Giang Nhược đứng ở gần cửa không muốn vào, Lục Hoài Thâm cũng không thúc ép, buông tay cô ra, vóc dáng lực lưỡng đứng trước mặt cô, làm cô có cảm giác áp bức cực kì.
"Không phải em tạm thời đình chỉ công tác à, thủ tục giao nhận cổ quyền cũng đã xong xuôi, còn có thể có chuyện gì?"
Giang Nhược giương nụ cười không chút sơ hở: "Ý anh là tôi đây không thể có cuộc sống của chính mình?"
"Anh không có ý này, em đừng liên tưởng quá mức." Anh hơi hơi cau mày.
"Định bảo tôi mắc bệnh hoang tưởng?" Giang Nhược rắp tâm chơi chữ cùng anh.
Lục Hoài Thâm bèn không phát biểu nữa.
Ánh mắt hai người đối nhau, nhất thời đều không nói chuyện.
Giang Nhược mím môi nhìn anh mấy giây, lại sinh ra suy nghĩ muốn đi.
Lục Hoài Thâm như kiểu đã phát hiện ý nghĩ của cô, kéo tay cô ôm người vào lòng, Giang Nhược tất nhiên sẽ vùng vẫy.
"Có chuyện gì thì nói, anh buông ra cho tôi."
Vì để tiện kiểm tra, Giang Nhược mặc chân váy chữ A quá đầu gối cùng áo sơmi, còn đi giày đế bằng, sau khi bị kéo vào lòng, do khác biệt chiều cao, trán kề sát cổ anh, mặt bị úp vào ngực anh, bởi vậy cô toàn nói ấp a ấp úng.
Lục Hoài Thâm nới lỏng tay ôm cô, chừa cho cô một chút không gian hoạt động, nhưng không buông tay hoàn toàn.
Giang Nhược khó chịu phát hoảng lên được, hô hấp cũng không thông thuận, ngọ nguậy trước ngực anh ngửa mặt ra, vừa ngẩng đầu liền phát hiện anh đang nghiêng mắt nhìn mình.
Giang Nhược trốn tránh xuất phát từ bản năng, trong lòng hoảng loạn, hơn nữa không thích bị anh nhìn đăm đắm.
"Buông ra." Giang Nhược nhìn về hướng đỉnh kệ sách sau bàn làm việc.
"Cùng ăn cơm trưa nhé." Lục Hoài Thâm dường như không nghe thấy, tay dán vào chỗ eo mông cô sờ tới sờ lui, dẫu sao chỉ cần là lúc ôm hay hôn thì tay sẽ không thành thật.
"Anh sờ chỗ nào đấy?!" Giang Nhược trở bàn tay muốn ngăn anh, kết quả ngay cả tay cũng bị anh bắt chéo quặt ra sau lưng.
Lục Hoài Thâm cúi đầu hôn một cái lên môi cô, lặp lại lời ban nãy: "Cùng nhau ăn cơm trưa."
"Tôi không muốn ăn cơm cùng anh." Giang Nhược quay đầu đi.
"Đợi tí nữa anh còn có việc nên không ra ngoài ăn đâu, anh bảo Bùi Thiệu gọi món rồi, đều chọn món em thích ăn."
Giang Nhược không nhìn rõ nét mặt anh, nhưng nghe ra sự dịu dàng tỉnh bơ lộ ra trong giọng nói của anh.
Giang Nhược nghĩ thầm không thể mắc lừa, chẳng qua là bởi anh lừa dối nên trong lòng hổ thẹn, mới làm ra vẻ dịu dàng, từ đầu đến cuối chỉ vì muốn làm cô vững lòng với thủ đoạn lừa gạt qua ải thôi.
Mà lần này anh đừng hòng lừa gạt nữa.
Giang Nhược ổn định tinh thần, quay đầu nhìn thẳng anh, biểu cảm khá nghiêm khắc, giọng điệu càng châm biếm hơn: "Anh thì biết tôi thích ăn cái gì? Không phải anh một lòng một dạ nghĩ xem làm thế nào để lừa tôi à, vậy mà còn sức lực quan tâm tôi thích ăn gì?"
Sắc mặt Lục Hoài Thâm đã chẳng còn mấy rạng rỡ, anh không nói một lời nhìn cô thật lâu, bấy giờ mới nói: "Chỉ vì chuyện này mà em muốn phủ nhận mọi thứ của anh?"
"Mọi thứ của anh?" Vẻ mặt Giang Nhược điềm tĩnh nói giễu cợt, nhưng lực tay đẩy anh càng lúc càng mạnh, Lục Hoài Thâm phát hiện cô đang âm thầm đọ sức, không khỏi nhíu chặt đầu lông mày.
