn.
Cũng không biết đứng bên cửa bao lâu Giang Dục Phong mới định thần lại. Lúc khóa cửa nhà để rời đi, anh bỗng nhớ tới cảnh tượng lần đầu họ gặp nhau.
Nhiếp Lạc Ngôn lúc đó đang đứng cùng mấy người bạn học khác của mình, cô nổi bật với dáng người cao cùng khuôn mặt xinh đẹp, khiến bất kỳ ai đi qua cũng phải để mắt tới. Đứng cách khá xa, anh chỉ vô tình nhìn thấy cô đang nghiêng đầu tươi cười với đám bạn, mái tóc mượt mà, đen nhánh buông sau lưng, khẽ đung đưa theo từng động tác, khiến cô trở nên vô cùng quyến rũ. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh chính là kiểu tóc này không hợp với cô. Thật nực cười, sao anh lại nẩy ra ý nghĩ vô vị tới vậy?
Nhưng lần thứ hai gặp lại, cô lại đã thay kiểu tóc khác, mái tóc dài đã được cắt, ép thẳng và lững lờ buông trên bờ vai. Anh rất thích, sau này cũng không bao giờ tán thành việc cô uốn tóc xoăn nữa.
Do vậy giữa họ đã xảy ra những xung đột nho nhỏ, khiến Nhiếp Lạc Ngôn tức tối đến mức có một thời gian liên tục trách anh độc đoán, toàn gọi anh là bạo chúa.
Thực ra, ngay cả anh cũng thấy mình kỳ lạ, đã từng tiếp xúc với bao nhiêu phụ nữ, nhưng chưa bao giờ rảnh rỗi tới mức có thời gian can thiệp tới chuyện đối phương để kiểu tóc thế nào. Tuy biết mình hơi nhiều chuyện nhưng anh vẫn có cảm giác để tóc thẳng thì dáng vẻ và khí chất của cô mới tương xứng.
Đến khí chất của một cô gái cũng được anh để tâm tới, xem ra anh quả thực quá vô vị rồi.
Ngày hôm sau, Nhiếp Lạc Ngôn vừa tới công ty đã nhận được một bó hoa, lúc giao quà, em tiếp tân còn nở nụ cười đầy ngượng mộ.
Chung Hiểu Linh bỏ dở công việc đang làm, vội vàng ngẩng đầu “ồ” một tiếng. “Bó hoa rum[] này đẹp thật đấy, vẫn còn long lanh những hạt sương. Không biết là nhân sĩ nào có tình ý tặng vậy? Lại còn hiểu cả sợ thích kỳ lạ của cậu nữa cơ đấy!”
[] Hoa rum: Tên tiếng Anh là Arum, còn được gọi là cây chân bê vì bông hoa trông phảng phất như móng của một chú bê con. Hoa rum được tượng trưng cho cảm nhận sâu sắc về tình yêu.
“Vô danh.” Nhiếp Lạc Ngôn cũng cảm thấy lạ, cô lật đi lật lại bó hoa nhưng vẫn không tìm được danh thiếp, người tặng hoa thậm chí còn chẳng để lại tên. Cô mệt mỏi day huyệt thái dương. “Hiện giờ mình chẳng còn tâm trạng nào để chơi trò đoán già đoán non này, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã có hai vị khách hàng quen lặn mất tăm, cậu có nghĩ Kyle sẽ tức giận tới mức cắt luôn tiền thưởng tháng này của mình không?”
“Không tới mức đó đâu!” Chung Hiểu Linh thở dài nói tiếp: “Tình hình của mình với cậu cũng giống nhau thôi. Đều là khách hàng nhảy nhầm chỗ, cho dù mình có làm gì thì cũng không thể đáp ứng được yêu cầu của họ, do vậy họ muốn thay đổi đối tác cũng là chuyện bình thường”.
Nhiếp Lạc Ngôn khẽ nhíu mày nhìn món quà bất ngờ kia, buồn bã đáp: “Có lẽ vậy”.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thực ra chuyện này cũng không khó đoán, bởi trước đây người hay tặng hoa này cho cô chính là Giang Dục Phong. Nói chính xác hơn thì đó là cô thư ký năng nổ, được việc của Giang Dục Phong.
