*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Socola chấm nước mắm
Gia tộc Salomon tuy rằng còn có mấy chục mẫu đất, nhưng đất đai cực kỳ cằn cỗi rất khó trồng thực vật, cho dù trồng ra sản lượng cũng rất thấp. Trong khi tiền thuế phải nộp cho đế quốc không hề thấp, còn có phí tổn cho nô bộc cùng nô lệ trong thành.
Israel cảm thấy chính mình trọng trách nặng nề, hiện tại mấu chốt chính là giải quyết vấn đề cơm no áo ấm, còn việc làm giàu đầy khó khăn kia vẫn là chuyện thực xa xôi.
“Chúng ta bây giờ còn có bao nhiêu tiền?”
“Chúng ta chỉ còn có năm ngân tệ.” Vẻ mặt quản gia Burney đầy xấu hổ nói.
Israel thầm giật mình, thì ra bọn họ lại nghèo đến như vậy. “Một ngày chúng ta chi bao nhiêu, quan thuế vụ lúc nào đến thu thuế?”
“Thiếu gia, trong thành một ngày chi ít nhất là một ngân tệ, còn có nửa năm quan thuế vụ liền đến thu thuế, nhưng mà kỳ thu hoạch…” Quản gia Burney nhíu chặt mày, bộ dạng sầu lo.
Xem ra bọn họ thật sự là bế tắc rồi, bây giờ Israel thực đau đầu, nhất thời không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết. Ăn xong bữa tối, hắn nằm trên giường không ngủ, nếu không nộp thuế quốc vương có quyền thu hồi lãnh địa cùng thân phận quý tộc của hắn. Hắn vốn không thể tu luyện đấu khí cùng ma pháp, nếu còn biến thành bình dân hắn liền ít đi một tầng bảo hộ. Mà hắn lúc này tuổi còn nhỏ, thân thể cũng không phải quá tốt, nếu cho hắn thêm vài năm nữa hắn cũng sẽ không cần vì an toàn của mình mà lo lắng như thế.
Tâm tình khó chịu Israel tiến vào không gian, hắn phải xem xem những thứ Đại La Kim Tiên lưu lại có gì hữu dụng không.
Đi đến phòng chứa đồ, bên trong từng hàng từng hàng giá để đồ. Trên giá rất nhiều nơi trống rỗng, chỉ có mấy thứ linh tinh gì đó ném ở bên trên. May mắn trên giá có chữ phồn thể đánh dấu phân loại, nên hắn đại khái có thể biết được đây là những thứ gì. Hắn xem qua tất cả một lượt, trên giá linh thạch có mấy khối đá vô cùng xinh đẹp, hẳn chính là linh thạch. Israel cầm lấy một khối linh thạch, dường như hắn có thể cảm nhận được bên trong ẩn chứa năng lượng. Viên đá này có màu trắng sữa, trơn nhẵn, có chút giống ngọc thạch.
Trên đại lục cũng có một loại đá ma pháp chứa năng lượng, không biết có giống linh thạch này không. Nghe nói đá ma pháp đều thực sang quý, là vật phẩm phụ trợ số một cho ma pháp sư tu luyện. Thế nhưng số lượng đá ma pháp rất ít, giá cực kỳ cao.
Trên giá pháp bảo có một thanh kiếm, một thanh chủy thủ, một bộ quần áo cùng với ba món đồ vật khác. Thanh kiếm cùng chủy thủ vẻ ngoài giản dị không cầu kỳ, nhưng sắc bén vô cùng. Hiện tại thân thể Israel thực nhỏ gầy, hắn cầm lấy chủy thủ khoa tay múa chân hai cái, có chút nặng, không thuận tay lắm. Nhưng áo ngủ rộng trên người hắn sát qua lưỡi dao liền bị vạch ra một vết rách, này thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Nhất thời hứng thú, hắn nhổ xuống một sợi tóc để thử dao, không hổ là đồ nhà tiên, vật vứt đi cũng là lợi khí. Điều này làm cho hắn yêu thích không buông tay, như lấy được báu vật.
