*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Viện trưởng, loại chuyển biến này ngài không cảm thấy quá nhanh sao? Hơn nữa ta còn là tân sinh của học viện quân sự, không có gì có thể dạy cho bọn họ.” Không phải Israel không rõ ý tứ của Farley, thế nhưng hắn cũng không định đi dạy người khác.
Farley không vì hắn cự tuyệt mà buông tay, mà là bắt đầu kể lại những chuyện từng phát sinh trên người các học sinh học viện quân sự.
Sau khi học sinh học viện quân sự tốt nghiệp, trừ phi là con trai độc nhất trong nhà, không thì cơ bản không có quyền kế thừa. Bọn họ muốn ra mặt, thì chỉ có thể đến quân đội làm nhân viên văn chức, một số rất ít nhân tài có thiên phú quân sự sẽ trở thành quân sư trong quân đội, được mọi người tôn trọng.
Nhưng ngươi không thể tưởng tượng, một người không có bất cứ giá trị vũ lực gì muốn ở trong quân đội lấy thực lực nói chuyện, để cho người khác tin tưởng hắn thì có bao nhiêu khó khăn. Cho nên đại đa số học sinh đều chỉ có thể có tài nhưng không gặp thời, không có tiếng tăm gì, lãng phí thiên phú của bọn họ.
Hơn nữa có vài tướng lĩnh vô sỉ sau khi bị đánh bại, sẽ đem trách nhiệm đổ lên học sinh học viện quân sự. Nói là tin vào mưu kế của họ, nhưng trên thực tế chỉ là các tướng lĩnh không thèm nhìn lời của bọn họ mà cứ khư khư cố chấp.
Địa vị của nhân viên văn chức trong quân đội cũng không cao, thường xuyên bị các tướng lĩnh khi nhục. Có vài người có lòng tự trọng mạnh một chút, nếu không phải không chịu nổi nhục nhã mà tự sát, thì là giận dữ rời đi. Từ nay về sau làm bình dân phổ thông một đời nghèo khổ vất vả, bởi vì gia tộc căn bản sẽ không cần một phế vật vô dụng.
Viện trưởng Farley nói đến đỏ hốc mắt, lúc trước nếu ông không gặp gỡ nguyên soái. Thì lúc này ông cũng đã là một trong những người chết oan, ông hiểu rõ nỗi đau khổ của học sinh trong học viện, nhưng ông lại không có năng lực để thay đổi.
Thế nhưng hiện tại hết thảy đều có cơ hội thay đổi, chỉ cần nhóm học sinh có được vũ lực nhất định thì có thể ra trận giết địch, chẳng sợ đi lên từ chức vị võ quan thấp nhất, phối hợp với cái đầu thông minh và mưu kế của bọn họ, cùng với năng lực chỉ huy vĩ đại, tuyệt đối không kém mấy tên mãng phu tốt nghiệp từ học viện kiếm sĩ.
Nói xong ông thở dài một tiếng, giọng điệu trầm trọng khẩn thiết nói: “Tin rằng ngươi cũng thấy được tình huống ở học viện quân sự, xem ở việc ngươi từng là học sinh nơi này, giúp đỡ bọn nó đi. Bọn nó đều có một cái tâm muốn mạnh lên, nhưng bất lực. Ngươi chỉ cần dạy tụi nó một chút vụn vặt thôi cũng tốt, ta khẩn cầu ngài.”
Farley nói xong vẻ mặt kích động mà thống khổ đứng lên, muốn quỳ xuống trước Israel. Israel thấy thế vội vàng đỡ lấy ông.
“Viện trưởng ngươi cho ta chút thời gian suy nghĩ một chút được không?” Nói xong, nhìn nước mắt trong mắt lão viện trưởng, hắn lại bỏ thêm một câu: “Ta cam đoan, ta sẽ nghiêm túc suy xét, mau chóng trả lời cho ngươi.”
