Hai người tiếp tục đi dạo trong nhà Mạnh Cửu Chiêu chốc lát, rất rõ ràng, đây là nhà một người đàn ông độc thân, nhưng phòng khách lại có bàn ăn cực lớn, còn rất nhiều ghế dựa nữa chứ, những chi tiết nhỏ lại cho thấy nhân duyên của chủ nhân hẳn phải tốt lắm.
Trừ mấy điều đó ra thì họ chẳng thu hoạch được gì nữa, người nọ là dân chúng bình thường, chỉ thế thôi.
Mãi tới khi họ bơi ra khỏi nhà họ Mạnh, sang căn nhà bên cạnh.
Tuy rằng bề ngoài giống nhau y đúc, nhưng đẩy cửa vào rồi, hai người liền trợn tròn mắt: thảm lông dày màu đỏ tươi, khi dẫm lên cứ như vùi chân vào rong bèo vậy (← tại đang ở trong nước đó); phong cách trang hoàng đậm chất cổ điển, màu sắc chủ đạo của tường là đỏ sậm, toàn bộ hoa văn phía trên ánh vàng rực rỡ. Olivia kiềm lòng chẳng đậu mà tiện tay sờ thử, xác nhận đây là kim loại coban – hiện tại cực kỳ sang quý vì lượng khai thác ít ỏi, trong lúc xác nhận kim loại, hắn lại vô tình chú ý tới bức tranh treo trên tường…
“Đây chẳng phải tác phẩm ‘Một gốc cây sắp nở hoa’ của đại sư Kerr Manes sao?!!!!!” Tuy không thể nói chuyện, nhưng Olivia vẫn dùng dấu câu tỏ vẻ mình đang kích động tới cỡ nào!
Cẩn thận nhào tới trước bức tranh ngâm cứu thật lâu, mãi sau Olivia mới quay lại với gương mặt vô cùng cao hứng:
“Là bản gốc đó!”
“Ollie! Đợi đã – đừng tự tiện tháo tranh người ta treo!” Mục Căn vừa bực vừa buồn cười, túm lấy Olivia đang không nhịn nổi mà toan ra tay với bức tranh, rồi hai người tiếp tục đánh giá căn nhà.
Trong lúc đánh giá, hai người phát hiện tất tật đồ đạc bày trí bên trong đều có lai lịch lớn! Cơ hồ toàn đồ cổ thất lạc đã lâu và nhiều tác phẩm nổi tiếng, mỗi thứ đều vô giá!
“Bán đồ đạc trong nhà này đi có thể mua được một tinh cầu nông nghiệp cấp cao đó.” Olivia thầm tính toán sổ sách, đoạn cất giọng khẳng định.
Mục Căn gật đầu lia lịa, năng lực giám định và thưởng thức nghệ thuật của cậu thua Olivia xa lắc, rất nhiều thứ phải nghe Olivia giới thiệu mới bừng tỉnh đại ngộ lai lịch của nó. Biết Olivia từ nhỏ đã thích giám định và thưởng thức nghệ thuật, nên cậu không hề nghi ngờ con mắt chuyên nghiệp của hắn trên phương diện này!
“Ô kìa! Bình hoa này có ít nhất 1500 năm lịch sử, hoa văn phía trên bị rong biển che hết rồi.” Xót xa nâng một bình hoa trên bàn lên, Olivia tiện tay cầm cái áo vắt trên ghế lau bình. Mãi khi bình hoa được lau sạch, mọi dơ bẩn dính tất lên áo, hắn mới thuận tay quẳng cái áo đi, thận trọng đặt bình về vị trí cũ.
Dưới sự chăm sóc của người máy phụ huynh, từ nhỏ tới lớn chưa từng diện quần áo hàng hiệu, cũng như mù tịt nhãn hiệu trang phục, hai người hoàn toàn không biết mình vừa ném đi thứ đáng giá ngần nào.
