Ánh mắt Lục Hoài Thâm không cảm xúc nhìn chằm chằm gương mặt nổi giận đùng đùng của cô mấy giây, Giang Nhược nhìn ra được anh khó chịu, nhưng anh không nói chuyện, tiếp đó lại cúi đầu tiếp tục việc trong tay.
Nhà mới không dính mảy may bụi bặm, chỉ duy có phòng bếp hỗn độn một mớ.
Lục Hoài Thâm đã xách đồ cô mua về vào phòng bếp, nhìn từ dấu vết bày bừa đông một đống tây một đống, hẳn là trải qua quá trình lựa chọn nguyên liệu nấu ăn rối rắm dài đằng đẵng.
Lục Hoài Thâm không tiếp lời, trong không gian to như vậy hồi lâu không tiếng ai, chỉ có tiếng động của con dao kia thái từng nhát một trên thớt.
Phòng khách phòng bếp sáng như ban ngày, đối với Lục Hoài Thâm mà nói chiều cao của bồn rửa hơi trái khoáy, anh nhất định phải cúi đầu hơi khom lưng mới có thể thao tác được dụng cụ trong tay, nhưng tương đối mà nói thì cử động không tự nhiên được thế.
Giang Nhược đứng đó hồi lâu không một tiếng động, Lục Hoài Thâm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người cô, nói: "Thay quần áo đi."
Gần đây Giang Nhược cực thích làm trái lời Lục Hoài Thâm, chắc chắn anh đuối lý, ngoài dung túng ra, chẳng còn cách nào khác, vì thế thái độ luôn luôn kiêu ngạo.
Lúc Lục Hoài Thâm nói câu này, Giang Nhược không cần nghĩ ngợi đã nói: "Nhà này anh cho tôi ở, anh còn được quản tôi ở nhà mặc thế nào chắc?"
Lục Hoài Thâm lại ngừng động tác thái rau, nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt có vẻ sâu thẳm lạ thường, anh dừng một chút mới nói: "Em mặc thế này lắc lư trước mặt anh, anh không thể chuyên tâm làm việc."
Bấy giờ Giang Nhược mới nhớ tới cúi đầu nhìn kỹ một chút cách ăn mặc mình, lập tức không nói nên lời.
Lúc ngủ cô chỉ mặc váy ngủ, đây là đợt trước ở nhà Vương Chiêu, Vương Chiêu mua trên mạng váy ngủ khuê mật, kiểu áo phông rộng thùng thình, nhưng hình vẽ trước ngực là nhân vật hoạt hình vẽ tay, chỗ ngực càng khoa trương, thậm chí trông có vẻ còn có hiệu ứng D.
Trước kia lúc ở cùng Lục Hoài Thâm, cô chưa từng mặc kiểu này, thông thường đều là chất liệu vải sờ vào có cảm nhận không tồi, kiểu dáng nửa kín nửa hở.
Lúc đó chấp nhận sự thật đã kết hôn, làm vợ, khoe khoang vẻ gợi cảm trước mặt chồng không có gì đáng trách.
Hiện tại sống một mình, liền hơi thả mình.
Lúc ngủ lại chẳng mặc áo ngực, giờ phút này, hình vẽ D trên phần ngực áo ngủ lộ ra cực kì chân thật.
Vải chỗ đó thiên về loại xuyên thấu lại còn mỏng, thứ nên nhìn đều có thể nhìn đươc.
Hai tay Giang Nhược chợt che trước ngực, còn không quên mắng một câu: "Sắc dục mê muội tâm trí."
Rồi quay người về phòng thay quần áo.
Hành lý của Giang Nhược vẫn chưa sắp xếp ra, một cái là vali vừa mang đến từ biệt thự Lâm Hải, một cái là trước đây dọn khỏi chỗ Vương Chiêu.
Đầu tháng chín, nắng nóng cơ bản đã dịu xuống, cô không chịu được nóng, lúc chiều về vẫn mở điều hòa, nghĩ đến tình trạng sức khỏe hiện tại, giữ ấm một chút suy cho cùng không có chỗ nào sai, cô tìm ra một bộ đồ ở nhà áo dài tay và quần dài bằng lụa màu đen từ trong vali để thay.