“Cám ơn.” Farley không có ý tứ rời đi, mà là nói tiếp với Israel: “Học sinh học viện quân sự luôn là học viện có nhân số nhiều nhất tại học viện ma khí hoàng gia đế đô. Trong học viện ma khí có nhiều học viện phi chiến đấu như vậy, bọn nó lại chỉ lựa chọn học viện quân sự thường xuyên bị học viện chiến đấu khi dễ nhất mà báo danh, đó là bởi vì bọn nó muốn mạnh lên. Trở nên mạnh mẽ gần như thành chấp niệm của bọn nó, phần lớn bọn nó đều giống như Bert. Nếu ngươi có thể làm cho bọn nó mạnh lên, nhất định bọn nó sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ân đức của ngươi.” Farley tin tưởng Israel là đứa nhỏ thông minh, ý tứ trong lời nói của ông hắn nhất định có thể hiểu rõ.
Sau khi viện trưởng Farley rời đi, Israel liền tự hỏi vấn đề này. Hắn hiểu ý viện trưởng, học sinh học viện quân sự có nhân số đông, hơn nữa khát vọng lực lượng. Ai có thể thay đổi hiện trạng của bọn họ, những người đó đều sẽ trở thành một thế lực không thể xem nhẹ của người này, nói không chừng tương lai còn có thể sánh ngang với lực lượng của đế quốc.
Tuy hắn không có dã tâm gì, nhưng hắn muốn thử xem thay đổi vận mệnh của nhiều người như vậy chính là kết quả như thế nào. Những người này lại có thể đi đến bước nào?
“Ca ca, ngươi suy nghĩ cái gì? Cũng không để ý tới ta.” Aylmer trở về đã nửa ngày, thấy ca ca vẫn ngẩn người không có để ý đến cậu, cảm thấy có chút ủy khuất.
“Aylmer ngươi nói xem ca ca đến học viện quân sự dạy học được không?” Israel thu hồi suy nghĩ, nghiêm túc nhìn Aylmer.
“A, ca ca muốn đi dạy bọn họ đánh bại học viện kiếm sĩ sao?” Hai mắt đứa nhỏ sáng ngời trong suốt nhìn Israel, tuy rằng trong trường học phát sinh một ít chuyện không thoải mái, nhưng tổng thể mà nói vẫn là chơi rất vui.
“Có thể nói như thế.”
“Vậy chúng ta đi đi, thật muốn xem xem lúc học sinh học viện quân sự đem những người đó đạp dưới lòng bàn chân, biểu tình của những người đó là cái dạng gì?” Aylmer sung sướng khi người gặp họa nói, rõ ràng oán khí đối với học viện kiếm sĩ rất sâu.
Israel lại ở nhà Carlota bốn ngày, sau đó mang theo Beryl cùng Aylmer trở về. Hết thảy trong nhà đã được xử lý xong xuôi, mỗi một người hầu đều vô cùng tẫn trách, xem ra Beryl chọn lựa người không sai.
Có điều hắn vừa mới về nhà, liền bắt đầu có người đưa thiệp mời yến hội tới cửa. Israel chỉ tiếp nhận lời mời của Ai Phi đại đế, những cái khác đều lễ phép từ chối.
Tiệc tối là ở hai ngày sau, vốn dĩ là yến hội chúc mừng sinh nhật hoàng hậu điện hạ. Bất quá sau khi Israel nhận lời mời, thì thêm vào một điểm, hội hoan nghênh long kỵ sĩ.
Hoàng hậu biết được tân long kỵ sĩ vẫn đang dưỡng thương đến tham gia dạ tiệc sinh nhật của nàng, vô cùng vinh hạnh. Cũng hưng trí bừng bừng tăng thêm quy cách yến hội, nghiêm lệnh cho hai cô con gái của mình trang phục lộng lẫy tham dự.
Ý tứ trong này không cần nói cũng biết, nghe nói long kỵ sĩ năm nay mới 16 tuổi, hơn nữa bộ dạng tuấn dật vô cùng, nếu con gái mình có thể gả cho long kỵ sĩ, cũng là một chuyện vô cùng vinh dự.
