Bản ghi chép tổng kết mà Mục Căn giao nộp cao chừng một mét, đây là toàn bộ thành quả nghiên cứu mấy ngày qua của cậu.
Nét chữ tương đối hợp quy cách, trông chả khác chi đánh máy; Tựa như một tác phẩm chuyên ngành đồ sộ nào đó, bản ghi chép này lại còn phân chia chương tiết, kết cấu rõ ràng, cốt nhục cân xứng, những chỗ cần chú giải sơ lược trong câu chữ không quên đánh dấu chú thích, chú thích viết bằng thể chữ nhỏ hơn nội dung chính hai cỡ; Sau mỗi quyển ghi chép còn giới thiệu chi tiết về bài viết được trích dẫn, những tác phẩm với đủ phiên bản ngôn ngữ, chỉ dòm tên thôi đã khiến người ta đầu váng mắt hoa!
Ngoài ra, Mục Căn còn đánh số cho mỗi quyển, quyển đánh số 0 chính là hướng dẫn tra cứu, có thể căn cứ vào thứ tự chữ cái trong hướng dẫn để nhanh chóng biết được giới thiệu liên quan nằm tại trang thứ mấy của quyển số mấy!
“Đây… thực sự không phải báo cáo của mấy tay trong phòng tình báo Quân đội nộp lên hả?” Lúc nhận được bản ghi chép, nhân viên tiểu tổ điều tra sợ ngu người!
Hiển nhiên, thành phần kinh ngạc đến đần mặt không chỉ mình hắn, thời điểm chứng cớ trọng yếu được chuyển về, toàn bộ tổ điều tra – thành lập tạm thời bằng việc mượn tạm các nhân tài ưu tú trên mọi phương diện – đều bị sốc nặng.
Muốn chứng cớ có chứng cớ → lá thư của Olivia;
Muốn suy luận có suy luận → Mục Tiểu Căn đưa ra rất nhiều giả thiết;
Muốn lý luận có lý luận → nói có sách, mách có chứng, tham khảo lắm tác phẩm thế cơ mà;
Sau cùng, còn có kết luận hoàn chỉnh với độ tin cậy cực cao → tiêu đề của trang cuối cùng trong báo cáo điều tra của Mục Tiểu Căn chính là “Kết luận” orz.
Bản báo cáo hoàn mỹ quá đỗi, họ trên cơ bản chỉ cần đọc sơ phần kết luận là có thể rút ra tổng kết.
Chưa bao giờ làm việc xuôi chèo mát mái như lúc này!
“Vụ này mà giả được hả? Người viết còn là học sinh năm bảy đó!” Tiêu Lâm – nhân viên tổ điều tra phụ trách hộ tống chứng cớ về – trả lời chắc nịch: “Cậu xem, loại sổ này bán trong siêu thị trường chúng ta nè! Hai đồng một quyển! Năm đồng ba quyển! Hồi xưa tôi từng xài rồi!”
“Hở? Đúng rồi… Tôi cũng từng xài…” Tổ điều tra có vài nhân viên cũng tốt nghiệp từ Học viện quân sự đế quốc, họ tất nhiên nhận ra loại sổ ghi chép ế chỏng chơ bán mấy chục năm chưa hết trong siêu thị trường mình.
Đây là loại sổ bảo vệ môi trường phổ thông nhất, giá rẻ như bèo, một quyển chỉ hai đồng, bất cứ siêu thị nào trong Học viện quân sự đế quốc cũng có bán, nhưng do bao bọc sơ sài, chất giấy lại kém nên chẳng mấy ai ngó ngàng, cơ mà —
Một báo cáo nghiên cứu quan trọng, nghiêm cẩn, đồ sộ nhường ấy lại viết trên chính những quyển sổ đó.
Mọi trang giấy chỉ là phương tiện truyền đạt, sách vở vĩ đại nhờ trí tuệ của nhân loại — trong đầu họ không hẹn mà cùng hiện lên lời này.
