Sau cơn mưa đêm giữa hè, nhiệt độ không khí cũng chẳng mát mẻ là bao, không khí nóng nảy như lòng người.
Trong lòng cô chẳng có cách nào bình tĩnh được, giọng nói trầm trầm khàn khàn, mang theo một chút âm mũi: "Tôi không muốn đặt cược tất cả hi vọng vào chuyện không chắc chắn, tôi cho rằng, có nghĩ nhiều cách hơn nữa để anh chấp nhận cuộc hôn nhân này thì cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Cửa xe hạ hết mức, Giang Nhược bị ép dựa vào lồng ngực Lục Hoài Thâm, bên tai là tiếng trái tim anh đập thình thịch thình thịch, trầm ổn mà mạnh mẽ, bởi vì câu hỏi anh vừa mới đặt ra mà không thể cảm thấy yên tâm, nhịp đập trái tim gõ nhẹ bên mang tai, như bùa chú thúc giục, đập một nhịp là khiến cô càng thêm nóng nảy một phần.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ấy, muốn nói lại thôi, cuối cùng giơ một ngón tay dí vào ngực anh: "Bởi vì căn bản anh chưa làm tốt công tác chuẩn bị để chấp nhận cuộc hôn nhân này, thật ra..."
Xương ngực người đàn ông cứng cáp, ngón tay Giang Nhược cong vào, ấn vài cái rồi thu về, "Anh mới là biến số lớn nhất."
Ví dụ như anh ấy với Giang Chu Mạn đã có bao nhiêu năm như thế, cô chẳng biết anh ấy đã cắt đứt từ lúc ấy hay chưa.
Nhưng nếu anh ấy đã nói chấp nhận cuộc hôn nhân giữa hai bọn họ, hẳn là đã đưa ra lựa chọn từ lâu rồi.
Nhưng đủ thứ giữa anh ấy và Giang Chu Mạn hồi trước, làm cô không dám đưa ra phán đoán một cách dễ dàng.
Những gì cô nói đã rất rõ ràng, cô không tin tưởng anh ấy, cũng không biết anh chỉ nhất thời nảy ý định, hay thực sự có dự định sống chung với cô.
Nói hết lời rồi, Giang Nhược cho rằng, suy cho cùng trong một chốc một lát không thể nói quá nhiều, cũng không thể nói quá rành rọt, giữa người với người có một dải ngăn cách rõ ràng, mỗi bên tự dựng thành ranh giới cho chính mình, cần tìm đúng cách mà chầm chậm bước qua, quá nóng vội muốn một bước vượt qua, rất dễ bị bong gân thắt lưng.
Giữa Lục Hoài Thâm và cô, bị vắt ngang bởi quá nhiều rắc rối, không thể dùng một lần để giải quyết sạch sẽ được.
Giang Nhược từ trên người anh ấy nhổm dậy trở lại ghế phụ, vì tư thế kì cục nên cô chỉ có thể duỗi chân nhích từng tí một sang, dáng vẻ khó coi lại lếch thếch.
Về lại chỗ ngồi, Lục Hoài Thâm nhặt hộp thuốc vo viên rồi vứt ở cạnh đó, nói: "Đừng uống nữa, qua lâu thế rồi uống cũng không chắc có tác dụng, còn làm tổn hại nhiều đến cơ thể."
Nói xong, không để cho Giang Nhược có cơ hội suy nghĩ, lập tức khởi động xe quay về.
Giang Nhược vì thế mà rầu rĩ không vui, Lục Hoài Thâm nói: "Không ra ở bên trong, tỉ lệ có thai không cao đâu."
"Ngộ nhỡ có thì sao?" Giang Nhược hỏi vặn.
Lục Hoài Thâm nói: "Thế thì là số em nhọ, chỉ có thể sinh thôi."
(Dành cho bác nào nhà không đun bếp củi: nhọ là chất đen do khói bụi kết lại ở trôn nồi, cũng có thể dùng để chỉ vết đen bẩn)
Giang Nhược bỗng cảm thấy tất cả những lời nói với anh lúc trước đều uổng công, một cục tức nghẹn ở cổ họng.
Cô đổi cách nghĩ hỏi anh: "Lục Hoài Thâm, anh thích trẻ con không?"