Hiển nhiên người nghĩ như vậy không chỉ một mình hoàng hậu, không ít người quyền quý có con gái vừa độ tuổi cũng nghĩ như vậy. Gia tộc long kỵ sĩ cũng chỉ có một mình hắn, ai làm nhạc phụ của hắn thì người đó liền có được phần trợ lực này, nhưng lại không cần lo lắng gia tộc của đối phương ảnh hưởng.
Bert biết sư phụ tương lai của mình muốn đi tham gia dạ tiệc, cũng bảo trong nhà cho y một danh ngạch. Sau đó mang theo thợ may chuyên dụng nhà mình tới cửa làm lễ phục cho Israel.
Carlota làm bằng hữu, hơn nữa hai người đều là long kỵ sĩ, cũng mang theo thợ may lại đây. Hiển nhiên gia tộc Absalom cũng nghĩ đến vấn đề giống vậy. Vì thế ba đội nhân mã tụ tập trong phòng khách không lớn nhà Israel.
Đối với ý tốt của bọn họ Israel bày tỏ sự cảm tạ, cũng tiếp nhận ý tốt của Carlota. Bởi vì quan hệ giữa Cleo và Aylmer, nên hữu nghị giữa hai người họ cũng nhanh chóng nóng lên.
Bert và Clive cũng không bởi vậy mà sinh ra cảm xúc khác, thấy hai người có chuyện muốn nói, lễ phép tỏ vẻ gặp ở dạ tiệc, liền mang theo người rời khỏi.
Thợ may đo kích thước cho Israel cùng Beryl xong liền gấp gáp đi chế tạo lễ phục. Aylmer tức tối ngồi một bên không để ý tới bọn họ, hiển nhiên rất là tức giận. Cleo có chút chân tay luống cuống thông suốt cho cậu, có điều hiển nhiên đây không phải là thứ hắn am hiểu.
“Không phải ngươi luôn sủng nịch cậu ấy vô điều kiện sao? Thật sự không mang theo cậu ấy à? Nhìn dáng vẻ của cậu ấy tức giận không nhẹ đâu.” Carlota nhìn Aylmer tức giận, nói với Israel.
“Nó ở nhà có lẽ càng tốt hơn chút.” Israel không phải thực xác định nói, đụng phải chuyện về đứa nhỏ hắn luôn có chút không xác định được.
“Bằng hữu của ta, Aylmer cũng không phải kẻ yếu. Hẳn là ngươi nên đặt cậu ấy ở lập trường ngang hàng với ngươi mà đối đãi, nếu ngươi vẫn có cái dáng vẻ quá mức bảo hộ như vậy sẽ bất lợi với trưởng thành của cậu ấy.” Carlota thành khẩn đề nghị.
“Có lẽ ngươi nói đúng.” Israel khiêm tốn nghe.
“Dạ tiệc hôm đó ta và Cleo cũng trở về, cho nên ngươi cũng không cần quá mức lo lắng.”
Israel gật gật đầu, sau đó đi về phía Aylmer. Hắn đưa tay nhéo nhéo hai má đứa nhỏ đang tức giận, sau đó vươn tay xoa loạn một đầu tóc đen mềm mại của cậu. “Thật sự là không có biện pháp với ngươi mà.”
Đứa nhỏ vẫn không để ý tới hắn, chỉ là dùng đôi mắt to hồng hồng trừng mắt nhìn hắn. Israel bất đắc dĩ gọi thợ may tới, giúp đứa nhỏ đo kích cỡ may lễ phục, đứa nhỏ mới lộ ra tươi cười.
Carlota nhìn hai huynh đệ bọn họ dính ngấy, cảm thấy động tác giữa bọn họ thân mật một chút, cũng không có chỗ nào không ổn.
Giải quyết đứa nhỏ cáu kỉnh xong, Carlota mới tiến vào chủ đề. Mục đích hôm nay hắn đến chủ yếu là giới thiệu giới quý tộc đế quốc cho Israel.
Sau dạ tiệc Israel coi như là chính thức tiến vào giới quý tộc đế đô, tuy rằng lúc trước hắn ta cung cấp không ít tư liệu, Israel cũng biết một ít. Nhưng có một số việc vẫn cần hắn tự mình thuyết minh.