Sau đó hắn nhìn bộ quần áo, nghĩ nghĩ dùng chủy thủ rạch ở mặt trên một chút, thế nhưng không có rạch đứt. Mặt khác ba thứ kia hắn hoàn toàn không biết dùng để làm gì. Một cái chuông vàng tinh xảo lại lắc không vang, còn có một lá cờ ba màu đỏ vàng đen giao nhau, một mặt vẽ những họa tiết không biết tên cùng một khối ngọc bài hình chữ nhật. Ngọc bài khắc đồ án tinh xảo đẹp mắt, phía trên còn buộc một sợi dây đỏ thắt nút khổng tước*.
Israel thực thích ngọc bài này, hơn nữa đồ nhà tiên chắc chắn không phải là vật bình thường, nhất định có tác dụng gì đó. Nghĩ thế hắn đem ngọc bài treo trước ngực, mang theo bên người.
Trên giá đan dược hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không lưu lại. Ở nơi đặt thẻ bằng ngọc chỉ có rải rác hai cái, chính là thứ gọi là ngọc giản mà người tu chân thường hay sử dụng. Còn trên giá thiên tài địa bảo ( bảo vật trời đất?) cũng chỉ có vài cái hộp ngọc rỗng.
Trong truyền thuyết người tu chân dùng ngọc giản** để ghi lại này nọ, Israel hiếu kì cầm một khối trên tay nghiên cứu. Trên mỗi cái ngọc giản đều có vài chữ phồn thể thật nhỏ, hắn nhìn nửa ngày mới nhìn ra. Một là giới thiệu một ít dược thảo và bài thuốc cơ bản. Cái còn lại xem tên có lẽ là bí tịch tu luyện.
Thế nhưng hắn cũng không biết làm thế nào để lấy được tri thức bên trong, chỉ có thể tạm thời buông tay, về sau có cơ hội lại đến chậm rãi nghiên cứu.
Israel lấy một vài vật phẩm trong đó, hắn đem chủy thủ mang ra ngoài để phòng thân, tiếp theo lại có chút do dự cầm lấy khối linh thạch nhỏ nhất.
Trở lại phòng ngủ hiện tại, hắn đem chủy thủ cùng linh thạch nhét xuống dưới gối rồi mới an tâm đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, đem Israel đang ngủ ngon đánh thức. Hắn cẩn thận nghe, hình như có khách đến. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất kỳ quái, một tiểu quý tộc nghèo nàn như hắn thì ai sẽ tới cửa bái phỏng.
“Cốc cốc.” Lúc này cửa phòng bị gõ vang.
“Tiến vào.”
Một thiếu niên tóc đỏ mười lăm mười sáu tuổi đẩy cửa bước vào, cậu ta là Kevin, là người hầu mẫu thân Israel mua cho hắn. “Thiếu gia, quản gia gia tộc Brownett đến, quản gia Burney đã đi nghênh đón, để cho ta tới thay quần áo cho ngài.”
Brownett? Ánh mắt Israel có chút mê mang, nhưng rất nhanh liền khôi phục rõ ràng. Đây không phải là gia tộc của phụ thân hắn sao? Không biết quản gia nhà bọn họ tới làm cái gì?
Kevin cầm ra một bộ lễ phục hoàn hảo nhất của hắn, nhưng có chút cũ. Áo sơ mi tơ tằm cao cổ màu trắng, bên ngoài thêm một lớp áo đỏ nhạt, trước ngực thêu hoa văn hoa mỹ. Áo khoác màu xanh ngọc làm bật lên dáng người cao gầy, cổ áo cùng quần áo ngoài việc dùng kim tuyến thêu viền còn điểm xuyết bảo thạch hoa lệ. Bên dưới mặc quần đen cùng một đôi giày da màu đen.
Bất quá bộ quần áo này hiển nhiên có chút không vừa người, khó chịu cực kỳ, giày da cũng gắt gao buộc chặt chân hắn, đầu ngón chân chống đỡ mũi giày giống như tùy thời sẽ phá giày mà ra. Mặc vào thân quần áo này khiến hắn cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn.
