Tốc độ thang máy đi xuống rất nhanh, cảm giác mất trọng lượng làm lỗ tai hơi khó chịu.
Trong không gian kín mít chật chội, dưới ánh đèn sáng trắng, biểu cảm trên mặt hai người vừa liếc qua đã thấy ngay.
Bây giờ Giang Nhược rất tỉnh táo, bình tĩnh làm cho ra lẽ chuyện này.
Dựa vào lập trường hiện tại của Lục Hoài Thâm, sai lầm xuất hiện thành hàng, không chỉ liên quan đến cá nhân anh ấy, còn có Bác Lục và nhà họ Giang, kế tiếp bất kể là cô hay anh ấy, đều sẽ đối mặt với rất nhiều phiền toái nối gót mà đến.
Xuất thân cùng địa vị của Lục Hoài Thâm, đều chắc chắn anh ấy bắt buộc phải đứng trên điểm cao để chú ý toàn cục.
Dựa theo mức độ Lục Hoài Thâm đã từng bài xích cuộc hôn nhân này, cô chẳng có cách nào tin được, Lục Hoài Thâm sẽ vì cô đây mà tùy hứng.
Hiện nay cô đã là con bạc cùng đường bí lối, ở trong tình huống không có một chút bảo đảm nào, không dám thế chấp tất cả hy vọng áp vào Lục Hoài Thâm, nhưng việc đã đến nước này, cô lại không thể không đánh cược một phen.
Bởi vì đắn đo quá nhiều, không dám dễ dàng tin tưởng người khác, cho nên cô mới luôn lo trước lo sau.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Nếu Trường An Không Tồn Tại
.
Bên Em Tháng Đổi Năm Dời
.
Yêu Đương Với Trúc Mã Alpha (Trúc Mã Alpha Của Tôi Có Độc)
.
Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế
=====================================
Nếu Lục Hoài Thâm có mục đích rõ ràng, trái lại cô cảm thấy là một giao dịch qua lại đôi bên, hai người đều ngồi chung một thuyền, mới có lý do để mà đồng lòng.
Thiên hạ náo loạn, vì lợi ích mà tới, vì lợi ích mà đi.
Lục Hoài Thâm ngả ra sau dựa vào thang máy, chiếu tới ánh mắt hứng thú, "Một nửa cổ phần Giang thị dưới tên em."
Biểu cảm Giang Nhược ngưng trệ, "Không được."
Chút cổ phần đó của cô vốn dĩ đã không đủ để đối chọi với ba người nhà họ Giang, tước đi một nửa cho Lục Hoài Thâm, cô chỉ còn %...!
Lục Hoài Thâm cũng không nhiều lời, "Vậy thì thôi."
Thật chẳng còn gì để nói, Giang Nhược lại hoảng sợ vô cớ.
Giang Nhược cắn môi dưới, nghĩ rồi nói: "Tất cả số cổ phần tôi có không nhiều anh cũng biết, cho anh một nửa rồi, tiếp theo tôi biết làm sao?"
Lục Hoài Thâm bắt lấy ánh mắt của cô ấy, chầm chậm nói giọng trầm: "Chỉ mình em, nhiều nhất thì thêm được cả Cao Tùy, ông già kia nhà em còn không biết khi nào sẽ ngoẻo, cổ phần nhiều hơn nữa thì bọn em có thể làm nên chuyện gì?"
Giang Nhược sửng sốt, không thể không thừa nhận, lời này của Lục Hoài Thâm tuy rằng tàn khốc, nhưng cũng là sự thật.
Chuyện Chương Chí, tuy Cao Tùy có thể thu thập tin tức từ các con đường, nhưng năng lực có hạn, càng đừng nói đến còn phải đối mặt với sức ép của bố con Giang Vị Minh, sau này càng thêm cất bước gian nan.