Quả nhiên, chưa tới năm phút sau đã thấy chuông điện thoại vọng tới.
“Em đã nhận được hoa anh bảo Linda chuẩn bị chưa?”, giọng anh hào hứng, có vẻ những mệt mỏi của ngày hôm qua đã được rũ sạch.
Nhiếp Lạc Ngôn nghi ngờ nhíu mày: “Anh muốn gì?”.
“Em thật là, sao em lại có tính đa nghi như vậy? Thứ em nhận được là hoa chứ có phải bom đâu, có cần cảnh giác thế không?”
“Anh tặng em một quả bom có khi lại hay hơn…” Nhiếp Lạc Ngôn thấy cô nàng Chung Hiểu Linh, bà tám thứ thiệt, lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía mình, liền vội cầm di động đi ra ngoài, vừa đi vừa thì thầm: “Bây giờ chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, anh tặng hoa cho em để làm gì chứ?”. Có một đạo lý mà cô luôn khắc cốt ghi tâm: Vô duyên vô cớ tìm tới, không phải gian phu thì là trộm!
Kết quả là người ở đầu dây bên kia dừng lại hai giây, sau đó buột miệng nói như một lẽ đương nhiên: “Thì cứ coi như lời cảm ơn vì tối qua em đã phục vụ anh chu đáo, anh vô cùng hài lòng”.
Cô sững người, mới sáng ra đã phải đứng ở phòng trà không một bóng người với cơn tức tối: “Nào có phục vụ gì chứ! Sự tưởng tượng của anh thật hèn hạ!”.
“Thế à? Vậy mà sáng sớm nay lúc anh dặn dò Linda viết thiệp, hình như cô ấy không cảm thấy có gì bất ổn.”
Anh ta còn kể cho thư ký biết nữa sao? Cô tức tới mức nổ đom đóm mắt, nhất thời quên mất thực ra trong bó hoa không hề có thiệp đi kèm, chỉ biết hằm hằm nghiến răng đáp: “Đáng ra tối qua tôi nên đuổi thẳng cổ anh ra ngoài mới phải! Thật ghê tởm!”.
Anh bỏ ngoài tai những lời cô nói, vẫn vui vẻ tiếp lời: “Mai em có rảnh không? Cùng đi ăn tối nhé!”.
Cô xị mặt từ chối: “Không rảnh”.
“Nếu ngay cả anh còn có thể thu xếp được thời gian thì chắc em cũng có thể.”
Cô vẫn kiên quyết: “Không rảnh”, giọng nói rập khuôn máy móc như đang giận dỗi.
Họ lại im lặng một hồi, dường như còn nghe thấy Giang Dục Phong khẽ cười ở đầu dây bên kia, cô nghĩ một lát rồi lạnh lùng nói: “Vừa tặng hoa lại còn mời cơm, rốt cuộc anh muốn làm gì? Lẽ nào anh đang lên kế hoạch theo đuổi tôi một lần nữa?”.
Không ngờ phản ứng của anh còn nhanh hơn cô: “Nhiếp tiểu thư, có vẻ cô dùng sai từ rồi. Đâu phải một lần nữa, bởi tôi nhớ là từ trước tới giờ tôi có chủ động theo đuổi cô khi nào đâu”.
Lần này cô nghe thấy anh cười thật, tiếng cười rất sảng khoái, nhưng khiến cô hận tới mức chỉ mong sao xông tới bóp cổ anh. “Lẽ nào anh đã quên hồi xưa là ai theo đuổi ai trước?”
Nhiếp Lạc Ngôn tay vẫn cầm điện thoại, xị mặt quay về chỗ ngồi.
Chung Hiểu Linh quan sát sắc mặt cô một hồi, bỗng cười hỏi: “Bạn trai cũ à?”.
Nhiếp Lạc Ngôn có chút sững sờ: “Sao cậu biết?”.
Chung Hiểu Linh bỗng sáng bừng đôi mắt, hét toáng lên: “Ôi! Là bạn trai cũ thật chứ? Có thật là Giang Dục Phong gọi tới không? Hoa cũng là anh ấy tặng chứ? Anh ấy muốn làm gì? Có phải muốn nối lại không?”. Cô nàng vứt luôn bút chì, thước kẻ, dán mắt vào Nhiếp Lạc Ngôn. “Đã lâu không thấy anh ấy xuất hiện dưới công ty chúng mình rồi. Hai hôm trước mình vừa nhìn thấy anh ấy trên tạp chí, đám chị em phòng Tài vụ còn túm năm tụm ba bàn luận, nói là cậu đã để tuột mất một đại gia, ai cũng xót xa tiếc nuối, nói cậu chẳng có tầm nhìn gì cả.”