“Nghe nói tác giả là vị hôn thê của một người mất tích.” Nhân viên điều tra Tiêu Lâm không trực tiếp gặp mặt Mục Căn, chẳng qua cảm thấy hứng thú với bản ghi chép quá ư chi tiết nên mới hóng hớt chút ít về người viết.
“Quả nhiên… Chỉ có vị hôn thê mới làm được thôi nha”, văn phòng điều tra bỗng chốc vang lên tiếng cảm khái hàm ý sâu xa.
Trêu ghẹo thì trêu ghẹo, song bản điều tra báo cáo đầy đủ lý lẽ và bằng chứng của Mục Căn quả thực rất có sức nặng, trình độ đã vượt qua học sinh trường quân đội, nếu đi sâu bồi dưỡng thêm ít kinh nghiệm, hoàn toàn có thể trở thành nhân viên phân tích tình báo tại chức xuất sắc!
“Tác giả báo cáo này là học sinh của khoa Phân tích nghiên cứu tình báo của Học viện quân sự đế quốc à? Nhớ có ai bảo cậu ta cũng là học sinh năm bảy, vậy cũng nên chuẩn bị thực tập rồi đúng không?” Tổ trưởng lâm thời của tổ điều tra đứng bên nghe một hồi, cũng xem qua báo cáo của Mục Căn, xem xong lại đề xuất ý tưởng: “Học sinh này vừa là người nhà của nhân viên tham gia, cũng đã góp mặt vào sự kiện, lại cố gắng và có năng khiếu như thế, không biết đơn vị thực tập của cậu ta thuộc nhà nào, tôi ít nhiều gì cũng có chút mặt mũi, chắc có thể điều cậu ta tới chỗ chúng ta.”
Quân đội chưa bao giờ thiếu người mới, họ chỉ thiếu người mới có thiên phú!
Người mới có thiên phú nhất là thủ lĩnh Học viện quân sự đế quốc hiện đã mất tích, nhưng nhờ hắn mất tích mà phát hiện một thanh niên trẻ cực có thiên phú khác, chí ít cũng xoa dịu người ta phần nào. Huống chi chàng trai sở hữu thiên phú còn là người nhà của binh lính mất tích, thiên phú cộng thêm tâm trạng bức thiết, cậu ta nhất định có thể chấp hành nhiệm vụ này thật tốt!
Ngặt nỗi —
“Học sinh đó không học khoa Phân tích nghiên cứu tình báo của Học viện quân sự đế quốc đâu ạ.” Nhìn tổ trưởng đang mỉm cười dòm mình chăm chú, Tiêu Lâm nuốt nước miếng cái ực: “Cậu… Cậu ta đến từ khoa Ẩm thực Học viện tổng hợp đế quốc, tới căn tin số ba của Học viện quân sự đế quốc để thực tập!”
Cả phòng điều tra tạm thời: …
“Tiếc thật, thông báo cấp dưới mau chóng sắp xếp công việc cho đối phương đi.” Tổ trưởng lâm thời lắc đầu, rốt cuộc đánh mất ý định.
Khác biệt lớn nhất giữa Học viện tổng hợp đế quốc và học viện quân sự không gì khác ngoài thân phận học sinh.
Học sinh của Học viện tổng hợp đế quốc là “dân”, họ nộp thuế, đồng thời được quân đội bảo vệ, mà học sinh của học viện quân sự thì từ ngày đầu tiên nhập học đã tự động gia nhập quân tịch, trở thành quân nhân dự bị, không cần nộp bất kỳ phí tổn nào từ ngày vào trường, quốc gia còn trả tiền trợ cấp cho họ.
Bởi vậy, khi gặp loại tình huống này, họ có thể điều động học sinh của học viện quân sự nào cũng được, nhưng không có quyền điều động học sinh của học viện phổ thông.
***
Lá thư chứng cớ và báo cáo nghiên cứu của Mục Căn góp thêm một sắc thái huyền bí vào sự kiện mất tích.
Căn cứ cơ giới Tokto Lanhaida, tên này đích xác tồn tại, nhưng không phải tồn tại trong danh sách căn cứ tại ngũ, mà tồn tại trong danh sách căn cứ mất tích!