Lúc thay quần áo cô đang tự hỏi vấn đề làm sao cho Lục Hoài Thâm rời đi.
Mấy câu kiểu " không quấy rầy" mà lúc trước Lục Hoài Thâm nói, hiển nhiên chẳng khác gì nói láo, cái miệng Lục Hoài Thâm, quỷ lừa lọc, bộ kĩ xảo đó là hết bước này đến bước kia.
Cô chưa bao giờ phủ nhận tình cảm với anh, cộng thêm trong bụng lại có một vị nữa, cô sợ bản thân dao động, sợ không chú ý một chút liền không thể giữ lý trí nhìn nhận kĩ càng vấn đề ngay sau đó.
Cô không thể để Lục Hoài Thâm ở lại làm loạn tinh thần của mình.
Khi ra ngoài, Lục Hoài Thâm đã thái xong măng tây, nhưng vẫn luôn chống eo đứng trước tấm thớt, lần lữa mãi chưa bắt đầu bước tiếp theo, mím môi, dáng vẻ nghĩ nung nghĩ nấu đối với đống nguyên liệu nấu ăn kia.
Giang Nhược ghé lại gần nhìn thử măng tây đã thái miếng, tạm thời không phát biểu ý kiến, hỏi anh: "Anh muốn làm món gì?"
Lục Hoài Thâm nói: "Măng tây xào trứng gà."
Lục Hoài Thâm lật đống đồ Giang Nhược mua về, thấy măng tây, cảm thấy khá xanh tươi, dùng di động tra trên mạng một chút, mới vừa gõ ra hai chữ măng tây, tiếp theo cái đầu tiên chính là măng tây xào trứng gà.
Thế thì làm măng tây xào trứng gà, dẫu sao các bước trông có vẻ cũng rất đơn giản.
Giang Nhược nhìn chằm chằm măng tây nói: "Anh chuẩn bị cứ thế này cho vào nồi? Xào kiểu gì? Miếng to thế anh chắc chắn xào ra hồn không? Ăn vào có khi nào trúng độc?"
Lục Hoài Thâm xấu hổ che miệng khẽ hắng giọng, cầm lấy một miếng măng tây nói: "Anh quên mất bóc vỏ, anh xem trên hướng dẫn nấu ăn, miếng măng cắt xong hình như không có lớp vỏ nhạt màu bên ngoài."
Giang Nhược: "..."
Cuối cùng vẫn là Giang Nhược một lần nữa bỏ từng cái vỏ măng tây đi, nếu Lục Hoài Thâm tự mình muốn làm, kế tiếp Giang Nhược bèn không quan tâm nữa, bỏ măng tây đã bóc xong vỏ ở chỗ đó, nói: "Anh tự làm đi."
Giang Nhược nói xong, bản thân cầm máy tính đến phòng khách, gần đây cô đang chuẩn bị tìm việc lại, bên DS, cô phải làm tốt chuẩn bị đón nhận kết quả xấu nhất.
Cô định phỏng vấn mấy công ty trước, xem thử có thể chọn được chỗ vừa ý không, tốt nhất phải trước khi công ty đưa ra xử lý sa thải với cô, cô chuẩn bị sẵn sàng, chủ động từ chức.
Công ty săn đầu người từng liên hệ với cô nghe tiếng tìm đến, nói là có công ty nhìn trúng cô, nhưng Giang Nhược không vừa lòng với công ty kia lắm, nên cứ vậy mà từ bỏ, bên săn đầu người nói sẽ tiếp tục tìm thử.
Giang Nhược nhìn chằm chằm máy tính, trong phòng bếp bay tới mùi khói dầu, cô day day mũi, nhíu mày quát sang bên kia: "Bật máy hút mùi!"
Thỉnh thoảng, tiếng máy hút mùi cùng âm thanh xào đảo cùng truyền đến.
Giang Nhược có thể đoán được món Lục Hoài Thâm làm không thể ăn, trước đó anh cũng chưa thực hành qua.