Cái áo bị Olivia làm khăn lau bình hoa rồi tiện tay ném đi là áo khoác được đại sư Jack – nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất mấy trăm năm trước – may bằng tay.
Xét về mức độ quý giá, nội tay áo của cái áo khoác thôi đã dư sức mua năm bình hoa vừa được Olivia đối đãi rất chi cẩn thận.
 ̄▽ ̄
Thực chất, thứ đáng giá nhất trong nhà cũng không phải đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật trong mắt Olivia và Mục Căn, mà là tấm thảm dưới chân, khăn trải trên bàn, cái áo bị chủ nhân quăng đại trong phòng…
Olivia còn đang dừng chân tại giai đoạn nghĩ mọi cách tích cóp tiền để mua đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật nhằm nâng cao phẩm vị, mà chủ nhà đã đến giai đoạn xem đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật vô giá như vật phẩm tiêu hao hằng ngày.
Thổ hào-đích thực đây rồi, khỏi giải thích.
Nhưng dù không nhận ra một nửa đồ đạc ở đây, Olivia vẫn kết luận thân phận thổ hào của chủ nhà từ bộ phận có thể định giá.
“Người nhà này nhất định là thổ hào hàng đầu đế quốc.” Hắn nói lời thật, còn nêu ví dụ: “Tôi từng đến nhà tài phiệt Tô Mai Khắc rồi, ngay cả chỗ đó cũng không xa hoa bằng vầy! Cậu coi đó, ngài Sise cũng lắm tiền quá trời, nhưng ổng đâu có nhiều tranh nổi tiếng như này ~”
Bàn nhiều về chuyện nhà người ta rồi, Olivia bỗng nghĩ đến nhà mình, vì thế hắn dè dặt ngó Mục Căn: “Năm nay tôi được tăng lương rồi, sang năm chắc còn tăng lần nữa, mai mốt tôi nhất định có thể giàu hơn… Ờm, Nguyên soái Rothesay! Đến lúc ấy, tường nhà tụi mình sẽ treo kín tranh nổi tiếng luôn.” Treo đầy tác phẩm nghệ thuật trong nhà chính là một trong những mộng tưởng khi trưởng thành của tiểu chíp xuất thân gia đình bình dân này đó ~
Hắn vốn muốn nói tương lai nhất định có thể giàu hơn chủ nhà này, song khỏi nghĩ cũng biết hơi xa vời thực tế, sau lại tính lấy ngài Sise làm ví dụ, nhưng ngẫm lại vẫn thấy xương quá xương, cuối cùng dùng Nguyên soái Rothesay làm bia luôn.
“Chậc… Tranh nổi tiếng gì đó… Hay là thôi đi? Sang năm Ollie tăng lương chắc tớ cũng được tăng, tụi mình thay mới giấy dán tường và chuồng của tụi Sừng To ha?” Vĩnh viễn trung thành với chủ nghĩa hiện thực, Mục Căn đề nghị như thế.
“… Được rồi.” Tranh nổi tiếng loáng cái biến thành giấy dán tường, Olivia hơi rầu rĩ, nhưng chả mấy chốc đã tìm thấy mục tiêu mới toe: “Tôi muốn chọn hoa văn.”
“Ừ.” Mục Căn cười híp mắt.
“Tôi chắc chắn sẽ chọn cái nào đậm hơi thở nghệ thuật!” Olivia lại phấn chấn rồi.
“Ha ha, nếu quá nghệ thuật thì… Tớ không bỏ tiền đâu nha ~” Mục Căn khẽ gõ hắn một cái.
“Yên tâm, bảo đảm sẽ nắm chắc mức độ!” Olivia thoải mái hành một lễ, tiếp theo lại bàn bạc với Mục Căn: “Nếu phải đổi giấy dán tường, hay đổi luôn thảm đi? Tôi thấy cái giống ở đây cũng tốt lắm, tuy giờ đạp lên giống rong bèo, nhưng trên đất liền chắc mẩm mềm như mây, trong nhà đông thú con như vậy, mai sau có lẽ còn đông nữa, sàn nhà mình… Có phải chưa đủ mềm không?”