Căn cứ cơ giới tiên tiến nhất thời bấy giờ lần đầu tiên được đưa vào sử dụng chính thức vào ngày 10 tháng 10 năm 847 lịch Hạt Vân, lần đầu làm nhiệm vụ đã vấp trúng vụ nổ đáng sợ năm ấy. Tinh vực nhiệm vụ của Tokto Lanhaida trùng hợp nằm trong phạm vi sóng xung kích lan đến, sau sự kiện đó, mọi người không tìm thấy bất kỳ manh mối gì về nó nữa!
Trưởng quan tối cao Heino Lenza và 381 binh lính cùng mất tích!
Những binh lính này không ai không là tinh anh thời ấy, cả đội do khủng long hạng nặng cấu thành, mà trung tướng Heino Lenza còn là một Cantus!!!
Nhưng khi làn sóng tin tức về vụ nổ ùn ùn ập tới, bi kịch của Tokto Lanhaida chỉ chiếm vị trí nhỏ nhoi trong vô vàn bi kịch, đế quốc mất đi chẳng biết bao nhiêu nhân tài và đại nhân vật còn quan trọng hơn họ, chuyện Tokto Lanhaida mất tích không bao lâu đã triệt để tan biến trong lòng mọi người.
Thực tập sinh mất tích vậy mà lại đáp xuống căn cứ Tokto Lanhaida đã bặt âm vô tín suốt mấy trăm năm, nội bản thân vụ này đã vượt quá sức tưởng tượng rồi, hiềm nỗi —
“Lôi long hệ Aleita… Cốt Bạo long… Còn có Cự Thú long cánh đỏ… Không sai… Chủng tộc chủ yếu của binh lính bố trí trên căn cứ cơ giới lúc ấy xác thực là ba loài khủng long này!!!” Tìm được tư liệu cặn kẽ về Tokto Lanhaida năm xưa trong file lưu trữ dài dằng dặc của trí não đế quốc, cẩn thận thẩm tra hồ sơ của từng binh lính xong, nhân viên tổ điều tra phát hiện một sự thật đáng sợ!
“Tokto Lanhaida thế mà vẫn tồn tại! Con cháu của những binh lính năm ấy sinh hoạt trên chính căn cứ, cũng là những người chụp ảnh chung với thực tập sinh mất tích!”
***
Cùng lúc đó, tân quan nhậm chức Olivia cũng đang “tán gẫu thân mật” với binh lính của mình.
“Được rồi, anh bảo hai người các anh là anh em à?” Hắn chỉ chỉ hai Lôi long trưởng thành.
Binh lính Lôi long gật đầu.
“Hai… đứa nhóc này là cô chú của các anh?” Olivia lại chỉ chỉ hai tiểu Lôi long.
Binh lính Lôi long tiếp tục gật đầu, một trong hai người còn giải thích: “Ba ba tôi với anh em ổng đẻ cách nhau hơi xa…”
“Anh còn là chú họ của anh ta nữa hả?” Ngón tay Olivia duỗi về phía một Bạo long, tuy khung xương to hơn Bạo long bình thường nhiều, nhưng nom vẫn là Bạo long.
“Phải.” Đầu óc của binh lính Lôi long sắp hỏng bét tới nơi rồi.
Olivia: …
Đám lính trước mắt coi vậy mà là một gia đình, mỗi người đều có quan hệ huyết thống dây mơ rễ má với người khác, đã thế còn là một dòng họ quân nhân!
Lấy một Lôi long quan hệ xã hội rối rắm nhất làm trung tâm, Olivia rốt cuộc chỉnh lý xong liên hệ giữa họ.
Đám binh lính đã sinh hoạt tại đây từ thuở sinh ra, sinh sản hết đời này qua đời khác, quãng thời gian trước khi cụ già cuối cùng (cũng là đội trưởng của tiểu đội) qua đời, căn cứ chỉ còn nhóm thanh niên trẻ.
Người lớn tuổi nhất chưa quá ba mươi lăm tuổi, nhỏ nhất…
Móa nó! Còn chưa phá vỏ nữa!
