Ban đêm trời đổ mưa.
Mưa mùa hè vẫn luôn chợt đến chợt đi, cơn mưa như trút nước, bỗng dưng im bặt, để lại ẩm ướt khắp mặt đất cùng cái oi bức bồng bềnh trong không khí.
Trong phòng mở điều hòa, bên ngoài tiếng mưa ào ào chói tai, trên cửa sổ thủy tinh sát đất nhanh chóng giăng lên một lớp hơi nước.
Giang Nhược cảm thấy trong đầu trong lòng mình cũng y như thủy tinh kia, sương mù lất phất, vừa ẩm ướt lại mơ hồ.
Cô ấy cùng Lục Hoài Thâm đều đang tránh nặng tìm nhẹ.
Cô ấy không muốn nhắc tới lí do hai người kết hôn với nhau, anh ấy cũng không nói sâu về hành vi ép người quá đáng đã từng đối xử với cô.
Hai người đều cho rằng tránh né điểm sấm sét là có thể bàn bạc một cách bình tĩnh hòa nhã, ai ngờ thứ khó có thể tháo gỡ chính là sự phòng bị lẫn nhau, mỗi người đều đứng trên lập trường của mình, bên nào cũng cho là mình phải, muốn đạt được thống nhất, nói thì dễ mà làm có dễ gì đâu.
(điểm sấm sét: từ ngữ dùng trên mạng, để chỉ giới hạn chịu đựng nỗi khiếp sợ)
Chuyện cũ khó mở miệng, suy cho cùng cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
Giang Nhược không trả lời chính diện, mà hỏi ngược lại: "Vậy người ban đầu cực kì bài xích cuộc hôn nhân này là anh, lí do đột nhiên chấp nhận là gì?"
Lúc này, chẳng hiểu sao Giang Nhược nghĩ tới không lâu trước đây bị Lục Hoài Thâm chất vấn ngay trước mặt có phải thích anh ấy hay không, cho đến bây giờ nghĩ lại, vẫn cứ cảm thấy không còn mặt mũi nào, thế cho nên trong lòng nôn nóng như kiểu bị lửa đốt.
Khóe miệng cô giương lên, mỉm cười nửa thật nửa giả: "Thích tôi rồi, hay bản thân Lục tổng trước kia chỉ là ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật, chậm rãi từ bỏ chống cự, thể xác và tinh thần đều thuận theo."
Giang Nhược nói mà không đổi sắc mặt, vẫn không nhúc nhích cứ cười cười nhìn anh, không bỏ qua một chút xíu biểu cảm nào trên mặt anh.
Ai biết được đôi mắt Lục Hoài Thâm trước sau như một không hề gợn sóng, ngược lại vẻ tươi cười nồng đậm không ít: "Một ngày không gặp, Lục phu nhân em có thể nói là tự tin tăng vọt đấy."
Giang Nhược cảm thấy bị châm chọc, tâm trạng hơi chán nản.
Không chơi lại anh trong cuộc chiến tâm lí, bản lĩnh mỉa mai của anh cũng ở cao hơn.
Trong lòng buồn bã, Giang Nhược im lặng vài giây, gắng gượng giữ nụ cười nói ra: "Tự rửa bát, không hầu hạ nữa."
Nói xong, lập tức đứng dậy đi lên tầng đầu cũng không ngoảnh lại, vào phòng đóng cửa.
Trong khoảnh khắc đóng cửa, Giang Nhược chợt tỉnh táo, bản thân quá thiếu kiên nhẫn, châm ngôn đã nói thua người không thua trận, cô nói không lại liền bỏ chạy, quả thực mất mặt còn vỡ cả trận.
(Thua người không thua trận: châm ngôn Trung Quốc, có nghĩa là thua ai đó thì không thành vấn đề, nhưng trong số nhiều người thế kia mà xếp hạng cuối cùng thì rất mất mặt.
Câu này dùng để cổ vũ mọi người nỗ lực tiến lên, không để bản thân tụt hậu.)
Ở trước mặt Lục Hoài Thâm, cô cũng chẳng còn cách nào mặt dày giống lúc đầu quấn lấy anh đòi li hôn chia tiền nữa.
Một mình cô ngồi trong phòng, trong lòng không thể bỏ qua cho bản thân, suy nghĩ trăn trở về những lời Lục Hoài Thâm nói, cuối cùng không nhịn được ra khỏi phòng.