Ai Phi đại đế có một vị vương hậu cùng một vị vương phi, hơn nữa hoàng hậu cùng vương phi là tỷ muội đồng phụ dị mẫu. Đại hoàng tử và tam công chúa, ngũ công chúa là hoàng hậu sinh. Mà nhị hoàng tử, tam hoàng tử, đại công chúa, nhị công chúa là vương phi sinh. Còn lại tứ hoàng tử và tứ công chúa là con riêng của bệ hạ, không có quyền kế thừa.
Đại hoàng tử năm nay ba mươi sáu tuổi, là người thừa kế thuận vị thứ nhất cho ngôi vị hoàng đế, làm người ổn trọng, tâm tư thâm trầm. Nhị hoàng tử năm nay hai mươi tám tuổi, tính cách sáng sủa ôn hòa, là người cạnh tranh ngôi vị hoàng đế hữu lực với đại hoàng tử. Hai phe mặt ngoài hòa khí, nhưng trong bóng tối lại đấu đến ngươi chết ta sống. Tam hoàng tử tính cách ôn hòa, bảo trì trung lập công bằng. Có điều sự thật có thật vậy hay không thì không biết.
Mà Hans lúc trước tập kích Israel chính là người của đại hoàng tử, thế nhưng trong lúc điều tra bọn họ lại phát hiện bóng dáng của nhị hoàng tử. Israel cảm thấy nhóm thủ hạ của hai hoàng tử này có phải đang diễn Vô Gian Đạo phiên bản dị giới hay không, khiến hắn cảm thấy có chút đau đầu.
Beryl cảm thấy nhân loại quả nhiên vô cùng phức tạp, hơn nữa hình như nhân loại thích đem một chuyện rất đơn giản trở nên thực phức tạp, giống như Long tộc bọn họ chưa bao giờ có cái loại chuyện loạn thất bát tao này. Nàng phải mau chút tìm con về, nếu bị những nhân loại này ảnh hưởng mà biến xấu thì không tốt.
Kế tiếp Carlota lại đơn giản giới thiệu vài vị đại quý tộc hết sức quan trọng ở đế đô, đối với quan hệ hỗn độn của bọn họ Israel rất là đau đầu, luôn không tiếp xúc với chính trị hắn cảm thấy mình vẫn là rời xa cái giới này mới tốt.
Hắn thấy đề nghị của Farley không tệ, hắn đến học viện dạy học, sau đó chọn lựa vài đệ tử tư chất không tồi. Có câu nói rất hay “Hữu sự, đệ tử phục kỳ lao*.” Việc này vẫn là giao cho đồ đệ đi xử lí mới tốt, dường như Bert là một lựa chọn rất tốt.
*Hữu sự, đệ tử phục kỳ lao: khi có chuyện, người đệ tử có trách nhiệm giúp đỡ, gánh vác thay cho sư phụ.
Israel không mẫn cảm đối với chính trị, hắn vẫn tự mình hiểu lấy không muốn lội qua vũng nước đục này. Bất quá có một số việc không phải là vấn đề hắn muốn hay không muốn.
Carlota giới thiệu tình huống xong, cùng Cleo trở về. Trên đường trở về, hắn hỏi Cleo: “Ngươi muốn lấy thân phận cháu ta tham dự, hay là lấy thân phận cự long tham dự?”
“Hừ, đừng cho là ta không biết, người khác đều đang truyền ta là con riêng của ngươi.” Nói xong hắn trừng mắt nhìn Carlota, khẳng định là người này cố ý làm người khác hiểu lầm. Không thì sao người ta lại nghĩ như vậy, rõ ràng bọn họ không giống một chút nào. Hơn nữa tuổi của hắn rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với Carlota.
“Ta đã từng nói qua chưa, ngươi càng ngày càng ngây thơ.” Carlota cười nói.
“Ngươi mới ngây thơ.” Cleo nói xong xoay đầu qua một bên, không để ý tới hắn ta. Động tác này của hắn vô cùng tương tự với Aylmer khi tức giận trước đó.