Sắc mặt Nhiếp Lạc Ngôn càng trở nên khó coi, tại sao lại nói cô không có tầm nhìn chứ? Đám con gái dại trai kia đúng là chưa được tận mắt chứng kiến thần tượng trong tim sụp đổ. Khi ở cùng Giang Dục Phong, cô luôn cảm thấy tế bào não của mình hằng ngày đều vì lý do này lý do nọ mà tiêu hao đi vô số, nếu cứ kéo dài như thế thì liệu tuổi thọ của cô có bị rút ngắn mười mấy năm không nhỉ?
“Giờ anh ấy lại tặng hoa, còn là loại hoa rum mà cậu thích. Mau nói đi, có phải anh ấy muốn theo đuổi cậu, muốn nối tình xưa không?”
Câu nói này vừa hay chạm vào nỗi đau của Nhiếp Lạc Ngôn, cô trề môi, xị mặt nói: “Không”, sau đó im lặng và vùi đầu vào công việc.
Chung Hiểu Linh hoài nghi nhìn cô hồi lâu, rồi thở dài một tiếng, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Hôm sau, trong bữa ăn Nhiếp Lạc Ngôn vừa nghi ngờ vừa bất bình nói: “Cậu nói xem có phải bọn họ uống nhầm thuốc khiến đầu óc mụ mẫm hết rồi không? Mới gặp Giang Dục Phong có mấy lần, vậy mà ai cũng ca ngợi anh ta hết mức, như kiểu được đi cùng anh ta chính là phúc khí to lớn từ đời trước để lại vậy. Thật nực cười!”. Cô dừng lại uống ngụm trà rồi cười khẩy. “Thật quá nực cười!”
Còn thính giả duy nhất của cô chỉ tập trung vào hai món khoái khẩu của mình là chả cua và sườn chua ngọt, kiên nhẫn chờ đợi cô xả stress xong, mới thủng thẳng nói: “Tại sao gần đây tần suất cái tên Giang Dục Phong được phát ra từ miệng cậu càng ngày càng nhiều vậy?”. Tần Thiểu Trân nheo mắt, tươi cười: “Lẽ nào đây là dấu hiệu báo trước của việc nối lại tình xưa?”.
Nhiếp Lạc Ngôn suýt thì sặc nước. Tại sao cô có thể quên điều này chứ? Thực ra Tần Thiểu Trân mới là người ủng hộ Giang Dục Phong một cách trung thành nhất, mạnh mẽ nhất.
Không cùng chí hướng thì không thể tiếp tục nói chuyện được, cô đành ngừng tranh luận và tập trung ăn uống.
Chả cua thơm ngon, tôm viên chín tới, ngoài ra còn có món canh sò mà cô yêu thích nhất, chỉ dựa vào mùi vị của món ăn cô cũng có thể đoán ra bữa ăn này do đầu bếp nào thực hiện. Nguyên nhân chính là trước đây đã từng được thưởng thức nhiều lần, nhiều tới mức một người mù phương hướng như cô nhắm mắt cũng có thể đi từ cửa tới nhà vệ sinh được.
Tần Thiểu Trân mãn nguyện nói: “Ông chủ ở đây thực sự rất nể mặt cậu đấy, tới lúc này rồi mà còn dành riêng phòng VIP cho cậu”.
Cô đáp: “Khách quen mà”.
Thực ra bản thân Nhiếp Lạc Ngôn biết lý do trên chưa đủ sức thuyết phục, có lẽ ông chủ nể mặt một người khác, đó là người đàn ông đã vô số lần dẫn cô tới nơi này.
Giang Dục Phong và ông chủ nhà hàng này vô cùng thân thiết, thân tới mức có thể gọi là huynh đệ. Ông chủ người Hồng Kông rất có đầu óc kinh doanh kia không biểu hiện gì lắm trong lần đầu gặp cô, ông ta chỉ khách sáo gật đầu chào rồi coi cô như những vị khách bình thường khác mà thôi.