Phòng khách tối om, thư phòng cũng chẳng có đèn, cửa phòng ngủ đóng chặt, dưới khe cửa lọt ra ánh sáng, Giang Nhược không chút nghĩ ngợi đẩy cửa đi vào, đúng lúc gặp Lục Hoài Thâm vừa tắm lần nữa từ trong phòng về sinh bước ra, trên người khoác lỏng lẻo áo ngủ sẫm màu, tỉnh bơ nhìn về phía người phụ nữ xông vào muốn tìm anh ấy tranh luận.
Trong phòng ngủ mở nhiệt độ rất thấp, Giang Nhược vừa tiến vào đã rùng mình, người bình tĩnh không ít, lúc nhìn đến anh, đột nhiên lại kích động lên.
Lục Hoài Thâm đứng đó không động đậy, Giang Nhược nói: "Tôi nghĩ rồi cảm thấy vẫn phải nói rõ ràng với anh, tôi không ly hôn, là đề phòng chuyện khó dự liệu, là cách tự bảo vệ mình, cũng là quyết định đưa ra sau khi dự tính rủi ro.
Ngược lại anh đấy, nói cái gì mà chấp nhận cuộc hôn nhân này, chỉ tỏ vẻ trước khi hai bên còn chưa đạt được quan hệ hợp tác hữu nghị, anh cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị để lật lọng, suy cho cùng chính Lục Hoài Thâm anh ỷ vào bản thân có tiền có thế nhân lúc cháy nhà đi hôi của, còn muốn giảm rủi ro của bản thân xuống thấp nhất, con người anh, con người anh..."
Giang Nhược nói đến chỗ kích động đột nhiên lắp bắp.
"Con người anh thế nào?" Lục Hoài Thâm nhìn dáng vẻ cô lời lẽ đanh thép, tức bật cười, "Không phải anh đã bảo, không đồng ý thì thôi à, cớ gì phải căm phẫn trào dâng thế?"
"Tôi chỉ cảm thấy con người anh đê tiện."
Nét tươi tắn trên mặt Lục Hoài Thâm dần dần biến mất, bỗng nhiên đến gần cô, đứng ngay trước mặt, "Biết anh đê tiện em còn dâng tới tận cửa, cái này gọi là kẻ muốn đánh người muốn chịu."
Tuy Giang Nhược thấy ấm ức, nhưng không thể không thừa nhận anh ấy nói chẳng sai.
Cô hết cách với anh rồi.
Lục Hoài Thâm lại ép tới gần lần nữa, dán bên vành tai cô ấy, giọng nói càng ngày càng trầm: "Thật ra, để hôn nhân trở thành vật bảo đảm của em, hay trở thành quả bom hẹn giờ khiến em sa vào cảnh khốn cùng, quyết định hoàn toàn bởi cá nhân em."
Âm thanh ấy mê hoặc người ta, Giang Nhược nghe mà vừa giật mình vừa sững sờ, hoảng sợ lại nhảy nhót trong lòng.
Một tay Lục Hoài Thâm vuốt ve chân cô, đầu ngón tay mang theo dòng điện, từ bên dưới quần đùi thăm dò vào trong, xúc cảm tê dại ấy, gần như khiến cô lập tức mềm nhũn người.
Cô bắt lấy tay anh đang làm loạn, thoáng lui ra sau, ngửa đầu nhìn anh: "Nhưng anh chấp nhận cuộc hôn nhân này cũng chỉ là giả thiết mà thôi, nếu tôi chọn sai, chẳng phải kết cục sẽ mất toi cả người lẫn của sao?"
Đôi mắt Lục Hoài Thâm không còn giống lúc trước, có thể bởi lí do vừa tắm xong, đôi mắt rất đen rất sáng, khi chuyên chú nhìn cô, trong mắt đều là cô, cũng làm cô sinh ra ảo giác trong lòng anh ấy có cô.
"Thì phải xem em có cách làm nó từ giả thiết biến thành tuyệt đối không." Lục Hoài Thâm ôm cô kéo về phía mình, bên trong động tác có phần gấp gáp lộ ra sự dịu dàng, hô hấp càng thêm nặng nề, giọng trầm thấp, nói mấy lời khích lệ xúi giục bên tai cô.
Nhiệt độ cơ thể đàn ông luôn cao hơn một chút, vừa dựa vào gần anh Giang Nhược đã cảm thấy nóng, nóng từ ngoài vào trong.
Tim cô đập càng mạnh hơn, khẽ phản bác anh: "Thứ bản thân gò ép cho có, thường thường đều không đủ vừa lòng đẹp ý." Câu này cô tổng kết từ quá khứ.
