Israel cùng Aylmer trở lại thành, Israel trước tiên liền đi thăm quản gia Burney. Mà Aylmer vui sướng đi tìm Tiểu Xích chơi, đã lâu cậu không gặp Tiểu Xích rồi. Lần này trở về sau đó lại vội vàng đi đòi lại công đạo cho quản gia Burney, cũng không thể hảo hảo ôn chuyện với nó.
Israel nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào phòng ngủ của quản gia Burney, đi đến trước giường ông cầm nhẫn không gian giao lại cho ông.
“Thiếu gia, đây là?” Quản gia Burney kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn đã mất của mình.
“Đây là Dean trả lại sau khi biết chân tướng sự việc.” Israel thiện ý nói dối.
“Vậy Dean đâu?” Vẻ mặt quản gia Burney đầy khát vọng nhìn Israel.
“Hắn nói hắn không có mặt mũi gặp ngươi, cho nên không có lại đây, nhẫn là hắn phái người đưa tới.” Nhìn mặt quản gia Burney đầy khát vọng muốn nhìn thấy nhi tử, Israel có chút hối hận không bắt Dean về làm hiếu tử một thời gian.
Ánh mắt quản gia Burney trong nháy mắt ảm đạm xuống, nhìn cái nhẫn kia nửa ngày mới nói: “Thiếu gia, Dean nó có khỏe không?”
“Ngươi đừng lo lắng, hắn rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi. Thiếu gia, ta biết ta nói vậy thực mạo muội, nhưng xin ngài cũng đừng trách Andy, nó chỉ là con nít, có đôi khi khó tránh khỏi sẽ nhất thời nghĩ sai làm sai chuyện.” Cõi lòng quản gia Burney đầy áy náy, bất an nhìn Israel.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không trách hắn. Nhưng nếu hắn lại thương tổn ngươi, ta nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá thật đắt.” Israel nói, đáy mắt một mảnh băng hàn.
“Không đâu, về sau ta cũng sẽ không cho nó cơ hội.” Quản gia Burney đầy mặt đau lòng nói.
“Ngươi đừng nghĩ cái này nữa, hiện tại quan trọng nhất chính là dưỡng tốt thân thể ngươi, cái nhà này không thể không có ngươi.” Israel nhìn bộ dạng thương tâm của ông, đưa tay cầm lấy bàn tay có chút khô héo của ông.
“Thiếu gia.” Giọng quản gia Burney mang theo tiếng khóc, trở tay cầm chặt bàn tay ấm áp của Israel, đau xót trong lòng giảm bớt rất nhiều.
Bởi vì quản gia Burney còn đang dưỡng bệnh, hơn nữa bên Carlota chậm chạp không có tin tức truyền đến, bọn Israel tạm thời gác lại hành trình.
Vì thế Israel đem mọi thứ trong thành giao cho Kevin, chính mình mang theo một nhà già trẻ lên đảo Hoa Hạ tu dưỡng, nghỉ phép. Trước khi đi, hắn rót cho Tiểu Xích không ít linh thủy, khiến Tiểu Xích cơ khát đã lâu cao hứng khoa tay múa chân.
Sau khi Tề Khắc cùng Emmon biết chủ nhân nhà mình trở về, rất là cao hứng. Từ lần trước Emmon cự tuyệt lời mời đến từ đế quốc, toàn tâm toàn ý làm việc cho Israel, Israel đối với hắn rất là tín nhiệm. Mà Tề Khắc này làm hết phận sự quản gia, lại có chút khiến Israel nhìn không hiểu, hắn vẫn luôn cảm thấy trên người người này có bí mật.
Khi Israel tới cửa tứ hợp viện, Tề Khắc cùng Emmon đã chờ ở cửa. “Tề Khắc, gần đây tất cả trên đảo có ổn không?”
“Ngoại trừ lượng khách gia tăng, hết thảy đều giống như trước đây.” Tề Khắc lễ phép trả lời, vị chủ nhân này của hắn ta thật đúng là mạnh đến vượt ngoài dự đoán.
“Ừhm, ngươi an bài người đưa quản gia Burney đi nghỉ ngơi trước.” Israel gật gật đầu.
“Vâng, chủ nhân.” Tề Khắc nói xong, an bài người nâng quản gia Burney trên xe ngựa đi vào. Hết thảy ở nơi này đều đã chuẩn bị tốt, một ngày trước khi họ đến Israel đã phái người thông báo với hắn ta.