Có điều, cô đi qua ngồi xuống, phát hiện hình thức không khó coi mấy, thật ra hương vị cũng vẫn có thể nuốt được.
Nhưng chỉ một món như vậy không đủ, Lục Hoài Thâm đặc biệt đặt vài món ở khách sạn bảo người đưa tới, Giang Nhược ngoài một món tôm nõn xào thanh đạm một chút có thể ăn được, những món hương vị thơm ngon khác cứ tới miệng là hết muốn ăn, ngược lại món ăn mùi vị hơi lạ của Lục Hoài Thâm nấu, cô lại ăn được thêm mấy miếng.
Giang Nhược cảm thấy hẳn là hiệu quả của lấy độc trị độc.
Không thể không thừa nhận, năng lực nấu nướng của Lục Hoài Thâm thế mà không tồi, hiệu quả còn tốt hơn lần đầu tiên cô nấu.
Hiện tại Giang Nhược vẫn ba bữa như cũ ăn được rất ít, tuy rằng bác sĩ bảo cô phải bổ sung dinh dưỡng, nhưng cô ăn không vào thì có cách gì?
Hồi trước Vương Chiêu bảo mẹ cô ấy hầm canh cá, nghe nói giàu dinh dưỡng, bổ sung protein, đặc biệt về một chuyến dùng hộp giữ nhiệt mang đến cho cô, nếu là bình thường ngửi món canh kia hẳn sẽ rất thơm, nhưng Giang Nhược còn chưa uống canh, vừa mới đặt bên miệng, một tí tẹo vị tanh bị cô ngửi thấy, xoay người vào ngay phòng vệ sinh nôn một trận.
Cuối cùng phần canh đó vẫn vào bụng Vương Chiêu.
Ngày hôm qua Vương Chiêu lại mang từ nhà đến cho cô một thùng mật ong, bảo là nhà họ hàng bạn bố cô ấy ở quê tự gây mật, có thể giảm nôn nghén.
Hôm nay lại hỏi cô muốn uống dầu gan cá không, cô ấy có bạn ở Australia, sắp tới về nước, có thể mang giúp cô ấy một ít.
Đối với chuyện mang thai, trái lại Vương Chiêu còn để tâm hơn chính bản thân cô, cũng gián tiếp làm Giang Nhược cảm thấy càng thêm lo âu.
Cho nên hôm nay đi siêu thị, Giang Nhược đặc biệt mua rất nhiều đồ ăn tốt cho thai kì, nghe nói măng tây có thể bổ sung axit folic (vitamin B), kết quả bị Lục Hoài Thâm làm lãng phí.
Giang Nhược cố tình chọn tôm nõn xào để ăn, Lục Hoài Thâm biết trước kia cô đã thích ăn rồi, cũng không tranh với cô ít nào.
Giang Nhược cơm nước xong ngồi bên cạnh bàn, chờ khoảnh khắc anh buông đũa thì nói: "Cơm ăn xong rồi."
Anh ừ một tiếng, rút khăn giấy lau miệng bằng động tác nho nhã lịch sự.
Giang Nhược không biết anh thật sự không hiểu, hay biết tỏng mà giả bộ hồ đồ, vì thế bèn làm rõ: "Cơm ăn xong rồi, anh có thể đi rồi, đừng có làm trò sau ăn nghỉ ngơi tiêu hóa với tôi."
Giang Nhược hiện tại là tiêu biểu cho việc ăn cơm xong không nhận người, nét mặt trông có vẻ thờ ơ với người trước mắt.
Lục Hoài Thâm dựa vào ghế xòe tứ chi giãn gân cốt, đúng là có tư thế muốn sau khi ăn cơm nghỉ ngơi một lúc ở đây.
Anh uể oải nhướng mày nói: "Dù sao cũng là tới nấu cơm cho em, đừng cuống cuồng đuổi người thế chứ."
"Anh đã nấu cái gì? Anh làm hỏng một chồi măng tây của tôi, món khác đều là đặt đồ ăn ngoài, cho nên anh vốn không dấy lên tí ảnh hưởng thực chất nào.".