Sự bình tĩnh và mất mát trong lời nói, làm Lục Hoài Thâm thất thần trong khoảnh khắc, anh ngừng một lát, sau đó nói: "Nghĩ cách và gò ép là hai chuyện khác nhau."
Dứt lời, không cho phép cô nghĩ nhiều nữa, những nụ hôn chi chít rơi trên mặt trên cổ cô, trong cử chỉ của Giang Nhược mang theo vẻ không chắc chắn nắm chặt vạt áo ngủ của anh, vải áo phẳng phiu nhăn nhúm thành đống trong tay cô.
Trong lúc hỗn loạn Giang Nhược nghĩ, rốt cuộc lời anh nói có ý gì, dự định thay đổi hay vẫn chỉ là mượn cớ muốn lên giường với cô?
Cô ngước mắt nhìn anh, mới cử động mặt thì vừa vặn chạm vào khóe môi anh.
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp đan xen, cả hai người cùng dừng một lát, thời điểm ấy, dường như đã không còn cho phép cô nghĩ nhiều.
Khi sau gáy được nâng lên, Giang Nhược cũng chủ động giơ tay áp lên mặt anh quấn lấy anh mà hôn triền miên, thậm chí tay kia còn chủ động cởi đai lưng áo ngủ của anh.
Nam nữ trẻ tuổi vừa mới nếm qua vài lần tư vị của đối phương, đều khát vọng thân thể của nhau, đặc biệt là Giang Nhược, đã qua thời kì thích ứng, cái đêm kết thúc chuyến đi thành phố Vân Trụ, lại khiến cô thực sự cảm nhận được cảm giác tuyệt vời của chuyện tinh/duc.
Lần này chẳng suy nghĩ nhiều như trước, cũng không có đẩy đưa kháng cự đầy mâu thuẫn, những giày vò trước ngực sau lưng, tích lũy hơi nóng mãnh liệt và sảng khoái trên cơ thể cô hết lớp này đến lớp khác.
Về chuyện này, Giang Nhược trước sau vẫn thẹn thùng bị động một chút, mà Lục Hoài Thâm lại càng thích nắm giữ tiết tấu, hai người ăn ý phối hợp hơn bất kì lúc nào.
Ngoại trừ độ dài thời gian, về mặt này hai người không cách nào đạt được nhất trí.
Giang Nhược cảm thấy Lục Hoài Thâm hung tàn lắm, Lục Hoài Thâm cảm thấy Giang Nhược không đủ sức bền.
Thế cho nên sau khi kết thúc, giống với trước kia, một người cảm thấy sức cùng lực kiệt, một người cảm thấy vẫn chưa đã thèm.
Lục Hoài Thâm vốn không quen mặc áo ngủ, trên người chỉ một cái quần đùi, sau khi Giang Nhược rửa sạch sẽ, liền khoác áo ngủ của anh đi ra.
Lúc đi qua thùng rác bên giường, đột nhiên thấy cảnh này như đã từng quen, sau khi phản ứng lại, sống lưng chợt lạnh đi, cổ họng nuốt xuống một cách khó khăn.
Thấy cô đột nhiên sững người ở mép giường, không có động tĩnh gì, Lục Hoài Thâm đang nằm trên giường mở mắt ra: "Không ngủ còn đứng đó làm gì?"
Giang Nhược cực kì sợ hãi xoa mặt mình, thất thần nói lẩm bẩm: "Tôi...!về ngủ ở phòng cho khách."
Cô vừa bước chân, Lục Hoài Thâm liền giữ chặt cô, người cô nhẹ như không, làm xong lại chẳng có tí sức lực nào, thân hình lảo đảo.
"Sao thế?" Lục Hoài Thâm nhìn cô hồn vía lên mây, không cho rằng vấn đề là do mình.
Giang Nhược nhìn sang Lục Hoài Thâm, "Buổi tối ở tỉnh Đông Nam ấy trong phòng tắm anh không đeo bao, tôi quên uống thuốc rồi."
Ngày hôm qua vừa hạ cánh lập tức chạy vội đến công ty, buổi tối Minh Ngọc tìm cô, cô lại đi tìm Lục Hoài Thâm, về sau trong lòng vẫn luôn nghĩ tới chuyện cổ phần, sớm đã quẳng chuyện uống thuốc ra sau đầu.
Một chút sơ ý đều sẽ làm cô đứng ngồi không yên, lần trước vừa may đến kì kinh nguyệt, lần này hết may mắn, không ở trong kỳ an toàn.
Đã qua giờ, cô uống thuốc còn có tác dụng không?