“Viện trưởng, loại chuyển biến này ngài không cảm thấy quá nhanh sao? Hơn nữa ta còn là tân sinh của học viện quân sự, không có gì có thể dạy cho bọn họ.” Không phải Israel không rõ ý tứ của Farley, thế nhưng hắn cũng không định đi dạy người khác.
Farley không vì hắn cự tuyệt mà buông tay, mà là bắt đầu kể lại những chuyện từng phát sinh trên người các học sinh học viện quân sự.
Sau khi học sinh học viện quân sự tốt nghiệp, trừ phi là con trai độc nhất trong nhà, không thì cơ bản không có quyền kế thừa. Bọn họ muốn ra mặt, thì chỉ có thể đến quân đội làm nhân viên văn chức, một số rất ít nhân tài có thiên phú quân sự sẽ trở thành quân sư trong quân đội, được mọi người tôn trọng.
Nhưng ngươi không thể tưởng tượng, một người không có bất cứ giá trị vũ lực gì muốn ở trong quân đội lấy thực lực nói chuyện, để cho người khác tin tưởng hắn thì có bao nhiêu khó khăn. Cho nên đại đa số học sinh đều chỉ có thể có tài nhưng không gặp thời, không có tiếng tăm gì, lãng phí thiên phú của bọn họ.
Hơn nữa có vài tướng lĩnh vô sỉ sau khi bị đánh bại, sẽ đem trách nhiệm đổ lên học sinh học viện quân sự. Nói là tin vào mưu kế của họ, nhưng trên thực tế chỉ là các tướng lĩnh không thèm nhìn lời của bọn họ mà cứ khư khư cố chấp.
Địa vị của nhân viên văn chức trong quân đội cũng không cao, thường xuyên bị các tướng lĩnh khi nhục. Có vài người có lòng tự trọng mạnh một chút, nếu không phải không chịu nổi nhục nhã mà tự sát, thì là giận dữ rời đi. Từ nay về sau làm bình dân phổ thông một đời nghèo khổ vất vả, bởi vì gia tộc căn bản sẽ không cần một phế vật vô dụng.
Viện trưởng Farley nói đến đỏ hốc mắt, lúc trước nếu ông không gặp gỡ nguyên soái. Thì lúc này ông cũng đã là một trong những người chết oan, ông hiểu rõ nỗi đau khổ của học sinh trong học viện, nhưng ông lại không có năng lực để thay đổi.
Thế nhưng hiện tại hết thảy đều có cơ hội thay đổi, chỉ cần nhóm học sinh có được vũ lực nhất định thì có thể ra trận giết địch, chẳng sợ đi lên từ chức vị võ quan thấp nhất, phối hợp với cái đầu thông minh và mưu kế của bọn họ, cùng với năng lực chỉ huy vĩ đại, tuyệt đối không kém mấy tên mãng phu tốt nghiệp từ học viện kiếm sĩ.
Nói xong ông thở dài một tiếng, giọng điệu trầm trọng khẩn thiết nói: “Tin rằng ngươi cũng thấy được tình huống ở học viện quân sự, xem ở việc ngươi từng là học sinh nơi này, giúp đỡ bọn nó đi. Bọn nó đều có một cái tâm muốn mạnh lên, nhưng bất lực. Ngươi chỉ cần dạy tụi nó một chút vụn vặt thôi cũng tốt, ta khẩn cầu ngài.”
Farley nói xong vẻ mặt kích động mà thống khổ đứng lên, muốn quỳ xuống trước Israel. Israel thấy thế vội vàng đỡ lấy ông.
“Viện trưởng ngươi cho ta chút thời gian suy nghĩ một chút được không?” Nói xong, nhìn nước mắt trong mắt lão viện trưởng, hắn lại bỏ thêm một câu: “Ta cam đoan, ta sẽ nghiêm túc suy xét, mau chóng trả lời cho ngươi.”