Thế là mặt Mục Căn lại đỏ lựng.
Song hai người rốt cuộc vẫn bắt đầu bàn bạc vấn đề đổi thảm.
Diện mạo nhà này giống y chang hàng xóm, có điều cách bố trí lại khác hẳn nhà bên.
Phòng khách cũng chẳng rộng lắm, bàn ăn chỉ đủ hai người ngồi, ghế dựa có mỗi hai cái, ngay cả bộ đồ ăn lộng lẫy cũng chỉ có hai bộ.
“Cái ông thổ hào này nhất định không có bạn bè gì.” Olivia thổ tào.
Mục Căn không đáp lại hắn mà mở cửa căn phòng kế tiếp, lúc thấy cảnh tượng bên trong, cậu đơ hết cả người: đây rành rành là một phòng làm việc, dẫu phong cách trang hoàng hoàn toàn thống nhất với ngoài kia, nhưng trên tường lại không hề có tranh ảnh nổi tiếng, mà toàn treo ảnh chụp kiến trúc! Mục Căn hết sức quen thuộc với những kiến trúc ấy, là kiến trúc Trái Đất cổ họ vừa tham quan đây chứ đâu!
Trên sàn, trên bàn, đâu đâu cũng rải rác mô hình kiến trúc, có thể thấy là chế tác dựa theo ảnh chụp trên tường, mỗi mô hình trong ảnh không chỉ có một bộ, từ thô sơ đến tinh xảo, chứng minh tay nghề người chế tác không ngừng tiến bộ.
Trong đầu Mục Căn bỗng lóe sáng:
“Những kiến trúc bên ngoài… chắc là chủ nhà này kiến tạo rồi?”
“Có khi toàn thể kiến trúc ở đây, bao gồm cả hai căn nhà, đều do chủ nhà này kiến tạo cũng nên?”
Mục Căn phán chuẩn rồi.
Hai người tiếp tục đi dạo trong nhà Mạnh Cửu Chiêu chốc lát, rất rõ ràng, đây là nhà một người đàn ông độc thân, nhưng phòng khách lại có bàn ăn cực lớn, còn rất nhiều ghế dựa nữa chứ, những chi tiết nhỏ lại cho thấy nhân duyên của chủ nhân hẳn phải tốt lắm.
Trừ mấy điều đó ra thì họ chẳng thu hoạch được gì nữa, người nọ là dân chúng bình thường, chỉ thế thôi.
Mãi tới khi họ bơi ra khỏi nhà họ Mạnh, sang căn nhà bên cạnh.
Tuy rằng bề ngoài giống nhau y đúc, nhưng đẩy cửa vào rồi, hai người liền trợn tròn mắt: thảm lông dày màu đỏ tươi, khi dẫm lên cứ như vùi chân vào rong bèo vậy (← tại đang ở trong nước đó); phong cách trang hoàng đậm chất cổ điển, màu sắc chủ đạo của tường là đỏ sậm, toàn bộ hoa văn phía trên ánh vàng rực rỡ. Olivia kiềm lòng chẳng đậu mà tiện tay sờ thử, xác nhận đây là kim loại coban – hiện tại cực kỳ sang quý vì lượng khai thác ít ỏi, trong lúc xác nhận kim loại, hắn lại vô tình chú ý tới bức tranh treo trên tường…
“Đây chẳng phải tác phẩm ‘Một gốc cây sắp nở hoa’ của đại sư Kerr Manes sao?!!!!!” Tuy không thể nói chuyện, nhưng Olivia vẫn dùng dấu câu tỏ vẻ mình đang kích động tới cỡ nào!
Cẩn thận nhào tới trước bức tranh ngâm cứu thật lâu, mãi sau Olivia mới quay lại với gương mặt vô cùng cao hứng:
“Là bản gốc đó!”