Mãi đến hơn nửa năm sau, có một lần Nhiếp Lạc Ngôn tới đây ngồi cả buổi chiều, kết quả thật bất ngờ, cô được tặng một suất đồ ăn nhẹ và tách trà chiều, thật phong phú mà cũng vô cùng tinh tế, chẳng cần hỏi cũng biết giá của nó không rẻ chút nào.
Sau này cô có nhắc lại việc đó cho Giang Dục Phong nghe, anh chỉ nửa đùa nửa thật: “Người ta là người làm ăn nổi tiếng biết tính toán, bình thường chẳng ai có thể kiếm chác được gì từ chỗ ông ấy, nên có thể nhận thấy em rất có sức hấp dẫn”.
Đương nhiên cô sẽ không để anh qua mặt dễ dàng như vậy, suy nghĩ một lát, cuối cùng rút ra kết luận mà bản thân tự cho là chính xác: “Chắc chắn ông ta không ngờ Giang tiên sinh đây lại có thể duy trì mối quan hệ quá nửa năm với một cô gái? Ông ta cho em chút ân huệ, có lẽ là do cảm thấy em là một kỳ tích thôi”.
Giang Dục Phong lườm cô một cái, khuôn mặt thoáng lộ vẻ giả tạo, sau đó lại cười nói: “Không ngờ cũng có lúc em nhanh nhạy thật đấy!”, chẳng biết có phải anh khen thật lòng không nữa.
Thực ra cô là người nhạy bén với cuộc sống, chỉ đôi khi ở bên anh, cô mới điên điên khùng khùng một chút.
Cũng như lúc này, trong lòng cô biết rõ rằng, có thể đặt được chỗ ở cái nhà hàng tuy nhỏ như tinh tế và đông khách này, không những thế còn được ngồi trong phòng VIP được ngắm phong cảnh đẹp thế này, là một chuyện không hề dễ dàng.
Lúc thanh toán, nhân viên phục vụ đã rời đi rất lâu, khi quay lại còn chủ động giảm giá cho cô.
Nhiếp Lạc Ngôn không thể kìm nổi nỗi tò mò, liền hỏi: “Ông chủ có ở đây không? Bây giờ có thể mời ông ấy ra đây một chút không?”.
Nhân viên phục vụ trẻ trung, đẹp trai, vận trên mình áo sơ mi trắng kết hợp với gi lê đen trong bộ dạng rất hào hứng, cậu ta khẽ cười rồi nói rành mạch bằng tiếng phổ thông: “Ông chủ đang ở Hồng Kông”.
Cô sững người, càng thấy kỳ lạ.
Cậu phục vụ nói tiếp: “Có điều, ông Giang ở phòng VIP số ba có nói, nếu cô Nhiếp có thời gian và hứng thú thì lát nữa qua bên đó”.
Nhiếp Lạc Ngôn còn chưa kịp định thần thì đã thấy bên tai vọng tới một tiếng cười khẽ, Tần Thiểu Trân mặt mũi hớn hở hét lên: “Quả nhiên mình không nhìn lầm người. Anh ấy thậm chí còn có thể đoán chính xác tối nay cậu ăn ở đâu, thật thần kỳ quá! Mau tìm anh ấy đi, hay cậu thử tìm xem trên người có bị gắn thiết bị theo dõi không?”.
Thần kỳ cái gì chứ? Nhiếp Lạc Ngôn cầm túi xách bước đi. Chẳng qua chỉ là đã quá quen như thế.
Chắc chắn anh nắm được thói quen cũng như sở thích của cô, bởi vào ngày này hằng năm và tất cả những ngày kỷ niệm lớn nhỏ khác, cô đều tổ chức ở đây.
Trên đường về, màn đêm đã buông, Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cô dựa vào cửa xe, im lặng nghe bài hát với những ca từ lạ phát ra từ radio. Nữ ca sĩ có chất giọng lả lơi trong treo, nhưng lại giống như lời nói mê, cứ lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác.
Cảnh vật cứ thế lướt qua trước mắt, cô bỗng cảm thấy buồn ngủ như có thể thiếp đi bất cứ lúc nào, nhưng một nơi nào đó trong não lại đang tích cực hoạt động.