“Cám ơn.” Farley không có ý tứ rời đi, mà là nói tiếp với Israel: “Học sinh học viện quân sự luôn là học viện có nhân số nhiều nhất tại học viện ma khí hoàng gia đế đô. Trong học viện ma khí có nhiều học viện phi chiến đấu như vậy, bọn nó lại chỉ lựa chọn học viện quân sự thường xuyên bị học viện chiến đấu khi dễ nhất mà báo danh, đó là bởi vì bọn nó muốn mạnh lên. Trở nên mạnh mẽ gần như thành chấp niệm của bọn nó, phần lớn bọn nó đều giống như Bert. Nếu ngươi có thể làm cho bọn nó mạnh lên, nhất định bọn nó sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ân đức của ngươi.” Farley tin tưởng Israel là đứa nhỏ thông minh, ý tứ trong lời nói của ông hắn nhất định có thể hiểu rõ.
Sau khi viện trưởng Farley rời đi, Israel liền tự hỏi vấn đề này. Hắn hiểu ý viện trưởng, học sinh học viện quân sự có nhân số đông, hơn nữa khát vọng lực lượng. Ai có thể thay đổi hiện trạng của bọn họ, những người đó đều sẽ trở thành một thế lực không thể xem nhẹ của người này, nói không chừng tương lai còn có thể sánh ngang với lực lượng của đế quốc.
Tuy hắn không có dã tâm gì, nhưng hắn muốn thử xem thay đổi vận mệnh của nhiều người như vậy chính là kết quả như thế nào. Những người này lại có thể đi đến bước nào?
“Ca ca, ngươi suy nghĩ cái gì? Cũng không để ý tới ta.” Aylmer trở về đã nửa ngày, thấy ca ca vẫn ngẩn người không có để ý đến cậu, cảm thấy có chút ủy khuất.
“Aylmer ngươi nói xem ca ca đến học viện quân sự dạy học được không?” Israel thu hồi suy nghĩ, nghiêm túc nhìn Aylmer.
“A, ca ca muốn đi dạy bọn họ đánh bại học viện kiếm sĩ sao?” Hai mắt đứa nhỏ sáng ngời trong suốt nhìn Israel, tuy rằng trong trường học phát sinh một ít chuyện không thoải mái, nhưng tổng thể mà nói vẫn là chơi rất vui.
“Có thể nói như thế.”
“Vậy chúng ta đi đi, thật muốn xem xem lúc học sinh học viện quân sự đem những người đó đạp dưới lòng bàn chân, biểu tình của những người đó là cái dạng gì?” Aylmer sung sướng khi người gặp họa nói, rõ ràng oán khí đối với học viện kiếm sĩ rất sâu.
Israel lại ở nhà Carlota bốn ngày, sau đó mang theo Beryl cùng Aylmer trở về. Hết thảy trong nhà đã được xử lý xong xuôi, mỗi một người hầu đều vô cùng tẫn trách, xem ra Beryl chọn lựa người không sai.
Có điều hắn vừa mới về nhà, liền bắt đầu có người đưa thiệp mời yến hội tới cửa. Israel chỉ tiếp nhận lời mời của Ai Phi đại đế, những cái khác đều lễ phép từ chối.
Tiệc tối là ở hai ngày sau, vốn dĩ là yến hội chúc mừng sinh nhật hoàng hậu điện hạ. Bất quá sau khi Israel nhận lời mời, thì thêm vào một điểm, hội hoan nghênh long kỵ sĩ.
Hoàng hậu biết được tân long kỵ sĩ vẫn đang dưỡng thương đến tham gia dạ tiệc sinh nhật của nàng, vô cùng vinh hạnh. Cũng hưng trí bừng bừng tăng thêm quy cách yến hội, nghiêm lệnh cho hai cô con gái của mình trang phục lộng lẫy tham dự.
Ý tứ trong này không cần nói cũng biết, nghe nói long kỵ sĩ năm nay mới 16 tuổi, hơn nữa bộ dạng tuấn dật vô cùng, nếu con gái mình có thể gả cho long kỵ sĩ, cũng là một chuyện vô cùng vinh dự.