Lục Hoài Thâm chẳng cần nghĩ ngợi: "Không thích."
Giang Nhược khó mà tin được: "Vậy sao anh lại bảo tôi sinh?"
"Anh chưa nói không thích con mình."
"..." Giang Nhược cảm thấy cuộc nói chuyện với Lục Hoài Thâm lại gặp nút thắt cổ chai, cô thở dài khó nhọc, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhưng tôi không muốn sinh."
"Lý do." Tay Lục Hoài Thâm gác lên cửa xe, mắt nhìn thẳng về phía trước phố phường buổi ban đêm đường thông hè thoáng.
Giang Nhược đè nén những bực bội trong lòng nói: "Quan hệ giữa anh và tôi, không thích hợp nuôi một đứa trẻ, còn muốn tôi nói mấy lần nữa?"
Lục Hoài Thâm: "Quan hệ được pháp luật đóng dấu, em nói xem không thích hợp chỗ nào?"
Giang Nhược: "Chúng ta đều chưa chuẩn bị tốt để làm bố mẹ."
Lục Hoài Thâm: "Lúc anh với em kết hôn cũng đã chuẩn bị xong đâu, vẫn cưới đấy thôi."
Thế là Giang Nhược hết đường phản bác, cuống quýt nói: "Tôi còn trẻ thế này, sinh con xong dáng người sẽ biến hình, làn da sẽ chảy xệ, thời kì mang thai và cho con bú dài đằng đẵng, dựa vào đâu mà thời thanh xuân của tôi phải lãng phí vào một đứa trẻ?"
Lục Hoài Thâm trả lời cô: "Nhà họ Lục không thiếu chỗ tiền lương của em để nuôi gia đình, em có dư dật thời gian để điều dưỡng khôi phục.
Con thì sớm muộn gì cũng phải sinh, tuổi càng lớn, nguy hiểm càng nhiều, cho nên mọi băn khoăn của em đều là lấy cớ."
Tranh luận tới giai đoạn gay cấn, Giang Nhược căn bản nghe không lọt tai những lời anh ấy nói nữa, thầm nghĩ dựa vào cái gì mà anh ấy muốn đồ của cô, còn muốn cả người cả trái tim, còn cô lại phải gánh vác bao nhiêu tai bay vạ gió thế?
Giang Nhược mím môi nhìn sườn mặt góc cạnh của anh dưới ánh đén đường, nói từng câu từng chữ: "Tôi cứ không muốn sinh con cho anh đấy."
Giang Nhược nghiêm túc chăm chú nhìn anh, đến mức có thể bắt được sắc mặt anh đột ngột sinh biến.
Anh cũng không thèm nhìn cô, mím chặt môi mỏng, vì phẫn nộ mà cằm siết cứng, hơi thở lạnh lùng bỗng chốc lan tràn khắp đầu mày khóe mắt.
Không khí khá căng thẳng.
Nếu đặt vào khoảng vài ba tháng trước mà nói những lời này thì khi đó Giang Nhược cũng không lo lắng chút nào sẽ tổn thương người ta.
Nhưng nay sự việc đổi thay, tâm tình đôi bên đã có biến hóa, câu chữ kích động gay gắt ấy vừa nói ra, cô chẳng hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
Giang Nhược hơi hối hận, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, trong tình huống bây giờ, cô cũng chẳng nói ra được lời cứu vãn.
Đêm nay Lục Hoài Thâm làm mọi chuyện hoàn toàn lộn xộn, cô không kịp tiêu hóa và tiếp nhận, nhất thời mù mờ lại hoài nghi, nhất thời hoảng hốt lại sợ hãi, biết rõ đã không còn là thời cơ tốt để nói chuyện nữa rồi.
Cô dứt khoát chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe, lúc ngồi cùng xe Lục Hoài Thâm mà chẳng có gì để nói, đây là động tác cô làm nhiều nhất, để lại cho anh cái gáy cùng nửa sườn mặt, cũng không cần cảm thấy khó chịu vì sự trầm mặc dài dằng dặc khiến người ta ngạt thở kia.
Sau đó vào khoảnh khắc xuống xe, hết thảy tĩnh lặng ấy đều sạch sành sanh.
