Giang Nhược cười cười, không nói chuyện.
Rốt cuộc là thật sự đã quên, hay cố ý không nói trước với cô ở đây còn có nhiều người như vậy, Giang Nhược cảm thấy nếu cô so đo thật, có khả năng sẽ chỉ tổ làm mình tấm tức.
Sở dĩ cô với Vương Chiêu vẫn giữ nụ cười, thật ra chỉ vì không muốn để đôi bên cùng khó xử.
Ra ngoài lăn lộn, hầu hết thời gian không phải dựa vào sự nhẫn nhịn sao.
Chỉ cần đạt được hợp tác, mọi thứ khác đều dễ bàn.
Thời điểm Tần Thư Nhiên nhìn thấy Giang Nhược, trên mặt cũng hiện ra vẻ kinh ngạc, như là không dự đoán được cô lại ở đây, "Giang tiểu thư cũng ở đây à."
Giang Nhược cười đáp: "Có chút việc cần bàn với Đỗ tiểu thư."
Đỗ Thịnh Nghi bổ sung: "Đúng, là tôi mời Giang tiểu thư và Vương tiểu thư tới."
Vương Chiêu kế bên Đỗ Thịnh Nghi, mà Giang Nhược kế bên Vương Chiêu, cách Giang Nhược hai chỗ chính là một đạo diễn cùng họ Tiêu kia, bên cạnh họ Tiêu chính là Giang Cận.
Họ Tiêu nói người tới đủ rồi, thì bảo người ta bỏ bớt một cái ghế đi thành ra Tần Thư Nhiên ngồi cạnh Giang Nhược.
Hai người tổng cộng đã gặp nhau một lần như vậy, còn náo loạn tạo một trận hiểu lầm lớn, Tần Thư Nhiên vẫn rất ga lăng, không tỏ ra bối rối bởi vì như vậy ngược lại sẽ làm con gái càng xấu hổ hơn.
Tần Thư Nhiên uống rượu một lượt với các nhà đầu tư và đạo diễn từng gặp mặt, rất tự nhiên nói xin lỗi với Giang Nhược, lần trước đã gây phiền toái cho cô.
Giang Nhược rộng lượng bảo không sao.
Kỳ thật nói ra thì có trách ai cũng không thể trách Tần Thư Nhiên được, chỉ có thể trách truyền thông bất lương bắt gió bắt bóng.
Việc đăng bài thanh minh của phòng làm việc có sự can thiệp mạnh mẽ từ bên thứ ba, hơn nữa còn là do sếp tổng đích thân hạ lệnh, cho dù Tần Thư Nhiên không biết chồng Giang Nhược là người như thế nào, cũng hiểu rõ đối phương không phải người bình thường.
"Có điều là sao Giang tiểu thư trẻ thế đã kết hôn rồi, vừa tốt nghiệp đại học xong kết hôn luôn à?" Tần Thư Nhiên nói đùa.
Anh ta cười rộ lên có hai chiếc răng nanh, má trái còn như ẩn như hiện lúm đồng tiền, cũng không kênh kiệu, tính cách rất bình dị gần gũi, nói chuyện cũng không khiến người ta phản cảm.
Giang Nhược nói: "Xem như thế đi, chỉ cần cảm thấy thời điểm thích hợp, không cần một hai phải chờ đến tuổi thích hợp mới kết hôn."
Phòng bao có người nói cười, âm thanh khá to, anh ta vẫn luôn hơi cúi đầu, khẽ nghiêng lại gần một chút lắng nghe, sau khi nghe xong anh ta gật gật đầu nói: "Quả thực, tôi còn rất hâm mộ cô, thích sau đó cảm thấy tạm ổn rồi, muốn kết hôn thì kết hôn.
Như bọn tôi làm ngành này, về chuyện hôn nhân chẳng thể muốn gì làm nấy, hơn nữa hiện tại công việc cũng bận rộn, cho dù xây dựng gia đình cũng không chăm sóc được."
Cũng không biết có phải Tần Thư Nhiên rượu vào lời ra không, máy hát cũng đã mở, cực kì hay nói, buôn chuyện với Giang Nhược từ hôn nhân cho tới công việc, đề tài đều trong phạm vi thông thường, lời lẽ cũng dí dỏm.