Giang Nhược nhìn vẻ mặt Lục Hoài Thâm, không hoảng loạn giống cô, anh không lên tiếng, vẫn luôn rất bình tĩnh, thậm chí sắc mặt có chút không vui.
Thái độ của anh trước sau như một, hình như cực kì mất kiên nhẫn với việc cô luôn rối rắm mãi chuyện này, như anh đã từng nói, nhà họ Lục cũng không phải không nuôi nổi một đứa trẻ.
Vẻ mặt của anh chứng tỏ tất cả, Giang Nhược hất tay anh đi ra ngoài.
Lục Hoài Thâm theo vài bước túm chặt lấy cô: "Đi đâu?"
"Mua thuốc."
Lục Hoài Thâm lập tức nổi cáu, có phần nặng lời: "Thật không chịu nổi em, đêm hôm khuya khoắt em đi đâu mua thuốc?"
Không chịu nổi em.
Giang Nhược đâu thể ngờ người đàn ông vừa mới trăm phương nghìn kế dụ dỗ cô lên giường sẽ tặng cho cô bốn chữ này, trong lòng tức khắc lạnh thấu, thoáng cái hốc mắt đỏ bừng, quả thực lúc này tâm lý yếu đuối đến mức chính mình cũng không lường trước được, cô trừng mắt nói thờ ơ với anh: "Anh không cần chịu đựng tôi."
Lục Hoài Thâm chỉ cảm thấy một cơn giận vô cớ chạy tán loạn trong lồng ngực, thấy đôi mắt cô đỏ bừng, càng thêm buồn bực.
Anh gật gật đầu, "Được, muốn mua thuốc phải không, anh đi mua cùng em."
Ai nấy tự thay quần áo rồi xuống tầng, lên xe vẫn chẳng ai nói với ai, khoang xe mù mịt mùi thuốc súng.
Đã qua mười hai giờ đêm từ lâu, không biết mưa đã tạnh từ khi nào, rạng sáng trên đường xuống núi không thấy nổi một bóng ma, xe chạy băng băng dưới ánh đèn đêm, đường sá lu mờ, gió gào thét bên tai.
Vòng vèo hơn nửa tiếng cũng chưa thấy một hiệu thuốc nào đang mở cửa, Giang Nhược không lên tiếng, Lục Hoài Thâm cũng không dừng lại, tiếp tục lái xe vòng vòng khắp nơi.
Đường phố lúc hơn hai giờ sáng, trống trải tựa như một thành phố không người, đèn đường cao áp, hòa lẫn vào nhau tạo thành những chiếc bóng.
Cuối cùng vẫn tìm được một hiệu thuốc h, Lục Hoài Thâm và Giang Nhược cùng nhau vào hiệu thuốc, người bán hàng ở quầy thu ngân đang chơi điện thoại, trên loa phát bài hát không biết đã có từ thời nào.
"Good bye/ my/ love, tạm biệt người tôi yêu, good bye/ my/ love, từ đây cùng anh chia lìa, em mãi mãi mãi mãi sẽ yêu anh trong lòng, hy vọng anh đừng quên em..."
(Đây là bài hát Tạm biệt người tôi yêu - 再见!我的爱人 của Đặng Lệ Quân)
Nhìn thấy người vào, người bán hàng ngẩng đầu lên, lời nói đã lên đến miệng mà thấy vẻ mặt của hai người bèn cố gắng thả chậm một nửa tốc độ nói: "Mua cái gì?"
Cổ họng Giang Nhược thắt lại, nói: "Thuốc tránh thai, loại giờ."
Sắc mặt người bán hàng hơi có tuổi tức khắc trở nên sáng tỏ mà lặng đi, lấy thuốc từ trong ngăn tủ quét mã nói giá, bày ra trước mặt Giang Nhược, ánh mắt như có như không lướt qua bụng Giang Nhược, tựa như thương xót cho tế bào thụ thai sắp bị bóp chết kia.
Giang Nhược cầm thuốc, Lục Hoài Thâm bỏ lại tờ NDT, kéo cô quay người rời đi, dùng sức lớn đến mức gần như sắp bóp vụn cô.
Lên xe, ngay trong tầm tay đã có chai nước.
Lục Hoài Thâm chưa khởi động xe, Giang Nhược ngồi ở chỗ đó cũng có thể cảm nhận được cái lạnh bức người tỏa ra từ người anh ấy.