Thực sự, tới giờ cô vẫn không thể hiểu nổi, cũng không biết rốt cuộc Giang Dục Phong muốn gì. Lẽ nào anh cũng cảm thấy ngày tháng trôi qua thật vô vị, nên muốn tìm một người để giải khuây? Còn cô vừa hay lại ở ngay cạnh nên trở thành ứng cử viên sáng giá?
Bởi trông anh hoàn toàn không giống với loại đàn ông vấn vương tình cũ. Trên thế giới này nếu thực sự tồn tại loại đàn ông si tình, thì người đó tuyệt đối không thể là Giang Dục Phong.
Thái độ đối xử của anh đối với cô trước đây quá ư tùy hứng, nên Nhiếp Lạc Ngôn không dám chắc giữa hai người thực sự đã từng tồn tại tình cảm nam nữ.
Cô không thích ồn áo náo nhiệt, nên anh hay để cô ở nhà, một mình ra ngoài tiếp khách. Những lúc cô muốn đi du lịch thì anh không có thời gian, chỉ để lại thẻ tín dụng cho cô rồi cưng nựng: “Tìm hai người bạn thân đi cùng, chơi thoải mái cưng nhé!”. Những ngày cô ra ngoài, anh cũng rất ít khi chủ động gọi điện cho cô. Có một lần, bố mẹ từ miền quê xa xôi lặn lội tới thăm cô, thư ký của Giang Dục Phong đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ, ăn, mặc cũng như đi lại, nhưng không hề thấy mặt anh đâu.
Lần đó mẹ đã tò mò: “Là bạn trai con chuẩn bị đấy ư? Khi nào sắp xếp cho bố mẹ gặp mặt nhé!”.
Nhiếp Lạc Ngôn đã tìm mọi lý do để khất lần, bởi trong lòng cô xác định rõ, cô sẽ chỉ chính thức giới thiệu vị hôn phu của mình với bố mẹ, còn anh chàng Giang Dục Phong kia, rõ ràng cô và anh sẽ chẳng thể đi đến hôn nhân.
Thậm chí, chưa đầy ba tháng sau, hai người đã chia tay. Bởi vậy có thể thấy, cô vẫn là người sáng suốt.
May mà qua sinh nhật cô, Giang Dục Phong không có thêm bất kỳ hành động nào, cũng không còn tặng hoa tới văn phòng cô nữa.
Còn bó hoa rum kia, bởi là người rất yêu hoa nên Nhiếp Lạc Ngôn không nỡ vứt bỏ. Cô kiếm về một chiếc lọ thủy tinh đơn giản rồi cắm bó hoa vào đó, thỉnh thoảng đồng nghiệp đi qua nhìn thấy, liền dừng bước tán chuyện vài câu.
Có người nói: “Này, hiện giờ đang thịnh hành mốt chơi hoa trong văn phòng sao? Hai hôm trước mình vừa nhìn thấy bên phòng Tài vụ có người mang chậu cảnh tới. Đặt cây cảnh trong những căn phòng đơn điệu là có hiệu quả lắm đấy!”
Cũng có người hỏi: “Sao không cắm hoa ly hay hoa gì khác cho thơm hơn? Hoặc trồng những loại cây khiến đầu óc mình tỉnh táo cũng được?”.
Thậm chí còn có người hỏi thẳng: “Ai tặng đấy?”.
Mỗi lần gặp phải tình huống như thế, Nhiếp Lạc Ngôn đành lấp liếm nói đó là một người bạn bình thường.
Bởi công ty rất đông nhân viên nữ, mà những nơi như thế thì tất nhiên là không bí mật nào có thể tồn tại vĩnh viễn, Nhiếp Lạc Ngôn cũng chẳng kỳ vọng nàng lễ tân sẽ giữ kín như bưng chuyện hôm trước cô nhận được bó hoa, bởi thế tốt nhất vẫn nên thẳng thắn một chút.
Đương nhiên, cũng không phải thẳng thắn vô điều kiện. Trước đây cô rất hiếm khi nhắc tới cái tên Giang Dục Phong trước mặt họ, và bây giờ thì càng không nên làm vậy.