Giang Nhược tiếp tục nói: "Hiện tại tôi thậm chí còn không rõ lời anh nói câu nào thật câu nào giả, anh đúng là đồ gặp gió bẻ lái, cảm thấy tôi dễ lừa, mới nói một đằng làm một nẻo.
Tôi còn chẳng nhìn rõ toàn bộ con người anh, tôi phủ nhận kiểu gì?"
Lục Hoài Thâm nghe từng chữ từng chữ một bật ra ngoài miệng cô, huyệt Thái Dương nảy tưng tưng, càng nghe càng bực, đường quai hàm siết căng cứng, sắc mặt cũng trở nên u ám theo.
"Đến bây giờ, tôi đến bây giờ vẫn không thể nhìn thấu anh." Giang Nhược nhìn anh không hề chớp mắt mà nói.
"Trái lại, tôi ngây thơ quá chừng, tin tưởng anh quá mức, cho anh bản lĩnh bắt bí tôi, anh có thể dễ dàng nhìn thấu tôi, suy đoán tôi.
Mà tôi hoàn toàn không biết gì về anh cả.
Anh bảo muốn thử bắt đầu cuộc hôn nhân bình thường với tôi, tôi bèn dốc hết sức bước đến gần anh, anh nói muốn có con...cho dù hiện tại tôi không muốn, nhưng sợ anh cho rằng tôi không thật lòng thật dạ muốn chung sống với anh, từ đó về sau tôi liền không nhắc đến nữa.
Dẫu tôi lo lắng anh có phụ nữ bên ngoài, cũng sẽ không gọi điện thoại thúc giục lúc anh về khuya, tôi sợ anh cảm thấy tôi phiền phức, tôi tự bảo với mình, anh vốn có rất nhiều lựa chọn, nếu đã quyết định ở bên tôi, vậy chính là quyết tâm ổn định cuộc sống, tôi cần phải dành cho anh sự tín nhiệm và tôn trọng.
Anh thì sao? Anh đã làm cái gì!"
Những lời nói trên đây, lần đầu tiên Lục Hoài Thâm cảm nhận rõ ràng được cái gì gọi là xuyên tim xuyên phổi, anh nhìn Giang Nhược nói mãi nói mãi, đáy mắt dần dần tràn trề vẻ ẩn nhẫn, Lục Hoài Thâm ngột ngạt trong lòng, gần như cảm thấy bị cảm giác mất kiểm soát nuốt chửng.
(xuyên tim xuyên phổi: giống như có người dùng dao đâm vào tim và phổi, đây là cách ví von với ý nghĩa vô cùng đau đớn, khó chịu)
Anh nắm lấy vai cô: "Giang Nhược..."
Giang Nhược không dừng lại được, nói cực kỳ thong thả rõ ràng: "Anh lừa tôi không quen biết Đỗ Thịnh Nghi, anh lén lút đi gặp cô ta, anh chà đạp sự tín nhiệm và lòng tự trọng của tôi đến độ không đáng một xu, anh còn chẳng biết ngại mà nói phủ nhận hay không với tôi, những việc anh làm, đã hoàn toàn phủ nhận tôi rồi."
Có những câu nói ra thì rất dễ kèm theo cảm xúc, dù cho cố hết sức thu vén, vẫn phí công.
Lục Hoài Thâm trông dáng vẻ nhẫn nại của cô cực nhọc đến lạ thường, anh mặc kệ cô phản kháng, một lần nữa ôm lấy cô: "Anh không cho em biết, là bởi vì anh với cô ta đã không còn mối quan hệ về mặt tình cảm nam nữ từ lâu rồi."
"Cho nên anh cho rằng không cần thiết phải nói với tôi?"
"Ừ."
"Ngoài điều đó ra, còn có gì khác anh chưa nói với tôi không?"
Giang Nhược biết đương nhiên là có, anh cũng đã nói không có quan hệ tình cảm với Đỗ Thịnh Nghi, nhưng hiện tại vẫn còn liên quan, thậm chí ngay từ đầu đã không muốn cho cô biết sự tổn tại của Đỗ Thịnh Nghi, đương nhiên có nguyên nhân.
Anh ngừng một lát rồi nói: "Có."
"Nhưng anh cũng sẽ không cho tôi biết."
Lần này, anh không tiếp lời.
Khoảng im lặng rất lâu qua đi, hô hấp của Giang Nhược dịu trở lại, cảm xúc cũng rất bình thản, cô gọi: "Lục Hoài Thâm."