Cô cúi đầu bóc hộp thuốc, tay hơi run rẩy, một lúc lâu mới bóc được hai viên thuốc màu trắng bong ra trong tay, lấy nước bên cạnh vặn nắp chai uống một ngụm, mới nhấc tay lên định đưa viên thuốc bón vào miệng, Lục Hoài Thâm đã chụp lấy cổ tay cô giật qua, móc lấy viên thuốc cô nắm chặt trong lòng bàn tay, hạ cửa xe vứt toẹt ra ngoài.
Giang Nhược giơ tay đập hộp thuốc vào người anh, "Tôi cũng thật sự chịu đủ anh rồi đấy!"
Hộp thuốc từ trên người anh rơi xuống dưới chỗ ngồi, Lục Hoài Thâm chẳng thèm nhặt, nhìn sang cô ấy đầy phiền muộn, hiển nhiên là đang nổi giận, đường nét khuôn mặt cũng trở nên ngang ngạnh sắc bén.
Giang Nhược muốn mở cửa, lách cách một tiếng, Lục Hoài Thâm khóa xong cửa xe.
Giang Nhược lặp lại động tác mở cửa, cũng không biết phân cao thấp với ai, sau cùng đập một phát vào cửa xe, lòng bàn tay đau ghê gớm, tới mức nước mắt cô sắp chảy ra.
Cô quay lưng về phía anh, lòng bàn tay bấu vào cửa xe, hồi lâu vẫn không cử động.
Qua một lúc lâu, từ phía sau có một đôi tay duỗi đến nâng cô về phía sau ôm vào lòng, Giang Nhược giãy giụa, nhưng mà bên trong xe chật chội không thể phát huy được, vẫn bị anh ôm vững vàng ngồi trên đùi.
Giang Nhược ngang ngược tay đấm chân đá anh vô cùng thô bạo, đôi mắt đỏ lên vì phẫn nộ nhìn anh trừng trừng, cô cảm thấy hiện tại chắc chắn bản thân giống y một người phụ nữ đanh đá, mấy lời lúc trước Lục Hoài Thâm từng nói, vấp phải cô thế này, nhất định đều sẽ không giữ lời nữa.
Lục Hoài Thâm cũng không đánh trả, ánh mắt trầm lặng, dùng hai tay kiềm hãm tay chân cô, dùng sức giữ cô trong lòng, đè thấp giọng nói: "Vừa phải thôi là được rồi."
Giang Nhược tức phát run, thật lâu sau Lục Hoài Thâm mới lại mở lời: "Lần trước là anh sơ suất, em không muốn sinh thì không sinh."
Sau câu này, cảm xúc của Giang Nhược bộc phát như thế dời non lấp biển, vùi lấp cô, nước mắt kém cỏi tranh nhau rơi xuống, tay lại không thể cựa quậy, ngay cả giấu giếm cũng không làm được.
Giang Nhược dứt khoát nghênh mặt nhìn anh, nói giọng khàn khàn: "Lúc nào anh cũng thấy không hề gì, nhưng trong tình hình mọi thứ đều chẳng có gì bất biến, anh chắc chắn muốn để đứa trẻ khiến sự việc càng trở nên phức tạp hơn hả? Dưới tình huống anh chấp nhận cuộc hôn nhân này vẫn chỉ là giả thiết, anh thật sự sẽ thích đứa con tôi sinh ra sao?"
Lục Hoài Thâm tha thiết ngắm nhìn cô, giơ tay niết cằm cô, ánh mắt phức tạp: "Em thích không?"
Giang Nhược tránh thoát anh, cúi đầu, ngừng giây lát rồi nói: "Không thích."
"Có rồi em sẽ phá?" Lục Hoài Thâm cảm thấy khi nói ra lời này, chẳng mấy suôn sẻ, dường như bị một thứ cảm xúc chưa từng có thao túng.
Giang Nhược nói không nên lời.
Đầu tiên vốn không phải cô không có tình cảm với Lục Hoài Thâm, thứ hai đó là sinh mệnh cô mang thai, tất nhiên sẽ có tâm lí không nỡ.
Có hai điều kiện này, nhân tố hiện thực sẽ có vẻ không chịu nổi một đòn, còn xem cô có đủ nhẫn tâm hay không thôi.
Vì để không phải đưa ra lựa chọn khiến người ta đau lòng, cô chỉ có thể ngăn ngừa phát sinh chuyện như vậy.
Mỗi người tự im lặng hồi lâu, trong lòng Giang Nhược cầu khấn lần này có thể để cô gặp may một lần nữa, giọng Lục Hoài Thâm vang lên trên đỉnh đầu cô, "Giang Nhược, em thật sự hiểu rõ anh nói biến giả thiết thành tuyệt đối là có ý gì chứ?"
Theo dõi fanpage để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.