Vì quá trình đi lại mất không ít thời gian, còn quấn quýt bên nhau ở trên xe rõ lâu, đợi đến khi xe chạy vào con đường bê tông lên núi trước cổng nhà, Giang Nhược nhìn lên bầu trời xa xăm, một đám mây xám trắng đang trôi từ trên mặt biển về đây, nền trời màu lam sẫm ló rạng những dải màu sang sáng.
Đã bốn giờ sáng.
Lục Hoài Thâm đỗ xe trong gara, Giang Nhược xuống xe trước tiên, xuyên qua hành lang nối gara với phòng khách, chậm rãi lên tầng, qua phòng ngủ chính, đi thẳng về hướng phòng cho khách, Lục Hoài Thâm đi theo sau vặn tay nắm mở cửa phòng, tiện thể cũng đẩy luôn cả cô vào phòng ngủ chính.
"Làm gì đấy?" Giang Nhược theo phản xạ có điều kiện giật lùi về sau, cau mày khẽ hỏi.
"Đổi ga giường cái đã." Lục Hoài Thâm nhìn lướt qua căn phòng, khép cánh cửa sau lưng lại.
Lực chú ý của Giang Nhược chuyển sang chiếc giường hỗn độn, cùng với quần áo tản mạn trên mặt đất còn chưa kịp thu dọn, trong đầu không kìm được mà xuất hiện cảnh tượng không lâu trước đấy khiến người ta mặt đỏ tim đập, những nơi được đôi tay thon dài khỏe khoắn kia vuốt ve trêu chọc, dường như nơi đầu ngón tay dạo qua đều vẫn còn sót lại cảm giác mềm yếu đến run rẩy.
Giang Nhược không mở miệng, chỉ đỏ mặt dọn dẹp quần áo để sang một bên, thay mới cả bộ vỏ chăn ga gối, vừa mới vươn thẳng eo, Lục Hoài Thâm đã vén chăn lên giường.
Gần như suốt đêm không ngủ, Giang Nhược buồn ngủ đến mức ngay cả sức nói chuyện cũng chẳng có, nhìn Lục Hoài Thâm, làm cô không khỏi nghĩ tới Lục Hoài Thâm dù gì cũng là người có thân phận có máu mặt, cô nói mấy câu kia ở trên xe, bỏ qua những cái khác chưa nói đến thì ít nhất đã làm tổn hại đến lòng tự tôn đàn ông của anh ấy rồi.
Giang Nhược chau mày, xoay người muốn rời đi, ai biết được Lục Hoài Thâm lại ngoắc eo cô đưa lên giường, cả người cô ngã nhào xuống, dùng tư thế nằm sấp mà bò trên người anh.
Giang Nhược sững sờ rồi liền đó đấm một phát vào ngực anh, lập tức có một cánh tay vắt ngang đè lên sau thắt lưng, khiến cô không thể đứng dậy.
Lục Hoài Thâm cũng không lên tiếng, cứ duy trì mãi một tư thế như vậy, Giang Nhược không rõ suy nghĩ của anh, cũng thật sự rất mệt mỏi, mấy phen kịch liệt cùng bôn ba, thân thể đau xót khó chịu, dứt khoát nằm bò trên người anh bình ổn hơi thở không cử động nữa.
Giang Nhược nhìn chằm chằm sàn nhà, chẳng mấy chốc đôi mắt lờ đờ, mí mắt rũ xuống, mà người Lục Hoài Thâm hơi cứng, cô nằm sấp ngủ, ép vào ngực cực kỳ không thoải mái.
"Tôi muốn ngủ." Giang Nhược ậm ờ mở lời.
"Chẳng ai không cho em ngủ cả." Lục Hoài Thâm nói chuyện đã mang theo giọng mũi, uể oải lại trầm thấp.
Anh liếc nhìn Giang Nhược nằm sấp trên người mình, tóc đen rải rác trên người anh, che khuất nửa khuôn mặt, nhìn từ góc độ này, sống mũi khá thanh thoát, chóp mũi căng bóng mịn màng, lúc buồn ngủ gà gật, mặt mũi dịu dàng, dáng vẻ ngoan ngoãn.