“Ollie! Đợi đã – đừng tự tiện tháo tranh người ta treo!” Mục Căn vừa bực vừa buồn cười, túm lấy Olivia đang không nhịn nổi mà toan ra tay với bức tranh, rồi hai người tiếp tục đánh giá căn nhà.
Trong lúc đánh giá, hai người phát hiện tất tật đồ đạc bày trí bên trong đều có lai lịch lớn! Cơ hồ toàn đồ cổ thất lạc đã lâu và nhiều tác phẩm nổi tiếng, mỗi thứ đều vô giá!
“Bán đồ đạc trong nhà này đi có thể mua được một tinh cầu nông nghiệp cấp cao đó.” Olivia thầm tính toán sổ sách, đoạn cất giọng khẳng định.
Mục Căn gật đầu lia lịa, năng lực giám định và thưởng thức nghệ thuật của cậu thua Olivia xa lắc, rất nhiều thứ phải nghe Olivia giới thiệu mới bừng tỉnh đại ngộ lai lịch của nó. Biết Olivia từ nhỏ đã thích giám định và thưởng thức nghệ thuật, nên cậu không hề nghi ngờ con mắt chuyên nghiệp của hắn trên phương diện này!
“Ô kìa! Bình hoa này có ít nhất năm lịch sử, hoa văn phía trên bị rong biển che hết rồi.” Xót xa nâng một bình hoa trên bàn lên, Olivia tiện tay cầm cái áo vắt trên ghế lau bình. Mãi khi bình hoa được lau sạch, mọi dơ bẩn dính tất lên áo, hắn mới thuận tay quẳng cái áo đi, thận trọng đặt bình về vị trí cũ.
Dưới sự chăm sóc của người máy phụ huynh, từ nhỏ tới lớn chưa từng diện quần áo hàng hiệu, cũng như mù tịt nhãn hiệu trang phục, hai người hoàn toàn không biết mình vừa ném đi thứ đáng giá ngần nào.
Cái áo bị Olivia làm khăn lau bình hoa rồi tiện tay ném đi là áo khoác được đại sư Jack – nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất mấy trăm năm trước – may bằng tay.
Xét về mức độ quý giá, nội tay áo của cái áo khoác thôi đã dư sức mua năm bình hoa vừa được Olivia đối đãi rất chi cẩn thận.
 ̄▽ ̄
Thực chất, thứ đáng giá nhất trong nhà cũng không phải đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật trong mắt Olivia và Mục Căn, mà là tấm thảm dưới chân, khăn trải trên bàn, cái áo bị chủ nhân quăng đại trong phòng…
Olivia còn đang dừng chân tại giai đoạn nghĩ mọi cách tích cóp tiền để mua đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật nhằm nâng cao phẩm vị, mà chủ nhà đã đến giai đoạn xem đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật vô giá như vật phẩm tiêu hao hằng ngày.
Thổ hào-đích thực đây rồi, khỏi giải thích.
Nhưng dù không nhận ra một nửa đồ đạc ở đây, Olivia vẫn kết luận thân phận thổ hào của chủ nhà từ bộ phận có thể định giá.
“Người nhà này nhất định là thổ hào hàng đầu đế quốc.” Hắn nói lời thật, còn nêu ví dụ: “Tôi từng đến nhà tài phiệt Tô Mai Khắc rồi, ngay cả chỗ đó cũng không xa hoa bằng vầy! Cậu coi đó, ngài Sise cũng lắm tiền quá trời, nhưng ổng đâu có nhiều tranh nổi tiếng như này ~”
Bàn nhiều về chuyện nhà người ta rồi, Olivia bỗng nghĩ đến nhà mình, vì thế hắn dè dặt ngó Mục Căn: “Năm nay tôi được tăng lương rồi, sang năm chắc còn tăng lần nữa, mai mốt tôi nhất định có thể giàu hơn… Ờm, Nguyên soái Rothesay! Đến lúc ấy, tường nhà tụi mình sẽ treo kín tranh nổi tiếng luôn.” Treo đầy tác phẩm nghệ thuật trong nhà chính là một trong những mộng tưởng khi trưởng thành của tiểu chíp xuất thân gia đình bình dân này đó ~
Hắn vốn muốn nói tương lai nhất định có thể giàu hơn chủ nhà này, song khỏi nghĩ cũng biết hơi xa vời thực tế, sau lại tính lấy ngài Sise làm ví dụ, nhưng ngẫm lại vẫn thấy xương quá xương, cuối cùng dùng Nguyên soái Rothesay làm bia luôn.