"Hở?"
Cô mệt mỏi nói: "Tôi phải đi đây."
Anh không buông tay, hơn nữa là thái độ không cho phép đoạn tuyệt, "Ăn xong cơm trưa rồi đi."
"Không ăn, buông ra." Thái độ của Giang Nhược cũng rất kiên quyết.
Vừa nói xong câu này, đồ ăn đã đưa đến, Bùi Thiệu gõ cửa.
Lục Hoài Thâm: "Vào đi."
Giang Nhược nhìn người ta bày từng món ăn lên bàn trà ở khu sofa bên kia.
Lục Hoài Thâm tuy rằng chú trọng chất lượng sinh hoạt, nhưng vốn không phải là người xa hoa dâm dật, sẽ không làm ra kiểu một người ăn cơm nhưng lại gọi rất nhiều đồ ăn như thế, đồ ăn dinh dưỡng trên bàn kia không phải phần ăn dành cho một người, cũng không giống kiểu trong thời gian ngắn như vậy có thể làm xong và đưa đến.
Hơn nữa cô nhìn thoáng qua, quả thực có món ngày thường cô thích ăn.
Giang Nhược cảm thấy là âm mưu của Lục Hoài Thâm, nhưng không nghĩ ra khâu nào có vấn đề.
Giang Nhược bị Lục Hoài Thâm kéo đến ngồi, Lục Hoài Thâm đặt món Trung của nhà hàng Đông Giang, khẩu vị cô rất kén chọn, bình thường chuộng mặn chuộng cay, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi kia đã buồn nôn.
Sau khi kìm nén cơn nôn mửa, cô nói: "Tôi không muốn ăn."
Lục Hoài Thâm thuận theo cô, hỏi: "Muốn ăn gì?"
Bụng Giang Nhược phát ra tiếng ùng ục rất không hợp thời, quá muộn để nói là không đói.
Cô nói: "Cháo."
Vì thế Lục Hoài Thâm bảo người đi mua cháo.
Khu CBD ở trung tâm thành phố, khắp nơi đều có nhà hàng, bất kì kiểu đồ ăn nào cũng có, chẳng mấy chốc cháo đã được mua về.
Bùi Thiệu đặc biệt chọn một quán cháo uy tín và bán chạy nhất, Giang Nhược nhìn qua, lại ngửi thử, không có cảm giác khó chịu, lúc này mới ăn từng miếng nhỏ.
Bùi Thiệu nói với Lục Hoài Thâm: "Chị họ của phu nhân còn ở bên ngoài."
Giang Nhược chợt buông bát: "Chị ta vẫn chưa đi?"
"Cô ta không muốn đi, cứ ngồi lì ở đó, nhấc cũng không nhấc đi nổi, trừ phi nhấc cả sofa ra ngoài." Mà thế thì làm to chuyện quá, không phù hợp yêu cầu "lặng lẽ rời đi" của Lục Hoài Thâm.
"Cho cô ta tiếp tục ngồi đó, đói bụng sẽ tự đi."
Giang Nhược bỗng nhiên dập mạnh cái thìa xuống bàn, Lục Hoài Thâm nhìn sang cô, "Sao thế?"
"Anh cố ý dùng chị ta dẫn tôi tới."
Lục Hoài Thâm cầm đôi đũa mỉm cười với vẻ dù bận rộn vẫn thong dong: "Thế em cảm thấy anh sẽ biết trước được cô ta muốn tới à?"
Giang Nhược vẫn không tin, lườm anh đầy oán giận, nói: "Thủ đoạn! Đồ đàn ông tâm cơ!"
Lục Hoài Thâm nói không nhanh không chậm: "Anh chỉ nghĩ là lúc em tới vừa đúng giờ cơm, nhân tiện cùng nhau ăn bữa trưa, thế nào đã gọi là thủ đoạn rồi, còn căng lên tận tâm cơ."
Quả thật Giang Nhược chỉ suy đoán, vừa nghe anh nói vậy, lại nghi ngờ phỏng đoán của mình.
Mặc dù nghĩ thế, cô vẫn không định thôi, nói không buông tha: "Anh đúng là đồ tâm cơ, đồ lòng dạ khó lường!"
Lục Hoài Thâm nhìn cô mấy giây, lưỡi đá nhẹ lên hàm răng, "Được, anh lòng dạ khó lường," theo sau lại thúc giục: "Mau ăn hết cháo trong bát em đi."
Giang Nhược như kiểu đang đấm vào bông, chẳng có tí gì thú vị.