Vào trong viện, Aylmer hoài niệm nhìn nơi quen thuộc này. Tránh khỏi tay Israel kéo cậu, vui vẻ chạy quanh. Israel nhìn bàn tay trống rỗng của mình, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bóng dáng đứa nhỏ đã đi xa. Beryl cũng bị hai đứa nhóc hiếu kỳ lôi kéo, đi theo phía sau Aylmer thám hiểm.
Israel mang theo Tề Khắc cùng Emmon trực tiếp đi đến thư phòng, hắn còn có rất nhiều chuyện cần an bài.
“Tề Khắc, ngươi đã biết phạm vi lãnh địa của gia tộc Salomon lúc này rồi chứ?” Trước đó hắn đã phái người đem một phần bản đồ lãnh địa Ai Phi đại đế phân chia đưa đến đây.
“Đúng vậy chủ nhân.”
“Hiện tại quản gia Burney đã lớn tuổi, ta cần có người giúp ta quản lý lãnh địa, không biết ngươi có nguyện ý hay không.”
“Đây là vinh hạnh của ta.” Biểu tình của Tề Khắc không có bất cứ biến hóa nào, lúc Israel phái người đưa bản đồ cho hắn thì hắn đã đoán được.
“Đương nhiên, ta sẽ để Emmon toàn lực giúp đỡ ngươi.” Lòng trung thành của Emmon đối với hắn là không thể nghi ngờ, có điều muốn xử lý tốt một mảng lớn lãnh địa, năng lực của hắn ta rõ ràng có chút không đủ. Tuy nhiên Emmon có thể thay mình giám sát Tề Khắc thật tốt.
“Chủ nhân.” Emmon không biết chút chuyện nào kinh hỉ nhìn Israel, không nghĩ tới hắn sẽ đem trọng trách như thế giao cho mình.
“Các ngươi biểu hiện cho tốt.”
“Vâng ạ.” Hai người cùng trả lời, giọng của Tề Khắc là bình thản hữu lễ, Emmon là trung khí mười phần.
Sau đó Israel lại an bài một vài chuyện, Tề Khắc cũng tóm tắt báo lại tình huống ở lãnh địa cho hắn. Hiện tại lãnh địa nhà Salomon thực chất đều là Tề Khắc quản lý, quản gia Burney chỉ phụ trách chuyện trong thành. Đợi sau khi Emmon rời khỏi, Tề Khắc tìm cơ hội cùng Israel một mình trò chuyện.
“Chủ nhân, nghe nói ngài muốn tìm vong linh pháp sư hoặc vu yêu phải không?” Tề Khắc đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi có tin tức gì?” Israel nghiền ngẫm nhìn hắn.
“Ta có thể hỏi vì cái gì không?” Tề Khắc nhìn thẳng ánh mắt Israel.
“Vì chữa trị long hồn.” Israel cũng không có ý tứ giấu diếm, hắn đợi xem quản gia của hắn có thể mang đến kinh hỉ gì cho hắn.
Tề Khắc trầm ngâm một hồi, sau đó nói với Israel: “Là long hồn của cốt long xuất hiện ở hội đấu giá kia sao?”
“Phải.”
“Ta đây rất tiếc khi phải nói với ngài, trừ khi ngài tìm được vong linh pháp sư hoặc vu yêu có thực lực ngang bằng với vu yêu kia thì mới có một đường hy vọng.”
Israel không nói gì, chỉ nhìn Tề Khắc, hy vọng hắn ta có thể cho mình một lời giải thích hợp lý, vì sao hắn ta lại biết những điều này?
Tề Khắc thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy hoài niệm chậm rãi nói: “Chủ nhân trước đây của ta là một vị vong linh Pháp Thánh. Kỳ thật cũng không phải mỗi một vong linh pháp sư đều là tà ác, ngược lại đại đa số người trong bọn họ đều là học giả tri thức uyên bác, thứ bọn họ truy tìm tìm tòi nghiên cứu chính là ý nghĩa sâu xa của sinh mệnh.”
“Chủ nhân của ta chính là một vị bác học, hơn nữa hắn chưa bao giờ chủ động thương tổn người khác. Có lẽ ở trong mắt người đời, vong linh pháp sư chiêu gọi linh hồn người chết, làm cho bọn họ không được an bình là việc tội ác tày trời. Nhưng có ai biết, linh hồn chân chính ngủ yên căn bản là không chiêu gọi ra được.”
