Giang Nhược chột dạ, chắc chắn trước đó Trình Khiếu đã thấy cô ấy qua mắt mèo.
Nhưng cô ấy chưa nói trước mình sẽ về lúc này, sao nó lại ra mở cửa đúng lúc được?
Cô ấy lảng tránh không trả lời, hỏi: "Em định ra ngoài à?"
"Không ra ngoài, chỉ đợi chị thôi." Trình Khiếu vẫn khoanh tay chặn trước cửa, ánh mắt lướt sang gương mặt cô ấy, mỗi một chữ đều lộ ra vẻ kì cục.
Trong lòng Giang Nhược hồi hộp, nghĩ đến ban công nhỏ trong nhà, thò đầu ra là có thể nhìn thấy con đường trước chung cư, mỗi lần Lục Hoài Thâm đều dừng xe ở chỗ đó.
Cô nhớ đến mọi thứ cùng Lục Hoài Thâm trong xe, bị trẻ con nhìn thấy cảnh này, quả là khiến cô muốn độn thổ cho xong, cả người đều có cảm giác mất hết thể diện khi bị người ta rình trộm việc riêng tư.
Vẻ mặt Giang Nhược hơi gượng gạo, gắng sức duy trì sự trấn tĩnh, giả vờ như không biết gì, giơ tay đẩy nó sang bên, cố ý sụ mặt nói: "Em đứng đây làm thần giữ cửa à? Mau để chị đây đi vào."
Trình Khiếu tiểu nhân đắc chí cười một tiếng kì quái, khịt mũi nói: "Bơn bớt đi, mỗi lần đều lấy thân phận bề trên để đì em, cùng lắm chị cũng hơn em sáu tuổi thôi, Lục Hoài Thâm còn hơn chị không chỉ sáu tuổi đâu, anh ta có coi chị là trẻ con không?"
Ý của Trình Khiếu chỉ là làm một phép so sánh mà thôi, tuy Giang Nhược hiểu nhưng vẫn không kìm được nghĩ lệch đi, cảm thấy nó nói ẩn ý, đặc biệt ám chỉ cô thân mật với Lục Hoài Thâm ở dưới tầng.
Cô hận không thể đào một cái lỗ để chôn mình, cô chỉ không nghĩ ra, vì sao mỗi lần đều bị Trình Khiếu bắt gặp, trong lòng hít thở nhiều lần, mới có thể cố làm vẻ bình tĩnh, giữ ánh mắt không chút dao động, "Hai người không thể so sánh với nhau, một người là người thân, một người là..."
Giang Nhược ngưng bặt.
Trình Khiếu hùng hổ ép hỏi: "Một người là gì?"
Giang Nhược nhìn nó: "Chồng."
Trình Khiếu đã hơn Giang Nhược một cái đầu, sau khi nghe câu này, nó chợt chau mày, rũ hàng lông mi, nhìn xuống chị ấy, "Chị nghiêm túc? Định thật sự cùng Lục Hoài Thâm ở bên nhau?
Giang Nhược đập chìa khóa nhà lên tủ giày, chăm chú nhìn một cây cỏ lan điếu bên tường, im lặng giây lát, nếu Trình Khiếu đã hỏi đến, dứt khoát gật đầu thừa nhận, vì cô ấy không biết sau khi phủ nhận phải giải thích thế nào với Trình Khiếu về chuyện dưới tầng.
"Chỉ là thử trước xem sao, có thể thay đổi một chút cách thức sống chung được không mà thôi." Giang Nhược nói khẽ rồi nhìn thử vào bên trong, không thấy Kiều Huệ.
"Vậy những chuyện trước kia thì sao? Coi như chưa xảy ra hả?" Trình Khiếu nhíu mày giận vô cùng, hận không thể chọc một phát vào đầu chị ấy cho tỉnh ra.
Chuyện lần trước nó đến Bác Lục tìm Lục Hoài thâm nó vẫn còn nhớ đây này, chị ấy cho rằng dự tính ban đầu khi nó làm thế là gì? Là vì để chị ấy dê vào miệng cọp chắc?