Bữa sáng Giang Nhược ăn ít, cô đã đói từ lâu, chỉ vài miếng đã ăn xong cháo của mình, "Ăn xong rồi, tôi đi đây."
Anh nói: "Ăn xong là đi ngay, không để tiêu hóa một lúc đã?"
Giang Nhược nhìn anh bằng ánh mắt "anh đúng là bị điên".
Lục Hoài Thâm nói: "Em bây giờ, thời gian bình tĩnh đã đủ chưa? Chuyện nói với em lúc trước nghĩ đến đâu rồi?"
"Chuyện gì?"
"Về nhà ở."
Giang Nhược không nói năng gì, nhưng hiển nhiên, cô cũng không muốn dọn về, từ sự im lặng của cô, Lục Hoài Thâm có thể rút ra đáp án ngay.
Lục Hoài Thâm nói: "Anh có một căn chung cư ở Hoa Lĩnh Phủ, em có thể qua ở trước, chờ ngày nào đó em muốn về thì về sau."
Giang Nhược nhìn về phía anh, không nói chuyện.
Lục Hoài Thâm liếc cô một cái, nếu cô cảm thấy ý kiến này không được, sẽ từ chối thẳng, không nói lời nào có nghĩa là muốn nghe thử xem.
Lục Hoài Thâm bèn nói tiếp: "Bên kia đến công ty hoặc chỗ dì út em đều không tính là xa, thuộc vị trí ở giữa hai nơi.
Em không thể ở mãi nhà Vương Chiêu, tiền thuê nhà tiền điện nước cho dù em muốn đưa, người ta cũng không muốn nhận, mua ít thức ăn vật dụng hàng ngày thì em có thể yên tâm thoải mái ở đó sao?"
Giang Nhược không thể không nói, Lục Hoài Thâm cực thích hợp chơi trò tâm lý cùng người khác, bởi vì anh luôn có khả năng nói một câu đã trúng đích.
Ngày hôm qua, Giang Nhược giúp Vương Chiêu nộp tiền điện nước ga, nhưng Vương Chiêu trả lại hết cho cô, thế cho nên Giang Nhược cũng chưa nêu ra chuyện tiền thuê nhà, nếu ăn ở miễn phí, thật sự khiến cô khó yên lòng.
Chỗ Vương Chiêu thật sự không thể ở lâu, bây giờ Cẩm Thượng Nam Uyển cô cũng không thể về, kỳ thật cô vẫn có một nơi để đi.
Trước kia Giang Khải Ứng tặng một căn biệy thự cho Liễu Minh, vị quản gia theo ông hơn nửa đời người, lần này sau khi ra tù, Giang Nhược còn chưa nắm giữ cổ phần, cho dù có, Giang Khải Ứng cũng không định cho cô lấy một phần chuyển thành tiền mặt, nhất thời không có cách nào mua bất động sản, Liễu Minh bèn đón ông ấy về đó ở.
Biệt thự trang hoàng xong, vợ Liễu Minh qua đời, con trai thì đang ở nước ngoài, biệt thự kia vẫn chưa từng vào ở, hiện tại cùng dọn vào ở theo ông cụ, cũng có thể chăm sóc ông ấy luôn.
Nhưng sống ở đó, Giang Nhược cơ hồ có thể tưởng tượng được, mỗi ngày chờ việc ở nhà, phải đối mặt thế nào với sự quở trách và tra hỏi của ông cụ.
Như "Đã bảo cháu đừng tin Lục Hoài Thâm" "Nếm khổ rồi chứ gì" "Cổ phần như thế nào ra làm sao", chắc chắn sẽ nhắc mãi, nhiều vô kể.
Xuất phát từ lòng riêng, Giang Nhược cũng không muốn sống dưới sự quản chế của Giang Khải Ứng.
Lúc này, Giang Nhược có phần động lòng với đề nghị của Lục Hoài Thâm, nhưng dù gì cũng là nhà anh, chẳng phải anh muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao, thế có gì khác ở cùng nhau?
Lục Hoài Thâm lại nói: "Năm ngoái nhà đã sửa sang xong rồi, dọn dẹp một tí nữa là có thể ở.
Nếu em không muốn, anh sẽ không đến quấy rầy em."
Chân chính làm Giang Nhược đồng ý chính là câu cuối cùng này.
Lục Hoài Thâm bảo Bùi Thiệu tìm người giúp việc quét dọn phòng ốc đâu ra đấy, vốn dĩ đêm đó đã có thể vào ở, nhưng Giang Nhược cảm thấy mệt, lười chuyển, liền lùi sang ngày hôm sau.
