"Trước khi bên B Giang Nhược tốt nghiệp, trừ khi bên B đồng ý, bên A Lục Hoài Thâm không được dùng bất kì phương thức nào để quan hệ tình dục với bên B."
Giang Nhược ghi nhớ rất rõ ràng, đây là điều kiện cô đề ra dựa vào việc biết Lục Hoài Thâm không hề yêu cô.
Có lẽ sớm dự liệu được cuộc hôn nhân này chắc chắn không thể có kết cục tốt đẹp, cũng hiểu rõ sự phản cảm của anh với cô, vậy nên vốn không có ý định cưỡng ép anh, cũng hoàn toàn dập tắt khả năng khiến bản thân mình bị coi thường.
Chỉ có điều, Giang Khải Ứng làm như thế cũng vì lo nghĩ cho cô, còn thêm vào phía sau một câu: "Sau kết hôn bên A không được phát sinh quan hệ tình dục với bất kì người đồng giới hoặc khác giới nào khác."
Chuyện này đến Giang Nhược cũng cảm thấy Lục Hoài Thâm có chút đáng thương, kết hôn với Lục Hoài Thâm căn bản chính là kiểu không trâu bắt chó đi cày, lúc ấy trong lòng cô vừa căng thẳng vừa hoảng loạn, kết quả Giang Khải Ứng đã trực tiếp chặn đứng mọi lựa chọn của Lục Hoài Thâm.
Ý tứ rất rõ ràng, nữ không được, nam cũng không được, hoặc là nín nhịn hoặc là dùng tay.
Bị ép phải cưới người phụ nữ mình không yêu, đến cả nửa thân dưới hoạt động ra sao cũng bị hạn chế, cũng làm khó Lục Hoài Thâm anh có thể nhẫn nhịn tới hôm nay.
Cơn giận trong mắt Giang Nhược dần dần biến mất, sau cùng có chút thật lòng cười, nhẹ giọng nói: "Quả thực, kết hôn với anh là tôi sai, tôi nhận lỗi.
Không nên biết rõ trái tim anh đã thuộc về người khác mà vẫn muốn gả cho anh, không nên biết rõ anh có ý đồ khác, vẫn như cũ không thay đổi tâm ý muốn gả cho anh."
Cô khép nửa hàng mi, thái độ nhận sai rất thành khẩn, nhẹ nhàng nói thêm: "Tôi quả thực là sai hoàn toàn."
Cô rõ ràng là nói lời xin lỗi, trên thực tế lại giống như đang chế giễu ngược lại anh hư tình giả ý, Lục Hoài Thâm cực kì xem thường, không đáp lại một lời nào.
Sau khi anh rít hai hơi thuốc lá, nhàn nhạt nói: "Nếu sau đây cô còn định nói tiếp những lời thừa thãi thì bây giờ có thể cút ra ngoài luôn."
Giang Nhược biết cùng Lục Hoài Thâm nói chuyện đạo lí đúng sai vốn chính là cô quá ngớ ngẩn.
Cô chậm rãi cười cười: "Vậy tôi nói thẳng luôn nhé, hiện tại tôi cần tiền, muốn tôi tay trắng ra khỏi nhà là chuyện không thể.
Nếu tôi đã không còn lối thoát, cùng lắm thì cá chết lưới rách, thử nghĩ xem nếu tất cả mọi người đều biết được Lục Hoài Thâm đã cưới Giang Nhược, không chỉ tính kế ông nội của vợ mình, còn ngoại tình với chị họ của vợ, ép vợ mình phải ra đường mưu sinh."
(Cá chết lưới rách: thành ngữ Trung Quốc, chỉ hai bên đánh nhau, đấu tranh đến cùng cả hai đều bị tiêu diệt)
Giang Nhược giương khóe mắt nhìn về phía Lục Hoài Thâm, khuôn mặt cô đường nét rõ ràng nhưng không quá gầy gò, ngũ quan tinh tế sắc sảo, vừa uyển chuyển lại vừa xinh đẹp phong tình vạn chủng, lạnh lùng mà cũng trong sáng, chỉ là con người cô lại quá mức dịu dàng, lãnh đạm.
Giống như một cốc nước đun sôi ở nhiệt độ thích hợp, sẽ không khiến người ta cảm thấy bỏng tay, cũng sẽ không lạnh tới mức khó mà uống được.