Hiển nhiên người nghĩ như vậy không chỉ một mình hoàng hậu, không ít người quyền quý có con gái vừa độ tuổi cũng nghĩ như vậy. Gia tộc long kỵ sĩ cũng chỉ có một mình hắn, ai làm nhạc phụ của hắn thì người đó liền có được phần trợ lực này, nhưng lại không cần lo lắng gia tộc của đối phương ảnh hưởng.
Bert biết sư phụ tương lai của mình muốn đi tham gia dạ tiệc, cũng bảo trong nhà cho y một danh ngạch. Sau đó mang theo thợ may chuyên dụng nhà mình tới cửa làm lễ phục cho Israel.
Carlota làm bằng hữu, hơn nữa hai người đều là long kỵ sĩ, cũng mang theo thợ may lại đây. Hiển nhiên gia tộc Absalom cũng nghĩ đến vấn đề giống vậy. Vì thế ba đội nhân mã tụ tập trong phòng khách không lớn nhà Israel.
Đối với ý tốt của bọn họ Israel bày tỏ sự cảm tạ, cũng tiếp nhận ý tốt của Carlota. Bởi vì quan hệ giữa Cleo và Aylmer, nên hữu nghị giữa hai người họ cũng nhanh chóng nóng lên.
Bert và Clive cũng không bởi vậy mà sinh ra cảm xúc khác, thấy hai người có chuyện muốn nói, lễ phép tỏ vẻ gặp ở dạ tiệc, liền mang theo người rời khỏi.
Thợ may đo kích thước cho Israel cùng Beryl xong liền gấp gáp đi chế tạo lễ phục. Aylmer tức tối ngồi một bên không để ý tới bọn họ, hiển nhiên rất là tức giận. Cleo có chút chân tay luống cuống thông suốt cho cậu, có điều hiển nhiên đây không phải là thứ hắn am hiểu.
“Không phải ngươi luôn sủng nịch cậu ấy vô điều kiện sao? Thật sự không mang theo cậu ấy à? Nhìn dáng vẻ của cậu ấy tức giận không nhẹ đâu.” Carlota nhìn Aylmer tức giận, nói với Israel.
“Nó ở nhà có lẽ càng tốt hơn chút.” Israel không phải thực xác định nói, đụng phải chuyện về đứa nhỏ hắn luôn có chút không xác định được.
“Bằng hữu của ta, Aylmer cũng không phải kẻ yếu. Hẳn là ngươi nên đặt cậu ấy ở lập trường ngang hàng với ngươi mà đối đãi, nếu ngươi vẫn có cái dáng vẻ quá mức bảo hộ như vậy sẽ bất lợi với trưởng thành của cậu ấy.” Carlota thành khẩn đề nghị.
“Có lẽ ngươi nói đúng.” Israel khiêm tốn nghe.
“Dạ tiệc hôm đó ta và Cleo cũng trở về, cho nên ngươi cũng không cần quá mức lo lắng.”
Israel gật gật đầu, sau đó đi về phía Aylmer. Hắn đưa tay nhéo nhéo hai má đứa nhỏ đang tức giận, sau đó vươn tay xoa loạn một đầu tóc đen mềm mại của cậu. “Thật sự là không có biện pháp với ngươi mà.”
Đứa nhỏ vẫn không để ý tới hắn, chỉ là dùng đôi mắt to hồng hồng trừng mắt nhìn hắn. Israel bất đắc dĩ gọi thợ may tới, giúp đứa nhỏ đo kích cỡ may lễ phục, đứa nhỏ mới lộ ra tươi cười.
Carlota nhìn hai huynh đệ bọn họ dính ngấy, cảm thấy động tác giữa bọn họ thân mật một chút, cũng không có chỗ nào không ổn.
Giải quyết đứa nhỏ cáu kỉnh xong, Carlota mới tiến vào chủ đề. Mục đích hôm nay hắn đến chủ yếu là giới thiệu giới quý tộc đế quốc cho Israel.
Sau dạ tiệc Israel coi như là chính thức tiến vào giới quý tộc đế đô, tuy rằng lúc trước hắn ta cung cấp không ít tư liệu, Israel cũng biết một ít. Nhưng có một số việc vẫn cần hắn tự mình thuyết minh.