Vốn dĩ Lục Hoài Thâm đề xuất sẽ chuyển giúp cô, nhưng Giang Nhược chỉ có một vali inch, trừ lúc lên xuống xe phải xách một tí, căn bản chẳng tốn sức lực.
Chìa khóa cùng thẻ cư dân thì hôm trước, khi rời khỏi công ty Lục Hoài Thâm, Giang Nhược đã cầm đi rồi.
Đến chung cư Hoa Lĩnh Phủ, nhà mới không có dấu vết từng sinh sống, đồng thời cũng thiếu đồ dùng hằng ngày.
Giang Nhược trở về biệt thự Lâm Hải bên kia mang theo ít quần áo qua đây, tiếp đó liền đi ra khu lân cận mua những thứ như đồ ăn cùng dép lê...
Hoa Lĩnh Phủ là chung cư cao cấp vừa xây dựng mấy năm trước, mua nhà cần xác minh tài sản, các hộ sống nơi đây đều là người có tài sản nhất định, bởi vậy cũng kéo theo việc nâng cấp công trình xung quanh, siêu thị to nhất ngoài chung cư là siêu thị nhập khẩu, giá hàng hóa cao hơn mức bình quân không chỉ một chút.
Giang Nhược đi vào dạo một vòng, đồ mua được không ít, tiền hàng càng nhiều thêm, cuối cùng quẹt thẻ của Lục Hoài Thâm.
Mua xong đồ, đã qua giờ cơm trưa, Giang Nhược ăn trưa trong nhà hàng ở siêu thị rồi mới quay về.
Quần áo đồ đạc mang đến còn chưa thu dọn, buổi sáng Giang Nhược thức dậy sớm mệt rã rời chỉ muốn ngủ, đem những thứ cần trữ đông bỏ vào tủ lạnh trước, rồi trải giường chiếu đi ngủ.
Trong căn phòng xa lạ lại yên tĩnh, tòa nhà nơi căn hộ tọa lạc nằm ở giếng trời, gần như không nghe thấy tiếng xe, Giang Nhược ngủ rất an ổn.
Rèm cửa sổ trong phòng màu sẫm chắn sáng, phòng tối đen như mực, khi Giang Nhược tỉnh lại có cảm giác hốt hoảng không biết hôm nay là ngày nào tháng nào, cô ngủ đến mức cả người mềm oặt, vừa vươn eo một cái, bỗng nhiên lại nghe thấy gian ngoài có tiếng động.
Loáng thoáng nghe như tiếng inh ỏi của dao xắt trên thớt.
Giang Nhược cảnh giác ngồi dậy, nhìn từ khe hở dưới cửa phòng, có ánh sáng.
Giang Nhược vén chăn xuống giường, trước tiên áp lỗ tai lên cửa nghe thử, nơi này an ninh nghiêm ngặt, hẳn là không tồn tại kẻ trộm lẻn vào, hơn nữa có trộm nào sau khi vào nhà lại đi thái rau chứ?
Sau khi Giang Nhược chắc chắn là âm thanh thái rau, giận đến mức đầu óc nóng lên, kéo cánh cửa chỉ đi chân trần đã hùng hổ xông ra.
Cô đi đến phòng ăn, thấy ở trong phòng bếp không gian mở, Lục Hoài Thâm xắn tay áo sơmi đang khom người trước bệ bếp...!thái măng tây.
"Lục Hoài Thâm."
Lục Hoài Thâm thái một nhát lại một nhát, nhát dao kia hạ rất mạnh, không biết có phải măng tây có thù oán với anh hay không, đến nỗi anh phải dùng sức lực lớn thế.
Anh thái hết sức chuyên chú, Giang Nhược để chân trần, đi trên mặt đất gần như không tiếng động, nếu không phải cô gọi anh, anh cũng chưa phát hiện ra cô.
Nghe thấy tiếng gọi anh ngẩng đầu, tiếp theo lại cúi đầu xuống thái măng tây, "Ngủ dậy rồi à? Ngủ bao lâu rồi?"
Giang Nhược không đáp mà hỏi vặn lại, hơn nữa là nghiến răng nghiến lợi chất vấn: "Đã đồng ý sẽ không quấy rầy cơ mà?"
Lục Hoài Thâm ngừng động tác tay, ngước mắt nhìn cô, "Anh đến nấu cơm cho em cũng tính là quấy rầy à?"
Giang Nhược vừa tỉnh dậy, bị gắt ngủ, nói chuyện như pháo đốt: "Ai muốn ăn cơm anh nấu, anh biết nấu cơm hả? Xắt đầu ngón tay cho tôi ăn chắc?".