“Chủ nhân của ta mỗi ngày chỉ đắm chìm trong việc nghiên cứu của hắn, đối với hết thảy bên ngoài đều mặc kệ không để ý. Có điều cuối cùng hắn vẫn bị người của giáo đình phát hiện, vì thế nơi ở của chúng ta bị giáo đình bao vây tiêu diệt. Sau khi ta bị bắt, bởi vì bọn họ thấy ta chỉ là quản gia bình thường, liền đem ta thành nô lệ mà bán. Mà chủ nhân trước đây của ta, ta cũng không biết hắn còn sống hay đã chết.” Tề Khắc dùng giọng điệu luôn lạnh nhạt của hắn trần thuật lại những chuyện mình gặp phải.
“Vì sao hiện tại ngươi muốn nói cho ta biết những việc này?” Israel hiếu kì hỏi, hắn vẫn luôn không hiểu nổi suy nghĩ của người quản gia này.
“Bởi vì ta muốn có được sự tin tưởng của ngài, ngài là một vị chủ nhân nhân từ. Đồng thời ta hy vọng lúc ngài nhìn thấy chủ cũ của ta thì đừng thương tổn hắn, hắn thật sự không phải một người xấu.” Trong ánh mắt Tề Khắc nhìn Israel tràn đầy cầu xin, có thể thấy được tình cảm rất sâu của hắn đối với chủ cũ.
“Ta biết, như ngươi mong muốn. Nếu hắn có thể giúp ta chữa trị long hồn, ta không ngại cung cấp cho hắn sự che chở.” Israel nghĩ nghĩ, nói với Tề Khắc.
“Ngài nói thật?” Tề Khắc vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, giọng điệu cũng thực bình thản, nhưng kinh hỉ ở đáy mắt hắn ta quả thật không lừa được người.
“Đúng vậy.” Israel mười phần khẳng định trả lời.
“Cám ơn, cám ơn ngài.” Tề Khắc cảm kích nói.
“Ngươi không cần cảm tạ ta, chỉ cần ngươi giúp ta xử lý tốt lãnh địa là được. Nếu ngươi còn có thân nhân nào, ta không ngại ngươi đón đến đây ở cùng.” Israel đang cược, cược có phải Tề Khắc còn liên hệ với chủ nhân trước đây của hắn ta hay không, hoặc là biết chỗ ở hiện tại của chủ cũ của hắn ta.
“Ngài thật là một vị chủ nhân hiếm có, đáng tiếc người nhà của ta đều đã chết trong chiến loạn, nếu không nhờ chủ cũ của ta, ta cũng không thể may mắn thoát khỏi tai nạn.” Tề Khắc nói, trong mắt tràn đầy đau thương.
“Xin lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của ngươi.” Trong lòng Israel có chút thất vọng.
“Không sao, ta đã quen rồi, cũng tiếp nhận hiện thực.” Tề Khắc thản nhiên lắc lắc đầu.
Sau khi Aylmer ở trên đảo chơi một vòng mới trở về, Israel nhìn cậu vui vẻ như thế, tâm tình không tự giác tốt hơn rất nhiều.
Beryl một lòng đặt hết vào trên người hai đứa nhóc dưới sự la hét ầm ĩ của hai tiểu bảo bối, mang theo hai đứa nhóc thích chơi đùa, lại giàu lòng hiếu kỳ đi dạo một vòng trên đảo. Sau đó hứa hẹn mai mốt dẫn tụi nó chơi hết toàn bộ trên đảo nhỏ, có điều thật không biết thợ mát xa sẽ làm thế nào để mát xa cho hai vật nhỏ này.
Ban đêm, không biết vì cái gì, Aylmer bắt đầu phát sốt. Nửa đêm cả người Aylmer nóng lên dán lên người Israel, nhiệt độ thân thể nóng bỏng của cậu đánh thức Israel.
Israel sờ sờ trán cậu, cảm giác độ ấm cao hơn bình thường rất nhiều, hắn vội vàng lay tỉnh Aylmer. “Aylmer, tỉnh tỉnh.”
“Hưm, ca ca làm sao vậy?” Nửa ngày Aylmer mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, mặt đầy vẻ khó hiểu nhìn Israel.
“Ngươi có chỗ nào không thoải mái không, nhiệt độ cơ thể ngươi rất nóng.” Israel nôn nóng kiểm tra trên dưới một phen, không có phát hiện dị trạng gì khác.