“Thiệt ra… Đây là ông thứ năm của bọn tôi… Chỉ là phá vỏ hơi trễ…” Thấy Olivia nhìn chòng chọc quả trứng bằng ánh mắt bất thiện, Dực long bên kia yếu ớt lên tiếng.
Olivia: Được rồi, còn là trứng ông nội cơ đấy.
Toàn bộ nhật ký bay của Tokto Lanhaida đều cần người tự tay xuất ra, Olivia tập hợp tất cả mọi người trong phòng điều khiển chính, chờ kết quả tải xuống hoàn tất.
Hắn quyết định rời khỏi thật nhanh, cộng thêm nhật ký bay thì hắn sẽ nắm trong tay bằng chứng hoàn chỉnh, nộp báo cáo cho học viện rồi, hắn phải phải xin học viện gửi lại tọa độ của Eustace Tasha, và cho thêm thời gian báo danh lần nữa…
Đúng lúc này, màn hình lớn trên bàn điều khiển bỗng sáng lên, tín hiệu nhắc nhở Tokto Lanhaida nhận được một tin tức cầu cứu.
Âm thanh chói tai nhắc mọi người đây là tin tức cầu cứu khẩn cấp!
Quá trình download nhật ký bay bị gián đoạn tạm thời, Olivia buộc phải mở tin tức ra trước, nội dung mẩu tin hết sức đơn giản: Eustace Tasha, tinh hệ ? ? (156,58,86), 16:51: 11, 432, 000!
Nhác thấy cụm từ thứ nhất, ánh mắt Olivia đã dính chặt lên mẩu tin, đọc đến con số cuối cùng, mắt hắn thoáng mở to.
Ba đoạn trước lần lượt ứng với đơn vị, tọa độ và thời gian gửi, cái này thì thôi, khiến Olivia trợn mắt chính là hai con số cuối cùng: 432 và 000!
Hai số này lần lượt ứng với hai khẩu lệnh: Rút lui khẩn cấp và cảnh báo tình hình quân địch!
Eustace Tasha, đơn vị mình vốn nên đi báo danh, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Chính lúc này, Olivia chợt cảm thấy dưới chân rung động dữ dội.
Bản ghi chép tổng kết mà Mục Căn giao nộp cao chừng một mét, đây là toàn bộ thành quả nghiên cứu mấy ngày qua của cậu.
Nét chữ tương đối hợp quy cách, trông chả khác chi đánh máy; Tựa như một tác phẩm chuyên ngành đồ sộ nào đó, bản ghi chép này lại còn phân chia chương tiết, kết cấu rõ ràng, cốt nhục cân xứng, những chỗ cần chú giải sơ lược trong câu chữ không quên đánh dấu chú thích, chú thích viết bằng thể chữ nhỏ hơn nội dung chính hai cỡ; Sau mỗi quyển ghi chép còn giới thiệu chi tiết về bài viết được trích dẫn, những tác phẩm với đủ phiên bản ngôn ngữ, chỉ dòm tên thôi đã khiến người ta đầu váng mắt hoa!
Ngoài ra, Mục Căn còn đánh số cho mỗi quyển, quyển đánh số chính là hướng dẫn tra cứu, có thể căn cứ vào thứ tự chữ cái trong hướng dẫn để nhanh chóng biết được giới thiệu liên quan nằm tại trang thứ mấy của quyển số mấy!
“Đây… thực sự không phải báo cáo của mấy tay trong phòng tình báo Quân đội nộp lên hả?” Lúc nhận được bản ghi chép, nhân viên tiểu tổ điều tra sợ ngu người!
Hiển nhiên, thành phần kinh ngạc đến đần mặt không chỉ mình hắn, thời điểm chứng cớ trọng yếu được chuyển về, toàn bộ tổ điều tra – thành lập tạm thời bằng việc mượn tạm các nhân tài ưu tú trên mọi phương diện – đều bị sốc nặng.