Giang Nhược hiểu rõ, nếu không thì khi nguy hiểm ập xuống sẽ không lựa chọn đến tìm Lục Hoài Thâm.
Giang Nhược rơi vào rối rắm, nhưng thang máy theo tiếng mà mở cửa ở tầng một.
Lục Hoài Thâm thản nhiên bất động, ánh mắt lướt đến cánh cửa, ý tứ rõ ràng, quẳng vấn đề lựa chọn cho cô.
Thời gian trôi qua từng chút tùng chút, chẳng còn lại là bao, trong lúc vội vã Giang Nhược khẽ nói: "Tôi còn phải nghĩ thử đã...."
Cửa thang máy chậm rãi dần khép vào, cô giơ tay ngăn lại muốn đi ra, Lục Hoài Thâm duỗi tay kéo cô trở về.
Giang Nhược mắt thấy cửa đang đóng, lựa chọn không ra nữa, nhưng như thể báo trước kết quả.
Giang Nhược lên xe Lục Hoài Thâm, nhưng bảo anh ấy đưa mình về Cẩm Thượng Nam Uyển.
Lục Hoài Thâm không nói gì, Giang Nhược chắc chắn anh nhất định đã nghe thấy, trong lòng cô như quấn thành một cuộn len, cô cần phải cởi nít thắt đó từng chút một, cũng chẳng có hứng thú mở miệng nữa.
Cuối cùng xe dừng bên ngoài tiểu khu Cẩm Thượng Nam Uyển.
Lúc Giang Nhược nhìn thấy bóng cây quen thuộc ngoài tiểu khu, hơi ngẩn ngơ, xách túi xuống xe.
Lục Hoài Thâm khởi động xe đi phía trước, đèn hậu ôtô rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt.
Giang Nhược mở cửa nhà, Trình Khiếu kết thúc tiết tự học buổi tối về nhà được một lúc rồi, vẫn đang vừa xem bóng đá vừa ăn khuya.
Trình Khiếu nghe thấy động tĩnh, cách bình phong chạm rỗng ở huyền quan nhìn ra, nuốt đồ ăn trong miệng rồi nói: "Em còn tưởng rằng chị không về."
Hình như Trình Khiếu từng trao đổi với dì út, hiện giờ trong tình hình cô không báo trước không về nhà, thì sẽ coi như không về nhà, bọn họ cũng sẽ không gọi điện thoại hỏi thăm, trong lòng tự hiểu cô sẽ về đâu.
Giang Nhược vứt chìa khóa vào khay ở huyền quan, cúi đầu đổi giày: "Muộn thế này còn xem bóng đá."
Cô thay dép lê đi vào, Trình Khiếu nhìn trong tay cô một chiếc túi xách thì chẳng có gì, lòng sáng tỏ, lại cố ý hỏi cô: "Hành lý của chị đâu?"
Giang Nhược mở tủ lạnh ở phòng ăn tìm nước uống, cách hơi xa, giả vờ không nghe thấy, trước khi vào phòng dặn thằng bé đi ngủ sớm một chút.
Trình Khiếu cũng giả bộ không nghe thấy.
Giang Nhược vứt túi ở cạnh đó, lấy di động ra, tìm bức ảnh Minh Ngọc gửi cho cô, những chữ đó cực kì có lực công kích, cô nhìn mà bồn chồn lo sợ.
Buổi tối không ăn được bao nhiêu, bụng hơi khó chịu, lòng dạ Giang Nhược rối bời quẳng mấy chuyện vụn vặt ấy sang một bên, đặt đồ ăn ngoài, ngồi xem bóng đá cùng Trình Khiếu.
Kể từ khi đội tuyển Đức bất ngờ thua Mêxicô trong trận đấu đầu tiên vòng bảng, đồng nghiệp ở công ty chơi cá độ đã thua rất thảm, kêu khổ mãi, nhao nhao hẹn sẽ gặp nhau trên cõi tiên, trận đầu tiên Vương Chiêu đã đặt vốn gốc, ngày hôm sau khóc lóc nói với cô tháng này phải thắt lưng buộc bụng mà sống qua ngày.