Nhưng người thích sự nhiệt tình nóng bỏng sẽ thấy cô chẳng thú vị gì, còn những ai thích vẻ đẹp lạnh lùng lại cảm thấy cô quá tầm thường.
Nhưng có vẻ như cô cố tình làm như thế.
Giống như bây giờ, đuôi mắt phong tình như ẩn như hiện có vài phần lười biếng lại có vài phần diễm lệ, ngữ khí chậm rãi mà sắc sảo, " Nhà họ Lục người đông, sản nghiệp lớn, người có năng lực cũng nhiều, mặc dù anh đang ở vị trí cao, nhưng cũng không thể không kiêng dè các vị chú bác anh em, anh nói xem, vụ bê bối này một khi lộ ra, bọn họ sẽ giúp anh thu dọn hậu quả, hay là sẽ tận dụng cơ hội này để chèn ép anh?"
Lục Hoài Thâm nheo mắt nhìn cô, ánh đèn sáng cũng không chiếu rõ được vẻ mặt anh, anh mím môi như cười như không, khóe môi nhếch lên khinh thường, không kiên nhẫn "hừ" một tiếng.
Giang Nhược nghĩ, có lẽ là người ở vào thế cùng đường da mặt quá dày, dễ khiến người ta cảm thấy mặt mày đáng ghét.
"Tôi bây giờ trắng tay nên chẳng có gì phải lo lắng, còn Lục Hoài Thâm anh, tinh anh thương trường, tuổi trẻ triển vọng, có danh có lợi, cần gì phải vứt bỏ mặt mũi cùng loại người như tôi náo loạn tới mức hủy hoại tiền đồ?"
Lục Hoài Thâm nhìn cô qua làn khói thuốc, giễu cợt cười một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng sắc bén: "Tự đánh giá bản thân có được bao nhiêu phân lượng? Cô đúng là xem trọng bản thân quá đấy.
Cây mía không thể có hai đầu ngọt, hôm nay cô muốn uy hiếp tôi, không nghĩ lại xem sau khi lấy được tiền từ chỗ tôi liệu có thể an toàn đi ra, có quyết tâm dám đập nồi dìm thuyền đương nhiên đáng khen, nhưng mà trên đời này chẳng bao giờ có chuyện vẹn cả đôi đường.
Lại nói, làm bộ làm tịch cùng lão già kia hát mấy bài hát còn muốn uy hiếp tôi, nếu cô thật sự có quyết tâm đó thì kiếm tiền không phải chỉ là chuyện trong một đêm mà thành."
(Cây mía không có hai đầu ngọt: nghĩa đen là nói đến trong cây mía thường thường chỉ có gốc mía là ngọt còn ngọn mía thì không, nghĩa bóng để ám chỉ trong thực tế không phải lúc nào mọi chuyện cũng tốt đẹp, vẹn cả đôi đường.)
(Đập nồi dìm thuyền: điển tích Trung Quốc, Hạng Vũ chỉ huy quân Sở đánh quân Tần.
Chờ khi toàn bộ quân Sở vượt qua sông Chương, Hạng Vũ ra lệnh cho mỗi binh sĩ chuẩn bị ba ngày lương khô, bảo mọi người đem toàn bộ thuyền vượt sông đục thủng, dìm xuống nước, đập vỡ toàn bộ nồi nấu cơm, sau đó đưa người ngựa tiến vào trận địa của quân Tần.
Hạng Vũ dùng cách đập nồi dìm thuyền để biểu thị chỉ tiến không lui, thề tin tưởng và quyết tâm dành thắng lợi.
Sau này, người ta dùng điển tích này như một phép ẩn dụ để biểu thị quyết tâm làm một việc gì đó bất chấp tất cả.)
Lục Hoài Thâm ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô giãy giụa bất lực, "Đời này người dám uy hiếp tôi ngoài Giang Khải Ứng chỉ có cô, cô muốn chết tôi có thể giúp cô, còn muốn tiền thì phải dựa vào bản lĩnh, có hiểu không?"
Giang Nhược nhìn chằm chằm anh, nắm chặt bàn tay.
Lục Hoài Thâm lướt nhìn micro trước mặt, "Nếu cô đã thích hát song ca như thế, vậy thì hát đi, mười vạn một bài, muốn bao nhiêu hát bấy nhiêu."