Muốn chứng cớ có chứng cớ → lá thư của Olivia;
Muốn suy luận có suy luận → Mục Tiểu Căn đưa ra rất nhiều giả thiết;
Muốn lý luận có lý luận → nói có sách, mách có chứng, tham khảo lắm tác phẩm thế cơ mà;
Sau cùng, còn có kết luận hoàn chỉnh với độ tin cậy cực cao → tiêu đề của trang cuối cùng trong báo cáo điều tra của Mục Tiểu Căn chính là “Kết luận” orz.
Bản báo cáo hoàn mỹ quá đỗi, họ trên cơ bản chỉ cần đọc sơ phần kết luận là có thể rút ra tổng kết.
Chưa bao giờ làm việc xuôi chèo mát mái như lúc này!
“Vụ này mà giả được hả? Người viết còn là học sinh năm bảy đó!” Tiêu Lâm – nhân viên tổ điều tra phụ trách hộ tống chứng cớ về – trả lời chắc nịch: “Cậu xem, loại sổ này bán trong siêu thị trường chúng ta nè! Hai đồng một quyển! Năm đồng ba quyển! Hồi xưa tôi từng xài rồi!”
“Hở? Đúng rồi… Tôi cũng từng xài…” Tổ điều tra có vài nhân viên cũng tốt nghiệp từ Học viện quân sự đế quốc, họ tất nhiên nhận ra loại sổ ghi chép ế chỏng chơ bán mấy chục năm chưa hết trong siêu thị trường mình.
Đây là loại sổ bảo vệ môi trường phổ thông nhất, giá rẻ như bèo, một quyển chỉ hai đồng, bất cứ siêu thị nào trong Học viện quân sự đế quốc cũng có bán, nhưng do bao bọc sơ sài, chất giấy lại kém nên chẳng mấy ai ngó ngàng, cơ mà —
Một báo cáo nghiên cứu quan trọng, nghiêm cẩn, đồ sộ nhường ấy lại viết trên chính những quyển sổ đó.
Mọi trang giấy chỉ là phương tiện truyền đạt, sách vở vĩ đại nhờ trí tuệ của nhân loại — trong đầu họ không hẹn mà cùng hiện lên lời này.
“Nghe nói tác giả là vị hôn thê của một người mất tích.” Nhân viên điều tra Tiêu Lâm không trực tiếp gặp mặt Mục Căn, chẳng qua cảm thấy hứng thú với bản ghi chép quá ư chi tiết nên mới hóng hớt chút ít về người viết.
“Quả nhiên… Chỉ có vị hôn thê mới làm được thôi nha”, văn phòng điều tra bỗng chốc vang lên tiếng cảm khái hàm ý sâu xa.
Trêu ghẹo thì trêu ghẹo, song bản điều tra báo cáo đầy đủ lý lẽ và bằng chứng của Mục Căn quả thực rất có sức nặng, trình độ đã vượt qua học sinh trường quân đội, nếu đi sâu bồi dưỡng thêm ít kinh nghiệm, hoàn toàn có thể trở thành nhân viên phân tích tình báo tại chức xuất sắc!
“Tác giả báo cáo này là học sinh của khoa Phân tích nghiên cứu tình báo của Học viện quân sự đế quốc à? Nhớ có ai bảo cậu ta cũng là học sinh năm bảy, vậy cũng nên chuẩn bị thực tập rồi đúng không?” Tổ trưởng lâm thời của tổ điều tra đứng bên nghe một hồi, cũng xem qua báo cáo của Mục Căn, xem xong lại đề xuất ý tưởng: “Học sinh này vừa là người nhà của nhân viên tham gia, cũng đã góp mặt vào sự kiện, lại cố gắng và có năng khiếu như thế, không biết đơn vị thực tập của cậu ta thuộc nhà nào, tôi ít nhiều gì cũng có chút mặt mũi, chắc có thể điều cậu ta tới chỗ chúng ta.”
Quân đội chưa bao giờ thiếu người mới, họ chỉ thiếu người mới có thiên phú!
Người mới có thiên phú nhất là thủ lĩnh Học viện quân sự đế quốc hiện đã mất tích, nhưng nhờ hắn mất tích mà phát hiện một thanh niên trẻ cực có thiên phú khác, chí ít cũng xoa dịu người ta phần nào. Huống chi chàng trai sở hữu thiên phú còn là người nhà của binh lính mất tích, thiên phú cộng thêm tâm trạng bức thiết, cậu ta nhất định có thể chấp hành nhiệm vụ này thật tốt!