“Chậc… Tranh nổi tiếng gì đó… Hay là thôi đi? Sang năm Ollie tăng lương chắc tớ cũng được tăng, tụi mình thay mới giấy dán tường và chuồng của tụi Sừng To ha?” Vĩnh viễn trung thành với chủ nghĩa hiện thực, Mục Căn đề nghị như thế.
“… Được rồi.” Tranh nổi tiếng loáng cái biến thành giấy dán tường, Olivia hơi rầu rĩ, nhưng chả mấy chốc đã tìm thấy mục tiêu mới toe: “Tôi muốn chọn hoa văn.”
“Ừ.” Mục Căn cười híp mắt.
“Tôi chắc chắn sẽ chọn cái nào đậm hơi thở nghệ thuật!” Olivia lại phấn chấn rồi.
“Ha ha, nếu quá nghệ thuật thì… Tớ không bỏ tiền đâu nha ~” Mục Căn khẽ gõ hắn một cái.
“Yên tâm, bảo đảm sẽ nắm chắc mức độ!” Olivia thoải mái hành một lễ, tiếp theo lại bàn bạc với Mục Căn: “Nếu phải đổi giấy dán tường, hay đổi luôn thảm đi? Tôi thấy cái giống ở đây cũng tốt lắm, tuy giờ đạp lên giống rong bèo, nhưng trên đất liền chắc mẩm mềm như mây, trong nhà đông thú con như vậy, mai sau có lẽ còn đông nữa, sàn nhà mình… Có phải chưa đủ mềm không?”
Thế là mặt Mục Căn lại đỏ lựng.
Song hai người rốt cuộc vẫn bắt đầu bàn bạc vấn đề đổi thảm.
Diện mạo nhà này giống y chang hàng xóm, có điều cách bố trí lại khác hẳn nhà bên.
Phòng khách cũng chẳng rộng lắm, bàn ăn chỉ đủ hai người ngồi, ghế dựa có mỗi hai cái, ngay cả bộ đồ ăn lộng lẫy cũng chỉ có hai bộ.
“Cái ông thổ hào này nhất định không có bạn bè gì.” Olivia thổ tào.
Mục Căn không đáp lại hắn mà mở cửa căn phòng kế tiếp, lúc thấy cảnh tượng bên trong, cậu đơ hết cả người: đây rành rành là một phòng làm việc, dẫu phong cách trang hoàng hoàn toàn thống nhất với ngoài kia, nhưng trên tường lại không hề có tranh ảnh nổi tiếng, mà toàn treo ảnh chụp kiến trúc! Mục Căn hết sức quen thuộc với những kiến trúc ấy, là kiến trúc Trái Đất cổ họ vừa tham quan đây chứ đâu!
Trên sàn, trên bàn, đâu đâu cũng rải rác mô hình kiến trúc, có thể thấy là chế tác dựa theo ảnh chụp trên tường, mỗi mô hình trong ảnh không chỉ có một bộ, từ thô sơ đến tinh xảo, chứng minh tay nghề người chế tác không ngừng tiến bộ.
Trong đầu Mục Căn bỗng lóe sáng:
“Những kiến trúc bên ngoài… chắc là chủ nhà này kiến tạo rồi?”
“Có khi toàn thể kiến trúc ở đây, bao gồm cả hai căn nhà, đều do chủ nhà này kiến tạo cũng nên?”
Mục Căn phán chuẩn rồi.