Israel dưới sự trợ giúp của Kevin mặc xong quần áo, sau đó dựa theo bộ dạng của quý tộc trong trí nhớ mà thẳng lưng, tận khả năng ưu nhã xuống lầu tiếp khách.
Bởi vì thân thể này đối với những chuyện này hết thảy đều quen thuộc, cho nên tư thế của Israel đương nhiệm xem như đạt tiêu chuẩn.
Khi hắn đi đến phòng khách, quản gia gia tộc Brownett vô cùng khinh thường nhìn hắn một cái, miệng cũng không chút nào cung kính nói: “Tử Tước Salomon, ta là quản gia thứ hai của gia tộc Brownett, Gary, ta thay gia chủ vấn an ngài!”
“Quản gia tiên sinh, hãy giúp ta chuyển đạt lòng biết ơn, cũng vấn an Brownett đại nhân.” Israel dựa theo lễ nghi, lãnh đạm mà lại không mất lễ phép trả lời. Tuy rằng trong lòng đối với lễ nghi dối trá như vậy rất là không kiên nhẫn, nhưng nếu đến nơi này, trở thành Israel thì phải nhập gia tùy tục.
“Ta sẽ làm, đây cũng là vinh hạnh của ta.”
Trong lòng Gary khinh thường, không phải là một phế vật sao? Nếu không phải gắn danh hiệu quý tộc, hắn ngay cả chó hoang ở ven đường cũng không bằng. Nhìn một thân quần áo nghèo kiết hủ lậu rõ ràng không vừa người kia, bảo thạch trên đó cũng là giả đi, còn có tòa thành nghèo túng này thật sự có thể cho người ở sao?
“Nếu quản gia tiên sinh ân cần thăm hỏi đã xong, mà ta cũng đã tiếp thu, vậy liền mời trở về đi.” Trước đây là một lính đánh thuê vĩ đại, hắn cũng không bỏ qua khinh thường trong mắt người này. “Quản gia Burney, tiễn khách.”
Hết chương 3
*Nút khổng tước:
**Ngọc giản: là một loại bản ghi chép cổ trên thẻ ngọc
Editor: Socola chấm nước mắm
Gia tộc Salomon tuy rằng còn có mấy chục mẫu đất, nhưng đất đai cực kỳ cằn cỗi rất khó trồng thực vật, cho dù trồng ra sản lượng cũng rất thấp. Trong khi tiền thuế phải nộp cho đế quốc không hề thấp, còn có phí tổn cho nô bộc cùng nô lệ trong thành.
Israel cảm thấy chính mình trọng trách nặng nề, hiện tại mấu chốt chính là giải quyết vấn đề cơm no áo ấm, còn việc làm giàu đầy khó khăn kia vẫn là chuyện thực xa xôi.
“Chúng ta bây giờ còn có bao nhiêu tiền?”
“Chúng ta chỉ còn có năm ngân tệ.” Vẻ mặt quản gia Burney đầy xấu hổ nói.
Israel thầm giật mình, thì ra bọn họ lại nghèo đến như vậy. “Một ngày chúng ta chi bao nhiêu, quan thuế vụ lúc nào đến thu thuế?”
“Thiếu gia, trong thành một ngày chi ít nhất là một ngân tệ, còn có nửa năm quan thuế vụ liền đến thu thuế, nhưng mà kỳ thu hoạch…” Quản gia Burney nhíu chặt mày, bộ dạng sầu lo.
Xem ra bọn họ thật sự là bế tắc rồi, bây giờ Israel thực đau đầu, nhất thời không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết. Ăn xong bữa tối, hắn nằm trên giường không ngủ, nếu không nộp thuế quốc vương có quyền thu hồi lãnh địa cùng thân phận quý tộc của hắn. Hắn vốn không thể tu luyện đấu khí cùng ma pháp, nếu còn biến thành bình dân hắn liền ít đi một tầng bảo hộ. Mà hắn lúc này tuổi còn nhỏ, thân thể cũng không phải quá tốt, nếu cho hắn thêm vài năm nữa hắn cũng sẽ không cần vì an toàn của mình mà lo lắng như thế.