Ai Phi đại đế có một vị vương hậu cùng một vị vương phi, hơn nữa hoàng hậu cùng vương phi là tỷ muội đồng phụ dị mẫu. Đại hoàng tử và tam công chúa, ngũ công chúa là hoàng hậu sinh. Mà nhị hoàng tử, tam hoàng tử, đại công chúa, nhị công chúa là vương phi sinh. Còn lại tứ hoàng tử và tứ công chúa là con riêng của bệ hạ, không có quyền kế thừa.
Đại hoàng tử năm nay ba mươi sáu tuổi, là người thừa kế thuận vị thứ nhất cho ngôi vị hoàng đế, làm người ổn trọng, tâm tư thâm trầm. Nhị hoàng tử năm nay hai mươi tám tuổi, tính cách sáng sủa ôn hòa, là người cạnh tranh ngôi vị hoàng đế hữu lực với đại hoàng tử. Hai phe mặt ngoài hòa khí, nhưng trong bóng tối lại đấu đến ngươi chết ta sống. Tam hoàng tử tính cách ôn hòa, bảo trì trung lập công bằng. Có điều sự thật có thật vậy hay không thì không biết.
Mà Hans lúc trước tập kích Israel chính là người của đại hoàng tử, thế nhưng trong lúc điều tra bọn họ lại phát hiện bóng dáng của nhị hoàng tử. Israel cảm thấy nhóm thủ hạ của hai hoàng tử này có phải đang diễn Vô Gian Đạo phiên bản dị giới hay không, khiến hắn cảm thấy có chút đau đầu.
Beryl cảm thấy nhân loại quả nhiên vô cùng phức tạp, hơn nữa hình như nhân loại thích đem một chuyện rất đơn giản trở nên thực phức tạp, giống như Long tộc bọn họ chưa bao giờ có cái loại chuyện loạn thất bát tao này. Nàng phải mau chút tìm con về, nếu bị những nhân loại này ảnh hưởng mà biến xấu thì không tốt.
Kế tiếp Carlota lại đơn giản giới thiệu vài vị đại quý tộc hết sức quan trọng ở đế đô, đối với quan hệ hỗn độn của bọn họ Israel rất là đau đầu, luôn không tiếp xúc với chính trị hắn cảm thấy mình vẫn là rời xa cái giới này mới tốt.
Hắn thấy đề nghị của Farley không tệ, hắn đến học viện dạy học, sau đó chọn lựa vài đệ tử tư chất không tồi. Có câu nói rất hay “Hữu sự, đệ tử phục kỳ lao*.” Việc này vẫn là giao cho đồ đệ đi xử lí mới tốt, dường như Bert là một lựa chọn rất tốt.
*Hữu sự, đệ tử phục kỳ lao: khi có chuyện, người đệ tử có trách nhiệm giúp đỡ, gánh vác thay cho sư phụ.
Israel không mẫn cảm đối với chính trị, hắn vẫn tự mình hiểu lấy không muốn lội qua vũng nước đục này. Bất quá có một số việc không phải là vấn đề hắn muốn hay không muốn.
Carlota giới thiệu tình huống xong, cùng Cleo trở về. Trên đường trở về, hắn hỏi Cleo: “Ngươi muốn lấy thân phận cháu ta tham dự, hay là lấy thân phận cự long tham dự?”
“Hừ, đừng cho là ta không biết, người khác đều đang truyền ta là con riêng của ngươi.” Nói xong hắn trừng mắt nhìn Carlota, khẳng định là người này cố ý làm người khác hiểu lầm. Không thì sao người ta lại nghĩ như vậy, rõ ràng bọn họ không giống một chút nào. Hơn nữa tuổi của hắn rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với Carlota.
“Ta đã từng nói qua chưa, ngươi càng ngày càng ngây thơ.” Carlota cười nói.
“Ngươi mới ngây thơ.” Cleo nói xong xoay đầu qua một bên, không để ý tới hắn ta. Động tác này của hắn vô cùng tương tự với Aylmer khi tức giận trước đó.