Lông mày cô nhíu lại, nói: "Thế này không thoải mái." Nói rồi còn vặn vẹo người, tỏ ý bất mãn.
Lục Hoài Thâm vươn tay kéo vạt áo cô, quen cửa quen nẻo định cởi áo, Giang Nhược liền choàng tỉnh, áo mặc lúc ra ngoài là loại cộc tay rộng rãi, chưa kịp ngăn cản, đã bị Lục Hoài Thâm lột phăng đi.
"Anh làm gì đấy?" Giang Nhược xấu hổ, nhổm nửa người định cướp áo trong tay anh.
Lục Hoài Thâm thì rũ mắt thử nghé xuống, bộ ngực nở nang bao trong nội ý màu lục khói, vì tư thế cúi người, có vẻ càng thêm căng mẩy, trên làn da trắng ngần còn có mấy hình đo đỏ kiều diễm ướt át.
Lục Hoài Thâm thu tầm mắt, vứt áo cô xuống đuôi giường, "Thay quần áo rồi ngủ."
Khóe mắt Giang Nhược đảo qua, nhìn thấy áo ngủ anh cởi ra trước khi lên giường, trước ngực mát rượi, chẳng nghĩ gì nữa, duỗi tay túm lấy khoác vào người, sau đó đứng dậy cởi áo ngực và quần đùi, mới đến bên kia giường ngủ quay lưng về phía anh.
Tắt đèn, Lục Hoài Thâm tự nhiên dán sát lại gần, ôm cô từ phía sau, động tác thân mật không khoảng cách khiến trái tim Giang Nhược giật thót, chẳng hiểu sao bỗng nghĩ đến một từ: nùng tình mật ý, trong lòng vừa kinh sợ vừa chua xót.
"Để tôi ngủ." Giang Nhược líu ríu, nghe tựa như lơ mơ mê mẩn, muốn thoát khỏi lồng ngực anh, tìm gối của mình, lại rúc đầu vào trong chăn.
Lục Hoài Thâm không một tiếng động kéo cô đang nằm cách nửa người về bên cạnh, dùng cằm tì lên đỉnh đầu cô.
Giang Nhược cứng đờ, không dám động đậy, cô cảm giác đau đầu mệt mỏi bội phần, nói thẳng: "Anh thế này tôi không ngủ được."
"Sao không ngủ được?"
Giang Nhược nói bằng giọng căng thẳng: "Tư thế không thoải mái."
Lục Hoài Thâm liền điều chỉnh tư thế, thò một cánh tay qua khe hở giữa cổ cô và chiếc gối.
Giang Nhược: "..."
Cô khó có thể thích ứng tư thế này, càng khó thích ứng với một Lục Hoài Thâm như vậy.
Nhưng khi buồn ngủ cực độ thì có không thích ứng đến thế nào cũng vẫn có thể ngủ được, Giang Nhược gối vào cánh tay Lục Hoài Thâm, dần dần mềm người, hô hấp cũng đều đều mềm mại.
Lúc nửa tỉnh nửa ngủ, tay Lục Hoài Thâm sờ lên hình xăm dưới áo ngủ, cảm nhận vết thương cũ không láng mịn trên làn da.
Giang Nhược thấy hơi ngứa, cơn buồn ngủ càng thêm nặng nề, hừ nhẹ một tiếng.
" Lúc đó làm sao mà bị thương??" Khi nói lồng ngực Lục Hoài Thâm khẽ rung rung.
Giang Nhược nghe không rõ lắm, cho rằng anh hỏi lúc ấy bị thương có đau không, trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng rõ mồn một trước mắt, có phần tanh mùi máu, cô càu nhàu một tiếng: "Đau..."
Sau đó cô có cảm giác vòng tay Lục Hoài Thâm ôm lấy cô dùng sức lớn hơn một chút.
Giang Nhược ngủ hơn hai tiếng thì bị chuông đồng hồ báo thức, đầu như sắp vỡ nứt ra, phía sau truyền đến hơi thở đều đặn, cô gỡ cánh tay ở trên eo xuống, Lục Hoài Thâm trở mình nằm ngửa, cánh tay gác trên trán, "Mấy giờ rồi?"
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.