“Không có, chỉ là cảm thấy khát nước.” Aylmer nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Trong lúc nhất thời Israel cũng không biết cậu làm sao thế này, vì thế chữa ngựa chết thành ngựa sống, từ không gian lấy ra hai giọt linh thủy cho cậu uống vào, tiếp đó lại cho cậu một cốc nước lớn.
Aylmer thấy ca ca lo lắng như thế, ngoan ngoãn nghe lời. Một lát sau, nhiệt độ cơ thể Aylmer chậm rãi giảm xuống, Israel nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bất quá hắn vẫn không dám có một khắc lơi lỏng, qua một hồi liền sờ sờ trán cậu, xác nhận xem cậu có phát sốt hay không. Aylmer thấy ca ca quan tâm mình như thế, cười hì hì kề cận hắn làm nũng, sau đó la hét muốn ca ca dẫn cậu ra hồ nướng cá, cậu muốn ăn cá.
Chỉ cần Aylmer không có việc gì, muốn cái gì Israel đều sẽ đáp ứng cậu. Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, Israel mang theo Aylmer đã khôi phục bình thường ngồi trên du thuyền phiên bản dị giới đi du hồ. Vì thế giới hai người, hắn không mang bọn Beryl theo đồng hành.
Beryl cũng tỏ vẻ hôm nay sẽ mang hai đứa nhóc đi tắm, thật đúng là thoải mái hưởng thụ. Ánh mắt hai huynh đệ Israel quái dị nhìn thoáng qua hỏa diễm quân chủ hưng trí bừng bừng, thật không biết để một chủng tộc sinh ra trong hỏa nguyên tố ngâm mình ở trong nước là cảm thụ gì?
Israel đem du thuyền chạy đến giữa hồ, sau đó cầm công cụ cùng Israel ở đuôi thuyền câu cá. Bởi vì hiện tại thôn dân thôn Dụ gia đều giàu có, trong hồ cũng rất ít người đánh cá, chỉ có vài du khách có hứng thú với câu cá thuê thuyền nhỏ ra hồ trải nghiệm một phen.
Cho nên cá trong hồ lúc này rất là màu mỡ, hơn nữa cũng ngốc muốn chết. Chỉ chốc lát Israel liền câu được không ít cá, ngay cả Aylmer một hồi ăn, một hồi nghịch nước cũng câu được mấy con.
“Ca ca, câu cá có gì vui đâu, sao không để ta trực tiếp bắt mấy con cá bự lên?” Aylmer không rõ vì sao ca ca lại thích hoạt động nhàm chán như vậy.
“Câu cá là một loại lạc thú, ta hưởng thụ chính là quá trình thu hoạch.” Nói xong hắn lại thu hồi một con cá lớn.
Aylmer lắc đầu tỏ vẻ không quá hiểu rõ, có điều cậu cảm thấy hẳn là giống như lúc cậu nướng cá, chờ đợi nó chín rồi bỏ vào bụng.
Đợi câu đủ số lượng bọn họ cần, Israel dựng giá nướng lên bắt đầu nướng cá. Aylmer ở bên cạnh nóng vội chờ đợi, lúc ra ngoài không phải cậu không có quấn lấy ca ca cho cậu cá nướng. Nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy không ăn ngon như bắt ở trong hồ.
Nghe mùi thơm phiêu tán trong không khí, Aylmer nhịn không được hít hít nước miếng, Israel bị bộ dạng tham ăn của cậu làm cho tức cười.
Đợi cá chín, chiếc đũa trong tay Aylmer bay nhanh, lấy tốc độ cực nhanh đem thịt cá cùng xương cá chia lìa, thủ pháp kia khiến Israel chỉ nhìn liền không thể không ca ngợi. Bất quá vô cùng đáng tiếc là, khiến hắn thiếu mất niềm vui lựa xương cá cho đứa nhỏ.
Hai người ở trên hồ phiêu đãng đến chạng vạng mới trở về, hơn nữa bọn họ cũng mang theo mấy mẻ cá mới cho Beryl cùng quản gia Burney.
Bởi vì chạng vạng trên hồ nổi gió, sau khi về nhà Israel liền chuẩn bị cho đứa nhỏ một ly nước ấm. Nhìn đứa nhỏ không có bất cứ dị trạng gì hắn mới yên tâm.
Tuy nhiên ban đêm đứa nhỏ lại bắt đầu phát sốt, lần này bởi vì Israel vẫn chú ý động tĩnh của đứa nhỏ, cho nên trước tiên liền phát hiện. Sau khi hắn cho đứa nhỏ uống linh thủy xong, nhiệt độ cơ thể của Aylmer chậm rãi khôi phục.