Ở trước mặt người chỉ từng gặp vài lần, Giang Nhược không khéo nói lắm, tất cả đều thuận theo chủ đề Tần Thư Nhiên nói tới.
Vương Chiêu ở bên nghe một lúc, cầm lấy di động dè dặt nói với Tần Thư Nhiên: "Thư Nhiên, tôi có thể chụp một tấm với anh không?"
Tần Thư Nhiên nói: "Được thôi."
Vương Chiêu bảo Đỗ Thịnh Nghi chụp một tấm cho ba người, trong ảnh Tần Thư Nhiên uống rượu xong có phần kích động, làn da màu lúa mạch ửng đỏ, nhưng đẹp trai cũng thật sự đẹp trai, không ảnh hưởng tới nhan sắc chút nào.
Vương Chiêu lấy di động về liền dùng Wechat gửi một bức cho Giang Nhược.
Kế đó Vương Chiêu và Giang Nhược cùng nhau đi vào phòng vệ sinh, Vương Chiêu lôi kéo Giang Nhược khẽ nói: "Tần Thư Nhiên người thật nhìn gần trông đẹp trai hơn trên TV, trên TV có vẻ hơi dầu mỡ."
Giang Nhược liếc xéo cô ấy một cái, mím miệng cười: "Cô thích à?"
Vương Chiêu vội xua tay: "Thế thì không phải, tên kia tuy rằng khôi ngô, nhưng chỉ có thể nhìn từ xa không thể tán tỉnh." Vương Chiêu bắt đầu chỉ ra một vài lí do cho cô: "Cô xem, tuổi tác anh ta xấp xỉ tôi nhỉ? Đầu tiên con trai tuổi này ham chơi, không thể kiềm chế tính phóng đãng; tiếp theo, kiểu đẹp trai như Tần Thư Nhiên, chính là kiểu đẹp điển hình ngay cả sợi tóc cũng lộ vẻ không chung thủy, cô xem thân hình anh ta ngon như vậy, vừa nhìn đã thấy ngày thường cường độ tập thể hình rất lớn, tình dục chắc hẳn mạnh cực, nếu có bạn gái, bởi vì nguyên nhân công việc mà anh ta bay nhảy khắp nơi trời nam đất bắc, thời gian dài không ở bên, làm thế nào giải quyết vấn đề sinh lí đây?"
Vẻ mặt Giang Nhược khiếp sợ, nhưng vô cùng nghiêm túc gật đầu phối hợp: "Cô nói cũng có lí thật."
Vương Chiêu còn vuốt cằm dáng vẻ nghiền ngẫm, y như đang nghiêm túc suy xét khả năng hẹn hò với kiểu đàn ông này.
"Nói tóm lại, kiểu diện mạo anh ta dễ dàng thành tra nam nhất.
Dẻo miệng dí dỏm, rất biết cách làm phụ nữ vui vẻ, còn biết một vừa hai phải, lại là khuôn mặt tuấn tú đến cả sợi tóc cũng lộ vẻ đào hoa..." Vương Chiêu lắc đầu, than thở mãi: "Đối với đàn ông mà tôi không khống chế được, tôi sẽ bóp chết sự động lòng từ trong nôi."
Giang Nhược phỉ nhổ: "Ngay cả vấn đề sinh lý trong thời kì yêu đương của người ta cô cũng suy xét tới rồi, còn bảo là bóp chết sự động lòng từ trong nôi...!trong đầu đang nghĩ đến con bọn cô ngủ trong nôi thì có."
Vương Chiêu cho cô một ánh mắt cô thật hiểu tôi, "Loại đàn ông này ấy mà, idol ấy, không phải chỉ có thể tưởng tượng thôi sao."
Trên đường quay về phòng bao, Giang Nhược phát hiện Giang Cận đang nói chuyện điện thoại ở ngoài hành lang.
Lúc đến gần, nghe thấy anh ta nói: "Đêm nay thật sự không đến được đâu, em ngoan một tí, đi ngủ sớm nhé..."