Tâm tình khó chịu Israel tiến vào không gian, hắn phải xem xem những thứ Đại La Kim Tiên lưu lại có gì hữu dụng không.
Đi đến phòng chứa đồ, bên trong từng hàng từng hàng giá để đồ. Trên giá rất nhiều nơi trống rỗng, chỉ có mấy thứ linh tinh gì đó ném ở bên trên. May mắn trên giá có chữ phồn thể đánh dấu phân loại, nên hắn đại khái có thể biết được đây là những thứ gì. Hắn xem qua tất cả một lượt, trên giá linh thạch có mấy khối đá vô cùng xinh đẹp, hẳn chính là linh thạch. Israel cầm lấy một khối linh thạch, dường như hắn có thể cảm nhận được bên trong ẩn chứa năng lượng. Viên đá này có màu trắng sữa, trơn nhẵn, có chút giống ngọc thạch.
Trên đại lục cũng có một loại đá ma pháp chứa năng lượng, không biết có giống linh thạch này không. Nghe nói đá ma pháp đều thực sang quý, là vật phẩm phụ trợ số một cho ma pháp sư tu luyện. Thế nhưng số lượng đá ma pháp rất ít, giá cực kỳ cao.
Trên giá pháp bảo có một thanh kiếm, một thanh chủy thủ, một bộ quần áo cùng với ba món đồ vật khác. Thanh kiếm cùng chủy thủ vẻ ngoài giản dị không cầu kỳ, nhưng sắc bén vô cùng. Hiện tại thân thể Israel thực nhỏ gầy, hắn cầm lấy chủy thủ khoa tay múa chân hai cái, có chút nặng, không thuận tay lắm. Nhưng áo ngủ rộng trên người hắn sát qua lưỡi dao liền bị vạch ra một vết rách, này thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Nhất thời hứng thú, hắn nhổ xuống một sợi tóc để thử dao, không hổ là đồ nhà tiên, vật vứt đi cũng là lợi khí. Điều này làm cho hắn yêu thích không buông tay, như lấy được báu vật.
Sau đó hắn nhìn bộ quần áo, nghĩ nghĩ dùng chủy thủ rạch ở mặt trên một chút, thế nhưng không có rạch đứt. Mặt khác ba thứ kia hắn hoàn toàn không biết dùng để làm gì. Một cái chuông vàng tinh xảo lại lắc không vang, còn có một lá cờ ba màu đỏ vàng đen giao nhau, một mặt vẽ những họa tiết không biết tên cùng một khối ngọc bài hình chữ nhật. Ngọc bài khắc đồ án tinh xảo đẹp mắt, phía trên còn buộc một sợi dây đỏ thắt nút khổng tước*.
Israel thực thích ngọc bài này, hơn nữa đồ nhà tiên chắc chắn không phải là vật bình thường, nhất định có tác dụng gì đó. Nghĩ thế hắn đem ngọc bài treo trước ngực, mang theo bên người.
Trên giá đan dược hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không lưu lại. Ở nơi đặt thẻ bằng ngọc chỉ có rải rác hai cái, chính là thứ gọi là ngọc giản mà người tu chân thường hay sử dụng. Còn trên giá thiên tài địa bảo ( bảo vật trời đất?) cũng chỉ có vài cái hộp ngọc rỗng.
Trong truyền thuyết người tu chân dùng ngọc giản** để ghi lại này nọ, Israel hiếu kì cầm một khối trên tay nghiên cứu. Trên mỗi cái ngọc giản đều có vài chữ phồn thể thật nhỏ, hắn nhìn nửa ngày mới nhìn ra. Một là giới thiệu một ít dược thảo và bài thuốc cơ bản. Cái còn lại xem tên có lẽ là bí tịch tu luyện.
Thế nhưng hắn cũng không biết làm thế nào để lấy được tri thức bên trong, chỉ có thể tạm thời buông tay, về sau có cơ hội lại đến chậm rãi nghiên cứu.
Israel lấy một vài vật phẩm trong đó, hắn đem chủy thủ mang ra ngoài để phòng thân, tiếp theo lại có chút do dự cầm lấy khối linh thạch nhỏ nhất.