Trái ngược hẳn với không khí thoải mái của đám nhân viên, tâm trạng Giám đốc Kyle từ sau chuyến công tác lần trước có vẻ không được tốt. Anh vốn là người niềm nở, nhưng tâm trạng hiện giờ rất thất thường, chốc chốc lại gọi nhân viên vào nói chuyện riêng mười mấy phút, có khi tới cả hai tiếng đồng hồ, khiến tinh thần người nào người nấy lúc đi ra khỏi phòng ông chủ đều nặng nề, ảm đạm.
Nhiếp Lạc Ngôn tự nhủ: “Không biết lúc nào sẽ tới lượt mình”.
“Ừ… không biết nữa.” Chung Hiểu Linh tỏ vẻ thờ ơ, nhân lúc rảnh rỗi, cô cắm đầu vào điện thoại, liên tục nhắn tin.
Trong văn phòng bé nhỏ chốc chốc lại vang lên tiếng tin nhắn điện thoại, Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy hơi kỳ lạ, liền trêu đùa: “Thật hiếm có, lại có chuyện không gây hứng thú cho cậu cơ à? Này, cậu nói đi, liệu mọi việc có liên quan tới chuyện khách hàng của bọn mình liên tiếp bị công ty khác nẫng tay trên không?”.
Mí mắt Chung Hiểu Linh vẫn không hề động đậy, cô vui vẻ. “Ừm,… không rõ nữa”, nghĩ một hồi lại nói tiếp: “Sao cậu bi quan như vậy? Nói không chừng cuối năm lại được tăng lương ấy chứ?”.
Nhiếp Lạc Ngôn phì cười: “Là cậu quá lạc quan mới đúng, cô bạn thân mến ạ”.
Quả nhiên chiều hôm đó, cô bị triệu tập tới văn phòng giám đốc.
Hai người ngồi đối diện, Nhiếp Lạc Ngôn vô cùng thành khẩn: “Gần đây sự việc mấy khách hàng…”. Nào ngờ cô chưa kịp nói xong đã bị ngắt lời, Kyle xua tay nói: “Hôm nay gọi cô tới không phải để nói chuyện này”. Anh ta khẽ cười với nét mặt có thể nói là dễ chịu nhất trong thời gian gần đây, rồi đẩy một xấp hợp đồng tới trước mặt cô.
“Cô xem đi!”, anh ta nói, “Nếu không có vấn đề gì, sẽ do cô phụ trách”.
Nhiếp Lạc Ngôn không hiểu, giở ra xem mới biết đó chính là hợp đồng ủy thác thiết kế.
“Tôi sao?” Cô hơi khó xử, bởi hiện tại vẫn còn một vài nhiệm vụ khác chưa hoàn thành.
Kyle tiếp lời: “Tôi đã xem xét kỹ, có vẻ hiện giờ cô có một bản thiết kế đã vào giai đoạn hoàn thiện, ngoài ra mấy hợp đồng mới nhận được hai hôm trước có thể chuyển giao cho Tiểu Chung làm, cô chỉ cần tập trung làm hợp đồng này thôi”. Anh ta dừng lại một lát, như thể ra quyết định cuối cùng: “Cứ làm vậy đi, lát nữa cô gọi Tiểu Chung vào đây, tôi sẽ bàn giao cho cô ấy”. Xem ra, rõ ràng anh ta muốn cô tập trung vào hợp đồng này rồi.
Về phòng, Nhiếp Lạc Ngôn còn giở hợp đồng đó ra xem kỹ lại một lượt. Số lượng căn hộ chờ thiết kế hoàn thiện không những rất nhiều, mà khu vực cũng rất tốt, từ khu vực vàng CBD hiện tại cô đang ở đi tới đó chỉ mất hai chặng tàu điện ngầm.
Mấy năm gần đây, thành phố phát triển như vũ bão, mặc dù chính quyền không ngừng tuyên truyền phải khống chế nhưng giá cả vẫn tăng với tốc độ chóng mặt, chính vì vậy mà giá nhà đã leo tới mức ngất ngưởng. Đối với người dân có thu nhập thông thường mà nói, việc mua được nhà là mơ ước không thể thực hiện nổi. Từ đó có thể thấy, người chủ của hợp đồng này rất giàu có, xem ra yêu cầu cũng rất cao, bởi các điều khoản kèm theo phía sau hợp đồng được liệt kê dày đặc tới mức thái quá, khiến người khác nhìn vào mà hoa mắt chóng mặt.