Giọng điệu tương đối dịu dàng, cũng khá tận lực, giả đến không thể giả hơn.
Ban đầu Giang Nhược tưởng rằng anh ta đang nói chuyện với Minh Ngọc, nhưng tiếp theo lại nghe thấy anh ta nói: "Bây giờ em chuyển đến, phỏng chừng bố mẹ em cũng không đồng ý, chuyện này chờ định xong ngày cưới lại nói sau...!Ừ, anh cũng yêu em, ngủ ngon."
Giang Cận cười sảng khoái lại có vẻ nuông chiều, lát sau mới "chụt" một cái với đầu bên kia.
Vương Chiêu lặng lẽ làm biểu cảm buồn nôn với Giang Nhược, trong lòng Giang Nhược cũng như thế.
Giang Nhược chợt dừng bước chân, gần như sắp quên mất, Giang Cận còn có một người vợ chưa cưới.
Giang Cận mới vừa tắt điện thoại, tức khắc nụ cười trên mặt vô tung vô ảnh, anh ta quay đầu nhìn về phía Giang Nhược, gương mặt lạnh lùng như muốn lột da cô.
Giang Nhược bảo Vương Chiêu đi vào trước, cô có lời muốn nói với Giang Cận.
Vương Chiêu biết mối quan hệ giữa Giang Nhược và nhà họ Giang, cũng không hỏi nhiều, đẩy mở cửa đi vào trước.
Giang Nhược khoanh tay trước ngực, đối diện ánh mắt anh ta: "Chúc mừng Giang tổng sắp ôm được mĩ nhân về."
"Có rắm mau đánh."
Giang Nhược hỏi: "Anh định xử lý mối quan hệ với Minh Ngọc thế nào?"
Sau khi biết Giang Cận có vị hôn thê, cô từng liên lạc với Minh Ngọc, cô sợ Minh Ngọc không biết chuyện vợ chưa cưới của Giang Cận, cho nên không nhắc tới, nhưng trạng thái cả người Minh Ngọc không ổn, luôn rất suy sụp, hẹn cậu ấy gặp mặt, cậu ấy cũng từ chối mãi, bảo Giang Cận không đồng ý cho hai bọn họ qua lại.
Giang Nhược cũng chắc chắn, trong khi Giang Cận có vợ chưa cưới, vẫn nuôi Minh Ngọc ở ngoài, căn cứ vào lời Minh Ngọc, khả năng Giang Cận cưỡng ép cậu ấy là khá lớn.
Giang Cận kiêu ngạo nói: "Liên quan gì đến cô?"
Nói xong anh ta liền định vòng qua Giang Nhược đi vào trong, Giang Nhược lôi tay anh ta một cái: "Cậu ấy là bạn tôi, tôi biết tâm lí cậu ấy yếu đuối vô cùng, anh đã có vợ chưa cưới thì đừng làm khổ cậu ấy nữa!"
Giang Cận khựng lại, bỗng nhiên hất mạnh tay cô một phát, chỉ vào chóp mũi cô nghiến răng nghiến lợi: "Cmn tôi cảnh cáo cô bớt lo chuyện bao đồng đi, đừng có làm chuyện không đâu với cô ấy."
Cảm xúc của anh ta ác liệt đến đáng sợ.
Giang Nhược bực không nói nên lời, vẫn không nhúc nhích nhìn anh ta mấy giây, bỗng nhiên tiến lên dùng sức đẩy anh ta một phát, Giang Cận không đề phòng, bị cô đẩy chợt lảo đảo, đập vào cánh cửa sau lưng.
Giang Nhược làm giống anh ta, ngửa đầu chỉ vào chóp mũi anh ta: "Cmn tôi cũng cảnh cáo anh, đừng có coi cậu ấy như phạm nhân, cắt đứt liên hệ của cậu ấy với thế giới bên ngoài, cưỡng bức dụ dỗ để vây hãm cậu ấy trong mối quan hệ không thể đưa ra ngoài ánh sáng.
Chân đạp hai chiếc thuyền, không đáng làm đàn ông, đồ cặn bã!".