Trong TV hai đội đá đến mức nôn nóng vô cùng, tốt xấu vẫn có thể hấp dẫn lực chú ý của cô, làm cô không rảnh suy nghĩ những thứ khác.
Chẳng được bao lâu, di động cạnh người rung động, một tin nhắn, đến từ Minh Ngọc: Anh ấy biết chị đã gặp em.
Mấy chữ ngắn ngủi, không có gì khác nữa, lại khiến lòng Giang Nhược dậy sóng.
........!
Minh Ngọc ăn xong cơm quay về chung cư.
Nơi này là thuộc sở hữu của Giang Cận, khu vực phồn hoa nơi ở giao thông thuận tiện, cách chỗ ăn cơm không xa, cô ấy cũng không dám chọn nơi quá xa, e sợ về muộn bị anh ấy phát hiện.
Trong chung cư tối om, cô mở đèn ở huyền quan đèn, khi thấy đôi giày da màu đen kia trước tủ giày, trái tim đã lạnh một nửa.
Tay bất giác nắm chặt quai túi xách, bên trong lặng yên không một tiếng động, nhưng đôi mắt cô lại khẩn trương đến nóng lên.
Thay xong giày, cô nhẹ nhàng gọi vào bên trong: "Giang Cận?"
Chẳng ai đáp lời.
Cô đi vào, bật đèn ngoài huyền quan, Giang Cận đang nhắm mắt dựa vào sofa, mặc áo sơ mi đen, dáng người hơi gầy, góc cạnh khuôn mặt hơi lộ vẻ sắc sảo.
Giờ phút này thả lỏng duỗi dài cơ thể, nhưng có hơi thở làm cô ấy sợ hãi tràn lan khắp xung quanh, khiến cô không dám tới gần.
Cô đứng bên cạnh, cố làm vẻ thoải mái hỏi: "Hôm nay anh chẳng bảo là sẽ tới."
Giang Cận chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà, được một lát mới nhìn cô ấy, cười cười: "Anh tới lúc nào, còn phải báo với em à?"
Minh Ngọc mấp máy khóe miệng, không nói chuyện.
"Đi ra ngoài ăn cơm hả?" Giọng Giang Cận từ đầu đến cuối vẫn ổn định ở một mức, không hề lên xuống, giọng bình bình lạ thường, tựa như sự tĩnh lặng trước bão táp.
Lông mi Minh Ngọc run rẩy, gật đầu.
Giang Cận không nói gì, đứng lên đi về phía cô ấy, khóe miệng vẫn mang nụ cười như cũ, ngoắc cằm cô ấy lên, ngắm nghía khuôn mặt nho nhỏ bầu bĩnh ấy, "Cùng với ai?"
Minh Ngọc cứng người, không kìm được nín thở.
Giang Cận nâng đầu cô ấy hướng lên trên một chút, tiện để anh ta cúi đầu là có thể thấy đôi mắt của cô ấy, cười nhẹ, âm thanh kia tựa như đêm đông lạnh giá, chẳng có hơi ấm nào, "Run cái gì chứ? Sợ anh ăn em?"
Dáng vẻ này, chính là điềm báo anh ta sắp nổi giận, Minh Ngọc cực kì rõ ràng.
Cô ấy nắm chặt cổ tay anh ta, ý đồ làm lắng xuống cơn phẫn nộ anh ta còn chưa phát ra, giống như không rõ nguyên do, có chút sợ hãi lại có chút dịu dàng hỏi: "Hôm nay anh làm sao thế?"
Đoạn này có cảm giác anh ta cứ như Ngân đù thời hiện đại hahaha.
Đến lúc nghiệp quật thì đẹp mặt lắm
Theo dõi fanpage để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.