"Đương nhiên không phải.
Nhưng nếu đã ấp ủ việc này, chị với anh ấy đã quyết định lại lần nữa, thì sẽ giải quyết vấn đề còn sót lại."
Trình Khiếu nói nghiêm túc: "Con người chị đúng là nhớ ăn không nhớ đòn.".
||||| Truyện đề cử: Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc! |||||
Trong lòng nó cực lực phản đối Giang Nhược nói chuyện yêu đương với Lục Hoài Thâm, nhìn ra được Giang Nhược thích Lục Hoài Thâm, nhưng nó không biết rốt cuộc Lục Hoài Thâm có bao phần thật lòng, bao phần giả dối với chị nó, chỉ sợ kết quả vẫn làm người ta chịu tổn thương.
Giang Nhược nhìn khuôn mặt non nớt góc cạnh của Trình Khiếu, ngẫm nghĩ rồi nói: "Không cần lo cho chị."
Thấy vẻ mặt chị ấy kiên định là bình tĩnh, Trình Khiếu thấy có lẽ bản thân thật sự lo lắng quá nhiều, kinh nghiệm của Giang Nhược còn nhiều hơn nó, cũng hiểu Lục Hoài Thâm hơn nó, những điều nó nghĩ đến, sao chị ấy có thể không nghĩ đến được đây?
Kiều Huệ từ phòng ngủ đi ra, Giang Nhược chào bà: "Mẹ."
"Hai đứa đứng ở cửa nói gì thế?"
Trông khí sắc Kiều Huệ có vẻ không tệ, khoảng thời gian về nhà, cân năng tăng một ít, trông người khỏe mạnh hơn nhiều, Giang Nhược từng thấy ảnh mẹ đẻ Kiều Bội, hai chị em hao hao giống nhau, chỉ có điều khí chất của Kiều Bội uyển chuyển hơn nhiều.
Giang Nhược nói: "Con hỏi nó chuyện học thêm hè."
Nói xong xoay người nhìn Trình Khiếu, tỏ ý nó đừng có nói linh tinh.
Trình Khiếu sắp lên lớp , ngày / đã phải về trường bắt đầu đi học.
Kiều Huệ không nghi ngờ gì cô ấy, cũng chẳng hỏi nhiều.
Sắp gần tối, Giang Nhược lấy va li ra thu dọn đồ đạc, Kiều Huệ nhìn thấy, hỏi cô ấy: "Con định thu dọn đồ đi đâu?"
Giang Nhược chính là cố ý muốn bà ấy thấy được, dẫu sao cuối cùng mang đồ đi cũng phải giải thích, dứt khoát quang minh chính đại một tí.
Cô ấy nói: "Đồ bên kia hơi ít, có lúc bận, khi sang bên kia quần áo thay không đủ."
Kiều Huệ biết "bên kia" là chỉ nhà Lục Hoài Thâm, bà ấy vẫn luôn biết khi con bé không về, phần lớn thời gian đều đến chỗ Lục Hoài Thâm, cũng quen rồi.
Từ sau lần trước Lục Hoài Thâm đích thân đến tìm bà, bà cũng không hỏi đến chuyện giữa Giang Nhược và Lục Hoài Thâm thế nào nữa, bà cảm thấy Giang Nhược lớn thế này, kinh nghiệm nhiều vậy, suy nghĩ cũng đã trưởng thành, bà không cần thiết can thiệp vào bất kì quyết định nào của con bé nữa.
Nhưng lực quan sát của người mẹ cùng giác quan thứ sáu của phụ nữ, sớm đã khiến Kiều Huệ phát giác giữa Giang Nhược và Lục Hoài Thâm đã không ngừng có những biến hóa vi diệu.
Sáng nay lúc ở trong phòng ngủ, thật ra bà ấy đã nghe thấy một chút cuộc nói chuyện của Giang Nhược và Trình Khiếu, chỉ là giả vờ không biết, không để Giang Nhược khó xử thôi.
Nói thật lòng, bà không cho rằng Lục Hoài Thâm là một sự lựa chọn tốt cho vị trí con rể, vì chuyện quá khứ, làm bà không có ấn tượng gì tốt với người đàn ông này.