Nhưng ngoài điều này ra, trong ba trang hợp đồng ngắn ngủi không thể nhận ra điểm khác biệt nào của vị khách này với những vị khác.
Tính từ lúc thực tập tới nay, cô đã làm việc ở đây được ba, bốn năm, đương nhiên có thể hiểu rõ tính khí của sếp.
Mới ba mươi ba tuổi, Kyle đã được kế nhiệm việc kinh doanh của bố, trước tình hình không được mọi người nể phục, anh đã đưa công ty chuyển ngoặt lên đỉnh cao, nghiệp vụ của công ty ngày càng lớn mạnh, đặc biệt là hai năm lại đây, tốc độ phát triển có thể nói là thần tốc. Đương nhiên, quan hệ cũng ngày càng được mở rộng, có mối quan hệ với đủ hạng người. Nhưng, đây là lần đầu tiên Nhiếp Lạc Ngôn thấy sếp mượn chuyện công để bàn việc riêng như thế. Đối phương chắc chắn là người quen, hoặc ít ra cũng có quan hệ bạn bè, nếu không thì sếp không thể dễ dàng phá vỡ nội quy mà đảo lộn trật tự bảng sắp xếp các công việc cần giải quyết của công ty như thế.
Ba ngày sau, cuối cùng cô cũng nhìn thấy vị khách bí mật trong dãy nhà cao cấp thuộc khu vực vàng của thành phố.
Nhiếp Lạc Ngôn vô cùng bất ngờ, bởi đối phương là một cô gái xinh đẹp, nếu chỉ xét từ góc độ diện mạo và trang điểm, e rằng vẫn là vị thành niên.
Lẽ nào chính cô ta đã khiến Kyle vốn luôn chí công vô tư kia phá vỡ quy luật?
Nhiếp Lạc Ngôn chau mày, ngắm chữ ký trên trang cuối trong bản hợp đồng, cô hỏi để xác định lại: “Xin hỏi, cô chính là Ninh Song Song?”.
“Có việc gì vậy?” Cô gái trẻ dường như hơi mất kiên nhẫn, liền quay sang nhìn Nhiếp Lạc Ngôn một lượt, rồi hất cằm, rướn mắt kiêu ngạo. “Cô chính là Nhiếp Lạc Ngôn?”
“Tôi đây!”, Nhiếp Lạc Ngôn cười đáp lại và đưa danh thiếp như thường lệ.
Xem ra đối phương có hứng thú với con người cô hơn, cô nàng giơ bàn tay thon dài kẹp lấy danh thiếp, nhưng lại chẳng ngó ngàng tới nó, đứng cách hai mét với thái độ cao ngạo, rồi tiếp tục nhìn cô chằm chặp hồi lâu, ánh mắt lộ rõ ý muốn thẩm tra đối phương.
Nhiếp Lạc Ngôn bất giác than vãn trong lòng.
Trực giác mách bảo cô nàng Ninh Song Song này chẳng dễ chơi chút nào. Chắc là con nhà giàu, được bao người nâng niu, cung phụng, cho nên chẳng coi ai ra gì. Như chính lúc này, cô đang đứng trước mặt và bị cô ta không khách khí đánh mắt dò xét từ đầu tới chân.
Đây đâu giống với cuộc gặp mặt giữa một kiến trúc sư và khách hang!
Vào nghề đã lâu như vậy, cũng đã từng gặp những khách hàng nam dung tục, có gã háo sắc, có gã chỉ muốn tìm cơ hội kiếm chác chút đỉnh, nhưng cho dù là loại người nào thì cũng chưa bao giờ dám nhìn cô chòng chọc như thế.
Vậy mà một nữ sinh như Ninh Song Song vận trên mình bộ đồ thể thao rộng rãi cùng chiêc mũ bóng chày, thấp hơn cô nửa cái đầu lại dám vô lễ như vậy.