“Aylmer, ngươi thật sự không có chỗ nào không thoải mái sao?” Israel có chút lo lắng hỏi.
Israel nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào phòng ngủ của quản gia Burney, đi đến trước giường ông cầm nhẫn không gian giao lại cho ông.
“Thiếu gia, đây là?” Quản gia Burney kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn đã mất của mình.
“Đây là Dean trả lại sau khi biết chân tướng sự việc.” Israel thiện ý nói dối.
“Vậy Dean đâu?” Vẻ mặt quản gia Burney đầy khát vọng nhìn Israel.
“Hắn nói hắn không có mặt mũi gặp ngươi, cho nên không có lại đây, nhẫn là hắn phái người đưa tới.” Nhìn mặt quản gia Burney đầy khát vọng muốn nhìn thấy nhi tử, Israel có chút hối hận không bắt Dean về làm hiếu tử một thời gian.
Ánh mắt quản gia Burney trong nháy mắt ảm đạm xuống, nhìn cái nhẫn kia nửa ngày mới nói: “Thiếu gia, Dean nó có khỏe không?”
“Ngươi đừng lo lắng, hắn rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi. Thiếu gia, ta biết ta nói vậy thực mạo muội, nhưng xin ngài cũng đừng trách Andy, nó chỉ là con nít, có đôi khi khó tránh khỏi sẽ nhất thời nghĩ sai làm sai chuyện.” Cõi lòng quản gia Burney đầy áy náy, bất an nhìn Israel.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không trách hắn. Nhưng nếu hắn lại thương tổn ngươi, ta nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá thật đắt.” Israel nói, đáy mắt một mảnh băng hàn.
“Không đâu, về sau ta cũng sẽ không cho nó cơ hội.” Quản gia Burney đầy mặt đau lòng nói.
“Ngươi đừng nghĩ cái này nữa, hiện tại quan trọng nhất chính là dưỡng tốt thân thể ngươi, cái nhà này không thể không có ngươi.” Israel nhìn bộ dạng thương tâm của ông, đưa tay cầm lấy bàn tay có chút khô héo của ông.
“Thiếu gia.” Giọng quản gia Burney mang theo tiếng khóc, trở tay cầm chặt bàn tay ấm áp của Israel, đau xót trong lòng giảm bớt rất nhiều.
Bởi vì quản gia Burney còn đang dưỡng bệnh, hơn nữa bên Carlota chậm chạp không có tin tức truyền đến, bọn Israel tạm thời gác lại hành trình.
Vì thế Israel đem mọi thứ trong thành giao cho Kevin, chính mình mang theo một nhà già trẻ lên đảo Hoa Hạ tu dưỡng, nghỉ phép. Trước khi đi, hắn rót cho Tiểu Xích không ít linh thủy, khiến Tiểu Xích cơ khát đã lâu cao hứng khoa tay múa chân.
Sau khi Tề Khắc cùng Emmon biết chủ nhân nhà mình trở về, rất là cao hứng. Từ lần trước Emmon cự tuyệt lời mời đến từ đế quốc, toàn tâm toàn ý làm việc cho Israel, Israel đối với hắn rất là tín nhiệm. Mà Tề Khắc này làm hết phận sự quản gia, lại có chút khiến Israel nhìn không hiểu, hắn vẫn luôn cảm thấy trên người người này có bí mật.
Khi Israel tới cửa tứ hợp viện, Tề Khắc cùng Emmon đã chờ ở cửa. “Tề Khắc, gần đây tất cả trên đảo có ổn không?”
“Ngoại trừ lượng khách gia tăng, hết thảy đều giống như trước đây.” Tề Khắc lễ phép trả lời, vị chủ nhân này của hắn ta thật đúng là mạnh đến vượt ngoài dự đoán.
“Ừhm, ngươi an bài người đưa quản gia Burney đi nghỉ ngơi trước.” Israel gật gật đầu.
“Vâng, chủ nhân.” Tề Khắc nói xong, an bài người nâng quản gia Burney trên xe ngựa đi vào. Hết thảy ở nơi này đều đã chuẩn bị tốt, một ngày trước khi họ đến Israel đã phái người thông báo với hắn ta.
Vào trong viện, Aylmer hoài niệm nhìn nơi quen thuộc này. Tránh khỏi tay Israel kéo cậu, vui vẻ chạy quanh. Israel nhìn bàn tay trống rỗng của mình, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bóng dáng đứa nhỏ đã đi xa. Beryl cũng bị hai đứa nhóc hiếu kỳ lôi kéo, đi theo phía sau Aylmer thám hiểm.