Nhưng tư duy truyền thông bảo thủ lại làm bà hi vọng từ đáy lòng rằng Giang Nhược và Lục Hoài Thâm có thể cố gắng sống cùng nhau, dù sao hôn nhân không phải trò đùa, nếu mâu thuẫn có thể được giải quyết thì tất nhiên là tốt.
Điều bà lo lắng hơn là Giang Nhược không khống chế được Lục Hoài Thâm.
Một người đàn ông bề ngoài bất phàm, tuổi trẻ đã ngồi ở vị trí cao, trọng tâm của cậu ta đều ở sự nghiệp, có còn sức lực để xem trọng một người phụ nữ không?
Vả lại, trước kia khi Trình Đống kinh doanh, bà ấy cũng từng giúp đỡ, trong quá trình nghe được không ít những chuyện nghi kị lẫn nhau giữa những người làm ăn, công ty Bác Lục như thế, những công ty nhỏ hợp tác với nhà bọn họ hồi ấy so ra thì hoàn toàn chẳng là cái gì, Lục Hoài Thâm phải có thủ đoạn mạnh chừng nào, tâm tư sâu chừng nào, mới có thể ngồi vững vị trí hiện tại?
Bà ấy chỉ sợ Giang Nhược chịu thiệt.
Muôn vàn lo lắng trong lòng, Kiều Huệ ngồi xuống sofa nhỏ cạnh giường Giang Nhược, nhìn cô sắp xếp đồ đạc, nói: "Con có thể mang nhiều đồ qua đó một chút, dù gì công ty con gần chỗ Lục Hoài Thâm hơn, tan làm về bên đó, có thể tránh được bôn ba trên đường, còn có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.
Bây giờ sức khỏe của mẹ cũng gần khỏe hẳn rồi, lại có dì giúp việc đến nấu cơm làm việc nhà, con không cần phải thường xuyên chạy về nhà nữa."
Rõ ràng Giang Nhược muốn trì hoãn một khoảng thời gian trước, nhưng bây giờ cô ấy đã khai sự thực với Trình Khiếu, Kiều Huệ dường như trong lòng cũng sáng tỏ.
Động tác sửa soạn quần áo của cô ấy chậm lại, nhất thời không nói chuyện.
Kiều Huệ thấy cô ấy chẳng lên tiếng, đại khái hiểu được cô ấy đang nghĩ gì, nói: "Con không cần phải băn khoăn về mẹ, tình cảm của chính con, con tự định đoạt là được rồi." Bà ngập ngừng một chút lại hỏi: "Chỉ là, chuyện ông nội con, bây giờ cậu ta có thái độ thế nào?"
Giang Nhược không muốn Kiều Huệ biết chuyện Giang Cận muốn ra tay tàn độc với mình, chỉ bảo cô ấy sắp có thể lấy lại cổ phần, sẽ đưa cho Lục Hoài Thâm một nửa, anh sẽ giúp luật sư của ông nội thu thập chứng cứ, trước hết là vượt qua cửa ải ra tòa lần sau.
Mối quan hệ bên trong phức tạp, điều tra chân tướng ban đầu vụ tai nạn xe của bố mẹ đẻ cô ấy, Lục Hoài Thâm là một mắt xích quan trọng, anh ấy quan hệ rộng, tài lực hùng hậu, nói thế nào thì làm việc cũng sẽ thuận tiện hơn.
Giang Nhược nói với dì út chuyện tai nạn xe năm ấy, sau đó hỏi bà: "Mẹ biết vì sao bọn họ phải đến thành phố Vân Trụ không? Nhà họ Kiều có họ hàng hay kiểu thân thích ở chỗ đó không?"
Mang theo gia quyến đến một nơi xa xôi thế, ắt phải có một lí do.
Kiều Huệ vẫn chưa bình tĩnh lại sau cơn kinh hoàng, bà ấy vừa biết, hóa ra cái chết của chị gái mình, thế mà có khả năng rất lớn là một âm mưu.