Nhiếp Lạc Ngôn không thể chịu đựng thêm được nữa, cô nhíu mày hỏi: “Cô có thể nói cho tôi biết là tôi có gì đẹp mà cô nhìn mãi vậy?”. Có lẽ do nghĩ tới vấn đề tuổi tác, hoặc cũng có thể do nghĩ tới vấn đề cơm áo của bố mẹ, nên giọng điệu của cô vẫn khá chậm rãi.
“Chẳng có gì đẹp cả.” Ninh Song Song nhún vai kiểu cách, miệng nhai kẹo cao su rồi thổi một quả bóng rất to, cuối cùng thủng thẳng đáp: “Chỉ là hơi tò mò chút thôi”.
Thực ra giọng cô bé rất hay, bởi đó là chất giọng trong trẻo vui tai chỉ có ở các thiếu nữ, chỉ tiếc là giọng điệu hơi hách dịch.
Nhiếp Lạc Ngôn cũng không muốn so đo với cô bé, chỉ tiếp tục truy hỏi: “Tò mò gì vậy?”.
Ninh Song Song như thể bỏ câu hỏi của cô ngoài tai, đôi mắt đen láy khẽ chuyển động. “Kyle chưa nói cho cô biết về quan hệ giữa tôi và anh ấy sao?”
Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ một hồi, thản nhiên đáp: “Chưa”.
Khuôn mặt linh hoạt, trẻ trung kia nhanh chóng lộ vẻ bất mãn, cô bé rướn mày xác định lại lần nữa: “Thực sự chưa nói chút gì sao? Anh ấy thậm chí còn chưa nói với cô tôi là ai sao?”.
“Đúng thế”, Nhiếp Lạc Ngôn xác định lại, “Hoàn toàn chưa nói gì”.
Tưởng đối phương sẽ thất vọng, ai ngờ cô bé lại phá lên cười rồi lẩm bẩm câu gì đó. Sau đó cô bé nói tiếp: “Vậy tôi sẽ tự giới thiệu một chút nhé! Ừm… nói thế nào đây? Tôi là bạn của anh ấy, nhưng quan hệ của chúng tôi khá đặc biệt. Cô hiểu không?”
Nhiếp Lạc Ngôn khẽ cười đáp: “Ừm”.
Ninh Song Song chớp chớp mắt như thể không tin tưởng lắm. “Cô thực sự có thể hiểu mối quan hệ này đặc biệt như thế nào sao?”
“Ừm.” Nhiếp Lạc Ngôn thấy nét biểu cảm của cô bé vô cùng sinh động và rất thú vị, nên không nỡ đả kích. Thực ra, cho dù cô bé có là con riêng của Kyle đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan tới cô.
Ninh Song Song tiếp tục nhìn cô chòng chọc rồi bỗng mím môi hỏi: “Này, con người cô cũng chẳng thú vị chút nào”. Lần này, điệu bộ tỏ rõ sự bất mãn, cô bé khoanh tay trước ngực khiến dáng vẻ càng trở nên cao ngạo. “Tôi đã nói tới mức đó mà cô chẳng tò mò chút gì sao? Tôi cùng không tin cô thông minh tới mức có thể đoán ra. Nên, tôi nghĩ nếu tính cách của cô cứng nhắc, cổ lỗ, vậy thì chắc chắn cô sẽ khoog tin lời tôi nói.” Cô bé dừng lại một chút mới nói tiếp: “Thực ra tôi lại mong đó là nguyên nhân thứ hai cơ”.
“Tại sao?”, cuối cùng Nhiếp Lạc Ngôn cũng có chút hứng thú, “Tính cách của tôi cứng nhắc, cổ lỗ thì có liên quan gì tới cô?”.
Ninh Song Song như sững người một lát, rồi nhanh chóng tiếp lời: “Đương nhiên chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ đang nghĩ, căn nhà lớn như vậy, chắc sẽ rất mất thời gian cho việc thiết kế. Trong thời gian này tôi chỉ hy vọng nhà thiết kế của tôi có tính cách dễ chịu một chút, như thế mọi người sẽ dễ hiểu nhau hơn”.
Trước câu nói của cô bé, Nhiếp Lạc Ngôn liền bắt đầu những công việc như thường lệ, cô mở laptop ra rồi nói: “Giờ cô có thể nói qua về ý tưởng của mình không? Ví như quan điểm chủ yếu và phong cách thiết kế”.
“Xin hãy chờ một lát.”