Trở lại phòng ngủ hiện tại, hắn đem chủy thủ cùng linh thạch nhét xuống dưới gối rồi mới an tâm đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, đem Israel đang ngủ ngon đánh thức. Hắn cẩn thận nghe, hình như có khách đến. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất kỳ quái, một tiểu quý tộc nghèo nàn như hắn thì ai sẽ tới cửa bái phỏng.
“Cốc cốc.” Lúc này cửa phòng bị gõ vang.
“Tiến vào.”
Một thiếu niên tóc đỏ mười lăm mười sáu tuổi đẩy cửa bước vào, cậu ta là Kevin, là người hầu mẫu thân Israel mua cho hắn. “Thiếu gia, quản gia gia tộc Brownett đến, quản gia Burney đã đi nghênh đón, để cho ta tới thay quần áo cho ngài.”
Brownett? Ánh mắt Israel có chút mê mang, nhưng rất nhanh liền khôi phục rõ ràng. Đây không phải là gia tộc của phụ thân hắn sao? Không biết quản gia nhà bọn họ tới làm cái gì?
Kevin cầm ra một bộ lễ phục hoàn hảo nhất của hắn, nhưng có chút cũ. Áo sơ mi tơ tằm cao cổ màu trắng, bên ngoài thêm một lớp áo đỏ nhạt, trước ngực thêu hoa văn hoa mỹ. Áo khoác màu xanh ngọc làm bật lên dáng người cao gầy, cổ áo cùng quần áo ngoài việc dùng kim tuyến thêu viền còn điểm xuyết bảo thạch hoa lệ. Bên dưới mặc quần đen cùng một đôi giày da màu đen.
Bất quá bộ quần áo này hiển nhiên có chút không vừa người, khó chịu cực kỳ, giày da cũng gắt gao buộc chặt chân hắn, đầu ngón chân chống đỡ mũi giày giống như tùy thời sẽ phá giày mà ra. Mặc vào thân quần áo này khiến hắn cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn.
Israel dưới sự trợ giúp của Kevin mặc xong quần áo, sau đó dựa theo bộ dạng của quý tộc trong trí nhớ mà thẳng lưng, tận khả năng ưu nhã xuống lầu tiếp khách.
Bởi vì thân thể này đối với những chuyện này hết thảy đều quen thuộc, cho nên tư thế của Israel đương nhiệm xem như đạt tiêu chuẩn.
Khi hắn đi đến phòng khách, quản gia gia tộc Brownett vô cùng khinh thường nhìn hắn một cái, miệng cũng không chút nào cung kính nói: “Tử Tước Salomon, ta là quản gia thứ hai của gia tộc Brownett, Gary, ta thay gia chủ vấn an ngài!”
“Quản gia tiên sinh, hãy giúp ta chuyển đạt lòng biết ơn, cũng vấn an Brownett đại nhân.” Israel dựa theo lễ nghi, lãnh đạm mà lại không mất lễ phép trả lời. Tuy rằng trong lòng đối với lễ nghi dối trá như vậy rất là không kiên nhẫn, nhưng nếu đến nơi này, trở thành Israel thì phải nhập gia tùy tục.
“Ta sẽ làm, đây cũng là vinh hạnh của ta.”
Trong lòng Gary khinh thường, không phải là một phế vật sao? Nếu không phải gắn danh hiệu quý tộc, hắn ngay cả chó hoang ở ven đường cũng không bằng. Nhìn một thân quần áo nghèo kiết hủ lậu rõ ràng không vừa người kia, bảo thạch trên đó cũng là giả đi, còn có tòa thành nghèo túng này thật sự có thể cho người ở sao?
“Nếu quản gia tiên sinh ân cần thăm hỏi đã xong, mà ta cũng đã tiếp thu, vậy liền mời trở về đi.” Trước đây là một lính đánh thuê vĩ đại, hắn cũng không bỏ qua khinh thường trong mắt người này. “Quản gia Burney, tiễn khách.”
Hết chương 3
*Nút khổng tước:
**Ngọc giản: là một loại bản ghi chép cổ trên thẻ ngọc