Bà ấy vừa hồi tưởng vừa nói: "Mẹ với mẹ con mười mấy năm đó căn bản là không liên hệ gì, nhà họ Kiều cũng không có bà con nào ở tỉnh Đông Nam cả."
"Nhưng ông nội con hồi đó bảo, trước lúc mẹ con qua đời mới nói cho ông ấy thân thế của con, có thể nào, bọn họ đến thành phố Vân Trụ có liên quan đến con?"
Giang Nhược ngồi xếp bằng trên đất, nói đến mẹ đẻ, vốn dĩ chẳng có tình cảm chân thực nào, chỉ giống như từ góc độ của người ngoài cuộc đang thảo luận về một vụ án mưu sát đầy mối hiềm nghi, "Nhưng con sinh ra bà ấy đã để con ở lại quê nhà, về sau cũng biết mẹ nuôi dưỡng con mà? không có lí do gì lại chạy đến nơi xa lắc kia."
Kiều Huệ cũng chẳng có đầu mối nào.
Hiện giờ thông tin nắm trong tay quá ít, cô ấy phải tìm thời gian tìm hiểu một chút ở chỗ ông nội về chuyện tai nạn xe năm đó xem trước sau thế nào.
Kiều Huệ bỗng nghĩ ra cái gì, "Nếu những chuyện này thật sự do bọn Giang Vị Minh làm, nếu bọn họ biết con điều tra mấy cái này, có khi nào sẽ bất lợi cho con không?"
Giang Nhược không đổi sắc mặt an ủi bà ấy: "Sẽ không đâu, bọn họ không dám trắng trợn thế."
Kiều Huệ không dễ tin: "Thế nào mà không được?" Bà ấy lập tức lo lắng tới mức hoang mang, tỉnh táo lại, thì vội vàng thúc giục Giang Nhược: "Con mang nhiều đồ một tí, sau này ở cùng Lục Hoài Thâm, ở dưới mí mắt của cậu ta, suy cho cùng bọn Giang Vị Minh sẽ không dám dễ dàng làm loạn nhỉ?"
Đây là cách an toàn nhất mà Kiều Huệ có thể nghĩ tới.
Giang Nhược hết lần này đến lần khác bảo đảm với bà ấy, sẽ không xảy ra chuyện trong tưởng tượng của bà.
Trình Khiếu vốn đang chơi game trong phòng, lúc này mở cửa phòng, nghe điện thoại đi ra mở cửa nhà.
Kiều Huệ nghe thấy tiếng nói lạ, bước ra khỏi phòng nhìn thử, Giang Nhược nghe thấy giọng trong trẻo quen tai, mang theo hơi thở thiếu niên, đang ngoan ngoãn lấy lòng: "Chào dì, cháu là Lục Giam."
Giang Nhược đóng va li, cũng theo ra ngoài, nhìn thấy Lục Giam đã đứng ở huyền quan cởi giày, còn đang kiểu tâng bốc nịnh nọt người lớn trong nhà: "Dì ơi sao trông dì trẻ thế, da đẹp thật đấy!"
Thằng nhóc này miệng ngọt sớt, tuy Kiều Huệ biết đấy là lời khách sáo, vẫn cười không khép được miệng.
Lục Giam thấy Giang Nhược đi ra khỏi phòng, cái ánh mắt kia lập tức đổi thành ngỗ ngược, "Ơ, vị này nên gọi là chị dâu hay là chị gái đây?"
Trình Khiếu đập một phát vào sau gáy cậu ta: "Gọi chị."
Lục Giam lườm cậu ta, cứ đá lưỡi vào răng hàm, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu mà, tức thì dài mặt, nói với Giang Nhược một tiếng: "Chị ơi chào chị nhé."
Giọng điệu khá bướng.
Giang Nhược hỏi Trình Khiếu sao nó lại ở đây.
Trình Khiếu bảo: "Nó muốn đến ở một tối."
"Bản thân em không có nhà à?" Giang Nhược nhìn sang Lục Giam.
Lục Giam xì một tiếng: "Chị, sao chị nói thế chứ?"
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.