Ngặt nỗi —
“Học sinh đó không học khoa Phân tích nghiên cứu tình báo của Học viện quân sự đế quốc đâu ạ.” Nhìn tổ trưởng đang mỉm cười dòm mình chăm chú, Tiêu Lâm nuốt nước miếng cái ực: “Cậu… Cậu ta đến từ khoa Ẩm thực Học viện tổng hợp đế quốc, tới căn tin số ba của Học viện quân sự đế quốc để thực tập!”
Cả phòng điều tra tạm thời: …
“Tiếc thật, thông báo cấp dưới mau chóng sắp xếp công việc cho đối phương đi.” Tổ trưởng lâm thời lắc đầu, rốt cuộc đánh mất ý định.
Khác biệt lớn nhất giữa Học viện tổng hợp đế quốc và học viện quân sự không gì khác ngoài thân phận học sinh.
Học sinh của Học viện tổng hợp đế quốc là “dân”, họ nộp thuế, đồng thời được quân đội bảo vệ, mà học sinh của học viện quân sự thì từ ngày đầu tiên nhập học đã tự động gia nhập quân tịch, trở thành quân nhân dự bị, không cần nộp bất kỳ phí tổn nào từ ngày vào trường, quốc gia còn trả tiền trợ cấp cho họ.
Bởi vậy, khi gặp loại tình huống này, họ có thể điều động học sinh của học viện quân sự nào cũng được, nhưng không có quyền điều động học sinh của học viện phổ thông.
Lá thư chứng cớ và báo cáo nghiên cứu của Mục Căn góp thêm một sắc thái huyền bí vào sự kiện mất tích.
Căn cứ cơ giới Tokto Lanhaida, tên này đích xác tồn tại, nhưng không phải tồn tại trong danh sách căn cứ tại ngũ, mà tồn tại trong danh sách căn cứ mất tích!
Căn cứ cơ giới tiên tiến nhất thời bấy giờ lần đầu tiên được đưa vào sử dụng chính thức vào ngày tháng năm lịch Hạt Vân, lần đầu làm nhiệm vụ đã vấp trúng vụ nổ đáng sợ năm ấy. Tinh vực nhiệm vụ của Tokto Lanhaida trùng hợp nằm trong phạm vi sóng xung kích lan đến, sau sự kiện đó, mọi người không tìm thấy bất kỳ manh mối gì về nó nữa!
Trưởng quan tối cao Heino Lenza và binh lính cùng mất tích!
Những binh lính này không ai không là tinh anh thời ấy, cả đội do khủng long hạng nặng cấu thành, mà trung tướng Heino Lenza còn là một Cantus!!!
Nhưng khi làn sóng tin tức về vụ nổ ùn ùn ập tới, bi kịch của Tokto Lanhaida chỉ chiếm vị trí nhỏ nhoi trong vô vàn bi kịch, đế quốc mất đi chẳng biết bao nhiêu nhân tài và đại nhân vật còn quan trọng hơn họ, chuyện Tokto Lanhaida mất tích không bao lâu đã triệt để tan biến trong lòng mọi người.
Thực tập sinh mất tích vậy mà lại đáp xuống căn cứ Tokto Lanhaida đã bặt âm vô tín suốt mấy trăm năm, nội bản thân vụ này đã vượt quá sức tưởng tượng rồi, hiềm nỗi —
“Lôi long hệ Aleita… Cốt Bạo long… Còn có Cự Thú long cánh đỏ… Không sai… Chủng tộc chủ yếu của binh lính bố trí trên căn cứ cơ giới lúc ấy xác thực là ba loài khủng long này!!!” Tìm được tư liệu cặn kẽ về Tokto Lanhaida năm xưa trong file lưu trữ dài dằng dặc của trí não đế quốc, cẩn thận thẩm tra hồ sơ của từng binh lính xong, nhân viên tổ điều tra phát hiện một sự thật đáng sợ!