Israel mang theo Tề Khắc cùng Emmon trực tiếp đi đến thư phòng, hắn còn có rất nhiều chuyện cần an bài.
“Tề Khắc, ngươi đã biết phạm vi lãnh địa của gia tộc Salomon lúc này rồi chứ?” Trước đó hắn đã phái người đem một phần bản đồ lãnh địa Ai Phi đại đế phân chia đưa đến đây.
“Đúng vậy chủ nhân.”
“Hiện tại quản gia Burney đã lớn tuổi, ta cần có người giúp ta quản lý lãnh địa, không biết ngươi có nguyện ý hay không.”
“Đây là vinh hạnh của ta.” Biểu tình của Tề Khắc không có bất cứ biến hóa nào, lúc Israel phái người đưa bản đồ cho hắn thì hắn đã đoán được.
“Đương nhiên, ta sẽ để Emmon toàn lực giúp đỡ ngươi.” Lòng trung thành của Emmon đối với hắn là không thể nghi ngờ, có điều muốn xử lý tốt một mảng lớn lãnh địa, năng lực của hắn ta rõ ràng có chút không đủ. Tuy nhiên Emmon có thể thay mình giám sát Tề Khắc thật tốt.
“Chủ nhân.” Emmon không biết chút chuyện nào kinh hỉ nhìn Israel, không nghĩ tới hắn sẽ đem trọng trách như thế giao cho mình.
“Các ngươi biểu hiện cho tốt.”
“Vâng ạ.” Hai người cùng trả lời, giọng của Tề Khắc là bình thản hữu lễ, Emmon là trung khí mười phần.
Sau đó Israel lại an bài một vài chuyện, Tề Khắc cũng tóm tắt báo lại tình huống ở lãnh địa cho hắn. Hiện tại lãnh địa nhà Salomon thực chất đều là Tề Khắc quản lý, quản gia Burney chỉ phụ trách chuyện trong thành. Đợi sau khi Emmon rời khỏi, Tề Khắc tìm cơ hội cùng Israel một mình trò chuyện.
“Chủ nhân, nghe nói ngài muốn tìm vong linh pháp sư hoặc vu yêu phải không?” Tề Khắc đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi có tin tức gì?” Israel nghiền ngẫm nhìn hắn.
“Ta có thể hỏi vì cái gì không?” Tề Khắc nhìn thẳng ánh mắt Israel.
“Vì chữa trị long hồn.” Israel cũng không có ý tứ giấu diếm, hắn đợi xem quản gia của hắn có thể mang đến kinh hỉ gì cho hắn.
Tề Khắc trầm ngâm một hồi, sau đó nói với Israel: “Là long hồn của cốt long xuất hiện ở hội đấu giá kia sao?”
“Phải.”
“Ta đây rất tiếc khi phải nói với ngài, trừ khi ngài tìm được vong linh pháp sư hoặc vu yêu có thực lực ngang bằng với vu yêu kia thì mới có một đường hy vọng.”
Israel không nói gì, chỉ nhìn Tề Khắc, hy vọng hắn ta có thể cho mình một lời giải thích hợp lý, vì sao hắn ta lại biết những điều này?
Tề Khắc thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy hoài niệm chậm rãi nói: “Chủ nhân trước đây của ta là một vị vong linh Pháp Thánh. Kỳ thật cũng không phải mỗi một vong linh pháp sư đều là tà ác, ngược lại đại đa số người trong bọn họ đều là học giả tri thức uyên bác, thứ bọn họ truy tìm tìm tòi nghiên cứu chính là ý nghĩa sâu xa của sinh mệnh.”
“Chủ nhân của ta chính là một vị bác học, hơn nữa hắn chưa bao giờ chủ động thương tổn người khác. Có lẽ ở trong mắt người đời, vong linh pháp sư chiêu gọi linh hồn người chết, làm cho bọn họ không được an bình là việc tội ác tày trời. Nhưng có ai biết, linh hồn chân chính ngủ yên căn bản là không chiêu gọi ra được.”
“Chủ nhân của ta mỗi ngày chỉ đắm chìm trong việc nghiên cứu của hắn, đối với hết thảy bên ngoài đều mặc kệ không để ý. Có điều cuối cùng hắn vẫn bị người của giáo đình phát hiện, vì thế nơi ở của chúng ta bị giáo đình bao vây tiêu diệt. Sau khi ta bị bắt, bởi vì bọn họ thấy ta chỉ là quản gia bình thường, liền đem ta thành nô lệ mà bán. Mà chủ nhân trước đây của ta, ta cũng không biết hắn còn sống hay đã chết.” Tề Khắc dùng giọng điệu luôn lạnh nhạt của hắn trần thuật lại những chuyện mình gặp phải.
“Vì sao hiện tại ngươi muốn nói cho ta biết những việc này?” Israel hiếu kì hỏi, hắn vẫn luôn không hiểu nổi suy nghĩ của người quản gia này.
“Bởi vì ta muốn có được sự tin tưởng của ngài, ngài là một vị chủ nhân nhân từ. Đồng thời ta hy vọng lúc ngài nhìn thấy chủ cũ của ta thì đừng thương tổn hắn, hắn thật sự không phải một người xấu.” Trong ánh mắt Tề Khắc nhìn Israel tràn đầy cầu xin, có thể thấy được tình cảm rất sâu của hắn đối với chủ cũ.
“Ta biết, như ngươi mong muốn. Nếu hắn có thể giúp ta chữa trị long hồn, ta không ngại cung cấp cho hắn sự che chở.” Israel nghĩ nghĩ, nói với Tề Khắc.
“Ngài nói thật?” Tề Khắc vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, giọng điệu cũng thực bình thản, nhưng kinh hỉ ở đáy mắt hắn ta quả thật không lừa được người.
“Đúng vậy.” Israel mười phần khẳng định trả lời.
“Cám ơn, cám ơn ngài.” Tề Khắc cảm kích nói.
“Ngươi không cần cảm tạ ta, chỉ cần ngươi giúp ta xử lý tốt lãnh địa là được. Nếu ngươi còn có thân nhân nào, ta không ngại ngươi đón đến đây ở cùng.” Israel đang cược, cược có phải Tề Khắc còn liên hệ với chủ nhân trước đây của hắn ta hay không, hoặc là biết chỗ ở hiện tại của chủ cũ của hắn ta.
“Ngài thật là một vị chủ nhân hiếm có, đáng tiếc người nhà của ta đều đã chết trong chiến loạn, nếu không nhờ chủ cũ của ta, ta cũng không thể may mắn thoát khỏi tai nạn.” Tề Khắc nói, trong mắt tràn đầy đau thương.
“Xin lỗi, nhắc tới chuyện thương tâm của ngươi.” Trong lòng Israel có chút thất vọng.
“Không sao, ta đã quen rồi, cũng tiếp nhận hiện thực.” Tề Khắc thản nhiên lắc lắc đầu.
Sau khi Aylmer ở trên đảo chơi một vòng mới trở về, Israel nhìn cậu vui vẻ như thế, tâm tình không tự giác tốt hơn rất nhiều.
Beryl một lòng đặt hết vào trên người hai đứa nhóc dưới sự la hét ầm ĩ của hai tiểu bảo bối, mang theo hai đứa nhóc thích chơi đùa, lại giàu lòng hiếu kỳ đi dạo một vòng trên đảo. Sau đó hứa hẹn mai mốt dẫn tụi nó chơi hết toàn bộ trên đảo nhỏ, có điều thật không biết thợ mát xa sẽ làm thế nào để mát xa cho hai vật nhỏ này.
Ban đêm, không biết vì cái gì, Aylmer bắt đầu phát sốt. Nửa đêm cả người Aylmer nóng lên dán lên người Israel, nhiệt độ thân thể nóng bỏng của cậu đánh thức Israel.
Israel sờ sờ trán cậu, cảm giác độ ấm cao hơn bình thường rất nhiều, hắn vội vàng lay tỉnh Aylmer. “Aylmer, tỉnh tỉnh.”
“Hưm, ca ca làm sao vậy?” Nửa ngày Aylmer mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, mặt đầy vẻ khó hiểu nhìn Israel.
“Ngươi có chỗ nào không thoải mái không, nhiệt độ cơ thể ngươi rất nóng.” Israel nôn nóng kiểm tra trên dưới một phen, không có phát hiện dị trạng gì khác.
“Không có, chỉ là cảm thấy khát nước.” Aylmer nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Trong lúc nhất thời Israel cũng không biết cậu làm sao thế này, vì thế chữa ngựa chết thành ngựa sống, từ không gian lấy ra hai giọt linh thủy cho cậu uống vào, tiếp đó lại cho cậu một cốc nước lớn.