“Tokto Lanhaida thế mà vẫn tồn tại! Con cháu của những binh lính năm ấy sinh hoạt trên chính căn cứ, cũng là những người chụp ảnh chung với thực tập sinh mất tích!”
Cùng lúc đó, tân quan nhậm chức Olivia cũng đang “tán gẫu thân mật” với binh lính của mình.
“Được rồi, anh bảo hai người các anh là anh em à?” Hắn chỉ chỉ hai Lôi long trưởng thành.
Binh lính Lôi long gật đầu.
“Hai… đứa nhóc này là cô chú của các anh?” Olivia lại chỉ chỉ hai tiểu Lôi long.
Binh lính Lôi long tiếp tục gật đầu, một trong hai người còn giải thích: “Ba ba tôi với anh em ổng đẻ cách nhau hơi xa…”
“Anh còn là chú họ của anh ta nữa hả?” Ngón tay Olivia duỗi về phía một Bạo long, tuy khung xương to hơn Bạo long bình thường nhiều, nhưng nom vẫn là Bạo long.
“Phải.” Đầu óc của binh lính Lôi long sắp hỏng bét tới nơi rồi.
Olivia: …
Đám lính trước mắt coi vậy mà là một gia đình, mỗi người đều có quan hệ huyết thống dây mơ rễ má với người khác, đã thế còn là một dòng họ quân nhân!
Lấy một Lôi long quan hệ xã hội rối rắm nhất làm trung tâm, Olivia rốt cuộc chỉnh lý xong liên hệ giữa họ.
Đám binh lính đã sinh hoạt tại đây từ thuở sinh ra, sinh sản hết đời này qua đời khác, quãng thời gian trước khi cụ già cuối cùng (cũng là đội trưởng của tiểu đội) qua đời, căn cứ chỉ còn nhóm thanh niên trẻ.
Người lớn tuổi nhất chưa quá ba mươi lăm tuổi, nhỏ nhất…
Móa nó! Còn chưa phá vỏ nữa!
“Thiệt ra… Đây là ông thứ năm của bọn tôi… Chỉ là phá vỏ hơi trễ…” Thấy Olivia nhìn chòng chọc quả trứng bằng ánh mắt bất thiện, Dực long bên kia yếu ớt lên tiếng.
Olivia: Được rồi, còn là trứng ông nội cơ đấy.
Toàn bộ nhật ký bay của Tokto Lanhaida đều cần người tự tay xuất ra, Olivia tập hợp tất cả mọi người trong phòng điều khiển chính, chờ kết quả tải xuống hoàn tất.
Hắn quyết định rời khỏi thật nhanh, cộng thêm nhật ký bay thì hắn sẽ nắm trong tay bằng chứng hoàn chỉnh, nộp báo cáo cho học viện rồi, hắn phải phải xin học viện gửi lại tọa độ của Eustace Tasha, và cho thêm thời gian báo danh lần nữa…
Đúng lúc này, màn hình lớn trên bàn điều khiển bỗng sáng lên, tín hiệu nhắc nhở Tokto Lanhaida nhận được một tin tức cầu cứu.
Âm thanh chói tai nhắc mọi người đây là tin tức cầu cứu khẩn cấp!
Quá trình download nhật ký bay bị gián đoạn tạm thời, Olivia buộc phải mở tin tức ra trước, nội dung mẩu tin hết sức đơn giản: Eustace Tasha, tinh hệ ? ? (,,), :: , , !
Nhác thấy cụm từ thứ nhất, ánh mắt Olivia đã dính chặt lên mẩu tin, đọc đến con số cuối cùng, mắt hắn thoáng mở to.
Ba đoạn trước lần lượt ứng với đơn vị, tọa độ và thời gian gửi, cái này thì thôi, khiến Olivia trợn mắt chính là hai con số cuối cùng: và !
Hai số này lần lượt ứng với hai khẩu lệnh: Rút lui khẩn cấp và cảnh báo tình hình quân địch!
Eustace Tasha, đơn vị mình vốn nên đi báo danh, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Chính lúc này, Olivia chợt cảm thấy dưới chân rung động dữ dội.