Aylmer thấy ca ca lo lắng như thế, ngoan ngoãn nghe lời. Một lát sau, nhiệt độ cơ thể Aylmer chậm rãi giảm xuống, Israel nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bất quá hắn vẫn không dám có một khắc lơi lỏng, qua một hồi liền sờ sờ trán cậu, xác nhận xem cậu có phát sốt hay không. Aylmer thấy ca ca quan tâm mình như thế, cười hì hì kề cận hắn làm nũng, sau đó la hét muốn ca ca dẫn cậu ra hồ nướng cá, cậu muốn ăn cá.
Chỉ cần Aylmer không có việc gì, muốn cái gì Israel đều sẽ đáp ứng cậu. Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, Israel mang theo Aylmer đã khôi phục bình thường ngồi trên du thuyền phiên bản dị giới đi du hồ. Vì thế giới hai người, hắn không mang bọn Beryl theo đồng hành.
Beryl cũng tỏ vẻ hôm nay sẽ mang hai đứa nhóc đi tắm, thật đúng là thoải mái hưởng thụ. Ánh mắt hai huynh đệ Israel quái dị nhìn thoáng qua hỏa diễm quân chủ hưng trí bừng bừng, thật không biết để một chủng tộc sinh ra trong hỏa nguyên tố ngâm mình ở trong nước là cảm thụ gì?
Israel đem du thuyền chạy đến giữa hồ, sau đó cầm công cụ cùng Israel ở đuôi thuyền câu cá. Bởi vì hiện tại thôn dân thôn Dụ gia đều giàu có, trong hồ cũng rất ít người đánh cá, chỉ có vài du khách có hứng thú với câu cá thuê thuyền nhỏ ra hồ trải nghiệm một phen.
Cho nên cá trong hồ lúc này rất là màu mỡ, hơn nữa cũng ngốc muốn chết. Chỉ chốc lát Israel liền câu được không ít cá, ngay cả Aylmer một hồi ăn, một hồi nghịch nước cũng câu được mấy con.
“Ca ca, câu cá có gì vui đâu, sao không để ta trực tiếp bắt mấy con cá bự lên?” Aylmer không rõ vì sao ca ca lại thích hoạt động nhàm chán như vậy.
“Câu cá là một loại lạc thú, ta hưởng thụ chính là quá trình thu hoạch.” Nói xong hắn lại thu hồi một con cá lớn.
Aylmer lắc đầu tỏ vẻ không quá hiểu rõ, có điều cậu cảm thấy hẳn là giống như lúc cậu nướng cá, chờ đợi nó chín rồi bỏ vào bụng.
Đợi câu đủ số lượng bọn họ cần, Israel dựng giá nướng lên bắt đầu nướng cá. Aylmer ở bên cạnh nóng vội chờ đợi, lúc ra ngoài không phải cậu không có quấn lấy ca ca cho cậu cá nướng. Nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy không ăn ngon như bắt ở trong hồ.
Nghe mùi thơm phiêu tán trong không khí, Aylmer nhịn không được hít hít nước miếng, Israel bị bộ dạng tham ăn của cậu làm cho tức cười.
Đợi cá chín, chiếc đũa trong tay Aylmer bay nhanh, lấy tốc độ cực nhanh đem thịt cá cùng xương cá chia lìa, thủ pháp kia khiến Israel chỉ nhìn liền không thể không ca ngợi. Bất quá vô cùng đáng tiếc là, khiến hắn thiếu mất niềm vui lựa xương cá cho đứa nhỏ.
Hai người ở trên hồ phiêu đãng đến chạng vạng mới trở về, hơn nữa bọn họ cũng mang theo mấy mẻ cá mới cho Beryl cùng quản gia Burney.
Bởi vì chạng vạng trên hồ nổi gió, sau khi về nhà Israel liền chuẩn bị cho đứa nhỏ một ly nước ấm. Nhìn đứa nhỏ không có bất cứ dị trạng gì hắn mới yên tâm.
Tuy nhiên ban đêm đứa nhỏ lại bắt đầu phát sốt, lần này bởi vì Israel vẫn chú ý động tĩnh của đứa nhỏ, cho nên trước tiên liền phát hiện. Sau khi hắn cho đứa nhỏ uống linh thủy xong, nhiệt độ cơ thể của Aylmer chậm rãi khôi phục.
“Aylmer, ngươi thật sự không có chỗ nào không thoải mái sao?” Israel có chút lo lắng hỏi.